Trước khi ngủ Hoa Vô Ý đã nghĩ tới việc sáng thứ hai phải bảo Trịnh Dã xin cho Cửu Ca nghỉ bệnh hai ngày nhưng không ngờ người mà anh nghĩ là sẽ phải bế cô vào phòng tắm bây giờ đã đầu tóc gọn gàng, quần áo chỉnh tề trước mặt anh. Trong lúc anh còn đang tìm cô, cô đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Cửu Ca né tránh ánh mắt của Hoa Vô Ý, lúng túng nói: “Em nấu chút cháo, anh nhớ ăn nhé. Em đi trước.”

Hoa Vô Ý nắm cổ tay cô. Tình huống phát triển thế này so với tưởng tượng của anh hoàn toàn không giống nhau.

“Hôm nay xin phép nghỉ đi!”

“Không được, bây giờ không có nhiều thời gian….”

” Nếu như em không chắc chắn thì sẽ không thảnh thơi thêu khăn tay tặng người khác trong lúc cuộc thi vẫn đang diễn ra rồi. Sức khoẻ của em chịu được chứ?”

“Chịu được, có gì mà không chịu được.”

Cửu Ca cương quyết gỡ ngón tay của Hoa Vô Ý ra, sắc mặt cũng trầm xuống.

Hoa Vô Ý nhìn thấy ánh mắt của Cửu Ca, chậm rãi buông lỏng tay.

Cửu Ca thờ phào, xoa xoa cổ tay, cầm lấy túi vải đặt ở sô pha, ngẩng đầu định nói với Hoa Vô Ý gì đó nhưng há miệng rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói lời nào.

Hoa Vô Ý thấy cô mở cửa rời đi, nhíu mày lại.

Cửu Ca xuống lầu, giống như bình thường gõ cửa nhà Trịnh Dã. Trịnh Dã nhanh chóng mở cửa đồng thời mang một túi đồ thật to đi theo.

“Chào buổi sáng, chị dâu”

” Chào buổi sáng”

Cửu Ca mỉm cười như thường lệ.

Khi tới địa điểm thi, Cửu Ca chào hỏi một vài nhân viên quen biết, sau đó để lại việc xã giao cho Trịnh Dã, đi thẳng về phòng thêu của mình.

Để tránh gia tăng áp lực cho người dự thi nên trong phòng thêu không có camera giám sát, bình thường nếu muốn chụp ảnh hay ghi hình thì nhân viên tổ tiết mục sẽ đến bàn bạc, nếu cả hai cùng đồng ý thì mới có thể tiến hành ghi hình hay chụp ảnh.

Nơi này cũng là nơi duy nhất mà Cửu Ca có thể hoàn toàn thả lỏng tâm tình.

Cô ngồi ở trước khung thêu, hai tay chống khung che kín mặt.

Chuyện tối qua vốn dĩ nên phát sinh trong đêm ở biệt thự ở ngoại ô. Chỉ là lúc đó cô cố ý giả bộ cực kỳ mệt mỏi, không nói gì cự tuyệt Hoa Vô Ý. Cô có thể cảm giác được sự thất vọng của người nào đó. Nhưng cô không có cách nào khác, không có cách nào thuyết phục bản thân đêm hôm đó trở thành người phụ nữ của anh.

Hoa Vô Ý bảo cô không cần tự ti, cô cũng không thừa nhận mình tự ti. Chẳng qua là để Hoa Vô Ý biết được càng nhiều thì trong lòng cô càng áp lực hơn. Cô thậm chí không thể giải thích nổi một người đàn ông như Hoa Vô Ý làm sao lại có thể đến ở tiểu khu này, làm sao có thể lấy một người phụ nữ như cô.

Đêm đó, cô với Tào phi có vẻ rất hợp ý. Đám người thượng lưu đó cũng rất nể mặt cô, lúc nói chuyện với Hàn Điềm Phương cô cũng không hề yếu thế.

Nhưng sâu trong nội tâm cô, nơi tất cả mọi người không thể nhìn thấy, cô lại cảm thấy chán Tào Phi giống như cô ghét Hàn Điềm Phương, còn cả những người dùng ánh mắt đánh giá, dò xét cô.

