Tào Phi, mặt vuông chữ điền, 35 tuổi, không được đẹp trai cho lắm, nhưng rất nam tính. “Không ngờ cậu lại kết hôn sớm thế.” Tào Phi mặc một bộ đồ thoải mái, đẩy cửa phòng nghỉ ra, vừa vào đã cười nói.
Hoa Vô Ý đứng dậy ôm Tào Phi một cái, rồi vòng tay ôm Cửu Ca giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Mục Cửu Ca. Cửu Ca, đây là anh Tào Phi.”
“Xin chào, Cửu Ca, cô không ngại khi tôi gọi như vậy chứ?” Tào Phi vừa cười nói với Cửu Ca, tiện thể bỏ túi văn kiện vẫn xách ở tay xuống.
Cửu Ca mỉm cười đáp lại: “Tất nhiên là không rồi. Trước đây ông xã em đã được anh giúp đỡ rất nhiều.”
Đầu lông mày Tào Phi giật một cái, hình như hơi kinh ngạc khi nghe cô nói vậy: “Hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau mà. Hai người ngồi đi, lần này có thích cái gì không?”
Tào Phi bước đến trước quầy bar, ra hiệu hỏi hai người có muốn uống gì không. Cửu Ca giơ cái cốc lên, ý nói cô đã có đồ uống rồi.
Hoa Vô Ý nhìn đồng hồ: “Buổi đấu giá không phải bắt đầu lúc tám giờ à? Anh không ra ngoài không sao chứ?”
“Vẫn còn chút thời gian, lúc này mà ra cũng chỉ mời rượu nhau ấy mà.” Tào Phi rót hai cốc rượu, đưa cho Hoa Vô Ý một cốc: “Đừng nói hai người vẫn chưa xem catalog những sản phẩm đấu giá mà tôi đã gửi qua chứ?”
“Bọn em xem rồi.” Cửu Ca trả lời, mang chút tiếc nuối nói: “Có nhiều thứ rất tuyệt, nhưng em nghĩ giá không hề rẻ tẹo nào, bọn em định đến xem trực tiếp, nếu thích thứ gì thì bàn bạc sau vẫn chưa muộn.”
Tào Phi cười: “Cô không cần phải tiết kiệm cho Vô Ý đâu, tên này tiền nhiều đến mức không biết tiêu gì cho hết đấy.”
Cửu Ca rủ mí mắt xuống, gượng cười: “Bọn em vẫn còn trẻ, tiết kiệm chút nào hay chút đấy, sau này về già sẽ đỡ vất vả hơn.”
“Haha, cô nghĩ xa xôi quá, cứ cho như là hiện giờ hai cả cô cậu đều không đi làm, thì tiền tiết kiệm của Vô Ý cũng đủ để cả hai sống sung túc ba đời, phải không? Vô Ý?” Tào Phi ngồi xuống chiếc sô pha đơn, vừa cười vừa nhìn Hoa Vô Ý.
“Sao anh lại hứng thú với tiền tiết kiệm của tôi thế, hay là từ xưa đã muốn gả cho tôi rồi phải không?” Hoa Vô Ý nói.
Tào Phi nghiêng người, cười phá lên: “Đúng vậy, từ lâu tôi đã thầm mến cậu rồi, nhưng ông nội nhà cậu chẳng lúc nào ngó ngàng đến tôi cả. À mà Cửu Ca, cô ra ngoài như thế sẽ gặp chút phiền phức đấy, để tôi bảo người đưa cô đi đổi bộ lễ phục, trang điểm một chút nhé.”
Cửu Ca vẫn chưa trả lời, Tào Phi đã nhấn chuông kêu người tới.
Cửu Ca chau mày.
Hoa Vô Ý thấy Tào Phi thật lắm chuyện, nhưng nhẫm lại có lẽ Cửu Ca cũng muốn đổi sang một bộ khác chỉnh tề hơn, nên anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi nhỏ: “Em có muốn thay không? Nếu không muốn thay thì thôi, không sao cả.”
Phục vụ gõ cửa đi vào, Tào Phi chỉ vào Cửu Ca, nói với người phục vụ: “Đưa cô đây đi thay một bộ lễ phục tối, rồi mời chuyên viên trang điểm tới trang điểm cho cô ấy. Cửu Ca, cô muốn kết hợp với phụ kiện như thế nào, cô cứ nói với cậu ta nhé, cậu ta sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cô, đi đi.”
Người phục vụ ra hiệu cho Cửu Ca đi theo anh ta.
Cửu Ca giơ tay từ chối, cười gượng: “Không cần đâu, thay đi thay lại ngại lắm. Nếu anh nói trước phải mặc lễ phục thì bọn em đã có thể chuẩn bị từ trước rồi, đột ngột thế này, cứ vội vội vàng vàng cũng chưa chắc đã tìm được bộ đồ thích hợp, cũng may trong buổi đấu giá hôm nay em không có hứng thú với thứ gì cả, đi cả ngày em cũng hơi mệt rồi, hai anh cứ đi ra ngoài xem đi, em ở trong phòng đợi hai anh cũng được.”
Tào Phi phất tay ý bảo phục vụ rời đi: “Hehe, anh lại suy nghĩ không được chu đáo rồi. Thực ra cô không thay cũng chẳng sao, chỉ có điều nhiều khi ánh mắt con người lại sắc như dao gươm, anh sợ cô ra ngoài sẽ không thoải mái.”
“Em cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em.” Cửu Ca có chút không biết phải làm sao. Người này cứ như đang kiểm tra vợ bạn ấy, giọng điệu nói chuyện nhìn thì tưởng là đùa cợt và có thiện ý; nhưng thực ra toàn là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm cả.
Dẫu biết là thế, nhưng người ta là bạn của Vô Ý, nếu nói thẳng chỉ sợ Vô Ý sau này sẽ khó xử.
Nếu người này muốn phá mối quan hệ giữa cô và Vô Ý, thì đúng là đã thành công được một nửa rồi đấy. Cô không biết những người con gái khác sau khi biết chồng mình tưởng chừng như rất bình thường hóa ra lại là một người giàu có sẽ có cảm giác gì, cô chỉ biết tâm trạng của cô hiện giờ không thể nào vui nổi.
Có lẽ Vô Ý muốn giấu thu nhập và tài sản của anh là nghĩ cho lòng tự tôn của cô, thế nhưng việc này lại do người ngoài nói ra, thực sự chẳng vui vẻ gì.
Hơn nữa, sự chênh lệch về địa vị, tài sản vốn rất dễ là nguyên nhân gây nên sự bất hòa trong hôn nhân, cô và Hoa Vô Ý mới tiến gần hơn được một chút thì lại bị đại gia Tào này chặn đứng, không thể không thừa nhận, chút ấm áp mới chớm nở giữa cô với Hoa Vô Ý đã lập tức bị dập tắt không thương tiếc.
Song dù sao đây cũng là việc giữa cô và Hoa Vô Ý, dù bạn bè có ý tốt, nhưng đâm chọc vào lòng tự trọng của bên nghèo hơn như vậy thì hơi quá đáng rồi.
Cửu Ca cười cười, nửa đùa nửa thật nói: “Cảm ơn anh đã nghĩ tốt cho Tiểu Hoa nhà em, còn nghĩ đến việc giữ thể diện cho vợ bạn nữa chứ. Nghe những lời ban nãy, suýt nữa làm em tưởng anh có ý với Tiểu Hoa nhà em thật, nếu đúng là như vậy, lần sau em chẳng dám cho anh ấy đến đây nữa.”
Tào Phi cười haha, nói thẳng với Hoa Vô Ý: “Cô vợ này của cậu ghê thật đấy, không sợ sau này bị quản lý đến mức chịu không nổi hả?”
Hoa Vô Ý trả lời hờ hững: “Không phải việc của anh.”
“Hahaha!” Tào Phi ngẩng mặt lên cười.
Uống một hơi cạn cốc rượu, Tào Phi cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Cửu Ca, nói: “Em dâu, xin lỗi nhé, vừa nãy là do anh không tốt, em đừng để ở trong lòng. Cái thằng nhóc này từ trước đến giờ chưa lần nào gần nữ giới lẫn cả nam giới, chỉ một lòng nghiên cứu khoa học, làm cho lũ bạn anh đây nhìn mà sốt cả ruột, chỉ sợ sau này không cẩn thận lại vào tròng của cô nàng hay anh chàng nào đó. Đang im hơi lặng tiếng, đùng phát tự nhiên lại kết hôn, đến cả tiệc cưới cũng không thèm làm, cũng chẳng thèm mời bọn anh đi xem mặt cô dâu, Hòa Thượng bảo anh xem tiết mục trên truyền hình nên anh mới biết được mặt của em, lại không nhịn được nên mới nghĩ hơi nhiều một chút.”
Tào Phi đứng dậy đến quầy bar, cầm một bình rượu Mao Đà, rồi quay trở lại trước mặt Cửu Ca: “Anh tự phạt mình 3 ly, coi như là đền tội với em dâu.”
Nói xong liền rót rượu vào chiếc cốc ngọc, uống ba ly liên tiếp.
Cửu Ca uống hết sữa trong cốc,đưa tay ra.
Tào Phi không cần giải thích đã hiểu ý, nhìn bình rượu, rồi đưa cho cô.
Cửu Ca cầm lấy cốc rượu, rót đầy, rồi nói: “Em uống cùng với anh, tính em vốn nhanh nhảu, lại còn hiếu thắng, nếu có chỗ nào đắc tội với anh, mong anh nể mặt Vô Ý, đừng để ở trong lòng.”
Nói xong, cũng uống ba ly liên tiếp.
Tào Phi vỗ đùi, vui vẻ nói: “Nghĩa khí! Em dâu, em làm nghề gì?”
“Lái xe buýt”
“Lái… cái gì?”
“Xe buýt, em là tài xế lái xe buýt.” Cửu Ca cười.
Tào Phi quả nhiên không ngờ rằng Cửu Ca lại làm cái nghề này, ngẩn ngơ hồi lâu mới nói: “Thế sao em lại lên tivi? Anh nhìn em thêu rất siêu mà, tuy anh cũng không hiểu về thêu lắm.”
“Thêu là gia truyền, lái xe là nghề nghiệp.”
“Ồ, anh nghe những lời em nói trên truyền hình, nếu có gì khó khăn thì cứ tìm anh, tất nhiên là Tiểu Hoa nhà em thừa sức giải quyết, nhưng cậu ấy mới về nước, có những việc cậu ấy làm không tiện bằng bọn anh.” Tào Phi nói hết sức chân thành.
“Cảm ơn anh. Nếu gặp khó khăn cần giúp đỡ, em nhất định sẽ không khách sáo.”
Hoa Vô Ý từ đầu đến cuối đều im lặng, có lúc trước mặt bạn bè mà cứ bảo vệ người thương của mình quá cũng không hay, không cẩn thận còn gây phản cảm cho bạn bè với vợ mình, không bằng cứ để họ trực tiếp va chạm, có gì nói nấy, nói vỡ ra thì cảm giác lạ lẫm cũng bay mất, sau này càng dễ tiếp xúc.
Cửu Ca không phải như mấy thiên kim tiểu thư chưa từng có kinh nghiệm va chạm xã hội bao giờ, mỗi ngày cô phải lái xe buýt chạy mấy vòng thành phố, không biết đã nghe thấy hoặc gặp biết bao nhiêu việc khó xử hơn ấy chứ, anh tin rằng cô không đến nỗi vì mấy câu nói của Tào Phi mà trở mặt tức giận ngay được.
Với lại xem ra Cửu Ca có vẻ tương đối hợp với tính cách của Tào Phi, việc Cửu Ca uống liền ba ly một cách sảng khoái như thế đã đánh trúng đúng vào sở trường thích uống rượu của Tào Phi rồi.
Còn việc Tào Phi có thay đổi được ấn tượng với Cửu Ca không thì việc này đối với anh mà nói cũng chẳng quan trọng lắm.
“Nói ra thật khéo, lô hàng cuối cùng của buổi đấu giá lần này có một đồ vật liên quan đến thêu tay đấy. Nãy anh định hỏi xem bọn em có hứng thú với nó không thì anh sẽ giữ lại, coi như là quà tân hôn anh dành tặng cho hai đứa, nhưng nếu hai đứa không thích thì bán quách đi cho rồi.” Tào Phi chợt nhớ ra bức tranh.
“Tác phẩm thêu ạ?” Cửu Ca hồi tưởng lại, cô nhớ trong quyển catalog không có thứ gì liên quan tới thêu mà.
“Thứ này tương đối kỳ lạ, nói là tác phẩm thêu cũng đúng, chỉ là chất liệu để thêu lại không giống bình thường.”
“Không phải dùng vải ạ? Hay nó dùng da? Kim loại? Hay là đá?”
Mắt Tào Phi sáng lên: “Em dâu đúng là người trong nghề, thứ đó đúng là đã dùng da để thêu, nhưng nhất định em sẽ không đoán ra được là da gì đâu.”
“Da người ạ?”
“… Em từng thêu rồi sao?”
Nghe nói đến là da người, Hoa Vô Ý cũng có tí tò mò.
Cửu Ca hứng thú vô cùng, cô đã từng nghe nói qua về những tác phẩm thêu như thế này, nhưng chưa từng được nhìn qua hiện vật: “Thứ này có từ bao giờ? Nó có được bảo quản tốt không? Là đoạn da nào trên cơ thể con người? Thêu hình thù gì ạ?”
“Dùng da người để thêu thật á?” Hoa Vô Ý đột nhiên hỏi.
Cửu Ca gật đầu: “Tương truyền đây chính là một hình phạt, xuất phát từ việc xăm mình. Trên cơ thể phạm nhân vẫn còn sống sẽ cắt ra một đoạn da, rồi mang cho người nhà của phạm nhân thêu lên đó, em cứ tưởng chỉ là truyền thuyết, không ngờ quả thật còn có thứ như vậy được lưu truyền đến tận giờ.”
Cả hai vợ chồng đều nhìn về phía Tào Phi, Tào Phi cầm cái túi văn kiện lúc ban đầu ra, để lên chiếc bàn trà, mở khóa.
“Thứ này anh đã cho người đem đi giám định, nó có 1200 năm lịch sử rồi, cả miếng da đã được xử lý ngâm thuốc, nhưng do thời gian đã quá lâu, da người lại không dễ bảo quản nên tuy đã qua xử lý chống thối chống vi khuẩn nhưng vẫn bị tổn hại, hiện giờ chỉ có thể nhìn được hình thêu một cách đại khái, chỉ thêu cũng bị bạc màu rất nghiêm trọng.”
Tào Phi vừa giới thiệu, vừa lôi một tấm kính được bọc kín từ túi văn kiện ra.
Được kẹp giữa tấm kính chính là tác phẩm thêu tay từ miếng da người.
Ở giữa miếng da người màu vàng vàng đen đen là hình một bông hoa mẫu đơn Phú Quý, với lối thêu vô cùng cổ xưa có thể nhận ra nghệ nhân thêu này đã rất tỉ mỉ, nhưng kết hợp với “tấm vải” vô cùng đặc biệt này làm cho cảm giác trở nên hoàn toàn khác biệt.
Tào Phi trực tiếp đưa tấm kính qua cho Cửu Ca.
Cửu Ca cầm lấy nhìn xem một cách cẩn thận, sau khi xem một lúc, lông mày dần dần nhíu lại, hơn nữa càng nhíu càng chặt.
Hoa Vô Ý nhìn thấy cô như vậy, đưa tay day day lông mày của cô, hỏi: “Sao thế?”
Tào Phi cũng tò mò.
Cửu Ca cẩn thận đưa lại tấm kính cho Tào Phi, nói một cách cực kỳ nghiêm túc: “Thứ này không nên giữ lại bên người, nếu hủy đi thì đáng tiếc quá, tốt nhất anh nên quyên góp cho bảo tàng, sau này cũng cố gắng hạn chế để tay người tiếp xúc trực tiếp với nó, may mà anh đã bảo quản nó trong tấm kính này đấy.”
“Sao thế? Em có thể giải thích được không?” Tào Phi muốn nhận lấy tấm kính, nhưng Cửu Ca lại ra hiệu cho anh ta đưa cho cô cái túi, sau đó tự mình nhanh chóng cất tấm kính.
Sau khi làm xong, Cửu Ca mới giải thích: “Em nghĩ chắc các anh đều biết thêu tay là cái gì, nhưng các anh nhất định không biết rằng thời xa xưa lĩnh vực thêu tay được sử dụng trong phạm vi rộng rãi như thế nào, đó không chỉ là thêu quần thêu áo cho đẹp, sau này nó còn được phát triển để có những công dụng khác nữa, trong đó có một thứ tương đối quỷ dị gọi là bùa thêu.”
“Bùa thêu á? Chính là bùa trong lá bùa phải không?” Hoa Vô Ý hỏi.
“Uh. Hơn thế nữa, tương truyền uy lực của bùa thêu này còn linh thiêng hơn bùa giấy gấp nhiều lần, mà đại đa số là dùng để nguyền rủa, vô cùng linh nghiệm.”
“Cái này là bùa thêu?” Tào Phi suy luận ra luôn.
Cửu Ca chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu: “Ông tổ nhà em rất có hứng thú với các loại bùa thêu, ông đã từng nghiên cứu một thời gian, sau này ông phát hiện ra nguyên nhân thực sự của sự linh nghiệm của bùa thêu không phải nằm trong bức hình được thêu, mà là do vật liệu dùng để thêu cùng với chỉ thêu đều đã được ngâm qua một loại thuốc nước đặc biệt, loại thuốc nước này có thể làm cho da người thối rữa, có loại làm cho người ta ho mãi không thể dừng lại, tóm lại nếu những người tiếp xúc lâu ngày với tấm bùa thêu này, nhẹ thì sẽ bệnh nặng, nặng thì mất mạng. Ông tổ em cảm thấy những bức hình thêu của tấm bùa này rất thú vị nên đã lưu giữ lại, trong di sản thừa kế em học được thì có mười ba tấm hình trong bùa thêu.
Còn về bức thêu này, rõ ràng là thêu mẫu đơn, nhưng trong bông mẫu đơn lại ẩn giấu một lời nguyền sinh mệnh, nếu không phải trong mười ba bức hình thêu em học được có một hình y hệt tấm hình này thì em cũng không tài nào nhận ra được. Em nghĩ tấm da này được cắt từ người một phạm nhân, nghệ nhân thêu là người nhà của phạm nhân, và lời nguyền trong bức hình chính là người nhà của phạm nhân không cam tâm nên muốn báo thù. Em không chắc bùa thêu có thể lấy được mạng người hay không, nhưng nó đã từng được ngâm qua thuốc, tuy đã qua hơn nghìn năm song vẫn không thể xác định được tính an toàn của nó, vì thế không nên tiếp xúc là tốt nhất.”
Tào Phi sờ sờ cằm: “Thảo nào ông thầy giám định có nói với anh, ngoài mấy loại thuốc chống thối chống vi khuẩn, ông ấy còn phát hiện ra một số thành phần khác lạ, nhưng do thời đại quá xa, số thuốc còn sót lại không nhiều, ông ấy cuối cùng cũng không phân tích ra được là cái gì, nhưng việc bảo quản nó ở trong tấm kính, không tiếp xúc trực tiếp chính là do ông ấy kiến nghị như vậy, chắc là tuy không phân tích ra thành phần chi tiết, nhưng ông ấy cũng cảm thấy đó là chất độc hại.”
“Kính koong.” Phục vụ phòng gõ cửa bên ngoài, nhắc nhở họ thời gian buổi đấu giá đã đến.
Tào Phi xách lấy túi văn kiện đứng dậy: “Hôm nay may mà có em dâu, em mà không nói, anh đã đem nó đi đấu giá rồi. Anh sẽ trả nó lại cho chủ nhân của nó. Hai đứa ngồi đây chờ một lát, anh đi thay bộ quần áo rồi cùng đi, tí nữa hai đứa nhìn trúng thứ gì thì cứ nói, ba món đồ trở xuống đều tính là quà tân hôn anh tặng cho hai đứa.”
