“Cậu biết cái gì phải không? Hay người kia lại náo loạn chuyện gì?” Mục Cửu Ca nhìn cậu ta hỏi.

“Tóm lại, chị phải cẩn thận một chút, có nhìn thấy lão già kia thì tránh xa ra.” Đầu lông mày Mục Tụ Hâm nhíu lại càng chặt, tỏ rõ cái vẻ mặt thối hoắc rằng ông đây đã phải đến báo tin cho chị thì chị đã phải dập đầu cảm tạ ông đây lắm rồi, lại còn hỏi lằng nhằng cái gì.

“Chị chẳng phải đã kết hôn rồi hay sao? Thế thì nhanh chóng dọn qua nhà chồng chị mà ở đi, đừng có mà ở chỗ cũ nữa.”

Hoa Vô Ý suy nghĩ, lúc dừng lại ánh nhìn vào cậu em vợ cùng cha khác mẹ thiện cảm thêm vài phần, song đương nhiên là cái vẻ mặt ngàn năm bất động này hầu như là không có biểu hiện khác biệt nào.

Mì và bánh cảo chiên được mang lên, Mục Tụ Hâm cũng không nói gì thêm nữa, chỉ vùi đầu vào ăn mì xì xụp.

Cửu Ca lấy đôi đũa cho Hoa Vô Ý, xong thuận miệng hỏi Mục Tụ Hâm: “Cậu có biết người kia đi tìm bà nội không?”

Động tác của Mục Tụ Hâm dừng lại, sự thù địch toàn thân phát ra càng thêm mạnh mẽ, sau một lúc mới ngẩng đầu lên, đầu lông mày nhíu chặt lại hỏi: “Ông ta đến tìm bà nội làm gì?”

“Nói là muốn dành tiền để mua nhà cho cậu sau này cưới vợ, tiền không đủ, bảo bà để lại cái nhà cho ông ấy.”

“Chó má!” Mục Tụ Hâm lấy đũa xiên vào một cái bánh cảo chiên, cười lạnh: “Lão ấy còn lâu mới phải suy nghĩ nhiều cho tôi như vậy, chắc là lại không có tiền trả nợ đấy mà. Mặc kệ lão í! Ông đây lấy vợ không tự biết mua nhà chắc? Còn phải nhờ lão ta lo lắng đếch gì chứ?”

Cửu Ca gật gật đầu: “Tôi cũng đoán là ông ấy lấy cậu ra làm cái cớ thôi, nhưng mà dù thế nào, cậu cũng đừng để ông ấy đi tìm bà nữa, tuổi bà đã cao rồi, không chịu được tức giận. Ông ấy có việc gì, thì cứ bảo đến tìm tôi.”

“Chị tưởng là bị ông ấy bám vào là hay ho lắm à? Đừng có mà rỗi việc rồi đi tìm rắc rối nữa.”

Câu chuyện nói không quá ba câu, ba người lại không ai nói năng gì nữa, chỉ im lặng ăn mì.

Mục Tụ Hâm ăn xong, lấy giấy ăn lau qua loa miệng rồi chuẩn bị đi.

“Tụ Hâm!” Cửu Ca gọi giật cậu ta lại.

“Cái gì?”

Cửu Ca nghiền ngẫm đến nửa ngày mới hỏi ra miệng: “Chuẩn bị thi tốt nghiệp lớp 12 đến nơi rồi. Cậu định thi đại học hay là thi trung cấp? Cậu có… đi học không đấy?”

“Liên quan gì đến chị!”

Mục Cửu Ca không để ý đến mấy câu ác ý kia của cậu, chỉ nói đầy quan tâm: “Cậu không thể học theo người kia sống vất va vất vưởng được, cậu phải nghĩ cho tương lai của mình đi chứ, cái người kia đã như vậy rồi, mẹ cậu sau này còn phải dựa vào cậu nữa, cậu cũng không phải là ngốc đến nỗi học không vào, cho dù không thi được vào đại học, thì vào trường trung cấp cũng được, tốt nghiệp xong tìm việc làm, chí ít cũng nuôi sống được bản thân. Nếu như cậu lo lắng về tiền học, chị có thể… …”

Nhìn thấy sắc mặt Mục Tụ Hâm biến đổi, Mục Cửu Ca vội vàng chữa lời: “Chị có thể cho cậu vay, sau này cộng thêm lãi trả chị là được.”

“Tôi đã nói rồi, đừng có mà để ý đến chuyện của tôi nữa! Chị cứ lo cho bản thân chị đi, đồ ngốc, đừng có mà để cho người ta cười chết đấy!” Mục Tụ Hâm cầm lấy chai nước tăng lực chưa uống hết, đứng dậy đá cái ghế sang một bên, quay người đi mất.

Thực khách và phục vụ trong quán đều nhìn sang bọn họ.

Hoa Vô Ý rút ví tiền ra trả, Cửu Ca cản anh lại: “Để em”

Hoa Vô Ý mặc kệ cô, phục vụ nhìn hai người bọn họ, rồi lấy tiền trong tay Hoa Vô Ý.

Từ trong quán ăn đi ra, Hoa Vô Ý nói: “Anh cứ tưởng là quan hệ giữa em với bên đằng bố em rất tệ cơ.”

Cửu Ca cười: “Đúng là rất tệ, nhưng em với Tụ Hâm… Thằng nhóc í thực ra không xấu, bố mẹ cậu ta thuộc dạng người đẻ con ra rồi mặc kệ, Tụ Hâm sống với bọn họ cũng rất khổ. Người như Mục Hữu Vi với mẹ em còn không sống nổi, chẳng lẽ có thể sống tốt với mẹ cậu ta hay sao? Sau khi bọn họ kết hôn, ba ngày hai bữa lại gây lộn, mẹ em còn chịu nhường nhịn Mục Hữu Vi, chứ mẹ của Tụ Hâm thì còn lâu. Lúc ấy, hai nhà sống cách nhau cũng không xa, em thường xuyên nhìn thấy giữa lúc hai người họ cãi nhau đạp đổ bàn ghế, đập vỡ bát đũa, Tụ Hâm lao ra ngoài, hồi mới đầu là do mẹ em nhìn thấy cậu ấy đáng thương nên mới cho cậu ấy ăn đấy chứ.”

Nói đến đây, Cửu Ca nói với giọng bất đắc dĩ: “Mẹ em tính tình mềm yếu, nhìn người khác khổ sở thì không cầm lòng được, theo như cách nói bây giờ chính là thuộc tính siêu thánh mẫu. Thằng nhóc kia hồi trước còn lấy đồ đập mẹ em, mẹ em cho cậu ta ăn, cậu ta còn ném đồ xuống đất, còn nhổ nước bọt, toàn là bị mẹ cậu ta dậy hư rồi. Nhưng mà mẹ em… mỗi lần nhìn thấy cậu ta, vẫn cứ cố nhét đồ ăn cho, thỉnh thoảng còn cho tiền tiêu vặt, dậy cho cậu ta biết lý lẽ phải trái, mẹ cậu ta vì chuyện này còn đến nhà em náo loạn suốt.

Lúc đó em ghét thằng nhóc này vô cùng, mà mẹ em lại còn cứ nói em, rằng thằng nhóc ấy vô tội, còn bảo là cậu ta rất đáng thương, tên này có lần bị một thằng nhóc lớn hơn chỉnh cho một trận, vừa lúc đó em nhìn thấy nên chạy qua đuổi thằng kia đi, cậu ta nhỏ hơn em bảy tuổi, lớn một tẹo đã gây thù với người khác, em cứu cậu ta, cậu ta còn đẩy em một cái. Nhưng mà, có lần nhân lúc em không có nhà mẹ cậu ta lại đến làm loạn…”

Cửu Ca giải thích với Hoa Vô Ý: “ Mẹ cậu ta muốn tranh giành căn hộ kia với mẹ em, bà ấy lúc nào cũng không phục vì tòa phán quyết giành quyền sở hữu căn nhà cho mẹ em, mà không phán giành cho Mục Hữu Vi. Rõ ràng biết là không tranh được vậy mà còn thường xuyên chạy qua làm loạn, chính là muốn làm cho nhà em sống không được yên bình.”

“Có một số người thích kiểu không ăn được thì đạp đổ.” Hoa Vô Ý nói.

“Đúng vậy.” Cửu Ca lắc lắc đầu, đột nhiên lại bật cười: “Kết quả là thằng nhóc lại chạy qua báo tin trước, bảo mẹ nhanh chạy đi chỗ khác, mẹ cậu ta với Mục Hữu Vi cãi nhau, lại muốn qua tìm mẹ em để xả giận. Mẹ em nghe lời cậu ta, chạy qua nhà bà nội, đến lúc quay về phát hiện cửa kính cửa sổ bị vỡ tan nát, hàng xóm nói là do Giang Huệ đến phá, Giang Huệ chính là mẹ cậu ta. Sau khi em biết chuyện này mới mời cậu ta đến ăn cơm, tên đó cũng chẳng khách khí gì với em, gọi bao nhiêu đồ ăn, ăn cứ như là chết đói đến nơi, cứ như vậy, tự nhiên lại sống được với nhau.”

“Thằng nhóc kia có vẻ có lòng tự trọng rất cao.” Hoa Vô Ý dường như nghĩ ngợi điều gì nói.

Cửu Ca gật đầu: “Đúng thế, tính tình đã khó chịu, lòng tự trọng còn cao, em có thể mời cậu ta ăn cơm, nhưng đưa tiền, cậu ta sẽ đập vào mặt em ngay, mua đồ cho cậu ta cũng không được.

Bố cậu ta với mẹ cậu ta sống cũng không được sung túc lắm, làm ăn thì bữa đực bữa cái, con người Mục Hữu Vi lại còn ham cờ bạc, rượu chè, hút hít, tốt xấu gì em vẫn còn có mẹ thương yêu, ngày trước sống với người đó, bất kể cuộc sống có khổ như thế nào, mẹ em cũng không bao giờ để em phải thiệt thòi, chí ít em vẫn được ăn no mặc ấm, thế nhưng mẹ cậu ta chỉ có một cách để giải tỏa cảm xúc chính là gây lộn và đánh mạt chược, lúc cậu ta còn nhỏ còn thường xuyên đánh cậu ta kiểu giận cá chém thớt, thế nên… cho dù thằng nhóc đó tính tình có quái gở thế nào đi nữa, em cũng không có cách nào ghét bỏ được, hơn nữa bản chất của cậu ta cũng không phải là xấu.”

Cửu Ca cả đường đi đều kể chuyện, rằng mẹ của Mục Tụ Hâm vì tí tiền tiết kiệm và cái nhà cũ đó của bà nội, còn để cậu ta ở trước cửa nhà bà, để cho bà phải nuôi cậu ta.

Thế nhưng bà nội vì cảm thấy áy náy với mẹ con cô, lại còn vô cùng ghét bỏ với kinh sợ Giang Huệ, nên cũng không nhận nuôi thằng nhóc, chỉ có lúc cậu ta đến thì cho ăn cho uống, mua cho cậu ta quần áo với dụng cụ học tập, thực chất bà cũng rất thương cháu, thế nhưng không hạ quyết tâm cho cậu ta ở lại được.

Thằng nhóc này lớn lên, tính tự tôn lại càng ngày càng lớn, sau khi nhìn ra mục đích của Giang Huệ, sau này không chịu đến nhà bà nội nữa, Giang Huệ lại chạy đến nhà bà nội làm loạn, nói bà ngược đãi thằng bé, làm cho bà nội tức đến mức mất nửa cái mạng.

Song cũng chỉ to chuyện được một lần đó, sau không biết Mục Tụ Hâm làm cách nào, mà cả Giang Huệ hay Mục Hữu Vi đều không thấy sang nhà bà nội nữa, cũng đúng lúc ông nội cũng trở về, hai người họ càng không dám làm càn, cho đến khi gần đây Mục Hữu Vi gọi cho bà cuộc điện thoại đó.

“Cậu ta bảo em phải cẩn thận, xem chừng đúng là đã biết chuyện gì đó.” Hoa Vô Ý mở cửa nhà, “Trong ba ngày này, nếu không có anh hoặc bọn Trịnh Dã đi cùng, em cố gắng phải ở trong nhà, không được đi đâu, nếu có người đến tìm em, bất kể là ai, em cũng không được lộ mặt. Tối thứ tư anh sẽ đi cùng em đến Đài truyền hình.”

“Vâng.” Cửu Ca gật đầu.

Cửu Ca trở về ngôi nhà mới đến mức sáng bừng cả lên, trông rất ấm áp, mà ngẩn người đến nửa ngày.

Tốc độ dọn nhà quả thật nhanh quá đi mất! Cái đống gương treo với cái giường tròn đi đâu mất rồi? Ném đi rồi? Yêu Yêu lăn đến bên chân Cửu Ca, vòng tròn xanh vừa nhấp nháy vừa hỏi: “Phu nhân có hài lòng không?”

Cửu Ca sờ cái đầu tròn tròn của nó: “Đừng gọi tôi là phu nhân, gọi tên của tôi là được rồi.”

Trịnh Dã chen miệng vào: “Gọi là chị Mục rất hay nhé, hoặc chị hai cũng được.”

Cửu Ca nhảy dựng lên: “Đừng! Gọi tên của tôi đi!”

Đêm qua Cửu Ca ngủ không được ngon, đi vào phòng ngủ ngủ bù.

Hoa Vô Ý đóng cửa phòng ngủ lại để cho cô nghỉ ngơi cho tốt, lại dặn dò Yêu Yêu một hồi, sau đó mới cùng Trịnh Dã đi làm.

Đi xuống tầng, Trịnh Dã làm bộ như thuận miệng hỏi: “Đại ca, anh với cô gái họ Mục này là thật đấy à?”

“Uh”

“Thế nhà họ Hàn…”

“Trịnh Dã.” Hoa Vô Ý dừng bước chân lại.

“Chuyện gì thế?” Trịnh Dã đột nhiên ôm lấy ngực, “Đại ca, anh đừng có nhìn em như thế nhé, người ta cảm thấy lạnh run lên đây này.”

“Chúng ta là công dân tuân thủ luật pháp.” Hoa Vô Ý nói.

“Cho nên?”

“Không hiểu đi hỏi Tiểu Ảnh.” Hoa Vô Ý sau khi nói xong sáu chữ, mở cửa, lên xe.

Trịnh Dã sau nửa giây không còn lời nào, cứng hết cả người lại, quyết định đi hỏi Văn Chim Câu, Tiểu Ảnh hay bắt nạt anh ta!

Cửu Ca mệt vô cùng, buổi sáng bị một màn bắt trộm đối với một người bình thường như cô mà nói thì hơi bị kích thích, ngủ rồi ngủ đến tận bốn giờ chiều, vốn định ngủ tiếp, nhưng Yêu Yêu lại cứ dùng khăn ấm lau mặt cho cô, lau cho tỉnh luôn.

“Cửu Ca, dậy thôi, không được ngủ nữa, Đại Ca bảo chỉ cho chị ngủ sáu tiếng thôi, không có đến tối chị lại không ngủ được.” Cánh tay robot linh hoạt của Yêu Yêu cầm cái khăn ấm đi đi lại lại vòng quanh giường ngủ.

Cửu Ca cố gắng mở hai mắt, duỗi cánh tay sờ sờ tay Yêu Yêu, lơ mơ nói với Yêu Yêu: “Yêu Yêu, giọng của em thật là dễ thương, cứ như giọng của một cậu bé í”

“Cám ơn, đây là âm thanh mà Văn Chim Câu chọn cho em đấy.”

Cửu Ca có chút nghi hoặc: “Yêu Yêu, kiểu robot có thể nói chuyện với con người như em bây giờ có nhiều không?”

Vòng sáng xanh của Yêu Yêu lập tức chuyển động, trả lời: “Việc có liên quan đến bí mật thương nghiệp của Trọng Vũ, quyền hạn của chị không đủ để em trả lời vấn đề này, rất tiếc.”

“Ồ, xin lỗi, không phải chị cố ý thăm dò đâu, em đừng để ý nhé.” Cửu Ca cảm thấy xấu hổ, cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất, ngay lập tức bò ra khỏi giường.

Đang nghĩ có nên ra siêu thị mua đồ ăn không, kết quả vừa mới mở cửa tủ lạnh, bên trong đã được lấp đầy đồ rồi.

Cửu Ca nhìn thời gian đã hơn bốn giờ bèn bắt đầu chuẩn bị nấu ăn, trước khi chuẩn bị cô do dự một lúc, mới nhắn cho Hoa Vô Ý một tin nhắn, hỏi anh buổi tối có mấy người ăn cơm.

Hoa Vô Ý trả lời tin nhắn rất nhanh, nói với cô, buổi tối chỉ có hai người họ.

Cửu Ca trả lời đã rõ, bắt đầu theo khẩu phần ăn dành cho hai người mà chuẩn bị nấu nướng bữa tối.

Trong khoang xe của công ty cơ khí Trọng Vũ, Hoa Vô Ý đẩy Chu Tiểu Ảnh đang chụm đầu lại xem ra, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh phải thích ứng dần cuộc sống hai người với Hoa phu nhân.

Buổi tối, Hoa Vô Ý mua kem về nhà, cùng với Cửu Ca vừa ăn cơm vừa xem tivi, trong bữa cơm cũng không nói đến chủ đề gì đặc biệt.

Sau bữa ăn, Cửu Ca đang định dọn dẹp, Yêu Yêu đã giành làm hết những việc định làm rồi.

“Đấy là việc của Yêu Yêu, em đừng có giành với nó nữa, thời gian trước nó không có cảm giác được tồn tại, than vãn với anh mấy lần rồi. Đi thôi, chúng ta xuống lầu đi bộ tiêu cơm.”

Chung cư vào lúc khoảng bảy giờ tối rất náo nhiệt, rất nhiều người sau khi ăn xong xuống đi bộ.

Cửu Ca tìm đề tài để nói chuyện, kể công ty xe buýt công cộng của cô gặp phải những chuyện thú vị nào, Hoa Vô Ý rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cũng đưa ra vài ý kiến khiến Cửu Ca phải sụp đổ – - Toàn là cách làm thế nào để cải tạo lại xe buýt!

Cứ đi như thế, hai người càng ngày càng dựa sát vào nhau, Hoa Vô Ý duỗi thẳng tay, Cửu Ca ngẩng mặt nhìn trời, để tay đặt vào trong lòng bàn tay của anh.

Hai người đi dạo ven bờ sông…

Ba tiếng sau, nhìn thấy hai người cuối cùng cũng quay đầu trở lại khu chung cư, Đinh Tử ngáp dài một cái, báo cáo: “Báo cáo, báo cáo, không phát hiện có nguy hiểm, hai cái người này cuối cùng cũng chịu về nhà rồi, tôi còn tưởng hai người họ cứ đi như thế sang thành phố bên cạnh luôn chứ.”

Tại nhà họ Hàn, Hàn Gia Duệ nghe cấp dưới báo cáo xong, càng nghe sắc mặt càng khó coi.

“Các người nói tin tức vừa lên trên mạng, chưa đầy mười giây đã biến mất sao?”

“Vâng.” Người đàn ông phụ trách việc này trả lời.

“Cậu tìm công ty hack kiểu gì thế? Hiệu quả sao lại kém như vậy? Bọn họ có phải bị công an mạng theo dõi không?”

“Không phải, công ty bọn họ từ trước đến nay làm việc đều rất cẩn thận, máy móc toàn được đặt ở nước ngoài, theo lý mà nói cứ cho là bị công an mạng theo dõi đi nữa thì cũng không thể bị kiểm tra và niêm phong nhanh như vậy. Hơn nữa tin tức về Mục Cửu Ca chẳng liên quan tới chính trị hay mấy người nổi tiếng, chỉ là tin tức tiết lộ bộ mặt thật của một người phụ nữ mà thôi, những tin tức như thế này, thông thường công an mạng cũng chẳng thèm để ý tới.”

“Thế cậu nói cho tôi biết, tại sau tin tức nhanh như vậy đã biến mất ra khỏi mạng rồi?”

Người đó nghĩ đến nửa ngày, cuối cùng nói với giọng không chắc chắn lắm: “Có lẽ đằng sau Mục Cửu Ca có chỗ dựa vô cùng vững chắc, hoặc cô ta quen biết với một số tay cao thủ về mạng. Người phụ trách công ty Hack này giải thích cho tôi biết, nếu như không phải do công an mạng nhúng tay vào, vậy thì đổi thủ rất có thể đã cài phần mềm Trojan bí ẩn nào đó lên trên mạng, tác dụng của phần mềm này chính là sàng lọc những từ khóa có liên quan đến Mục Cửu Ca ở trên mạng, nếu như có, lập tức đưa phần mềm scan những văn bản bất lợi cho Mục Cửu Ca, sau đó tự động giấu đi, hoặc khóa lại hoặc xóa ngay lập tức. Thế nhưng…”

“Nhưng sao?” Hàn Gia Duệ chau mày.

“Nhưng phần mềm này mới chỉ nghe đồn là có, cứ cho nó thực sự tồn tại, hiệu quả cũng không thể nhanh như vậy. Chúng tôi vì muốn đạt hiệu quả nhanh nhất, tốt nhất, không chỉ tìm cao thủ của một công ty, để cho tất cả bọn họ tung tin khắp các trang mạng như rải hoa vậy, phần mềm Trojan này có lợi hại thế nào, cũng không thể lan truyền và khống chế hết tất cả các trang mạng được, nếu quả thật làm được vậy, cũng thật hoang đường quá rồi, quá là khoa học viễn tưởng.”

“Vậy thì cậu phải giải thích thế nào, nguyên nhân tại sao tin tức vừa phát lên mạng lập tức biến mất như vậy?”

“Tôi không biết.” Người đàn ông trả lời rất thành thật.

Hàn Gia Duệ nhìn người đàn ông lắc lắc đầu, “Thử một lần nữa xem, lần này tìm người nào giỏi một chút, sáng ngày mai tôi muốn thấy những tin tức bất lợi về Mục Cửu Ca ở trên mạng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện