Trong thang máy nhỏ hẹp, hai bóng người đang quấn quít lấy nhau, tiếng thở dốc vang lên khe khẽ, đến không khí nơi đây cũng đậm nồng tình vị.
Vóc dáng thon dài của người con gái tựa hờ vào tay vịn nhỏ trên vách thang máy, làn váy phía sau bị vén lên đến tận hông, chiếc quần nhỏ còn chưa được cởi ra, nhưng một bên quần đã bị người nào đó xốc lên lướt vào bên cạnh.
Người đàn ông ôm lấy cô từ đằng sau đang vận động kịch liệt không ngừng, nhưng quần áo trên người vẫn chỉnh tề như cũ, đến mũ của bộ trang phục lao động vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có khóa quần kéo xuống.
Hai tay cô gái chống vào tường, nước mắt giàn giụa, miệng bị bàn tay to lớn của người đàn ông che lại, khiến cho tất cả âm thanh phát ra đều trở thành tiếng nức nở nghẹn ngào.
Dáng vẻ của người kia lại cực kì bình tĩnh, chỉ có ánh mắt điên cuồng, giữ chặt lấy miệng cô, một tay nắm trọn eo người con gái không cho cô chạy trốn.
Ngoài thang máy có tiếng bước chân ai đó vang lên, một cô gái xinh đẹp vừa đi vừa ngại ngùng nói với người đàn ông bên cạnh: “Kỳ lạ thật, vừa rồi em còn thấy Cửu Ca đi về hướng này, mới được một lúc đã không thấy tăm hơi đâu rồi?”
Bên trong tháng máy, ánh mắt cô gái thoáng trừng to, bất giác lại muốn giãy người tránh khỏi cái người đàn ông phía sau, nhưng lại bị người kia siết chặt hơn.
Lòng cô hận anh chết đi được, cái đồ xấu xa này!
Người đàn ông bên ngoài thoáng đỏ bừng mặt, nói vội với cô gái: “Chắc Cửu Ca đi chỗ khác rồi, chúng ta tới vườn hoa tìm xem, đi thôi.”
“Được…” Cô gái đang định đồng ý thì đột nhiên lại vỗ tay một cái, “Đúng rồi, để em gọi điện thoại cho chị ấy!”
Người con gái bên trong sợ đến mức run bắn cả người, cơ thể căn cứng khiến cho người phía sau suýt nữa phải rên thành tiếng.
“Đừng!” Người đàn ông ngại ngùng vội vàng ngăn cô ấy lại, “Này…Khụ, không phải Cửu Ca mới nói chuyện điện thoại với chồng cô ấy à, có khi giờ họ còn đang buôn chuyện cũng nên, chúng ta đừng quấy rầy vợ chồng người ta tâm sự.”
“Ừ nhỉ! Em đang thắc mắc, Cửu Ca vừa mới nói chuyện điện thoại xong trở về, chưa ăn được hai miếng cơm đã vội vàng chạy ra ngoài, anh nói xem, có phải chồng cô ấy đến thăm không nhỉ?”
“Rất có thể.” Ánh mắt người kia ngại ngùng không dám nhìn vào cửa thang máy.
Cô gái xinh đẹp còn đang định rời đi, đột nhiên lại dừng chân nghi ngờ hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Bên trong thang máy, cô gái nào đó thực sự muốn khóc lắm rồi, tổ tông ơi! Cô mau đi đi! Còn cả cái đồ xấu xa sau lưng cô nữa, anh mau dừng lại cho tôi, con mẹ nó, anh đến để phát điên có phải không!
May mà chàng trai bên ngoài trả lời là tiếng nhạc. Hai ba câu đã chuyển hướng đề tài, kéo cô gái xinh đẹp đó đi xa.
Cửu Ca khóc lớn, rốt cuộc họ cũng đi rồi, cô sắp bị dọa chết đây này!
Dáng vẻ đứng đắn của Hoa Vô Ý đã không còn giữ nguyên được nữa, anh nhanh chóng tiến sâu vào trong, cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Cửu Ca rất hận!
Người này muốn cô đến chỗ này nói chuyện, ai ngờ cô còn chưa nói được câu nào, anh đã kéo cô vào thang máy này đây!
“Kích thích không?”
“Cút!”
Hoa Vô Ý lướt qua hai chân cô một lúc.
“….Anh còn có thể hạ lưu hơn nữa không?”
“Ý em muốn nói là anh nên tiếp tục ấy hả?”
Cửu Ca không nhịn được, cô vội quay người nắm chặt tay đánh vào người anh.
Hoa Vô Ý để mặc cho cô đánh, bàn tay vẫn không quên chiếm ít tiện nghi, “Anh giúp em chỉnh lại quần.”
“Thời gian nghỉ ngơi của em không nhiều đâu!” Mặt Cửu Ca đỏ ửng bừng bừng, cô kẹp chặt hai chân, cắn răng đáp.
“Cho nên anh phải tốc chiến tốc thắng.”
“….Không phải anh muốn hỏi em chuyện thờ cúng à? Anh hỏi kiểu này hả?”
Hoa Vô Ý sửng sốt một lúc, trên mặt thoáng nét đăm chiêu, “Trải nghiệm “play” hình như cũng tốt, lần sau chúng ta có thể thử xem”
“Hoa Vô Ý!”
Hoa Vô Ý cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Cửu Ca đang lén lút chạy đi.
May mà thời gian nghỉ ngơi trôi qua cũng nhanh, phần lớn mọi người đã trở về phòng riêng, cô vừa chú ý tránh người vừa đi, đến khi trở về phòng cũng không gặp sự cố gì thêm.
Vừa tắm nước ấm, Cửu Ca vừa thì thầm mắng mỏ.
Tên trạch nam kỹ thuật chết tiệt! Trong đầu chỉ toàn mấy ảo tưởng tầm bậy tầm bạ! Không có việc gì thì lôi cô ra làm hoảng hồn một phen! Vừa rồi thiếu chút nữa là mắc bệnh tim rồi!
Nhưng nỗi sợ hãi này vẫn chưa chấm dứt!
Cửu Ca tắm rửa xong thì quấn khăn tắm đi ra, mới mở cửa đã thấy Hoa Vô Ý đang đi đi lại lại trong phòng.
“Chuyện XX kia! Suýt nữa dọa em chết khiếp đấy!” Cửu Ca che ngực mắng to.
Ánh mắt Hoa Vô Ý ngắm nhìn bà xã mình hết lần này tới lần khác.
Cửu Ca đẩy anh ra, đi qua mở tủ tìm quần áo, “Anh vào đây bằng cách nào? Em đóng cửa rồi mà.”
“Kỹ thuật đóng cửa của em quá kém.” Hoa Vô Ý ăn ngay nói thật.
Cửu Ca lấy quần áo ném vào mặt anh, “Quay người đi, không được nhìn lén!”
Hoa Vô Ý ngoan ngoãn xoay người, “Anh làm cho em một thứ này, em dùng thử xem có hợp không nhé.”
“Thứ gì? Anh làm cái gì vậy? Đúng rồi, em bảo anh tìm người làm khung cửi thế nào rồi?”
“Cũng được, hai ngày nữa có thể mang tới cho em.” Hoa Vô Ý quay đầu: “Có điều anh không tìm người làm, anh tự làm.”
“Hả, anh có thể làm thợ mộc à?”Cửu Ca đang quay lưng về phía Hoa Vô Ý mặc nội y, chiếc mông nhỏ nhắn vểnh lên bị nhìn thấy hết mà cũng hề không hay biết.
“Đang học hỏi.” Người đàn ông nào đó nhìn không chớp mắt, khổ sở đè nén nơi nào đó, rõ ràng anh là chồng của cô, vì sao anh muốn “làm” một chút mà khó khăn vậy chứ? “Cửu Ca.”
“Gì vậy?” Cửu Ca vừa mặc quần áo vừa tức giận quay đầu lại, “Này! Em đã bảo anh không được nhìn lén rồi cơ mà!”
“Anh không nhịn được!” Người nào đó còn nghiêm túc tố khổ, sau đó…
Trận thi đấu toàn quốc gồm có ba vòng, vòng thứ nhất có chủ đề là phục cổ, vòng thứ hai là cách tân, vòng thứ ba là thăng hoa.
Phạm vi chủ đề khá rộng nên cơ hội được chọn cũng nhiều hơn, nhưng trong ba mươi ba thí sinh vừa tài nghệ, vừa tỉ mỉ tháo vát này, muốn vượt trội hơn người thì không phải là chuyện dễ.
Cửu Ca lại càng khó khăn.
Có người nhúng tay vào dư luận, không phải viết chuyện bôi nhọ cô, mà là ca ngợi các ưu điểm của cô, nhấn lui nhấn tới chuyện cô có được bí quyết gia truyền ngàn năm của nhà họ Tô. Mới nghe qua tưởng đây là chuyện tốt, nhưng nếu ngẫm nghĩ sâu xa thì đó lại là điều cực kỳ bất lợi đối với phần thi đấu của cô.
Cứ xem mấy lời nhắn của khán giả trên diễn đàn chương trình là biết.
“Cái cô họ Mục đó có được bí quyết của nhà họ Tô chẳng phái sẽ có lợi thế hơn thí sinh khác sao? Cô ấy cũng chưa nói bí quyết đó là gì, thế thì dù là Phục cổ ở vòng một hay Cách Tân ở vòng hai, rõ ràng cô ấy có nhiều lựa chọn hơn các thí sinh khác.”
“Đúng thế đấy, người ta phải cố gắng suy nghĩ, cô này thì chỉ cần tìm trong bí quyết gia truyền một hai tuyệt kỹ rồi mang ra tham gia cuộc thi là được.”
“Những người được thừa kế kỹ nghệ gia truyền đáng lẽ không nên tham gia thi đấu kiểu này, chẳng công bằng với các thí sinh khác gì cả?”
Cũng có người không đồng ý với điều trên.
“Không phải chương trình hi vọng những bí quyết từ xa xưa của nước mình có thể sống lại và phát triển rực rỡ hơn mà? Không cho người được thừa kế tham gia thì đi ngược lại với ý nghĩa của chương trình này quá, thành ra đầu đuôi lẫn lộn còn gì?”
“Mục Cửu Ca có được bí quyết gia truyền, chẳng lẽ những thí sinh khác không có chắc? Chứ không họ học thêu từ ai?”
“Có được bí quyết gia truyền là một chuyện, có thể khôi phục lại bí quyết ấy hay không lại tùy vào khả năng của mỗi người, Mục Cửu Ca có thể bỏ ra hai mươi năm học thêu, mấy người có làm được không?”
“May mắn mới quan trọng nhất. Có được bí quyết gia truyền của nhà họ Tô chứng tỏ vận may của Mục Cửu Ca rất lớn, vì thế tôi sẽ chăm chú theo dõi phần thi của cô ấy!”
Trong khi khán giả vẫn ồn ào huyên náo, vòng thi thứ nhất của cuộc thi toàn quốc đã khai màn.
Khác với những cuộc thi lần trước, lần này khán giả có thể tham gia bỏ phiếu cho thí sinh trên mạng.
Trong trang web của chương trình có đủ hình ảnh của từng thí sinh, khán giả chỉ cần kích chuột vào hình là xem được tiểu sử và các tác phẩm triển lãm của họ, nếu thích thì bầu chọn, còn có thể tặng thêm tiền thưởng. Sau cùng, số tiền thưởng mà khán giả tặng cho sẽ thuộc về cá nhân thí sinh đó toàn bộ.
Để gia tăng phiếu bầu và tranh thủ nhận thêm tiền thưởng, không chỉ trưng bày các tác phẩm triển lãm của mình, nhiều thí sinh còn đề thêm giải thích.
“Thêu hai mặt được xem là kỹ năng cao nhất của ngành thêu, nhiều người sẽ thắc mắc không biết phải thêu nó thế nào. Bởi vì thời gian lúc trước có hạn, tôi không thể nói nhiều về vấn đề này, cho nên nhân dịp này tôi sẽ giải thích thêm cho mọi người, hi vọng có thể giúp được ai đó trong ngành thêu.”
Phong Ức vừa xem video vừa mỉm cười, Cửu Ca cũng không phải là ngoại lệ, số phiếu khán giả bầu cho cô ấy lúc này không cao, không biết trong bảng xếp hạng mới có thay đổi gì không.
“Trước tiên, tôi nói qua về thêu hai mặt, điều quan trọng nhất của kỹ năng này là phải giấu sợi chỉ sao cho đường viền trở nên tinh mịn nhất. Nếu cứ đâm kim như bình thường thì mặt sau của bức thêu sẽ vô cùng lộn xộn, nhưng nếu giấu toàn bộ đầu sợi chỉ thì hoa văn mặt chính nhìn sẽ kém tinh tế, cho nên muốn thêu hai mặt đẹp, trước hết mọi người phải lựa chọn hoa văn đơn giản, hay đơn giản nhất là dùng bình châm (kim thêu bằng hình như hai đầu kim bằng nhau), khi quay kim lại thì phải đảm bảo diện tích đường thêu và sắp xếp trên mặt phải giống nhau, kim thứ nhất và những kim sau đều phải giấu đầu sợi chỉ vào dưới đường thêu.”
Trên video, Cửu Ca vừa giảng giải vừa làm mẫu, tương đối đơn giản và dễ hiểu.
“Nói tiếp về thêu hai mặt khác nhau, làm thế nào để có được những hình dạng giống nhau nhưng màu sắc lại khác nhau? Phương pháp dễ nhất là sau khi thêu xong một mặt, mặt còn lại chúng ta sẽ dùng chỉ thêu thêu trùm lên, điểm quan trọng nhất là làm sao để có thể giấu hết đầu chỉ thêu của mặt sau vào bên trong mà ở mặt trước lại không bị lộ.”
Phong Ức ngồi thẳng người, Mục Cửu Ca này đúng là can đảm! Khi quay video kiểu này, tuy rằng các thí sinh sẽ chia sẻ, giảng giải ít nhiều về cách làm tác phẩm của mình, nhưng họ chỉ nói sơ qua đại khái, không ai nói hết bí quyết thực sự bên trong ra cả, nhưng cô ấy lại nói trắng ra, đã thế cô còn lo mọi người không hiểu rõ, vừa nói vừa thực hành trực tiếp!
“Vậy còn hai mặt cùng màu nhưng không cùng hình thì thế nào? Thực ra kiểu này cũng rất đơn giản, nói cách khác, ở mặt trước của bức thêu ta phải vẽ thành từng vòng tròn đồng tâm trong trắng ngoài đen, ở mặt sau của bức thêu, trong vòng tròn đồng tâm chúng ta có thể lợi dụng kỹ thuật thêu trùm lên thành một hình tam giác, nhưng mọi người phải nhớ kỹ là, hình tam giác màu trắng phải được bao trùm bằng đường thêu màu đen. Như vậy chúng ta có thể nhìn thấy mặt trước vòng tròn đồng tâm hai màu đen trắng, mặt còn lại chính là tam giác màu trắng bên trong hình tròn màu đen.”
“Tương tự như thế, thêu hai mặt khác nhau hoàn toàn cũng được phát triển từ những kỹ thuật trên, và thêm một vài kĩ năng nhỏ nữa, nhiều người cảm thấy thêu rối rất khó, nhưng khi sử dụng kỹ thuật thêu rối vào trong thêu hai mặt thì lại rất đơn giản, bởi vì chỉ cần bao trùm lên, ta có thể lấy đường thêu này làm cơ sở, phác thảo đường thêu lên trên mặt, đó là hiệu quả của thêu rối.”
“Chắc sẽ có người hỏi, nếu họ muốn thêu mặt trước một cột nhà màu đỏ dài một mét, rộng nửa mét, mặt sau thêu một cây trúc dài hai mét, rộng 10cm, thì có thêu được không? Đáp án là có thể, nhưng mà ở những chỗ không thể giấu chỉ thêu thì phải phủ thêm màu, ta sẽ dùng đường thêu có màu giống nhau để che đi những chỗ màu sắc bị lộ ra. Cho nên chúng ta có thể thấy, trong thêu hai mặt khác nhau, hoa văn càng phức tạp thì càng dễ thêu là vậy.”
Sau khi Cửu Ca quay xong đoạn video giảng giải này thì cũng không quan tâm thêm nhiều nữa, cũng không vào trang web xem kết quả bỏ phiếu thế nào.
Phong Ức và rất nhiều người đều nghĩ cô công bố những bí quyết này là vì muốn thu hút thêm phiếu bầu, nhưng thực ra cô chỉ muốn giải quyết rõ ràng mấy ám chỉ của Trương Lệ Nga trong lần thi trước.
Không phải cô ta nói cô giấu kỹ thuật không nói cho ai biết sao?
Giờ cô công khai đấy.
Người hiểu Cửu Ca nhất chính là chồng cô, Hoa Vô Ý.
Sau khi xem xong đoạn video này, khóe miệng Hoa Vô Ý khẽ cong lên.
Phu nhân nhà anh càng lúc càng khí phách rồi, Hoa phu nhân đang cố ý nói với người ta là: Mấy người tưởng thêu hai mặt khác nhau hoàn toàn là kỹ thuật thêu khó nhất à, xem đó là bảo bối hả, nhưng với tôi, đó chỉ là một kỹ thuật bé xíu thôi, có thể thoải mái công bố cho mọi người cùng biết! Hừ Hừ!
Nhìn đồng hồ, rốt cuộc Hoa Vô Ý vẫn không nhịn được, đi gọi điện thoại cho phu nhân nhà mình.
Lúc này Cửu Ca đang ở trong phòng riêng, vừa thấy điện thoại hiện lên hai chữ “Hoa nhỏ” thì rì rầm hai tiếng, nhưng vẫn đứng dậy nhận máy: “Sao giờ lại gọi điện thoại cho em?”
“Cái đó dùng được không?”
“Anh muốn nói cái nào?” Cửu Ca đưa tay lên, ngắm nhìn ngón tay của mình, hai tay cô thường xuyên phải cầm kim nên Hoa Vô Ý đã chế ra bao tay bảo vệ da bằng sợi tự nhiên, đây là món đồ mà anh đặc biệt làm riêng để dành cho cô.
Đương nhiên, những thứ công nghệ cao như vậy, Cửu Ca không thể hiểu rõ nguyên lý, cô chỉ biết thứ này giảm lực ma sát cho da ở ngón tay của cô rất nhiều, đặc biệt là khi rút kim thêu, ngón tay cầm kim lâu thì chỗ siết vào kim hay chỉ thêu cũng không còn đau hay nóng như trước nữa.
Quan trọng nhất là khi đeo nó cô không hề cảm thấy khó chịu, giống như đó là một phần trên da tay mình vậy, càng không có chuyện bí hơi như những bao tay thông thường.
Hoa Vô Ý còn đặc biệt làm cho cô một cái đê (đeo ở ngón tay để khi khâu bằng tay không bị siết vào da, không bị đau), tuy rằng cô không hề dùng đến.
Nhưng Hoa nhỏ nhà cô vẫn muốn cô mang theo, anh nói rồi sẽ có lúc dùng đến. Trong chiếc đê có một bộ phận ngầm, có thể phóng ra kim châm gây hôn mê chỉ trong hai giây. Cửu Ca ngẫm nghĩ, chắc lần sau ở nhà cô nên ứng dụng trên người Hoa Tiên sinh trí tưởng tượng phong phú dồi dào kia xem thế nào.
“Anh nói là cái giống như cái nhẫn anh tặng em sao?” Cửu Ca xoay cái đê cười ha hả.
“….Dùng khi làm việc.”
“Hả? Em rất mong chờ được tìm hiểu tác dụng của nó nha.”
Người đàn ông nào đó bị cười cợt thì vờ như không hiểu, “Cái khung cửi đó em dùng có thuận tay không? Muốn anh điều chỉnh gì thêm không?”
Ánh mắt Cửu Ca nhìn xuống khung cửi đang dùng, “Tốt lắm ạ, hơn hẳn những gì em tưởng tượng, anh làm giỏi lắm!”
“Không điều chỉnh gì thì cũng phải tra thêm dầu.”
Cửu Ca buồn bã nói: “Tuy trong phòng riêng không có gắn camera, nhưng đây không phải là nơi ngài muốn đến “play” thì đến đâu.”
Hoa tiên sinh nghiêm trang đáp: “Phu nhân, ngữ pháp câu này của em có vấn đề, chữ “play” không phải dùng như vậy.”
“Anh dám nói anh không có tâm tư đó hả?” Cửu Ca nghiến răng. Lần trước người này mặc một bộ quần áo lao động, nhân lúc không có người chú ý thì kéo cô vào trong thang máy, nửa bắt buộc cô cùng anh chơi trò công nhân yêu đương vụng trộm với quý phu nhân, sau đó còn theo đuôi cô về đến tận phòng làm xằng làm bậy hết nửa buổi chiều, anh còn dám hùng hồn nói với cô là, làm thế là để gia tăng thú vui của hai vợ chồng nữa…..Ngẫm lại cô vẫn thấy nổi da gà ở tay!
“Chúng ta đã mười ngày không gặp rồi!” Hoa Vô Ý nói ra trọng điểm.
Cửu Ca mềm lòng, cô từ tốn giải thích: “Đợt này hơi bận, em phải thêu nhiều, vải dệt cũng phải tự làm lấy, phương pháp dệt vải này khá đặc biệt, bên ngoài không mua được, em phải tự mình làm ra. Nếu không có anh, nguyện vọng này của em không biết phải kéo dài đến ngày tháng năm nào. Mà anh cũng thông minh lắm nhé, em nói mấy câu cộng thêm cái bản vẽ đơn giản thế mà anh cũng có thể làm ra một khung cửi hoàn chỉnh đến vậy, mặc dù anh dùng vật liệu bằng kim loại.”
“Tay nghề thợ mộc của anh hơi kém, anh chưa được học qua mà.”
“Haha! Kim loại cũng giống nhau thôi mà. Nhân tiện em phải nói cho mọi người biết tay nghề dệt vải của tổ tông nhà mình đã đạt tới trình độ tuyệt diệu nào rồi, khung cửi thời xưa không hề kém bây giờ là bao, chẳng qua là phương pháp làm sợi từ khung cửi khá phức tạp, hoặc là bí mật gia tộc không truyền ra ngoài được, rồi trải qua chiến tranh, cuối cùng nó lại chìm vào dòng sông lịch sử thôi.”
Hai người nói liên miên một lúc, cuối cùng Cửu Ca phải nhẫn tâm ngắt điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Hoa Vô Ý cầm điện thoại xoay xoay, không được gặp bà xã, không được chơi thú vui khuê phòng, anh hơi mất bình tĩnh, nghĩ nghĩ một lúc, anh gửi một tin nhắn cho Văn Chim Câu, giờ anh cần phải làm chút việc gì đó để dời đi sự chú ý của mình.
Di động rung lên, Hoa Vô Ý chạm vào màn hình.
Văn Chim Câu: Anh muốn xem tất cả luận văn của Phong Ức á? Anh bắt đầu có hứng thú với khảo cổ rồi à?
Vóc dáng thon dài của người con gái tựa hờ vào tay vịn nhỏ trên vách thang máy, làn váy phía sau bị vén lên đến tận hông, chiếc quần nhỏ còn chưa được cởi ra, nhưng một bên quần đã bị người nào đó xốc lên lướt vào bên cạnh.
Người đàn ông ôm lấy cô từ đằng sau đang vận động kịch liệt không ngừng, nhưng quần áo trên người vẫn chỉnh tề như cũ, đến mũ của bộ trang phục lao động vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có khóa quần kéo xuống.
Hai tay cô gái chống vào tường, nước mắt giàn giụa, miệng bị bàn tay to lớn của người đàn ông che lại, khiến cho tất cả âm thanh phát ra đều trở thành tiếng nức nở nghẹn ngào.
Dáng vẻ của người kia lại cực kì bình tĩnh, chỉ có ánh mắt điên cuồng, giữ chặt lấy miệng cô, một tay nắm trọn eo người con gái không cho cô chạy trốn.
Ngoài thang máy có tiếng bước chân ai đó vang lên, một cô gái xinh đẹp vừa đi vừa ngại ngùng nói với người đàn ông bên cạnh: “Kỳ lạ thật, vừa rồi em còn thấy Cửu Ca đi về hướng này, mới được một lúc đã không thấy tăm hơi đâu rồi?”
Bên trong tháng máy, ánh mắt cô gái thoáng trừng to, bất giác lại muốn giãy người tránh khỏi cái người đàn ông phía sau, nhưng lại bị người kia siết chặt hơn.
Lòng cô hận anh chết đi được, cái đồ xấu xa này!
Người đàn ông bên ngoài thoáng đỏ bừng mặt, nói vội với cô gái: “Chắc Cửu Ca đi chỗ khác rồi, chúng ta tới vườn hoa tìm xem, đi thôi.”
“Được…” Cô gái đang định đồng ý thì đột nhiên lại vỗ tay một cái, “Đúng rồi, để em gọi điện thoại cho chị ấy!”
Người con gái bên trong sợ đến mức run bắn cả người, cơ thể căn cứng khiến cho người phía sau suýt nữa phải rên thành tiếng.
“Đừng!” Người đàn ông ngại ngùng vội vàng ngăn cô ấy lại, “Này…Khụ, không phải Cửu Ca mới nói chuyện điện thoại với chồng cô ấy à, có khi giờ họ còn đang buôn chuyện cũng nên, chúng ta đừng quấy rầy vợ chồng người ta tâm sự.”
“Ừ nhỉ! Em đang thắc mắc, Cửu Ca vừa mới nói chuyện điện thoại xong trở về, chưa ăn được hai miếng cơm đã vội vàng chạy ra ngoài, anh nói xem, có phải chồng cô ấy đến thăm không nhỉ?”
“Rất có thể.” Ánh mắt người kia ngại ngùng không dám nhìn vào cửa thang máy.
Cô gái xinh đẹp còn đang định rời đi, đột nhiên lại dừng chân nghi ngờ hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Bên trong thang máy, cô gái nào đó thực sự muốn khóc lắm rồi, tổ tông ơi! Cô mau đi đi! Còn cả cái đồ xấu xa sau lưng cô nữa, anh mau dừng lại cho tôi, con mẹ nó, anh đến để phát điên có phải không!
May mà chàng trai bên ngoài trả lời là tiếng nhạc. Hai ba câu đã chuyển hướng đề tài, kéo cô gái xinh đẹp đó đi xa.
Cửu Ca khóc lớn, rốt cuộc họ cũng đi rồi, cô sắp bị dọa chết đây này!
Dáng vẻ đứng đắn của Hoa Vô Ý đã không còn giữ nguyên được nữa, anh nhanh chóng tiến sâu vào trong, cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Cửu Ca rất hận!
Người này muốn cô đến chỗ này nói chuyện, ai ngờ cô còn chưa nói được câu nào, anh đã kéo cô vào thang máy này đây!
“Kích thích không?”
“Cút!”
Hoa Vô Ý lướt qua hai chân cô một lúc.
“….Anh còn có thể hạ lưu hơn nữa không?”
“Ý em muốn nói là anh nên tiếp tục ấy hả?”
Cửu Ca không nhịn được, cô vội quay người nắm chặt tay đánh vào người anh.
Hoa Vô Ý để mặc cho cô đánh, bàn tay vẫn không quên chiếm ít tiện nghi, “Anh giúp em chỉnh lại quần.”
“Thời gian nghỉ ngơi của em không nhiều đâu!” Mặt Cửu Ca đỏ ửng bừng bừng, cô kẹp chặt hai chân, cắn răng đáp.
“Cho nên anh phải tốc chiến tốc thắng.”
“….Không phải anh muốn hỏi em chuyện thờ cúng à? Anh hỏi kiểu này hả?”
Hoa Vô Ý sửng sốt một lúc, trên mặt thoáng nét đăm chiêu, “Trải nghiệm “play” hình như cũng tốt, lần sau chúng ta có thể thử xem”
“Hoa Vô Ý!”
Hoa Vô Ý cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Cửu Ca đang lén lút chạy đi.
May mà thời gian nghỉ ngơi trôi qua cũng nhanh, phần lớn mọi người đã trở về phòng riêng, cô vừa chú ý tránh người vừa đi, đến khi trở về phòng cũng không gặp sự cố gì thêm.
Vừa tắm nước ấm, Cửu Ca vừa thì thầm mắng mỏ.
Tên trạch nam kỹ thuật chết tiệt! Trong đầu chỉ toàn mấy ảo tưởng tầm bậy tầm bạ! Không có việc gì thì lôi cô ra làm hoảng hồn một phen! Vừa rồi thiếu chút nữa là mắc bệnh tim rồi!
