Hoa Vô Ý đi đằng sau Mục Cửu Ca, ra khỏi khách sạn bỗng nhiên nói một câu: “Em không nên đập cái cốc đó.”

Mục Cửu Ca đột nhiên quay đầu lại nói: “Tôi muốn được tự do phóng khoáng một lần không được à?”

“Được.” Hoa Vô Ý từ tốn trả lời: “Anh chỉ sợ em hối hận thôi.”

“… Anh cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.” Mục Cửu Ca lãnh đạm nói.

Hoa Vô Ý gật đầu, thừa nhận.

Mục Cửu Ca tức giận: “Anh cách xa tôi ra, tôi chẳng có hứng thú gì với anh hết.”

“Cái tên họ Hàn đó sẽ không bỏ qua như vậy đâu, em phải cẩn thận một chút.”

“Cám ơn! Tôi nói lại một lần nữa, cách xa tôi ra.”

Hoa Vô Ý nghĩ nghĩ một hồi, lùi lại đằng sau, gọi taxi, mở cửa, ngồi thẳng lên xe đi luôn.

Mục Cửu Ca chẳng nói chẳng rằng, con người này sao lại thế cơ chứ, sao cuộc sống của cô lại toàn gặp phải những anh chàng tuyệt vời như thế này cơ chứ? Về đến nhà đến cơm cũng chẳng được ăn, lên giường đi ngủ luôn.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, Mục Cửu Ca cầm năm vạn đồng đi đến Viện Dưỡng Lão.

“Y tá?” Mục Cửu Ca gọi cô y tá đi ngang qua hành lang lại, chỉ chỉ vào căn phòng của mẹ cô hỏi: “Xin hỏi cô có biết cô Tô ở phòng này bây giờ đang ở đâu không? Ở phòng giải trí hay ở ngoài hoa viên?”

“Xin hỏi cô là?” Cô y tá này tuổi vẫn còn nhỏ, xem chừng mới đến làm được mấy ngày, hai cô đều không quen nhau.

“Tôi là con gái của cô Tô, tôi đến thăm mẹ.”

“Vậy à, tôi cũng không rõ nữa. Cô đến hỏi Y tá trưởng đi, cô ấy ở phòng giải trí.”

“Được rồi, cám ơn cô nhé.” Mục Cửu Ca lại vội vàng đi đến phòng giải trí.

Y tá trưởng họ Chương, khi Cửu Ca đến, cô ấy đang nói chuyện với một cô y tá khác.

Mục Cửu Ca phát hiện, cô y tá đang nói chuyện với Y tá trưởng cũng chính là y tá Lưu hàng ngày vẫn chăm sóc mẹ cô.

“Chào Y tá trưởng Chương, chào y tá Lưu! Xin hỏi hai người có biết mẹ cháu đi đâu rồi không ạ? Cháu tìm một vòng rồi mà không thấy đâu cả.” Mục Cửu Ca vừa cười vừa hỏi thăm.

“Á, tiểu Mục, cháu không biết gì à?” Y tá trưởng Chương kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô.

“Biết gì hả cô?”

“Tối hôm qua mẹ cháu được người ta đón đi rồi.”

“Cô nói gì ạ? Mẹ cháu bị đón đi rồi ạ? Ai đón đi ạ? Sao cháu lại không biết gì cả?” Sắc mặt Mục Cửu Ca đột biến.

Y tá trưởng Chương cũng sững người: “Cái chuyện gì thế này? Sao cháu lại không biết gì cả? Mẹ cháu chắc là do họ hàng đón đi rồi, cháu đợi chút, để cô kiểm tra lại sổ ghi chép nhật ký xuất viện, hôm qua không phải ca trực của cô. Tiểu Lưu, cô nói qua tình hình cho tiểu Mục biết đi.”

Y tá Lưu vội vàng nói với Mục Cửu Ca: “Tối hôm qua có mấy người đến, nói là họ hàng của cô Tô, do đích thân phó viện trưởng đưa người đến làm thủ tục xuất viện, cô không thấy cháu đến, còn hỏi thêm mấy câu, bọn họ bảo cháu biết rồi, họ đến đưa mẹ cháu về để ra nước ngoài làm phẫu thuật. Vốn dĩ cô định liên lạc với cháu nhưng phó viện trưởng lại bảo cháu biết rồi, nói là bọn họ đã liên lạc với cháu ở trước mặt ông ấy.”

“Không có, cháu chẳng nhận được cuộc điện thoại nào về chuyện này cả. Là phó viện trưởng nào đã làm thủ tục xuất viện hả cô. Ông ấy bây giờ đang ở đâu.” Mục Cửu Ca hỏi cuống lên.

Y tá trưởng Chương đi ra bàn y tá trực xem lại ghi chép trên máy vi tính: “Tiểu Mục, tìm thấy rồi. Tối hôm qua mẹ cháu xuất viện lúc 9h30 phút, người đến đón mẹ cháu nói là… mẹ của bà ấy.”

“Không thể nào.” Mục Cửu Ca buột miệng kêu lên: “Bà ngoại cháu mất từ lâu rồi.”

Y tá trưởng Chương chau mày đến mức thành hình chữ Xuyên 川, vội vàng gọi điện cho ông phó viện trưởng đã làm thủ tục xuất viện tối ngày hôm qua: “Phó viện trưởng Vương, xin chào, tôi là y tá Chương Ninh, xin hỏi có phải tối hôm qua ngài làm thủ tục xuất viện cho bà Tô Ngải phải không?”

“Vâng vâng, là thế này, con gái của bà Tô hiện đang ở đây, cô ấy dường như không biết chuyện gì cả, hiện đang rất lo lắng. Ngài có biết tối hôm qua đón mẹ cô ấy là ai không?”

Mục Cửu Ca sốt ruột nhìn y tá trưởng Chương.

Y tá trưởng vừa nghe điện thoại vừa cầm bút ghi lại những điểm mấu chốt: “Vâng, vâng, tôi biết rồi, họ Hàn phải không ạ? Số điện thoại là? Vâng, tôi đều ghi lại rồi, tôi sẽ giải thích với Tiểu Mục.”

“Người đón mẹ cháu đi họ Hàn ạ?” Mục Cửu Ca tiến lại gần bàn trực y tá.

“Đúng vậy.” Y tá trưởng Chương ngẩng đầu, đưa mảnh giấy cho cô: “Phó viện trưởng Vương nói một trong những người đến đón mẹ cháu xưng là mẹ của bà Tô, hai người trông rất giống nhau, nhìn một cái là có thể nhận ra hai người có quan hệ huyết thống, nên ông ấy cũng chẳng nghi ngờ gì cả. Hơn nữa bọn họ làm thủ tục đều rất đầy đủ, trong đó còn có giấy chứng nhận ủy quyền tư cách giám hộ bà Tô do chính quyền địa phương nơi bà Tô sinh sống ký nhận, ở đây chúng tôi có bản scan lưu lại, cháu có muốn xem không?”

Mục Cửu Ca vội vàng đến chỗ ngồi của bàn trực y tá, y tá tưởng nhường chỗ cho cô để cô có thể xem được màn hình máy vi tính.

“Cháu xem đi, chính là chỗ này, trên đó có nói rõ, do bà Tô mất hết khả năng kiểm soát hành vi dân sự của bản thân, nên sẽ do mẹ của bà là bà Lý nhận quyền giám hộ, đồng thời chịu trách nhiệm chữa bệnh cho bà.”

“Người giám hộ mẹ cháu là cháu, tại sao Ủy ban phường thay đổi người giám hộ lại không thông báo cho cháu biết?” Mục Cửu Ca không thể tin nổi, đọc hết một lượt cả văn bản.

“Cái này cháu phải đến Ủy ban phường hỏi lại rồi, chúng tôi cũng không rõ.” Y tá trưởng Chương áy náy nói: “Đúng rồi, bọn họ có để lại số điện thoại, ghi trên mảnh giấy đấy, cháu mau gọi xem thế nào, có lẽ là người họ hàng nào của nhà cháu… Haizzz, chắc muốn giúp đỡ cháu, muốn dành cho cháu một điều bất ngờ thì sao.”

Mục Cửu Ca biết y tá trưởng Chương tốt bụng nên mới nói thế, nhưng cô biết rõ sự việc không hề đơn giản như vậy.

Cầm lấy mẩu giấy, Mục Cửu Ca nhanh chóng đi ra hành lang, gọi vào số điện thoại nọ.

Điện thoại chưa kịp kêu hai tiếng, đã có người nhấc máy.

“Xin chào, đây là Hàn gia, xin hỏi vị nào gọi?” Một giọng nữ quen thuộc lên tiếng.

“Hàn Điềm Phương”. Mục Cửu Ca nghiến răng gọi tên đối phương.

“Ồ, là chị à, tốc độ nhanh thật đấy. Tôi còn tưởng phải vài ngày nữa chị mới phát hiện ra cơ.”

“Mẹ tôi đâu?”

“Dì Tô khỏe lắm, chúng tôi đã mời người chuyên trách tới chăm sóc cho dì.”

Mục Cửu Ca nói từng chữ một: “Hành vi của mấy người gọi là bắt cóc, lập tức đưa mẹ tôi trở về, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Haha, chị Cửu Ca, chị kích động quá. Sự việc khi chưa được làm rõ, chị đừng có nói mấy lời quả quyết như thế, bà nội tôi là người có quyền giám hộ của dì Tô, theo huyết thống mà nói, chúng ta là chị em họ đấy.”

“Bà ngoại tôi đã mất từ lâu rồi.”

“Thật không? Người nhà họ Tô nói với chị như vậy à? Hay là dì Tô nói với chị như vậy? Bà nội tôi vẫn còn sống rất khỏe mạnh đấy nhé.”

Mục Cửu Ca bình tâm lại, rồi nói: “Rốt cuộc mấy người muốn thế nào?”

Hàn Điềm Phương cười đầy kiêu ngạo: “Cửu Ca, chị là người thông mình, tôi cũng không nhiều lời với chị, đổi quyền thừa kế di sản của nhà họ Tô để đưa dì Tô trở về, nếu chị đồng ý, không những sẽ trả cho chị một dì Tô hoàn hảo, còn tặng thêm cho chị một khoản tiền lớn, cho dù bệnh của dì Tô không chữa khỏi được, thì số tiền này cũng đủ để dì sống trong Viện Dưỡng Lão đến già.”

Mục Cửu Ca kiềm chế cơn phẫn nộ, nắm chặt tay nói: “Mẹ tôi đã từng bắt tôi thề độc, nếu tôi không thể hoàn thành việc học nghề thì tuyệt đối không thể trở thành người thừa kế của nhà họ Tô, lại càng không có tư cách để quyết định việc này.”

“Vậy thì chị hãy nghĩ cách để hoàn thành việc học nghề này đi. Sức khỏe dì Tô không tốt, nhà họ Hàn chúng tôi lại rất bận, mặc dù nhà tôi đã mời người đến chăm sóc cho dì, nhưng nếu không có người để mắt, chỉ sợ bọn họ lại xao nhãng việc chăm sóc cho dì thôi, mà bệnh của dì Tô thì chị cũng biết rồi đấy, một khi không để mắt một cái là …. Haizzz.”

Mục Cửu Ca cắn môi đến bật cả máu: “… Cô hãy để tôi suy nghĩ đã.”

“Vậy chị phải nghĩ nhanh lên. À, phải rồi, tiện đây nói thêm cho chị biết, đừng nghĩ đến chuyện ghi âm điện thoại làm gì, đường dây điện thoại nhà chúng tôi được cài đặt chế độ đặc biệt, còn gọi di động, hễ chị nhắc đến chuyện của dì Tô, chúng tôi sẽ lập tức cúp máy.”

Mục Cửu Ca tạm thời rời khỏi Viện dưỡng lão, cầm lấy những tư liệu mà y tá trưởng Chương in ra cho cô chạy như bay đến Ủy ban phường.

Người phụ trách ở Ủy ban phường cũng rất kinh ngạc: “Hả? Cô cũng không biết việc này sao? Bà Lý nói cô chuẩn bị kết hôn, bên nhà chồng cô lại không chịu chi trả viện phí cho mẹ cô, mà cô cũng cảm thấy mẹ cô là gánh nặng, nên bà Lý muốn giúp cô gỡ bỏ việc này, sau khi thương lượng với cô, cô đã đồng ý chuyển quyền giám hộ mẹ cô cho nhà họ Hàn, cũng chính là nhà mẹ đẻ của mẹ cô.”

“Không hề có chuyện này xảy ra.” Mục Cửu Ca kìm chế cơn phẫn nộ nói: “Sao anh chị không thông báo cho tôi biết việc này?”

“Hôm ấy, bà Lý còn dẫn theo một người đến, nói là luật sư do cô ủy thác, luật sư của cô nói rằng cô đã ủy thác cho anh ta tất cả mọi chuyện, anh ta có giấy ủy quyền và giấy ủy quyền chuyển nhượng quyền giám hộ mẹ cô, cô xem đi, ở đây còn có chữ ký và bản phô tô chứng minh thư nhân dân của cô đây này.”

“Những thứ này đều là giả, tôi không hề biết gì cả.”

Nói đến cùng, Ủy ban phường cũng thừa nhận việc không liên lạc được với cô là lỗi của bọn họ chưa làm đến nơi đến chốn, nhưng những tư liệu chứng minh tài sản và giấy công nhận quan hệ huyết thống mà vợ chồng bà Lý và những người đó mang đến đều là thật, bọn họ cũng chỉ là làm theo luật định mà thôi.

Thực ra ai mà nghĩ được rằng một gia đình giàu có như thế, đặc biệt đi xin quyền giám hộ cho một bệnh nhân vừa nghèo khó, vừa mất hết năng lực kiểm soát hành vi bản thân lại là vì có một mục đích khác cơ chứ.

Mọi người chỉ thấy rằng Tô Ngải thật may mắn, Mục Cửu Ca cũng thật may mắn, tự nhiên lại được một nhà giàu có đến giúp đỡ Tô Ngải.

Mục Cửu Ca bất lực, đành phải cầm một đống giấy tờ cầm đi báo cảnh sát.

Cảnh sát sau khi liên lạc với nhà họ Hàn một hồi, rất uyển chuyển nói chuyện với Mục Cửu Ca, rằng chuyện này bên cảnh sát cũng không giải quyết được, kiến nghị Mục Cửu Ca đưa chuyện này ra tòa án dân sự thưa kiện, để đòi lại quyền giám hộ bà Tô.

Song xét cả tiền tài và quyền lực, khả năng thắng kiện của Mục Cửu Ca là rất nhỏ, lợi thế duy nhất của cô chỉ là vì cô là con gái của Tô Ngải mà thôi.

Nếu như cô thể hiện sự nghi vấn đối với bản ủy quyền mà ông luật sư kia đang giữ, thì cũng phải thông qua tòa án dân sự xét duyệt, đưa bản ủy quyền đi giám định chữ ký là thật hay giả.

Sau cùng uị cảnh sát phụ trách còn nói với Mục Cửu Ca một việc, rằng nhà họ Hàn kia đã nói với bên cảnh sát, nghi ngờ Mục Cửu Ca ngược đãi mẹ đẻ cô, rõ ràng có thuốc tốt hơn, có phương pháp điều trị hiệu quả hơn nhưng lại không cho mẹ mình được chữa trị, đoán là cô đang cố tình đẩy mẹ cô vào tình trạng chết dần chết mòn, chính vì điều này, nên bà Lý dù rất lâu rồi không còn liên lạc với con gái mới quyết định đòi lại quyền giám hộ.

“Bà Lý còn nói rằng, vì việc này đã cho cô một khoản tiền, thậm chí đến cả chi phí trả cho luật sư cũng là do bà ta chi trả. Bà ấy thật sự không hiểu nổi tại sao cô lại có ý định tố cáo bà ấy, hay cảm thấy vẫn còn có thể lấy được của bà ấy nhiều tiền hơn nữa.” Vị cảnh sát khoanh hai tay lại, nhìn cô một cách cẩn thẩn rồi nói: “Cô gái, bà ngoại cô trách móc cô với chúng tôi rằng cô là một người hẹp hòi, lại bất hiếu với mẹ.”

Mục Cửu Ca tức giận đến mức suýt nữa thì thổ huyết.

Chẳng còn cách nào khác, Mục Cửu Ca đành kể cho vị cảnh sát nghe toàn bộ quá trình sự việc đã trải qua một cách tỉ mỉ, bao gồm cả việc thừa kế và lưu truyền kỹ nghệ của nhà họ Tô, vị cảnh sát nghe xong liền chưng ra vẻ mặt không hiểu gì cả.

“Nếu việc thừa kế và lưu truyền kỹ nghệ này thật sự quan trọng như thế, sao cô hay mẹ cô không xin đăng ký di sản văn hóa phi vật thể đi? Nếu cô mà đi xin đăng ký sớm thì đã không xảy ra sự việc như bây giờ.”

“Tôi vốn định sau khi ra nghề sẽ nộp đơn đề nghị cấp phép, nhưng mẹ tôi lại mắc bệnh nặng, tôi cứ nghĩ chờ sau hai năm để bệnh tình mẹ tôi tốt hơn, cũng là lúc tôi có thể sẽ gặp được người phù hợp để kết hôn…” Mục Cửu Ca kiềm chế rơi nước mắt.

Vị cảnh sát lắc đầu, thở dài một cái rồi nói: “Thế này đi, nếu như nhà họ Hàn mà liên lạc với cô, hoặc cô liên lạc được với họ thì thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ nghĩ cách đi theo xem sao.”

“Cảm ơn anh, làm phiền anh quá.”

Trời tối, Mục Cửu Ca lê thân xác mệt mỏi trở về nhà, ngồi ở phòng khách ngẩn người một lúc, đột nhiên cô bật dậy cầm lấy cái ghế đẩu đi vào phòng bếp, đứng lên cái ghế đẩu gạt miếng nắp thăm trần sang một bên, trên cái trụ kỹ thuật gần nhất sờ thấy một cái hộp sắt có khóa mật mã.

Cầm cái hộp sắt trở về phòng, mở mật mã, trong cái hộp sắt là một cái hộp đồ cổ làm bằng gỗ rất tinh xảo.

Tay vuốt ve chiếc hộp nhỏ, Mục Cửu Ca trong lòng rất buồn khổ.

Trong chiếc hộp nhỏ này chứa đựng một phần di sản của nhà họ Tô, trong đó là những mẫu thêu tay cổ được lưu giữ rất lâu đời, trong đó có ba mẫu giấy thêu tay hình rồng, phượng, và khổng tước là trân quý nhất, đó là do tổ tiên của nhà họ Tô đã đặc biệt sưu tầm rồi từng đời con cháu sau này lại tích lũy thêm mà lưu truyền lại, đó là kết tinh của những tinh hoa được bảo tồn gần hai nghìn năm nay.

Nhìn biến hóa của những mẫu giấy thêu tay, bạn có thể nhìn ra được những thay đổi lớn lao về lịch sử và văn hóa nhân loại Trung Quốc trong gần hai nghìn năm, nếu như những nhà nghiên cứu lịch sử có thể nhìn thấy những mẫu giấy thêu tay này chắc họ phải sướng phát điên lên mất.

Tất cả những mẫu giấy thêu này đều được xử lý phòng chống mối mọt, trong đó có vài mẫu giấy thêu đã có lịch sử đến hơn một nghìn năm được làm bằng loại giấy viết mực loang lại càng được bảo vệ bằng cách bôi lên một lớp sáp nến vàng, những chiếc hộp để đựng tất cả mẫu giấy này đều được làm bằng gỗ đàn hương, mấy mẫu giấy này cũng giá trị nhất. Mẹ cô, Tô Ngải đã từng nói, kể cả nghèo đến mức không có nổi quần mà mặc cũng không được bán những thứ này đi, vì bán chúng cũng chính là bán tổ tông nhà hộ Tô.

Song lúc này, Mục Cửu Ca cũng chẳng thiết tha gì tổ tông với chẳng tổ tông nữa rồi, liệt tổ liệt tông nhà hộ Tô nhưng nhìn không thấu sờ không thấy thì cũng không quan trọng bằng mẹ cô, một Tô Ngải vẫn đang còn sống.

Di sản nhà hộ Tô rốt cuộc có những gì, mẹ cô không nói rõ, ngoài mẹ cô ra chẳng ai biết cả, kể cả các chi các họ bên nhà họ Tô cũng chỉ biết là có tồn tại những mẫu thêu đó thôi, chứ cũng không biết những tuyệt kỹ thêu tay được truyền lại của nhà hộ Tô cuối cùng là có những cái gì.

Vạn bất đắc dĩ, nếu bên cảnh sát không nắm được gót chân Asin của nhà họ Hàn, cô sẽ dùng mấy kỹ năng thêu tay mà bên ngoài không ai biết cùng với những mẫu giấy thêu này để đổi lấy mẹ cô trở về.

Chiếc hộp gỗ này có lỗ khóa, còn là loại khóa tương đối cổ xưa.

Mục Cửu Ca lật tay lại, thò tay dưới dát giường nằm, sờ thấy một miếng băng dính, miếng băng dính này có dính một cái chìa khóa.

Cầm lấy chiếc chìa, cô mở khóa cái hộp gỗ.

…Trong hộp gỗ trống rỗng, những mẫu giấy thêu tay được nhà họ Tô cất giữ lưu truyền không biết bao nhiêu đời nay đã mất tích.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện