Tài liệu gửi tới gồm 3 phần.
Phần đầu là video với tiêu đề “Đứa con gái bất hiếu vứt bỏ cha già sau khi giàu sang”, ghi lại cuộc phỏng vấn Mục Hữu Vi của một phóng viên giấu mặt. Trong video, Mục Hữu Vi khóc lóc kể tội Cửu Ca là đứa con gái bất hiếu, tuyệt tình, nói cô là đứa ham vật chất, hám của. Ông ta còn kể lể việc cô đối xử tệ bạc với cha mẹ, không mắng thì đánh đập, sau khi đi làm cũng không gửi cho người làm cha như ông ta được một đồng tiền phụng dưỡng.
Kẻ tung video này đúng là người thông minh, trên tiêu đề không hề đề cập đến tên của Mục Cửu Ca, cho nên không bị bộ lọc của Văn Chim Câu loại bỏ. Đợi tới khi trong bình luận xuất hiện tên Mục Cửu Ca thì bài post này mới bị Văn Chim Câu phát hiện. Nhưng lúc đó video này đã truyền đi trên mạng được nửa giờ rồi.
Phần thứ hai chính là một loạt ảnh chụp của một người giấu tên gửi cho Hoa Vô Ý, số ảnh chụp tung lên trên mạng nhiều hơn 2 tấm khi gửi cho anh. Vừa nhìn đã biết là ảnh chụp trộm. Tiêu đề cũng không nhắc tới ba chữ Mục Cửu Ca, mà là ” Nữ nghệ nhân nổi tiếng ngoại tình”.
Phần thứ ba cũng là ảnh chụp. Toàn bộ đều là ảnh quá khứ của Cửu Ca, có ảnh chụp cá nhân, có bức chụp tập thể, tuy nhiên khuôn mặt của người khác đều bị làm mờ. Tiêu đề của những ảnh chụp này là ” Quá khứ ít người biết của nữ nghệ nhân nổi tiếng”. Trong hình đều là hình ảnh không đẹp của Cửu Ca. Tổng cộng có 13 bức, trong đó hơn phân nửa là ảnh chụp thời học sinh.
Những tài liệu này đã xuất hiện trên mạng nửa giờ, tốc độ lan truyền cực kỳ đáng sợ.
Tuy rằng sau khi phát hiện, Văn Chim Câu đã lập tức loại bỏ nhưng kẻ tung ra tin tức này dường như đã tìm được biện pháp đối phó với bộ lọc của Văn Chim Câu bằng cách không nhắc tới tên Mục Cửu Ca khi tung lên mạng.
Không thể ứng phó nổi sau nửa giờ “chiến đấu”, Văn Chim Câu đành nói cho Hoa Vô Ý.
Hai người bắt tay làm việc, sửa lại trình tự sàng lọc thông tin, bổ sung thêm cả bộ lọc bằng hình ảnh Cửu Ca và người nhà cô. Ngay cả hình ảnh trong các video phát trên mạng cũng được đối chiếu. Tuy rằng tốn thêm chút thời gian so với lọc bằng cụm từ nhưng mà nhanh hơn nhiều so với bộ lọc thủ công.
Hoa Vô Ý mở hai màn hình máy tính. Anh giao cho Văn Chim Câu truy tìm địa chỉ IP của kẻ tung tin đó, nếu tìm được lập tức thả virus tấn công, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Để ngăn chặn những tin tức này lan rộng, trên mạng chỉ cần xuất hiện tin tức liên quan tới Mục Cửu Ca sẽ bị xóa bỏ ngay tức khắc, mặc kệ tốt hay xấu. Chuyện này khiến các diễn đàn và báo mạng đều “dậy sóng”, mọi người đều nghĩ bị hacker tấn công.
“Làm thế này cũng không phải là biện pháp tốt, không thể lúc nào cũng ngồi canh chừng kẻ trộm được.”
Vừa biết được tin từ Văn Chim Câu, Hòa Thượng liền gọi video tới.
Hoa Vô Ý mở webcam, vừa lướt bàn phím vừa nghe Hòa Thượng nói.
“Chúng ta phải chủ động tấn công.” Hòa Thượng đề nghị.
Hoa Vô Ý : ” Rút củi dưới đáy nồi.”
Hòa Thượng còn đang suy nghĩ biện pháp, thuận miệng hỏi. ” Làm như thế nào?”
“Liên hệ với phóng viên của bản tin Hot, mời bọn họ phỏng vấn Mục Tụ Hâm và ông bà của Cửu Ca.”
Hoa Thượng lập tức hớn hở: “Ai ya, sao anh đây lại không nghĩ tới biện pháp này chứ!”
“Anh tìm thêm vài người hàng xóm cũ biết bối cảnh gia đình của Cửu Ca. Trong thời gian ngắn nhất đưa phóng viên đến, nên hướng dẫn họ nói cái gì, chắc anh đã biết rồi chứ.”
“Không thành vấn đề, việc này cứ giao cho anh! Cậu cứ yên tâm. Đảm bảo 3 ngày xong!”
Hòa Thượng có được nhiệm vụ mới, lập tức trở nên hào hứng.
“Có điều như thế thì quá dễ dãi với bọn chúng rồi. Ra tay với Cửu Ca không phải Hàn Gia, thì chính là Phong gia. Trước đây chúng ta đã quá thận trọng, chỉ biết phòng vệ, nhưng mà tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất…Yên tâm đi, anh đây tuyệt đối sẽ tuân thủ luật pháp, nhân viên trong công ty chúng ta ai cũng là công dân lương thiện, tuân thủ pháp luật mà. Ha ha!”
“Anh cứ lo vụ phóng viên đi, Hàn gia và Phong gia cứ để đó cho tôi.”
Trong mắt Hoa Vô Ý chứa đầy thù hằn.
Hòa Thượng sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình.
“Xem ra hai nhà kia quả thật đã chọc giận cậu em rồi. Anh đây sẽ thắp cho họ vài ngọn nến, chỉ mong họ chết sớm được siêu sinh.”
“Chết?”
Hoa Vô Ý thản nhiên cười: “Chúng ta là công dân gương mẫu tuân thủ pháp luật, sao có thể tùy tiện giết người được? Đương nhiên phải để cho hai nhà đó sống thật tốt, hơn nữa phải chăm sóc họ ” sống lâu trăm tuổi” mới được.”
Hòa Thượng nghe xong mà dựng tóc gáy, nổi cả da gà, sau đó đưa tay tắt cuộc gọi.
Lập tức trên kênh thế giới yên bình của diễn đàn công ty Trọng Vũ xuất hiện một dòng thông báo to đùng, đỏ rực: Trong thời gian ngắn đừng có trêu vào lão Đại, muốn “sống không bằng chết” thì cứ việc thử!
Chưa đầy 5s sau, trên màn hình mọi người đều gửi lên hình ngọn nến. Sau đó một chiếc xe hiện lên, xóa sạch chỗ nến, theo phía sau là một hàng chữ: “Đồng bào nào tốt bụng, làm ơn báo cho Lão Đại một tiếng, Hoa phu nhân bị tên trộm làm bị thương ở cổ rồi.”
Trên kênh thế giới đột nhiên yên lặng một cách đáng sợ.
Một lúc sau.
Trịnh Dã: F*ck! Tên nào dám làm chị Mục bị thương! Tôi đi làm thịt hắn!
Văn Chim Câu: Tin tức mới nhất, tên trộm đó vẫn chốn trong ký túc xá vẫn chưa chạy ra ngoài.
David: Tôi đi hỏi thăm Hoa phu nhân đây, tiện thể tìm thằng trộm luôn.
Tiểu Ảnh: Cho tôi một chân với, tôi sẽ khắc ” tiểu đệ” của hắn thành đóa hoa cúc. Tôi đây muốn làm thế lâu rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.
Thợ Săn: Giỏi tìm người nhất là tôi, lúc này không thể thiếu tôi được.
David: Không biết Hoa phu nhân muốn tên này ngồi tù mấy năm nhỉ? David: Mọi người….Không nói chuyện này cho Lão Đại trước à?
Trùng Đế Giày: Khỏi, không cần nhắc tới mấy chuyện đáng sợ như vậy! Chúng ta cứ đi tìm tên trộm trước đã!
Trịnh Dã: Đừng có mà bắt chước tôi nhé! Đi trước đây!
Lúc này, Cửu Ca vẫn hoàn toàn chưa biết gì.
Ngay từ đầu cô đã không có ý định nói cho Hoa Vô Ý biết chuyện cô bị thương. Bác sĩ cũng nói vết thương của cô không sâu, không có vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương khá dài, khoảng 6 phân, phải khâu mấy mũi, băng bó lại là ổn.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhân viên chương trình đều mong thế. Hơn nữa tổng phụ trách Từ vẫn đang sợ một khi xảy ra chuyện với thí sinh ở đây, người nhà sẽ tới tận cửa tìm anh ta. Cửu Ca bị thương nhưng không định gọi người thân làm to chuyện khiến anh ta rất cảm động. Có điều tuy trong lòng cảm kích cô nhưng mở miệng ra lại là: “Sao cô lúc nào cũng xảy ra chuyện thế? Cô đã gây thù kết oán với ai thế hả? Nếu không sao tất cả mọi người đều không có việc gì, chỉ có mình cô bị trộm đột nhập vào phòng, lại còn bị người ta đâm bị thương?”
“Anh có thể hỏi Hàn Điềm Phương.”
Cửu Ca cười khảy.
Mặt Tổng phụ trách Từ nhăn nhó.
“Tôi không cần biết các cô có tư thù gì nhưng tôi mong các cô….”
“Lời này đừng chỉ nói cho một mình tôi nghe, anh nên nói cho cả Hàn tiểu thư nữa. Từ lúc bắt đầu tới giờ, tôi có chủ động rước chuyện vào người sao? Có một số người sợ bị thua nên thủ đoạn gì cũng dùng được. Đáng tiếc tôi không có bằng chứng, nếu không..” Cửu Ca đứng dậy, bước qua anh ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Anh ta còn định nói gì đó nhưng Bàn Tứ Muội đã lên tiếng trước: “Tổng phụ trách Từ, trước đây tôi có nghe một câu chuyện. Ở một thôn nọ có cô gái xinh đẹp bị người ta cưỡng bức. Nhưng người dân trong thôn lại không giúp cô ấy tìm tên khốn nạn kia mà lại quay ra chỉ trích cô ấy suốt ngày trang điểm, ăn mặc xinh đẹp, bị cưỡng bức là đáng đời. Lúc nãy cũng có vài người nói chuyện giống như anh, mở miệng ra là trách ‘sao tên trộm đó không trộm của người khác mà chỉ chăm chăm đột nhập vào phòng của Cửu Ca? Chắc chắn là cô ấy cũng có vấn đề.’ Thế là tôi kể chuyện này cho bố mẹ tôi nghe. Bố mẹ tôi nghe xong mà tức hộc máu, bảo mấy tên thích rêu rao đó đúng là mất dạy, còn khốn nạn hơn cả bọn lưu manh đầu đường xó chợ!”
Đáng thương cho phụ trách Từ chỉ biết trừng mắt nhìn Bàn Tứ Muội, miệng mở ra vài lần cũng không cất nổi thành lời.
Tịch Hòa lên tiếng.
“Khụ… Thật ngại quá, tính cô ấy thẳng như ruột ngựa, có gì nói đấy, không biết lựa lời. Tổng phụ trách Từ, anh đừng để ở trong lòng.”
Anh ta chết lặng nhìn về phía Tịch Hòa. Tên oắt con giỏi lắm!
Khi Cửu Ca trở về phòng thì những thí sinh khác đều đã về phòng rồi. Vài nhân viên chương trình đi tới an ủi cô, hỏi cô cần nghỉ lại không nhưng đều bị cô khéo léo từ chối. Sau khi từ biệt Tịch Hòa và Tứ Muội, lúc trở về phòng của mình thì cô phát hiện có hai máy quay vẫn theo sát cô. Lại nói, lúc tên trộm bị phát hiện thì hình như người trong tổ quay phim là nhóm chạy tới đầu tiên? Cửu Ca không muốn nghĩ nhiều, cô không để ý tới máy quay nữa, mà đi thẳng về phòng. Được một lúc thì bỗng nghe bên ngoài có người gõ cửa.
“Mục Cửu Ca, có trợ lý và luật sư của cô tới tìm, cô có muốn gặp họ không?”
Cửu Ca ngạc nhiên, sao tự nhiên đám người Trịnh Dã lại đến đây? Chẳng lẽ có người báo cho họ rồi?
Lúc cô tới phòng khách thì đã thấy Trịnh Dã, David, Tiểu Ảnh, Trùng Đế Giày và Thợ Săn ngồi ở ghế.
“Vừa hay mấy người bọn em đang rảnh nên lúc nghe tin chị bị thương thì bọn em lập tức chạy qua đây thăm luôn. Chị bị thương thế nào? Sao chị không nghỉ ngơi đi? Tiếc là bác sĩ không có ở đây, nếu không anh ta đã có thể kiểm tra vết thương của chị xem thế nào rồi.”
Tiểu Ảnh bước tới gần, xót xa nhìn cái cổ băng kín của Cửu Ca.
“Nghe nói tên trộm vẫn còn ở đây?” Thợ săn hỏi .
“Chắc là thế, tôi nghe đội trưởng Vương nói vậy.”
Để mọi người yên tâm, Cửu Ca cố gắng tỏ vẻ mình bị thương không nghiêm trọng. Miệng vết thương cũng không sâu lắm, chỉ khoảng một tuần là liền. Thấy cô thực sự bị thương không nặng, mọi người mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
“Có thể giới thiệu tôi với đội trưởng Vương được không? Tôi muốn dạo một vòng quanh ký túc.” Thợ săn nói.
Tiểu Ảnh bổ sung; “Thợ Săn có tên là Thợ Săn là bởi vì anh ấy tìm người rất giỏi, chỉ cần tên trộm kia vẫn ở trong này thì dù có mọc cánh cũng không thoát khỏi anh ấy đâu.”
David xoa xoa tay: “Lâu lắm rồi không được hoạt động gân cốt, vừa hay hôm nay có thể luyện tập vài chiêu rồi.”
Tiểu Ảnh hớn hở ra mặt; “Cửu Ca, chị yên tâm, lát nữa em đây sẽ báo thù thay chị. Mấy con dao mổ bữa bác sĩ tặng, em đều mang theo cả đây!”
David cười nhếch mép: “Tôi thích nhất là điều tra mấy vụ án hình sự.”
Trịnh Dã ra vẻ nghiêm túc: “Chị Mục, để tôi thương lượng với phía chương trình xem có thể để tôi vào ở trong ký túc không nhé?”
Cửu Ca nhìn khắp một lượt, sau đó dừng lại ở Tiểu Ảnh, đột nhiên véo má cậu ta.
“Nói, các anh đến để thăm tôi, hay là tới để chơi hả?”
Tất nhiên có đánh chết mấy kẻ này cũng không thừa nhận mình đang tìm cớ trốn việc đi chơi rồi.
Cửu Ca giới thiệu tất cả với đội trưởng Vương. Không ai nói mình là nhân viên công ty Trọng Vũ cả, mà nói họ là họ hàng bên ngoại của cô.
Cửu Ca.”….”
Là họ hàng bên nhà chồng chứ?
David và đội trưởng Vương nói chưa được mấy câu đã xưng anh gọi em. Sau đó anh ta giới thiệu những người còn lại, đặc biệt nhấn mạnh về gia đình Thợ Săn, mấy đời đều làm ” thợ săn”, rất am hiểu về tìm người. Đội trưởng Vương lập tức vui vẻ nhờ Thợ Săn hỗ trợ điều tra, tìm tung tích của kẻ trộm. Điều kiện là không được làm phiền những người khác, cũng không thể lục xoát tất cả các phòng, đặc biệt là phòng của các thí sinh. Cuối cùng chỉ còn Trịnh Dã ở lại với Cửu Ca, những người khác đều chạy theo giúp đội trưởng Vương.
“Rốt cuộc các anh đến làm gì vậy?” Cửu Ca dở khóc dở mếu hỏi.
“Đến để bắt trộm.”
Trịnh Dã cân nhắc một hồi lâu, rốt cuộc mới đẩy đẩy cánh tay Cửu Ca.
“Chị dâu, chị giúp bọn em chút nhé!”
“Sao vậy?”
“Hình như hôm nay tâm trạng Lão Đại không vui. Chính xác là bắt đầu từ tối hôm qua.”
Trịnh Dã gãi đầu, ủ rũ.
“Bây giờ tất cả mọi người đều sợ phải gặp Lão Đại. Ngay cả kẻ có lá gan lớn nhất như Hòa Thượng cũng chỉ dám gọi video nói chuyện.”
Cửu Ca mơ hồ không hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hay là công việc….”
Trinh Dã lắc đầu: “Không phải do công việc. Tối qua Văn Chim Câu đã cảnh báo bọn em, nhưng không ngờ tình hình hôm nay còn nghiêm trọng hơn. Lão Đại rất ít khi tức giận… Ừm. Không phải Lão Đại không tức giận nhưng một khi tức giận thì sẽ biến thành người hoàn toàn khác, trở nên máu lạnh vô tình. Bọn em có hỏi Văn Chim Câu vì sao Lão Đại lại tức giận, cậu ta không chịu nói. Nhưng em đoán có thể chuyện đó có liên quan tới chị!”
Cửu Ca gõ gõ tay vịn sofa.
“Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện hỏi xem có chuyện gì.”
Trịnh Dã mừng rỡ: “Như vậy thì tốt quá, có điều….”
“Có điều sao?”
“Chị đừng nói chuyện chị bị thương cho Lão Đại biết. Bọn em vẫn chưa dám nói chuyện này cho Lão Đại đâu.”
“Chờ một chút, sao các anh lại biết chuyện tôi bị thương? Ai báo cho các anh biết?”
“Không ai báo cả, là Văn Chim Câu nói cho chúng em biết.”
Trịnh Dã xem xét xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng giải thích.
“Mọi tin tức Lão Đại đều nhận được từ Văn Chim Câu. Thực ra Văn Chim Câu vẫn vẫn luôn âm thầm giám sát nơi này. Vốn dĩ cậu ta có thể tìm ra tên trộm đó dễ như trở bàn tay, nhưng ở đây có người đang giúp tên đó, cho nên Văn chim Câu mới nói cho bọn em biết.”
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ không nói chuyện tôi bị thương cho Vô Ý biết.”
“Vâng, vâng. Chị cứ bàn với Lão Đại, rồi nói nhớ Lão Đại thế nào, yêu Lão Đại bao nhiêu ấy…” Trịnh Dã cho ý kiến.
Cửu Ca đập Trịnh Dã vài cái rồi đi ra ngoài gọi điện cho Hoa Vô Ý. Cô cũng rất lo lắng cho ông xã nhà cô, sao đang yên đang lành tự nhiên lại biến thành kẻ mà ngay cả đồng nghiệp cũng không dám nói chuyện thế này?
Phần đầu là video với tiêu đề “Đứa con gái bất hiếu vứt bỏ cha già sau khi giàu sang”, ghi lại cuộc phỏng vấn Mục Hữu Vi của một phóng viên giấu mặt. Trong video, Mục Hữu Vi khóc lóc kể tội Cửu Ca là đứa con gái bất hiếu, tuyệt tình, nói cô là đứa ham vật chất, hám của. Ông ta còn kể lể việc cô đối xử tệ bạc với cha mẹ, không mắng thì đánh đập, sau khi đi làm cũng không gửi cho người làm cha như ông ta được một đồng tiền phụng dưỡng.
Kẻ tung video này đúng là người thông minh, trên tiêu đề không hề đề cập đến tên của Mục Cửu Ca, cho nên không bị bộ lọc của Văn Chim Câu loại bỏ. Đợi tới khi trong bình luận xuất hiện tên Mục Cửu Ca thì bài post này mới bị Văn Chim Câu phát hiện. Nhưng lúc đó video này đã truyền đi trên mạng được nửa giờ rồi.
Phần thứ hai chính là một loạt ảnh chụp của một người giấu tên gửi cho Hoa Vô Ý, số ảnh chụp tung lên trên mạng nhiều hơn 2 tấm khi gửi cho anh. Vừa nhìn đã biết là ảnh chụp trộm. Tiêu đề cũng không nhắc tới ba chữ Mục Cửu Ca, mà là ” Nữ nghệ nhân nổi tiếng ngoại tình”.
Phần thứ ba cũng là ảnh chụp. Toàn bộ đều là ảnh quá khứ của Cửu Ca, có ảnh chụp cá nhân, có bức chụp tập thể, tuy nhiên khuôn mặt của người khác đều bị làm mờ. Tiêu đề của những ảnh chụp này là ” Quá khứ ít người biết của nữ nghệ nhân nổi tiếng”. Trong hình đều là hình ảnh không đẹp của Cửu Ca. Tổng cộng có 13 bức, trong đó hơn phân nửa là ảnh chụp thời học sinh.
Những tài liệu này đã xuất hiện trên mạng nửa giờ, tốc độ lan truyền cực kỳ đáng sợ.
Tuy rằng sau khi phát hiện, Văn Chim Câu đã lập tức loại bỏ nhưng kẻ tung ra tin tức này dường như đã tìm được biện pháp đối phó với bộ lọc của Văn Chim Câu bằng cách không nhắc tới tên Mục Cửu Ca khi tung lên mạng.
Không thể ứng phó nổi sau nửa giờ “chiến đấu”, Văn Chim Câu đành nói cho Hoa Vô Ý.
Hai người bắt tay làm việc, sửa lại trình tự sàng lọc thông tin, bổ sung thêm cả bộ lọc bằng hình ảnh Cửu Ca và người nhà cô. Ngay cả hình ảnh trong các video phát trên mạng cũng được đối chiếu. Tuy rằng tốn thêm chút thời gian so với lọc bằng cụm từ nhưng mà nhanh hơn nhiều so với bộ lọc thủ công.
Hoa Vô Ý mở hai màn hình máy tính. Anh giao cho Văn Chim Câu truy tìm địa chỉ IP của kẻ tung tin đó, nếu tìm được lập tức thả virus tấn công, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Để ngăn chặn những tin tức này lan rộng, trên mạng chỉ cần xuất hiện tin tức liên quan tới Mục Cửu Ca sẽ bị xóa bỏ ngay tức khắc, mặc kệ tốt hay xấu. Chuyện này khiến các diễn đàn và báo mạng đều “dậy sóng”, mọi người đều nghĩ bị hacker tấn công.
“Làm thế này cũng không phải là biện pháp tốt, không thể lúc nào cũng ngồi canh chừng kẻ trộm được.”
Vừa biết được tin từ Văn Chim Câu, Hòa Thượng liền gọi video tới.
Hoa Vô Ý mở webcam, vừa lướt bàn phím vừa nghe Hòa Thượng nói.
“Chúng ta phải chủ động tấn công.” Hòa Thượng đề nghị.
Hoa Vô Ý : ” Rút củi dưới đáy nồi.”
Hòa Thượng còn đang suy nghĩ biện pháp, thuận miệng hỏi. ” Làm như thế nào?”
“Liên hệ với phóng viên của bản tin Hot, mời bọn họ phỏng vấn Mục Tụ Hâm và ông bà của Cửu Ca.”
Hoa Thượng lập tức hớn hở: “Ai ya, sao anh đây lại không nghĩ tới biện pháp này chứ!”
“Anh tìm thêm vài người hàng xóm cũ biết bối cảnh gia đình của Cửu Ca. Trong thời gian ngắn nhất đưa phóng viên đến, nên hướng dẫn họ nói cái gì, chắc anh đã biết rồi chứ.”
“Không thành vấn đề, việc này cứ giao cho anh! Cậu cứ yên tâm. Đảm bảo 3 ngày xong!”
Hòa Thượng có được nhiệm vụ mới, lập tức trở nên hào hứng.
“Có điều như thế thì quá dễ dãi với bọn chúng rồi. Ra tay với Cửu Ca không phải Hàn Gia, thì chính là Phong gia. Trước đây chúng ta đã quá thận trọng, chỉ biết phòng vệ, nhưng mà tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất…Yên tâm đi, anh đây tuyệt đối sẽ tuân thủ luật pháp, nhân viên trong công ty chúng ta ai cũng là công dân lương thiện, tuân thủ pháp luật mà. Ha ha!”
“Anh cứ lo vụ phóng viên đi, Hàn gia và Phong gia cứ để đó cho tôi.”
Trong mắt Hoa Vô Ý chứa đầy thù hằn.
Hòa Thượng sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình.
“Xem ra hai nhà kia quả thật đã chọc giận cậu em rồi. Anh đây sẽ thắp cho họ vài ngọn nến, chỉ mong họ chết sớm được siêu sinh.”
“Chết?”
Hoa Vô Ý thản nhiên cười: “Chúng ta là công dân gương mẫu tuân thủ pháp luật, sao có thể tùy tiện giết người được? Đương nhiên phải để cho hai nhà đó sống thật tốt, hơn nữa phải chăm sóc họ ” sống lâu trăm tuổi” mới được.”
Hòa Thượng nghe xong mà dựng tóc gáy, nổi cả da gà, sau đó đưa tay tắt cuộc gọi.
Lập tức trên kênh thế giới yên bình của diễn đàn công ty Trọng Vũ xuất hiện một dòng thông báo to đùng, đỏ rực: Trong thời gian ngắn đừng có trêu vào lão Đại, muốn “sống không bằng chết” thì cứ việc thử!
Chưa đầy 5s sau, trên màn hình mọi người đều gửi lên hình ngọn nến. Sau đó một chiếc xe hiện lên, xóa sạch chỗ nến, theo phía sau là một hàng chữ: “Đồng bào nào tốt bụng, làm ơn báo cho Lão Đại một tiếng, Hoa phu nhân bị tên trộm làm bị thương ở cổ rồi.”
Trên kênh thế giới đột nhiên yên lặng một cách đáng sợ.
Một lúc sau.
Trịnh Dã: F*ck! Tên nào dám làm chị Mục bị thương! Tôi đi làm thịt hắn!
Văn Chim Câu: Tin tức mới nhất, tên trộm đó vẫn chốn trong ký túc xá vẫn chưa chạy ra ngoài.
David: Tôi đi hỏi thăm Hoa phu nhân đây, tiện thể tìm thằng trộm luôn.
Tiểu Ảnh: Cho tôi một chân với, tôi sẽ khắc ” tiểu đệ” của hắn thành đóa hoa cúc. Tôi đây muốn làm thế lâu rồi mà vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.
Thợ Săn: Giỏi tìm người nhất là tôi, lúc này không thể thiếu tôi được.
David: Không biết Hoa phu nhân muốn tên này ngồi tù mấy năm nhỉ? David: Mọi người….Không nói chuyện này cho Lão Đại trước à?
Trùng Đế Giày: Khỏi, không cần nhắc tới mấy chuyện đáng sợ như vậy! Chúng ta cứ đi tìm tên trộm trước đã!
Trịnh Dã: Đừng có mà bắt chước tôi nhé! Đi trước đây!
Lúc này, Cửu Ca vẫn hoàn toàn chưa biết gì.
Ngay từ đầu cô đã không có ý định nói cho Hoa Vô Ý biết chuyện cô bị thương. Bác sĩ cũng nói vết thương của cô không sâu, không có vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương khá dài, khoảng 6 phân, phải khâu mấy mũi, băng bó lại là ổn.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhân viên chương trình đều mong thế. Hơn nữa tổng phụ trách Từ vẫn đang sợ một khi xảy ra chuyện với thí sinh ở đây, người nhà sẽ tới tận cửa tìm anh ta. Cửu Ca bị thương nhưng không định gọi người thân làm to chuyện khiến anh ta rất cảm động. Có điều tuy trong lòng cảm kích cô nhưng mở miệng ra lại là: “Sao cô lúc nào cũng xảy ra chuyện thế? Cô đã gây thù kết oán với ai thế hả? Nếu không sao tất cả mọi người đều không có việc gì, chỉ có mình cô bị trộm đột nhập vào phòng, lại còn bị người ta đâm bị thương?”
“Anh có thể hỏi Hàn Điềm Phương.”
Cửu Ca cười khảy.
Mặt Tổng phụ trách Từ nhăn nhó.
“Tôi không cần biết các cô có tư thù gì nhưng tôi mong các cô….”
“Lời này đừng chỉ nói cho một mình tôi nghe, anh nên nói cho cả Hàn tiểu thư nữa. Từ lúc bắt đầu tới giờ, tôi có chủ động rước chuyện vào người sao? Có một số người sợ bị thua nên thủ đoạn gì cũng dùng được. Đáng tiếc tôi không có bằng chứng, nếu không..” Cửu Ca đứng dậy, bước qua anh ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Anh ta còn định nói gì đó nhưng Bàn Tứ Muội đã lên tiếng trước: “Tổng phụ trách Từ, trước đây tôi có nghe một câu chuyện. Ở một thôn nọ có cô gái xinh đẹp bị người ta cưỡng bức. Nhưng người dân trong thôn lại không giúp cô ấy tìm tên khốn nạn kia mà lại quay ra chỉ trích cô ấy suốt ngày trang điểm, ăn mặc xinh đẹp, bị cưỡng bức là đáng đời. Lúc nãy cũng có vài người nói chuyện giống như anh, mở miệng ra là trách ‘sao tên trộm đó không trộm của người khác mà chỉ chăm chăm đột nhập vào phòng của Cửu Ca? Chắc chắn là cô ấy cũng có vấn đề.’ Thế là tôi kể chuyện này cho bố mẹ tôi nghe. Bố mẹ tôi nghe xong mà tức hộc máu, bảo mấy tên thích rêu rao đó đúng là mất dạy, còn khốn nạn hơn cả bọn lưu manh đầu đường xó chợ!”
Đáng thương cho phụ trách Từ chỉ biết trừng mắt nhìn Bàn Tứ Muội, miệng mở ra vài lần cũng không cất nổi thành lời.
Tịch Hòa lên tiếng.
“Khụ… Thật ngại quá, tính cô ấy thẳng như ruột ngựa, có gì nói đấy, không biết lựa lời. Tổng phụ trách Từ, anh đừng để ở trong lòng.”
Anh ta chết lặng nhìn về phía Tịch Hòa. Tên oắt con giỏi lắm!
Khi Cửu Ca trở về phòng thì những thí sinh khác đều đã về phòng rồi. Vài nhân viên chương trình đi tới an ủi cô, hỏi cô cần nghỉ lại không nhưng đều bị cô khéo léo từ chối. Sau khi từ biệt Tịch Hòa và Tứ Muội, lúc trở về phòng của mình thì cô phát hiện có hai máy quay vẫn theo sát cô. Lại nói, lúc tên trộm bị phát hiện thì hình như người trong tổ quay phim là nhóm chạy tới đầu tiên? Cửu Ca không muốn nghĩ nhiều, cô không để ý tới máy quay nữa, mà đi thẳng về phòng. Được một lúc thì bỗng nghe bên ngoài có người gõ cửa.
“Mục Cửu Ca, có trợ lý và luật sư của cô tới tìm, cô có muốn gặp họ không?”
Cửu Ca ngạc nhiên, sao tự nhiên đám người Trịnh Dã lại đến đây? Chẳng lẽ có người báo cho họ rồi?
Lúc cô tới phòng khách thì đã thấy Trịnh Dã, David, Tiểu Ảnh, Trùng Đế Giày và Thợ Săn ngồi ở ghế.
“Vừa hay mấy người bọn em đang rảnh nên lúc nghe tin chị bị thương thì bọn em lập tức chạy qua đây thăm luôn. Chị bị thương thế nào? Sao chị không nghỉ ngơi đi? Tiếc là bác sĩ không có ở đây, nếu không anh ta đã có thể kiểm tra vết thương của chị xem thế nào rồi.”
Tiểu Ảnh bước tới gần, xót xa nhìn cái cổ băng kín của Cửu Ca.
“Nghe nói tên trộm vẫn còn ở đây?” Thợ săn hỏi .
“Chắc là thế, tôi nghe đội trưởng Vương nói vậy.”
Để mọi người yên tâm, Cửu Ca cố gắng tỏ vẻ mình bị thương không nghiêm trọng. Miệng vết thương cũng không sâu lắm, chỉ khoảng một tuần là liền. Thấy cô thực sự bị thương không nặng, mọi người mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
“Có thể giới thiệu tôi với đội trưởng Vương được không? Tôi muốn dạo một vòng quanh ký túc.” Thợ săn nói.
Tiểu Ảnh bổ sung; “Thợ Săn có tên là Thợ Săn là bởi vì anh ấy tìm người rất giỏi, chỉ cần tên trộm kia vẫn ở trong này thì dù có mọc cánh cũng không thoát khỏi anh ấy đâu.”
David xoa xoa tay: “Lâu lắm rồi không được hoạt động gân cốt, vừa hay hôm nay có thể luyện tập vài chiêu rồi.”
Tiểu Ảnh hớn hở ra mặt; “Cửu Ca, chị yên tâm, lát nữa em đây sẽ báo thù thay chị. Mấy con dao mổ bữa bác sĩ tặng, em đều mang theo cả đây!”
David cười nhếch mép: “Tôi thích nhất là điều tra mấy vụ án hình sự.”
Trịnh Dã ra vẻ nghiêm túc: “Chị Mục, để tôi thương lượng với phía chương trình xem có thể để tôi vào ở trong ký túc không nhé?”
Cửu Ca nhìn khắp một lượt, sau đó dừng lại ở Tiểu Ảnh, đột nhiên véo má cậu ta.
“Nói, các anh đến để thăm tôi, hay là tới để chơi hả?”
Tất nhiên có đánh chết mấy kẻ này cũng không thừa nhận mình đang tìm cớ trốn việc đi chơi rồi.
Cửu Ca giới thiệu tất cả với đội trưởng Vương. Không ai nói mình là nhân viên công ty Trọng Vũ cả, mà nói họ là họ hàng bên ngoại của cô.
Cửu Ca.”….”
Là họ hàng bên nhà chồng chứ?
David và đội trưởng Vương nói chưa được mấy câu đã xưng anh gọi em. Sau đó anh ta giới thiệu những người còn lại, đặc biệt nhấn mạnh về gia đình Thợ Săn, mấy đời đều làm ” thợ săn”, rất am hiểu về tìm người. Đội trưởng Vương lập tức vui vẻ nhờ Thợ Săn hỗ trợ điều tra, tìm tung tích của kẻ trộm. Điều kiện là không được làm phiền những người khác, cũng không thể lục xoát tất cả các phòng, đặc biệt là phòng của các thí sinh. Cuối cùng chỉ còn Trịnh Dã ở lại với Cửu Ca, những người khác đều chạy theo giúp đội trưởng Vương.
“Rốt cuộc các anh đến làm gì vậy?” Cửu Ca dở khóc dở mếu hỏi.
“Đến để bắt trộm.”
Trịnh Dã cân nhắc một hồi lâu, rốt cuộc mới đẩy đẩy cánh tay Cửu Ca.
“Chị dâu, chị giúp bọn em chút nhé!”
“Sao vậy?”
“Hình như hôm nay tâm trạng Lão Đại không vui. Chính xác là bắt đầu từ tối hôm qua.”
Trịnh Dã gãi đầu, ủ rũ.
“Bây giờ tất cả mọi người đều sợ phải gặp Lão Đại. Ngay cả kẻ có lá gan lớn nhất như Hòa Thượng cũng chỉ dám gọi video nói chuyện.”
Cửu Ca mơ hồ không hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hay là công việc….”
Trinh Dã lắc đầu: “Không phải do công việc. Tối qua Văn Chim Câu đã cảnh báo bọn em, nhưng không ngờ tình hình hôm nay còn nghiêm trọng hơn. Lão Đại rất ít khi tức giận… Ừm. Không phải Lão Đại không tức giận nhưng một khi tức giận thì sẽ biến thành người hoàn toàn khác, trở nên máu lạnh vô tình. Bọn em có hỏi Văn Chim Câu vì sao Lão Đại lại tức giận, cậu ta không chịu nói. Nhưng em đoán có thể chuyện đó có liên quan tới chị!”
Cửu Ca gõ gõ tay vịn sofa.
“Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện hỏi xem có chuyện gì.”
Trịnh Dã mừng rỡ: “Như vậy thì tốt quá, có điều….”
“Có điều sao?”
“Chị đừng nói chuyện chị bị thương cho Lão Đại biết. Bọn em vẫn chưa dám nói chuyện này cho Lão Đại đâu.”
“Chờ một chút, sao các anh lại biết chuyện tôi bị thương? Ai báo cho các anh biết?”
“Không ai báo cả, là Văn Chim Câu nói cho chúng em biết.”
Trịnh Dã xem xét xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng giải thích.
“Mọi tin tức Lão Đại đều nhận được từ Văn Chim Câu. Thực ra Văn Chim Câu vẫn vẫn luôn âm thầm giám sát nơi này. Vốn dĩ cậu ta có thể tìm ra tên trộm đó dễ như trở bàn tay, nhưng ở đây có người đang giúp tên đó, cho nên Văn chim Câu mới nói cho bọn em biết.”
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ không nói chuyện tôi bị thương cho Vô Ý biết.”
“Vâng, vâng. Chị cứ bàn với Lão Đại, rồi nói nhớ Lão Đại thế nào, yêu Lão Đại bao nhiêu ấy…” Trịnh Dã cho ý kiến.
Cửu Ca đập Trịnh Dã vài cái rồi đi ra ngoài gọi điện cho Hoa Vô Ý. Cô cũng rất lo lắng cho ông xã nhà cô, sao đang yên đang lành tự nhiên lại biến thành kẻ mà ngay cả đồng nghiệp cũng không dám nói chuyện thế này?
Danh sách chương