Nhưng nỗi sợ hãi này vẫn chưa chấm dứt!
Cửu Ca tắm rửa xong thì quấn khăn tắm đi ra, mới mở cửa đã thấy Hoa Vô Ý đang đi đi lại lại trong phòng.
“Chuyện XX kia! Suýt nữa dọa em chết khiếp đấy!” Cửu Ca che ngực mắng to.
Ánh mắt Hoa Vô Ý ngắm nhìn bà xã mình hết lần này tới lần khác.
Cửu Ca đẩy anh ra, đi qua mở tủ tìm quần áo, “Anh vào đây bằng cách nào? Em đóng cửa rồi mà.”
“Kỹ thuật đóng cửa của em quá kém.” Hoa Vô Ý ăn ngay nói thật.
Cửu Ca lấy quần áo ném vào mặt anh, “Quay người đi, không được nhìn lén!”
Hoa Vô Ý ngoan ngoãn xoay người, “Anh làm cho em một thứ này, em dùng thử xem có hợp không nhé.”
“Thứ gì? Anh làm cái gì vậy? Đúng rồi, em bảo anh tìm người làm khung cửi thế nào rồi?”
“Cũng được, hai ngày nữa có thể mang tới cho em.” Hoa Vô Ý quay đầu: “Có điều anh không tìm người làm, anh tự làm.”
“Hả, anh có thể làm thợ mộc à?”Cửu Ca đang quay lưng về phía Hoa Vô Ý mặc nội y, chiếc mông nhỏ nhắn vểnh lên bị nhìn thấy hết mà cũng hề không hay biết.
“Đang học hỏi.” Người đàn ông nào đó nhìn không chớp mắt, khổ sở đè nén nơi nào đó, rõ ràng anh là chồng của cô, vì sao anh muốn “làm” một chút mà khó khăn vậy chứ? “Cửu Ca.”
“Gì vậy?” Cửu Ca vừa mặc quần áo vừa tức giận quay đầu lại, “Này! Em đã bảo anh không được nhìn lén rồi cơ mà!”
“Anh không nhịn được!” Người nào đó còn nghiêm túc tố khổ, sau đó…
Trận thi đấu toàn quốc gồm có ba vòng, vòng thứ nhất có chủ đề là phục cổ, vòng thứ hai là cách tân, vòng thứ ba là thăng hoa.
Phạm vi chủ đề khá rộng nên cơ hội được chọn cũng nhiều hơn, nhưng trong ba mươi ba thí sinh vừa tài nghệ, vừa tỉ mỉ tháo vát này, muốn vượt trội hơn người thì không phải là chuyện dễ.
Cửu Ca lại càng khó khăn.
Có người nhúng tay vào dư luận, không phải viết chuyện bôi nhọ cô, mà là ca ngợi các ưu điểm của cô, nhấn lui nhấn tới chuyện cô có được bí quyết gia truyền ngàn năm của nhà họ Tô. Mới nghe qua tưởng đây là chuyện tốt, nhưng nếu ngẫm nghĩ sâu xa thì đó lại là điều cực kỳ bất lợi đối với phần thi đấu của cô.
Cứ xem mấy lời nhắn của khán giả trên diễn đàn chương trình là biết.
“Cái cô họ Mục đó có được bí quyết của nhà họ Tô chẳng phái sẽ có lợi thế hơn thí sinh khác sao? Cô ấy cũng chưa nói bí quyết đó là gì, thế thì dù là Phục cổ ở vòng một hay Cách Tân ở vòng hai, rõ ràng cô ấy có nhiều lựa chọn hơn các thí sinh khác.”
“Đúng thế đấy, người ta phải cố gắng suy nghĩ, cô này thì chỉ cần tìm trong bí quyết gia truyền một hai tuyệt kỹ rồi mang ra tham gia cuộc thi là được.”
“Những người được thừa kế kỹ nghệ gia truyền đáng lẽ không nên tham gia thi đấu kiểu này, chẳng công bằng với các thí sinh khác gì cả?”
Cũng có người không đồng ý với điều trên.
“Không phải chương trình hi vọng những bí quyết từ xa xưa của nước mình có thể sống lại và phát triển rực rỡ hơn mà? Không cho người được thừa kế tham gia thì đi ngược lại với ý nghĩa của chương trình này quá, thành ra đầu đuôi lẫn lộn còn gì?”
“Mục Cửu Ca có được bí quyết gia truyền, chẳng lẽ những thí sinh khác không có chắc? Chứ không họ học thêu từ ai?”
“Có được bí quyết gia truyền là một chuyện, có thể khôi phục lại bí quyết ấy hay không lại tùy vào khả năng của mỗi người, Mục Cửu Ca có thể bỏ ra hai mươi năm học thêu, mấy người có làm được không?”
“May mắn mới quan trọng nhất. Có được bí quyết gia truyền của nhà họ Tô chứng tỏ vận may của Mục Cửu Ca rất lớn, vì thế tôi sẽ chăm chú theo dõi phần thi của cô ấy!”
Trong khi khán giả vẫn ồn ào huyên náo, vòng thi thứ nhất của cuộc thi toàn quốc đã khai màn.
Khác với những cuộc thi lần trước, lần này khán giả có thể tham gia bỏ phiếu cho thí sinh trên mạng.
Trong trang web của chương trình có đủ hình ảnh của từng thí sinh, khán giả chỉ cần kích chuột vào hình là xem được tiểu sử và các tác phẩm triển lãm của họ, nếu thích thì bầu chọn, còn có thể tặng thêm tiền thưởng. Sau cùng, số tiền thưởng mà khán giả tặng cho sẽ thuộc về cá nhân thí sinh đó toàn bộ.
Để gia tăng phiếu bầu và tranh thủ nhận thêm tiền thưởng, không chỉ trưng bày các tác phẩm triển lãm của mình, nhiều thí sinh còn đề thêm giải thích.
“Thêu hai mặt được xem là kỹ năng cao nhất của ngành thêu, nhiều người sẽ thắc mắc không biết phải thêu nó thế nào. Bởi vì thời gian lúc trước có hạn, tôi không thể nói nhiều về vấn đề này, cho nên nhân dịp này tôi sẽ giải thích thêm cho mọi người, hi vọng có thể giúp được ai đó trong ngành thêu.”
Phong Ức vừa xem video vừa mỉm cười, Cửu Ca cũng không phải là ngoại lệ, số phiếu khán giả bầu cho cô ấy lúc này không cao, không biết trong bảng xếp hạng mới có thay đổi gì không.
“Trước tiên, tôi nói qua về thêu hai mặt, điều quan trọng nhất của kỹ năng này là phải giấu sợi chỉ sao cho đường viền trở nên tinh mịn nhất. Nếu cứ đâm kim như bình thường thì mặt sau của bức thêu sẽ vô cùng lộn xộn, nhưng nếu giấu toàn bộ đầu sợi chỉ thì hoa văn mặt chính nhìn sẽ kém tinh tế, cho nên muốn thêu hai mặt đẹp, trước hết mọi người phải lựa chọn hoa văn đơn giản, hay đơn giản nhất là dùng bình châm (kim thêu bằng hình như hai đầu kim bằng nhau), khi quay kim lại thì phải đảm bảo diện tích đường thêu và sắp xếp trên mặt phải giống nhau, kim thứ nhất và những kim sau đều phải giấu đầu sợi chỉ vào dưới đường thêu.”
Trên video, Cửu Ca vừa giảng giải vừa làm mẫu, tương đối đơn giản và dễ hiểu.
“Nói tiếp về thêu hai mặt khác nhau, làm thế nào để có được những hình dạng giống nhau nhưng màu sắc lại khác nhau? Phương pháp dễ nhất là sau khi thêu xong một mặt, mặt còn lại chúng ta sẽ dùng chỉ thêu thêu trùm lên, điểm quan trọng nhất là làm sao để có thể giấu hết đầu chỉ thêu của mặt sau vào bên trong mà ở mặt trước lại không bị lộ.”
Phong Ức ngồi thẳng người, Mục Cửu Ca này đúng là can đảm! Khi quay video kiểu này, tuy rằng các thí sinh sẽ chia sẻ, giảng giải ít nhiều về cách làm tác phẩm của mình, nhưng họ chỉ nói sơ qua đại khái, không ai nói hết bí quyết thực sự bên trong ra cả, nhưng cô ấy lại nói trắng ra, đã thế cô còn lo mọi người không hiểu rõ, vừa nói vừa thực hành trực tiếp!
“Vậy còn hai mặt cùng màu nhưng không cùng hình thì thế nào? Thực ra kiểu này cũng rất đơn giản, nói cách khác, ở mặt trước của bức thêu ta phải vẽ thành từng vòng tròn đồng tâm trong trắng ngoài đen, ở mặt sau của bức thêu, trong vòng tròn đồng tâm chúng ta có thể lợi dụng kỹ thuật thêu trùm lên thành một hình tam giác, nhưng mọi người phải nhớ kỹ là, hình tam giác màu trắng phải được bao trùm bằng đường thêu màu đen. Như vậy chúng ta có thể nhìn thấy mặt trước vòng tròn đồng tâm hai màu đen trắng, mặt còn lại chính là tam giác màu trắng bên trong hình tròn màu đen.”
“Tương tự như thế, thêu hai mặt khác nhau hoàn toàn cũng được phát triển từ những kỹ thuật trên, và thêm một vài kĩ năng nhỏ nữa, nhiều người cảm thấy thêu rối rất khó, nhưng khi sử dụng kỹ thuật thêu rối vào trong thêu hai mặt thì lại rất đơn giản, bởi vì chỉ cần bao trùm lên, ta có thể lấy đường thêu này làm cơ sở, phác thảo đường thêu lên trên mặt, đó là hiệu quả của thêu rối.”
“Chắc sẽ có người hỏi, nếu họ muốn thêu mặt trước một cột nhà màu đỏ dài một mét, rộng nửa mét, mặt sau thêu một cây trúc dài hai mét, rộng 10cm, thì có thêu được không? Đáp án là có thể, nhưng mà ở những chỗ không thể giấu chỉ thêu thì phải phủ thêm màu, ta sẽ dùng đường thêu có màu giống nhau để che đi những chỗ màu sắc bị lộ ra. Cho nên chúng ta có thể thấy, trong thêu hai mặt khác nhau, hoa văn càng phức tạp thì càng dễ thêu là vậy.”
Sau khi Cửu Ca quay xong đoạn video giảng giải này thì cũng không quan tâm thêm nhiều nữa, cũng không vào trang web xem kết quả bỏ phiếu thế nào.
Phong Ức và rất nhiều người đều nghĩ cô công bố những bí quyết này là vì muốn thu hút thêm phiếu bầu, nhưng thực ra cô chỉ muốn giải quyết rõ ràng mấy ám chỉ của Trương Lệ Nga trong lần thi trước.
Không phải cô ta nói cô giấu kỹ thuật không nói cho ai biết sao?
Giờ cô công khai đấy.
Người hiểu Cửu Ca nhất chính là chồng cô, Hoa Vô Ý.
Sau khi xem xong đoạn video này, khóe miệng Hoa Vô Ý khẽ cong lên.
Phu nhân nhà anh càng lúc càng khí phách rồi, Hoa phu nhân đang cố ý nói với người ta là: Mấy người tưởng thêu hai mặt khác nhau hoàn toàn là kỹ thuật thêu khó nhất à, xem đó là bảo bối hả, nhưng với tôi, đó chỉ là một kỹ thuật bé xíu thôi, có thể thoải mái công bố cho mọi người cùng biết! Hừ Hừ!
Nhìn đồng hồ, rốt cuộc Hoa Vô Ý vẫn không nhịn được, đi gọi điện thoại cho phu nhân nhà mình.
Lúc này Cửu Ca đang ở trong phòng riêng, vừa thấy điện thoại hiện lên hai chữ “Hoa nhỏ” thì rì rầm hai tiếng, nhưng vẫn đứng dậy nhận máy: “Sao giờ lại gọi điện thoại cho em?”
“Cái đó dùng được không?”
“Anh muốn nói cái nào?” Cửu Ca đưa tay lên, ngắm nhìn ngón tay của mình, hai tay cô thường xuyên phải cầm kim nên Hoa Vô Ý đã chế ra bao tay bảo vệ da bằng sợi tự nhiên, đây là món đồ mà anh đặc biệt làm riêng để dành cho cô.
Đương nhiên, những thứ công nghệ cao như vậy, Cửu Ca không thể hiểu rõ nguyên lý, cô chỉ biết thứ này giảm lực ma sát cho da ở ngón tay của cô rất nhiều, đặc biệt là khi rút kim thêu, ngón tay cầm kim lâu thì chỗ siết vào kim hay chỉ thêu cũng không còn đau hay nóng như trước nữa.
Quan trọng nhất là khi đeo nó cô không hề cảm thấy khó chịu, giống như đó là một phần trên da tay mình vậy, càng không có chuyện bí hơi như những bao tay thông thường.
Hoa Vô Ý còn đặc biệt làm cho cô một cái đê (đeo ở ngón tay để khi khâu bằng tay không bị siết vào da, không bị đau), tuy rằng cô không hề dùng đến.
Nhưng Hoa nhỏ nhà cô vẫn muốn cô mang theo, anh nói rồi sẽ có lúc dùng đến. Trong chiếc đê có một bộ phận ngầm, có thể phóng ra kim châm gây hôn mê chỉ trong hai giây. Cửu Ca ngẫm nghĩ, chắc lần sau ở nhà cô nên ứng dụng trên người Hoa Tiên sinh trí tưởng tượng phong phú dồi dào kia xem thế nào.
“Anh nói là cái giống như cái nhẫn anh tặng em sao?” Cửu Ca xoay cái đê cười ha hả.
“….Dùng khi làm việc.”
“Hả? Em rất mong chờ được tìm hiểu tác dụng của nó nha.”
Người đàn ông nào đó bị cười cợt thì vờ như không hiểu, “Cái khung cửi đó em dùng có thuận tay không? Muốn anh điều chỉnh gì thêm không?”
Ánh mắt Cửu Ca nhìn xuống khung cửi đang dùng, “Tốt lắm ạ, hơn hẳn những gì em tưởng tượng, anh làm giỏi lắm!”
“Không điều chỉnh gì thì cũng phải tra thêm dầu.”
Cửu Ca buồn bã nói: “Tuy trong phòng riêng không có gắn camera, nhưng đây không phải là nơi ngài muốn đến “play” thì đến đâu.”
Hoa tiên sinh nghiêm trang đáp: “Phu nhân, ngữ pháp câu này của em có vấn đề, chữ “play” không phải dùng như vậy.”
“Anh dám nói anh không có tâm tư đó hả?” Cửu Ca nghiến răng. Lần trước người này mặc một bộ quần áo lao động, nhân lúc không có người chú ý thì kéo cô vào trong thang máy, nửa bắt buộc cô cùng anh chơi trò công nhân yêu đương vụng trộm với quý phu nhân, sau đó còn theo đuôi cô về đến tận phòng làm xằng làm bậy hết nửa buổi chiều, anh còn dám hùng hồn nói với cô là, làm thế là để gia tăng thú vui của hai vợ chồng nữa…..Ngẫm lại cô vẫn thấy nổi da gà ở tay!
“Chúng ta đã mười ngày không gặp rồi!” Hoa Vô Ý nói ra trọng điểm.
Cửu Ca mềm lòng, cô từ tốn giải thích: “Đợt này hơi bận, em phải thêu nhiều, vải dệt cũng phải tự làm lấy, phương pháp dệt vải này khá đặc biệt, bên ngoài không mua được, em phải tự mình làm ra. Nếu không có anh, nguyện vọng này của em không biết phải kéo dài đến ngày tháng năm nào. Mà anh cũng thông minh lắm nhé, em nói mấy câu cộng thêm cái bản vẽ đơn giản thế mà anh cũng có thể làm ra một khung cửi hoàn chỉnh đến vậy, mặc dù anh dùng vật liệu bằng kim loại.”
“Tay nghề thợ mộc của anh hơi kém, anh chưa được học qua mà.”
“Haha! Kim loại cũng giống nhau thôi mà. Nhân tiện em phải nói cho mọi người biết tay nghề dệt vải của tổ tông nhà mình đã đạt tới trình độ tuyệt diệu nào rồi, khung cửi thời xưa không hề kém bây giờ là bao, chẳng qua là phương pháp làm sợi từ khung cửi khá phức tạp, hoặc là bí mật gia tộc không truyền ra ngoài được, rồi trải qua chiến tranh, cuối cùng nó lại chìm vào dòng sông lịch sử thôi.”
Hai người nói liên miên một lúc, cuối cùng Cửu Ca phải nhẫn tâm ngắt điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Hoa Vô Ý cầm điện thoại xoay xoay, không được gặp bà xã, không được chơi thú vui khuê phòng, anh hơi mất bình tĩnh, nghĩ nghĩ một lúc, anh gửi một tin nhắn cho Văn Chim Câu, giờ anh cần phải làm chút việc gì đó để dời đi sự chú ý của mình.
Di động rung lên, Hoa Vô Ý chạm vào màn hình.
Văn Chim Câu: Anh muốn xem tất cả luận văn của Phong Ức á? Anh bắt đầu có hứng thú với khảo cổ rồi à?
Danh sách chương