Edit: Sa
Đám người Ngôn Sơ Âm đi đến bãi đậu xe thì gặp nhóm của anh Kim và đạo diễn Giản, nghe bảo không có khách mời nào cùng tham gia, mọi người đều không cảm thấy bất ngờ. Ghi hình xong mới mười giờ, vẫn còn sớm chán, cuộc sống về đêm mới bắt đầu, có khi người ta có hẹn hết cũng nên. Chỉ cần một khách mời bận, những người còn lại cũng sẽ không tham gia để tránh bị cánh phóng viên phát hiện rồi viết bài lung tung, nói mọi người không chơi với người nào đó, có khi còn tung tin đồn người ấy bị cô lập! Do đó, tâm trạng vui chơi của mọi người không bị ảnh hưởng gì, vẫn hào hứng trêu ghẹo nhau.
Triệu Tử Phi vừa khởi động xe vừa nói với Ngôn Sơ Âm đang ngồi ở ghế phụ lái: “Sao tớ không biết là cậu quen Burning nhỉ?”
Ngôn Sơ Âm thoáng sững người, sau đó vội hỏi: “VJ nói?”
Thật ra cũng không cần hỏi, lúc cô đi đón Thẩm Gia Thụy chỉ có mỗi VJ, ngay cả tài xế cũng không biết, vậy thì trừ VJ ra còn ai nữa? Nhưng Triệu Tử Phi lắc đầu: “Không phải, bọn tớ nghe tổ đạo diễn nói.”
Ngôn Sơ Âm mệt mỏi: “Tin tức lan nhanh thế à? Đài chúng ta nhiều chuyện thật đấy, tổ đạo diễn bình thường trông nghiêm túc thế mà không ngờ cũng buôn chuyện.”
“Vậy thì phải xem đối tượng được buôn chuyện là ai đã. Từ lâu nhà đài đã muốn hợp tác với Burning nhưng khổ nỗi là không có ai nói vun vào, bây giờ mặc dù đã mời được Thẩm Gia Thụy nhưng không biết thái độ của các thành viên còn lại trong Burning thế nào, đâu ai biết anh ấy đại diện cho bản thân hay cho công ty. Vô tình tìm được nhân viên thân thiết với họ, không bàn tán cũng uổng.” Triệu Tử Phi vừa nói vừa nhướn mày nhìn Ngôn Sơ Âm, “Sao thế, tin vịt à?”
Ngôn Sơ Âm thở dài, kể thật đầu đuôi câu chuyện với anh bạn ngoại trừ quan hệ giữa cô và Thẩm Gia Thụy. Không phải Ngôn Sơ Âm không tin Triệu Tử Phi mà là tình huống hiện giờ rất khó xử, cả ngày hôm nay tiếp xúc với Thẩm Gia Thụy, người ta dường như không để ý gì tới quá khứ, nếu cô vô duyên vô cớ kể cho bạn mình thì chẳng khác gì cô vẫn còn có vương vấn người ta. Thôi vậy, chờ quay xong chương trình rồi tính tiếp, hiện tại Triệu Tử Phi ít nhiều cũng có tiếp xúc với Thẩm Gia Thụy, nếu lỡ miệng trước mặt mọi người thì nguy to. Mà cho dù Triệu Tử Phi có kín miệng, Ngôn Sơ Âm vẫn sợ hành động của anh ta để lộ, suy cho cùng người khó xử cũng là cô.
Triệu Tử Phi không biết Ngôn Sơ Âm còn có điều giấu giếm mình, anh ta vô cùng khiếp đảm: “Vậy á? Tớ nghe tổ đạo diễn nói ban đầu Thẩm Gia Thụy đã từ chối lời mời của bên mình, sau đó lại đổi ý là vì thân với cậu.”
Ngôn Sơ Âm há hốc mồm vì kinh ngạc, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Bộ không thấy quá… quá hoang đường hả? Burning là ai chứ? Giả dụ tớ quen họ thật đi thì người ta cũng đâu rảnh rỗi nói chuyện với tớ, càng không chỉ vì nể mặt tớ mà tham gia chương trình! Cứ như truyện cười cho tụi con nít ấy. Đó là chưa kể Thẩm Gia Thụy mới phát hành album, nghe nói cuối năm sẽ tổ chức tour diễn nữa, tham gia chương trình để tuyên truyền quá là bình thường.”
“Cũng đúng…”
Triệu Tử Phi tán đồng. Nếu nhân vật chính là người khác chứ không phải bạn thân của mình, anh ta sẽ phản bác. Với độ nổi tiếng của mình, Thẩm Gia Thụy không cần quảng bá thì chắc chắn tour diễn cũng sẽ thành công rực rỡ, thậm chí vé xem nhạc không đủ để bán chứ chẳng vừa! Hơn nữa lúc đầu Thẩm Gia Thụy đã từ chối, sau đó lại nhận lời, chắc chắn có nguyên nhân nào đó.
Triệu Tử Phi tin lời Ngôn Sơ Âm, cô không có lý do gì để lừa anh ta, nhưng trong lòng vẫn có vướng mắc.
Ngôn Sơ Âm sững sờ giây lát, lòng cũng hơi dao động, chẳng lẽ Thẩm Gia Thụy đổi ý vì mối tình đầu thật ư? Nhưng sự dao động cũng chỉ sượt qua trong thoáng chốc, cô nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, nói: “Có khi nào là vì Mộc Phỉ không?”
Triệu Tử Phi biết tin đồn giữa Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ, anh ta còn từng trêu Ngôn Sơ Âm phải vội vã chuyển nhà vì chuyện của họ, bây giờ nghe vậy thì suy ngẫm một chút rồi gật đầu nói: “Cũng có thể, không có lửa làm sao có khói, nếu không thì sao khi Thẩm Gia Thụy vừa đến Bắc Kinh, phóng viên còn chưa biết anh ấy tham gia gameshow mà đã dính phải scandal rồi.”
Ngôn Sơ Âm bổ sung: “Công ty quản lý của Mộc Phỉ ở Bắc Kinh, nếu không có việc thì sẽ không đi đến Thượng Hải. Thẩm Gia Thụy mượn cớ tham gia show để ở Bắc Kinh nửa năm, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ.”
Triệu Tử Phi kết luận: “Nghĩa là Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ thực sự có gì đó?”
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ thật đến không thể thật hơn, sau này, hôn lễ của họ còn làm rúng động cả giới giải trí nữa cơ. Có điều cô chỉ là người ngoài, cho dù biết cốt truyện cũng không thể khẳng định chắc chắn được, bèn đáp qua loa: “Chắc vậy.”
Triệu Tử Phi cảm thấy Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ chênh lệch quá lớn, cho dù có yêu nhau thật thì cũng không thể ở bên nhau cả đời. Ngôn Sơ Âm cũng thầm tán đồng. Nếu họ không có hào quang của nam nữ chính, cô cũng không tin họ có thể sánh bước cùng nhau tới cuối con đường vì tính cách của hai người thực sự là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nhưng kết cục trong truyện tranh là HE(1) đó!
(1) HE: happy ending, nghĩa là kết thúc có hậu.
Triệu Tử Phi cảm khái xong thì chuyển đề tài sang Ngôn Sơ Âm: “À đúng rồi, hôm ở sân bay là lần đầu tiên cậu gặp Giang Vân Hạo, vậy sao anh ấy lại quan tâm cậu thế? Anh ấy trúng tiếng sét ái tình với cậu?”
Ngôn Sơ Âm suýt phì cười: “Tiếng sét ái tình cái đầu cậu, chơi game quá bị lú rồi hả?”
Triệu Tử Phi cũng thấy suy đoán của mình vô lý, “Cũng phải, người mà cậu vô tình gặp là Giang Vân Hạo chứ có phải Kỷ Thư Tề đâu.”
“Phải đó.” Ngôn Sơ Âm lập tức gật đầu. Nếu hôm đó người cô gặp là Kỷ Thư Tề, cô sẽ không thấy lạ. Giang Vân Hạo nổi tiếng là “thanh tâm quả dục”, ngay cả Tống Thừa Vũ cũng có vài cô bạn gái tin đồn, còn Giang Vân Hạo thì hoàn toàn không.
Hơn nữa là người trong ngành, cho dù có không quan tâm đến mấy thì thỉnh thoảng Ngôn Sơ Âm cũng nghe vài tin đồn thổi. Nghe nói đời tư của Giang Vân Hạo cũng sạch sẽ y như hình tượng trên sâu khấu nên mọi người đều đoán anh không thích hẹn hò với nghệ sĩ. Vì thế cho dù Ngôn Sơ Âm có tự tin đến đâu đi nữa cũng không dám nghĩ anh phải lòng mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhìn thái độ chắc chắn của Ngôn Sơ Âm, Triệu Tử Phi vẫn thấy hoài nghi trong lòng. Có câu “người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc u mê”, anh ta vẫn tin vào tin tức về thái độ của Thẩm Gia Thụy mà tổ đạo diễn đã tiết lộ. Không biết đám con gái nghĩ gì, nhưng khi biết tin mình không phụ trách vị “đại Phật” Thẩm Gia Thụy, các MC nam vừa thất vọng vừa cảm thấy may mắn. Vốn dĩ đài truyền hình và công ty quản lý của Burning có bất hòa, ai biết khi hợp tác, Thẩm Gia Thụy sẽ có thái độ gì? Anh ta hoàn toàn không ngờ là cô bạn thân của mình lại phụ trách Thẩm Gia Thụy, hơn nữa suốt thời gian ghi hình, Thẩm Gia Thụy cũng rất dễ chịu, mặc dù không tỏ ra nhiệt tình với mọi người nhưng khi nào cần phối hợp thì sẽ phối hợp. Lúc tập dượt, vì các khách mời phía trước kéo dài thời gian mà hai vị khách mời cuối chỉ có mười lăm phút, ngay cả Trần Lộ nổi tiếng tốt tính cũng nổi giận, ấy vậy mà Thẩm Gia Thụy lại không nói gì. Việc này quá khác biệt so với tác phong làm việc bình thường của Thẩm Gia Thụy, nói không có nguyên nhân nào thì ai tin?
Triệu Tử Phi định phân tích điều này cho Ngôn Sơ Âm nghe nhưng xe đã đến nhà hàng, Triệu Tử Phi lo tìm chỗ đậu xe rồi quên béng mất.
***
Ngày tập dượt của Thẩm Gia Thụy được xác định vào thứ sáu, mặc dù không yêu cầu Ngôn Sơ Âm đến đón nhưng là “trợ lý” của Thẩm Gia Thụy, ban lãnh đạo đài đã xếp trống lịch cả ngày hôm đó cho Ngôn Sơ Âm nhằm để cô đi theo Thẩm Gia Thụy mọi lúc mọi nơi. Quá trình tập dượt cũng được ghi hình, vì mỗi số chương trình kéo dài gần hai tiếng nên không thể nào chỉ phát sóng phần thi hát dài mấy chục phút được.
Cho nên thứ sáu, Ngôn Sơ Âm ngoan ngoãn đến đài truyền hình sớm, Thẩm Gia Thụy vẫn chưa tới, vậy là cô ngồi trong phòng hóa trang buôn chuyện với chị Lý.
Vẫn chưa xác định ngày phát sóng chương trình nhưng toàn bộ đài truyền hình đều biết quan hệ “không phải thân thiết bình thường” giữa Ngôn Sơ Âm và Burning, chị Lý oán trách Ngôn Sơ Âm: “Sao em không nói sớm là quen Burning, làm hôm đó chị hiến kế vô ích.”
Ngôn Sơ Âm biết chị Lý muốn nói đến ngày chị ấy bảo Ngôn Sơ Âm tạo scandal với Thẩm Gia Thụy để sự nghiệp được nâng lên một bậc, cô bất đắc dĩ: “Bây giờ em có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.”
“Vậy thì đừng giải thích, dù sao chị cũng không nghe, không nghe!” Chị Lý cười, “Nhưng mà phải có chữ ký của Burning.”
Những người khác cũng nhờ cô xin chữ ký. Đài truyền hình có quy định khi nghệ sĩ tới đài ghi hình, nhân viên tuyệt đối không được xin chữ ký. Ngôn Sơ Âm có thể được coi là MC riêng của Thẩm Gia Thụy, trừ những trường hợp riêng tư, cô cũng phải tuân theo quy định. Bây giờ không những cô có thể “ở riêng” với Thẩm Gia Thụy mà còn “quen biết” Burning, do đó mọi người đều nhờ cô xin chữ ký.
“Có cơ hội thì em sẽ không quên đâu ha ha.” Ngôn Sơ Âm đáp qua loa, thầm nghĩ chắc chắn cô không có cơ hội.
Ngôn Sơ Âm lại hỏi chị Lý: “Lúc tới đài em nghe mọi người nói tiểu thuyết gì đó, là gì thế ạ?”
“Là tiểu thuyết ‘Thời gian bên nhau’, đó là cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường kinh điển, nghe nói sắp được chuyển thể thành phim điện ảnh rồi. Em đọc chưa?”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu: “Nghe quen quen nhưng chưa đọc.”
“Em lạc hậu quá đó. Dạo này trên weibo bàn tán truyện này suốt.” Chị Lý cười nói, “Nghe bảo tác giả là tài nữ, hình như cũng học trường em đó.”
Chị Lý vừa nói xong, một trợ lý thực tập lập tức chạy tới, “Đúng vậy đúng vậy, chị Âm Âm, tác giả đúng là tốt nghiệp trường đại học Bắc Kinh, tháng trước chị ấy mở buổi ký tặng, em còn chụp chung với chị ấy nữa nè, có khi nào chị biết chị ấy không?”
Ngôn Sơ Âm hiếu kỳ, nhận lấy điện thoại của trợ lý thực tập, vừa nhìn liền cười: “Đây là đàn em dưới chị hai khóa, lúc đi họp hội sinh viên có gặp cô bé.”
Trợ lý thực tập lại hỏi: “Tác giả nói quyển tiểu thuyết này được lấy cảm hứng từ đời thật, nam nữ chính học rất giỏi, fans đoán là cặp tình nhân trường Bắc Kinh, chị Âm Âm biết là ai không?”
“Chị không thân với cô bé ấy lắm nên không biết đâu.” Ngôn Sơ Âm lơ đễnh lắc đầu, đúng lúc này tài xế gửi tin nhắn thông báo khách mời sắp đến nơi, Ngôn Sơ Âm cất điện thoại, cười nói: “Phải làm việc rồi, hôm khác lại nói nhé.”
Đám người Ngôn Sơ Âm đi đến bãi đậu xe thì gặp nhóm của anh Kim và đạo diễn Giản, nghe bảo không có khách mời nào cùng tham gia, mọi người đều không cảm thấy bất ngờ. Ghi hình xong mới mười giờ, vẫn còn sớm chán, cuộc sống về đêm mới bắt đầu, có khi người ta có hẹn hết cũng nên. Chỉ cần một khách mời bận, những người còn lại cũng sẽ không tham gia để tránh bị cánh phóng viên phát hiện rồi viết bài lung tung, nói mọi người không chơi với người nào đó, có khi còn tung tin đồn người ấy bị cô lập! Do đó, tâm trạng vui chơi của mọi người không bị ảnh hưởng gì, vẫn hào hứng trêu ghẹo nhau.
Triệu Tử Phi vừa khởi động xe vừa nói với Ngôn Sơ Âm đang ngồi ở ghế phụ lái: “Sao tớ không biết là cậu quen Burning nhỉ?”
Ngôn Sơ Âm thoáng sững người, sau đó vội hỏi: “VJ nói?”
Thật ra cũng không cần hỏi, lúc cô đi đón Thẩm Gia Thụy chỉ có mỗi VJ, ngay cả tài xế cũng không biết, vậy thì trừ VJ ra còn ai nữa? Nhưng Triệu Tử Phi lắc đầu: “Không phải, bọn tớ nghe tổ đạo diễn nói.”
Ngôn Sơ Âm mệt mỏi: “Tin tức lan nhanh thế à? Đài chúng ta nhiều chuyện thật đấy, tổ đạo diễn bình thường trông nghiêm túc thế mà không ngờ cũng buôn chuyện.”
“Vậy thì phải xem đối tượng được buôn chuyện là ai đã. Từ lâu nhà đài đã muốn hợp tác với Burning nhưng khổ nỗi là không có ai nói vun vào, bây giờ mặc dù đã mời được Thẩm Gia Thụy nhưng không biết thái độ của các thành viên còn lại trong Burning thế nào, đâu ai biết anh ấy đại diện cho bản thân hay cho công ty. Vô tình tìm được nhân viên thân thiết với họ, không bàn tán cũng uổng.” Triệu Tử Phi vừa nói vừa nhướn mày nhìn Ngôn Sơ Âm, “Sao thế, tin vịt à?”
Ngôn Sơ Âm thở dài, kể thật đầu đuôi câu chuyện với anh bạn ngoại trừ quan hệ giữa cô và Thẩm Gia Thụy. Không phải Ngôn Sơ Âm không tin Triệu Tử Phi mà là tình huống hiện giờ rất khó xử, cả ngày hôm nay tiếp xúc với Thẩm Gia Thụy, người ta dường như không để ý gì tới quá khứ, nếu cô vô duyên vô cớ kể cho bạn mình thì chẳng khác gì cô vẫn còn có vương vấn người ta. Thôi vậy, chờ quay xong chương trình rồi tính tiếp, hiện tại Triệu Tử Phi ít nhiều cũng có tiếp xúc với Thẩm Gia Thụy, nếu lỡ miệng trước mặt mọi người thì nguy to. Mà cho dù Triệu Tử Phi có kín miệng, Ngôn Sơ Âm vẫn sợ hành động của anh ta để lộ, suy cho cùng người khó xử cũng là cô.
Triệu Tử Phi không biết Ngôn Sơ Âm còn có điều giấu giếm mình, anh ta vô cùng khiếp đảm: “Vậy á? Tớ nghe tổ đạo diễn nói ban đầu Thẩm Gia Thụy đã từ chối lời mời của bên mình, sau đó lại đổi ý là vì thân với cậu.”
Ngôn Sơ Âm há hốc mồm vì kinh ngạc, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Bộ không thấy quá… quá hoang đường hả? Burning là ai chứ? Giả dụ tớ quen họ thật đi thì người ta cũng đâu rảnh rỗi nói chuyện với tớ, càng không chỉ vì nể mặt tớ mà tham gia chương trình! Cứ như truyện cười cho tụi con nít ấy. Đó là chưa kể Thẩm Gia Thụy mới phát hành album, nghe nói cuối năm sẽ tổ chức tour diễn nữa, tham gia chương trình để tuyên truyền quá là bình thường.”
“Cũng đúng…”
Triệu Tử Phi tán đồng. Nếu nhân vật chính là người khác chứ không phải bạn thân của mình, anh ta sẽ phản bác. Với độ nổi tiếng của mình, Thẩm Gia Thụy không cần quảng bá thì chắc chắn tour diễn cũng sẽ thành công rực rỡ, thậm chí vé xem nhạc không đủ để bán chứ chẳng vừa! Hơn nữa lúc đầu Thẩm Gia Thụy đã từ chối, sau đó lại nhận lời, chắc chắn có nguyên nhân nào đó.
Triệu Tử Phi tin lời Ngôn Sơ Âm, cô không có lý do gì để lừa anh ta, nhưng trong lòng vẫn có vướng mắc.
Ngôn Sơ Âm sững sờ giây lát, lòng cũng hơi dao động, chẳng lẽ Thẩm Gia Thụy đổi ý vì mối tình đầu thật ư? Nhưng sự dao động cũng chỉ sượt qua trong thoáng chốc, cô nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, nói: “Có khi nào là vì Mộc Phỉ không?”
Triệu Tử Phi biết tin đồn giữa Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ, anh ta còn từng trêu Ngôn Sơ Âm phải vội vã chuyển nhà vì chuyện của họ, bây giờ nghe vậy thì suy ngẫm một chút rồi gật đầu nói: “Cũng có thể, không có lửa làm sao có khói, nếu không thì sao khi Thẩm Gia Thụy vừa đến Bắc Kinh, phóng viên còn chưa biết anh ấy tham gia gameshow mà đã dính phải scandal rồi.”
Ngôn Sơ Âm bổ sung: “Công ty quản lý của Mộc Phỉ ở Bắc Kinh, nếu không có việc thì sẽ không đi đến Thượng Hải. Thẩm Gia Thụy mượn cớ tham gia show để ở Bắc Kinh nửa năm, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ.”
Triệu Tử Phi kết luận: “Nghĩa là Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ thực sự có gì đó?”
Ngôn Sơ Âm thầm nghĩ thật đến không thể thật hơn, sau này, hôn lễ của họ còn làm rúng động cả giới giải trí nữa cơ. Có điều cô chỉ là người ngoài, cho dù biết cốt truyện cũng không thể khẳng định chắc chắn được, bèn đáp qua loa: “Chắc vậy.”
Triệu Tử Phi cảm thấy Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ chênh lệch quá lớn, cho dù có yêu nhau thật thì cũng không thể ở bên nhau cả đời. Ngôn Sơ Âm cũng thầm tán đồng. Nếu họ không có hào quang của nam nữ chính, cô cũng không tin họ có thể sánh bước cùng nhau tới cuối con đường vì tính cách của hai người thực sự là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nhưng kết cục trong truyện tranh là HE(1) đó!
(1) HE: happy ending, nghĩa là kết thúc có hậu.
Triệu Tử Phi cảm khái xong thì chuyển đề tài sang Ngôn Sơ Âm: “À đúng rồi, hôm ở sân bay là lần đầu tiên cậu gặp Giang Vân Hạo, vậy sao anh ấy lại quan tâm cậu thế? Anh ấy trúng tiếng sét ái tình với cậu?”
Ngôn Sơ Âm suýt phì cười: “Tiếng sét ái tình cái đầu cậu, chơi game quá bị lú rồi hả?”
Triệu Tử Phi cũng thấy suy đoán của mình vô lý, “Cũng phải, người mà cậu vô tình gặp là Giang Vân Hạo chứ có phải Kỷ Thư Tề đâu.”
“Phải đó.” Ngôn Sơ Âm lập tức gật đầu. Nếu hôm đó người cô gặp là Kỷ Thư Tề, cô sẽ không thấy lạ. Giang Vân Hạo nổi tiếng là “thanh tâm quả dục”, ngay cả Tống Thừa Vũ cũng có vài cô bạn gái tin đồn, còn Giang Vân Hạo thì hoàn toàn không.
Hơn nữa là người trong ngành, cho dù có không quan tâm đến mấy thì thỉnh thoảng Ngôn Sơ Âm cũng nghe vài tin đồn thổi. Nghe nói đời tư của Giang Vân Hạo cũng sạch sẽ y như hình tượng trên sâu khấu nên mọi người đều đoán anh không thích hẹn hò với nghệ sĩ. Vì thế cho dù Ngôn Sơ Âm có tự tin đến đâu đi nữa cũng không dám nghĩ anh phải lòng mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhìn thái độ chắc chắn của Ngôn Sơ Âm, Triệu Tử Phi vẫn thấy hoài nghi trong lòng. Có câu “người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc u mê”, anh ta vẫn tin vào tin tức về thái độ của Thẩm Gia Thụy mà tổ đạo diễn đã tiết lộ. Không biết đám con gái nghĩ gì, nhưng khi biết tin mình không phụ trách vị “đại Phật” Thẩm Gia Thụy, các MC nam vừa thất vọng vừa cảm thấy may mắn. Vốn dĩ đài truyền hình và công ty quản lý của Burning có bất hòa, ai biết khi hợp tác, Thẩm Gia Thụy sẽ có thái độ gì? Anh ta hoàn toàn không ngờ là cô bạn thân của mình lại phụ trách Thẩm Gia Thụy, hơn nữa suốt thời gian ghi hình, Thẩm Gia Thụy cũng rất dễ chịu, mặc dù không tỏ ra nhiệt tình với mọi người nhưng khi nào cần phối hợp thì sẽ phối hợp. Lúc tập dượt, vì các khách mời phía trước kéo dài thời gian mà hai vị khách mời cuối chỉ có mười lăm phút, ngay cả Trần Lộ nổi tiếng tốt tính cũng nổi giận, ấy vậy mà Thẩm Gia Thụy lại không nói gì. Việc này quá khác biệt so với tác phong làm việc bình thường của Thẩm Gia Thụy, nói không có nguyên nhân nào thì ai tin?
Triệu Tử Phi định phân tích điều này cho Ngôn Sơ Âm nghe nhưng xe đã đến nhà hàng, Triệu Tử Phi lo tìm chỗ đậu xe rồi quên béng mất.
***
Ngày tập dượt của Thẩm Gia Thụy được xác định vào thứ sáu, mặc dù không yêu cầu Ngôn Sơ Âm đến đón nhưng là “trợ lý” của Thẩm Gia Thụy, ban lãnh đạo đài đã xếp trống lịch cả ngày hôm đó cho Ngôn Sơ Âm nhằm để cô đi theo Thẩm Gia Thụy mọi lúc mọi nơi. Quá trình tập dượt cũng được ghi hình, vì mỗi số chương trình kéo dài gần hai tiếng nên không thể nào chỉ phát sóng phần thi hát dài mấy chục phút được.
Cho nên thứ sáu, Ngôn Sơ Âm ngoan ngoãn đến đài truyền hình sớm, Thẩm Gia Thụy vẫn chưa tới, vậy là cô ngồi trong phòng hóa trang buôn chuyện với chị Lý.
Vẫn chưa xác định ngày phát sóng chương trình nhưng toàn bộ đài truyền hình đều biết quan hệ “không phải thân thiết bình thường” giữa Ngôn Sơ Âm và Burning, chị Lý oán trách Ngôn Sơ Âm: “Sao em không nói sớm là quen Burning, làm hôm đó chị hiến kế vô ích.”
Ngôn Sơ Âm biết chị Lý muốn nói đến ngày chị ấy bảo Ngôn Sơ Âm tạo scandal với Thẩm Gia Thụy để sự nghiệp được nâng lên một bậc, cô bất đắc dĩ: “Bây giờ em có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.”
“Vậy thì đừng giải thích, dù sao chị cũng không nghe, không nghe!” Chị Lý cười, “Nhưng mà phải có chữ ký của Burning.”
Những người khác cũng nhờ cô xin chữ ký. Đài truyền hình có quy định khi nghệ sĩ tới đài ghi hình, nhân viên tuyệt đối không được xin chữ ký. Ngôn Sơ Âm có thể được coi là MC riêng của Thẩm Gia Thụy, trừ những trường hợp riêng tư, cô cũng phải tuân theo quy định. Bây giờ không những cô có thể “ở riêng” với Thẩm Gia Thụy mà còn “quen biết” Burning, do đó mọi người đều nhờ cô xin chữ ký.
“Có cơ hội thì em sẽ không quên đâu ha ha.” Ngôn Sơ Âm đáp qua loa, thầm nghĩ chắc chắn cô không có cơ hội.
Ngôn Sơ Âm lại hỏi chị Lý: “Lúc tới đài em nghe mọi người nói tiểu thuyết gì đó, là gì thế ạ?”
“Là tiểu thuyết ‘Thời gian bên nhau’, đó là cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường kinh điển, nghe nói sắp được chuyển thể thành phim điện ảnh rồi. Em đọc chưa?”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu: “Nghe quen quen nhưng chưa đọc.”
“Em lạc hậu quá đó. Dạo này trên weibo bàn tán truyện này suốt.” Chị Lý cười nói, “Nghe bảo tác giả là tài nữ, hình như cũng học trường em đó.”
Chị Lý vừa nói xong, một trợ lý thực tập lập tức chạy tới, “Đúng vậy đúng vậy, chị Âm Âm, tác giả đúng là tốt nghiệp trường đại học Bắc Kinh, tháng trước chị ấy mở buổi ký tặng, em còn chụp chung với chị ấy nữa nè, có khi nào chị biết chị ấy không?”
Ngôn Sơ Âm hiếu kỳ, nhận lấy điện thoại của trợ lý thực tập, vừa nhìn liền cười: “Đây là đàn em dưới chị hai khóa, lúc đi họp hội sinh viên có gặp cô bé.”
Trợ lý thực tập lại hỏi: “Tác giả nói quyển tiểu thuyết này được lấy cảm hứng từ đời thật, nam nữ chính học rất giỏi, fans đoán là cặp tình nhân trường Bắc Kinh, chị Âm Âm biết là ai không?”
“Chị không thân với cô bé ấy lắm nên không biết đâu.” Ngôn Sơ Âm lơ đễnh lắc đầu, đúng lúc này tài xế gửi tin nhắn thông báo khách mời sắp đến nơi, Ngôn Sơ Âm cất điện thoại, cười nói: “Phải làm việc rồi, hôm khác lại nói nhé.”
Danh sách chương