Hoa Vô Ý đứng dậy ôm Tào Phi một cái, rồi vòng tay ôm Cửu Ca giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Mục Cửu Ca. Cửu Ca, đây là anh Tào Phi.”
“Xin chào, Cửu Ca, cô không ngại khi tôi gọi như vậy chứ?” Tào Phi vừa cười nói với Cửu Ca, tiện thể bỏ túi văn kiện vẫn xách ở tay xuống.
Cửu Ca mỉm cười đáp lại: “Tất nhiên là không rồi. Trước đây ông xã em đã được anh giúp đỡ rất nhiều.”
Đầu lông mày Tào Phi giật một cái, hình như hơi kinh ngạc khi nghe cô nói vậy: “Hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau mà. Hai người ngồi đi, lần này có thích cái gì không?”
Tào Phi bước đến trước quầy bar, ra hiệu hỏi hai người có muốn uống gì không. Cửu Ca giơ cái cốc lên, ý nói cô đã có đồ uống rồi.
Hoa Vô Ý nhìn đồng hồ: “Buổi đấu giá không phải bắt đầu lúc tám giờ à? Anh không ra ngoài không sao chứ?”
“Vẫn còn chút thời gian, lúc này mà ra cũng chỉ mời rượu nhau ấy mà.” Tào Phi rót hai cốc rượu, đưa cho Hoa Vô Ý một cốc: “Đừng nói hai người vẫn chưa xem catalog những sản phẩm đấu giá mà tôi đã gửi qua chứ?”
“Bọn em xem rồi.” Cửu Ca trả lời, mang chút tiếc nuối nói: “Có nhiều thứ rất tuyệt, nhưng em nghĩ giá không hề rẻ tẹo nào, bọn em định đến xem trực tiếp, nếu thích thứ gì thì bàn bạc sau vẫn chưa muộn.”
Tào Phi cười: “Cô không cần phải tiết kiệm cho Vô Ý đâu, tên này tiền nhiều đến mức không biết tiêu gì cho hết đấy.”
Cửu Ca rủ mí mắt xuống, gượng cười: “Bọn em vẫn còn trẻ, tiết kiệm chút nào hay chút đấy, sau này về già sẽ đỡ vất vả hơn.”
“Haha, cô nghĩ xa xôi quá, cứ cho như là hiện giờ hai cả cô cậu đều không đi làm, thì tiền tiết kiệm của Vô Ý cũng đủ để cả hai sống sung túc ba đời, phải không? Vô Ý?” Tào Phi ngồi xuống chiếc sô pha đơn, vừa cười vừa nhìn Hoa Vô Ý.
“Sao anh lại hứng thú với tiền tiết kiệm của tôi thế, hay là từ xưa đã muốn gả cho tôi rồi phải không?” Hoa Vô Ý nói.
Tào Phi nghiêng người, cười phá lên: “Đúng vậy, từ lâu tôi đã thầm mến cậu rồi, nhưng ông nội nhà cậu chẳng lúc nào ngó ngàng đến tôi cả. À mà Cửu Ca, cô ra ngoài như thế sẽ gặp chút phiền phức đấy, để tôi bảo người đưa cô đi đổi bộ lễ phục, trang điểm một chút nhé.”
Cửu Ca vẫn chưa trả lời, Tào Phi đã nhấn chuông kêu người tới.
Cửu Ca chau mày.
Hoa Vô Ý thấy Tào Phi thật lắm chuyện, nhưng nhẫm lại có lẽ Cửu Ca cũng muốn đổi sang một bộ khác chỉnh tề hơn, nên anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi nhỏ: “Em có muốn thay không? Nếu không muốn thay thì thôi, không sao cả.”
Phục vụ gõ cửa đi vào, Tào Phi chỉ vào Cửu Ca, nói với người phục vụ: “Đưa cô đây đi thay một bộ lễ phục tối, rồi mời chuyên viên trang điểm tới trang điểm cho cô ấy. Cửu Ca, cô muốn kết hợp với phụ kiện như thế nào, cô cứ nói với cậu ta nhé, cậu ta sẽ chuẩn bị đầy đủ cho cô, đi đi.”
Người phục vụ ra hiệu cho Cửu Ca đi theo anh ta.
Cửu Ca giơ tay từ chối, cười gượng: “Không cần đâu, thay đi thay lại ngại lắm. Nếu anh nói trước phải mặc lễ phục thì bọn em đã có thể chuẩn bị từ trước rồi, đột ngột thế này, cứ vội vội vàng vàng cũng chưa chắc đã tìm được bộ đồ thích hợp, cũng may trong buổi đấu giá hôm nay em không có hứng thú với thứ gì cả, đi cả ngày em cũng hơi mệt rồi, hai anh cứ đi ra ngoài xem đi, em ở trong phòng đợi hai anh cũng được.”
Tào Phi phất tay ý bảo phục vụ rời đi: “Hehe, anh lại suy nghĩ không được chu đáo rồi. Thực ra cô không thay cũng chẳng sao, chỉ có điều nhiều khi ánh mắt con người lại sắc như dao gươm, anh sợ cô ra ngoài sẽ không thoải mái.”
“Em cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em.” Cửu Ca có chút không biết phải làm sao. Người này cứ như đang kiểm tra vợ bạn ấy, giọng điệu nói chuyện nhìn thì tưởng là đùa cợt và có thiện ý; nhưng thực ra toàn là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm cả.
Dẫu biết là thế, nhưng người ta là bạn của Vô Ý, nếu nói thẳng chỉ sợ Vô Ý sau này sẽ khó xử.
Nếu người này muốn phá mối quan hệ giữa cô và Vô Ý, thì đúng là đã thành công được một nửa rồi đấy. Cô không biết những người con gái khác sau khi biết chồng mình tưởng chừng như rất bình thường hóa ra lại là một người giàu có sẽ có cảm giác gì, cô chỉ biết tâm trạng của cô hiện giờ không thể nào vui nổi.
Có lẽ Vô Ý muốn giấu thu nhập và tài sản của anh là nghĩ cho lòng tự tôn của cô, thế nhưng việc này lại do người ngoài nói ra, thực sự chẳng vui vẻ gì.
Hơn nữa, sự chênh lệch về địa vị, tài sản vốn rất dễ là nguyên nhân gây nên sự bất hòa trong hôn nhân, cô và Hoa Vô Ý mới tiến gần hơn được một chút thì lại bị đại gia Tào này chặn đứng, không thể không thừa nhận, chút ấm áp mới chớm nở giữa cô với Hoa Vô Ý đã lập tức bị dập tắt không thương tiếc.
Song dù sao đây cũng là việc giữa cô và Hoa Vô Ý, dù bạn bè có ý tốt, nhưng đâm chọc vào lòng tự trọng của bên nghèo hơn như vậy thì hơi quá đáng rồi.
Cửu Ca cười cười, nửa đùa nửa thật nói: “Cảm ơn anh đã nghĩ tốt cho Tiểu Hoa nhà em, còn nghĩ đến việc giữ thể diện cho vợ bạn nữa chứ. Nghe những lời ban nãy, suýt nữa làm em tưởng anh có ý với Tiểu Hoa nhà em thật, nếu đúng là như vậy, lần sau em chẳng dám cho anh ấy đến đây nữa.”
Tào Phi cười haha, nói thẳng với Hoa Vô Ý: “Cô vợ này của cậu ghê thật đấy, không sợ sau này bị quản lý đến mức chịu không nổi hả?”
Hoa Vô Ý trả lời hờ hững: “Không phải việc của anh.”
“Hahaha!” Tào Phi ngẩng mặt lên cười.
Uống một hơi cạn cốc rượu, Tào Phi cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Cửu Ca, nói: “Em dâu, xin lỗi nhé, vừa nãy là do anh không tốt, em đừng để ở trong lòng. Cái thằng nhóc này từ trước đến giờ chưa lần nào gần nữ giới lẫn cả nam giới, chỉ một lòng nghiên cứu khoa học, làm cho lũ bạn anh đây nhìn mà sốt cả ruột, chỉ sợ sau này không cẩn thận lại vào tròng của cô nàng hay anh chàng nào đó. Đang im hơi lặng tiếng, đùng phát tự nhiên lại kết hôn, đến cả tiệc cưới cũng không thèm làm, cũng chẳng thèm mời bọn anh đi xem mặt cô dâu, Hòa Thượng bảo anh xem tiết mục trên truyền hình nên anh mới biết được mặt của em, lại không nhịn được nên mới nghĩ hơi nhiều một chút.”
Tào Phi đứng dậy đến quầy bar, cầm một bình rượu Mao Đà, rồi quay trở lại trước mặt Cửu Ca: “Anh tự phạt mình 3 ly, coi như là đền tội với em dâu.”
Nói xong liền rót rượu vào chiếc cốc ngọc, uống ba ly liên tiếp.
Cửu Ca uống hết sữa trong cốc,đưa tay ra.
Tào Phi không cần giải thích đã hiểu ý, nhìn bình rượu, rồi đưa cho cô.
Cửu Ca cầm lấy cốc rượu, rót đầy, rồi nói: “Em uống cùng với anh, tính em vốn nhanh nhảu, lại còn hiếu thắng, nếu có chỗ nào đắc tội với anh, mong anh nể mặt Vô Ý, đừng để ở trong lòng.”
Nói xong, cũng uống ba ly liên tiếp.
Tào Phi vỗ đùi, vui vẻ nói: “Nghĩa khí! Em dâu, em làm nghề gì?”
“Lái xe buýt”
“Lái… cái gì?”
“Xe buýt, em là tài xế lái xe buýt.” Cửu Ca cười.
Tào Phi quả nhiên không ngờ rằng Cửu Ca lại làm cái nghề này, ngẩn ngơ hồi lâu mới nói: “Thế sao em lại lên tivi? Anh nhìn em thêu rất siêu mà, tuy anh cũng không hiểu về thêu lắm.”
“Thêu là gia truyền, lái xe là nghề nghiệp.”
