Edit: Sa
Thẩm Gia Thụy thử đàn mấy lần, Ngôn Sơ Âm thấy rất hay nhưng có vẻ hình như anh không hài lòng nên dừng lại, tiếp tục thảo luận cùng ban nhạc.
Hiện tại, Ngôn Sơ Âm không cần quan tâm bất cứ vấn đề gì của Thẩm Gia Thụy, chỉ cần anh ngừng nói, trợ lý Tề sẽ bưng nước tới, đợi đến khi Thụy ca của họ không cần gì nữa mới rời khỏi sân khấu, ngồi xuống cạnh Ngôn Sơ Âm, cười hỏi: “Chắc là hôm nay sẽ xong việc sớm, tối nay cô Ngôn có bận gì không?”
Ngôn Sơ Âm thoáng ngạc nhiên, không ngờ trợ lý của Thẩm Gia Thụy lại làm thân với mình, đang định trả lời thì nghe anh ta nói tiếp: “Nhóm Thụy ca đến Bắc Kinh mấy ngày rồi, bạn bè ở Bắc Kinh muốn tụ tập mới nhau, bàn bạc xong thì quyết định là tối nay. Kỷ ca bảo tôi mời cô.”
Trợ lý Tề ngừng lại một chút rồi nói như vô ý: “Cô Mộc cũng tới nữa, càng đông càng vui ấy mà…”
“Cô Mộc?” Ngôn Sơ Âm nhướn mày, khẽ nhắc lại cái tên này. Cô không biết vì sao trợ lý Tề lại đột nhiên nhắc tới Mộc Phỉ, càng không biết là vô tình hay cố ý, nhưng quả thật trợ lý Tề đã thức tỉnh cô. Quá khứ đã qua, trái tim không thể lại rung động. Nếu có tình cảm lần nữa, quay lại với nhau cũng không sao, nhưng Thẩm Gia Thụy tuyệt đối không phải là đối tượng mà cô có thể quay lại. Nếu trợ lý Tề cố ý nhắc đến tên Mộc Phỉ thì chứng tỏ báo chí không hoàn toàn bịa đặt, nam nữ chính đã bắt đầu yêu nhau; còn nếu trợ lý Tề chỉ vô tình thì càng rõ ràng, trợ lý luôn treo cái tên của cô gái có scandal hẹn hò với boss của mình còn chưa đủ để nói rõ vấn đề ư? Rất rõ là đằng khác, chắc chắn nam nữ chính đã đến giai đoạn “tình chàng ý thiếp”, nếu cô dính vào, kết quả là sẽ thực hiện vai trò vật hy sinh của mình.
Nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm thầm nhắc nhở bản thân rằng thử thách chỉ mới bắt đầu, khoảng thời gian này phải luôn tỉnh táo bởi vì đây là lúc nguy hiểm nhất. Hai người từng yêu nhau, chỉ cần vô ý một chút là sẽ nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, một khi kỷ niệm ùa về, người ta rất khó kiềm giữ lòng, huống chi phụ nữ còn là động vật cảm tính.
Ngôn Sơ Âm uyển chuyển từ chối lời mời của trợ lý Tề: “Tiếc quá, hôm nay tôi có hẹn rồi.”
Trợ lý Tề nhắc tới Mộc Phỉ là để ngầm ám chỉ cho Ngôn Sơ Âm biết Thụy ca đang có bạn gái tin đồn, muốn cô phải đề cao cảnh giác trong quá trình làm việc cùng nhau, chớ để bị Thụy cả tán đổ, nếu không thì cả hai bên đều khó xử! Nhưng trợ lý Tề cũng không muốn Ngôn Sơ Âm từ chối lời mời. Lúc Kỷ ca dặn đi dặn lại, anh ta đã lén quan sát Giang ca, cảm thấy Giang ca không phản đối chính là ngầm chấp nhận. Với tính cách của Giang ca, anh ấy không thích tụ tập với phụ nữ không thân thiết, nhưng bây giờ lại không lên tiếng phản đối, chắc chắn có cảm tình rồi!
Mặc dù Boss là Thụy ca nhưng với lương tâm của mình, trợ lý Tề biết rõ Giang ca mới là người bạn trai tốt. Ngôn Sơ Âm cũng không tồi, vừa nhìn là biết không phải người tùy tiện, rất hợp với Giang ca. Hơn nữa chỉ cần Ngôn Sơ Âm và Giang ca chính thức yêu nhau, Thụy ca sẽ ngừng tay, anh ấy vẫn chưa điên đến mức bất chấp tất cả, vậy là kết cục cả làng đều vui.
Ngoài dự tính duy nhất là Ngôn Sơ Âm không muốn tham gia buổi tiệc. Cô không tham gia thì làm sao thân thiết hơn với Giang ca đây? Đừng nói chỉ là đôi bên có chút hảo cảm, ngay cả cặp tình nhân nếu yêu xa cũng rất dễ phai nhòa tình cảm!
Trợ lý Tề rất lo lắng, càng nhiệt tình mời mọc Ngôn Sơ Âm, hy vọng cô đổi ý.
“Xin lỗi, hôm nay tôi thực sự không rảnh.” Thịnh tình khó khước, Ngôn Sơ Âm rất ngại nhưng vẫn khéo léo từ chối, “Tối nay tôi phải ra sân bay đón bạn.”
Không phải Ngôn Sơ Âm kiếm cớ mà là sư thật. Người bạn này là bạn cùng phòng hồi đại học của cô, sau khi tốt nghiệp đã về quê lập nghiệp, cũng đã kết hôn sinh con từ lâu. Phòng ký túc xá của bọn cô rất thân nhau, lúc cô ấy kết hôn, cô và Lâm Tâm Tâm còn xin nghỉ phép để đi dự lễ cưới, mấy năm nay tuy ít gặp nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc. Bây giờ cô ấy tới Bắc Kinh, trong khi đó Ngôn Sơ Âm cũng được coi là “người bản địa”, vì vậy đã chịu trách nhiệm đón cô ấy.
Nghe ra sự khó xử của Ngôn Sơ Âm, trợ lý Tề đành tiếc nuối gật đầu: “Trùng hợp thế, tiếc thật, hy vọng hôm khác sẽ có cơ hội tụ tập cùng nhau.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, sau đó nhìn lên sân khấu, thầm nghĩ thật ra không phải là trùng hợp.
Kể từ khi quay xong số đầu tiên, trên mạng liên tục có tin tức về chương trình, danh sách khách mời cũng được tung ra, thông tin thật giả lẫn lộn. Thẩm Gia Thụy cũng có tên trong danh sách, không có mấy người tin tưởng, chỉ có fans của anh là hằng ngày cầu nguyện thần tượng nhà mình tới Bắc Kinh để tham gia chương trình chứ không phải vì cô gái nào đó như tin đồn!
Bạn cùng phòng của Ngôn Sơ Âm là fan cứng của Thẩm Gia Thụy. Tại buổi hòa nhạc đầu tiên của Burning, là người theo chủ nghĩa nhân đạo, Ngôn Sơ Âm đã kéo các bạn cùng phòng đi xem ca nhạc. Sau buổi hòa nhạc đó, cô bạn này trở thành fan của Thẩm Gia Thụy, qua bao nhiêu năm vẫn chưa có dấu hiệu “nguội lạnh”.
Biết Thẩm Gia Thụy có khả năng đến đài Bắc Kinh ghi hình, cô ấy lập tức tra khảo Ngôn Sơ Âm. Ngôn Sơ Âm không thể tiết lộ nên bèn trả lời “có khả năng”, không ngờ cô ấy lại nhờ cô lấy giúp tấm vé xem chương trình, cô ấy sẽ đến Bắc Kinh ngay trong tuần này, có thể thấy tình huống vô cùng khẩn cấp.
Một người bạn cùng phòng khác chỉ có thể coi là fan support(1) của Burning cũng đi góp vui.
(1) Fan support: Là người ủng hộ nghệ sĩ, có cảm tình với nghệ sĩ nhưng mức độ yêu thích chưa đến mức cuồng nhiệt.
Ngôn Sơ Âm hết cách, coi như bạn cũ tụ họp, dù sao cũng hai ba năm chưa gặp nhau rồi. Tối nay Lâm Tâm Tâm phải tăng ca nên nhiệm vụ ra sân bay đón bạn rơi xuống đầu Ngôn Sơ Âm, còn chủ nhật cô bận ghi hình thì Lâm Tâm Tâm sẽ dẫn các cô ấy đi chơi.
Hai cô bạn cùng phòng lần lượt hạ cánh vào tám giờ và tám giờ bốn mươi lăm. Nếu xong việc sớm, Ngôn Sơ Âm có thể ăn tối rồi sáu giờ rưỡi sẽ bắt đầu lên đường. Để đề phòng kẹt xe, vẫn nên đi sớm thì hơn.
Tập dượt kết thúc mới hơn bốn giờ. Hôm nay Ngôn Sơ Âm không về trước mà cùng VJ tiễn Thẩm Gia Thụy lên xe. Không biết vị đại gia này có điều gì không vừa ý hay không mà lúc lên xe còn nhìn sâu vào mắt Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm không để ý lắm, đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, sau đó chào tạm biệt VJ rồi đi xuống hầm đậu xe.
Thẩm Gia Thụy quay đầu, trước cổng đài truyền hình không còn ai cả, anh mím môi, không thể tin nổi cô lại bỏ đi như thế.
Chẳng phải cô thích nhìn anh đánh đàn piano nhất ư? Anh còn cố ý chơi bản nhạc mà cô thích nhất nữa, anh chơi rất hay, nhưng cô lại không có gì để nói với anh? Hay là cô không nhớ gì cả? Tâm trạng mong đợi của Thẩm Gia Thụy thoáng chốc như rơi vào hầm băng. Mặt anh sầm sì, nhớ tới lúc nãy khi thoáng nhìn xuống khán đài trông thấy trợ lý Tề nói gì đó với cô, sau đó cả hai cùng cười tươi như hoa. Chẳng ra thể thống gì!
Thẩm Gia Thụy nhìn trợ lý của mình đầy khinh thường: “Lúc nãy cậu nói gì với cô ấy?”
“Dạ?” Trợ lý Tề không hiểu, “Thụy ca nói ai cơ?”
Thẩm Gia Thụy không muốn ngó ngàng gì tới trợ lý đần độn chút nào nhưng vẫn nhắc nhở: “Lúc tập dượt ấy.”
Mặc dù Thụy ca vẫn không nói là ai nhưng trợ lý Tề đã hiểu, trong lòng thầm chửi thề, thấy chưa thấy chưa thấy chưa, Thụy ca hỏi về Ngôn Sơ Âm đấy, mới gặp người ta có vài lần mà đã muốn “cầm cưa” rồi?
Tuy tâm trạng của trợ lý Tề vô cùng rối rắm nhưng ngoài mặt vẫn trả lời tự nhiên: “Trước khi tới đây, Kỷ ca bảo em mời cô Ngôn tham gia tụ tập, lúc nãy em hỏi ý cô Ngôn thì cô ấy nói tối nay phải ra sân bay đón bạn, không rảnh.”
Thành thật trả lời xong, nhớ tới lúc nãy nhắc đến Mộc Phỉ với Ngôn Sơ Âm, trợ lý Tề hơi chột dạ. Suy cho cùng họ cũng chỉ suy đoán về mối quan hệ giữa Thụy ca và Mộc Phỉ thôi, thậm chí công ty còn lên tiếng phủ nhận. Mà thật ra lúc nói thế với Ngôn Sơ Âm, anh ta chỉ muốn phòng ngừa thôi, tuy ngoài miệng nói sợ Thụy ca lừa gạt con gái nhà người ta nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ tính của Thụy ca, trừ khi con gái chủ động, nếu không Thụy ca sẽ không chủ động. Đi theo Thụy ca nhiều năm, anh ta thấy Thụy ca chỉ thực sự chủ động với một người duy nhất là Mộc Phỉ. Bây giờ Thụy ca lại hỏi về Ngôn Sơ Âm, chẳng lẽ cô ấy cũng đặc biệt với Thụy ca?
Nghĩ thế, trợ lý Tề có cảm giác như mình đã làm chuyện xấu. Suy cho cùng, những rắc rối, scandal hay gì gì đó mà anh ta lo sợ đâu quan trọng bằng hạnh phúc của Thụy ca. Khó khăn lắm Thụy ca mới có cảm tình với một cô gái, Thiệu tổng cũng thường xuyên nhắc anh ta về chuyện này, không phải bảo anh ta chia rẽ uyên ương mà là hỗ trợ Thụy ca tán gái…
Trợ lý Tề vô cùng hổ thẹn, dè dặt thăm dò Thẩm Gia Thụy: “Thụy ca này… Anh và cô Ngôn đã quen biết từ trước ạ?” Nếu Thụy ca thực sự có ý với cô ấy, cho dù có tự vả mặt mình, anh ta cũng phải tìm cơ hội giải thích rõ cho cô ấy biết Thụy ca và Mộc Phỉ không có gì cả.
Thẩm Gia Thụy nhắm mắt lại, mặt không chút biểu cảm: “Hỏi vậy thôi, sau này chú ý một chút.”
Trợ lý Tề ngơ ngác, Thụy ca có ý gì? Sợ anh quá nhiệt tình với Ngôn Sơ Âm khiến người khác hiểu nhầm đó là ý của Thụy ca ư?
Dù vô cùng thắc mắc nhưng thấy Thẩm Gia Thụy đã nhắm mắt nghỉ ngơi, trợ lý Tề không tiện hỏi thêm, đành tự suy diễn một mình.
Có vẻ phần thắng nghiêng về Mộc Phỉ, đối với Thụy ca, cô ấy quan trọng hơn một chút? Vậy thì tạm thời anh ta sẽ không giải thích gì cả, chờ xem thái độ của Thụy ca rồi tính sau!
Xe đến thẳng địa điểm tụ tập. Lúc Thẩm Gia Thụy tới nơi, hầu hết mọi người đã có mặt đông đủ, Thẩm Gia Thụy đẩy cửa vào liền nhìn thấy một bóng hình mà anh không ngờ sẽ có mặt ở đây, nhíu mày hỏi trợ lý: “Sao Mộc Phỉ cũng tới đây?”
Thụy ca đang vui mừng hay khó chịu? Trợ lý Tề cẩn thận đánh giá sắc mặt Thẩm Gia Thụy, nói nhỏ: “Hình như Kỷ ca mời, em tưởng Thụy ca biết rồi.”
Thẩm Gia Thụy mím môi, cả phòng đã nhìn thấy anh, đều đang nhiệt tình chào hỏi anh. Thẩm Gia Thụy chần chờ, cuối cùng vẫn nhấc chân đi vào.
Thẩm Gia Thụy thử đàn mấy lần, Ngôn Sơ Âm thấy rất hay nhưng có vẻ hình như anh không hài lòng nên dừng lại, tiếp tục thảo luận cùng ban nhạc.
Hiện tại, Ngôn Sơ Âm không cần quan tâm bất cứ vấn đề gì của Thẩm Gia Thụy, chỉ cần anh ngừng nói, trợ lý Tề sẽ bưng nước tới, đợi đến khi Thụy ca của họ không cần gì nữa mới rời khỏi sân khấu, ngồi xuống cạnh Ngôn Sơ Âm, cười hỏi: “Chắc là hôm nay sẽ xong việc sớm, tối nay cô Ngôn có bận gì không?”
Ngôn Sơ Âm thoáng ngạc nhiên, không ngờ trợ lý của Thẩm Gia Thụy lại làm thân với mình, đang định trả lời thì nghe anh ta nói tiếp: “Nhóm Thụy ca đến Bắc Kinh mấy ngày rồi, bạn bè ở Bắc Kinh muốn tụ tập mới nhau, bàn bạc xong thì quyết định là tối nay. Kỷ ca bảo tôi mời cô.”
Trợ lý Tề ngừng lại một chút rồi nói như vô ý: “Cô Mộc cũng tới nữa, càng đông càng vui ấy mà…”
“Cô Mộc?” Ngôn Sơ Âm nhướn mày, khẽ nhắc lại cái tên này. Cô không biết vì sao trợ lý Tề lại đột nhiên nhắc tới Mộc Phỉ, càng không biết là vô tình hay cố ý, nhưng quả thật trợ lý Tề đã thức tỉnh cô. Quá khứ đã qua, trái tim không thể lại rung động. Nếu có tình cảm lần nữa, quay lại với nhau cũng không sao, nhưng Thẩm Gia Thụy tuyệt đối không phải là đối tượng mà cô có thể quay lại. Nếu trợ lý Tề cố ý nhắc đến tên Mộc Phỉ thì chứng tỏ báo chí không hoàn toàn bịa đặt, nam nữ chính đã bắt đầu yêu nhau; còn nếu trợ lý Tề chỉ vô tình thì càng rõ ràng, trợ lý luôn treo cái tên của cô gái có scandal hẹn hò với boss của mình còn chưa đủ để nói rõ vấn đề ư? Rất rõ là đằng khác, chắc chắn nam nữ chính đã đến giai đoạn “tình chàng ý thiếp”, nếu cô dính vào, kết quả là sẽ thực hiện vai trò vật hy sinh của mình.
Nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm thầm nhắc nhở bản thân rằng thử thách chỉ mới bắt đầu, khoảng thời gian này phải luôn tỉnh táo bởi vì đây là lúc nguy hiểm nhất. Hai người từng yêu nhau, chỉ cần vô ý một chút là sẽ nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, một khi kỷ niệm ùa về, người ta rất khó kiềm giữ lòng, huống chi phụ nữ còn là động vật cảm tính.
Ngôn Sơ Âm uyển chuyển từ chối lời mời của trợ lý Tề: “Tiếc quá, hôm nay tôi có hẹn rồi.”
Trợ lý Tề nhắc tới Mộc Phỉ là để ngầm ám chỉ cho Ngôn Sơ Âm biết Thụy ca đang có bạn gái tin đồn, muốn cô phải đề cao cảnh giác trong quá trình làm việc cùng nhau, chớ để bị Thụy cả tán đổ, nếu không thì cả hai bên đều khó xử! Nhưng trợ lý Tề cũng không muốn Ngôn Sơ Âm từ chối lời mời. Lúc Kỷ ca dặn đi dặn lại, anh ta đã lén quan sát Giang ca, cảm thấy Giang ca không phản đối chính là ngầm chấp nhận. Với tính cách của Giang ca, anh ấy không thích tụ tập với phụ nữ không thân thiết, nhưng bây giờ lại không lên tiếng phản đối, chắc chắn có cảm tình rồi!
Mặc dù Boss là Thụy ca nhưng với lương tâm của mình, trợ lý Tề biết rõ Giang ca mới là người bạn trai tốt. Ngôn Sơ Âm cũng không tồi, vừa nhìn là biết không phải người tùy tiện, rất hợp với Giang ca. Hơn nữa chỉ cần Ngôn Sơ Âm và Giang ca chính thức yêu nhau, Thụy ca sẽ ngừng tay, anh ấy vẫn chưa điên đến mức bất chấp tất cả, vậy là kết cục cả làng đều vui.
Ngoài dự tính duy nhất là Ngôn Sơ Âm không muốn tham gia buổi tiệc. Cô không tham gia thì làm sao thân thiết hơn với Giang ca đây? Đừng nói chỉ là đôi bên có chút hảo cảm, ngay cả cặp tình nhân nếu yêu xa cũng rất dễ phai nhòa tình cảm!
Trợ lý Tề rất lo lắng, càng nhiệt tình mời mọc Ngôn Sơ Âm, hy vọng cô đổi ý.
“Xin lỗi, hôm nay tôi thực sự không rảnh.” Thịnh tình khó khước, Ngôn Sơ Âm rất ngại nhưng vẫn khéo léo từ chối, “Tối nay tôi phải ra sân bay đón bạn.”
Không phải Ngôn Sơ Âm kiếm cớ mà là sư thật. Người bạn này là bạn cùng phòng hồi đại học của cô, sau khi tốt nghiệp đã về quê lập nghiệp, cũng đã kết hôn sinh con từ lâu. Phòng ký túc xá của bọn cô rất thân nhau, lúc cô ấy kết hôn, cô và Lâm Tâm Tâm còn xin nghỉ phép để đi dự lễ cưới, mấy năm nay tuy ít gặp nhau nhưng vẫn thường xuyên liên lạc. Bây giờ cô ấy tới Bắc Kinh, trong khi đó Ngôn Sơ Âm cũng được coi là “người bản địa”, vì vậy đã chịu trách nhiệm đón cô ấy.
Nghe ra sự khó xử của Ngôn Sơ Âm, trợ lý Tề đành tiếc nuối gật đầu: “Trùng hợp thế, tiếc thật, hy vọng hôm khác sẽ có cơ hội tụ tập cùng nhau.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, sau đó nhìn lên sân khấu, thầm nghĩ thật ra không phải là trùng hợp.
Kể từ khi quay xong số đầu tiên, trên mạng liên tục có tin tức về chương trình, danh sách khách mời cũng được tung ra, thông tin thật giả lẫn lộn. Thẩm Gia Thụy cũng có tên trong danh sách, không có mấy người tin tưởng, chỉ có fans của anh là hằng ngày cầu nguyện thần tượng nhà mình tới Bắc Kinh để tham gia chương trình chứ không phải vì cô gái nào đó như tin đồn!
Bạn cùng phòng của Ngôn Sơ Âm là fan cứng của Thẩm Gia Thụy. Tại buổi hòa nhạc đầu tiên của Burning, là người theo chủ nghĩa nhân đạo, Ngôn Sơ Âm đã kéo các bạn cùng phòng đi xem ca nhạc. Sau buổi hòa nhạc đó, cô bạn này trở thành fan của Thẩm Gia Thụy, qua bao nhiêu năm vẫn chưa có dấu hiệu “nguội lạnh”.
Biết Thẩm Gia Thụy có khả năng đến đài Bắc Kinh ghi hình, cô ấy lập tức tra khảo Ngôn Sơ Âm. Ngôn Sơ Âm không thể tiết lộ nên bèn trả lời “có khả năng”, không ngờ cô ấy lại nhờ cô lấy giúp tấm vé xem chương trình, cô ấy sẽ đến Bắc Kinh ngay trong tuần này, có thể thấy tình huống vô cùng khẩn cấp.
Một người bạn cùng phòng khác chỉ có thể coi là fan support(1) của Burning cũng đi góp vui.
(1) Fan support: Là người ủng hộ nghệ sĩ, có cảm tình với nghệ sĩ nhưng mức độ yêu thích chưa đến mức cuồng nhiệt.
Ngôn Sơ Âm hết cách, coi như bạn cũ tụ họp, dù sao cũng hai ba năm chưa gặp nhau rồi. Tối nay Lâm Tâm Tâm phải tăng ca nên nhiệm vụ ra sân bay đón bạn rơi xuống đầu Ngôn Sơ Âm, còn chủ nhật cô bận ghi hình thì Lâm Tâm Tâm sẽ dẫn các cô ấy đi chơi.
Hai cô bạn cùng phòng lần lượt hạ cánh vào tám giờ và tám giờ bốn mươi lăm. Nếu xong việc sớm, Ngôn Sơ Âm có thể ăn tối rồi sáu giờ rưỡi sẽ bắt đầu lên đường. Để đề phòng kẹt xe, vẫn nên đi sớm thì hơn.
Tập dượt kết thúc mới hơn bốn giờ. Hôm nay Ngôn Sơ Âm không về trước mà cùng VJ tiễn Thẩm Gia Thụy lên xe. Không biết vị đại gia này có điều gì không vừa ý hay không mà lúc lên xe còn nhìn sâu vào mắt Ngôn Sơ Âm.
Ngôn Sơ Âm không để ý lắm, đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, sau đó chào tạm biệt VJ rồi đi xuống hầm đậu xe.
Thẩm Gia Thụy quay đầu, trước cổng đài truyền hình không còn ai cả, anh mím môi, không thể tin nổi cô lại bỏ đi như thế.
Chẳng phải cô thích nhìn anh đánh đàn piano nhất ư? Anh còn cố ý chơi bản nhạc mà cô thích nhất nữa, anh chơi rất hay, nhưng cô lại không có gì để nói với anh? Hay là cô không nhớ gì cả? Tâm trạng mong đợi của Thẩm Gia Thụy thoáng chốc như rơi vào hầm băng. Mặt anh sầm sì, nhớ tới lúc nãy khi thoáng nhìn xuống khán đài trông thấy trợ lý Tề nói gì đó với cô, sau đó cả hai cùng cười tươi như hoa. Chẳng ra thể thống gì!
Thẩm Gia Thụy nhìn trợ lý của mình đầy khinh thường: “Lúc nãy cậu nói gì với cô ấy?”
“Dạ?” Trợ lý Tề không hiểu, “Thụy ca nói ai cơ?”
Thẩm Gia Thụy không muốn ngó ngàng gì tới trợ lý đần độn chút nào nhưng vẫn nhắc nhở: “Lúc tập dượt ấy.”
Mặc dù Thụy ca vẫn không nói là ai nhưng trợ lý Tề đã hiểu, trong lòng thầm chửi thề, thấy chưa thấy chưa thấy chưa, Thụy ca hỏi về Ngôn Sơ Âm đấy, mới gặp người ta có vài lần mà đã muốn “cầm cưa” rồi?
Tuy tâm trạng của trợ lý Tề vô cùng rối rắm nhưng ngoài mặt vẫn trả lời tự nhiên: “Trước khi tới đây, Kỷ ca bảo em mời cô Ngôn tham gia tụ tập, lúc nãy em hỏi ý cô Ngôn thì cô ấy nói tối nay phải ra sân bay đón bạn, không rảnh.”
Thành thật trả lời xong, nhớ tới lúc nãy nhắc đến Mộc Phỉ với Ngôn Sơ Âm, trợ lý Tề hơi chột dạ. Suy cho cùng họ cũng chỉ suy đoán về mối quan hệ giữa Thụy ca và Mộc Phỉ thôi, thậm chí công ty còn lên tiếng phủ nhận. Mà thật ra lúc nói thế với Ngôn Sơ Âm, anh ta chỉ muốn phòng ngừa thôi, tuy ngoài miệng nói sợ Thụy ca lừa gạt con gái nhà người ta nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ tính của Thụy ca, trừ khi con gái chủ động, nếu không Thụy ca sẽ không chủ động. Đi theo Thụy ca nhiều năm, anh ta thấy Thụy ca chỉ thực sự chủ động với một người duy nhất là Mộc Phỉ. Bây giờ Thụy ca lại hỏi về Ngôn Sơ Âm, chẳng lẽ cô ấy cũng đặc biệt với Thụy ca?
Nghĩ thế, trợ lý Tề có cảm giác như mình đã làm chuyện xấu. Suy cho cùng, những rắc rối, scandal hay gì gì đó mà anh ta lo sợ đâu quan trọng bằng hạnh phúc của Thụy ca. Khó khăn lắm Thụy ca mới có cảm tình với một cô gái, Thiệu tổng cũng thường xuyên nhắc anh ta về chuyện này, không phải bảo anh ta chia rẽ uyên ương mà là hỗ trợ Thụy ca tán gái…
Trợ lý Tề vô cùng hổ thẹn, dè dặt thăm dò Thẩm Gia Thụy: “Thụy ca này… Anh và cô Ngôn đã quen biết từ trước ạ?” Nếu Thụy ca thực sự có ý với cô ấy, cho dù có tự vả mặt mình, anh ta cũng phải tìm cơ hội giải thích rõ cho cô ấy biết Thụy ca và Mộc Phỉ không có gì cả.
Thẩm Gia Thụy nhắm mắt lại, mặt không chút biểu cảm: “Hỏi vậy thôi, sau này chú ý một chút.”
Trợ lý Tề ngơ ngác, Thụy ca có ý gì? Sợ anh quá nhiệt tình với Ngôn Sơ Âm khiến người khác hiểu nhầm đó là ý của Thụy ca ư?
Dù vô cùng thắc mắc nhưng thấy Thẩm Gia Thụy đã nhắm mắt nghỉ ngơi, trợ lý Tề không tiện hỏi thêm, đành tự suy diễn một mình.
Có vẻ phần thắng nghiêng về Mộc Phỉ, đối với Thụy ca, cô ấy quan trọng hơn một chút? Vậy thì tạm thời anh ta sẽ không giải thích gì cả, chờ xem thái độ của Thụy ca rồi tính sau!
Xe đến thẳng địa điểm tụ tập. Lúc Thẩm Gia Thụy tới nơi, hầu hết mọi người đã có mặt đông đủ, Thẩm Gia Thụy đẩy cửa vào liền nhìn thấy một bóng hình mà anh không ngờ sẽ có mặt ở đây, nhíu mày hỏi trợ lý: “Sao Mộc Phỉ cũng tới đây?”
Thụy ca đang vui mừng hay khó chịu? Trợ lý Tề cẩn thận đánh giá sắc mặt Thẩm Gia Thụy, nói nhỏ: “Hình như Kỷ ca mời, em tưởng Thụy ca biết rồi.”
Thẩm Gia Thụy mím môi, cả phòng đã nhìn thấy anh, đều đang nhiệt tình chào hỏi anh. Thẩm Gia Thụy chần chờ, cuối cùng vẫn nhấc chân đi vào.
Danh sách chương