Edit: Sa
Đoạn nhạc dạo của ca khúc “Ngôi sao đẹp nhất” vừa vang lên, khán giả tại trường quay liền tự động đánh nhịp cho Ngôn Sơ Âm. Đây là một trong những ca khúc thành danh của Burning, cũng là bài hát đầu tiên do Thẩm Gia Thụy viết nhạc và lời nên có vị trí rất đặc biệt trong lòng người hâm mộ.
Burning có rất nhiều ca khúc kinh điển, “Ngôi sao đẹp nhất” không phải là bản tình ca ngọt ngào duy nhất. Bài hát có nhịp điệu nhẹ nhàng, ca từ vui tươi, mà lúc đó, thị trường âm nhạc đang bị bão hòa bởi các bản tình ca buồn, giai điệu sâu lắng, ca từ bi thương, vì thế, “Ngôi sao đẹp nhất” dễ dàng được giới trẻ đón nhận nồng nhiệt. Khi đó internet chưa phát triển, mọi người đổ xô đi mua CD, album được tiêu thụ nhanh chóng. Trong thời điểm đó, Burning một bước thành sao, “Ngôi sao đẹp nhất” cũng trở thành ca khúc gắn liền với tuổi trẻ của nhiều người.
Đạo diễn âm thanh cho cô hát bài này là vì hôm nay cô biểu hiện không tốt nên anh ấy đã lặng lẽ giúp cô.
Đây là ca khúc kinh điển của Burning, hầu như ai cũng thuộc, Ngôn Sơ Âm không thể không biết hát bài này, quan trọng cô chẳng những cô không những biết hát mà còn hát rất hay, hơn nữa Ngôn Sơ Âm cũng rất thích nhạc của Burning. Nhưng cô vừa biết sự thật mình chỉ là vật hy sinh trong chuyện tình của Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ, hồi sáng anh còn thừa nhận có rất nhiều bản tình ca do anh viết được lấy cảm hứng từ cô, tuy bây giờ đã điều chỉnh tâm trạng để ghi hình nhưng khi nghe đến ca khúc của Burning, thực sự Ngôn Sơ Âm rất khó để bản thân không nghĩ ngợi gì.
Ban đầu là giật mình thon thót trước lời thú nhận của Thậm Gia Thụy trên sóng truyền hình, sau đó lại hoảng hốt khi phát hiện ra sự thật về thế giới này nên Ngôn Sơ Âm không kịp nghĩ nhiều. Bây giờ khi bên tai là những giai điệu quen thuộc, cô không kiềm được suy nghĩ của mình, chẳng lẽ bài hát này cũng được viết dành cho cô? Chỉ cần nghe giai điệu bài hát cũng đủ biết sự ngọt ngào thấm đẫm trái tim người nghệ sĩ, phải chăng ca khúc được viết khi họ còn yêu nhau? Âm nhạc không thể gian dối, nhưng nếu tình yêu của anh thực sự sâu đậm như những gì bái hát thể hiện, tại sao trong quãng thời gian yêu nhau, cô lại không cảm nhận được? Và tại sao anh có thể đang vui vẻ bên người mới mà vẫn tỏ ra sâu đậm với tình cũ?
Ngôn Sơ Âm càng nghĩ càng thấy rối rắm, hết đoạn nhạc dạo, cô cất tiếng hát theo bản năng: “Ánh sao lung linh, mắt em khẽ chớp… Làn gió thổi nhẹ qua mái tóc… Bàn tay còn vương hơi ấm…”
Ở nốt cao cuối cùng, vì không chuẩn bị nên Ngôn Sơ Âm đã phát ra tiếng hét chói tai, cô lúng túng che miệng, muốn bảo đạo diễn quay lại nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu thì bỗng nhiên có một cánh tay choàng qua vai cô, sau đó bên tai vang lên giọng nam êm ái.
Trương Nhiên cùng đội với Ngôn Sơ Âm, anh giúp đồng đội của mình là việc hết sức bình thường, nhưng vấn đề là hơn phân nửa khán giả bên dưới khán đài là fans của anh nên khi thấy hành động của anh, bên dưới vang lên tiếng hò hét chói tai, chỉ một trò chơi đơn giản mà trong phút chốc biến thành buổi hòa nhạc của Trương Nhiên.
Vì không khí đang rất tốt nên chắc chắn đạo diễn sẽ không chấp nhận quay lại.
Ngôn Sơ Âm hoàn hồn, nhanh chóng ổn định tâm trạng, chờ qua đoạn nhạc dạo ngắn ngủi rồi cố gắng hoàn thành phần còn lại một mình. Đoạn sau Ngôn Sơ Âm hát rất tốt, coi như là phát huy thành công tài lẻ của mình, song sai lầm đã không thể nào cứu vãn, chờ cô hát xong, khán giả bắt đầu hô vang: “Yêu nhau đi! Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!”
Nữ khách mời duy nhất là Gigi cũng cảm thán: “Hành động vừa nãy của anh Nhiên ngầu quá, sức mạnh bạn trai bùng nổ ghê, làm trái tim thiếu nữ của em suýt bay mất tăm.”
Lâm Vũ Tường là anh cả và cũng là người có nhiều kinh nghiệm kiểm soát sân khấu nhất, anh biết giới hạn nằm ở đâu, nếu cứ để mọi người ồn ào rồi lại có tin đồn, e rằng ekip của Trương Nhiên sẽ yêu cầu cắt bỏ đoạn vừa rồi, đó là chưa nói hành động của Trương Nhiên là giúp đỡ MC của chương trình. Lâm Vũ Tường lập tức dời đề tài, cười trêu thành viên cùng đội khác của Ngôn Sơ Âm là Tống Viễn Hàng: “Sao Viễn Hàng lại bỏ lỡ thời cơ biểu hiện sức cuốn hút của mình vậy?”
Tống Viễn Hàng nhanh chóng tiếp lời: “Tại Âm Âm không chịu báo trước với em đó chứ. Nếu em ấy nói trước, làm gì tới lượt A Nhiên anh hùng cứu mỹ nhân.”
Trương Nhiên hài hước chắp tay với Tống Viễn Hàng: “Đa tạ anh Tống.”
Triệu Tử Phi cũng vội vàng hùa theo: “Haiz, tất cả là do Âm Âm không cùng đội với tôi thôi, nếu không thì còn lâu mới tới lượt mấy người.”
Ngôn Sơ Âm tỏ ra ngơ ngác: “Tình đồng nghiệp đâu hết cả rồi? Khoảnh khắc xấu hổ của tôi là dịp để các anh tranh công đấy hả?”
Trên sân khấu kẻ tung người hứng làm khán giả cười nghiêng ngả, chẳng ai còn nhớ tình huống trước đó nữa.
Ghi hình xong, trên đường tới phòng hóa trang, vì thời gian còn sớm nên Lâm Vũ Tường rủ mọi người cùng đi ăn tối, ai nấy đều vui vẻ đồng ý.
Tâm trạng của Ngôn Sơ Âm không tốt, cô muốn về nhà nghỉ ngơi nhưng còn chưa mở miệng từ chối thì Triệu Tử Phi đã quặp lấy cổ cô: “Âm Âm, lâu lắm rồi mọi người chưa tụ tập, đi đi.”
Triệu Tử Phi có cái tên cực kỳ nam tính nhưng ngoại hình của anh lại theo kiểu xinh trai đáng yêu, sở trường là mè nheo nên đôi khi ở bên cạnh anh, Ngôn Sơ Âm cảm thấy cô còn giống đàn ông hơn.
Nghe Triệu Tử Phi nói thế, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn vào Ngôn Sơ Âm. Lâm Vũ Tường thấy cô uể oải thì đùa: “Âm Âm, hiếm khi anh mời, em phải nắm chắc cơ hội.”
Thịnh tình khó khước, Ngôn Sơ Âm đành phải đồng ý.
Bốn MC, các khách mời cùng mười mấy nhân viên trong tổ sản xuất vui vẻ đi đến nhà hàng.
Tụ tập có nghĩa là ăn uống no say, mọi người sẽ cùng tận hưởng cuộc sống về đêm, không đi hát hò thì quá là uổng phí.
Trên đường đi đến quán karaoke, Trương Nhiên nhận được điện thoại của quản lý nên phải về trước. Anh hơi say, ánh mắt sáng lạ thường, chào tạm biệt mọi người xong, anh nhìn thẳng vào Ngôn Sơ Âm.
Bóng đêm rất đẹp, dưới ánh đèn đường dịu dàng, Ngôn Sơ Âm bị khóa chặt trong ánh mắt sáng rực của Trương Nhiên. Miệng cô khô khốc, suy nghĩ hiện lên đầu tiên là nếu bây giờ Trương Nhiên tỏ tình, cô nên làm gì? Từ chối ư?
Có điều trên đời này, chỉ những chuyện không thể xảy ra mới có chữ “Nếu”. Nếu Trương Nhiên kích động vì cơn say thì cũng chẳng đợi đến lúc này.
Trương Nhiên bình tĩnh nhìn Ngôn Sơ Âm hồi lâu, hoặc cũng chỉ có thể chỉ là một giây nhưng Ngôn Sơ Âm cảm thấy dài như nửa thế kỷ. Tim cô đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, tựa tiếng trống dồn. Cuối cùng, Trương Nhiên thu ánh nhìn, môi anh cong lên, trao cho cô nụ cười rạng rỡ, im lặng mở cửa xuống xe.
Ngôn Sơ Âm đưa tay lên ngực để bình tĩnh lại, cô vào làng giải trí bao nhiêu năm, ấy thế mà lại đỏ mặt khi bị tiểu thịt tươi nhỏ hơn mình mấy tuổi nhìn, đáng giận!
Xe từ từ dừng lại, vì lái xe nên trong lúc ăn cơm Lâm Vũ Tường đã không uống rượu, đỗ xe xong, anh nói với hai người trên xe: “Đến rồi.”
Ngôn Sơ Âm còn đang thất thần nên không nghe thấy lời anh cả nói, Triệu Tử Phi ngồi ở ghế phụ lái cởi dây an toàn ra, quay đầu gọi cô, “Âm Âm, hồn cậu đâu? Đi theo A Nhiên rồi hả?”
“Hả? Gì cơ?” Lúc này, Ngôn Sơ Âm đang rất nhạy cảm với cái gì liên quan tới Trương Nhiên nên khi nghe Triệu Tử Phi nói vậy, cô ngẩng phắt đầu lên.
Triệu Tử Phi không lặp lại mà trợn to mắt nhìn Ngôn Sơ Âm, sau đó ôm bụng cười nắc nẻ: “Ha ha ha, Âm Âm, cậu là gấu trúc à? Buồn cười quá ha ha!”
“Cậu lên cơn hả?” Ngôn Sơ Âm hết nói nổi nhưng vẫn lấy gương ra. Một giây sau, mặt cô cứng đờ.
Trong gương, đúng như Triệu Tử Phi nói, cô quả thật đã biến thành gấu trúc.
Vốn dĩ cô định về phòng hóa trang để tẩy trang nhưng mọi người lại muốn đi liên hoan. Cô không giống như đám đàn ông thô kệch đó, nếu bọn họ tẩy trang đi ăn cơm rồi bị chụp ảnh thì cũng không sao, nhưng cô thì không thể.
Tẩy trang rồi thì cũng phải trang điểm lại, vì sợ mọi người chờ lâu, Ngôn Sơ Âm quyết định không tẩy trang mà chỉ thay quần áo rồi đi ăn cơm.
Hôm nay Ngôn Sơ Âm trang điểm theo kiểu lạnh lùng, mắt được đánh khói đậm, nhìn trong bóng tối rất giống quầng thâm, đã vậy bên khóe mắt của cô đã bị lem luốc tự bao giờ, có thể là trong lúc ăn cơm, cô quên mắt mình chưa tẩy trang nên đã dùng tay xoa mắt nên phấn mới bị nhem hết ra xung quanh, kết hợp với mascara đã tạo thành cặp mắt gấu trúc hoàn hảo!
Do đó, lúc nãy, khi tiểu thịt tươi nhìn cô chăm chăm, cô đã cho rằng người ta “bày tỏ mối tình si” với mình?
Vừa nghĩ tới cảnh mình hồi hộp mà không biết trong lòng tiểu thịt tươi thực sự nghĩ gì khi nhìn gương mặt mình, Ngôn Sơ Âm chỉ muốn đào ngay cái hố để chui xuống.
Mặt mũi bị vứt ra tận Thái Bình Dương cả rồi.
Cũng may tiểu thịt tươi không biết cô nghĩ gì, nếu không cô còn mặt mũi đâu để đi ra ngoài!
Đoạn nhạc dạo của ca khúc “Ngôi sao đẹp nhất” vừa vang lên, khán giả tại trường quay liền tự động đánh nhịp cho Ngôn Sơ Âm. Đây là một trong những ca khúc thành danh của Burning, cũng là bài hát đầu tiên do Thẩm Gia Thụy viết nhạc và lời nên có vị trí rất đặc biệt trong lòng người hâm mộ.
Burning có rất nhiều ca khúc kinh điển, “Ngôi sao đẹp nhất” không phải là bản tình ca ngọt ngào duy nhất. Bài hát có nhịp điệu nhẹ nhàng, ca từ vui tươi, mà lúc đó, thị trường âm nhạc đang bị bão hòa bởi các bản tình ca buồn, giai điệu sâu lắng, ca từ bi thương, vì thế, “Ngôi sao đẹp nhất” dễ dàng được giới trẻ đón nhận nồng nhiệt. Khi đó internet chưa phát triển, mọi người đổ xô đi mua CD, album được tiêu thụ nhanh chóng. Trong thời điểm đó, Burning một bước thành sao, “Ngôi sao đẹp nhất” cũng trở thành ca khúc gắn liền với tuổi trẻ của nhiều người.
Đạo diễn âm thanh cho cô hát bài này là vì hôm nay cô biểu hiện không tốt nên anh ấy đã lặng lẽ giúp cô.
Đây là ca khúc kinh điển của Burning, hầu như ai cũng thuộc, Ngôn Sơ Âm không thể không biết hát bài này, quan trọng cô chẳng những cô không những biết hát mà còn hát rất hay, hơn nữa Ngôn Sơ Âm cũng rất thích nhạc của Burning. Nhưng cô vừa biết sự thật mình chỉ là vật hy sinh trong chuyện tình của Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ, hồi sáng anh còn thừa nhận có rất nhiều bản tình ca do anh viết được lấy cảm hứng từ cô, tuy bây giờ đã điều chỉnh tâm trạng để ghi hình nhưng khi nghe đến ca khúc của Burning, thực sự Ngôn Sơ Âm rất khó để bản thân không nghĩ ngợi gì.
Ban đầu là giật mình thon thót trước lời thú nhận của Thậm Gia Thụy trên sóng truyền hình, sau đó lại hoảng hốt khi phát hiện ra sự thật về thế giới này nên Ngôn Sơ Âm không kịp nghĩ nhiều. Bây giờ khi bên tai là những giai điệu quen thuộc, cô không kiềm được suy nghĩ của mình, chẳng lẽ bài hát này cũng được viết dành cho cô? Chỉ cần nghe giai điệu bài hát cũng đủ biết sự ngọt ngào thấm đẫm trái tim người nghệ sĩ, phải chăng ca khúc được viết khi họ còn yêu nhau? Âm nhạc không thể gian dối, nhưng nếu tình yêu của anh thực sự sâu đậm như những gì bái hát thể hiện, tại sao trong quãng thời gian yêu nhau, cô lại không cảm nhận được? Và tại sao anh có thể đang vui vẻ bên người mới mà vẫn tỏ ra sâu đậm với tình cũ?
Ngôn Sơ Âm càng nghĩ càng thấy rối rắm, hết đoạn nhạc dạo, cô cất tiếng hát theo bản năng: “Ánh sao lung linh, mắt em khẽ chớp… Làn gió thổi nhẹ qua mái tóc… Bàn tay còn vương hơi ấm…”
Ở nốt cao cuối cùng, vì không chuẩn bị nên Ngôn Sơ Âm đã phát ra tiếng hét chói tai, cô lúng túng che miệng, muốn bảo đạo diễn quay lại nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu thì bỗng nhiên có một cánh tay choàng qua vai cô, sau đó bên tai vang lên giọng nam êm ái.
Trương Nhiên cùng đội với Ngôn Sơ Âm, anh giúp đồng đội của mình là việc hết sức bình thường, nhưng vấn đề là hơn phân nửa khán giả bên dưới khán đài là fans của anh nên khi thấy hành động của anh, bên dưới vang lên tiếng hò hét chói tai, chỉ một trò chơi đơn giản mà trong phút chốc biến thành buổi hòa nhạc của Trương Nhiên.
Vì không khí đang rất tốt nên chắc chắn đạo diễn sẽ không chấp nhận quay lại.
Ngôn Sơ Âm hoàn hồn, nhanh chóng ổn định tâm trạng, chờ qua đoạn nhạc dạo ngắn ngủi rồi cố gắng hoàn thành phần còn lại một mình. Đoạn sau Ngôn Sơ Âm hát rất tốt, coi như là phát huy thành công tài lẻ của mình, song sai lầm đã không thể nào cứu vãn, chờ cô hát xong, khán giả bắt đầu hô vang: “Yêu nhau đi! Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!”
Nữ khách mời duy nhất là Gigi cũng cảm thán: “Hành động vừa nãy của anh Nhiên ngầu quá, sức mạnh bạn trai bùng nổ ghê, làm trái tim thiếu nữ của em suýt bay mất tăm.”
Lâm Vũ Tường là anh cả và cũng là người có nhiều kinh nghiệm kiểm soát sân khấu nhất, anh biết giới hạn nằm ở đâu, nếu cứ để mọi người ồn ào rồi lại có tin đồn, e rằng ekip của Trương Nhiên sẽ yêu cầu cắt bỏ đoạn vừa rồi, đó là chưa nói hành động của Trương Nhiên là giúp đỡ MC của chương trình. Lâm Vũ Tường lập tức dời đề tài, cười trêu thành viên cùng đội khác của Ngôn Sơ Âm là Tống Viễn Hàng: “Sao Viễn Hàng lại bỏ lỡ thời cơ biểu hiện sức cuốn hút của mình vậy?”
Tống Viễn Hàng nhanh chóng tiếp lời: “Tại Âm Âm không chịu báo trước với em đó chứ. Nếu em ấy nói trước, làm gì tới lượt A Nhiên anh hùng cứu mỹ nhân.”
Trương Nhiên hài hước chắp tay với Tống Viễn Hàng: “Đa tạ anh Tống.”
Triệu Tử Phi cũng vội vàng hùa theo: “Haiz, tất cả là do Âm Âm không cùng đội với tôi thôi, nếu không thì còn lâu mới tới lượt mấy người.”
Ngôn Sơ Âm tỏ ra ngơ ngác: “Tình đồng nghiệp đâu hết cả rồi? Khoảnh khắc xấu hổ của tôi là dịp để các anh tranh công đấy hả?”
Trên sân khấu kẻ tung người hứng làm khán giả cười nghiêng ngả, chẳng ai còn nhớ tình huống trước đó nữa.
Ghi hình xong, trên đường tới phòng hóa trang, vì thời gian còn sớm nên Lâm Vũ Tường rủ mọi người cùng đi ăn tối, ai nấy đều vui vẻ đồng ý.
Tâm trạng của Ngôn Sơ Âm không tốt, cô muốn về nhà nghỉ ngơi nhưng còn chưa mở miệng từ chối thì Triệu Tử Phi đã quặp lấy cổ cô: “Âm Âm, lâu lắm rồi mọi người chưa tụ tập, đi đi.”
Triệu Tử Phi có cái tên cực kỳ nam tính nhưng ngoại hình của anh lại theo kiểu xinh trai đáng yêu, sở trường là mè nheo nên đôi khi ở bên cạnh anh, Ngôn Sơ Âm cảm thấy cô còn giống đàn ông hơn.
Nghe Triệu Tử Phi nói thế, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn vào Ngôn Sơ Âm. Lâm Vũ Tường thấy cô uể oải thì đùa: “Âm Âm, hiếm khi anh mời, em phải nắm chắc cơ hội.”
Thịnh tình khó khước, Ngôn Sơ Âm đành phải đồng ý.
Bốn MC, các khách mời cùng mười mấy nhân viên trong tổ sản xuất vui vẻ đi đến nhà hàng.
Tụ tập có nghĩa là ăn uống no say, mọi người sẽ cùng tận hưởng cuộc sống về đêm, không đi hát hò thì quá là uổng phí.
Trên đường đi đến quán karaoke, Trương Nhiên nhận được điện thoại của quản lý nên phải về trước. Anh hơi say, ánh mắt sáng lạ thường, chào tạm biệt mọi người xong, anh nhìn thẳng vào Ngôn Sơ Âm.
Bóng đêm rất đẹp, dưới ánh đèn đường dịu dàng, Ngôn Sơ Âm bị khóa chặt trong ánh mắt sáng rực của Trương Nhiên. Miệng cô khô khốc, suy nghĩ hiện lên đầu tiên là nếu bây giờ Trương Nhiên tỏ tình, cô nên làm gì? Từ chối ư?
Có điều trên đời này, chỉ những chuyện không thể xảy ra mới có chữ “Nếu”. Nếu Trương Nhiên kích động vì cơn say thì cũng chẳng đợi đến lúc này.
Trương Nhiên bình tĩnh nhìn Ngôn Sơ Âm hồi lâu, hoặc cũng chỉ có thể chỉ là một giây nhưng Ngôn Sơ Âm cảm thấy dài như nửa thế kỷ. Tim cô đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, tựa tiếng trống dồn. Cuối cùng, Trương Nhiên thu ánh nhìn, môi anh cong lên, trao cho cô nụ cười rạng rỡ, im lặng mở cửa xuống xe.
Ngôn Sơ Âm đưa tay lên ngực để bình tĩnh lại, cô vào làng giải trí bao nhiêu năm, ấy thế mà lại đỏ mặt khi bị tiểu thịt tươi nhỏ hơn mình mấy tuổi nhìn, đáng giận!
Xe từ từ dừng lại, vì lái xe nên trong lúc ăn cơm Lâm Vũ Tường đã không uống rượu, đỗ xe xong, anh nói với hai người trên xe: “Đến rồi.”
Ngôn Sơ Âm còn đang thất thần nên không nghe thấy lời anh cả nói, Triệu Tử Phi ngồi ở ghế phụ lái cởi dây an toàn ra, quay đầu gọi cô, “Âm Âm, hồn cậu đâu? Đi theo A Nhiên rồi hả?”
“Hả? Gì cơ?” Lúc này, Ngôn Sơ Âm đang rất nhạy cảm với cái gì liên quan tới Trương Nhiên nên khi nghe Triệu Tử Phi nói vậy, cô ngẩng phắt đầu lên.
Triệu Tử Phi không lặp lại mà trợn to mắt nhìn Ngôn Sơ Âm, sau đó ôm bụng cười nắc nẻ: “Ha ha ha, Âm Âm, cậu là gấu trúc à? Buồn cười quá ha ha!”
“Cậu lên cơn hả?” Ngôn Sơ Âm hết nói nổi nhưng vẫn lấy gương ra. Một giây sau, mặt cô cứng đờ.
Trong gương, đúng như Triệu Tử Phi nói, cô quả thật đã biến thành gấu trúc.
Vốn dĩ cô định về phòng hóa trang để tẩy trang nhưng mọi người lại muốn đi liên hoan. Cô không giống như đám đàn ông thô kệch đó, nếu bọn họ tẩy trang đi ăn cơm rồi bị chụp ảnh thì cũng không sao, nhưng cô thì không thể.
Tẩy trang rồi thì cũng phải trang điểm lại, vì sợ mọi người chờ lâu, Ngôn Sơ Âm quyết định không tẩy trang mà chỉ thay quần áo rồi đi ăn cơm.
Hôm nay Ngôn Sơ Âm trang điểm theo kiểu lạnh lùng, mắt được đánh khói đậm, nhìn trong bóng tối rất giống quầng thâm, đã vậy bên khóe mắt của cô đã bị lem luốc tự bao giờ, có thể là trong lúc ăn cơm, cô quên mắt mình chưa tẩy trang nên đã dùng tay xoa mắt nên phấn mới bị nhem hết ra xung quanh, kết hợp với mascara đã tạo thành cặp mắt gấu trúc hoàn hảo!
Do đó, lúc nãy, khi tiểu thịt tươi nhìn cô chăm chăm, cô đã cho rằng người ta “bày tỏ mối tình si” với mình?
Vừa nghĩ tới cảnh mình hồi hộp mà không biết trong lòng tiểu thịt tươi thực sự nghĩ gì khi nhìn gương mặt mình, Ngôn Sơ Âm chỉ muốn đào ngay cái hố để chui xuống.
Mặt mũi bị vứt ra tận Thái Bình Dương cả rồi.
Cũng may tiểu thịt tươi không biết cô nghĩ gì, nếu không cô còn mặt mũi đâu để đi ra ngoài!
Danh sách chương