Edit: Sa
Mặc dù để bất cẩn gặp lại nhưng Ngôn Sơ Âm cũng không quá xui xẻo, lúc này cô đang dựa vào cửa xe, hơn nửa người bị cánh cửa che khuất, hơn nữa ánh sáng dưới hầm giữ xe hơi mờ, nam nữ chính cách cô mấy mét, lại vừa đi vừa nói chuyện với nhau nên không để ý tới cô.
Ngôn Sơ Âm nhanh nhẹn bò lên xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại, mặc dù không hiểu vì sao nam nữ chính lại hẹn hò ở đây nhưng nhân vật quần chúng như cô cũng hơi chột dạ, có lẽ đây chính là cái số của vật hy sinh.
Ngôn Sơ Âm cúi đầu đóng cửa xe nên không biết rằng cách đó không xa, bước chân của Thẩm Gia Thụy khẽ dừng lại, anh nhìn về phía này, song trừ những dãy xe ra, không thấy ai cả.
Thẩm Gia Thụy dời tầm mắt như không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước. Mộc Phỉ đi bên cạnh thấy vậy thì cảnh giác nhích lại gần Thẩm Gia Thụy, hỏi nhỏ: “Thẩm đại ca sao thế?”
Mộc Phỉ tưởng có phóng viên. Cô bỗng dưng nổi tiếng, từ lúc bộ phim đầu tay được công chiếu đến bây giờ còn chưa tới nửa năm, lúc phim mới được công chiếu, cô luôn là nhân vật chính trong những chủ đề bàn luận của cộng đồng mạng, phóng viên cũng đã tìm hiểu tất tần tật mọi thứ về cô. Sau đó mấy tháng, cô ngâm mình ở phim trường nên không còn bị chú ý như lúc trước nữa, song mấy ngày trước MV cô đóng cùng Thẩm đại ca được phát hành, truyền thông và cộng đồng mạng lại đổ dồn sự chú ý vào cô.
Mấy ngày nay, mỗi khi đi ra ngoài, cô phải mang khẩu trang và kính râm, nếu không chắc chắn sẽ bị chụp ảnh, làm gì cũng bị fans của Thẩm Gia Thụy phát hiện. Đến bây giờ Mộc Phỉ mới nhận thức rõ ràng địa vị của Thẩm Gia Thụy trong giới giải trí. Cô chỉ đóng chung MV với anh thôi mà trong một đêm weibo tăng thêm tám trăm ngàn lượt theo dõi, sắp vượt mốc một triệu.
Không giống với sự nổi tiếng trước đó khi phim đầu tay công chiếu, bây giờ Mộc Phỉ mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là “nổi tiếng”. Thảo nào có rất nhiều nữ nghệ sĩ theo đuổi Thẩm đại ca, thậm chí đàn chị Lâm cùng công ty luôn rất quan tâm tới cô nhưng khi biết tin cô đóng MV của Thẩm Gia Thụy thì đột nhiên thay đổi thái độ, thi thoảng còn mỉa mai cô, nói cô sắp nổi tiếng rồi, sau này đừng quên đàn chị…
Mộc Phỉ không muốn dựa vào ai đó để nổi tiếng, nổi tiếng cũng được mà không nổi tiếng cũng chẳng sao, cô bước chân vào giới giải trí là để quay phim, cô thích hóa thân thành nhân vật, vai chính cũng được, vai phụ cũng tốt, thậm chí vai quần chúng cũng không vấn đề, chỉ cần được đóng phim là cô vui rồi.
Nhưng lúc nãy khi tập dượt, nhìn Thẩm đại ca vô cùng quyến rũ dưới ánh đèn sân khấu, tim cô bỗng đập thình thịch. Lần đầu tiên Mộc Phỉ có khát khao, cô muốn mình xuất sắc hơn để có thể quang minh chính đại… tiến về phía anh.
Trước khi có đủ tư cách đứng bên cạnh Thẩm đại ca, Mộc Phỉ không muốn khắp nơi đều là tin đồn hai người hẹn hò, hơn nữa giữa họ hiện tại chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, đúng là Thẩm đại ca rất quan tâm cô nhưng không phải kiểu mà báo chí đồn đại, hơn nữa Thẩm đại ca cũng không muốn mỗi ngày đều bị người ta soi mói đời sống riêng tư.
Nghĩ thế, Mộc Phỉ hơi bận lòng, mặc dù cô là khách mời của buổi hòa nhạc, sẽ có màn trình diễn cùng Thẩm đại ca nhưng nếu bây giờ bị phóng viên chụp hình hai người đi chung thì sẽ không ai quan tâm hai người có hợp tác làm việc hay không mà chỉ biết lấy bức ảnh làm “bằng chứng hẹn hò”.
Mộc Phỉ ghé sát vào người Thẩm Gia Thụy nói chuyện để phòng hờ có phóng viên đang ẩn núp ở gần đó nghe thấy, không ngờ Thẩm Gia Thụy đột nhiên ngẩng đầu, lùi về sau, kéo dài khoảng cách với Mộc Phỉ.
Hành động quá khác thường của Thẩm Gia Thụy khiến Mộc Phỉ sửng sốt. Trước khi quay MV, Thẩm đại ca rất lạnh nhạt, nhưng họ làm việc chung khá lâu, cô cứ nghĩ qua một thời gian dài tiếp xúc, Thẩm đại ca quan tâm tới cô có nghĩa họ đã là bạn bè, hơn nữa cũng không ít lần hai người đứng gần nhau, tại sao bây giờ Thẩm đại ca lại có hành động như vậy? Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn Thẩm Gia Thụy, ánh mắt trong veo không giấu nổi sự tổn thương.
Ngôn Sơ Âm ngồi vững thì ngẩng đầu, lập tức trông thấy cảnh nam nữ chính nhìn nhau đắm đuối.
Quả thật Thẩm Gia Thụy đối xử với Mộc Phỉ rất chu đáo, nếu không sẽ chẳng cho cô ấy mượn chiếc xe yêu quý về khách sạn lấy đồ vì quản lý của cô ấy vắng mặt, thậm chí còn dẫn cô ấy đi lấy xe. Thấy ánh mắt của Mộc Phỉ, Thẩm Gia Thụy biết mình phản ứng thái quá, anh đè nén sự phiền não khó hiểu trong lòng xuống, đang định nói gì đó thì cảm nhận được có người đang nhìn mình. Thẩm Gia Thụy nhìn về hướng Ngôn Sơ Âm lần nữa, ánh mắt hai người chạm vào nhau sau nhiều năm xa cách.
Ngôn Sơ Âm đang hào hứng xem kịch thì bị bắt quả tang, ngồi trong xe mà cũng bị phát hiện, siêu sao có khác, nhạy cảm ghê.
Ngôn Sơ Âm hơi lúng túng, mặc dù cô không cố ý nhìn lén người ta hẹn hò nhưng ai bảo nam nữ chính cứ đứng trước xe cô? Không biết Thẩm Gia Thụy có tin đây chỉ là trùng hợp hay không. Bị nam chính bắt quả tang tại trận, Ngôn Sơ Âm nhất thời không biết nên vờ như không thấy hay giơ tay chào hỏi đối phương. Dẫu sao cũng là mối tình đầu, hơn nữa mắt còn chạm mắt, nếu nói “Xin lỗi, tôi không nhận ra anh” thì giả quá.
Trong lúc Ngôn Sơ Âm rối rắm, Thẩm Gia Thụy đã ngoảnh đầu đi, gương mặt vô cảm nói chuyện với nữ chính, hai người họ đi tới chiếc siêu xe cách đó không xa, nữ chính lấy chìa khóa xe trong tay của Thẩm Gia Thụy, tự mở cửa chui vào xe, còn Thẩm Gia Thụy thì đứng nhìn.
Chắc là Thẩm Gia Thụy không nhận ra mình đâu nhỉ? Ngôn Sơ Âm nghĩ. Cô ngồi trong xe, cách tấm chắn xe, đèn lại mờ, chỉ khi mắt Thẩm Gia Thụy là tia X-Quang mới nhận ra cô, nhỉ?
Tất nhiên là anh ta biết có người ngồi trong xe rình xem cho nên mới cố ý giữ khoảng cách với nữ chính, thậm chí còn không mở cửa xe cho nữ chính mà chỉ đứng nhìn, đúng là giấu đầu hở đuôi, rõ ràng vài phút trước họ còn nhìn nhau say đắm cơ mà.
Ngôn Sơ Âm thầm mắng trong lòng, nếu không phải vì nam nữ chính còn chưa rời đi, cô đã huýt sáo rồi, bao nhiêu năm rồi mà ai đó vẫn không tiến bộ chút nào, vẫn… ấu trĩ như trước kia.
Không thể phủ nhận điều này khiến Ngôn Sơ Âm rất vui vẻ, không phải vì cô muốn tái hợp với Thẩm Gia Thụy mà là vì cốt truyện. Kể từ khi cô biết mình xuyên không vào truyện tranh, cô vô cùng sợ Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ, sợ trong giây phút bất cẩn nào đó, cô sẽ trở thành kẻ xấu xa.
Bây giờ trông thấy Thẩm Gia Thụy vẫn là người quen thuộc trong trí nhớ, Ngôn Sơ Âm yên tâm hẳn, nếu Thẩm Gia Thụy không thay đổi mà vẫn là anh của ban đầu, vậy thì có lẽ cô sẽ không biến thành vật hy sinh. Đây là một thế giới chân thật, bất kể nội dung truyện tranh ra sao, ít nhất cô có lòng tin về chính mình.
Nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm nhoẻn môi cười, cô yên tâm rồi.
Điện thoại báo có tin nhắn mới, Ngôn Sơ Âm cúi đầu mở điện thoại, trong xe hiện lên ánh sáng mờ mờ phát ra từ màn hình điện thoại, Ngôn Sơ Âm thấy Triệu Tử Phi gửi tới biểu tượng khuôn mặt tội nghiệp, hỏi cô vì sao không để ý tới anh ta.
Ngôn Sơ Âm gõ bàn phím trả lời cho Triệu Tử Phi.
Ở đối diện, Thẩm Gia Thụy khẽ nhíu mày, trông rất ảo não.
Tuy bị tổn thương vì hành động giữ khoảng cách của Thẩm Gia Thụy nhưng những rung động trước sự quan tâm của anh đã chiến thắng tất cả, Mộc Phỉ vừa lên xe liền nhô đầu ra, ân cần hỏi Thẩm Gia Thụy: “Thẩm đại ca sao vậy ạ?”
“Không sao.” Thẩm Gia Thụy mím môi, kiềm chế không nhìn về phía đối diện nhưng ánh mắt vẫn liếc thấy ánh sáng yếu ớt trong xe cô, vậy là anh bất giác ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ngay sau đó, Thẩm Gia Thụy lại ép mình không được nhìn nữa, phiền não chất chồng phiền não, thái độ khi nói chuyện với Mộc Phỉ cũng không tốt lắm, “Không có gì đâu, em mau đi đi.”
Bị người ta đuổi đi, Mộc Phỉ hơi tủi thân, vốn dĩ cô định bắt taxi về khách sạn, nhưng vì anh không yên tâm nên đã chủ động cho cô mượn xe, bây giờ anh lại khó chịu với cô. Dù sao Mộc Phỉ cũng là con gái, bị người thương đối xử như vậy ai mà chẳng buồn, đôi mắt cô ngấn lệ, nhưng vì không muốn để Thẩm Gia Thụy nhìn thấy nên mượn cớ khởi động xe để cúi đầu, che đi gương mặt của mình.
Vì không thể làm được gì Thẩm Gia Thụy, Mộc Phỉ đành trút giận lên chiếc xe yêu quý của anh. Cô khởi động xe, đạp mạnh chân ga lái xe bỏ đi, đáng tiếc lúc này Thẩm Gia Thụy chẳng màng quan tâm đến chiếc xe yêu quý của mình chứ đừng nói là để ý tới sự kỳ lạ của Mộc Phỉ.
Thẩm Gia Thụy đang vô cùng khổ sở, mặc dù chỉ nhìn thấy có người ngồi trong xe, cũng không thấy rõ hình dạng của người đó nhưng anh vẫn gần như chắc chắn người trên xe là cô, bởi vì chỉ có cô mới khiến lòng anh phiền não. Nghĩ tới việc cô đang ngồi nhìn mình ở cách đó mấy mét, Thẩm Gia Thụy cảm thấy tay chân thừa thãi, hệt như ngày xưa.
Cảm giác quen thuộc đó càng khiến Thẩm Gia Thụy sốt sắng và bất an, rõ ràng đã buông bỏ rồi, cũng đã bắt đầu cuộc sống mới từ lâu nhưng sự hiện diện của cô vẫn khiến anh xao động, vậy những gì anh làm trong bao năm qua chẳng phải quá nực cười ư?
Ngôn Sơ Âm không cảm nhận được sự rối rắm trong lòng nam chính, cô nhắn tin xong thì ngẩng đầu lên, trông thấy Thẩm Gia Thụy vẫn đang lặng lẽ nhìn về hướng nữ chính rời đi, cô thầm cảm thán, tình cảm của nam nữ chính có vẻ đang tiến triển thuận lợi, cho dù có mối tình đầu đê tiện là cô hay không thì bộ truyện vẫn đi đúng hướng.
Cảm thán xong, Ngôn Sơ Âm lại cúi đầu nhắn tin.
Mặc dù Thẩm Gia Thụy không ngoảnh đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của cô, anh mím môi, sau đó như đã đưa ra quyết định, xoay người tiến từng bước về cô.
Ngôn Sơ Âm đang cúi đầu gõ tin nhắn nên không chú ý đến động tĩnh của Thẩm Gia Thụy, đến khi cô cảm thấy có người đứng gần thì cửa xe đã bị gõ mấy cái kèm theo giọng nói nam tính vô cùng lãnh đạm: “Làm phiền giao camera ra đây.”
Ngôn Sơ Âm nghệt ra, Thẩm Gia Thụy tưởng cô là phóng viên? Cô đẹp thế này mà lại bị hiểu lầm thành chó săn(1)? Anh ta mù à?!
(1) Chó săn: từ chỉ các phóng viên giải trí suốt ngày rình rập, theo dõi nghệ sĩ theo nghĩa tiêu cực.
Mặc dù để bất cẩn gặp lại nhưng Ngôn Sơ Âm cũng không quá xui xẻo, lúc này cô đang dựa vào cửa xe, hơn nửa người bị cánh cửa che khuất, hơn nữa ánh sáng dưới hầm giữ xe hơi mờ, nam nữ chính cách cô mấy mét, lại vừa đi vừa nói chuyện với nhau nên không để ý tới cô.
Ngôn Sơ Âm nhanh nhẹn bò lên xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại, mặc dù không hiểu vì sao nam nữ chính lại hẹn hò ở đây nhưng nhân vật quần chúng như cô cũng hơi chột dạ, có lẽ đây chính là cái số của vật hy sinh.
Ngôn Sơ Âm cúi đầu đóng cửa xe nên không biết rằng cách đó không xa, bước chân của Thẩm Gia Thụy khẽ dừng lại, anh nhìn về phía này, song trừ những dãy xe ra, không thấy ai cả.
Thẩm Gia Thụy dời tầm mắt như không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước. Mộc Phỉ đi bên cạnh thấy vậy thì cảnh giác nhích lại gần Thẩm Gia Thụy, hỏi nhỏ: “Thẩm đại ca sao thế?”
Mộc Phỉ tưởng có phóng viên. Cô bỗng dưng nổi tiếng, từ lúc bộ phim đầu tay được công chiếu đến bây giờ còn chưa tới nửa năm, lúc phim mới được công chiếu, cô luôn là nhân vật chính trong những chủ đề bàn luận của cộng đồng mạng, phóng viên cũng đã tìm hiểu tất tần tật mọi thứ về cô. Sau đó mấy tháng, cô ngâm mình ở phim trường nên không còn bị chú ý như lúc trước nữa, song mấy ngày trước MV cô đóng cùng Thẩm đại ca được phát hành, truyền thông và cộng đồng mạng lại đổ dồn sự chú ý vào cô.
Mấy ngày nay, mỗi khi đi ra ngoài, cô phải mang khẩu trang và kính râm, nếu không chắc chắn sẽ bị chụp ảnh, làm gì cũng bị fans của Thẩm Gia Thụy phát hiện. Đến bây giờ Mộc Phỉ mới nhận thức rõ ràng địa vị của Thẩm Gia Thụy trong giới giải trí. Cô chỉ đóng chung MV với anh thôi mà trong một đêm weibo tăng thêm tám trăm ngàn lượt theo dõi, sắp vượt mốc một triệu.
Không giống với sự nổi tiếng trước đó khi phim đầu tay công chiếu, bây giờ Mộc Phỉ mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là “nổi tiếng”. Thảo nào có rất nhiều nữ nghệ sĩ theo đuổi Thẩm đại ca, thậm chí đàn chị Lâm cùng công ty luôn rất quan tâm tới cô nhưng khi biết tin cô đóng MV của Thẩm Gia Thụy thì đột nhiên thay đổi thái độ, thi thoảng còn mỉa mai cô, nói cô sắp nổi tiếng rồi, sau này đừng quên đàn chị…
Mộc Phỉ không muốn dựa vào ai đó để nổi tiếng, nổi tiếng cũng được mà không nổi tiếng cũng chẳng sao, cô bước chân vào giới giải trí là để quay phim, cô thích hóa thân thành nhân vật, vai chính cũng được, vai phụ cũng tốt, thậm chí vai quần chúng cũng không vấn đề, chỉ cần được đóng phim là cô vui rồi.
Nhưng lúc nãy khi tập dượt, nhìn Thẩm đại ca vô cùng quyến rũ dưới ánh đèn sân khấu, tim cô bỗng đập thình thịch. Lần đầu tiên Mộc Phỉ có khát khao, cô muốn mình xuất sắc hơn để có thể quang minh chính đại… tiến về phía anh.
Trước khi có đủ tư cách đứng bên cạnh Thẩm đại ca, Mộc Phỉ không muốn khắp nơi đều là tin đồn hai người hẹn hò, hơn nữa giữa họ hiện tại chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, đúng là Thẩm đại ca rất quan tâm cô nhưng không phải kiểu mà báo chí đồn đại, hơn nữa Thẩm đại ca cũng không muốn mỗi ngày đều bị người ta soi mói đời sống riêng tư.
Nghĩ thế, Mộc Phỉ hơi bận lòng, mặc dù cô là khách mời của buổi hòa nhạc, sẽ có màn trình diễn cùng Thẩm đại ca nhưng nếu bây giờ bị phóng viên chụp hình hai người đi chung thì sẽ không ai quan tâm hai người có hợp tác làm việc hay không mà chỉ biết lấy bức ảnh làm “bằng chứng hẹn hò”.
Mộc Phỉ ghé sát vào người Thẩm Gia Thụy nói chuyện để phòng hờ có phóng viên đang ẩn núp ở gần đó nghe thấy, không ngờ Thẩm Gia Thụy đột nhiên ngẩng đầu, lùi về sau, kéo dài khoảng cách với Mộc Phỉ.
Hành động quá khác thường của Thẩm Gia Thụy khiến Mộc Phỉ sửng sốt. Trước khi quay MV, Thẩm đại ca rất lạnh nhạt, nhưng họ làm việc chung khá lâu, cô cứ nghĩ qua một thời gian dài tiếp xúc, Thẩm đại ca quan tâm tới cô có nghĩa họ đã là bạn bè, hơn nữa cũng không ít lần hai người đứng gần nhau, tại sao bây giờ Thẩm đại ca lại có hành động như vậy? Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn Thẩm Gia Thụy, ánh mắt trong veo không giấu nổi sự tổn thương.
Ngôn Sơ Âm ngồi vững thì ngẩng đầu, lập tức trông thấy cảnh nam nữ chính nhìn nhau đắm đuối.
Quả thật Thẩm Gia Thụy đối xử với Mộc Phỉ rất chu đáo, nếu không sẽ chẳng cho cô ấy mượn chiếc xe yêu quý về khách sạn lấy đồ vì quản lý của cô ấy vắng mặt, thậm chí còn dẫn cô ấy đi lấy xe. Thấy ánh mắt của Mộc Phỉ, Thẩm Gia Thụy biết mình phản ứng thái quá, anh đè nén sự phiền não khó hiểu trong lòng xuống, đang định nói gì đó thì cảm nhận được có người đang nhìn mình. Thẩm Gia Thụy nhìn về hướng Ngôn Sơ Âm lần nữa, ánh mắt hai người chạm vào nhau sau nhiều năm xa cách.
Ngôn Sơ Âm đang hào hứng xem kịch thì bị bắt quả tang, ngồi trong xe mà cũng bị phát hiện, siêu sao có khác, nhạy cảm ghê.
Ngôn Sơ Âm hơi lúng túng, mặc dù cô không cố ý nhìn lén người ta hẹn hò nhưng ai bảo nam nữ chính cứ đứng trước xe cô? Không biết Thẩm Gia Thụy có tin đây chỉ là trùng hợp hay không. Bị nam chính bắt quả tang tại trận, Ngôn Sơ Âm nhất thời không biết nên vờ như không thấy hay giơ tay chào hỏi đối phương. Dẫu sao cũng là mối tình đầu, hơn nữa mắt còn chạm mắt, nếu nói “Xin lỗi, tôi không nhận ra anh” thì giả quá.
Trong lúc Ngôn Sơ Âm rối rắm, Thẩm Gia Thụy đã ngoảnh đầu đi, gương mặt vô cảm nói chuyện với nữ chính, hai người họ đi tới chiếc siêu xe cách đó không xa, nữ chính lấy chìa khóa xe trong tay của Thẩm Gia Thụy, tự mở cửa chui vào xe, còn Thẩm Gia Thụy thì đứng nhìn.
Chắc là Thẩm Gia Thụy không nhận ra mình đâu nhỉ? Ngôn Sơ Âm nghĩ. Cô ngồi trong xe, cách tấm chắn xe, đèn lại mờ, chỉ khi mắt Thẩm Gia Thụy là tia X-Quang mới nhận ra cô, nhỉ?
Tất nhiên là anh ta biết có người ngồi trong xe rình xem cho nên mới cố ý giữ khoảng cách với nữ chính, thậm chí còn không mở cửa xe cho nữ chính mà chỉ đứng nhìn, đúng là giấu đầu hở đuôi, rõ ràng vài phút trước họ còn nhìn nhau say đắm cơ mà.
Ngôn Sơ Âm thầm mắng trong lòng, nếu không phải vì nam nữ chính còn chưa rời đi, cô đã huýt sáo rồi, bao nhiêu năm rồi mà ai đó vẫn không tiến bộ chút nào, vẫn… ấu trĩ như trước kia.
Không thể phủ nhận điều này khiến Ngôn Sơ Âm rất vui vẻ, không phải vì cô muốn tái hợp với Thẩm Gia Thụy mà là vì cốt truyện. Kể từ khi cô biết mình xuyên không vào truyện tranh, cô vô cùng sợ Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ, sợ trong giây phút bất cẩn nào đó, cô sẽ trở thành kẻ xấu xa.
Bây giờ trông thấy Thẩm Gia Thụy vẫn là người quen thuộc trong trí nhớ, Ngôn Sơ Âm yên tâm hẳn, nếu Thẩm Gia Thụy không thay đổi mà vẫn là anh của ban đầu, vậy thì có lẽ cô sẽ không biến thành vật hy sinh. Đây là một thế giới chân thật, bất kể nội dung truyện tranh ra sao, ít nhất cô có lòng tin về chính mình.
Nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm nhoẻn môi cười, cô yên tâm rồi.
Điện thoại báo có tin nhắn mới, Ngôn Sơ Âm cúi đầu mở điện thoại, trong xe hiện lên ánh sáng mờ mờ phát ra từ màn hình điện thoại, Ngôn Sơ Âm thấy Triệu Tử Phi gửi tới biểu tượng khuôn mặt tội nghiệp, hỏi cô vì sao không để ý tới anh ta.
Ngôn Sơ Âm gõ bàn phím trả lời cho Triệu Tử Phi.
Ở đối diện, Thẩm Gia Thụy khẽ nhíu mày, trông rất ảo não.
Tuy bị tổn thương vì hành động giữ khoảng cách của Thẩm Gia Thụy nhưng những rung động trước sự quan tâm của anh đã chiến thắng tất cả, Mộc Phỉ vừa lên xe liền nhô đầu ra, ân cần hỏi Thẩm Gia Thụy: “Thẩm đại ca sao vậy ạ?”
“Không sao.” Thẩm Gia Thụy mím môi, kiềm chế không nhìn về phía đối diện nhưng ánh mắt vẫn liếc thấy ánh sáng yếu ớt trong xe cô, vậy là anh bất giác ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ngay sau đó, Thẩm Gia Thụy lại ép mình không được nhìn nữa, phiền não chất chồng phiền não, thái độ khi nói chuyện với Mộc Phỉ cũng không tốt lắm, “Không có gì đâu, em mau đi đi.”
Bị người ta đuổi đi, Mộc Phỉ hơi tủi thân, vốn dĩ cô định bắt taxi về khách sạn, nhưng vì anh không yên tâm nên đã chủ động cho cô mượn xe, bây giờ anh lại khó chịu với cô. Dù sao Mộc Phỉ cũng là con gái, bị người thương đối xử như vậy ai mà chẳng buồn, đôi mắt cô ngấn lệ, nhưng vì không muốn để Thẩm Gia Thụy nhìn thấy nên mượn cớ khởi động xe để cúi đầu, che đi gương mặt của mình.
Vì không thể làm được gì Thẩm Gia Thụy, Mộc Phỉ đành trút giận lên chiếc xe yêu quý của anh. Cô khởi động xe, đạp mạnh chân ga lái xe bỏ đi, đáng tiếc lúc này Thẩm Gia Thụy chẳng màng quan tâm đến chiếc xe yêu quý của mình chứ đừng nói là để ý tới sự kỳ lạ của Mộc Phỉ.
Thẩm Gia Thụy đang vô cùng khổ sở, mặc dù chỉ nhìn thấy có người ngồi trong xe, cũng không thấy rõ hình dạng của người đó nhưng anh vẫn gần như chắc chắn người trên xe là cô, bởi vì chỉ có cô mới khiến lòng anh phiền não. Nghĩ tới việc cô đang ngồi nhìn mình ở cách đó mấy mét, Thẩm Gia Thụy cảm thấy tay chân thừa thãi, hệt như ngày xưa.
Cảm giác quen thuộc đó càng khiến Thẩm Gia Thụy sốt sắng và bất an, rõ ràng đã buông bỏ rồi, cũng đã bắt đầu cuộc sống mới từ lâu nhưng sự hiện diện của cô vẫn khiến anh xao động, vậy những gì anh làm trong bao năm qua chẳng phải quá nực cười ư?
Ngôn Sơ Âm không cảm nhận được sự rối rắm trong lòng nam chính, cô nhắn tin xong thì ngẩng đầu lên, trông thấy Thẩm Gia Thụy vẫn đang lặng lẽ nhìn về hướng nữ chính rời đi, cô thầm cảm thán, tình cảm của nam nữ chính có vẻ đang tiến triển thuận lợi, cho dù có mối tình đầu đê tiện là cô hay không thì bộ truyện vẫn đi đúng hướng.
Cảm thán xong, Ngôn Sơ Âm lại cúi đầu nhắn tin.
Mặc dù Thẩm Gia Thụy không ngoảnh đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của cô, anh mím môi, sau đó như đã đưa ra quyết định, xoay người tiến từng bước về cô.
Ngôn Sơ Âm đang cúi đầu gõ tin nhắn nên không chú ý đến động tĩnh của Thẩm Gia Thụy, đến khi cô cảm thấy có người đứng gần thì cửa xe đã bị gõ mấy cái kèm theo giọng nói nam tính vô cùng lãnh đạm: “Làm phiền giao camera ra đây.”
Ngôn Sơ Âm nghệt ra, Thẩm Gia Thụy tưởng cô là phóng viên? Cô đẹp thế này mà lại bị hiểu lầm thành chó săn(1)? Anh ta mù à?!
(1) Chó săn: từ chỉ các phóng viên giải trí suốt ngày rình rập, theo dõi nghệ sĩ theo nghĩa tiêu cực.
Danh sách chương