Vào lúc này trong tập đoàn, Dung Tư Thành đang tổ chức một cuộc họp quy mô lớn.
Anh ngồi ở vị trí chủ trì với sắc mặt không biểu cảm gì, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả mọi người, mọi người đều câm như hến.
Gương mặt của anh thuộc dạng góc cạnh rõ ràng, dáng vẻ của anh khi không cười sẽ mang đến cho người khác cảm giác dữ dẫn và hung tợn.
Trong phòng họp chỉ có một người giám đốc đang tổng hợp báo cáo và đĩnh đạc nói chuyện.

Đột nhiên có một tiếng chuông điện thoại di động reo lên.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, sau đó đều nhìn xem điện thoại của mình, chỉ sợ rằng đó là điện thoại của mình reo lên.
Cũng không biết là ai liều lĩnh như vậy, lúc họp lại vô tư không tắt điện thoại?
Nhưng sau khi tìm kiếm xung quanh, mọi người mới phát hiện là do điện thoại của Tổng giám đốc họ đang reo.

Dung Tư Thành không vui liền nhíu mày khó chịu, hôm nay anh lại quên tắt điện thoại.

Anh vốn không định xem, nhưng hai tin nhắn đã được gửi đến liên tiếp.
Anh cầm điện thoại lên và xem, là Mộ Gia Hạo đã gửi tin nhắn cho anh: “Có người bắt nạt mẹ!” “Mẹ con đi đến khách sạn Hồng Liên, cha nhanh chóng đến đây đi!”

Khi Dung Tư Thành xem xong, sắc mặt của anh lập tức thay đổi, ai đã bắt nạt cô? Anh gần như không chút nghĩ ngợi mà đứng dậy, mảy may vứt lại hai từ: “Tan họp!”
Tất cả người trong phòng họp đều ngơ ngác, mọi người bàn luận sôi nổi: “Tình huống gì vậy?” “Đang ở trong phòng họp lại có người có thể kêu Tổng giám đốc máu sắt của chúng ta rời đi sao?" “Nào nào nào, tôi đặt năm ký tôm càng xanh, tôi đoán đối phương nhất định là một người phụ nữ.

“Tôi đặt hai mươi lăm ký tôm càng xanh, tôi đoán đối phương là một người phụ nữ xinh đẹp!” “Tôi đặt năm mươi ký, tôi đoán trong tương lai đối phương sẽ trở thành vợ của Tổng giám đốc!” "Đệt! Đặt cược vào một người phụ nữ thì có ý nghĩa gì chứ?"
Khách sạn Hồng Liên.
Lúc này là cảnh tượng hát ca cười nói vui vẻ, ba năm vị khách xúm lại, áo quần thơm tho, ăn uống linh đình!
Mộ Ngọc Tú và Trần Húc Tuấn đứng đối diện với nhau trên sân khấu, trong ánh mắt chứa đầy trìu mến.
Người dẫn chương trình đang điều chỉnh bầu không khí của cả hội trường: "Nắm lấy tay nhau, cùng con cái già đi.

Hôn nhân bảy năm này đối với anh Trần Húc Tuấn và cô Mộ Ngọc Tú mà nói, đây không đơn giản là một lời thề Mà đây còn dùng những hành động thiết thực để nghiêm túc thực hiện lời nói, đúc kết thành cảnh tượng mãi mãi một lòng, thật sự khiến tôi cảm động.
Tình yêu của họ đã thấm sâu vào từng điều nhỏ nhặt của cuộc sống.

Loại tình yêu này là trong anh có em, trong em có máu thịt của anh hòa vào nhau, đến tinh thần cũng phải thăng hoa.

Dòng sông tình yêu của họ sẽ chảy nhỏ giọt, không bao giờ cạn kiệt.

Tiếp theo tôi xin mời anh Trần Húc Tuấn và cô Mộ Ngọc Tú nói về cảm nhận của mình ngay lúc này."
Mộ Ngọc Tú cầm micro, cô ta nhìn về phía Trần Húc Tuấn đang ở đối diện, thẹn thùng nói: “Chồng à, đã bảy năm rồi.

Người ta nói sau bảy năm thì tình yêu sẽ trở nên nhàm chán, nhưng trong hôn nhân của hai người chúng ta, em không có cảm giác như thế một chút nào.

Anh vẫn là người đàn ông em yêu nhất.
Cho dù đẳng cay ngọt bùi, anh không bỏ rơi em thì em cũng sẽ không bỏ rơi anh.

Cho dù khó khăn gian khổ, gia đình chúng ta vẫn hạnh phúc bên nhau.
Hôm nay, với tấm lòng biết ơn, tôi muốn nói lời cảm ơn đến người yêu đã đồng hành cùng tôi trong suốt bảy năm hôn nhân.
Cảm ơn anh đã đưa em bước vào cung điện hôn nhân, có một gia đình thuộc về chúng ta.
Cảm ơn anh đã cho em một cậu con trai kháu khỉnh, đáng yêu, cho chúng ta kéo dài sinh mệnh.
Cảm ơn sự quan tâm và tình cảm mà anh dành cho em, anh đã che chở cho em cả bầu trời để cho em không bị mưa gió quấy rầy.


Chồng à, em yêu anh!”
Vừa nói dứt lời, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên, tất cả mọi người đều bị những lời nói này của Mộ Ngọc Tú làm cho cảm động không thôi.
Người dẫn chương trình đã lấy micro và hỏi: “Anh Trần có muốn nói gì không?” Trần Húc Tuấn hít một hơi thật sâu, anh ta miễn cưỡng mỉm cười: “Tôi cũng không biết nói gì, trước hết tôi xin cảm ơn mọi người đã đến tham dự kỷ niệm bảy năm ngày cưới của tôi và Mộ Ngọc Tú, sau cùng tôi cũng rất vui khi có một người vợ như vậy!”
Người dẫn chương trình cười nói: “Nhìn xem, anh Trần và cô Mộ vô cùng ân ái.

Bây giờ để chúng ta hiểu rõ một chút về những gì họ đã đi cùng nhau trong bảy năm qua, mời mọi người cùng nhìn lên màn hình lớn.
Nói xong, ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng màn hình lớn, trong màn hình là quá trình hai người từ hôn nhân đến có con, có hai người rồi lại thành gia đình ba người, đó là một sự biến đổi.

ở phía dưới mọi người đều thì thầm với nhau.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh Hoắc Vân Hồng xúc động nói: “Chị dâu, chị thật có phúc.

Chị nhìn xem người con dâu này tốt biết bao nhiêu, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Húc Tuấn.”
Hoắc Vân Hồng gật đầu đắc ý, vẻ mặt vui sướng: "Đúng vậy, con trai tôi rất tuyệt vời, Ngọc Tú không nhìn chăm chăm vào con trai tôi thì còn có thể nhìn chăm chăm vào người khác sao?" “Đúng vậy, đôi vợ chồng trẻ thật sự ân ái." Người phụ nữ nói.
Ở phía bên kia, Lý Huệ Lan cũng đưa mắt nhìn lên phía sân khấu, trên gương mặt mang theo một nụ cười.

Bà ta cúi đầu len lén nói với Mộ Bang Lâm: “Ông xem Ngọc Tủ của chúng ta biết ăn nói giỏi như vậy, so với Húc Tuấn còn tốt hơn nhiều!” Cập nhật chươn*g mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Mộ Bang Lâm không nói gì.

Trên thực tế ông ta có chút không yên lòng, ông ta luôn cảm thấy tổ chức kỷ niệm ngày cưới cùng một ngày với ngày giỗ của vợ trước, làm như vậy có chút không đúng.
Lúc đó ông ta đã quên rằng hôm nay là ngày giỗ của Sở Thanh Mai, sau đó ông ta mới chợt nhớ ra.

Nhưng nhà họ Trần đã thông báo cho khách hết rồi, cho nên không thể thay đổi được.
Vì vậy ông ta chỉ đành ỡm ờ đồng ý.

Nhưng Yến Lệ vừa mới gọi điện cho ông ta, ông cảm thấy có chút bất an.

“Tôi nói chuyện với ông đấy?” Lý Huệ Lan dùng cùi chỏ đụng vào Mộ Bang Lâm.
Lúc này Mộ Bang Lâm mới phản ứng lại: “Cái gì?”
Sắc mặt của Lý Huệ Lan đầy hạnh phúc, bà ta nhìn lên màn hình lớn: “Tôi nói là nhìn hai đứa con này thật xứng đôi, bảy năm rồi mà còn ân ái như vậy"
Bà ta vừa nói dứt lời, ngay từ cửa khách sạn đã truyền tới tiếng kèn đám tang.


Âm thanh ai oán, nghe thấy thật thương tâm khiến người nghe rơi lệ.
Vài người đàn ông mặc quần áo đen, trong tay xách giỏ, trong giỏ chứa đầy giấy tiền vàng bạc.

Đi mấy bước liền tung giấy tiền vàng bạc vài lần, khiến giấy tiền vàng bạc bay xuống tứ tung.
Theo âm thanh đó, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy ở cửa xuất hiện một người lớn và một đứa bé.

Người phụ nữ mặc đồ đen cài hoa trắng trên ngực, tay trái đang dẫn một đứa con nhỏ, cậu bé cũng ăn mặc giống như người lớn.

“Đây là ai vậy?” “Không biết, có phải đi nhầm chỗ rồi không?” “Trông giống như là con gái đầu của nhà họ Mộ.

“À, thật sự là cô ấy! Đứa bé kia là con của cô ấy và một tên ăn mày!” “Đến đây làm gì vậy, định gây rối nơi này sao?”
Từ trên ghế, Mộ Bang Lâm đứng lên.

Ông ta vội vàng đi về phía cửa, trên mặt tràn đầy tức giận.

“Mộ Yến Lệ, con đang làm gì vậy?” Mộ Yến Lệ lạnh lùng liếc nhìn Mộ Bang Lâm: “Ông...!là ai vậy?”
Mộ Bang Lâm nhất thời bị chọc giận, ông ta cất cao giọng nói: “Yến Lệ, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của em gái con, có rất nhiều người đến đây, con đừng làm loạn!”
Mộ Yến Lệ nhìn về phía ông ta: “Tôi tới đây để tham dự kỷ niệm ngày cưới của họ, làm sao nào? Tôi không thể tham dự sao?” “Con như vậy mà tham dự kỷ niệm ngày cưới sao?”
Mộ Bang Lâm nói.

Mộ Yến Lệ cười nói: “Tôi đi tảo mộ cho mẹ tôi, vừa mới quay về thôi, vì sợ mất thời gian nên đến thẳng đây luôn.

Mộ Bang Lâm tức giận, ông ta hét lên với những người đàn ông đang thổi kèn kia “Đừng thổi nữa, không nhìn thấy đây là chỗ gì sao? Các người muốn bị đánh à? Cút nhanh đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện