Phương Hiểu Hi theo gia đình chuyển đến sống ở một thành phố khác, hàng năm trước kì nghỉ hè cậu đều viết thư gửi về thành phố cũ, người nhận là Tống Phùng Minh, hàng xóm khi cậu còn ở đây

Kì nghỉ hè mỗi năm đều như vậy

Cậu sẽ một mình đạp xe ba giờ đồng hồ, trở lại thành phố cũ. Sau đó cùng Tống Phùng Minh dạo chơi khắp nơi. Bãi biển, đọc truyện tranh hay đi dạo phố cũng được, hai người rong chơi đến khi mặt trời xuống núi sẽ quay về nhà Phùng Minh ăn cơm. Lúc sau cậu lại chậm rãi đạp xe trở về

Tình hình vẫn như vậy đến 2 năm sau

◇◇◇

– “Cậu đang nghĩ gì?”. Tống Hi cắn que kem, liếc nhìn Phùng Minh

Cậu bạn thanh mai trúc mã này suốt mùa hè toàn ra ngoài chơi, phơi nắng đến da ngăm đen như than củi. Tống Hi vẫn không ra khỏi nhà nên hiện tại mặt trắng bệch như quỷ. Hai người đứng cạnh nhau đối lập mãnh liệt

Phùng Minh lấy lại tinh thần: “A, cái kia… buổi chiều tôi có chuyện, không đi chơi với cậu được”

– “Di?”. Cậu mở to mắt ngạc nhiên, cậu chỉ có một ngày, nhưng Phùng Minh lại nói bận công việc

– “Hôm nay sinh nhật bạn gái tôi”. Phùng Minh nhếch miệng cười. “Cũng không còn cách nào khác, tôi vốn định mang cậu cùng đi, nhưng cô ấy không thích người lạ, nên….”. Phùng Minh dừng một chút

– “A”. Cậu cắn hạt ô mai. “Không sao, dù sao tôi cũng muốn về bây giờ”. Kì thật cậu chưa có ý định về nhà bây giờ, cậu mới vừa đi chưa bao lâu đã phải trở về nhanh như vậy

Ở quán kem ăn kem xong, hai người tự thanh toán phần của mình, Phùng Minh cưỡi xe đạp không quay đầu lại rời đi. Cậu đứng giữa đường tấp nập người xe nhìn bóng dáng Phùng Minh, nhìn Phùng Minh ngày càng xa cách mình, bất chợt trong lòng dấy lên cảm giác bị phản bội. Mới chỉ hai năm, cậu không nghĩ Phùng Minh đã có bạn gái, cũng không nghĩ cậu ta vì bạn gái hôm nay lại bỏ rơi mình thế này. Ngẫm lại, hai người xa nhau như vậy, đường đi cũng đã sớm không giống nhau. Có lẽ từ trước tới giờ chỉ là cậu muốn gặp Phùng Minh, Phùng Minh có khi không muốn chơi đùa cùng cậu nữa cũng nên

Cậu bắt đầu chán ghét mùa hè. Mặt trời nóng như vậy, mặt đường nhựa bốc hơi ngùn ngụt. Vành mắt cậu có chút hạ xuống, trong lòng cảm giác có chút trống trải

Năm sau, cậu lại viết thư gửi Phùng Minh, nhưng khi quay về thành phố này thì Phùng Minh không xuất hiện. Cậu chạy đến hỏi cha Phùng Minh, ông nói Phùng Minh cùng bạn học đã đi cắm trại chưa về

Sau năm ấy, cậu không viết thư gửi Phùng Minh nữa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện