Nước mắt nhanh chóng tụ lại ở đôi mắt của Cảnh Mai Chi: “Dung Tư Thành!”
Cô ta tức giận đến mức hét toáng lên, nước mắt cuối cùng đã chảy xuống.

“Trong chúng ta rốt cuộc là ai không rõ vị trí của mình? Chúng ta đã là bạn bè với nhau nhiều năm, anh có cần vì một người phụ nữ mới quen biết vài hôm mà nói chuyện với em như vậy không? Là La Bằng thích cô Mộ, người ta muốn theo đuổi thì em có quyền ngăn cản sao? Em chẳng qua chỉ là cỗ vũ cậu ta đi theo đuổi mà thôi! Có quá quắt như anh nói sao?”
Dung Tư Thành nhìn Cảnh Mai Chi, sắc mặt u ám, giọng điệu lạnh lùng.

“Chuyện như thế nào tự mình cô biết rõ, Mộ Yến Lệ là do tôi giới thiệu cho các người quen biết, các người gây rắc rối cho cô ấy chính là vả vào trong mặt của tôi.


Ai nấy làm việc cũng không dùng não để suy nghĩ, nếu như tôi không phải nể mặt tình cảm nhiều năm trời thì cô còn có thể ngồi ở đây uống trà tán gẫu sao? Cô còn chưa đủ biết tôi là một người như thế nào?”
Trái tim của Cảnh Mai Chi bỗng thấy lạnh, hồi lâu cũng không thể thở được, điều này có nghĩa là còn giữ sĩ diện cho cô ta sao?
Tại sao trái tim anh lại tàn nhẫn như vậy chứ!
Không!
Anh chỉ tàn nhẫn với cô ta mà thôi.
Cô ta hai mắt đỏ hoe, không cam lòng lại hỏi: “Ai gây rắc rối cho cô ta chứ? Một câu nói đùa thì cả bọn cùng nhau xin lỗi, còn muốn như thế nào nữa? Là do cô Mộ cao ngất ngưởng nên không thể cho người ta theo đuổi sao? Hay là do anh vốn đã thích cô ta nên mới không cho người ta theo đuổi?"
Dung Tư Thành lại cau mày lại, trừng mắt nhìn cô ta hồi lâu cũng không lên tiếng.
Là bị chọc tức đến nói không nên lời.
Dường như trong lòng của mỗi người đều có tâm lý phản nghịch, khi người khác càng không cho anh làm điều gì thì anh càng muốn làm điều đó.
Không phải cô ta luôn miệng nói rằng anh và Mộ Yến
Lệ có gì đó sao? Anh có rồi thì cô ta có thể làm được gì chứ?
Anh nhìn cô ta, khẽ nâng giọng lên và mang theo sự nguy hiểm: “Chính là muốn có được một câu trả lời mới cam tâm phải không?”
Mộ Yến Lệ đột nhiên có chút hoảng sợ, loại người như Dung Tư Thành rất trọng sĩ diện.
Cô dường như có thể tưởng tượng ra anh sẽ nói câu gì tiếp theo, cô vội vàng lên tiếng: “Cô Cảnh, thích thì đương nhiên có thể theo đuổi, nhưng loại chuyện này suy cho cùng cũng phải đổi bên tình nguyện.

Em họ của cô chạy tới nhà tôi ép tôi phải hẹn hò với anh ta, tôi không chịu thì anh ta kêu người đến đe doạ uy hiếp tôi, đền nhà tôi đánh vỡ mọi thứ.


Thậm chí còn nói rằng sẽ chơi chết tôi, tôi lại không biết đây là cách theo đuổi người ta của nhà cô đấy? Nếu lúc đó không phải ngài Dung đến kịp thì tôi bây giờ còn có thể yên lành ngồi ở đây hay không cũng là một vấn đề”
Cảnh Mai Chi dùng ánh mắt căm phần nhìn Mộ Yến Lệ: Tôi cũng đâu biết anh ta theo đuổi cô như thế nào, cô nói như vậy với tôi là có ý gì?”
Mộ Yến Lệ nhìn cô ta: “Không có ý gì cả, hoặc có lẽ là cô đã hiểu nhầm cách theo đuổi phụ nữ của em họ cô, hoặc cũng có lẽ là em họ cô đã hiểu lầm lời cô nói theo đuổi là “theo đuổi” như thế nào!”
Cảnh Mai Chi cau chặt mày lại: “Cô nghi ngờ tôi kêu cậu ta làm như vậy sao? Tôi đã nói tôi không có.”
Sau khi dứt lời, Mộ Yến Lệ chưa kịp lên tiếng thì Dung Tư Thành lại nói: “Cho nên cô mới có thể ngồi ở đây uống trà.

Gọi cô đến đây chính là muốn nói cho cô biết, đứa em họ này của cô là do tôi xử lý, muốn tính sổ thì trực tiếp đến tìm tôi!”
Sắc mặt của Mộ Yến Lệ cũng bình thản, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Cảnh Mai Chi cũng không có vẻ thông cảm gì.
Thích là một điều không sai, bóp chết ý định ngay từ đầu cũng vậy, nhưng cô ta oan đến cỡ nào? Vô duyên vô cớ lại làm ra chuyện như vậy.
Nếu nói chuyện này Cảnh Mai Chi không có tham dự vào là một điều không thể, vậy thì hậu quả có như thế nào cũng là tự mình chuốc lấy
Chuyện của tối qua cô cũng đã không tính toán rồi! Dung Tư Thành đột nhiên đứng dậy và nói với Mộ Yến Lệ “Tôi đưa cô về ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhan*h nhất
Mộ Yến Lệ gật đầu: "Không cần đầu.
Dung Tư Thành không cho cô cơ hội từ chối, lên tiếng: “Đi thôi, còn có chuyện để nói với cô.
Mộ Yến Lệ đáp lời rồi hai người ra khỏi phòng.

Tô kiệm và người đàn ông đeo mặt nạ đi theo.
Chỉ còn lại Mai Cảnh Chi và La Bằng ở lại trong phòng.


Nước mắt của Mai Cảnh Chi lập tức chảy xuống, cô ta gục xuống bàn khóc.
Anh tàn nhẫn lắm, anh không biết cô ta thích anh sao? Tại sao còn đối xử như vậy với cô ta.
La Bằng nhìn thấy Dung Tư Thành đi rồi mới dám phát ra chút âm thanh, nhưng vì miệng đã bị bịt kín nên chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm...
Cảnh Mai Chi chán ghét liếc nhìn người đàn ông ở trong bao tải, sau khi lau đi nước mắt thì đứng dậy xé miếng băng dính trên miệng của anh ta.

“Chị họ...
Cảnh Mai Chi hung dữ nói: “Đừng kêu tao, mẹ kiếp mày có phải ngốc không, còn khai ra tao nữa?” La Bằng uất ức nói: “Chị họ, chị cũng không biết mấy ngày nay em đã sống một cuộc sống như thế nào, thật là tối tăm ngột ngạt.

Chị nhìn vết thương trên người của em xem, em cũng tưởng mình sẽ chết đấy.” Trên khuôn mặt của Cảnh Mai Chi ngập tràn sự u ám tàn nhẫn, hoàn toàn khác với dáng vẻ nước mắt đầm đìa vừa rồi: “Mày không chết nhưng mày suýt hại chết tạo, mẹ kiếp, bảo mày ngủ với ả đàn bà đó mà mày cũng không ngủ được, mày còn có thể làm cái gì chứ? Sau này con mẹ nó đừng có đi theo tao nữa!”
Sau khi nói xong thì cô ta định rời đi.
La Bằng cuống quýt bèn đưa tay ra ôm lấy đùi của cô ta và khóc lóc cầu xin: “Chị họ, không phải do em không cổ gắng hết sức mà là do người phụ nữ đó biết võ, ba người đàn ông bọn em cũng không thể khống chế được cô ta.
Cảnh Mai Chi dùng lực lắc cái chân để thoát khỏi sự bám lấy của anh ta: “Mẹ kiếp, bộ mày không biết kiếm thêm vài người à? Tìm những người căm ghét cô ta, đúng rồi, mày có thể đi tìm một người.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện