Edit: Sa

Đã đứng ngoài cửa nói chuyện một lúc lâu, nếu không mời người ta vào nhà ngồi thì kỳ cục quá, nghe dì Lâm nhắc nhở, Ngôn Sơ Âm bèn khách sáo nói với Thẩm Gia Thụy: “Rảnh không? Muốn vào nhà ngồi một lát không?”

Thẩm Gia Thụy vẫn cắm tay vào túi quần, ngó qua cửa nhà, biết rõ mà còn cố hỏi: “Tôi định đi ăn cơm, không biết nhà em có tiện…”

“Có gì mà không tiện chứ, nhà tôi chỉ có hai dì cháu thôi, thêm anh thì cũng chỉ thêm cái chén đôi đũa thôi mà.” Ngôn Sơ Âm cười nói, trong lòng thì đang thầm mắng anh chẳng biết khách sáo gì cả, cô chỉ mời vào nhà ngồi chơi thôi mà anh đòi ăn cơm luôn.

Ngôn Sơ Âm chỉ mời xã giao nhưng lại khiến dì Lâm tưởng hai người thân nhau nên càng nhiệt tình, “Cứ ăn ở đây luôn đi, dì đi nấu cơm ngay.”

Thẩm Gia Thụy tỏ vẻ thịnh tình khó khước, đi theo hai dì cháu vào nhà.

Dì Lâm mở tủ giày lấy đôi dép to màu hồng đưa cho Thẩm Gia Thụy: “Trong nhà không có dép đàn ông, cậu Thẩm mang tạm đôi này nhé.”

“Cảm ơn dì.” Thẩm Gia Thụy hớn hở nhận lấy đôi dép, khom người đổi giày.

Ngôn Sơ Âm đã đổi giày xong, đứng lên nói: “Dì cứ nấu cơm đi ạ.”

“Ừ, vậy cháu lấy nước mời bạn nhé, dì bỏ đống đồ muốn mới mua vào tủ lạnh rồi, muốn uống gì thì lấy nha.”

Ngôn Sơ Âm dẫn Thẩm Gia Thụy vào phòng khách, hỏi anh uống gì xong, nhất thời cô không biết phải nói gì. Với quan hệ của họ, ôn lại chuyện cũ thì hơi kỳ, rất dễ gây bối rối. Ngôn Sơ Âm suy nghĩ một chút rồi bật ti vi, chuyển kênh Bắc Kinh, đang là giờ phát sóng thời sự, tối nay chương trình của họ sẽ được phát sóng.

“Mấy ngày nay lướt weibo toàn thấy fan của anh, ngay cả những người không thích xem show giải trí nhưng nay cũng hóng chương trình, chắc rating tối nay sẽ tốt lắm.”

“Chắc vậy.” Thẩm Gia Thụy phụ họa.

Ngôn Sơ Âm cười, “Hình như đây là lần đầu tiên anh tham gia chương trình thực tế, anh không quan tâm đến nhận xét của khán giả sao?”

“Phát sóng cũng phát sóng rồi, họ không thích thì chỉ có thể chịu đựng thôi.” Thẩm Gia Thụy nhún vai, anh chưa bao giờ quan tâm tới ý kiến của người ngoài.

Kẻ có điểm mạnh hơn người nói chuyện nhẹ nhàng thật. Thẩm Gia Thụy có tất cả những gì mà một ca sĩ hằng mong muốn. Anh có tài năng, hơn nữa còn là loại tài năng được mọi người công nhận chứ không phải chỉ những người quen mới nhận thấy, tác phẩm của anh chẳng những đạt giải thưởng quốc tế mà còn có độ phổ biến cực cao, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều phát nhạc của anh. Có thể nói tiền tài, danh tiếng, địa vị, Thẩm Gia Thụy có hết. Vì thế, tuy là chương trình thực tế nhưng lúc ghi hình, Thẩm Gia Thụy chưa bao giờ bận tâm điều gì, ngay cả thầy Hứa đức cao vọng trọng cũng lo lắng cho số đầu tiên đến mức mời cả những nhạc sĩ hòa âm phối khí vang bóng một thời tái xuất nhưng rốt cuộc lại có màn mở đầu không tốt, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến tên tuổi gầy dựng bao năm. Còn Thẩm Gia Thụy lại rất thoải mái, tự phối lại ca khúc mà không cần ai giúp đỡ, không nhờ bạn bè trong giới cùng biểu diễn với mình, hát xong thì lập tức xuống sân khấu chứ không nán lại kêu gọi khán giả bình chọn cho mình. Bây giờ chương trình sắp phát sóng, anh cũng chẳng màng quan tâm tới ý kiến của khán giả, có lẽ cũng không quan tâm tới tỷ suất người xem.

Nhưng Ngôn Sơ Âm không thể thản nhiên được như Thẩm Gia Thụy, cô chẳng những quan tâm đến tỷ suất người xem mà trên hết, cô càng quan tâm đến khâu biên tập hậu kỳ, việc chung nhóm với Thẩm Gia Thụy đem đến cho cô rất nhiều lợi ích, song bên cạnh đó là bất lợi lớn.

Lợi ích ở chỗ là đi theo siêu sao, cơ hội lên sóng của cô sẽ nhiều hơn, nếu biểu hiện tốt có thể thu hút thêm fans cho riêng mình. Còn bất lợi là vị siêu sao này là máy tạo scandal, Ngôn Sơ Âm không có bất kỳ ý niệm sẽ dựa vào anh để lăng xê, nhưng nếu khâu biên tập hậu kỳ muốn tạo hiệu ứng cặp đôi giữa họ thì khi đó, fan sẽ nhanh chóng biến thành antifan.

Vì vậy, Ngôn Sơ Âm cực kỳ ngưỡng mộ sự bình thản của Thẩm Gia Thụy, đây mới thực sự là người chiến thắng trong cuộc sống, cho dù cô có trọng sinh thêm mấy lần nữa cũng không bằng nổi người ta.

Người chiến thắng trong cuộc sống trưởng nhóm Thẩm đã quen với ánh mắt hâm mộ, ghen tị, hận của người khác nên khi cảm nhận được ánh mắt đó của Ngôn Sơ Âm liền quét mắt qua, nhướn mày: “Sao thế, em lo lắng à?”

“Tất nhiên.” Ngôn Sơ Âm sảng khoái gật đầu, “Không xem để biết thế nào chắc tôi không ngủ được mất.”

Thẩm Gia Thụy cười khẽ: “Buổi tối ở nhà xem ti vi? Không hẹn hò hả?”

Ngôn Sơ Âm xòe tay: “Không có ai để hẹn hò, đâu được yêu thích bằng anh.”

Thẩm Gia Thụy nhướn môi, “Tôi cũng đâu có ai để hẹn hò, chỉ biết ở nhà một mình viết nhạc thôi.”

Ngôn Sơ Âm không tin, cái mà Thẩm Gia Thụy nói là “không có ai để hẹn hò” đoán chừng là người muốn hẹn hò với anh thì anh không thích, còn người mà anh muốn hẹn hò lại không có thời gian, phim mới của Mộc Phỉ sắp chiếu, dạo này cô ấy đang bận đi tuyên truyền.

Ngôn Sơ Âm không hứng thú với đề tài này, cô hỏi về vụ viết nhạc của anh, “Để chuẩn bị cho ngày mai tập dợt hả?”

Thẩm Gia Thụy lắc đầu: “Tập dợt thì chuẩn bị xong xuôi hết rồi.”

“Nhanh thế.” Ngôn Sơ Âm cười nói, “Chọn bài gì?”

“Em đoán xem?”

Bây giờ không phải thời gian ghi hình nên Ngôn Sơ Âm không cần thiết phải phối hợp “đoán” với anh, cô thầm đảo mắt, lắc đầu thẳng thừng: “Không đoán, đằng nào ngày mai chẳng biết.”

Nói tới bài hát, không khí cũng thoải mái hơn nhiều. Ngôn Sơ Âm hỏi về tour diễn của Thẩm Gia Thụy, hiện tại vẫn chưa có thông báo chính thức về địa điểm và thời gian, Thẩm Gia Thụy tiết lộ tour diễn sẽ mở màn ở Bắc Kinh, còn chủ động hỏi cô có muốn rủ bạn đi xem không, anh sẽ tặng vé cho cô.

Thời gian vừa rồi nghe Thẩm Gia Thụy hát live trên sân khấu mấy lần, Ngôn Sơ Âm quả thực muốn đi xem, vì vậy chỉ chần chừ một chút rồi gật đầu: “Nếu tiện thì cho tôi xin hai vé.”

Cô sẽ rủ Lâm Tâm Tâm cùng đi, còn về phần Viên Lộ và Tống Thi Văn thì thực sự Ngôn Sơ Âm không mặt dày đến mức xin tới bốn vé. Ai cũng biết các buổi hòa nhạc của Burning luôn trong tình trạng thiếu vé, hơn nữa cũng có nghệ sĩ trong giới đi xem, có lẽ vé nội bộ không dư nhiều.

Thẩm Gia Thụy sảng khoái gật đầu, thuận miệng hỏi: “Nữ à?”

“Ừ, bạn cùng phòng hồi đại học.”

Trong khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, dì Lâm đã nấu cơm xong, ra phòng khách gọi họ vào ăn cơm.

Ăn tối xong, Thẩm Gia Thụy ngồi ở nhà Ngôn Sơ Âm thêm một lát nữa, đến khi nhận một cú điện thoại mới đi về.

Ngôn Sơ Âm nhìn đồng hồ, đã bốn mươi phút kể từ khi ăn tối xong, cô đứng dậy duỗi lưng: “Cháu đi tắm đây ạ, sắp tới giờ phát sóng rồi.”

Dì Lâm cười bảo: “Đừng sốt ruột, mấy tiếng nữa lận.”

“Dạ, xem xong cũng gần mười hai giờ, chọn thời gian khéo quá cơ.” Ngôn Sơ Âm càm ràm rồi trở về phòng.

Ngoài cửa, trợ lý Tề đứng ở hành lang nhìn Thẩm Gia Thụy, “Sao Thụy ca không đến? Mấy anh kia tới lâu rồi, chỉ còn chờ anh thôi đó.”

“Tôi đã nói với họ là hôm nay không đến rồi.” Thẩm Gia Thụy vui vẻ mở cửa nhà, ngoảnh đầu hỏi trợ lý, “Muốn vào nhà chơi không?”

Trợ lý Tề hoảng hồn, suýt trả lời “No, thanks” theo phản xạ. Đi theo Thụy ca đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ấy hòa nhã mời mình “Vào nhà chơi”. Trợ lý Tề mang tâm trạng phức tạp đi theo Thẩm Gia Thụy vào nhà, sau đó hỏi anh, “Không đi ạ? Vậy Thụy ca tính ăn tối thế nào? Em đi mua cho anh nhé?”

“Không cần đâu, tôi ăn rồi.”

“Thụy ca vừa đi ăn về?” Trợ lý Tề thấy là lạ. Anh ta vừa tới đây liền thấy Thụy ca đứng trước cửa nhà, hiển nhiên là mới đi đâu về, vậy là thời gian họ vào chung cư cùng lúc rồi, “Sao lúc em vào khu chung cư lại không thấy xe Thụy ca chạy đằng trước nhỉ?”

Thẩm Gia Thụy mỉm cười, không có ý định giải thích với trợ lý.

Trợ lý Tề chỉ thắc mắc một chút rồi thôi, hỏi: “Thụy ca còn cần gì không ạ?”

“Không, cậu về đi.” Thẩm Gia Thụy đi thẳng vào một căn phòng. Đây là phòng được đặc biệt tu sửa để làm phòng nhạc có đầy đủ thiết bị và nhạc cụ chuyên nghiệp, thậm chí còn hơn cả phòng nhạc của nhà anh ở Thượng Hải.

Trợ lý Tề không thể hiểu nổi tại sao Thụy ca của họ chỉ ở Bắc Kinh mấy tháng, quay xong chương trình là sẽ về Thượng Hải nhưng lại xây dựng phòng nhạc xa hoa như thế này. Bộ không thấy lãng phí nhân lực, vật lực, tài lực ư? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ ra là do dư tiền quá không biết làm gì. Thấy Thẩm Gia Thụy mở máy móc chuẩn bị làm việc, trợ lý Tề không nán lại nữa mà dặn dò: “Thụy ca làm việc đi ạ, nhớ nghỉ ngơi sớm đó, lịch trình ngày mai khá dày.”

Thẩm Gia Thụy hỏi: “Thương lượng với đài Bắc Kinh xong rồi à?”

“Dạ, em đã dời thời gian tập dợt tới trưa rồi, bên ekip chương trình cũng đồng ý.”

Thẩm Gia Thụy gật đầu, trợ lý Tề nói: “Em về đây, có việc gì Thụy ca gọi cho em nhé.”

***

Ngôn Sơ Âm tắm rửa, đắp mặt nạ, dưỡng da xong xuôi vẫn chưa tới chín giờ, nửa tiếng nữa mới tới giờ phát sóng, cô định nhân lúc rảnh rỗi sẽ đọc sách, nào ngờ nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa.

Dì Lâm đang tắm, Ngôn Sơ Âm lề mề đứng dậy khỏi sofa, cô không nghĩ ra giờ này còn có ai tìm mình, hơn nữa nếu có khách bên ngoài vào khu chung cư thì bảo vệ sẽ báo trước. Ngôn Sơ Âm cảnh giác nhìn qua mắt mèo thì thấy Thẩm Gia Thụy đứng trước cửa nhà mình.

Ngôn Sơ Âm ngạc nhiên, mở cửa: “Có chuyện gì ư?”

Ánh mắt Thẩm Gia Thụy bất giác rơi xuống dưới cổ áo choàng tắm màu trắng, bên dưới đó là mảng da trần sáng loáng, cổ áo hơi rộng để lộ xương quai xanh nhỏ nhắn, lướt mắt lên trên là gương mặt trắng trong thuần khiết, gò má đầy đặn mang theo sự quyến rũ lạ lùng…

Cô dựa vào cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn anh, đằng sau cô là ánh đèn dịu dàng.

Như bị mất khống chế, ánh mắt Thẩm Gia Thụy thoáng hiện lên vẻ thảng thốt, gần như phải dùng hết toàn bộ tự chủ mới lưu luyến dời mắt khỏi mảng da thịt trước ngực cô để nhìn thẳng vào mắt cô: “Bây giờ có rảnh không, nhờ em giúp một việc được không?”

Lời tác giả:

Nam chính: Không có gì mà bày đặt kéo rộng cổ áo [khinh thường]

Nữ chính: Chê tui ngực phẳng? Có giỏi thì đừng nhìn lén.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện