Edit: Sa
Ngôn Sơ Âm nghe lời anh cả, vì thế Triệu Tử Phi bị cô tha khỏi cuộc trò chuyện hăng say cùng mỹ nữ.
Triệu Tử Phi không vui: “Này, bình thường anh là anh quan tâm tới cô lắm mà sao cô lại nỡ đối xử với anh như vậy? Một mình cô ế là đủ rồi, không được cản trở anh tìm bạn gái.”
“Tìm bạn gái? Cậu có tìm bạn trai thì tớ cũng chẳng thèm cản trở đâu.” Ngôn Sơ Âm lườm, “Anh Viễn Hàng tìm chúng ta, cậu xác định là tiếp tục đứng đây tán gái?”
Lúc Triệu Tử Phi mới gia nhập “Nào ta cùng cười”, anh ta còn không bằng Ngôn Sơ Âm. Dù sao Ngôn Sơ Âm cũng đã có kinh nghiệm dẫn chương trình ở trường đại học, còn Triệu Tử Phi xuất thân là diễn viên, trong lĩnh vực MC, anh ta hoàn toàn là tay mơ, vì thế đạo diễn đành nhờ hai MC lão làng hướng dẫn hai người mới. Lâm Vũ Tường là linh hồn của chương trình, chịu toàn bộ trách nhiệm trong việc kiểm soát trường quay, vì thế người có ít kinh nghiệm là Ngôn Sơ Âm đã đi theo anh ấy để không tạo thêm quá nhiều gánh nặng, còn Triệu Tử Phi được giao cho Tống Viễn Hàng. Do đó, mặc dù Tống Viễn Hàng không phải là anh lớn nhất nhưng vừa nghe anh ấy tìm mình, Triệu Tử Phi lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc sửa sang lại cổ áo, nghiêm túc nói: “Nếu có việc quan trọng thì mau đi thôi, đừng để anh Hàng chờ lâu.”
Nói xong, Triệu Tử Phi đi sượt qua người Ngôn Sơ Âm, ra vẻ rất năng nổ, quả không hổ danh là diễn viên. Ngôn Sơ Âm phì cười, không vạch mặt Triệu Tử Phi mà ngoan ngoãn đi sau anh ta.
Mặc dù nhờ át chủ bài “Nào ta cùng cười” mà Ngôn Sơ Âm và Triệu Tử Phi có chỗ đứng trong đài, nhưng so với Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng, họ chẳng là gì.
Mấy năm gần đây càng ngày có càng nhiều chương trình giải trí, đài Bắc Kinh thuận theo thị hiếu của khán giả, một năm sản xuất một, hai chương trình mới. Những chương trình này không quá dài, nhiều nhất chỉ kéo dài hai, ba tháng là xong, Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng là MC hàng đầu của đài, thường được giao dẫn các buổi lễ lớn và vài chương trình định kỳ, ngoài ra Tống Viễn Hàng còn được các đài khác mời tham gia chương trình giải trí khác. Do đó, kinh nghiệm làm MC giữa hai người anh lớn với Ngôn Sơ Âm và Triệu Tử Phi cách nhau một trời một vực.
Triệu Tử Phi đỡ hơn một chút là trọng tâm sự nghiệp của anh ta không phải là MC, nếu nhận nhiều chương trình, anh ta sẽ không có thời gian đóng phim. Ngôn Sơ Âm mới đích thực là người nhàn rỗi, trong lúc cô bình chân như vại thì hai ông anh lại lo lắng thay cô. Ngôn Sơ Âm không biết việc cô được tham gia “Giọng ca đẹp nhất” có phải là nhờ hai anh giúp đỡ hay không bởi vì dù họ đã làm việc ở đài mười mấy năm, rất có tiếng nói với các đạo diễn và nhà chế tác; tuy nhiên, chương trình này được đầu tư lên tới mấy trăm triệu tệ, là một dự án siêu khủng, có lẽ ngay cả các anh ấy cũng không có quyền can thiệp.
Nhưng có một việc mà Ngôn Sơ Âm có thể chắc chắn là các anh tìm cô và Triệu Tử Phi là để truyền thụ kinh nghiệm. Nếu có thể biết trước khách mời thì không gì tốt hơn, biết người biết ta, cô có thể chuẩn bị trước, tránh đến lúc đó không biết thông tin gì về khách mời.
Đáng tiếc tổ sản xuất chương trình làm công tác bảo mật quá tốt, Tống Viễn Hàng cũng không biết ai sẽ tham gia chương trình, anh ấy dặn dò Ngôn Sơ Âm, “Đài đã dồn toàn lực để mời một vị khách VIP, đàm phán tương đối ổn thỏa, nghe nói vài hôm nữa ekip của ca sĩ đó sẽ tới đài ký hợp đồng. Tất cả khách mời đều thu xếp xong hết rồi, một hai tuần nữa sẽ ghi hình, hai đứa liệu mà chuẩn bị.”
“Ai tham gia thì cũng không bắt cậu hát đâu, cậu lo gì chứ?” Triệu Tử Phi choàng vai Ngôn Sơ Âm, tỏ ra nghĩa khí: “Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cô.”
Tống Viễn Hàng đâm chọt không chút nương tay: “Cậu đừng cản chân Âm Âm là tốt lắm rồi.”
Trong lúc họ cười đùa, Lâm Vũ Tường mở cửa phòng bao ra, dẫn vào một người mà Ngôn Sơ Âm hoàn toàn không ngờ tới.
Là Trương Nhiên. Không phải cậu ta đang quay phim ở Hoành Điếm ư? Tin đồn hẹn hò giữa Ngôn Sơ Âm và Trương Nhiên đã qua hơn nửa tháng, không còn ai thèm nhắc tới nữa, bây giờ cộng đồng mạng chỉ đang chăm chăm bàn tán chủ đề về Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ.
Hiện tại, Ngôn Sơ Âm coi như đã thực hiện đúng lời của của mình với quản lý của Trương Nhiên. Nửa tháng qua, Ngôn Sơ Âm và Trương Nhiên không hề liên lạc với nhau, cô lao vào kiếm tiền, Trương Nhiên đóng phim, so ra anh ta còn bận hơn cả cô, mỗi ngày quay phim đến nửa đêm mới xong, cho dù muốn nói chuyện với cô thì cũng không có thời gian. Thật ra trong thời gian quay phim ở Hoành Điếm, Trương Nhiên cũng tranh thủ nhắn tin cho cô vào nửa đêm sau khi hoàn thành công việc, ban đầu Ngôn Sơ Âm không trả lời, sau đó chờ tin đồn của họ lắng xuống, cô mới trả lời lại một hai câu, nhưng cô nhắn tin vào buổi sáng thì Trương Nhiên còn đang ngủ bù, vì vậy hai người không trò chuyện được nhiều.
Tiểu thịt tươi bận rộn thế mà còn có thể dự tiệc sinh nhật của anh cả, quá là trọng tình trọng nghĩa, Ngôn Sơ Âm nghĩ. Trương Nhiên vừa vào phòng liền nhìn về phía họ, Ngôn Sơ Âm cười với anh ta, Triệu Tử Phi đứng dậy, hồ hởi nói với bạn thân: “A Nhiên, qua đây ngồi, cậu về khi nào thế?”
Trương Nhiên thường xuyên tới đài Bắc Kinh, có quan hệ rất tốt với các MC chương trình “Nào ta cùng cười”, ban đầu anh ta là bạn thân của Triệu Tử Phi, sau đó dần dần trở thành bạn vong niên(1) của Lâm Vũ Tường. Hôm nay Lâm Vũ Tường là chủ tiệc, cho dù Triệu Tử Phi không lên tiếng thì anh ấy cũng sắp xếp cho Trương Nhiên ngồi cùng bàn với tụi Triệu Tử Phi.
(1) Bạn vong niên: Tình bạn cách biệt tuổi tác.
“A Nhiên đã cố bớt chút thời gian tới đây đấy, mấy đứa nhớ lo cho cậu ấy giúp anh.”
Chỗ ngồi còn lại duy nhất là bên cạnh Tống Viễn Hàng, đối diện Ngôn Sơ Âm. Trương Nhiên ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên đã cười toe với Ngôn Sơ Âm, hàm răng trắng sáng đều như bắp của anh ta suýt làm cô choáng váng.
“Thật ra cũng không chỉ vì anh Lâm, ngày mai có việc phải về công ty nên sẵn tiện xin đoàn phim nghỉ hai ngày.” Trương Nhiên nói rất chân thành, nếu ánh mắt của anh ta có thể ít nhìn về phía đối diện thì sẽ càng chân thành hơn.
Ngôn Sơ Âm thực sự không thể đáp lại tình cảm của tiểu thịt tươi. Đối với cô, tuổi tác không quan trọng, nghề nghiệp mới là vấn đề lớn nhất của họ.
Một trong những lý do mà Ngôn Sơ Âm chia tay Thẩm Gia Thụy là vì cô không muốn yêu người trong giới giải trí. Khi đó Ngôn Sơ Âm đã thực sự nghĩ như vậy. Nghệ sĩ và người bình thường là hai thế giới, giữa họ có khoảng cách rất lớn, lớn đến mức Ngôn Sơ Âm chưa từng nghĩ đến việc cố gắng. Lúc đó Ngôn Sơ Âm cho rằng họ còn trẻ, tương lai có vô vàn biến đổi, cô có thể gặp được người tốt hơn, tại sao phải lãng phí tuổi trẻ cho một người không thể đi cùng mình đến cuối đời?
Có điều Ngôn Sơ Âm không ngờ chỉ mấy năm sau, cô cũng bước chân vào làng giải trí.
Bây giờ, cô đã là người thuộc giới giải trí, khoảng cách bị xóa bỏ, nhưng cô đã hứa với bố mẹ là không yêu nghệ sĩ, công việc là công việc, trên phương diện tình cảm cô nhất định phải tìm chàng trai vững chãi, gia cảnh trong sạch, hoàn cảnh sống đơn giản.
Lời hứa là lời hứa, cho dù tiểu thịt tươi có đẹp trai hơn nữa, ánh mắt nhìn cô có si tình khiến tim cô loạn nhịp hơn nữa thì cô vẫn không thể đáp lại. Ngôn Sơ Âm mượn cớ nhìn điện thoại để cúi đầu, tránh ánh mắt của Trương Nhiên.
“Vậy cũng rất có lòng rồi.” Lâm Vũ Tường không để ý tới ánh mắt của Trương Nhiên, anh vỗ vai Trương Nhiên, hai người uống vài ly rồi Lâm Vũ Tường nói: “Anh không ngồi lâu được, lát nữa lại tìm mấy đứa, mấy đứa chơi đi nhé.”
Lâm Vũ Tường là nhân vật chính, phải tiếp đãi khách khứa nên không thể ngồi cố định tại một bàn nào đó được. Triệu Tử Phi gặp bạn thân thì hưng phấn quá độ, liên tục cụng ly với bạn mình, còn Trương Nhiên thì ai mời cũng uống.
Dạ dày của Tống Viễn Hàng không khỏe, mỗi dịp ăn uống, mọi người ngăn anh còn không kịp nên càng không có chuyện mời rượu anh. Anh cũng tự biết thân biết phận nên vừa uống nước ép trái cây vừa nhìn mấy người trẻ tuổi cụng hết ly này tới ly khác.
Ngôn Sơ Âm là con gái nên cũng không bị chuốc rượu. Trong khi Triệu Tử Phi và Trương Nhiên uống quên trời quên đất, cô ngồi nói chuyện với Tống Viễn Hàng, vì không khí đang cuồng nhiệt nên hai anh em không để ý thấy đôi bạn kia đã say mèm. Hơn nữa một trong hai người khi say rượu chẳng an ổn chút nào, Triệu Tử Phi mỗi lần uống say cứ như mượn rượu làm càn.
“Sao A Nhiên cũng say khướt thế này?” Tống Viễn Hàng đau đầu, “Tử Phi thì thôi đi, đưa nó về nhà anh hoặc nhà em ngủ một đêm là xong, nhưng chúng ta không có số điện thoại của quản lý A Nhiên, đâu thể tùy tiện đưa cậu ấy đi được.”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, “Không biết anh cả có cách gì không.”
Tống Viễn Hàng đứng dậy nhìn quanh, Lâm Vũ Tường cũng đã bắt đầu ồn ào, anh bất đắc dĩ ngồi xuống, “Coi bộ anh ấy cũng say rồi. May mà có chị dâu, chúng ta khỏi phải lo cho anh ấy.”
“Thôi, để em tìm số điện thoại của anh Thường.” Ngôn Sơ Âm lấy điện thoại ra, thấy Tống Viễn Hàng đang tò mò nhìn mình, cô giải thích, “Đợt rộ tin đồn hẹn hò, anh ta có gọi điện cho em, chắc là vẫn còn số trong nhật ký cuộc gọi.”
Tống Viễn Hàng nhíu mày: “Anh ta gọi cho em làm gì?”
Trương Nhiên hiện đang cực kỳ nổi tiếng, so với Ngôn Sơ Âm, chắc chắn cậu ta ở thế thượng phong, Tống Viễn Hàng lo ekip của cậu ta ức hiếp em gái mình.
Mặc dù rất cảm động trước sự quan tâm của Tống Viễn Hàng nhưng Ngôn Sơ Âm cũng nói đỡ cho ekip của Trương Nhiên: “Chuyện lần trước là do em làm liên lụy tới cậu ấy, anh Thường thấu tình đạt lý lắm, chỉ hy vọng em giữ im lặng như họ thôi.”
Các anh mình rất bao che cho người nhà, nếu Ngôn Sơ Âm kể Thường Minh bảo cô giữ khoảng cách với Trương Nhiên, e rằng các anh sẽ cảm thấy cô bị bắt nạt.
Cho dù cô không nói thật nhưng Tống Viễn Hàng vẫn lo lắng, anh nói: “Tìm được số điện thoại thì đưa anh, để anh gọi.”
Ngôn Sơ Âm không giành với anh ấy, cô nhanh chóng tìm số tìm thoại, sau đó đưa cho anh ấy.
Tống Viễn Hàng cầm điện thoại đứng lên: “Trong này ồn quá, anh ra ngoài gọi điện.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, nhìn đôi bạn thân nào đó ôm chai bia kêu gào không say không về, cô thấy hơi áp lực, thầm mong anh Hàng mau quay lại, chứ cô yếu ớt thế này không thể trông nom nổi hai tên say khướt mất kiểm soát kia!
Có lẽ là cảm nhận được lời cầu nguyện của Ngôn Sơ Âm, chưa tới một phút, Tống Viễn hàng đã quay lại, Ngôn Sơ Âm vội hỏi: “Anh Thường có tới đón không anh?”
Tống Viễn Hàng lắc đầu: “Không tới đón được, cả trợ lý và quản lý của A Nhiên còn đang ở Hoành Điếm, không về cùng cậu ấy. Thường Minh không yên tâm để người khác tới đón nên nhờ anh chăm sóc cậu ta một đêm.”
Ngôn Sơ Âm nhìn hai con ma men, Tống Viễn Hàng quyết định: “Thế này đi, anh đưa A Nhiên về nhà anh, Tử Phi giao cho em.”
“Dạ.” Ngôn Sơ Âm gật đầu, biết đây là sắp xếp ổn thỏa nhất. Cô và Triệu Tử Phi rất thân nhau, cho dù có bị phóng viên chụp ảnh thì fans cũng sẽ không hiểu lầm.
Chẳng qua trong nội tâm của Ngôn Sơ Âm đang gào thét, cô không muốn chăm sóc hai con ma men này tẹo nào, hai người họ uống say cứ như ngựa đứt cương, không ai khống chế nổi!
Ngôn Sơ Âm nghe lời anh cả, vì thế Triệu Tử Phi bị cô tha khỏi cuộc trò chuyện hăng say cùng mỹ nữ.
Triệu Tử Phi không vui: “Này, bình thường anh là anh quan tâm tới cô lắm mà sao cô lại nỡ đối xử với anh như vậy? Một mình cô ế là đủ rồi, không được cản trở anh tìm bạn gái.”
“Tìm bạn gái? Cậu có tìm bạn trai thì tớ cũng chẳng thèm cản trở đâu.” Ngôn Sơ Âm lườm, “Anh Viễn Hàng tìm chúng ta, cậu xác định là tiếp tục đứng đây tán gái?”
Lúc Triệu Tử Phi mới gia nhập “Nào ta cùng cười”, anh ta còn không bằng Ngôn Sơ Âm. Dù sao Ngôn Sơ Âm cũng đã có kinh nghiệm dẫn chương trình ở trường đại học, còn Triệu Tử Phi xuất thân là diễn viên, trong lĩnh vực MC, anh ta hoàn toàn là tay mơ, vì thế đạo diễn đành nhờ hai MC lão làng hướng dẫn hai người mới. Lâm Vũ Tường là linh hồn của chương trình, chịu toàn bộ trách nhiệm trong việc kiểm soát trường quay, vì thế người có ít kinh nghiệm là Ngôn Sơ Âm đã đi theo anh ấy để không tạo thêm quá nhiều gánh nặng, còn Triệu Tử Phi được giao cho Tống Viễn Hàng. Do đó, mặc dù Tống Viễn Hàng không phải là anh lớn nhất nhưng vừa nghe anh ấy tìm mình, Triệu Tử Phi lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc sửa sang lại cổ áo, nghiêm túc nói: “Nếu có việc quan trọng thì mau đi thôi, đừng để anh Hàng chờ lâu.”
Nói xong, Triệu Tử Phi đi sượt qua người Ngôn Sơ Âm, ra vẻ rất năng nổ, quả không hổ danh là diễn viên. Ngôn Sơ Âm phì cười, không vạch mặt Triệu Tử Phi mà ngoan ngoãn đi sau anh ta.
Mặc dù nhờ át chủ bài “Nào ta cùng cười” mà Ngôn Sơ Âm và Triệu Tử Phi có chỗ đứng trong đài, nhưng so với Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng, họ chẳng là gì.
Mấy năm gần đây càng ngày có càng nhiều chương trình giải trí, đài Bắc Kinh thuận theo thị hiếu của khán giả, một năm sản xuất một, hai chương trình mới. Những chương trình này không quá dài, nhiều nhất chỉ kéo dài hai, ba tháng là xong, Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng là MC hàng đầu của đài, thường được giao dẫn các buổi lễ lớn và vài chương trình định kỳ, ngoài ra Tống Viễn Hàng còn được các đài khác mời tham gia chương trình giải trí khác. Do đó, kinh nghiệm làm MC giữa hai người anh lớn với Ngôn Sơ Âm và Triệu Tử Phi cách nhau một trời một vực.
Triệu Tử Phi đỡ hơn một chút là trọng tâm sự nghiệp của anh ta không phải là MC, nếu nhận nhiều chương trình, anh ta sẽ không có thời gian đóng phim. Ngôn Sơ Âm mới đích thực là người nhàn rỗi, trong lúc cô bình chân như vại thì hai ông anh lại lo lắng thay cô. Ngôn Sơ Âm không biết việc cô được tham gia “Giọng ca đẹp nhất” có phải là nhờ hai anh giúp đỡ hay không bởi vì dù họ đã làm việc ở đài mười mấy năm, rất có tiếng nói với các đạo diễn và nhà chế tác; tuy nhiên, chương trình này được đầu tư lên tới mấy trăm triệu tệ, là một dự án siêu khủng, có lẽ ngay cả các anh ấy cũng không có quyền can thiệp.
Nhưng có một việc mà Ngôn Sơ Âm có thể chắc chắn là các anh tìm cô và Triệu Tử Phi là để truyền thụ kinh nghiệm. Nếu có thể biết trước khách mời thì không gì tốt hơn, biết người biết ta, cô có thể chuẩn bị trước, tránh đến lúc đó không biết thông tin gì về khách mời.
Đáng tiếc tổ sản xuất chương trình làm công tác bảo mật quá tốt, Tống Viễn Hàng cũng không biết ai sẽ tham gia chương trình, anh ấy dặn dò Ngôn Sơ Âm, “Đài đã dồn toàn lực để mời một vị khách VIP, đàm phán tương đối ổn thỏa, nghe nói vài hôm nữa ekip của ca sĩ đó sẽ tới đài ký hợp đồng. Tất cả khách mời đều thu xếp xong hết rồi, một hai tuần nữa sẽ ghi hình, hai đứa liệu mà chuẩn bị.”
“Ai tham gia thì cũng không bắt cậu hát đâu, cậu lo gì chứ?” Triệu Tử Phi choàng vai Ngôn Sơ Âm, tỏ ra nghĩa khí: “Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ cô.”
Tống Viễn Hàng đâm chọt không chút nương tay: “Cậu đừng cản chân Âm Âm là tốt lắm rồi.”
Trong lúc họ cười đùa, Lâm Vũ Tường mở cửa phòng bao ra, dẫn vào một người mà Ngôn Sơ Âm hoàn toàn không ngờ tới.
Là Trương Nhiên. Không phải cậu ta đang quay phim ở Hoành Điếm ư? Tin đồn hẹn hò giữa Ngôn Sơ Âm và Trương Nhiên đã qua hơn nửa tháng, không còn ai thèm nhắc tới nữa, bây giờ cộng đồng mạng chỉ đang chăm chăm bàn tán chủ đề về Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ.
Hiện tại, Ngôn Sơ Âm coi như đã thực hiện đúng lời của của mình với quản lý của Trương Nhiên. Nửa tháng qua, Ngôn Sơ Âm và Trương Nhiên không hề liên lạc với nhau, cô lao vào kiếm tiền, Trương Nhiên đóng phim, so ra anh ta còn bận hơn cả cô, mỗi ngày quay phim đến nửa đêm mới xong, cho dù muốn nói chuyện với cô thì cũng không có thời gian. Thật ra trong thời gian quay phim ở Hoành Điếm, Trương Nhiên cũng tranh thủ nhắn tin cho cô vào nửa đêm sau khi hoàn thành công việc, ban đầu Ngôn Sơ Âm không trả lời, sau đó chờ tin đồn của họ lắng xuống, cô mới trả lời lại một hai câu, nhưng cô nhắn tin vào buổi sáng thì Trương Nhiên còn đang ngủ bù, vì vậy hai người không trò chuyện được nhiều.
Tiểu thịt tươi bận rộn thế mà còn có thể dự tiệc sinh nhật của anh cả, quá là trọng tình trọng nghĩa, Ngôn Sơ Âm nghĩ. Trương Nhiên vừa vào phòng liền nhìn về phía họ, Ngôn Sơ Âm cười với anh ta, Triệu Tử Phi đứng dậy, hồ hởi nói với bạn thân: “A Nhiên, qua đây ngồi, cậu về khi nào thế?”
Trương Nhiên thường xuyên tới đài Bắc Kinh, có quan hệ rất tốt với các MC chương trình “Nào ta cùng cười”, ban đầu anh ta là bạn thân của Triệu Tử Phi, sau đó dần dần trở thành bạn vong niên(1) của Lâm Vũ Tường. Hôm nay Lâm Vũ Tường là chủ tiệc, cho dù Triệu Tử Phi không lên tiếng thì anh ấy cũng sắp xếp cho Trương Nhiên ngồi cùng bàn với tụi Triệu Tử Phi.
(1) Bạn vong niên: Tình bạn cách biệt tuổi tác.
“A Nhiên đã cố bớt chút thời gian tới đây đấy, mấy đứa nhớ lo cho cậu ấy giúp anh.”
Chỗ ngồi còn lại duy nhất là bên cạnh Tống Viễn Hàng, đối diện Ngôn Sơ Âm. Trương Nhiên ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên đã cười toe với Ngôn Sơ Âm, hàm răng trắng sáng đều như bắp của anh ta suýt làm cô choáng váng.
“Thật ra cũng không chỉ vì anh Lâm, ngày mai có việc phải về công ty nên sẵn tiện xin đoàn phim nghỉ hai ngày.” Trương Nhiên nói rất chân thành, nếu ánh mắt của anh ta có thể ít nhìn về phía đối diện thì sẽ càng chân thành hơn.
Ngôn Sơ Âm thực sự không thể đáp lại tình cảm của tiểu thịt tươi. Đối với cô, tuổi tác không quan trọng, nghề nghiệp mới là vấn đề lớn nhất của họ.
Một trong những lý do mà Ngôn Sơ Âm chia tay Thẩm Gia Thụy là vì cô không muốn yêu người trong giới giải trí. Khi đó Ngôn Sơ Âm đã thực sự nghĩ như vậy. Nghệ sĩ và người bình thường là hai thế giới, giữa họ có khoảng cách rất lớn, lớn đến mức Ngôn Sơ Âm chưa từng nghĩ đến việc cố gắng. Lúc đó Ngôn Sơ Âm cho rằng họ còn trẻ, tương lai có vô vàn biến đổi, cô có thể gặp được người tốt hơn, tại sao phải lãng phí tuổi trẻ cho một người không thể đi cùng mình đến cuối đời?
Có điều Ngôn Sơ Âm không ngờ chỉ mấy năm sau, cô cũng bước chân vào làng giải trí.
Bây giờ, cô đã là người thuộc giới giải trí, khoảng cách bị xóa bỏ, nhưng cô đã hứa với bố mẹ là không yêu nghệ sĩ, công việc là công việc, trên phương diện tình cảm cô nhất định phải tìm chàng trai vững chãi, gia cảnh trong sạch, hoàn cảnh sống đơn giản.
Lời hứa là lời hứa, cho dù tiểu thịt tươi có đẹp trai hơn nữa, ánh mắt nhìn cô có si tình khiến tim cô loạn nhịp hơn nữa thì cô vẫn không thể đáp lại. Ngôn Sơ Âm mượn cớ nhìn điện thoại để cúi đầu, tránh ánh mắt của Trương Nhiên.
“Vậy cũng rất có lòng rồi.” Lâm Vũ Tường không để ý tới ánh mắt của Trương Nhiên, anh vỗ vai Trương Nhiên, hai người uống vài ly rồi Lâm Vũ Tường nói: “Anh không ngồi lâu được, lát nữa lại tìm mấy đứa, mấy đứa chơi đi nhé.”
Lâm Vũ Tường là nhân vật chính, phải tiếp đãi khách khứa nên không thể ngồi cố định tại một bàn nào đó được. Triệu Tử Phi gặp bạn thân thì hưng phấn quá độ, liên tục cụng ly với bạn mình, còn Trương Nhiên thì ai mời cũng uống.
Dạ dày của Tống Viễn Hàng không khỏe, mỗi dịp ăn uống, mọi người ngăn anh còn không kịp nên càng không có chuyện mời rượu anh. Anh cũng tự biết thân biết phận nên vừa uống nước ép trái cây vừa nhìn mấy người trẻ tuổi cụng hết ly này tới ly khác.
Ngôn Sơ Âm là con gái nên cũng không bị chuốc rượu. Trong khi Triệu Tử Phi và Trương Nhiên uống quên trời quên đất, cô ngồi nói chuyện với Tống Viễn Hàng, vì không khí đang cuồng nhiệt nên hai anh em không để ý thấy đôi bạn kia đã say mèm. Hơn nữa một trong hai người khi say rượu chẳng an ổn chút nào, Triệu Tử Phi mỗi lần uống say cứ như mượn rượu làm càn.
“Sao A Nhiên cũng say khướt thế này?” Tống Viễn Hàng đau đầu, “Tử Phi thì thôi đi, đưa nó về nhà anh hoặc nhà em ngủ một đêm là xong, nhưng chúng ta không có số điện thoại của quản lý A Nhiên, đâu thể tùy tiện đưa cậu ấy đi được.”
Ngôn Sơ Âm lắc đầu, “Không biết anh cả có cách gì không.”
Tống Viễn Hàng đứng dậy nhìn quanh, Lâm Vũ Tường cũng đã bắt đầu ồn ào, anh bất đắc dĩ ngồi xuống, “Coi bộ anh ấy cũng say rồi. May mà có chị dâu, chúng ta khỏi phải lo cho anh ấy.”
“Thôi, để em tìm số điện thoại của anh Thường.” Ngôn Sơ Âm lấy điện thoại ra, thấy Tống Viễn Hàng đang tò mò nhìn mình, cô giải thích, “Đợt rộ tin đồn hẹn hò, anh ta có gọi điện cho em, chắc là vẫn còn số trong nhật ký cuộc gọi.”
Tống Viễn Hàng nhíu mày: “Anh ta gọi cho em làm gì?”
Trương Nhiên hiện đang cực kỳ nổi tiếng, so với Ngôn Sơ Âm, chắc chắn cậu ta ở thế thượng phong, Tống Viễn Hàng lo ekip của cậu ta ức hiếp em gái mình.
Mặc dù rất cảm động trước sự quan tâm của Tống Viễn Hàng nhưng Ngôn Sơ Âm cũng nói đỡ cho ekip của Trương Nhiên: “Chuyện lần trước là do em làm liên lụy tới cậu ấy, anh Thường thấu tình đạt lý lắm, chỉ hy vọng em giữ im lặng như họ thôi.”
Các anh mình rất bao che cho người nhà, nếu Ngôn Sơ Âm kể Thường Minh bảo cô giữ khoảng cách với Trương Nhiên, e rằng các anh sẽ cảm thấy cô bị bắt nạt.
Cho dù cô không nói thật nhưng Tống Viễn Hàng vẫn lo lắng, anh nói: “Tìm được số điện thoại thì đưa anh, để anh gọi.”
Ngôn Sơ Âm không giành với anh ấy, cô nhanh chóng tìm số tìm thoại, sau đó đưa cho anh ấy.
Tống Viễn Hàng cầm điện thoại đứng lên: “Trong này ồn quá, anh ra ngoài gọi điện.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, nhìn đôi bạn thân nào đó ôm chai bia kêu gào không say không về, cô thấy hơi áp lực, thầm mong anh Hàng mau quay lại, chứ cô yếu ớt thế này không thể trông nom nổi hai tên say khướt mất kiểm soát kia!
Có lẽ là cảm nhận được lời cầu nguyện của Ngôn Sơ Âm, chưa tới một phút, Tống Viễn hàng đã quay lại, Ngôn Sơ Âm vội hỏi: “Anh Thường có tới đón không anh?”
Tống Viễn Hàng lắc đầu: “Không tới đón được, cả trợ lý và quản lý của A Nhiên còn đang ở Hoành Điếm, không về cùng cậu ấy. Thường Minh không yên tâm để người khác tới đón nên nhờ anh chăm sóc cậu ta một đêm.”
Ngôn Sơ Âm nhìn hai con ma men, Tống Viễn Hàng quyết định: “Thế này đi, anh đưa A Nhiên về nhà anh, Tử Phi giao cho em.”
“Dạ.” Ngôn Sơ Âm gật đầu, biết đây là sắp xếp ổn thỏa nhất. Cô và Triệu Tử Phi rất thân nhau, cho dù có bị phóng viên chụp ảnh thì fans cũng sẽ không hiểu lầm.
Chẳng qua trong nội tâm của Ngôn Sơ Âm đang gào thét, cô không muốn chăm sóc hai con ma men này tẹo nào, hai người họ uống say cứ như ngựa đứt cương, không ai khống chế nổi!
Danh sách chương