Mạc Quân thực sự không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp phải tình cảnh này.
Tối nay hắn chỉ đi ra ngoài một lúc thôi mà về đã không thấy vị sư tỷ nhà mình đâu liền chạy vội ra ngoài tìm người.
Nhưng hắn tuyệt đối ... không đủ khả năng để tượng tượng nổi cảnh tượng như bây giờ.
Thật sự dở khóc dở cười không biết xử lí thế nào đây ...
Một người là vị sư tỷ luôn đối xử với hắn. Hắn rất cảm kích.
Một người là vị đại ca từng cứu hắn, giúp đỡ hắn, trò chuyện cùng hắn. Hắn rất ngưỡng mộ.
Bây giờ ... Hắn mới biết cái thứ được gọi là "hình tượng" mỏng manh dễ vỡ thế nào ...
Trong lúc đó, bên Ngụy Lăng thì ...
Hệ thống tung hoa thổi kèn chúc mừng:
[Chúc mừng! Ngài đã đã thăng chức [Nam phụ] !]
" ... "
Chúc mừng cái con khỉ nhà ngươi!
Quần ta thì vẫn đang bị tuột mà ngươi ngồi đấy mà chúc mừng!
[Nam phụ] cái gì? Vẫn chỉ là hàng hi sinh để giúp nam chính tỏa sáng chứ có gì khác? Lão tử không làm!
[Chấp nhận đi! Ai kêu ngài đi cứu nữ chính làm gì?] ╮(╯▽╰)╭
Ngụy Lăng câm nín.
Tâm trạng không tốt, hình tượng uy phong lẫm liệt của mình bị đạp đổ, Ngụy Lăng liền bực bội gạt Việt Linh Nhi sang một bên, chỉnh lại y phục rồi đi không nói gì luôn.
Mạc Quân thấy người rời đi liền vội vàng ngăn lại phía trước, theo phản ứng hành xử theo cách xã giao:
"Đa tạ vị đạo hữu đã trợ giúp chúng ta. Cho hỏi tên của huynh là ... "
Mạc Quân liếc lên nhìn Ngụy Lăng thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, hơi nhíu mày, gần như không có biểu cảm gì khác liền ủ rũ nghĩ: Thực sự chọc giận hắn rồi! Liệu hắn sẽ không ghét ta chứ?
Ngụy Lăng nhìn Mạc Quân như chú chó con tội nghiệp bị chủ bỏ liền hơi mềm lòng, mắt hơi hướng lên trời như ngại ngùng né tránh thấp giọng nói:
"Trầm Lăng."
"Hả?" Mạc Quân không nghe rõ hắn gì liền ngơ ngác nhìn hắn
"Trầm Lăng. Tên ta là Trầm Lăng." Tự nhiên Ngụy Lăng không hiểu sao mà tự nhiên lại thấy ngượng ngùng, tai hơi ủng đỏ lên
Nha! Hóa ra Lăng đại ca họ Trầm! Trầm Lăng! Nghe thật hay!
Tuy không biết tại sao hắn lại vờ như không quen biết mình nhưng giờ hắn chịu nói ra tên mình cũng là bước tiến lớn rồi! Ngày trước hắn thậm chí còn nhất quyết không cho mình biết mà giờ ...
Mạc Quân hí hửng cười.
Ngụy Lăng thấy hắn cười hớn hở như vậy liền không nhịn được mà tai càng đỏ hơn, mặt nóng dần lên vội lấy tay lên che mặt, nghiêng đầu ra hướng khác.
Lúc này, Việt Linh Nhi đang đứng đằng sau hai người nhìn một người thì ngại ngùng, một người thì cứ ngây ngô cười liền không nhịn được mà nghĩ ...
Có gian tình! =_=
Nhất định có gian tình! =A=
Tự nhiên có cảm giác như mình ở đây làm kỳ đà cản mũi ...
Nên tiến hay lùi bây giờ? =_=
Thôi, ta nghĩ mình lần nay tốt hơn hết là im lặng đứng sang một bên cho lành. ( ̄ v  ̄)
Thế là nàng liền im lặng đứng từ xa ngắm cái bầu không khí ái muội kia. =v=
Mạc Quân hướng mắt lên theo thói quen đối với Ngụy Lăng mà bán manh hỏi:
"Vậy ngươi thuộc môn phái nào?"
Ngụy Lăng kịp thời hạ cảm xúc xuống bình tĩnh lại nhưng tai vẫn còn hơi hơi ửng hồng thấy không tới mức quá rõ ràng. Hắn thở phào trong lòng cảm tạ may mà tiểu tử này khi nãy không để ý rồi hướng hắn bình tĩnh trả lời:
"Ta là tán tiên. Không thuộc môn phái nào."
"Vậy hay ngươi đến môn phái ta?" Mạc Quân ánh mắt cún con cầu xin nhìn hắn
"Không." Ngụy Lăng liền không do dự từ chối
Mạc Quân kinh ngạc lên tiếng:
"Tại sao vậy?!"
À thì tất nhiên là ai ngu đâu mà tự nhiên đâm đầu vào chỗ chết! Ngươi đã thấy tên ma tu nào thích chui vào chính phái mà ở không?
Ta không có bị bệnh thích tự ngược đâu mà chui vào đấy!
Vào xong có ngày chết sớm vì mệt tim à?! (╯°□°)╯︵ ┻━┻
TUYỆT-ĐỐI-KHÔNG!!!
"Ta không thích bị trói buộc bởi môn phái. Ta thích tự do tự tại, đi đâu ở đó như thế này hơn." Ngụy Lăng tạo dáng cao nhân phong lưu trầm tư nói
Mạc Quân không nghĩ nhiều liền tin mà đành buồn bã gật đầu.
Việt Linh Nhi nghĩ rằng tiểu sư đệ nhà mình vừa gặp vị tên Trầm Lăng này liền 'nhất kiến chung tình'. Cho nên, nàng liền nghĩ cách giúp tiểu sư đệ nhà mình!
Vậy nên!
Nàng khôi phục dáng vẻ nữ thần đoan trang nết na hiền dịu hàng ngày, chắp tay hơi cúi đầu xuống nói:
"Đa tạ Trầm đạo hữu cứu giúp! Ân huệ này ... Tiểu nữ thực sự không biết nên trả như thế nào ... Vậy nên nếu được thì Trầm đạo hữu liệu có thể tới Thiên Cung chúng ta làm khách vài ngày được không ạ?"
Ngụy Lăng: Σ(゚Д゚)
Hắn thì ta hiểu được nhưng ngươi kêu ta tới làm gì?
Các ngươi không thể cứ thế mà tha cho ta đi được à? QvQ
[Nhiệm vụ bắt buộc: [Ăn bám chính phái].
Nội dung: Tới Thiên Cung kiếm phái làm khách trú một tháng.
Yêu cầu ngoài: Tuyệt đối không làm lộ thân phận, nghiêm cấm gϊếŧ người diệt khẩu.
Trừng phạt (Nếu thất bại): Phong ấn ma lực trong vòng một năm.
Phần thưởng (Nếu thành công): Mở khóa chức năng [Cửa hàng đạo cụ] kèm với 2000 điểm.
Chúc ngài may mắn!]
Ngụy Lăng: " ... " =_=
—————————
Tiểu kịch trường:
Hôm nay có người đến phỏng vấn Ngụy ma quân cùng Mạc đại đại.
Phóng viên: "Cho hỏi ấn tượng đầu tiên khi hai vị gặp nhau là gì?"
Mạc đại đại: "Thật ngầu ... Nhưng có chút hơi kỳ quái!"
Ngụy ma quân: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Phóng viên: "Lần đầu tiên ấn tượng khá tốt nhỉ ... Vậy thế ấn tượng xấu nhất về người kia là khi nào?"
Ngụy ma quân: "Bây giờ. Lúc nào cũng thích bày mấy trò tình thú."
Mạc đại đại: "Chắc là chỉ khi ta vừa bắt gặp hắn với Việt Linh Nhi. Lúc đó hình tượng ... có 'chút' đổ nát ... "
Ngụy ma quân: " ... "
.
.
.
Ngày hôm sau, Ngụy ma quân giận dỗi bỏ về nhà ngoại.
Mạc đại đại: "Lão bà à! Ta biết sai rồi! Ngươi mau về đi!" QAQ
Bên nhà ngoại ...
Hà Thư Ảnh: "Tự dưng ngươi sang phá đám ta làm gì? Về với tên họ Mạc nhà ngươi đi! Đừng ở lại phá đám ta với sư huynh nữa!" (ʘ言ʘ╬)
Tề Bách: " ... " Sư phụ, ngươi cứ ở lại đi ... Ta lo tiểu cúc hoa của ta lắm! Nên cầu ngươi cứ ở tiếp thêm tháng nữa đi! ( ;; ω ;; )
P/S: Tự nhiên lâu lâu mới ra chương mới nhanh thế này~ ( ̄ω ̄)