Cửu Ca đang muốn nói chuyện với Hoa Vô Ý, quay đầu nhìn lại thì thấy anh đang gửi tin nhắn cho ai đó. Hoa Vô Ý cảm nhận được ánh mắt của cô nên ngẩng đầu lên, hỏi: “Em có muốn 15% cổ phần đấy không?”
Cửu Ca bĩu môi, “Nếu không phải anh nói để anh suy nghĩ, em đã nói thẳng với ông ta là vứt quách cái 15% cổ phần đấy đi cho rồi, giỏi thì mang cả cái công ty ấy cho em đi.”
“Thế nếu như ông Hàn Vĩ Thiệu đó đồng ý chuyển toàn bộ cổ phần của tập đoàn Hàn Thị cho em, thì em có ly hôn với anh để tái hôn với Hàn Gia Duệ không?.” Được rồi, có là người đàn ông rộng lượng thế nào đi nữa thì vào lúc này cũng sẽ có chút nhỏ mọn, hơn nữa Cửu Ca trước kia từng có khoảng thời gian qua lại với tên họ Hàn này nữa chứ.
Cửu Ca thu lại nụ cười, “Em còn đang muốn hỏi anh tại sao lại trả lời là sẽ suy nghĩ, chả lẽ anh có hứng thú với 60 vạn tệ thật à?.”
Chả biết tại sao, mặc dù Cửu Ca đã hỏi như vậy nhưng thực chất trong lòng cô không hề cảm thấy rằng Hoa Vô Ý sẽ để ý đến 60 vạn đó, thậm chí cô còn cảm thấy nếu như ông Hàn Thiệu Vĩ đó có đưa cho anh 60 vạn thật thì anh cũng chẳng ham hố.
Hoa Vô Ý cũng nhìn ra Cửu Ca đang nói đùa, nhưng anh chẳng muốn vợ mình hiểu lầm dù chỉ một xí, thế nên anh rất nghiêm túc giải thích cho vợ hiểu:
“Chỉ là lấy cớ thôi mà. Nếu mà anh từ chối luôn lúc ấy, sợ là ông ta sẽ còn tiếp tục nói mãi, nói không chừng còn bí mật nghĩ ra mấy trò nham hiểm để đối phó với em tiếp. Cứ cầm chân ông ta đã, đợi chúng ta “suy nghĩ” xong, dì Tô cũng đã sang bên kia để chữa bệnh rồi, ông bà nội em anh cũng đang định đưa ra nước D ở một thời gian, vừa hay có thể chăm sóc dì Tô, bên đó anh cũng có nhà, em không phải lo mọi người không có chỗ ở. Cứ như thế chúng mình sẽ không phải lo lắng vấn đề gì nữa, sau này bất kể kết quả “suy nghĩ” của chúng ta có thế nào, nhà họ Hàn cũng không còn khả năng đánh chủ ý vào người nhà của em nữa.”
Cửu Ca khoác tay Hoa Vô Ý, cười nói: “Đại ân đại đức không lời nào tả xiết, xin thứ cho tiểu nữ sau này được báo đáp.”
“Lấy thân báo đáp?”
“Ờ… anh chỉ cần lấy thân báo đáp thôi à?”
“Anh rất tham lam.” Hoa Vô Ý và Cửu Ca đi song song với nhau, thuận tay nắm chặt lấy bàn tay cô.
Cửu Ca cũng không kéo ra, còn nắm lấy tay anh. Ân ái, thắm thiết, tuy rằng cô và Hoa Vô Ý mới đầu không có tình yêu, nhưng lại có tình nghĩa, tình yêu có lẽ cũng không còn quá xa vời nữa.
Cô sợ rằng có lẽ bản thân đã thích người đàn ông kỳ quặc này rồi, chứ không tối qua cô đã chẳng…
Tình trạng của Tô Ngải vẫn khá tốt, có điều bệnh trạng vẫn như thế, nhìn thấy Cửu Va vẫn không nhận ra cô.
Cửu Ca bắt đầu làm thủ tục xuất viện cho Tô Ngải. Nghe nói vị bác sĩ đang điều trị cho mẹ cô cũng sẽ đi cùng cho đến khi mẹ cô và ông bà nội được sắp xếp ổn thỏa với nhau, Cửu Ca cực kỳ yên tâm, và cũng vô cùng cảm kích vị bác sĩ này.
Bác sĩ này nói rằng vừa hay anh ta cũng có việc phải đến một bệnh viện nước D một thời gian, nên tiện thể chăm sóc mẹ cô và ông bà nội Cửu Ca luôn.
Biết là bác sĩ nói thế vì khách khí, nên Cửu Ca cũng không nhiều lời nữa, nhưng trong lòng cô lại ghi nhớ sâu sắc phần ân tình này.
Hai ông bà Mục đi du lịch vẫn chưa về, cũng chẳng biết Hoa Vô Ý từ đâu kiếm được số điện thoại khách sạn nơi hai ông bà đang ở, đưa cho Cửu Ca để cô liên lạc với ông bà.
Qua điện thoại, Cửu Ca nói với ông bà chuyện đưa mẹ sang nước D để chữa bệnh, sau đó cô cũng nói với ông bà rằng hi vọng ông bà sẽ sang D ở một thời gian với mẹ cô bên đó.
Bà nội cô có vẻ rất lo lắng, hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Cửu Ca chỉ kể là cô đang tham gia cuộc thi có quy mô không nhỏ về thêu tay, không có đủ thời gian để chăm sóc mẹ, nên mong ông bà giúp cô sang D chăm sóc mẹ một thời gian.
Bà nội cô nghe xong lập tức đồng ý, còn bảo cô phải chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt, còn nói bà sẽ để ý xem tivi để cổ vũ cho cô. Vào lúc này, bà nội cô vẫn chưa biết thực ra cô cháu gái của bà đã được xuất hiện trên tivi rồi, hơn thế còn làm dậy lên một đợt sóng gió không hề nhỏ ở trong nước.
Trên đường tiễn mẹ ra sân bay, Cửu Ca nhận được một cuộc điện thoại.
Vừa xem là số máy lạ, cửu Ca do dự một lúc mới bắt máy, “Alo, xin chào, xin hỏi ai đó ạ?”
“Công ty quản lý á? Cảm ơn, tôi không có nhu cầu. Các anh làm thế nào mà biết được số điện thoại của tôi thế?”
“Xin cảm ơn, nhưng quả thật tôi không có nhu cầu, tôi hiểu ý của anh, nhưng tôi thực sự không cần người quản lý gì cả… Tôi cũng không cần phải nổi tiếng thêm, càng không cần phải quen biết người nổi tiếng gì hết… Được rồi, anh này, tôi đang bận một chút… vâng, tạm biệt!”
Cúp máy xong, lông mày Cửu Ca nhăn tít lại.
Hoa Vô Ý quay đầu nhìn cô.
Cửu Ca than vãn: “Chả biết bọn họ làm sao mà biết được số điện thoại của em nữa, vừa bắt máy đã tuôn một tràng thuyết phục dài dòng, cứ làm như em là cô gái mới lớn vậy.”
“Chắc là do phía bên đài truyền hình tiết lộ thôi, đút lót cho một vài nhân viên, rồi tìm thông tin số điện thoại của các thí sinh tham gia thí đấu, việc này rất chi là đơn giản, nói không chừng mấy người đó còn đang nghĩ rằng họ đang giúp em đấy.”
Cửu Ca đau đầu, “Hi vọng sau này đừng có mấy cuộc gọi như thế này gọi đến nữa, thật là phiền phức.”
“Có thể cô thực sự cần một người quản lý.” Vị bác sĩ đang lái xe đột nhiên nói.
“Hả?” Cửu Ca nhìn lên ghế trước.
“Sau này sẽ có nhiều việc linh tinh như thế xảy ra.” Vị bác sĩ vừa như đang nói với Cửu Ca, lại vừa như đang giải thích với Hoa Vô Ý.
“ Một người biết số điện thoại của cô thì những người khác cũng có thể biết, hôm nay chỉ là công ty quản lý, qua vài hôm lại có mấy người lắm tiền gọi điện thoại đến làm quen, cô càng thành công, càng có nhiều người muốn tìm đến cô, quảng cáo này, phỏng vấn này, người tìm cô xin bái làm thầy này, thách đấu này, vân vân, đủ mọi loại người đều có khả năng sẽ tìm đến cô. Chả lẽ người nào cô cũng muốn tống cổ người ta đi à?”
Cửu Ca day day hai bên thái dương.
“Ngoài ra, vòng sau của cuộc thi cô sẽ vào ở trong Ngôi nhà chung, đài truyền hình sẽ theo sát những hoạt động của cô, đến lúc đó việc phát sinh càng nhiều, nếu tất cả những việc phiền phức đó đều do cô một mình xử lý, chắc chắn sẽ đắc tội với không ít người. Tôi nghĩ cô cần một người khéo léo, xử lý công việc dứt khoát, đáng tin cậy để giúp cô giao thiệp với tất cả mọi người.”
“Tôi cứ tưởng chỉ có diễn viên mới cần quản lý chứ.” Cửu Ca lầm bầm.
“Cô cứ cho đấy là người trợ lý hoặc bảo mẫu của cô trong thời gian cô tham gia cuộc thi thôi, tôi nghĩ mấy thí sinh có điều kiện cũng sẽ chuẩn bị việc này, song nếu như họ không muốn đi theo con đường nghệ thuật thì thông thường họ đều chọn người thân hoặc bạn bè để giúp đỡ mình.”
“Để tôi.”
“Hả? Anh á?” Vị bác sĩ và Cửu Ca đều nhìn về phía Hoa Vô Ý.
“Uh.” Hoa Vô Ý nói: “Có lẽ anh không phải là người thích hợp nhất, nhưng thời gian em cần người quản lý cũng không lâu lắm, chắc khoảng nửa năm. Anh có thể cố gắng trong khoảng thời gian này nhận đơn đặt hàng ít đi, nếu có công việc nào mà bắt buộc anh phải xử lý thì hoàn thành trên máy tính cũng được.”
“Các anh đều có công việc riêng của mình, em nghĩ hay là cứ tìm một người quản lý chuyên nghiệp cho xong.” Cửu Ca xen lời.
“Không được!” Một giọng nói sắc nhọn đột nhiên vang lên.
Mọi người trong xe đều giật mình, bởi vì tiếng nói bất ngờ lại phát ra từ người suốt nãy giờ vẫn luôn yên lặng trong xe, Tô Ngải, mẹ của cô.
Vị bác sĩ đang lái xe nên không quay đầu lại, Hoa Vô Ý và Cửu Ca cùng nhìn sang Tô Ngải.
“Mẹ?” Cửu Ca thử thăm dò hỏi.
Bà Tô Ngải sau khi thốt lên giọng nói sắc nhọn đó, lại khôi phục về dáng vẻ tiểu thư khuê các lúc nào cũng an tĩnh, điềm nhiên; thấy có người đang nói chuyện với mình, bà ngẩng đầu mỉm cười với cô, hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ vừa nói không được, là không được gì vậy?” Cửu Ca nhẹ nhàng cầm lấy tay mẹ mình.
“Hả?” Ba Tô Ngải nghiêng nghiêng đầu, dường như không nhớ nổi vừa rồi bản thân vừa nói gì.
“Mẹ…”
“Chúng ta đang đi đâu thế?” Tô Ngải lại hỏi lần thứ N vấn đề này.
“Đi ra sân bay mẹ ạ, một chút nữa thôi mẹ sẽ bay đến nước D nhé, ở bệnh viện bên đó sẽ chữa trị bệnh cho mẹ, sau đợt chữa trị này, mẹ sẽ lại nhớ ra con thôi.” Cửu Ca cọ cọ trán vào vai mẹ mình.
Bà Tô Ngải giơ tay lên, như kiểu muốn đẩy cô ra, cuối cùng lại chỉ để tay lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hoa Vô Ý như đang nghĩ gì đấy, nhìn Tô Ngải không rời.
Ngón tay của vị bác sĩ bỗng quệt một đường ngang trên vô lăng.
Hai người cùng nhìn nhau.
Đợi Cửu Ca và mẹ cô nói chuyện xong, Hoa Vô Ý mới nhẹ nhàng nói với Cửu Ca: “Cửu Ca, em còn nhớ lần đầu tiên khi anh và mẹ em gặp nhau trong bữa cơm không, dì cũng đột nhiên nói một câu “đi đi” rất kỳ lạ. Lúc đó, chúng ta đều không kiểu dì nói câu ấy có nghĩa gì, nhưng dựa vào mấy chuyện xảy ra sau đó, anh đoán ý của dì lúc đó là muốn biểu đạt rằng dì đồng ý cho em tham gia kỳ thi có phải không?”
Cửu Ca mở to mắt, “Anh cũng đoán giỏi quá đi mất, việc này sao có thể chứ?”
Hoa Vô Ý lại phân tích, “Nếu đúng như những gì anh đoán, thế thì lần này dì đột nhiên hét lên “Không được”, kết hợp với chủ đề câu chuyện chúng ta đang bàn, anh nghĩ dì đang phản đối việc em tìm một người quản lý chuyên nghiệp, đúng không?”
“Chuyện này, chuyện này…” Cửu Ca hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, bởi vì quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Vị bác sĩ tập trung nhìn đường, hỏi: “Trước đây đã từng xảy ra việc tương tự như vậy chưa?”
Cửu Ca định nói chưa từng, nhưng trong đầu đột nhiên nghĩ đến việc gì đó nên lập tức đứng hình, câm nín luôn.
Cô nhớ đến ngày đầu tiên cô gặp Hoa Vô Ý, cô đến Viện dưỡng lão thăm mẹ, vào lúc cô chuẩn bị rời đi, mẹ cô hình như có nói một câu “lái xe cẩn thận”, lúc đó cô cứ tưởng chỉ là một câu dặn dò bình thường, nhưng dựa vào bệnh tình của mẹ cô lúc ấy, bà căn bản không thể nhớ được cô làm nghề lái xe, hơn nữa buổi tối hôm ấy, suýt chút nữa cô đã đâm vào Hoa Vô Ý.
“Việc này quá hoang đường. Có phải các anh đang nghi ngờ mẹ em có khả năng đoán trước tương lai không?” Cửu Ca ngẩn người cả nửa ngày, rôt cuộc sau một lúc mới cười hỏi.
Vị bác sĩ lên tiếng: “Theo y học mà nói, việc gì cũng có thể xảy ra, đặc biệt đối với não người cho đến nay vẫn còn rất nhiều điều chưa thể lý giải, trong y học cũng đã có nhiều trường hợp những tế bào trong não sau khi bị bệnh, lại đột nhiên biến thành những năng lực đặc biệt. Ví dụ ở nước M có một trường hợp có năng lực ngoại cảm rất nổi tiếng, trong não cô này sau khi xuất hiện một khối u thì tự nhiên lại có khả năng kết nối nói chuyện với người âm. Còn có trường hợp ở nước D, có một vận động viên trong não cũng có một khối u lành tính, sau khi làm phẫu thuật thì cũng đột nhiên có khả năng âm nhạc xuất chúng trước nay chưa từng có.”
“Tôi cứ tưởng những việc đó đều là giả cơ.” Cửu Ca vò đầu.
“Cũng có trường hợp là thật.” Vị bác sĩ nói rất nghiêm túc.
“Có lẽ trường hợp của mẹ tôi chỉ là trùng hợp thì sao?”
“Cũng có khả năng.” Vị bác sĩ không phản bác lại phỏng đoán của Cửu Ca.
Hoa Vô Ý đột nhiên nói: “Cửu Ca, hay là em lại thử nói với mẹ rằng em dự định sẽ tìm người quản lý ở bên ngoài xem sao.”
Cửu Ca nhìn anh, Hoa Vô Ý gật đầu cổ vũ.
Trong thâm tâm Cửu Ca thực ra vẫn có chút nghi ngờ, thế nên cô lại quay đầu nhìn mẹ mình, cầm tay bà một lần nữa, nhìn vào mắt bà mà nói: “Mẹ à, sắp tới trong cuộc thi con sẽ bận lắm, chắc sẽ cần một người quản lý để hỗ trợ, mẹ bảo con có nên tìm một người quản lý chuyên nghiệp từ mấy công ty quản lý bên ngoài để giúp đỡ con không?”
Bà Tô Ngải nghe xong, vừa định cười rồi trả lời gì đó, bất ngờ sắc mặt thay đổi, biến thành vẻ mặt rất bất an.
“Mẹ?”
Bà Tô Ngải chẳng nói gì cả, sắc mặt đổi đi đổi lại, sau một hồi, bà chớp mắt một cái, khuôn mặt rất nghi hoặc nhìn sang Cửu Ca, hỏi: “Cô là ai, cô muốn đưa tôi đi đâu?”
Cửu Ca vội vàng an ủi mẹ, lại giới thiệu với mẹ thêm một lần nữa rằng cô là con gái của mẹ, muốn đưa mẹ ra nước ngoài để chữa bệnh.
Sau khi vỗ về mẹ, Cửu Ca nhìn Hoa Vô Ý, lắc đầu.
Hoa Vô Ý dường như đã có câu trả lời của riêng mình, “Đừng tìm người ngoài nữa, gọi Trịnh Dã đi, cậu ấy sẽ đi theo em, anh cũng yên tâm hơn.”
Cửu Ca nắm lấy tay Hoa Vô Ý, nhìn về phía hai người bên cạnh, trong lòng tự nhiên xuất hiện chút bất an.
Cô giao mẹ mình cho một người có thể nói là người ngoài như thế này, liệu có thực sự tốt không? Hoa Vô Ý cứ tận tâm giúp đỡ cô như thế này, có thật chỉ vì cô là vợ của anh không?
Công ty cơ khí Trọng Vũ thật ra là công ty như thế nào, tại sao lại có thể làm thủ tục xuất ngoại cho người dân bình thường dễ đến như thế?
Các đồng nghiệp của Hoa Vô Ý tại sao lại giúp đỡ cô tận tình như vậy? Có thực bởi vì cô là vợ của Hoa Vô Ý không? Cô chưa từng nghe nói có công ty nào như công ty Trọng Vũ lại giúp đỡ người nhà của nhân viên của công ty chu đáo đến mức này.
Hoa Vô Ý, rốt cuộc anh là người như thế nào?
Có thật chỉ đơn giản là anh đang cần một người vợ, cho nên mới tìm đến cô hàng xóm là em không?
Em mong rằng tất cả những điều anh nói đều là sự thật, nếu anh để em biết anh lừa dối em…
Bà Tô Ngải hơi ngọ nguậy, Cửu Ca mới phát hiện mình nắm tay mẹ chặt quá, vội vàng xin lỗi mẹ, nhỏ giọng vỗ về bà.
Cửu Ca nhìn mẹ mình yên tĩnh trở lại, thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Bất kể mục đích của Hoa Vô Ý là gì, hiện tại cô cũng không còn sức lực để đối phó với mọi kẻ thù nữa, không bằng cứ án binh bất động, để anh giúp cô đối phó với nhà họ Hàn và những phiền phức khác trước đã.
Nếu như tình cảm của Hoa Vô Ý đối với cô là thật, cô cũng tự khắc dùng chân tình để báo đáp anh.
Nếu như Hoa Vô Ý có mục đích khác, cô sẽ nể tình anh luôn giúp đỡ cô, chỉ cần yêu cầu của anh không quá đáng, cô có thể đáp ứng được thì sẽ báo đáp.
Nhưng nếu như… Cô chỉ mong rằng kết quả cuối cùng sẽ không phải là cái nếu như này.
Cho đến giờ, cô đã gần như giao mẹ mình và ông bà nội vào tay của Hoa Vô Ý, song so với nhà họ Hàn mà nói, hiện tại cô chỉ có thể chọn tin tưởng vào người mình đang không hiểu rõ là Hoa Vô Ý mà thôi, chỉ dựa vào bản thân cô, những việc mà cô có thể làm được quả thật quá ít.
“Em cảm thấy lúc nãy mẹ em nói câu “Không được” chỉ là trùng hợp, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện tương tự. Thậm chí anh nói cái câu “Đi đi” của mẹ em, em cũng không cho rằng mẹ em đoán được tương lai.” Cửu Ca hi vọng rằng vị bác sĩ kia sau khi đưa mẹ cô đến nước D thì sẽ không tiến hành làm mấy cái thí nghiệm kì lạ với mẹ, cô muốn giữ mẹ cô ở lại hoặc sẽ cùng đến nước D với mẹ cô, thế nhưng tình thế hiện tại quả thực không cho phép.
Dường như biết được Cửu Ca đang lo lắng điều gì, vị bác sĩ ngồi phía trước cười nói: “Cô đừng lo, đây cũng chỉ là phỏng đoán của cá nhân tôi mà thôi, tôi sẽ không nói ra đâu, càng sẽ không làm thí nghiệm về phương diện này với mẹ cô, lần này đưa bà Tô Ngải sang D chỉ vì chữa trị cho bà ấy thôi, tất cả những việc dư thừa khác đều không được làm. Đến lúc đó còn có ông bà nội cô sẽ cùng giám sát cả quá trình chữa trị, không có chuyện để cho mẹ cô đơn độc tiếp xúc với bất cứ người nào đâu.”
“… Cảm ơn anh.” Cửu Ca bị đọc hết tâm tư nhưng không hề cảm thấy ngại ngùng, cô thừa nhận bản thân cô hiện tại đa nghi hơn trước rất nhiều.
Hoa Vô Ý quay đầu, đột nhiên duỗi tay ra với Cửu Ca.
“Gì thế?” Cửu Ca thấy lạ.
Tay của Hoa Vô Ý vẫn giữ nguyên.
Cửu Ca nhìn biểu hiện đoán được ý của anh, do dự một lát, cuối cùng cũng duỗi tay ra, đặt vào lòng bàn tay anh.
Hoa Vô Ý hơi dùng lực nắm chặt bàn tay cô, lắc một cái, nói: “Hãy tin anh!”
Cửu Ca bĩu môi, “Nếu không phải anh nói để anh suy nghĩ, em đã nói thẳng với ông ta là vứt quách cái 15% cổ phần đấy đi cho rồi, giỏi thì mang cả cái công ty ấy cho em đi.”
“Thế nếu như ông Hàn Vĩ Thiệu đó đồng ý chuyển toàn bộ cổ phần của tập đoàn Hàn Thị cho em, thì em có ly hôn với anh để tái hôn với Hàn Gia Duệ không?.” Được rồi, có là người đàn ông rộng lượng thế nào đi nữa thì vào lúc này cũng sẽ có chút nhỏ mọn, hơn nữa Cửu Ca trước kia từng có khoảng thời gian qua lại với tên họ Hàn này nữa chứ.
Cửu Ca thu lại nụ cười, “Em còn đang muốn hỏi anh tại sao lại trả lời là sẽ suy nghĩ, chả lẽ anh có hứng thú với 60 vạn tệ thật à?.”
Chả biết tại sao, mặc dù Cửu Ca đã hỏi như vậy nhưng thực chất trong lòng cô không hề cảm thấy rằng Hoa Vô Ý sẽ để ý đến 60 vạn đó, thậm chí cô còn cảm thấy nếu như ông Hàn Thiệu Vĩ đó có đưa cho anh 60 vạn thật thì anh cũng chẳng ham hố.
Hoa Vô Ý cũng nhìn ra Cửu Ca đang nói đùa, nhưng anh chẳng muốn vợ mình hiểu lầm dù chỉ một xí, thế nên anh rất nghiêm túc giải thích cho vợ hiểu:
“Chỉ là lấy cớ thôi mà. Nếu mà anh từ chối luôn lúc ấy, sợ là ông ta sẽ còn tiếp tục nói mãi, nói không chừng còn bí mật nghĩ ra mấy trò nham hiểm để đối phó với em tiếp. Cứ cầm chân ông ta đã, đợi chúng ta “suy nghĩ” xong, dì Tô cũng đã sang bên kia để chữa bệnh rồi, ông bà nội em anh cũng đang định đưa ra nước D ở một thời gian, vừa hay có thể chăm sóc dì Tô, bên đó anh cũng có nhà, em không phải lo mọi người không có chỗ ở. Cứ như thế chúng mình sẽ không phải lo lắng vấn đề gì nữa, sau này bất kể kết quả “suy nghĩ” của chúng ta có thế nào, nhà họ Hàn cũng không còn khả năng đánh chủ ý vào người nhà của em nữa.”
Cửu Ca khoác tay Hoa Vô Ý, cười nói: “Đại ân đại đức không lời nào tả xiết, xin thứ cho tiểu nữ sau này được báo đáp.”
“Lấy thân báo đáp?”
“Ờ… anh chỉ cần lấy thân báo đáp thôi à?”
“Anh rất tham lam.” Hoa Vô Ý và Cửu Ca đi song song với nhau, thuận tay nắm chặt lấy bàn tay cô.
Cửu Ca cũng không kéo ra, còn nắm lấy tay anh. Ân ái, thắm thiết, tuy rằng cô và Hoa Vô Ý mới đầu không có tình yêu, nhưng lại có tình nghĩa, tình yêu có lẽ cũng không còn quá xa vời nữa.
Cô sợ rằng có lẽ bản thân đã thích người đàn ông kỳ quặc này rồi, chứ không tối qua cô đã chẳng…
Tình trạng của Tô Ngải vẫn khá tốt, có điều bệnh trạng vẫn như thế, nhìn thấy Cửu Va vẫn không nhận ra cô.
Cửu Ca bắt đầu làm thủ tục xuất viện cho Tô Ngải. Nghe nói vị bác sĩ đang điều trị cho mẹ cô cũng sẽ đi cùng cho đến khi mẹ cô và ông bà nội được sắp xếp ổn thỏa với nhau, Cửu Ca cực kỳ yên tâm, và cũng vô cùng cảm kích vị bác sĩ này.
Bác sĩ này nói rằng vừa hay anh ta cũng có việc phải đến một bệnh viện nước D một thời gian, nên tiện thể chăm sóc mẹ cô và ông bà nội Cửu Ca luôn.
Biết là bác sĩ nói thế vì khách khí, nên Cửu Ca cũng không nhiều lời nữa, nhưng trong lòng cô lại ghi nhớ sâu sắc phần ân tình này.
Hai ông bà Mục đi du lịch vẫn chưa về, cũng chẳng biết Hoa Vô Ý từ đâu kiếm được số điện thoại khách sạn nơi hai ông bà đang ở, đưa cho Cửu Ca để cô liên lạc với ông bà.
Qua điện thoại, Cửu Ca nói với ông bà chuyện đưa mẹ sang nước D để chữa bệnh, sau đó cô cũng nói với ông bà rằng hi vọng ông bà sẽ sang D ở một thời gian với mẹ cô bên đó.
Bà nội cô có vẻ rất lo lắng, hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Cửu Ca chỉ kể là cô đang tham gia cuộc thi có quy mô không nhỏ về thêu tay, không có đủ thời gian để chăm sóc mẹ, nên mong ông bà giúp cô sang D chăm sóc mẹ một thời gian.
Bà nội cô nghe xong lập tức đồng ý, còn bảo cô phải chuẩn bị cho kỳ thi thật tốt, còn nói bà sẽ để ý xem tivi để cổ vũ cho cô. Vào lúc này, bà nội cô vẫn chưa biết thực ra cô cháu gái của bà đã được xuất hiện trên tivi rồi, hơn thế còn làm dậy lên một đợt sóng gió không hề nhỏ ở trong nước.
Trên đường tiễn mẹ ra sân bay, Cửu Ca nhận được một cuộc điện thoại.
Vừa xem là số máy lạ, cửu Ca do dự một lúc mới bắt máy, “Alo, xin chào, xin hỏi ai đó ạ?”
“Công ty quản lý á? Cảm ơn, tôi không có nhu cầu. Các anh làm thế nào mà biết được số điện thoại của tôi thế?”
“Xin cảm ơn, nhưng quả thật tôi không có nhu cầu, tôi hiểu ý của anh, nhưng tôi thực sự không cần người quản lý gì cả… Tôi cũng không cần phải nổi tiếng thêm, càng không cần phải quen biết người nổi tiếng gì hết… Được rồi, anh này, tôi đang bận một chút… vâng, tạm biệt!”
Cúp máy xong, lông mày Cửu Ca nhăn tít lại.
Hoa Vô Ý quay đầu nhìn cô.
Cửu Ca than vãn: “Chả biết bọn họ làm sao mà biết được số điện thoại của em nữa, vừa bắt máy đã tuôn một tràng thuyết phục dài dòng, cứ làm như em là cô gái mới lớn vậy.”
“Chắc là do phía bên đài truyền hình tiết lộ thôi, đút lót cho một vài nhân viên, rồi tìm thông tin số điện thoại của các thí sinh tham gia thí đấu, việc này rất chi là đơn giản, nói không chừng mấy người đó còn đang nghĩ rằng họ đang giúp em đấy.”
Cửu Ca đau đầu, “Hi vọng sau này đừng có mấy cuộc gọi như thế này gọi đến nữa, thật là phiền phức.”
“Có thể cô thực sự cần một người quản lý.” Vị bác sĩ đang lái xe đột nhiên nói.
“Hả?” Cửu Ca nhìn lên ghế trước.
“Sau này sẽ có nhiều việc linh tinh như thế xảy ra.” Vị bác sĩ vừa như đang nói với Cửu Ca, lại vừa như đang giải thích với Hoa Vô Ý.
“ Một người biết số điện thoại của cô thì những người khác cũng có thể biết, hôm nay chỉ là công ty quản lý, qua vài hôm lại có mấy người lắm tiền gọi điện thoại đến làm quen, cô càng thành công, càng có nhiều người muốn tìm đến cô, quảng cáo này, phỏng vấn này, người tìm cô xin bái làm thầy này, thách đấu này, vân vân, đủ mọi loại người đều có khả năng sẽ tìm đến cô. Chả lẽ người nào cô cũng muốn tống cổ người ta đi à?”
Cửu Ca day day hai bên thái dương.
“Ngoài ra, vòng sau của cuộc thi cô sẽ vào ở trong Ngôi nhà chung, đài truyền hình sẽ theo sát những hoạt động của cô, đến lúc đó việc phát sinh càng nhiều, nếu tất cả những việc phiền phức đó đều do cô một mình xử lý, chắc chắn sẽ đắc tội với không ít người. Tôi nghĩ cô cần một người khéo léo, xử lý công việc dứt khoát, đáng tin cậy để giúp cô giao thiệp với tất cả mọi người.”
“Tôi cứ tưởng chỉ có diễn viên mới cần quản lý chứ.” Cửu Ca lầm bầm.
“Cô cứ cho đấy là người trợ lý hoặc bảo mẫu của cô trong thời gian cô tham gia cuộc thi thôi, tôi nghĩ mấy thí sinh có điều kiện cũng sẽ chuẩn bị việc này, song nếu như họ không muốn đi theo con đường nghệ thuật thì thông thường họ đều chọn người thân hoặc bạn bè để giúp đỡ mình.”
“Để tôi.”
“Hả? Anh á?” Vị bác sĩ và Cửu Ca đều nhìn về phía Hoa Vô Ý.
“Uh.” Hoa Vô Ý nói: “Có lẽ anh không phải là người thích hợp nhất, nhưng thời gian em cần người quản lý cũng không lâu lắm, chắc khoảng nửa năm. Anh có thể cố gắng trong khoảng thời gian này nhận đơn đặt hàng ít đi, nếu có công việc nào mà bắt buộc anh phải xử lý thì hoàn thành trên máy tính cũng được.”
“Các anh đều có công việc riêng của mình, em nghĩ hay là cứ tìm một người quản lý chuyên nghiệp cho xong.” Cửu Ca xen lời.
“Không được!” Một giọng nói sắc nhọn đột nhiên vang lên.
Mọi người trong xe đều giật mình, bởi vì tiếng nói bất ngờ lại phát ra từ người suốt nãy giờ vẫn luôn yên lặng trong xe, Tô Ngải, mẹ của cô.
Vị bác sĩ đang lái xe nên không quay đầu lại, Hoa Vô Ý và Cửu Ca cùng nhìn sang Tô Ngải.
“Mẹ?” Cửu Ca thử thăm dò hỏi.
Bà Tô Ngải sau khi thốt lên giọng nói sắc nhọn đó, lại khôi phục về dáng vẻ tiểu thư khuê các lúc nào cũng an tĩnh, điềm nhiên; thấy có người đang nói chuyện với mình, bà ngẩng đầu mỉm cười với cô, hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ vừa nói không được, là không được gì vậy?” Cửu Ca nhẹ nhàng cầm lấy tay mẹ mình.
“Hả?” Ba Tô Ngải nghiêng nghiêng đầu, dường như không nhớ nổi vừa rồi bản thân vừa nói gì.
“Mẹ…”
“Chúng ta đang đi đâu thế?” Tô Ngải lại hỏi lần thứ N vấn đề này.
“Đi ra sân bay mẹ ạ, một chút nữa thôi mẹ sẽ bay đến nước D nhé, ở bệnh viện bên đó sẽ chữa trị bệnh cho mẹ, sau đợt chữa trị này, mẹ sẽ lại nhớ ra con thôi.” Cửu Ca cọ cọ trán vào vai mẹ mình.
Bà Tô Ngải giơ tay lên, như kiểu muốn đẩy cô ra, cuối cùng lại chỉ để tay lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hoa Vô Ý như đang nghĩ gì đấy, nhìn Tô Ngải không rời.
Ngón tay của vị bác sĩ bỗng quệt một đường ngang trên vô lăng.
Hai người cùng nhìn nhau.
Đợi Cửu Ca và mẹ cô nói chuyện xong, Hoa Vô Ý mới nhẹ nhàng nói với Cửu Ca: “Cửu Ca, em còn nhớ lần đầu tiên khi anh và mẹ em gặp nhau trong bữa cơm không, dì cũng đột nhiên nói một câu “đi đi” rất kỳ lạ. Lúc đó, chúng ta đều không kiểu dì nói câu ấy có nghĩa gì, nhưng dựa vào mấy chuyện xảy ra sau đó, anh đoán ý của dì lúc đó là muốn biểu đạt rằng dì đồng ý cho em tham gia kỳ thi có phải không?”
Cửu Ca mở to mắt, “Anh cũng đoán giỏi quá đi mất, việc này sao có thể chứ?”
Hoa Vô Ý lại phân tích, “Nếu đúng như những gì anh đoán, thế thì lần này dì đột nhiên hét lên “Không được”, kết hợp với chủ đề câu chuyện chúng ta đang bàn, anh nghĩ dì đang phản đối việc em tìm một người quản lý chuyên nghiệp, đúng không?”
“Chuyện này, chuyện này…” Cửu Ca hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này, bởi vì quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Vị bác sĩ tập trung nhìn đường, hỏi: “Trước đây đã từng xảy ra việc tương tự như vậy chưa?”
Cửu Ca định nói chưa từng, nhưng trong đầu đột nhiên nghĩ đến việc gì đó nên lập tức đứng hình, câm nín luôn.
Cô nhớ đến ngày đầu tiên cô gặp Hoa Vô Ý, cô đến Viện dưỡng lão thăm mẹ, vào lúc cô chuẩn bị rời đi, mẹ cô hình như có nói một câu “lái xe cẩn thận”, lúc đó cô cứ tưởng chỉ là một câu dặn dò bình thường, nhưng dựa vào bệnh tình của mẹ cô lúc ấy, bà căn bản không thể nhớ được cô làm nghề lái xe, hơn nữa buổi tối hôm ấy, suýt chút nữa cô đã đâm vào Hoa Vô Ý.
“Việc này quá hoang đường. Có phải các anh đang nghi ngờ mẹ em có khả năng đoán trước tương lai không?” Cửu Ca ngẩn người cả nửa ngày, rôt cuộc sau một lúc mới cười hỏi.
Vị bác sĩ lên tiếng: “Theo y học mà nói, việc gì cũng có thể xảy ra, đặc biệt đối với não người cho đến nay vẫn còn rất nhiều điều chưa thể lý giải, trong y học cũng đã có nhiều trường hợp những tế bào trong não sau khi bị bệnh, lại đột nhiên biến thành những năng lực đặc biệt. Ví dụ ở nước M có một trường hợp có năng lực ngoại cảm rất nổi tiếng, trong não cô này sau khi xuất hiện một khối u thì tự nhiên lại có khả năng kết nối nói chuyện với người âm. Còn có trường hợp ở nước D, có một vận động viên trong não cũng có một khối u lành tính, sau khi làm phẫu thuật thì cũng đột nhiên có khả năng âm nhạc xuất chúng trước nay chưa từng có.”
“Tôi cứ tưởng những việc đó đều là giả cơ.” Cửu Ca vò đầu.
“Cũng có trường hợp là thật.” Vị bác sĩ nói rất nghiêm túc.
“Có lẽ trường hợp của mẹ tôi chỉ là trùng hợp thì sao?”
“Cũng có khả năng.” Vị bác sĩ không phản bác lại phỏng đoán của Cửu Ca.
Hoa Vô Ý đột nhiên nói: “Cửu Ca, hay là em lại thử nói với mẹ rằng em dự định sẽ tìm người quản lý ở bên ngoài xem sao.”
Cửu Ca nhìn anh, Hoa Vô Ý gật đầu cổ vũ.
Trong thâm tâm Cửu Ca thực ra vẫn có chút nghi ngờ, thế nên cô lại quay đầu nhìn mẹ mình, cầm tay bà một lần nữa, nhìn vào mắt bà mà nói: “Mẹ à, sắp tới trong cuộc thi con sẽ bận lắm, chắc sẽ cần một người quản lý để hỗ trợ, mẹ bảo con có nên tìm một người quản lý chuyên nghiệp từ mấy công ty quản lý bên ngoài để giúp đỡ con không?”
Bà Tô Ngải nghe xong, vừa định cười rồi trả lời gì đó, bất ngờ sắc mặt thay đổi, biến thành vẻ mặt rất bất an.
“Mẹ?”
Bà Tô Ngải chẳng nói gì cả, sắc mặt đổi đi đổi lại, sau một hồi, bà chớp mắt một cái, khuôn mặt rất nghi hoặc nhìn sang Cửu Ca, hỏi: “Cô là ai, cô muốn đưa tôi đi đâu?”
Cửu Ca vội vàng an ủi mẹ, lại giới thiệu với mẹ thêm một lần nữa rằng cô là con gái của mẹ, muốn đưa mẹ ra nước ngoài để chữa bệnh.
Sau khi vỗ về mẹ, Cửu Ca nhìn Hoa Vô Ý, lắc đầu.
Hoa Vô Ý dường như đã có câu trả lời của riêng mình, “Đừng tìm người ngoài nữa, gọi Trịnh Dã đi, cậu ấy sẽ đi theo em, anh cũng yên tâm hơn.”
Cửu Ca nắm lấy tay Hoa Vô Ý, nhìn về phía hai người bên cạnh, trong lòng tự nhiên xuất hiện chút bất an.
Cô giao mẹ mình cho một người có thể nói là người ngoài như thế này, liệu có thực sự tốt không? Hoa Vô Ý cứ tận tâm giúp đỡ cô như thế này, có thật chỉ vì cô là vợ của anh không?
Công ty cơ khí Trọng Vũ thật ra là công ty như thế nào, tại sao lại có thể làm thủ tục xuất ngoại cho người dân bình thường dễ đến như thế?
Các đồng nghiệp của Hoa Vô Ý tại sao lại giúp đỡ cô tận tình như vậy? Có thực bởi vì cô là vợ của Hoa Vô Ý không? Cô chưa từng nghe nói có công ty nào như công ty Trọng Vũ lại giúp đỡ người nhà của nhân viên của công ty chu đáo đến mức này.
Hoa Vô Ý, rốt cuộc anh là người như thế nào?
Có thật chỉ đơn giản là anh đang cần một người vợ, cho nên mới tìm đến cô hàng xóm là em không?
Em mong rằng tất cả những điều anh nói đều là sự thật, nếu anh để em biết anh lừa dối em…
Bà Tô Ngải hơi ngọ nguậy, Cửu Ca mới phát hiện mình nắm tay mẹ chặt quá, vội vàng xin lỗi mẹ, nhỏ giọng vỗ về bà.
Cửu Ca nhìn mẹ mình yên tĩnh trở lại, thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Bất kể mục đích của Hoa Vô Ý là gì, hiện tại cô cũng không còn sức lực để đối phó với mọi kẻ thù nữa, không bằng cứ án binh bất động, để anh giúp cô đối phó với nhà họ Hàn và những phiền phức khác trước đã.
Nếu như tình cảm của Hoa Vô Ý đối với cô là thật, cô cũng tự khắc dùng chân tình để báo đáp anh.
Nếu như Hoa Vô Ý có mục đích khác, cô sẽ nể tình anh luôn giúp đỡ cô, chỉ cần yêu cầu của anh không quá đáng, cô có thể đáp ứng được thì sẽ báo đáp.
Nhưng nếu như… Cô chỉ mong rằng kết quả cuối cùng sẽ không phải là cái nếu như này.
Cho đến giờ, cô đã gần như giao mẹ mình và ông bà nội vào tay của Hoa Vô Ý, song so với nhà họ Hàn mà nói, hiện tại cô chỉ có thể chọn tin tưởng vào người mình đang không hiểu rõ là Hoa Vô Ý mà thôi, chỉ dựa vào bản thân cô, những việc mà cô có thể làm được quả thật quá ít.
“Em cảm thấy lúc nãy mẹ em nói câu “Không được” chỉ là trùng hợp, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện tương tự. Thậm chí anh nói cái câu “Đi đi” của mẹ em, em cũng không cho rằng mẹ em đoán được tương lai.” Cửu Ca hi vọng rằng vị bác sĩ kia sau khi đưa mẹ cô đến nước D thì sẽ không tiến hành làm mấy cái thí nghiệm kì lạ với mẹ, cô muốn giữ mẹ cô ở lại hoặc sẽ cùng đến nước D với mẹ cô, thế nhưng tình thế hiện tại quả thực không cho phép.
Dường như biết được Cửu Ca đang lo lắng điều gì, vị bác sĩ ngồi phía trước cười nói: “Cô đừng lo, đây cũng chỉ là phỏng đoán của cá nhân tôi mà thôi, tôi sẽ không nói ra đâu, càng sẽ không làm thí nghiệm về phương diện này với mẹ cô, lần này đưa bà Tô Ngải sang D chỉ vì chữa trị cho bà ấy thôi, tất cả những việc dư thừa khác đều không được làm. Đến lúc đó còn có ông bà nội cô sẽ cùng giám sát cả quá trình chữa trị, không có chuyện để cho mẹ cô đơn độc tiếp xúc với bất cứ người nào đâu.”
“… Cảm ơn anh.” Cửu Ca bị đọc hết tâm tư nhưng không hề cảm thấy ngại ngùng, cô thừa nhận bản thân cô hiện tại đa nghi hơn trước rất nhiều.
Hoa Vô Ý quay đầu, đột nhiên duỗi tay ra với Cửu Ca.
“Gì thế?” Cửu Ca thấy lạ.
Tay của Hoa Vô Ý vẫn giữ nguyên.
Cửu Ca nhìn biểu hiện đoán được ý của anh, do dự một lát, cuối cùng cũng duỗi tay ra, đặt vào lòng bàn tay anh.
Hoa Vô Ý hơi dùng lực nắm chặt bàn tay cô, lắc một cái, nói: “Hãy tin anh!”
Danh sách chương