Edit: Sa
Trên thực tế tất nhiên không có lửa đạn văng khắp nơi như Triệu Tử Phi tưởng tượng. Mọi người đều là người trưởng thành, dẫu gặp tình địch thì cũng không giương cung bạt kiếm như chiến trường mà vẫn vui vẻ bắt tay nhau như bạn bè, vậy mới không uổng công rèn luyện bao năm qua. Huống hồ đều là người trong giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hơn nữa ai cũng có danh tiếng, xung quanh có không biết bao nhiêu con mắt dòm ngó, truyền thông lại càng sợ không đào ra được tin tức gì, nếu hai người xảy ra xung đột, bảo đảm chỉ vài phút sau là sẽ lên báo mạng, sau đó fans hai bên sẽ đánh nhau mày sống tao chết, chưa qua nửa tháng thì chắc chắn sóng gió sẽ không lặng nổi.
Nếu thật như vậy, có thể nói Ngôn Sơ Âm là hồng nhan họa thủy, đáng tiếc sức hấp dẫn của cô không lớn đến mức đó. Thẩm Gia Thụy và Trương Nhiên không phải là kiểu người sẽ giận dữ vì hồng nhan, quan trọng hơn là hiện tại họ không có tư cách ấy.
Tình cảm của Trương Nhiên dành cho Ngôn Sơ Âm đã chuyển từ giai đoạn ám chỉ thành rõ ràng nhưng anh vẫn chưa tỏ tình, có thể là vì tình cảm vẫn chưa đến mức phải ngỏ lời, hoặc cũng có thể là sợ bị từ chối nên chi bằng duy trì trạng thái như bây giờ, dùng kế mưa dầm thấm lâu. Mà một khi chưa ngỏ lời, Trương Nhiên vẫn chỉ là yêu thầm Ngôn Sơ Âm, ngay cả người theo đuổi cũng chưa phải, hoàn toàn không có lý do ngăn cản người khác tiếp cận cô.
Còn Thẩm Gia Thụy thì càng cay đắng hơn, đến bây giờ, anh vẫn chỉ là người yêu cũ trong bóng tối. Là mối tình đầu của Ngôn Sơ Âm thì có ích lợi gì chứ? Ngay cả Trương Nhiên còn quang minh chính đại hơn anh.
Tóm lại, trước mặt Ngôn Sơ Âm, hai chàng trai không gây ra rắc rối gì, cho dù trong lòng không ưa đối phương đến đâu thì ngoài mặt vẫn vui vẻ chào hỏi nhau, sau đó so tài trên bàn rượu. Đàn ông mà, ai cũng hiểu, ông đây không làm gì được mày thì ông chuốc say mày.
Tuy không có lửa đạn bắn tung tóe khắp nơi nhưng sóng ngầm lại vô cùng mãnh liệt. Trong khi Triệu Tử Phi hí hửng xem kịch thì Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng cực kỳ ngạc nhiên, chẳng lẽ Thẩm Gia Thụy và Trương Nhiên vừa gặp nhau nhưng lại thấy rất hợp tính, vậy nên chỉ mới ngồi xuống mà đã uống lấy uống để? Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng cảm khái tình bạn đến nhanh như gió của hai chàng trai trẻ, sau đó khuyên họ uống ít thôi, cả hai đều là nhân vật chạm vào là bỏng, lỡ như uống say rồi gây ra chuyện gì thì mọi người khó mà ăn nói.
Nhưng khi vừa khuyên được một câu, Triệu Tử Phi liền ngăn hai anh lại: “Thầy Thẩm và A Nhiên khó gặp nhau được một lần, họ muốn uống thì cứ để họ uống, chúng ta đông thế này thì sợ gì chứ? Nếu say thật, em sẽ đưa A Nhiên về, còn thầy Thẩm thì bảo Âm Âm gọi cho tổng giám đốc Thiệu, có gì to tát đâu.”
Câu nói của Triệu Tử Phi thành công đánh tan ý định khuyên can của Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng, đồng thời củng cố thêm suy nghĩ anh ta chẳng tốt lành gì của Ngôn Sơ Âm. Đang định phản đối, cô đã bị Triệu Tử Phi lẳng lặng ngăn lại, nói nhỏ đủ để hai người nghe: “Người ta tình nguyện uống, cậu khuyên cái gì mà khuyên.”
Ngôn Sơ Âm hiểu ý của Triệu Tử Phi, cô không phải người ngây thơ như Mộc Phỉ, càng không phải người u mê, chậm lụt trong phương diện tình cảm.
Trương Nhiên có ý gì? Thẩm Gia Thụy mập mờ điều chi? Họ không nói rõ không có nghĩa là Ngôn Sơ Âm không biết.
Thủa đôi mươi, Ngôn Sơ Âm là người yêu ghét rõ ràng, thích là thích, không có khả năng là không có khả năng, nhất định phải nói rõ chứ không thể làm chậm trễ tuổi xuân của người ta. Nhưng khi sắp bước qua độ tuổi ba mươi, cô lại đánh mất sự nhiệt huyết và nghĩa khí thời trẻ.
Thế giới của người trưởng thành không có nhiều yêu hận tình trường, chàng thích nàng nhưng nàng không thích chàng không có nghĩa là cả đời sẽ không qua lại với nhau, chỉ cần không ngỏ lời, gặp mặt vẫn là bạn bè cả trong công việc lẫn đời sống cá nhân, biết đâu ngày qua ngày, khi mọi thứ đã thuộc về dĩ vãng, có khi người ta còn lấy tình cảm khi xưa ra để trêu ghẹo nhau rằng cũng may thủa ban sơ họ không gây họa cho nhau.
Trong các mối quan hệ giữa người với người, có những chuyện ai cũng nhìn thấu đáo đấy, nhưng nếu xé toạc tấm màn mỏng đó liệu có ích lợi gì?
Chẳng hạn như Trương Nhiên, nếu anh thực sự tỏ tình, chắc chắn Ngôn Sơ Âm không thể vờ như không biết được nữa, dẫu uyển chuyển hay thẳng thừng, từ chối là điều chắc chắn. Nhưng sau khi từ chối thì sao? Nếu Trương Nhiên đã có quyết tâm bộc lộ, vậy thì chẳng thể vì một câu nói của cô mà từ bỏ ý định. Là đàn ông, hơn nữa còn là đàn ông vừa thành công vừa quyến rũ, hẳn anh sẽ tự tin vào bản thân mình, một khi quyết định hành động thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, có khi còn vì đã ngỏ lời mà hành động càng không kiêng dè. Còn cô thì sao? Chẳng lẽ lạnh lùng nhìn người ta hay nói những lời tàn nhẫn để đuổi người ta đi? Cách nào cũng không thể. Cô và Trương Nhiên đều là người trong giới giải trí, lại có nhiều bạn chung nên cô không thể làm gì khiến đôi bên quá khó xử. Cô không thể đụng chạm tới người ta thì chỉ còn cách trốn tránh, dần dần rồi chuyện cũng qua.
Tất nhiên nếu Trương Nhiên muốn công khai theo đuổi hay Ngôn Sơ Âm chủ động trốn tránh, mặc kệ ra sao, ở trên Trương Nhiên còn có Thường Minh, nếu Trương Nhiên muốn làm gì quá phận thì sẽ được quản lý kìm lại.
Còn nếu đổi Trương Nhiên thành Thẩm Gia Thụy?
Kẻ này mới là không sợ trời không sợ đất! Chưa nói đến việc quản lý của anh mặc kệ anh muốn làm gì làm, ngay chính bản thân Thiệu Uyên Minh cũng là người không đáng tin, dựa vào thái độ và hành động của anh ta, Ngôn Sơ Âm hoàn toàn tin tưởng cho dù Thẩm Gia Thụy có phóng hỏa giết người thì anh ta vẫn sẽ đứng một bên canh chừng.
Vì vậy, khi hai chàng trai không nói gì cả, Ngôn Sơ Âm thấy nhẹ cả người, cô chỉ mong mình có thể giả ngu chứ đừng nói là chủ động làm rõ tình cảm của đối phương.
Triệu Tử Phi hiểu rõ thái độ của Ngôn Sơ Âm nên mới nhắc nhở cô, nếu cô xem Trương Nhiên và Thẩm Gia Thụy là bạn bình thường, mà hôm nay cô là chủ nhân bữa tiệc, bạn muốn uống rượu thì sao cô lại ngăn cản? Phải uống, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu! Lo lắng cho sức khỏe của họ hay gì gì đó là nhiệm vụ của người yêu.
Câu nói của Triệu Tử Phi thực sự đánh tan ý định của Ngôn Sơ Âm nhưng cô vẫn trừng anh ta, nói nhỏ: “Là ai gây ra chuyện hôm nay?”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa, uống nào uống nào.” Triệu Tử Phi có tật giật mình ngoảnh đầu sang chỗ khác, đi tới chỗ Trương Nhiên và Thẩm Gia Thụy để hóng hớt.
Mặc dù Triệu Tử Phi thích xem trò hay nhưng không rỗi hơi, anh ta rủ Thẩm Gia Thụy cùng tham gia bữa tiệc là để nhắc nhở cậu bạn thân của mình, anh ta đâu thể nói thẳng là “Cậu cẩn thận đấy, nữ thần của cậu là mối tình đầu mà trưởng nhóm Burning hằng mong nhớ, bây giờ người ta tiếp cận sát sạt rồi kìa, có khi còn đang âm mưu gì đó.” Không thể nói thẳng, Triệu Tử Phi bèn để cậu bạn thân của mình chứng kiến tận mắt, ngay cả anh ta cũng nhìn ra tâm tư của Thẩm Gia Thụy thì dẫu Trương Nhiên không biết chuyện gì nhưng chỉ cần để ý một chút hẳn là cũng phát hiện ra.
Chẳng qua Triệu Tử Phi hoàn toàn không ngờ cậu bạn của mình lại hiểu rõ hơn mình nhiều, ngược lại còn vì “ý tốt” của anh ta mà cậu bạn bị bại lộ sớm.
Dân đào hố chôn bạn chuyên nghiệp Triệu Tử Phi chưa nhận ra mình đã làm ra “việc tốt” gì, dĩ nhiên cho dù nhận ra, có lẽ anh ta cũng sẽ không ngăn cản.
Còn Thẩm Gia Thụy và Trương Nhiên, quả nhiên dưới sự dung túng của mọi người, hai người hăng máu quá độ, thực sự uống say đến mức không biết trời trăng mây gió. Trong quá trình họ uống mải mê, Triệu Tử Phi năm lần bảy lượt đòi nhập cuộc, nhưng vì ban đầu chính anh ta nói sẽ chịu trách nhiệm đưa Trương Nhiên về nếu Trương Nhiên say cho nên không cần Ngôn Sơ Âm lên tiếng, Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng đã nghiêm khắc ngăn cản anh ta, không cho anh ta đụng đến dù chỉ là một giọt cồn.
Chờ Thẩm Gia Thụy và Trương Nhiên ngã gục, Lâm Vũ Tường nói: “Sắp mười hai giờ rồi, ngày mai Âm Âm còn phải đi xa, hôm nay dừng ở đây thôi.”
“A Nhiên và Gia Thụy say mà ngoan ghê, không ầm ĩ như Tử Phi.” Tống Viễn Hàng nhìn hai tên đàn ông to xác mất ý thức nằm cạnh nhau trên sofa, càng nhìn càng thấy hai anh chàng chắc phải quý mến nhau lắm dù chỉ mới gặp nhau lần đầu.
Triệu Tử Phi cũng nhìn thoáng qua hai người họ, sau đó nhanh chóng dời mắt, đúng là hiếm lạ, tình địch gặp nhau không đỏ mắt thì thôi đi, nhưng trông cứ như cặp đôi thế này là sao?
Toàn là anh em thân thiết, Lâm Vũ Tường muốn Ngôn Sơ Âm về sớm nghỉ ngơi, tất nhiên cô cũng không từ chối ý tốt của anh ấy, liền nói: “Tớ đi gọi cho tổng giám đốc Thiệu ngay đây, cậu có muốn đưa Trương Nhiên về trước không?”
Nếu Triệu Tử Phi đã chịu trách nhiệm đưa Trương Nhiên về thì không cần phải chờ thêm nữa, sofa không lớn, hai người đàn ông trưởng thành cùng nằm tương đối chật.
Triệu Tử Phi khoát tay, ý bảo cô đi gọi điện cho Thiệu Uyên Minh, không cần lo cho Trương Nhiên.
Ngôn Sơ Âm đi tới một góc gọi điện cho Thiệu Uyên Minh.
Biết Thẩm Gia Thụy say khướt, Thiệu Uyên Minh không hề ngạc nhiên mà chỉ tỏ ra khó xử: “Âm Âm, anh đang dự tiệc làm ăn, tạm thời không thoát thân được.”
Ngôn Sơ Âm không biết anh ta sẽ nói gì tiếp theo nhưng vẫn chặn họng trước: “Trợ lý Tề thì sao? Thẩm Gia Thụy say bất tỉnh luôn rồi, một mình em không chăm nổi.” Lần trước Thẩm Gia Thụy uống rượu chứ không say rượu nên Ngôn Sơ Âm mới đồng ý đưa anh về, nhưng hôm nay anh là con ma men, ai biết anh có nổi điên không?
Thiệu Uyên Minh định nói tửu phẩm của A Thụy nhà anh ta rất tốt, say là ngoan ngoãn y như đứa trẻ ba tuổi, rất dễ chăm, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành biết phân rõ đúng sai: “Em con gái con lứa, quả thật không tiện, nhắn địa chỉ cho anh, anh sai người qua đón nó về, nhưng phải đợi hơi lâu.”
Ngôn Sơ Âm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không vội đâu ạ, làm phiền Thiệu ca quá.”
Thiệu Uyên Minh thầm nghĩ vừa nãy còn gọi là tổng giám đốc Thiệu cơ, nhưng anh ta không nói nhiều về vấn đề này, nếu không hôm nay chẳng gánh nổi chữ “ca” của cô. Anh ta không có gì để mà không cam lòng, trong giới này, anh ta đã gặp quá nhiều người bám bám lấy mình, muốn gỡ cũng gỡ không ra, còn khi tiếp xúc với Ngôn Sơ Âm thì cảm thấy rất thoải mái nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức quen biết mà thôi, chứ có điên mới muốn theo đuổi cô.
Sau khoảng thời gian tiếp xúc, Thiệu Uyên Minh đã ngầm dán cho Ngôn Sơ Âm cái nhãn “dầu muối không vào”. Cô không giống Mộc Phỉ, Mộc Phỉ là kiểu ngây thơ đơn thuần, nếu không thể làm rõ với cô bé thì có thể giải quyết vấn đề trong âm thầm, cùng lắm là tốn thêm chút sức mà thôi. Còn Ngôn Sơ Âm thực sự khiến người ta không biết phải làm gì, cô thông minh, sáng suốt, nhìn rõ tình hình, nếu cô không muốn thì cho dù làm gì cũng vô dụng, hơn nữa cô còn khéo ứng xử, có thể vừa tươi cười hòa nhã vừa từ chối bạn khiến bạn dù giận cũng không thể phát tiết. Bạn có thể làm gì, lấy quyền đè người ư? Như vậy không phải là theo đuổi mà là kết thù! Nói văn vẻ một chút thì là chiếm được thân thể chứ không chiếm được trái tim cô.
Cứng không được thì chỉ có thể mềm, lúc cần còn phải ăn nói khép nép, lì lợm la liếm, mặt dày bám lấy mới có cơ may làm người ta xiêu lòng. Mặc dù nghệ sĩ của mình vẫn chưa đến mức này nhưng Thiệu Uyên Minh có cảm giác ngày đó không còn xa lắm đâu. Thằng nhỏ chủ động hiến thân, muốn công khai quan hệ trong quá khứ để xóa bỏ hiểu lầm giữa cô và Vân Hạo, kế sách hoàn hảo như vậy nhưng người ta đâu có chịu, người ta thà bị hiểu lầm là bạn gái của Vân Hạo chứ không muốn bị lộ là mối tình đầu của nó.
Đàn ông đàn ang mà làm đến nước này… Nếu là mình, Thiệu Uyên Minh chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi, nhưng nghệ sĩ của anh ta lại tương đối đắc ý khi được làm “lốp xe dự phòng” cơ đấy! Cái thằng vô dụng hết biết!
Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Thiệu Uyên Minh liền bật cười, tuy khá bực mình vì thằng em vô dụng nhưng cũng tương đối hả hê. Thôi, cứ ung dung xem thử thằng em mình có thể làm được những gì vậy.
Dĩ nhiên Thiệu Uyên Minh cũng chỉ thầm hóng trò vui trong bụng mà thôi, trước giờ anh ta luôn ở phe Thẩm Gia Thụy, cho nên ngay sau khi kết thúc cuộc gọi với Ngôn Sơ Âm, anh ta lập tức gọi điện cho Giang Vân Hạo.
Để Giang Vân Hạo đi đón Thẩm Gia Thụy, Thiệu Uyên Minh đã tính tới chuyện bị chụp ảnh. Hiện tại Vân Hạo và Ngôn Sơ Âm đang có tin đồn hẹn hò, tuy nhiên, không bao lâu nữa, có thể sẽ đổi nam chính, bất kể nam chính là Vân Hạo hay A Thụy, nếu bị chụp ảnh thì đều có thể giải thích. Cái này gọi là lấy công làm thủ.
Ngôn Sơ Âm không biết chỉ trong chốc lát mà Thiệu Uyên Minh đã tính toán nhiều như vậy, cô báo địa chỉ xong thì quay lại phòng bao. Tống Viễn Hàng vừa phụ Triệu Tử Phi đỡ Trương Nhiên dậy vừa quay đầu hỏi cô sao rồi.
“Tổng giám đốc Thiệu bảo cho người tới ngay.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Vũ Tường đứng dậy, “Viễn Hàng, cậu phụ Tử Phi đỡ A Nhiên lên xe đi, kẻo một mình nó không dắt người ra nổi. Anh ở đây chờ người của Tinh Ngu cùng Âm Âm.”
Sau khi nổi lên tin đồn với Giang Vân Hạo, Ngôn Sơ Âm đã giải thích cho các anh là Tinh Ngu tạm thời không thể lên tiếng về vụ việc của Giang Vân Hạo nên nhờ cô phối hợp giữ im lặng trong một thời gian ngắn. Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng nhìn ra Ngôn Sơ Âm có chuyện giấu giếm nhưng họ không hỏi gì. Họ là những anh lớn chững chạc chứ không phải là trai trẻ bộp chộp như Triệu Tử Phi, họ không ngại Ngôn Sơ Âm giấu mình, ai cũng có bí mật, ngay chính họ cũng không nói hết mọi chuyện với bạn bè. Bạn bè thực sự là tôn trọng bí mật của nhau.
Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân nữa là sau khi tiếp xúc với Thẩm Gia Thụy và Thiệu Uyên Minh, họ tin sự thân thiết mà Thiệu Uyên Minh dành cho Ngôn Sơ Âm không phải là giả, nếu đã như vậy thì không sợ Ngôn Sơ Âm chịu thiệt thòi.
Tuy Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng tương đối yên tâm nhưng một khi tin đồn chưa được làm sáng tỏ, Âm Âm lại vướng phải scandal với Thẩm Gia Thụy thì không tốt chút nào, Lâm Vũ Tường ở lại là để giúp “chứng minh” Ngôn Sơ Âm trong sạch. Tất cả đều là bạn bè, thỉnh thoảng tụ tập là việc không thể bình thường hơn, chỉ cần không phải ở riêng với nhau là được.
Sau đó không có gì xảy ra, Tống Viễn Hàng phụ Triệu Tử Phi đỡ Trương Nhiên ra bãi đậu xe xong thì cũng lái xe về trước, còn Lâm Vũ Tường ngồi ở trong phòng bao cùng Ngôn Sơ Âm.
Chỉ trong nửa tiếng, Lâm Vũ Tường nhận được ba cú điện thoại của bạn gái, cô ấy giục anh về nhà vì khu dân cư bị cúp điện, cô ấy sợ ở một mình.
Lâm Vũ Tường và bạn gái đã hẹn hò bảy năm, chỉ còn thiếu tờ giấy đăng ký kết hôn nữa thôi, bạn bè thân thiết đều gọi cô ấy là chị dâu. Ngôn Sơ Âm thấy vậy liền khuyên anh về trước, “Bọn em ở trong phòng bao chắc không ai phát hiện đâu, hay là anh cả về sớm với chị dâu đi.”
“Chờ người ta tới rồi anh về.” Lâm Vũ Tường nói, “Không sợ những việc to tát, chỉ lo sự việc xảy ra bất ngờ thôi, ngay cả khu biệt thự của em mà bảo vệ còn tiết lộ thông tin thì nhà hàng càng không thể bảo đảm, tóm lại không thể hai đứa ở riêng trong phòng ăn được.”
Trong lúc hai anh em trò chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, Ngôn Sơ Âm vừa đáp lại với người bên ngoài vừa nói với Lâm Vũ Tường: “Chắc là người bên Tinh Ngu đến, đại ca về đi.”
“Ừ.” Lâm Vũ Tường đứng dậy, mới đi được vài bước liền gặp người từ bên ngoài bước vào.
“Cậu Giang?” Thấy Giang Vân Hạo, Lâm Vũ Tường thoáng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng tường tận. Âm Âm và Giang Vân Hạo đang là người yêu tin đồn, vì vậy cậu ấy tới đây khá hợp lý, nếu đổi thành thành viên khác của Burning hoặc nhân viên bình thường của Tinh Ngu thì truyền thông tha hồ đồn đoán, nhưng nếu là cậu Giang thì truyền thông sẽ chỉ tập trung vào “tình yêu” của cậu ấy và Âm Âm. Chờ đến khi quan hệ được sáng tỏ, đôi bên cũng có thể giải thích họ là “bạn bè thân thiết”, Âm Âm cũng không đi riêng với cậu Giang, chỉ cần có người khác đi chung, hai người họ sẽ là bạn bè bình thường.
Lâm Vũ Tường phán đoán xong, cảm thấy tổng giám đốc Thiệu của Tinh Ngu quả là danh bất hư truyền. Anh không còn lo lắng nữa, lên tiếng chào hỏi Giang Vân Hạo.
Ngôn Sơ Âm cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Vân Hạo. Lúc nãy khi cô nhắc trợ lý Tề, Thiệu Uyên Minh đã không nói gì làm cô cứ tưởng anh ta đồng ý bảo trợ lý Tề đến đây, không ngờ người đến lại là Giang Vân Hạo.
Có lẽ Thiệu Uyên Minh sợ nếu anh ta nói bảo Giang Vân Hạo đến, cô sẽ phản đối. Vì sao cô phản đối? Đương nhiên là vì Thiệu Uyên Minh có mưu đồ, nếu anh ta thực sự sợ tai tiếng thì sẽ đích thân tới đón người chứ không phải là sai bảo Giang Vân Hạo. Ý định của anh ta quá rõ ràng, đây là “phòng ngừa cẩn thận” để nếu sau này chuyện cô là “cô Y” bị bại lộ thì có thể lấy sự việc hôm nay để làm rõ, sẽ giải thích rằng thật ra Giang Vân Hạo rất thân với cô và Thẩm Gia Thụy, anh ấy vì muốn giúp hai người quay lại với nhau nên mới không giải thích ngay từ đầu thôi. Như vậy chẳng phải nói cô và Thẩm Gia Thụy “tình thật hơn vàng”, ngay cả bạn bè xung quanh cũng biết ư?
Ngôn Sơ Âm không muốn “chứng minh” bằng cách đó, cô còn nghĩ ra kết quả xấu nhất có thể là cô “đã chia tay sau vài tháng hẹn hò” với Thẩm Gia Thụy vì như vậy còn tốt hơn Thẩm Gia Thụy “si tình” cô.
Chẳng qua bây giờ Giang Vân Hạo đã tới rồi, Ngôn Sơ Âm đâu thể đuổi người ta về rồi lại chờ người khác tới. Tuy hơi chậm nhưng cô vẫn đi theo Lâm Vũ Tường chào hỏi Giang Vân Hạo, xin lỗi anh vì họ đã tiếp đãi không chu đáo khiến Thẩm Gia Thụy say khướt.
Giang Vân Hạo cũng khách sáo bày tỏ không có việc gì, cảm ơn mọi người đã chiêu đãi, xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho mọi người…
Ban đầu Lâm Vũ Tường cũng tưởng trợ lý hoặc tài xế của Thẩm Gia Thụy sẽ đến, nào ngờ lại là Giang Vân Hạo khiến anh hơi chần chừ không biết có nên quay lại bàn mời Giang Vân Hạo vài ly hay không, dù sao người ta cũng không phải tài xế, nên tiếp đãi mới phải phép. Đáng tiếc Lâm Vũ Tường có lòng nhưng không có sức, trong lúc anh định tiếp đãi Giang Vân Hạo thì điện thoại lại đổ chuông.
Ngôn Sơ Âm cũng sốt ruột theo, bình thường cô được anh cả chăm sóc rất nhiều, quan hệ với chị dâu cũng khá tốt, chị ấy là người tương đối mạnh mẽ nhưng bây giờ lại gấp rút cần bạn trai ở bên cạnh, Lâm Vũ Tường nào có tâm tư tiếp tục ở lại đây? Vì vậy, không đợi Lâm Vũ Tường nghe máy, Ngôn Sơ Âm đã lên tiếng thúc giục anh: “Anh cả mau về đi, đừng để chị dâu lo lắng, bọn em cũng về ngay ấy mà.”
Lâm Vũ Tường sợ bạn gái sốt ruột, nhấn nghe cuộc gọi nhưng không nói chuyện với bạn gái ngay mà chào tạm biệt Giang Vân Hạo trước, sau đó xin lỗi vì không thể tiếp đãi chu đáo, nhận được lời thông cảm của Giang Vân Hạo, Lâm Vũ Tường dặn dò Ngôn Sơ Âm: “Em cũng về nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm mai phải bay rồi, mấy ngày tới sẽ vất vả đấy, nhớ nghỉ ngơi dưỡng sức!”
Lâm Vũ Tường nói vậy thoạt nhìn như dặn dò Ngôn Sơ Âm nhưng thật ra là nói cho Giang Vân Hạo nghe. Bây giờ anh phải về, chỉ còn lại hai người họ và Thẩm Gia Thụy say mèm nên tốt nhất đừng ở lại đây lâu, nếu không phải là người yêu của nhau thì nên tránh tạo tai tiếng.
Lâm Vũ Tường thấy Ngôn Sơ Âm và Giang Vân Hạo cùng gật đầu mới yên tâm vừa nghe điện thoại của bạn gái vừa đi nhanh ra ngoài.
Giang Vân Hạo không nói nhiều, đi qua đỡ Thẩm Gia Thụy dậy rồi nói với Ngôn Sơ Âm: “Chúng ta cũng về chứ?”
Lúc nãy ra ngoài nghe điện thoại, Ngôn Sơ Âm đã thanh toán xong xuôi. Cô cầm túi xách lên, khách sáo hỏi: “Cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu, Thụy ca mà say mèm thì chỉ ngủ thôi, lúc say chuếnh choáng mới khiến người ta đau đầu.” Giang Vân Hạo nghiêng người phối hợp với bước chân của trưởng nhóm, anh cười nhẹ, ngoảnh đầu hỏi Ngôn Sơ Âm: “Nhưng mà anh ấy uống giỏi lắm, hôm nay ai lợi hại đến mức chuốc anh ấy say mèm thế này?”
Thật ra lúc Giang Vân Hạo đi vào phòng, Ngôn Sơ Âm đã nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của anh khá nặng nề. Cô từng trò chuyện với Giang Vân Hạo mấy lần, lúc nào anh cũng mỉm cười hòa nhã chứ không để lộ cảm xúc như hôm nay. Có điều nghĩ đến tuần trước, Thẩm Gia Thụy vô tình kể về người nằm trong bệnh viện, gần đây bệnh viện gọi cho Giang Vân Hạo tương đối nhiều, có khả năng bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Ngôn Sơ Âm có thể hiểu tâm trạng của Giang Vân Hạo, chuộc tội là thật, nhưng nếu thực sự tỉnh lại thì đó cũng sẽ là gánh nặng, lỡ như đối phương vẫn cố chấp thì anh ấy phải trấn an thế nào? Đâu thể đền bù bằng nửa đời còn lại được.
Ngôn Sơ Âm thương cảm cho Giang Vân Hạo nhưng không thể thảo luận vấn đề này với anh vì nó quá riêng tư. Trừ khi Giang Vân Hạo chủ động nhắc tới, Ngôn Sơ Âm sẽ không bao giờ đề cập tới vấn đề đó. Bây giờ thấy anh có tâm trạng nói đùa, cô liền phối hợp cười nói: “Chủ yếu chỉ có anh ấy và Trương Nhiên uống thôi, Trương Nhiên cũng say bí tỉ, mới được đưa về rồi.”
“Trương Nhiên?” Giang Vân Hạo gọi nhỏ cái tên này.
Hình như kể từ khi quen cô, cái tên này luôn gắn liền theo cô như hình với bóng, thường xuyên nghe nhắc đến, ngay cả với sự kiện “yêu nhau” của họ lần này, cộng đồng mạng cũng nhắc tới Trương Nhiên rất nhiều, có người còn đốt nén nhang cho cậu ta, nói trước kia cậu ta còn được coi là bạn trai tin đồn, dù gì cũng mang danh “niềm vui mới” khi so với đại sứ Chu, kết quả còn chưa chân chính “thăng cấp” thì đã bị người ta cướp mất, nam thần biến thành người cũ chỉ sau một đêm, quá bi kịch.
Trước kia Giang Vân Hạo không biết Trương Nhiên và cô có quan hệ gì, cùng lắm là đọc tin tức giết thời gian thôi, bây giờ nghe cô nói trưởng nhóm uống say cùng cậu ta, trong lòng anh đã xác định hơn phân nửa.
Chắc là anh ấy không nhịn nổi nữa rồi? Giang Vân Hạo quay đầu nhìn người chỉ cao tới vai mình, chẳng hiểu sao lại nhớ đến lời của anh ấy vào hôm đó.
Trưởng nhóm không hề hỏi tình cảm của anh dù chỉ một câu, anh ấy chỉ nói về tình cảm của mình, nói rằng anh ấy lại yêu cô lần nữa, nói rằng anh ấy và cô lãng phí mười năm, nói rằng anh ấy không muốn tiếp tục phí hoài thời gian nữa…
Sau đó anh đã hiểu, hiểu tình cảm của chính anh, cũng hiểu rằng hóa ra anh ấy đã nhận ra từ lâu, ít nhất là rõ ràng hơn anh.
Cũng hiểu rằng… mình nên làm gì.
Trên thực tế tất nhiên không có lửa đạn văng khắp nơi như Triệu Tử Phi tưởng tượng. Mọi người đều là người trưởng thành, dẫu gặp tình địch thì cũng không giương cung bạt kiếm như chiến trường mà vẫn vui vẻ bắt tay nhau như bạn bè, vậy mới không uổng công rèn luyện bao năm qua. Huống hồ đều là người trong giới, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hơn nữa ai cũng có danh tiếng, xung quanh có không biết bao nhiêu con mắt dòm ngó, truyền thông lại càng sợ không đào ra được tin tức gì, nếu hai người xảy ra xung đột, bảo đảm chỉ vài phút sau là sẽ lên báo mạng, sau đó fans hai bên sẽ đánh nhau mày sống tao chết, chưa qua nửa tháng thì chắc chắn sóng gió sẽ không lặng nổi.
Nếu thật như vậy, có thể nói Ngôn Sơ Âm là hồng nhan họa thủy, đáng tiếc sức hấp dẫn của cô không lớn đến mức đó. Thẩm Gia Thụy và Trương Nhiên không phải là kiểu người sẽ giận dữ vì hồng nhan, quan trọng hơn là hiện tại họ không có tư cách ấy.
Tình cảm của Trương Nhiên dành cho Ngôn Sơ Âm đã chuyển từ giai đoạn ám chỉ thành rõ ràng nhưng anh vẫn chưa tỏ tình, có thể là vì tình cảm vẫn chưa đến mức phải ngỏ lời, hoặc cũng có thể là sợ bị từ chối nên chi bằng duy trì trạng thái như bây giờ, dùng kế mưa dầm thấm lâu. Mà một khi chưa ngỏ lời, Trương Nhiên vẫn chỉ là yêu thầm Ngôn Sơ Âm, ngay cả người theo đuổi cũng chưa phải, hoàn toàn không có lý do ngăn cản người khác tiếp cận cô.
Còn Thẩm Gia Thụy thì càng cay đắng hơn, đến bây giờ, anh vẫn chỉ là người yêu cũ trong bóng tối. Là mối tình đầu của Ngôn Sơ Âm thì có ích lợi gì chứ? Ngay cả Trương Nhiên còn quang minh chính đại hơn anh.
Tóm lại, trước mặt Ngôn Sơ Âm, hai chàng trai không gây ra rắc rối gì, cho dù trong lòng không ưa đối phương đến đâu thì ngoài mặt vẫn vui vẻ chào hỏi nhau, sau đó so tài trên bàn rượu. Đàn ông mà, ai cũng hiểu, ông đây không làm gì được mày thì ông chuốc say mày.
Tuy không có lửa đạn bắn tung tóe khắp nơi nhưng sóng ngầm lại vô cùng mãnh liệt. Trong khi Triệu Tử Phi hí hửng xem kịch thì Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng cực kỳ ngạc nhiên, chẳng lẽ Thẩm Gia Thụy và Trương Nhiên vừa gặp nhau nhưng lại thấy rất hợp tính, vậy nên chỉ mới ngồi xuống mà đã uống lấy uống để? Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng cảm khái tình bạn đến nhanh như gió của hai chàng trai trẻ, sau đó khuyên họ uống ít thôi, cả hai đều là nhân vật chạm vào là bỏng, lỡ như uống say rồi gây ra chuyện gì thì mọi người khó mà ăn nói.
Nhưng khi vừa khuyên được một câu, Triệu Tử Phi liền ngăn hai anh lại: “Thầy Thẩm và A Nhiên khó gặp nhau được một lần, họ muốn uống thì cứ để họ uống, chúng ta đông thế này thì sợ gì chứ? Nếu say thật, em sẽ đưa A Nhiên về, còn thầy Thẩm thì bảo Âm Âm gọi cho tổng giám đốc Thiệu, có gì to tát đâu.”
Câu nói của Triệu Tử Phi thành công đánh tan ý định khuyên can của Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng, đồng thời củng cố thêm suy nghĩ anh ta chẳng tốt lành gì của Ngôn Sơ Âm. Đang định phản đối, cô đã bị Triệu Tử Phi lẳng lặng ngăn lại, nói nhỏ đủ để hai người nghe: “Người ta tình nguyện uống, cậu khuyên cái gì mà khuyên.”
Ngôn Sơ Âm hiểu ý của Triệu Tử Phi, cô không phải người ngây thơ như Mộc Phỉ, càng không phải người u mê, chậm lụt trong phương diện tình cảm.
Trương Nhiên có ý gì? Thẩm Gia Thụy mập mờ điều chi? Họ không nói rõ không có nghĩa là Ngôn Sơ Âm không biết.
Thủa đôi mươi, Ngôn Sơ Âm là người yêu ghét rõ ràng, thích là thích, không có khả năng là không có khả năng, nhất định phải nói rõ chứ không thể làm chậm trễ tuổi xuân của người ta. Nhưng khi sắp bước qua độ tuổi ba mươi, cô lại đánh mất sự nhiệt huyết và nghĩa khí thời trẻ.
Thế giới của người trưởng thành không có nhiều yêu hận tình trường, chàng thích nàng nhưng nàng không thích chàng không có nghĩa là cả đời sẽ không qua lại với nhau, chỉ cần không ngỏ lời, gặp mặt vẫn là bạn bè cả trong công việc lẫn đời sống cá nhân, biết đâu ngày qua ngày, khi mọi thứ đã thuộc về dĩ vãng, có khi người ta còn lấy tình cảm khi xưa ra để trêu ghẹo nhau rằng cũng may thủa ban sơ họ không gây họa cho nhau.
Trong các mối quan hệ giữa người với người, có những chuyện ai cũng nhìn thấu đáo đấy, nhưng nếu xé toạc tấm màn mỏng đó liệu có ích lợi gì?
Chẳng hạn như Trương Nhiên, nếu anh thực sự tỏ tình, chắc chắn Ngôn Sơ Âm không thể vờ như không biết được nữa, dẫu uyển chuyển hay thẳng thừng, từ chối là điều chắc chắn. Nhưng sau khi từ chối thì sao? Nếu Trương Nhiên đã có quyết tâm bộc lộ, vậy thì chẳng thể vì một câu nói của cô mà từ bỏ ý định. Là đàn ông, hơn nữa còn là đàn ông vừa thành công vừa quyến rũ, hẳn anh sẽ tự tin vào bản thân mình, một khi quyết định hành động thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, có khi còn vì đã ngỏ lời mà hành động càng không kiêng dè. Còn cô thì sao? Chẳng lẽ lạnh lùng nhìn người ta hay nói những lời tàn nhẫn để đuổi người ta đi? Cách nào cũng không thể. Cô và Trương Nhiên đều là người trong giới giải trí, lại có nhiều bạn chung nên cô không thể làm gì khiến đôi bên quá khó xử. Cô không thể đụng chạm tới người ta thì chỉ còn cách trốn tránh, dần dần rồi chuyện cũng qua.
Tất nhiên nếu Trương Nhiên muốn công khai theo đuổi hay Ngôn Sơ Âm chủ động trốn tránh, mặc kệ ra sao, ở trên Trương Nhiên còn có Thường Minh, nếu Trương Nhiên muốn làm gì quá phận thì sẽ được quản lý kìm lại.
Còn nếu đổi Trương Nhiên thành Thẩm Gia Thụy?
Kẻ này mới là không sợ trời không sợ đất! Chưa nói đến việc quản lý của anh mặc kệ anh muốn làm gì làm, ngay chính bản thân Thiệu Uyên Minh cũng là người không đáng tin, dựa vào thái độ và hành động của anh ta, Ngôn Sơ Âm hoàn toàn tin tưởng cho dù Thẩm Gia Thụy có phóng hỏa giết người thì anh ta vẫn sẽ đứng một bên canh chừng.
Vì vậy, khi hai chàng trai không nói gì cả, Ngôn Sơ Âm thấy nhẹ cả người, cô chỉ mong mình có thể giả ngu chứ đừng nói là chủ động làm rõ tình cảm của đối phương.
Triệu Tử Phi hiểu rõ thái độ của Ngôn Sơ Âm nên mới nhắc nhở cô, nếu cô xem Trương Nhiên và Thẩm Gia Thụy là bạn bình thường, mà hôm nay cô là chủ nhân bữa tiệc, bạn muốn uống rượu thì sao cô lại ngăn cản? Phải uống, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu! Lo lắng cho sức khỏe của họ hay gì gì đó là nhiệm vụ của người yêu.
Câu nói của Triệu Tử Phi thực sự đánh tan ý định của Ngôn Sơ Âm nhưng cô vẫn trừng anh ta, nói nhỏ: “Là ai gây ra chuyện hôm nay?”
“Đừng nói nữa đừng nói nữa, uống nào uống nào.” Triệu Tử Phi có tật giật mình ngoảnh đầu sang chỗ khác, đi tới chỗ Trương Nhiên và Thẩm Gia Thụy để hóng hớt.
Mặc dù Triệu Tử Phi thích xem trò hay nhưng không rỗi hơi, anh ta rủ Thẩm Gia Thụy cùng tham gia bữa tiệc là để nhắc nhở cậu bạn thân của mình, anh ta đâu thể nói thẳng là “Cậu cẩn thận đấy, nữ thần của cậu là mối tình đầu mà trưởng nhóm Burning hằng mong nhớ, bây giờ người ta tiếp cận sát sạt rồi kìa, có khi còn đang âm mưu gì đó.” Không thể nói thẳng, Triệu Tử Phi bèn để cậu bạn thân của mình chứng kiến tận mắt, ngay cả anh ta cũng nhìn ra tâm tư của Thẩm Gia Thụy thì dẫu Trương Nhiên không biết chuyện gì nhưng chỉ cần để ý một chút hẳn là cũng phát hiện ra.
Chẳng qua Triệu Tử Phi hoàn toàn không ngờ cậu bạn của mình lại hiểu rõ hơn mình nhiều, ngược lại còn vì “ý tốt” của anh ta mà cậu bạn bị bại lộ sớm.
Dân đào hố chôn bạn chuyên nghiệp Triệu Tử Phi chưa nhận ra mình đã làm ra “việc tốt” gì, dĩ nhiên cho dù nhận ra, có lẽ anh ta cũng sẽ không ngăn cản.
Còn Thẩm Gia Thụy và Trương Nhiên, quả nhiên dưới sự dung túng của mọi người, hai người hăng máu quá độ, thực sự uống say đến mức không biết trời trăng mây gió. Trong quá trình họ uống mải mê, Triệu Tử Phi năm lần bảy lượt đòi nhập cuộc, nhưng vì ban đầu chính anh ta nói sẽ chịu trách nhiệm đưa Trương Nhiên về nếu Trương Nhiên say cho nên không cần Ngôn Sơ Âm lên tiếng, Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng đã nghiêm khắc ngăn cản anh ta, không cho anh ta đụng đến dù chỉ là một giọt cồn.
Chờ Thẩm Gia Thụy và Trương Nhiên ngã gục, Lâm Vũ Tường nói: “Sắp mười hai giờ rồi, ngày mai Âm Âm còn phải đi xa, hôm nay dừng ở đây thôi.”
“A Nhiên và Gia Thụy say mà ngoan ghê, không ầm ĩ như Tử Phi.” Tống Viễn Hàng nhìn hai tên đàn ông to xác mất ý thức nằm cạnh nhau trên sofa, càng nhìn càng thấy hai anh chàng chắc phải quý mến nhau lắm dù chỉ mới gặp nhau lần đầu.
Triệu Tử Phi cũng nhìn thoáng qua hai người họ, sau đó nhanh chóng dời mắt, đúng là hiếm lạ, tình địch gặp nhau không đỏ mắt thì thôi đi, nhưng trông cứ như cặp đôi thế này là sao?
Toàn là anh em thân thiết, Lâm Vũ Tường muốn Ngôn Sơ Âm về sớm nghỉ ngơi, tất nhiên cô cũng không từ chối ý tốt của anh ấy, liền nói: “Tớ đi gọi cho tổng giám đốc Thiệu ngay đây, cậu có muốn đưa Trương Nhiên về trước không?”
Nếu Triệu Tử Phi đã chịu trách nhiệm đưa Trương Nhiên về thì không cần phải chờ thêm nữa, sofa không lớn, hai người đàn ông trưởng thành cùng nằm tương đối chật.
Triệu Tử Phi khoát tay, ý bảo cô đi gọi điện cho Thiệu Uyên Minh, không cần lo cho Trương Nhiên.
Ngôn Sơ Âm đi tới một góc gọi điện cho Thiệu Uyên Minh.
Biết Thẩm Gia Thụy say khướt, Thiệu Uyên Minh không hề ngạc nhiên mà chỉ tỏ ra khó xử: “Âm Âm, anh đang dự tiệc làm ăn, tạm thời không thoát thân được.”
Ngôn Sơ Âm không biết anh ta sẽ nói gì tiếp theo nhưng vẫn chặn họng trước: “Trợ lý Tề thì sao? Thẩm Gia Thụy say bất tỉnh luôn rồi, một mình em không chăm nổi.” Lần trước Thẩm Gia Thụy uống rượu chứ không say rượu nên Ngôn Sơ Âm mới đồng ý đưa anh về, nhưng hôm nay anh là con ma men, ai biết anh có nổi điên không?
Thiệu Uyên Minh định nói tửu phẩm của A Thụy nhà anh ta rất tốt, say là ngoan ngoãn y như đứa trẻ ba tuổi, rất dễ chăm, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành biết phân rõ đúng sai: “Em con gái con lứa, quả thật không tiện, nhắn địa chỉ cho anh, anh sai người qua đón nó về, nhưng phải đợi hơi lâu.”
Ngôn Sơ Âm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không vội đâu ạ, làm phiền Thiệu ca quá.”
Thiệu Uyên Minh thầm nghĩ vừa nãy còn gọi là tổng giám đốc Thiệu cơ, nhưng anh ta không nói nhiều về vấn đề này, nếu không hôm nay chẳng gánh nổi chữ “ca” của cô. Anh ta không có gì để mà không cam lòng, trong giới này, anh ta đã gặp quá nhiều người bám bám lấy mình, muốn gỡ cũng gỡ không ra, còn khi tiếp xúc với Ngôn Sơ Âm thì cảm thấy rất thoải mái nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức quen biết mà thôi, chứ có điên mới muốn theo đuổi cô.
Sau khoảng thời gian tiếp xúc, Thiệu Uyên Minh đã ngầm dán cho Ngôn Sơ Âm cái nhãn “dầu muối không vào”. Cô không giống Mộc Phỉ, Mộc Phỉ là kiểu ngây thơ đơn thuần, nếu không thể làm rõ với cô bé thì có thể giải quyết vấn đề trong âm thầm, cùng lắm là tốn thêm chút sức mà thôi. Còn Ngôn Sơ Âm thực sự khiến người ta không biết phải làm gì, cô thông minh, sáng suốt, nhìn rõ tình hình, nếu cô không muốn thì cho dù làm gì cũng vô dụng, hơn nữa cô còn khéo ứng xử, có thể vừa tươi cười hòa nhã vừa từ chối bạn khiến bạn dù giận cũng không thể phát tiết. Bạn có thể làm gì, lấy quyền đè người ư? Như vậy không phải là theo đuổi mà là kết thù! Nói văn vẻ một chút thì là chiếm được thân thể chứ không chiếm được trái tim cô.
Cứng không được thì chỉ có thể mềm, lúc cần còn phải ăn nói khép nép, lì lợm la liếm, mặt dày bám lấy mới có cơ may làm người ta xiêu lòng. Mặc dù nghệ sĩ của mình vẫn chưa đến mức này nhưng Thiệu Uyên Minh có cảm giác ngày đó không còn xa lắm đâu. Thằng nhỏ chủ động hiến thân, muốn công khai quan hệ trong quá khứ để xóa bỏ hiểu lầm giữa cô và Vân Hạo, kế sách hoàn hảo như vậy nhưng người ta đâu có chịu, người ta thà bị hiểu lầm là bạn gái của Vân Hạo chứ không muốn bị lộ là mối tình đầu của nó.
Đàn ông đàn ang mà làm đến nước này… Nếu là mình, Thiệu Uyên Minh chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi, nhưng nghệ sĩ của anh ta lại tương đối đắc ý khi được làm “lốp xe dự phòng” cơ đấy! Cái thằng vô dụng hết biết!
Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, Thiệu Uyên Minh liền bật cười, tuy khá bực mình vì thằng em vô dụng nhưng cũng tương đối hả hê. Thôi, cứ ung dung xem thử thằng em mình có thể làm được những gì vậy.
Dĩ nhiên Thiệu Uyên Minh cũng chỉ thầm hóng trò vui trong bụng mà thôi, trước giờ anh ta luôn ở phe Thẩm Gia Thụy, cho nên ngay sau khi kết thúc cuộc gọi với Ngôn Sơ Âm, anh ta lập tức gọi điện cho Giang Vân Hạo.
Để Giang Vân Hạo đi đón Thẩm Gia Thụy, Thiệu Uyên Minh đã tính tới chuyện bị chụp ảnh. Hiện tại Vân Hạo và Ngôn Sơ Âm đang có tin đồn hẹn hò, tuy nhiên, không bao lâu nữa, có thể sẽ đổi nam chính, bất kể nam chính là Vân Hạo hay A Thụy, nếu bị chụp ảnh thì đều có thể giải thích. Cái này gọi là lấy công làm thủ.
Ngôn Sơ Âm không biết chỉ trong chốc lát mà Thiệu Uyên Minh đã tính toán nhiều như vậy, cô báo địa chỉ xong thì quay lại phòng bao. Tống Viễn Hàng vừa phụ Triệu Tử Phi đỡ Trương Nhiên dậy vừa quay đầu hỏi cô sao rồi.
“Tổng giám đốc Thiệu bảo cho người tới ngay.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Vũ Tường đứng dậy, “Viễn Hàng, cậu phụ Tử Phi đỡ A Nhiên lên xe đi, kẻo một mình nó không dắt người ra nổi. Anh ở đây chờ người của Tinh Ngu cùng Âm Âm.”
Sau khi nổi lên tin đồn với Giang Vân Hạo, Ngôn Sơ Âm đã giải thích cho các anh là Tinh Ngu tạm thời không thể lên tiếng về vụ việc của Giang Vân Hạo nên nhờ cô phối hợp giữ im lặng trong một thời gian ngắn. Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng nhìn ra Ngôn Sơ Âm có chuyện giấu giếm nhưng họ không hỏi gì. Họ là những anh lớn chững chạc chứ không phải là trai trẻ bộp chộp như Triệu Tử Phi, họ không ngại Ngôn Sơ Âm giấu mình, ai cũng có bí mật, ngay chính họ cũng không nói hết mọi chuyện với bạn bè. Bạn bè thực sự là tôn trọng bí mật của nhau.
Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân nữa là sau khi tiếp xúc với Thẩm Gia Thụy và Thiệu Uyên Minh, họ tin sự thân thiết mà Thiệu Uyên Minh dành cho Ngôn Sơ Âm không phải là giả, nếu đã như vậy thì không sợ Ngôn Sơ Âm chịu thiệt thòi.
Tuy Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng tương đối yên tâm nhưng một khi tin đồn chưa được làm sáng tỏ, Âm Âm lại vướng phải scandal với Thẩm Gia Thụy thì không tốt chút nào, Lâm Vũ Tường ở lại là để giúp “chứng minh” Ngôn Sơ Âm trong sạch. Tất cả đều là bạn bè, thỉnh thoảng tụ tập là việc không thể bình thường hơn, chỉ cần không phải ở riêng với nhau là được.
Sau đó không có gì xảy ra, Tống Viễn Hàng phụ Triệu Tử Phi đỡ Trương Nhiên ra bãi đậu xe xong thì cũng lái xe về trước, còn Lâm Vũ Tường ngồi ở trong phòng bao cùng Ngôn Sơ Âm.
Chỉ trong nửa tiếng, Lâm Vũ Tường nhận được ba cú điện thoại của bạn gái, cô ấy giục anh về nhà vì khu dân cư bị cúp điện, cô ấy sợ ở một mình.
Lâm Vũ Tường và bạn gái đã hẹn hò bảy năm, chỉ còn thiếu tờ giấy đăng ký kết hôn nữa thôi, bạn bè thân thiết đều gọi cô ấy là chị dâu. Ngôn Sơ Âm thấy vậy liền khuyên anh về trước, “Bọn em ở trong phòng bao chắc không ai phát hiện đâu, hay là anh cả về sớm với chị dâu đi.”
“Chờ người ta tới rồi anh về.” Lâm Vũ Tường nói, “Không sợ những việc to tát, chỉ lo sự việc xảy ra bất ngờ thôi, ngay cả khu biệt thự của em mà bảo vệ còn tiết lộ thông tin thì nhà hàng càng không thể bảo đảm, tóm lại không thể hai đứa ở riêng trong phòng ăn được.”
Trong lúc hai anh em trò chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, Ngôn Sơ Âm vừa đáp lại với người bên ngoài vừa nói với Lâm Vũ Tường: “Chắc là người bên Tinh Ngu đến, đại ca về đi.”
“Ừ.” Lâm Vũ Tường đứng dậy, mới đi được vài bước liền gặp người từ bên ngoài bước vào.
“Cậu Giang?” Thấy Giang Vân Hạo, Lâm Vũ Tường thoáng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng tường tận. Âm Âm và Giang Vân Hạo đang là người yêu tin đồn, vì vậy cậu ấy tới đây khá hợp lý, nếu đổi thành thành viên khác của Burning hoặc nhân viên bình thường của Tinh Ngu thì truyền thông tha hồ đồn đoán, nhưng nếu là cậu Giang thì truyền thông sẽ chỉ tập trung vào “tình yêu” của cậu ấy và Âm Âm. Chờ đến khi quan hệ được sáng tỏ, đôi bên cũng có thể giải thích họ là “bạn bè thân thiết”, Âm Âm cũng không đi riêng với cậu Giang, chỉ cần có người khác đi chung, hai người họ sẽ là bạn bè bình thường.
Lâm Vũ Tường phán đoán xong, cảm thấy tổng giám đốc Thiệu của Tinh Ngu quả là danh bất hư truyền. Anh không còn lo lắng nữa, lên tiếng chào hỏi Giang Vân Hạo.
Ngôn Sơ Âm cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Giang Vân Hạo. Lúc nãy khi cô nhắc trợ lý Tề, Thiệu Uyên Minh đã không nói gì làm cô cứ tưởng anh ta đồng ý bảo trợ lý Tề đến đây, không ngờ người đến lại là Giang Vân Hạo.
Có lẽ Thiệu Uyên Minh sợ nếu anh ta nói bảo Giang Vân Hạo đến, cô sẽ phản đối. Vì sao cô phản đối? Đương nhiên là vì Thiệu Uyên Minh có mưu đồ, nếu anh ta thực sự sợ tai tiếng thì sẽ đích thân tới đón người chứ không phải là sai bảo Giang Vân Hạo. Ý định của anh ta quá rõ ràng, đây là “phòng ngừa cẩn thận” để nếu sau này chuyện cô là “cô Y” bị bại lộ thì có thể lấy sự việc hôm nay để làm rõ, sẽ giải thích rằng thật ra Giang Vân Hạo rất thân với cô và Thẩm Gia Thụy, anh ấy vì muốn giúp hai người quay lại với nhau nên mới không giải thích ngay từ đầu thôi. Như vậy chẳng phải nói cô và Thẩm Gia Thụy “tình thật hơn vàng”, ngay cả bạn bè xung quanh cũng biết ư?
Ngôn Sơ Âm không muốn “chứng minh” bằng cách đó, cô còn nghĩ ra kết quả xấu nhất có thể là cô “đã chia tay sau vài tháng hẹn hò” với Thẩm Gia Thụy vì như vậy còn tốt hơn Thẩm Gia Thụy “si tình” cô.
Chẳng qua bây giờ Giang Vân Hạo đã tới rồi, Ngôn Sơ Âm đâu thể đuổi người ta về rồi lại chờ người khác tới. Tuy hơi chậm nhưng cô vẫn đi theo Lâm Vũ Tường chào hỏi Giang Vân Hạo, xin lỗi anh vì họ đã tiếp đãi không chu đáo khiến Thẩm Gia Thụy say khướt.
Giang Vân Hạo cũng khách sáo bày tỏ không có việc gì, cảm ơn mọi người đã chiêu đãi, xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho mọi người…
Ban đầu Lâm Vũ Tường cũng tưởng trợ lý hoặc tài xế của Thẩm Gia Thụy sẽ đến, nào ngờ lại là Giang Vân Hạo khiến anh hơi chần chừ không biết có nên quay lại bàn mời Giang Vân Hạo vài ly hay không, dù sao người ta cũng không phải tài xế, nên tiếp đãi mới phải phép. Đáng tiếc Lâm Vũ Tường có lòng nhưng không có sức, trong lúc anh định tiếp đãi Giang Vân Hạo thì điện thoại lại đổ chuông.
Ngôn Sơ Âm cũng sốt ruột theo, bình thường cô được anh cả chăm sóc rất nhiều, quan hệ với chị dâu cũng khá tốt, chị ấy là người tương đối mạnh mẽ nhưng bây giờ lại gấp rút cần bạn trai ở bên cạnh, Lâm Vũ Tường nào có tâm tư tiếp tục ở lại đây? Vì vậy, không đợi Lâm Vũ Tường nghe máy, Ngôn Sơ Âm đã lên tiếng thúc giục anh: “Anh cả mau về đi, đừng để chị dâu lo lắng, bọn em cũng về ngay ấy mà.”
Lâm Vũ Tường sợ bạn gái sốt ruột, nhấn nghe cuộc gọi nhưng không nói chuyện với bạn gái ngay mà chào tạm biệt Giang Vân Hạo trước, sau đó xin lỗi vì không thể tiếp đãi chu đáo, nhận được lời thông cảm của Giang Vân Hạo, Lâm Vũ Tường dặn dò Ngôn Sơ Âm: “Em cũng về nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm mai phải bay rồi, mấy ngày tới sẽ vất vả đấy, nhớ nghỉ ngơi dưỡng sức!”
Lâm Vũ Tường nói vậy thoạt nhìn như dặn dò Ngôn Sơ Âm nhưng thật ra là nói cho Giang Vân Hạo nghe. Bây giờ anh phải về, chỉ còn lại hai người họ và Thẩm Gia Thụy say mèm nên tốt nhất đừng ở lại đây lâu, nếu không phải là người yêu của nhau thì nên tránh tạo tai tiếng.
Lâm Vũ Tường thấy Ngôn Sơ Âm và Giang Vân Hạo cùng gật đầu mới yên tâm vừa nghe điện thoại của bạn gái vừa đi nhanh ra ngoài.
Giang Vân Hạo không nói nhiều, đi qua đỡ Thẩm Gia Thụy dậy rồi nói với Ngôn Sơ Âm: “Chúng ta cũng về chứ?”
Lúc nãy ra ngoài nghe điện thoại, Ngôn Sơ Âm đã thanh toán xong xuôi. Cô cầm túi xách lên, khách sáo hỏi: “Cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu, Thụy ca mà say mèm thì chỉ ngủ thôi, lúc say chuếnh choáng mới khiến người ta đau đầu.” Giang Vân Hạo nghiêng người phối hợp với bước chân của trưởng nhóm, anh cười nhẹ, ngoảnh đầu hỏi Ngôn Sơ Âm: “Nhưng mà anh ấy uống giỏi lắm, hôm nay ai lợi hại đến mức chuốc anh ấy say mèm thế này?”
Thật ra lúc Giang Vân Hạo đi vào phòng, Ngôn Sơ Âm đã nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của anh khá nặng nề. Cô từng trò chuyện với Giang Vân Hạo mấy lần, lúc nào anh cũng mỉm cười hòa nhã chứ không để lộ cảm xúc như hôm nay. Có điều nghĩ đến tuần trước, Thẩm Gia Thụy vô tình kể về người nằm trong bệnh viện, gần đây bệnh viện gọi cho Giang Vân Hạo tương đối nhiều, có khả năng bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Ngôn Sơ Âm có thể hiểu tâm trạng của Giang Vân Hạo, chuộc tội là thật, nhưng nếu thực sự tỉnh lại thì đó cũng sẽ là gánh nặng, lỡ như đối phương vẫn cố chấp thì anh ấy phải trấn an thế nào? Đâu thể đền bù bằng nửa đời còn lại được.
Ngôn Sơ Âm thương cảm cho Giang Vân Hạo nhưng không thể thảo luận vấn đề này với anh vì nó quá riêng tư. Trừ khi Giang Vân Hạo chủ động nhắc tới, Ngôn Sơ Âm sẽ không bao giờ đề cập tới vấn đề đó. Bây giờ thấy anh có tâm trạng nói đùa, cô liền phối hợp cười nói: “Chủ yếu chỉ có anh ấy và Trương Nhiên uống thôi, Trương Nhiên cũng say bí tỉ, mới được đưa về rồi.”
“Trương Nhiên?” Giang Vân Hạo gọi nhỏ cái tên này.
Hình như kể từ khi quen cô, cái tên này luôn gắn liền theo cô như hình với bóng, thường xuyên nghe nhắc đến, ngay cả với sự kiện “yêu nhau” của họ lần này, cộng đồng mạng cũng nhắc tới Trương Nhiên rất nhiều, có người còn đốt nén nhang cho cậu ta, nói trước kia cậu ta còn được coi là bạn trai tin đồn, dù gì cũng mang danh “niềm vui mới” khi so với đại sứ Chu, kết quả còn chưa chân chính “thăng cấp” thì đã bị người ta cướp mất, nam thần biến thành người cũ chỉ sau một đêm, quá bi kịch.
Trước kia Giang Vân Hạo không biết Trương Nhiên và cô có quan hệ gì, cùng lắm là đọc tin tức giết thời gian thôi, bây giờ nghe cô nói trưởng nhóm uống say cùng cậu ta, trong lòng anh đã xác định hơn phân nửa.
Chắc là anh ấy không nhịn nổi nữa rồi? Giang Vân Hạo quay đầu nhìn người chỉ cao tới vai mình, chẳng hiểu sao lại nhớ đến lời của anh ấy vào hôm đó.
Trưởng nhóm không hề hỏi tình cảm của anh dù chỉ một câu, anh ấy chỉ nói về tình cảm của mình, nói rằng anh ấy lại yêu cô lần nữa, nói rằng anh ấy và cô lãng phí mười năm, nói rằng anh ấy không muốn tiếp tục phí hoài thời gian nữa…
Sau đó anh đã hiểu, hiểu tình cảm của chính anh, cũng hiểu rằng hóa ra anh ấy đã nhận ra từ lâu, ít nhất là rõ ràng hơn anh.
Cũng hiểu rằng… mình nên làm gì.
Danh sách chương