Cửu Ca lại lấy một cây kim từ trong chén ra, khều nhẹ ở mép viền tấm vải rút một đầu sợi chỉ.
Cửu Ca cầm lấy đầu sợi chỉ vuốt nhẹ, sau đó lui lại một bước, để bật lửa dưới sợi chỉ kia.
“Phập.”
Theo tiếng bật lửa rất nhỏ, ánh sáng tại trường quay tối hơn, một ngọn lửa bùng lên, trong nháy mắt cháy vào sợi chỉ kia.
Đường lửa lan rất nhanh, theo ánh lửa sáng ngời lan khắp bốn phía.
Đường lửa này lan hết toàn bộ bức thêu, rất mạnh mẽ! Bách điểu dục hỏa phi thiên! (bách điểu tắm trong lửa, bay lên trời)
“A!” Trong trường quay vang vọng tiếng kêu sợ hãi.
Nhìn kỹ lại, trên bức thêu kia, bách điểu cũng không phải là thực sự bay lên trời, nhưng trên người chúng những sợi chỉ bị châm lửa, hình dạng giống như nâng lên theo ngọn lửa, hình thành bức họa bách điểu dục hỏa phi thiên.
Trong khi bách điểu và ngọn lửa hòa hợp lại một thể, không biết ở đâu truyền đến một tiếng hót thanh lệ của phượng hoàng, một cánh phượng hoàng ngẩng đầu xòe đuôi dài màu vàng từ trong ánh lửa diễm lệ bay lên trời!
Ngọn lửa này tương đối mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt mà cao đến hơn một mét, khiến cho phượng hoàng trên bức thêu dường như từ trên vải bay lên, thân thể dường như vượt ra khỏi khuôn thêu nho nhỏ.
“Loạt xoạt….” Tất cả giám khảo cùng khán giả trong trường quay đều đứng dậy.
Khó trách tổ tiết mục lại làm công tác an toàn trịnh trọng như vậy, còn để cho công ty phòng cháy chữa cháy chuẩn bị bình cứu hỏa đứng ở bốn phía nữa, thật là nguy hiểm!
“Hay cho bách điểu hướng phượng, phượng hoàng dục hỏa niết bàn! Ngụ ý này, ý tưởng này, kỹ thuật này…..Tốt, tốt, tốt!” Thầy Hoàng chụp lấy micro nói cả ba câu tốt, tốt, tốt.
“Đặc sắc!” Lưu lão sư thán phục.
Cổ Duyên đại sư lắc lắc đầu: “Thật là tuyệt, nhưng mà cách dùng lửa đốt bức thêu hoặc là giấu chất dẫn lửa ở trong bức thêu, tuy rằng cũng là cách tân, nhưng muốn thực hiện cũng không phải là quá khó, hơn nữa lại còn đốt mất nữa, vậy không bằng trực tiếp mua pháo hoa về nhà tự đốt, đơn giản hơn nhiều.”
Trong trường quay có người nở nụ cười.
Trên sân khấu, thần sắc của Cửu Ca vẫn rất tự nhiên.
Thầy Hoàng không đồng ý với ý kiến của Cổ Duyên đại sư, lập tức phản bác: “Bà là người trong nghề thêu chẳng lẽ còn không rõ, bức họa bách điểu dục hỏa này thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng muốn cho chim chóc trong toàn bộ bức thêu cùng bị đốt trong một khoảng thời gian, phải giữ đầy đủ hình dạng trong một khoảng thời gian nhất định, lại còn phải để cho bách điểu dục hỏa đồng thời với phượng hoàng hiện hình, nếu như không có tri thức nhất định để tính được thời gian châm lửa cùng với khoảng cách châm lửa thì căn bản không thể làm được đâu.”
Cổ Duyên đại sư nghẹn lời, cười khổ: “Thật xấu hổ, là tôi không nắm được.”
Thầy Hoàng phất tay: “Không có gì, tôi cũng không hiểu về thêu.”
Toàn trường quay rộn vang tiếng cười, Cổ Duyên đại sư cũng vui vẻ, lão già này!
Sau khi tiếng vỗ tay của trường quay nhỏ đi bỗng có người hỏi: “Vì sao ngọn lửa vẫn chưa tắt? Vì sao thân thể của phượng hoàng lại lớn hơn so với khung tranh nhỉ?”
Mọi người nhất thời thức tỉnh.
Đúng vậy, ngọn lửa này đốt lâu hơn bình thường, vì sao vẫn duy trì được bộ dạng phượng hoàng giương cánh? Còn nữa mảnh vải thêu kia còn không? Âm thanh nghi vấn càng lúc càng lớn, đèn chiếu sáng của trường quay được bật lại.
Trên sân khấu, mặc hán phục eo bó tay rộng, tóc dài tết lại tùy tiện buông trước ngực, Cửu Ca một lần nữa trở về bên cạnh tác phẩm của mình.
Ngọn đèn sáng ngời chiếu xuống, tấm vải thêu được gọi là băng ti minh trù vẫn ở trước mặt mọi người không chút tổn hại nào, chỉ có bách điểu trên bức thêu lúc trước đã biến mất toàn bộ, ngược lại có một thứ khiến giám khảo thấy quen mắt chính là con phượng hoàng màu vàng đang khoe dáng vẻ phong tư hoa lệ trước mặt mọi người.
Mà hình dáng con phượng hoàng màu vàng vẫn lớn hơn so với khung tranh, thân vẫn đang tắm trong ánh lửa, băng ti minh trù vẫn trong suốt như cũ khiến cho con phượng hoàng nổi bật sống động như thật vậy.
Thầy Hoàng kinh ngạc, mày hơi nhăn lại, dường như có gì đó vẫn không nghĩ ra: “Để tôi đoán trước, thí sinh Mục Cửu Ca xem tôi có đoán đúng không nhé.”
Cửu Ca lễ phép mỉm cười: “Mời ngài nói.”
“Bức bách điểu kia của cô dùng chỉ thêu có chứa thành phần dẫn lửa đặc chế đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ý tưởng của cô rất đặc sắc, nhưng theo như tôi được biết, đối với hệ thống dây dẫn lửa này rất phức tạp, nếu như không phải có hiểu biết tương đối sâu rộng chỉ sợ thời điểm châm lửa cho bách điểu không thể đồng bộ như vậy được.”
Cửu Ca gật đầu: “Ngài nói đúng, tôi còn có vài ý tưởng khác đối với bức thêu này, nhưng ý tưởng này là khó nhất, cũng không thể phủ nhận là tôi đã thiết kế nó chói lóa nhất.”
Lưu lão sư cười khổ nói xen vào: “Người khác muốn cách tân thì một ý tưởng cũng khó nghĩ ra, thế nhưng cô lại có đến vài ý tưởng, nếu như không có gì khó nói, tôi thật sự rất muốn nghe mấy ý tưởng khác của cô.”
Cửu Ca đương nhiên sẽ không nói. Cách tân thôi, đương nhiên cô làm ra trước sau đó sẽ có người bắt chước, như vậy không tốt, tốt xấu gì cũng phải giữ lại thân phận của người sáng chế chứ.
Lưu lão sư đối với chuyện này rất rõ ràng, cũng không cưỡng cầu Cửu Ca nói tỉ mỉ nữa: “Vừa rồi câu hỏi của Thầy Hoàng tôi vẫn hiếu kỳ lắm, cô cảm thấy ý tưởng này là khó nhất, vậy vì sao cô lại chọn phương pháp này? Chẳng lẽ cô muốn tự mình khám phá loại tri thức….”
“À, không không, đương nhiên không phải, kiến thức về chất dẫn lửa tôi một chút cũng không hiểu. Nhưng mà tôi có quen biết một kỹ sư chuyên thiết kế máy móc, anh ấy tình cờ nghe được ý tưởng của tôi, sau đó đề nghị tôi chọn làm phượng hoàng dục hỏa niết bàn. Mà mọi thứ về hệ thống dây dẫn hay chỉ thêu đặc thù dẫn lửa đều là anh ấy giải quyết giúp tôi, anh ấy vẽ cho tôi sơ đồ dẫn lửa hợp lý nhất, còn tôi cứ vào đó để hoàn chỉnh bức thêu.”
Thầy Hoàng gật đầu: “Cô có một anh bạn thật có năng lực.”
“Vâng, anh ấy rất tốt.” Cửu Ca ngượng ngùng cười, trong lòng lại nghĩ, người già không nói sai, tên hỗn đản kia quả thật có khả năng “làm” rất tốt! Vì sơ đồ phân bố chỉ thêu dẫn lửa hợp lý này mà cô đã phải trả giá đại giới rồi?! Khóc a!
“Được rồi, nghi vấn thứ nhất cô đã giải thích rồi. Tôi lại muốn hỏi, có phải cô bố trí hai lớp thêu không? Lớp thứ nhất thêu bách điểu, sau khi bách điểu dục hỏa thì xuất hiện lớp thêu phượng hoàng?” Thầy Hoàng hỏi.
“Không, là ba lớp.”
“Hả_____?”
“Có thể giải thích cho chúng tôi nghe một chút không?” Thái Bình Lang cuối cùng cũng tìm được cô hội nói chen vào.
“Được chứ.” Cửu Ca khiến cho ánh mắt của mọi người quay trở lại trên tác phẩm của cô: “Hai lớp trên giống như Thầy Hoàng đã nói, lớp thứ nhất chỉ dùng chỉ thêu đã tẩm chất dẫn lửa để thêu bách điểu, đương nhiên sau khi đốt hết rồi thì phượng hoàng thêu ở lớp thứ hai sẽ hiện ra. Bức phượng hoàng này tôi lại dùng hai loại chỉ thêu khác nhau, một loại chỉ là chỉ dẫn lửa, một loại là chỉ kim loại.”
“Chẳng trách tôi nhìn thấy phượng hoàng kia thoạt nhìn thì ánh lên ánh kim loại, đó là chỉ vàng sao?” Vị giám khảo minh tinh hỏi.
“Đúng vậy. Vàng không có đặc tính dẫn lửa, chỉ cần đợi lát nữa, khi nhiệt độ giảm xuống thì nó sẽ không bị biến dạng.”
“Òa! Thật hoa lệ!”
Thầy Hoàng vội hỏi: “Vậy lớp thứ ba đâu?”
Cửu Ca cười thần bí, tay sờ lên lớp vải thêu.
“A aaaaaa!” Bên dưới kêu lên sợ hãi.
Thái Bình Lang cũng bị hoảng sợ, nhìn Cửu Ca như đã xâm nhập vào trong biển lửa, ông há to miệng: “Đây là như thế nào vậy? Nơi tay cô sờ vào có phải còn cách một lớp gì đó không?”
Cửu Ca lắc đầu cười: “Không, tôi không có sờ loạn cái gì cả. Kỳ thật mọi người nhìn thấy thứ gì đó như ngọn lửa, nhưng cũng không phải là lửa thật sự.”
“Hả_____?”
Thầy Hoàng không nhịn được. “Tôi muốn đi lên xem, cách xa như vậy tôi nhìn không rõ lắm.”
Thái Bình Lang bất đắc dĩ, chỉ đành cười mời ông tiến lên.
Thầy Hoàng vừa động, những giám khảo khác cũng chen nhau đi lên, ai cũng có lòng hiếu kỳ cả.
Thầy Hoàng đứng trước tác phẩm cả nửa ngày, trên mặt có chút như đã hiểu ra, sau khi Thầy Hoàng trực tiếp cho tay vào trong lửa, những người khác cũng không để ý đến nguy hiểm, cùng nhau đưa tay vào sờ sờ lên Phượng hoàng lửa.
“A, thật sự không phải là lửa.” Vị minh tinh có khuôn mặt dài nhỏ như búp bê kêu lên.
“Đúng vậy, nhưng đây rốt cuộc là cái gì? Trước kia tôi từng nhìn thấy ngọn lửa giả, nhưng mà đều sử dụng gió để làm lay động tơ lụa màu đỏ để nhìn giống như lửa, nhìn xa thì giống lắm, nhưng mà….là ánh sáng?”
Cửu Ca gật đầu: “Ngài nói đúng rồi, thứ ánh sáng này thoạt nhìn thì giống như lửa, nhưng kỳ thật là sử dụng nguyên lý khúc xạ ánh sáng.”
Thầy Hoàng vỗ đùi: “Hóa ra là ánh sáng! Trách không được phượng hoàng nhìn còn lớn hơn khung thêu. Nhưng mà vì sao lại có thể sinh ra hiện tượng khúc xạ ánh sáng thế??”
Vấn đề này cũng là câu hỏi mà mọi người đều muốn hỏi.
Cửu Ca cũng không có ý che giấu, nhờ Thái Bình Lang, hai người cùng đẩy bức thêu ra bên cạnh, lộ ra một nguồn sáng ở phía đằng sau.
Thì ra trước khi đặt bức thêu lên thì đã chuẩn bị một ngọn đèn ở phía sau, khi lửa được đốt lên thì ngọn đèn cũng được bật lên, khi bách điểu bị đốt hết, phượng hoàng dục hòa trùng sinh, con phượng hoàng này vẫn như cũ sáng bừng lên là bởi vì ngọn đèn ở phía sau vẫn chiếu lên, duy trì hình ảnh phượng hoàng dục hỏa.
“Nhưng rốt cuộc là làm như thế nào?” Lưu lão sư nghĩ không ra, nhìn phía trước phía sau bức thêu: “Chỉ dùng đèn chiếu một chút thì làm sao có thể chiếu ra hiệu quả giống như ánh lửa thật được?”
“Bởi vì lớp thứ ba và lớp thứ hai đều có ảnh hưởng lẫn nhau.” Cửu Ca nói ra đáp án: “Khi thêu phượng hoàng ở lớp thứ 3 tôi có sử dụng một loại chỉ thêu sáng bóng đặc biệt, sau đó tôi lại sử dụng chỉ vàng để thêu lại phượng hoàng một lần nữa, chỉ thêu màu bạc (ngân nguyệt ti) sáng như gương, sau khi được chiếu sáng thì xảy ra hiện tượng khúc xạ ánh sáng, những sợ chỉ màu bạc, những sợi chỉ vàng bị chiếu ra hiệu quả giống như ánh lửa bùng cháy.”
“Thì ra là thế.” Lưu lão sư không nhịn được hỏi: “Cô thật sự đã viết lại cách chế tạo chỉ thêu bạc thành sách bí quyết gia truyền của Tô gia để xuất bản sao?”
“Ha ha, đương nhiên.” Nhưng mà Tiểu Hoa nhà cô đã dùng tài chính của mình để đăng ký tên công ty tinh phẩm dệt Trọng Vũ Cửu Ca rồi, hiện tại chỉ thêu bạc (ngân nguyệt tơ) cùng với băng ti minh trù đại khái đã bắt đầu đi vào sản xuất, chờ khi những công ty khác dựa vào cuốn sách bí quyết gia truyền của Tô gia để sản xuất thì Trọng Vũ Cửu Ca đã sớm đứng vững trên thị trường rồi.
Hơn nữa, trong Trọng Vũ Cửu Ca cô làm cổ đông kỹ thuật, sở hữu 44% cổ phần công ty, Hoa Vô Ý là cổ đông tài chính chiếm 51% cổ phẩn công ty, số cổ phần còn lại sau này sẽ để thưởng cho nhân viên cao cấp của công ty hoặc là bán cho nhân viên với giá thấp.
Nghe Cửu Ca thật sự muốn công khai những phương pháp dệt vải hay công thức làm chỉ thêu gia truyền, Lưu lão sư nắm chặt tay, cảm giác rất kích động.
Biểu cảm trên mặt của Cổ Duyên đại sư cũng là “Thật tốt quá đi.”
Thầy Hoàng giơ ngón tay lên: “Tôi còn nghi vấn cuối cùng, vì sao bách điểu bị đốt hết mà vải thêu băng ti minh trù vẫn không việc gì thế?.”
“Có thể hỏi đó là do loại thuốc nào không? Loại thuốc này do cô tự mình chế tạo sao?”
Cửu Ca cười, xua tay: “Không phải tôi làm, loại thuốc phòng cháy này là sản phẩm của công ty phòng cháy Trọng Vũ chế tạo ra.”
Máy quay thực nể tình quay xung quanh vài người mặc trên mình quần áo “Công ty phòng cháy Trọng Vũ” một vòng. Đáng tiếc những nhân viên công tác này đều đội mũ bảo hộ, lại còn cúi đầu nên máy quay không thể quay được gương mặt của họ.
Cuối cùng của cuối cùng, Cổ Duyên đại sư lại cảm thán: “Kỳ thật chỉ bằng hiện tượng khúc xạ ánh sáng hiện ra Phượng hoàng dục hỏa đã là sự cách tân rất lớn rồi.”
Cửu Ca cũng không xác định được là người này tán dương mình hay là trào phúng cô sử dụng mánh lới, cô chỉ mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, có điều chồng tôi có nói một câu như thế này, anh ấy nói “Hoặc là không làm, còn nếu đã làm phải làm điều tốt nhất”, tôi cảm thấy lời của anh ấy nói rất có lý. Nếu như tôi không làm thì thôi, nếu như đã làm vì sao tôi không làm cho đến tốt nhất chứ?”
Âm thanh tiếng cười cùng tiếng vỗ tay cuối cùng cũng chấm dứt.
Danh sách thí sinh được đi vào vòng cuối cùng được đưa ra, Mục Cửu Ca từ vị trí thứ sáu nhảy lên vị trí đầu tiên, bởi vì được khán giả yêu thích nên Tịch Hòa xếp vị trí thứ hai, thứ ba là Bàn Tứ Muội, Đỗ Vân Nương ngoài dự liệu của mọi người xếp vị trí thứ tư, thứ năm là Cố Anh Hào, mà nguyên bản có khả năng đi tiếp là Kim Tẩu lại bởi vì Hàn Điềm Phương có số phiếu của khán giả cao hơn 0,3 điểm cuối cùng không đành lòng rời khỏi chương trình.
Cửu Ca cầm lấy đầu sợi chỉ vuốt nhẹ, sau đó lui lại một bước, để bật lửa dưới sợi chỉ kia.
“Phập.”
Theo tiếng bật lửa rất nhỏ, ánh sáng tại trường quay tối hơn, một ngọn lửa bùng lên, trong nháy mắt cháy vào sợi chỉ kia.
Đường lửa lan rất nhanh, theo ánh lửa sáng ngời lan khắp bốn phía.
Đường lửa này lan hết toàn bộ bức thêu, rất mạnh mẽ! Bách điểu dục hỏa phi thiên! (bách điểu tắm trong lửa, bay lên trời)
“A!” Trong trường quay vang vọng tiếng kêu sợ hãi.
Nhìn kỹ lại, trên bức thêu kia, bách điểu cũng không phải là thực sự bay lên trời, nhưng trên người chúng những sợi chỉ bị châm lửa, hình dạng giống như nâng lên theo ngọn lửa, hình thành bức họa bách điểu dục hỏa phi thiên.
Trong khi bách điểu và ngọn lửa hòa hợp lại một thể, không biết ở đâu truyền đến một tiếng hót thanh lệ của phượng hoàng, một cánh phượng hoàng ngẩng đầu xòe đuôi dài màu vàng từ trong ánh lửa diễm lệ bay lên trời!
Ngọn lửa này tương đối mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt mà cao đến hơn một mét, khiến cho phượng hoàng trên bức thêu dường như từ trên vải bay lên, thân thể dường như vượt ra khỏi khuôn thêu nho nhỏ.
“Loạt xoạt….” Tất cả giám khảo cùng khán giả trong trường quay đều đứng dậy.
Khó trách tổ tiết mục lại làm công tác an toàn trịnh trọng như vậy, còn để cho công ty phòng cháy chữa cháy chuẩn bị bình cứu hỏa đứng ở bốn phía nữa, thật là nguy hiểm!
“Hay cho bách điểu hướng phượng, phượng hoàng dục hỏa niết bàn! Ngụ ý này, ý tưởng này, kỹ thuật này…..Tốt, tốt, tốt!” Thầy Hoàng chụp lấy micro nói cả ba câu tốt, tốt, tốt.
“Đặc sắc!” Lưu lão sư thán phục.
Cổ Duyên đại sư lắc lắc đầu: “Thật là tuyệt, nhưng mà cách dùng lửa đốt bức thêu hoặc là giấu chất dẫn lửa ở trong bức thêu, tuy rằng cũng là cách tân, nhưng muốn thực hiện cũng không phải là quá khó, hơn nữa lại còn đốt mất nữa, vậy không bằng trực tiếp mua pháo hoa về nhà tự đốt, đơn giản hơn nhiều.”
Trong trường quay có người nở nụ cười.
Trên sân khấu, thần sắc của Cửu Ca vẫn rất tự nhiên.
Thầy Hoàng không đồng ý với ý kiến của Cổ Duyên đại sư, lập tức phản bác: “Bà là người trong nghề thêu chẳng lẽ còn không rõ, bức họa bách điểu dục hỏa này thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng muốn cho chim chóc trong toàn bộ bức thêu cùng bị đốt trong một khoảng thời gian, phải giữ đầy đủ hình dạng trong một khoảng thời gian nhất định, lại còn phải để cho bách điểu dục hỏa đồng thời với phượng hoàng hiện hình, nếu như không có tri thức nhất định để tính được thời gian châm lửa cùng với khoảng cách châm lửa thì căn bản không thể làm được đâu.”
Cổ Duyên đại sư nghẹn lời, cười khổ: “Thật xấu hổ, là tôi không nắm được.”
Thầy Hoàng phất tay: “Không có gì, tôi cũng không hiểu về thêu.”
Toàn trường quay rộn vang tiếng cười, Cổ Duyên đại sư cũng vui vẻ, lão già này!
Sau khi tiếng vỗ tay của trường quay nhỏ đi bỗng có người hỏi: “Vì sao ngọn lửa vẫn chưa tắt? Vì sao thân thể của phượng hoàng lại lớn hơn so với khung tranh nhỉ?”
Mọi người nhất thời thức tỉnh.
Đúng vậy, ngọn lửa này đốt lâu hơn bình thường, vì sao vẫn duy trì được bộ dạng phượng hoàng giương cánh? Còn nữa mảnh vải thêu kia còn không? Âm thanh nghi vấn càng lúc càng lớn, đèn chiếu sáng của trường quay được bật lại.
Trên sân khấu, mặc hán phục eo bó tay rộng, tóc dài tết lại tùy tiện buông trước ngực, Cửu Ca một lần nữa trở về bên cạnh tác phẩm của mình.
Ngọn đèn sáng ngời chiếu xuống, tấm vải thêu được gọi là băng ti minh trù vẫn ở trước mặt mọi người không chút tổn hại nào, chỉ có bách điểu trên bức thêu lúc trước đã biến mất toàn bộ, ngược lại có một thứ khiến giám khảo thấy quen mắt chính là con phượng hoàng màu vàng đang khoe dáng vẻ phong tư hoa lệ trước mặt mọi người.
Mà hình dáng con phượng hoàng màu vàng vẫn lớn hơn so với khung tranh, thân vẫn đang tắm trong ánh lửa, băng ti minh trù vẫn trong suốt như cũ khiến cho con phượng hoàng nổi bật sống động như thật vậy.
Thầy Hoàng kinh ngạc, mày hơi nhăn lại, dường như có gì đó vẫn không nghĩ ra: “Để tôi đoán trước, thí sinh Mục Cửu Ca xem tôi có đoán đúng không nhé.”
Cửu Ca lễ phép mỉm cười: “Mời ngài nói.”
“Bức bách điểu kia của cô dùng chỉ thêu có chứa thành phần dẫn lửa đặc chế đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ý tưởng của cô rất đặc sắc, nhưng theo như tôi được biết, đối với hệ thống dây dẫn lửa này rất phức tạp, nếu như không phải có hiểu biết tương đối sâu rộng chỉ sợ thời điểm châm lửa cho bách điểu không thể đồng bộ như vậy được.”
Cửu Ca gật đầu: “Ngài nói đúng, tôi còn có vài ý tưởng khác đối với bức thêu này, nhưng ý tưởng này là khó nhất, cũng không thể phủ nhận là tôi đã thiết kế nó chói lóa nhất.”
Lưu lão sư cười khổ nói xen vào: “Người khác muốn cách tân thì một ý tưởng cũng khó nghĩ ra, thế nhưng cô lại có đến vài ý tưởng, nếu như không có gì khó nói, tôi thật sự rất muốn nghe mấy ý tưởng khác của cô.”
Cửu Ca đương nhiên sẽ không nói. Cách tân thôi, đương nhiên cô làm ra trước sau đó sẽ có người bắt chước, như vậy không tốt, tốt xấu gì cũng phải giữ lại thân phận của người sáng chế chứ.
Lưu lão sư đối với chuyện này rất rõ ràng, cũng không cưỡng cầu Cửu Ca nói tỉ mỉ nữa: “Vừa rồi câu hỏi của Thầy Hoàng tôi vẫn hiếu kỳ lắm, cô cảm thấy ý tưởng này là khó nhất, vậy vì sao cô lại chọn phương pháp này? Chẳng lẽ cô muốn tự mình khám phá loại tri thức….”
“À, không không, đương nhiên không phải, kiến thức về chất dẫn lửa tôi một chút cũng không hiểu. Nhưng mà tôi có quen biết một kỹ sư chuyên thiết kế máy móc, anh ấy tình cờ nghe được ý tưởng của tôi, sau đó đề nghị tôi chọn làm phượng hoàng dục hỏa niết bàn. Mà mọi thứ về hệ thống dây dẫn hay chỉ thêu đặc thù dẫn lửa đều là anh ấy giải quyết giúp tôi, anh ấy vẽ cho tôi sơ đồ dẫn lửa hợp lý nhất, còn tôi cứ vào đó để hoàn chỉnh bức thêu.”
Thầy Hoàng gật đầu: “Cô có một anh bạn thật có năng lực.”
“Vâng, anh ấy rất tốt.” Cửu Ca ngượng ngùng cười, trong lòng lại nghĩ, người già không nói sai, tên hỗn đản kia quả thật có khả năng “làm” rất tốt! Vì sơ đồ phân bố chỉ thêu dẫn lửa hợp lý này mà cô đã phải trả giá đại giới rồi?! Khóc a!
“Được rồi, nghi vấn thứ nhất cô đã giải thích rồi. Tôi lại muốn hỏi, có phải cô bố trí hai lớp thêu không? Lớp thứ nhất thêu bách điểu, sau khi bách điểu dục hỏa thì xuất hiện lớp thêu phượng hoàng?” Thầy Hoàng hỏi.
“Không, là ba lớp.”
“Hả_____?”
“Có thể giải thích cho chúng tôi nghe một chút không?” Thái Bình Lang cuối cùng cũng tìm được cô hội nói chen vào.
“Được chứ.” Cửu Ca khiến cho ánh mắt của mọi người quay trở lại trên tác phẩm của cô: “Hai lớp trên giống như Thầy Hoàng đã nói, lớp thứ nhất chỉ dùng chỉ thêu đã tẩm chất dẫn lửa để thêu bách điểu, đương nhiên sau khi đốt hết rồi thì phượng hoàng thêu ở lớp thứ hai sẽ hiện ra. Bức phượng hoàng này tôi lại dùng hai loại chỉ thêu khác nhau, một loại chỉ là chỉ dẫn lửa, một loại là chỉ kim loại.”
“Chẳng trách tôi nhìn thấy phượng hoàng kia thoạt nhìn thì ánh lên ánh kim loại, đó là chỉ vàng sao?” Vị giám khảo minh tinh hỏi.
“Đúng vậy. Vàng không có đặc tính dẫn lửa, chỉ cần đợi lát nữa, khi nhiệt độ giảm xuống thì nó sẽ không bị biến dạng.”
“Òa! Thật hoa lệ!”
Thầy Hoàng vội hỏi: “Vậy lớp thứ ba đâu?”
Cửu Ca cười thần bí, tay sờ lên lớp vải thêu.
“A aaaaaa!” Bên dưới kêu lên sợ hãi.
Thái Bình Lang cũng bị hoảng sợ, nhìn Cửu Ca như đã xâm nhập vào trong biển lửa, ông há to miệng: “Đây là như thế nào vậy? Nơi tay cô sờ vào có phải còn cách một lớp gì đó không?”
Cửu Ca lắc đầu cười: “Không, tôi không có sờ loạn cái gì cả. Kỳ thật mọi người nhìn thấy thứ gì đó như ngọn lửa, nhưng cũng không phải là lửa thật sự.”
“Hả_____?”
Thầy Hoàng không nhịn được. “Tôi muốn đi lên xem, cách xa như vậy tôi nhìn không rõ lắm.”
Thái Bình Lang bất đắc dĩ, chỉ đành cười mời ông tiến lên.
Thầy Hoàng vừa động, những giám khảo khác cũng chen nhau đi lên, ai cũng có lòng hiếu kỳ cả.
Thầy Hoàng đứng trước tác phẩm cả nửa ngày, trên mặt có chút như đã hiểu ra, sau khi Thầy Hoàng trực tiếp cho tay vào trong lửa, những người khác cũng không để ý đến nguy hiểm, cùng nhau đưa tay vào sờ sờ lên Phượng hoàng lửa.
“A, thật sự không phải là lửa.” Vị minh tinh có khuôn mặt dài nhỏ như búp bê kêu lên.
“Đúng vậy, nhưng đây rốt cuộc là cái gì? Trước kia tôi từng nhìn thấy ngọn lửa giả, nhưng mà đều sử dụng gió để làm lay động tơ lụa màu đỏ để nhìn giống như lửa, nhìn xa thì giống lắm, nhưng mà….là ánh sáng?”
Cửu Ca gật đầu: “Ngài nói đúng rồi, thứ ánh sáng này thoạt nhìn thì giống như lửa, nhưng kỳ thật là sử dụng nguyên lý khúc xạ ánh sáng.”
Thầy Hoàng vỗ đùi: “Hóa ra là ánh sáng! Trách không được phượng hoàng nhìn còn lớn hơn khung thêu. Nhưng mà vì sao lại có thể sinh ra hiện tượng khúc xạ ánh sáng thế??”
Vấn đề này cũng là câu hỏi mà mọi người đều muốn hỏi.
Cửu Ca cũng không có ý che giấu, nhờ Thái Bình Lang, hai người cùng đẩy bức thêu ra bên cạnh, lộ ra một nguồn sáng ở phía đằng sau.
Thì ra trước khi đặt bức thêu lên thì đã chuẩn bị một ngọn đèn ở phía sau, khi lửa được đốt lên thì ngọn đèn cũng được bật lên, khi bách điểu bị đốt hết, phượng hoàng dục hòa trùng sinh, con phượng hoàng này vẫn như cũ sáng bừng lên là bởi vì ngọn đèn ở phía sau vẫn chiếu lên, duy trì hình ảnh phượng hoàng dục hỏa.
“Nhưng rốt cuộc là làm như thế nào?” Lưu lão sư nghĩ không ra, nhìn phía trước phía sau bức thêu: “Chỉ dùng đèn chiếu một chút thì làm sao có thể chiếu ra hiệu quả giống như ánh lửa thật được?”
“Bởi vì lớp thứ ba và lớp thứ hai đều có ảnh hưởng lẫn nhau.” Cửu Ca nói ra đáp án: “Khi thêu phượng hoàng ở lớp thứ 3 tôi có sử dụng một loại chỉ thêu sáng bóng đặc biệt, sau đó tôi lại sử dụng chỉ vàng để thêu lại phượng hoàng một lần nữa, chỉ thêu màu bạc (ngân nguyệt ti) sáng như gương, sau khi được chiếu sáng thì xảy ra hiện tượng khúc xạ ánh sáng, những sợ chỉ màu bạc, những sợi chỉ vàng bị chiếu ra hiệu quả giống như ánh lửa bùng cháy.”
“Thì ra là thế.” Lưu lão sư không nhịn được hỏi: “Cô thật sự đã viết lại cách chế tạo chỉ thêu bạc thành sách bí quyết gia truyền của Tô gia để xuất bản sao?”
“Ha ha, đương nhiên.” Nhưng mà Tiểu Hoa nhà cô đã dùng tài chính của mình để đăng ký tên công ty tinh phẩm dệt Trọng Vũ Cửu Ca rồi, hiện tại chỉ thêu bạc (ngân nguyệt tơ) cùng với băng ti minh trù đại khái đã bắt đầu đi vào sản xuất, chờ khi những công ty khác dựa vào cuốn sách bí quyết gia truyền của Tô gia để sản xuất thì Trọng Vũ Cửu Ca đã sớm đứng vững trên thị trường rồi.
Hơn nữa, trong Trọng Vũ Cửu Ca cô làm cổ đông kỹ thuật, sở hữu 44% cổ phần công ty, Hoa Vô Ý là cổ đông tài chính chiếm 51% cổ phẩn công ty, số cổ phần còn lại sau này sẽ để thưởng cho nhân viên cao cấp của công ty hoặc là bán cho nhân viên với giá thấp.
Nghe Cửu Ca thật sự muốn công khai những phương pháp dệt vải hay công thức làm chỉ thêu gia truyền, Lưu lão sư nắm chặt tay, cảm giác rất kích động.
Biểu cảm trên mặt của Cổ Duyên đại sư cũng là “Thật tốt quá đi.”
Thầy Hoàng giơ ngón tay lên: “Tôi còn nghi vấn cuối cùng, vì sao bách điểu bị đốt hết mà vải thêu băng ti minh trù vẫn không việc gì thế?.”
“Có thể hỏi đó là do loại thuốc nào không? Loại thuốc này do cô tự mình chế tạo sao?”
Cửu Ca cười, xua tay: “Không phải tôi làm, loại thuốc phòng cháy này là sản phẩm của công ty phòng cháy Trọng Vũ chế tạo ra.”
Máy quay thực nể tình quay xung quanh vài người mặc trên mình quần áo “Công ty phòng cháy Trọng Vũ” một vòng. Đáng tiếc những nhân viên công tác này đều đội mũ bảo hộ, lại còn cúi đầu nên máy quay không thể quay được gương mặt của họ.
Cuối cùng của cuối cùng, Cổ Duyên đại sư lại cảm thán: “Kỳ thật chỉ bằng hiện tượng khúc xạ ánh sáng hiện ra Phượng hoàng dục hỏa đã là sự cách tân rất lớn rồi.”
Cửu Ca cũng không xác định được là người này tán dương mình hay là trào phúng cô sử dụng mánh lới, cô chỉ mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, có điều chồng tôi có nói một câu như thế này, anh ấy nói “Hoặc là không làm, còn nếu đã làm phải làm điều tốt nhất”, tôi cảm thấy lời của anh ấy nói rất có lý. Nếu như tôi không làm thì thôi, nếu như đã làm vì sao tôi không làm cho đến tốt nhất chứ?”
Âm thanh tiếng cười cùng tiếng vỗ tay cuối cùng cũng chấm dứt.
Danh sách thí sinh được đi vào vòng cuối cùng được đưa ra, Mục Cửu Ca từ vị trí thứ sáu nhảy lên vị trí đầu tiên, bởi vì được khán giả yêu thích nên Tịch Hòa xếp vị trí thứ hai, thứ ba là Bàn Tứ Muội, Đỗ Vân Nương ngoài dự liệu của mọi người xếp vị trí thứ tư, thứ năm là Cố Anh Hào, mà nguyên bản có khả năng đi tiếp là Kim Tẩu lại bởi vì Hàn Điềm Phương có số phiếu của khán giả cao hơn 0,3 điểm cuối cùng không đành lòng rời khỏi chương trình.
Danh sách chương