Tào Phi dựa vào cái gì mà vừa tới đã thử thách cô? Vì cái gì không báo cho bọn họ cách ăn mặc trong buổi tiệc đấu giá đó? Vì lẽ gì mà sau buổi đấu giá đó bỗng nhiên trở mặt thân thiết coi cô giống như em gái? Còn nữa, tại sao Hàn gia lại xuất hiện trong buổi đấu giá hôm đó? Hàn Điềm Phương còn không gặp bất cứ trở ngại nào tới tìm bọn họ? Thế lực sau lưng Tào Phi chắc chắn có liên quan tới chính trị, sao anh ta lại không biết chút gì về cô?

Nếu như chỉ như Hoa Vô Ý nói, Tào Phi là một thương nhân bình thường, có lẽ cô sẽ không nghĩ nhiều như vậy nhưng mà….

Buổi tối hôm đó, cô cảm thấy mình giống như trần truồng ở trước mặt người khác, để họ kiểm tra, xét duyệt. Cái cảm giác này so với đám người Hoà Thượng càng khó chịu hơn.

Đúng vậy, thực ra cô không hề muốn những đồng nghiệp của Hoa Vô Ý nhúng tay vào chuyện của cô cho dù họ xuất phát từ lòng tốt muốn giúp đỡ.

Một mặt cô rất cảm kích sự giúp đỡ của những người trong công ty Trọng Vũ, nhưng mặt khác cô lại luôn nhắc nhở mình: bọn họ chẳng qua coi cô như “em gái nhỏ” che chở, dạy dỗ mà thôi, cô chỉ là món đồ chơi mới của bọn họ.

Trịnh Dã làm trợ lý cho cô quả thật giúp cô rất nhiều nhưng đồng thời cũng giúp cô nhận thêm không ít thù oán.

Cô chỉ muốn là một người dự thi bình thường, không muốn để người khác chú ý nhưng rồi lại không thể không lên giọng, phách lối không thể không trở thành bia ngắm cho người khác.

Cô rất khó chịu, cô vô cùng ghét cô như vậy nhưng lại không ngăn được suy nghĩ của mình.

Người khác đối với cô càng tốt, cô lại càng cảm thấy áp lực. Ngay cả trong lòng lúc này nghĩ xấu về người ta cô cũng cảm thấy rất có lỗi.

Cô không thích Hoa Vô Y dùng danh nghĩa của mình đem lại lợi ích cho Tào Phi hay bất cứ thế lực nào phía sau Tào Phi, dù là cho chính phủ hay đảng phái nào.

Cô không muốn nợ người khác tiền, càng không muốn nợ ân tình của người khác, cô càng coi trọng Hoa Vô Ý thì càng không muốn lợi dụng tiền tài của anh.

Chỉ có điều tất cả những lời này cô không thể nói rõ với anh.

Chính bản thân cô còn ghét mình như vậy chứ đừng nói tới người khác.

Cô phải làm sao mới có thể báo đáp anh?

Cô phải làm thế nào mới khiến cho bạn anh thích cô hơn, cô phải làm sao để trả hết ân tình cho bọn họ?

Cô có gây trở ngại cho anh không? Bạn của anh sẽ không ghét cô thêm chứ? Cô phải làm sao mới khiến anh thực sự yêu thương cô? Cô phải đạt tới trình độ nào mới xứng đôi với anh?

Cô…..có lẽ ngay từ đầu không nên kết hôn với anh.

Nước mắt từ từ chảy xuống.

Tối hôm qua, cô đã trở thành người phụ nữ của anh, không phải bởi vì yêu, không phải muốn gần gũi anh mà là muốn đền đáp.

Yêu trước là thua, cô nghĩ so với người kia, ít nhất cô còn có thể biết được trái tim mình, không cho nó đi lạc. Chỉ là sáng nay tỉnh lại cô mới phát hiện thì ra cô đã thua, thua từ sớm rồi.

Cô không muốn làm dây tơ hồng, bám víu vào người khác? Đối với ý nghĩ của mình cô cảm thấy thật nực cười.

Nếu có thể, người phụ nữ nào không muốn sống cùng người đàn ông của mình?

Đàn ông cho dù thích người phụ nữ của mình phụ thuộc vào mình nhưng lại muốn phụ nữ các cô có thể tạo ra giá trị gì đó cho anh ta. Anh ta muốn nắm bắt tất cả những gì thuộc về người phụ nữ đó, mọi quyết định đều nằm trong tay anh ta. Đây là hi vọng của phần lớn đàn ông đối với phụ nữ.

Cô không muốn bị vứt bỏ, lại càng không muốn bị ghét bỏ cho nên cô không muốn thuận theo ý người khác mà sống nhưng trên thực tế cô với những người phụ nữ khác cũng chẳng có gì khác biệt, thậm chí còn đạo đức giả hơn nhiều.

Cô muốn làm người tốt nhưng lại không ngăn được những ý nghĩ xấu xa trong lòng.

Cô muốn làm người xấu nhưng lại không có can đảm làm người xấu đến cùng.

Thực sự là tiến thoái lưỡng nan! Một mặt cô hi vọng có thể cùng Hoa Vô Ý vui vẻ ngồi ăn cơm nhưng trong mơ lại mong đợi có thể câu được con rùa vàng. Nhưng tới khi câu được rùa vàng rồi lại bắt đầu lo được lo mất, sợ người khác nói ra nói vào.

Tao thật xem thường mày, Cửu Ca ạ!

Đột nhiên mũi kim đâm vào tay cô. Máu đỏ nhỏ xuống từ từ thấm vào vải thêu rồi biến dần thành màu thẫm

Cửu Ca rút kim ra, đưa tay ngậm vào miệng cầm máu.

Cô cũng chẳng muốn đổi mảnh vải khác, cứ để vậy đi.

Cửu Ca đổi chỉ thêu màu trắng ngà thành màu đỏ thẫm. Trong đầu đột nhiên nghĩ ra ý tưởng mới, thay đổi toàn bộ ý định ban đầu. Nên thêu màu gì, nên thêu như thế nào, rất nhanh mọi thứ hiện lên rõ ràng trong đầu cô.

Cô thông minh hơn người khác thì thế nào? Cuối cùng cũng chỉ là một tú nương mà thôi.

Cô là người phụ nữ thất bại, tính cách không tốt, nghề nghiệp cũng chẳng ra sao, gia thế cũng không có gì, ngay cả sinh con cũng không thể ngoại trừ lên giường với người ta cô còn làm được gì. Vậy lại còn ngồi đây than thân trách phận. Mục Cửu Ca, mày có thể sống cùng người ta bao lâu chứ?

Tiếng chuông tan tầm vang lên, Cửu Ca không nán lại lâu, cắm kim thêu vào miếng xốp nhỏ bên cạnh, chờ nhân viên tới kiểm tra xong, cô liền phủ một tấm vải trắng chống bụi lên khung thêu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Phần lớn cửa phòng thêu đều mở ra, không ít thí sinh dự thi đứng ra ngoài vận động chân tay sau một thời gian dài ngồi thêu. Những người này căn bản đều tính ăn cơm chiều xong rồi mới tiếp tục.

Bọn họ vừa thấy Cửu Ca đi ra đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Không ít người còn ghé tai nhau thì thầm gì đó.

Cửu Ca coi như không thấy bọn họ, thản nhiên đi qua cũng không thèm chào hỏi.

Cô cũng chẳng phải kẻ ” mạnh vì gạo, bạo vì tiền”, nếu đã không thích thì cần gì phải quan tâm tới bọn họ làm gì? Cho dù có trở nên thân thiết thì ai dám đảm bảo sau khi cuộc thi kết thúc còn liên lạc với nhau lâu dài?

Không biết cũng sẽ không bị tổn thương. Nếu cô không có cảm tình với cô Trịnh thì cũng đâu đến nỗi bây giờ cả hai đều phải tránh mặt đối phương?

Trịnh Dã dường như biết tâm tư của cô nên cơm trưa cũng mang tới phòng cho cô, không đưa cô tới căn tin ăn. Cô cũng không từ chối ý tốt của anh ta.

Đi tới bãi đỗ xe, thấy người đứng bên cạnh xe, cô thoáng cái ngây người.

“…….Sao anh lại tới đây?”

” Hôm nay tan làm sớm hơn.”

Hoa Vô Ý bước tới chỗ cô. Anh không thể không thừa nhận sau khi kết hôn rất nhiều chuyện đã không theo quy luật trước đây, bao gồm cả chuyện việc riêng tuyệt đối không được ảnh hưởng tới công việc.

“À.” Cửu Ca cũng không biết nên nói gì với Hoa Vô Ý.

“Trịnh Dã đâu?” Cửu Ca bỗng hỏi.

“Về trước rồi.”

“Có chuyện gì gấp à? Sao không về cùng nhau?”

Cửu Ca mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái.

Hoa Vô Ý cũng lên xe, khởi động xe xong mới nói. “Anh muốn đưa em đi ăn cơm, không muốn để hắn làm bóng đèn.”

“……..Đi ăn ở đâu?”

Cửu Ca ho nhẹ một cái, cài dây an toàn vào.

“Một quán cơm gia đình. Mệt sao?”

Hiện tại Cửu Ca thầm nghĩ muốn nằm xuống ngủ nhưng cô lại xốc lại tinh thần cười nói:

“Vẫn ổn. Em vẫn chưa đi ăn quán cơm gia đình lần nào, chỉ nghe qua chưa có cơ hội thưởng thức, đồ ăn chỗ đó rất ngon đúng không?”

“Là Hoà Thượng giới thiệu.”

Xe rời khỏi bãi đỗ xe, Hoa Vô Ý cũng không nói chuyện thêm với Cửu Ca, dường như muốn chuyên tâm lái xe.

Cửu Ca biết giao thông trong thành phố giờ tan tầm rất tệ, cô cũng không nghĩ muốn nói nhiều. Từ sang tới giờ cô vẫn cảm thấy hơi mệt mà bây giờ còn thấy mệt hơn.

Dần dần, Cửu Ca nhắm mắt thiếp đi, cô chỉ muốn nghỉ một lát thôi.Trong lúc mơ màng, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng sờ lên chán cô.

Mẹ…..

Hoa Vô Ý không phải là người đi guốc trong bụng Cửu Ca nên không thể biết cô đang suy nghĩ gì. Nếu như là một người đàn ông khác, người nào sơ ý thì căn bản không để ý đến vợ mình có vấn đề, người nào chu đáo thì có thể chờ đối phương chủ động nói ra hoặc sẽ hỏi cho ra lẽ. Tuy nhiên Hoa Vô Ý lại là người đam mê nghiên cứu.

Đối với niềm vui của cô anh có thể thử nghiệm nhiều lần vì muốn tìm thấy cách nào đó khiến đối phương hài lòng. Về phản ứng của cô, đương nhiên là bằng chứng tốt nhất cho kết quả thử nghiệm.

Nói cách khác cho dù Cửu Ca có phản ứng dữ dội, vì tìm kiếm kết quả anh mong muốn, anh cũng không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là thủ đoạn này không gây thương tổn gì tới cô.

Chiếc xe dần dần rời khỏi thành phố, màu xanh của cây cối, núi đồi càng ngày càng nhiều.

Cửu Ca đang ngủ thì thấy thân thể của mình được ai đó bế lên mới choàng tỉnh.

” Vô Ý?”

Cửu Ca hơi ngọ nguậy một chút.

Hoa Vô Ý cúi đầu nhìn cô.

“Em tỉnh rồi à?”

“Đây là chỗ nào? Anh thả em xuống trước đã.”

Cửu Ca vỗ nhẹ cánh tay Hoa Vô Ý.

“Đợi một lát.”

Hoa Vô Ý ôm cô, bước lên đền sàn nhà mới thả cô xuống.

Cửu Ca đứng xuống, chỉnh sửa lại quần áo mới đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi nhỏ.

” Đây là đâu? Là quán cơm tư gia đó sao? Đẹp quá!”