“Ồ, anh nghe những lời em nói trên truyền hình, nếu có gì khó khăn thì cứ tìm anh, tất nhiên là Tiểu Hoa nhà em thừa sức giải quyết, nhưng cậu ấy mới về nước, có những việc cậu ấy làm không tiện bằng bọn anh.” Tào Phi nói hết sức chân thành.
“Cảm ơn anh. Nếu gặp khó khăn cần giúp đỡ, em nhất định sẽ không khách sáo.”
Hoa Vô Ý từ đầu đến cuối đều im lặng, có lúc trước mặt bạn bè mà cứ bảo vệ người thương của mình quá cũng không hay, không cẩn thận còn gây phản cảm cho bạn bè với vợ mình, không bằng cứ để họ trực tiếp va chạm, có gì nói nấy, nói vỡ ra thì cảm giác lạ lẫm cũng bay mất, sau này càng dễ tiếp xúc.
Cửu Ca không phải như mấy thiên kim tiểu thư chưa từng có kinh nghiệm va chạm xã hội bao giờ, mỗi ngày cô phải lái xe buýt chạy mấy vòng thành phố, không biết đã nghe thấy hoặc gặp biết bao nhiêu việc khó xử hơn ấy chứ, anh tin rằng cô không đến nỗi vì mấy câu nói của Tào Phi mà trở mặt tức giận ngay được.
Với lại xem ra Cửu Ca có vẻ tương đối hợp với tính cách của Tào Phi, việc Cửu Ca uống liền ba ly một cách sảng khoái như thế đã đánh trúng đúng vào sở trường thích uống rượu của Tào Phi rồi.
Còn việc Tào Phi có thay đổi được ấn tượng với Cửu Ca không thì việc này đối với anh mà nói cũng chẳng quan trọng lắm.
“Nói ra thật khéo, lô hàng cuối cùng của buổi đấu giá lần này có một đồ vật liên quan đến thêu tay đấy. Nãy anh định hỏi xem bọn em có hứng thú với nó không thì anh sẽ giữ lại, coi như là quà tân hôn anh dành tặng cho hai đứa, nhưng nếu hai đứa không thích thì bán quách đi cho rồi.” Tào Phi chợt nhớ ra bức tranh.
“Tác phẩm thêu ạ?” Cửu Ca hồi tưởng lại, cô nhớ trong quyển catalog không có thứ gì liên quan tới thêu mà.
“Thứ này tương đối kỳ lạ, nói là tác phẩm thêu cũng đúng, chỉ là chất liệu để thêu lại không giống bình thường.”
“Không phải dùng vải ạ? Hay nó dùng da? Kim loại? Hay là đá?”
Mắt Tào Phi sáng lên: “Em dâu đúng là người trong nghề, thứ đó đúng là đã dùng da để thêu, nhưng nhất định em sẽ không đoán ra được là da gì đâu.”
“Da người ạ?”
“… Em từng thêu rồi sao?”
Nghe nói đến là da người, Hoa Vô Ý cũng có tí tò mò.
Cửu Ca hứng thú vô cùng, cô đã từng nghe nói qua về những tác phẩm thêu như thế này, nhưng chưa từng được nhìn qua hiện vật: “Thứ này có từ bao giờ? Nó có được bảo quản tốt không? Là đoạn da nào trên cơ thể con người? Thêu hình thù gì ạ?”
“Dùng da người để thêu thật á?” Hoa Vô Ý đột nhiên hỏi.
Cửu Ca gật đầu: “Tương truyền đây chính là một hình phạt, xuất phát từ việc xăm mình. Trên cơ thể phạm nhân vẫn còn sống sẽ cắt ra một đoạn da, rồi mang cho người nhà của phạm nhân thêu lên đó, em cứ tưởng chỉ là truyền thuyết, không ngờ quả thật còn có thứ như vậy được lưu truyền đến tận giờ.”
Cả hai vợ chồng đều nhìn về phía Tào Phi, Tào Phi cầm cái túi văn kiện lúc ban đầu ra, để lên chiếc bàn trà, mở khóa.
“Thứ này anh đã cho người đem đi giám định, nó có 1200 năm lịch sử rồi, cả miếng da đã được xử lý ngâm thuốc, nhưng do thời gian đã quá lâu, da người lại không dễ bảo quản nên tuy đã qua xử lý chống thối chống vi khuẩn nhưng vẫn bị tổn hại, hiện giờ chỉ có thể nhìn được hình thêu một cách đại khái, chỉ thêu cũng bị bạc màu rất nghiêm trọng.”
Tào Phi vừa giới thiệu, vừa lôi một tấm kính được bọc kín từ túi văn kiện ra.
Được kẹp giữa tấm kính chính là tác phẩm thêu tay từ miếng da người.
Ở giữa miếng da người màu vàng vàng đen đen là hình một bông hoa mẫu đơn Phú Quý, với lối thêu vô cùng cổ xưa có thể nhận ra nghệ nhân thêu này đã rất tỉ mỉ, nhưng kết hợp với “tấm vải” vô cùng đặc biệt này làm cho cảm giác trở nên hoàn toàn khác biệt.
Tào Phi trực tiếp đưa tấm kính qua cho Cửu Ca.
Cửu Ca cầm lấy nhìn xem một cách cẩn thận, sau khi xem một lúc, lông mày dần dần nhíu lại, hơn nữa càng nhíu càng chặt.
Hoa Vô Ý nhìn thấy cô như vậy, đưa tay day day lông mày của cô, hỏi: “Sao thế?”
Tào Phi cũng tò mò.
Cửu Ca cẩn thận đưa lại tấm kính cho Tào Phi, nói một cách cực kỳ nghiêm túc: “Thứ này không nên giữ lại bên người, nếu hủy đi thì đáng tiếc quá, tốt nhất anh nên quyên góp cho bảo tàng, sau này cũng cố gắng hạn chế để tay người tiếp xúc trực tiếp với nó, may mà anh đã bảo quản nó trong tấm kính này đấy.”
“Sao thế? Em có thể giải thích được không?” Tào Phi muốn nhận lấy tấm kính, nhưng Cửu Ca lại ra hiệu cho anh ta đưa cho cô cái túi, sau đó tự mình nhanh chóng cất tấm kính.
Sau khi làm xong, Cửu Ca mới giải thích: “Em nghĩ chắc các anh đều biết thêu tay là cái gì, nhưng các anh nhất định không biết rằng thời xa xưa lĩnh vực thêu tay được sử dụng trong phạm vi rộng rãi như thế nào, đó không chỉ là thêu quần thêu áo cho đẹp, sau này nó còn được phát triển để có những công dụng khác nữa, trong đó có một thứ tương đối quỷ dị gọi là bùa thêu.”
“Bùa thêu á? Chính là bùa trong lá bùa phải không?” Hoa Vô Ý hỏi.
“Uh. Hơn thế nữa, tương truyền uy lực của bùa thêu này còn linh thiêng hơn bùa giấy gấp nhiều lần, mà đại đa số là dùng để nguyền rủa, vô cùng linh nghiệm.”
“Cái này là bùa thêu?” Tào Phi suy luận ra luôn.
Cửu Ca chẳng gật đầu cũng chẳng lắc đầu: “Ông tổ nhà em rất có hứng thú với các loại bùa thêu, ông đã từng nghiên cứu một thời gian, sau này ông phát hiện ra nguyên nhân thực sự của sự linh nghiệm của bùa thêu không phải nằm trong bức hình được thêu, mà là do vật liệu dùng để thêu cùng với chỉ thêu đều đã được ngâm qua một loại thuốc nước đặc biệt, loại thuốc nước này có thể làm cho da người thối rữa, có loại làm cho người ta ho mãi không thể dừng lại, tóm lại nếu những người tiếp xúc lâu ngày với tấm bùa thêu này, nhẹ thì sẽ bệnh nặng, nặng thì mất mạng. Ông tổ em cảm thấy những bức hình thêu của tấm bùa này rất thú vị nên đã lưu giữ lại, trong di sản thừa kế em học được thì có mười ba tấm hình trong bùa thêu.
Còn về bức thêu này, rõ ràng là thêu mẫu đơn, nhưng trong bông mẫu đơn lại ẩn giấu một lời nguyền sinh mệnh, nếu không phải trong mười ba bức hình thêu em học được có một hình y hệt tấm hình này thì em cũng không tài nào nhận ra được. Em nghĩ tấm da này được cắt từ người một phạm nhân, nghệ nhân thêu là người nhà của phạm nhân, và lời nguyền trong bức hình chính là người nhà của phạm nhân không cam tâm nên muốn báo thù. Em không chắc bùa thêu có thể lấy được mạng người hay không, nhưng nó đã từng được ngâm qua thuốc, tuy đã qua hơn nghìn năm song vẫn không thể xác định được tính an toàn của nó, vì thế không nên tiếp xúc là tốt nhất.”
Tào Phi sờ sờ cằm: “Thảo nào ông thầy giám định có nói với anh, ngoài mấy loại thuốc chống thối chống vi khuẩn, ông ấy còn phát hiện ra một số thành phần khác lạ, nhưng do thời đại quá xa, số thuốc còn sót lại không nhiều, ông ấy cuối cùng cũng không phân tích ra được là cái gì, nhưng việc bảo quản nó ở trong tấm kính, không tiếp xúc trực tiếp chính là do ông ấy kiến nghị như vậy, chắc là tuy không phân tích ra thành phần chi tiết, nhưng ông ấy cũng cảm thấy đó là chất độc hại.”
“Kính koong.” Phục vụ phòng gõ cửa bên ngoài, nhắc nhở họ thời gian buổi đấu giá đã đến.
Tào Phi xách lấy túi văn kiện đứng dậy: “Hôm nay may mà có em dâu, em mà không nói, anh đã đem nó đi đấu giá rồi. Anh sẽ trả nó lại cho chủ nhân của nó. Hai đứa ngồi đây chờ một lát, anh đi thay bộ quần áo rồi cùng đi, tí nữa hai đứa nhìn trúng thứ gì thì cứ nói, ba món đồ trở xuống đều tính là quà tân hôn anh tặng cho hai đứa.”
Danh sách chương