“Em thích?”

“Ừm.”

Cô rất thích phong cách của quán này. Cây cối hoa cỏ trong sân vừa nhìn đã biết được trồng từ lâu rồi, hành lang gỗ, đá cẩm thạch sáng bóng, chứng tỏ nơi đây được sử dụng thường xuyên.

“Sau này có thể đến thường xuyên hơn. Nơi này ở ngay phía dưới nhà mới của chúng ta, rất tiện.”

Cửu Ca vừa định gật đầu.

“Anh nói cái gì? Nhà mới?”

” Ừ, ăn cơm xong anh đưa em lên.”

“…. Nhà mới? Anh mua nhà rồi? Đưa lên? Từ từ đã, nơi đây rốt cuộc là chỗ nào?”

Cửu Ca hoàn toàn bừng tỉnh.

“Quán ăn!”

“Hoa Vô Ý!”

“Ăn cơm trước đã, không ăn anh sẽ không nói.”

“Anh bao nhiêu tuổi?”

Cửu Ca khinh bỉ người đàn ông này.

“Nhỏ tuổi hơn em.”

Cửu Ca ngậm chặt miệng, áp chế ý nghĩ muốn đấm người nào đó vài cái.

Phòng khách có 4 cánh cửa theo phong cách cổ xưa, ngoại trừ chiếc bàn uống nước cũng chỉ có vài cái ghế sô pha, cũng không có bàn ăn giống như những quán ăn bình thường khác.

Nhân viên phục vụ và lễ tân vừa nhìn thấy bọn họ liền giơ lên một tấm bảng đen hỏi bọn họ có đặt chỗ trước hay không?

Hoa Vô Ý gật đầu, lấy điện thoại ra cho bọn họ xem tin nhắn.

Nhân viên lễ tân nhập số rồi ngẩng đầu, mỉm cười giơ tấm bảng tiếp đón: Xin mời đi theo tôi.

Hai người đi theo nhân viên lễ tân xuyên qua phòng khách tới cửa sau. Cửu Ca đầy một bụng nghi vấn nhưng ngại có người ngoài nên không tiện mở miệng hỏi. Đợi cho tới khi nhân viên lễ tân mở điều hoà và cửa sổ, sau đó mỉm cười rời đi, cô mới lên tiếng.

“Anh chàng vừa rồi có phải…. ừm không nói được không?”

Hoa Vô Ý gật đầu: “Nhân viên ở chỗ này, cả ông chủ ở đây đều là người khuyết tật.”

Cửu Ca ngồi xuống ghế quan sát cả gian phòng. Gian phòng này cũng không lớn, nhiều lắm cũng chỉ ngồi được 5 người nhưng cũng coi như thoáng đãng. Ông chủ ở đây cũng coi như là người nhiều tiền, vừa bật điều hoà lại còn mở cửa sổ. Từ đây có thể nhìn thấy ao cá và vườn hoa bên ngoài, còn có thể nhìn thấy rừng trúc và tường vây phía xa xa.

“Đây là …ở trên núi?” Cô hỏi.

“Đúng vậy! Em biết núi Ôn Tuyền không?”

Người bản địa như Cửu Ca sao lại không biết núi Ôn Tuyền chứ. Nơi này sau khi được phát hiện thì đúng là mỗi ngày một giá, đặc biệt có thể khai thác được suối nước nóng trên núi. Bởi vì chính phủ áp dụng các biện pháp bảo vệ, giữ gìn cho nên vài năm nay trên núi và vùng xung quanh chân núi không cho phép xây dựng nhà cửa, bất kể là cũ hay mới, cho dù có tiền cũng không mua được.

” Anh mua nhà ở suối nước nóng?” Cửu Ca khó khăn mở miệng hỏi.

Hoa Vô Ý đưa thực đơn đồ uống cho Cửu Ca.

“Nơi này gọi là Trọng Vũ đình viện. Em muốn uống gì? Ở đây không thể chọn đồ ăn nhưng đồ uống có thể chọn thoải mái.”

“Cạch”

Thực đơn trên tay Cửu Ca rơi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện