Ngôn Sơ Âm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt kề sát mình, Thẩm Gia Thụy còn chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Vì chưa tỉnh ngủ, phản xạ của Ngôn Sơ Âm hơi chậm, bị động nhìn anh vài giây mới nhớ ra việc phải đẩy anh ra, nhưng cả người cô hiện đang bủn rủn, không những không đẩy anh ra được mà còn kích thích người ta, kết quả là Thẩm Gia Thụy công thành chiếm đất.

Ngôn Sơ Âm cố gắng giãy giụa, mím chặt môi không cho anh đưa lưỡi vào, tay đẩy lồng ngực anh ra, đáng tiếc Thẩm Gia Thụy là đàn ông thực thụ, bình thường có thể nhường nhịn cô nhưng ở những thời khắc quyết định, anh tuyệt đối không lùi bước. Hơn nữa mười năm trước Thẩm Gia Thụy đã biết cô gái nằm dưới người mình lúc này là người nghĩ một đằng nói một nẻo, lại thích bắt nạt kẻ yếu hơn, nếu trước mặt cô, ngay cả thái độ và giới hạn mà anh còn không có thì đừng nói là được voi đòi tiên, không bị cô "hành" đã là may mắn lắm rồi.

Thẩm Gia Thụy thầm hạ quyết tâm, một tay anh kéo tay cô ra sau lưng mình, tay còn lại dời xuống cù vào nơi nhạy cảm của cô. Ngôn Sơ Âm bị tấn công, vô thức kêu "A", Thẩm Gia Thụy lập tức đưa lưỡi vào miệng cô.

Thay đổi thế chủ đạo, không khí xung quanh dần dần biến đổi, trong khoang xe yên tĩnh bắt đầu vang lên tiếng thở nhẹ, hơi thở càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng dồn dập, cũng càng lúc càng mập mờ, bên ngoài xe trời đông buốt giá, bên trong xe ý xuân dạt dào.

Khăn quàng cổ của Ngôn Sơ Âm đã bị kéo xuống từ bao giờ, chiếc áo khoác cũng tụt xuống cánh tay, bộ lễ phục mặc nhân dịp đi dự tiệc biến thành trợ thủ cho người ở bên trên cô, mảng da trắng muốt bại lộ trong không khí, tạo điều kiện thuận lợi để tăng thêm sự thân mật.

Cơn bão hóa thành mưa phùn, không biết Thẩm Gia Thụy hạ lưng ghế xe xuống từ khi nào, anh đã rời khỏi ghế lái, cả người che kín cơ thể Ngôn Sơ Âm, anh hôn cô triền miên, nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu dời xuống, từ đôi môi đến gò má, lướt dọc từ chiếc cằm thon xuống cần cổ thiên nga, sau đó khám phá xương quai xanh và gò ngực. Anh như một vị vua đang thong dong tuần tra lãnh địa của mình, mỗi tấc da anh đi qua đều in hằn dấu vết của anh.

Điều kiện mà bộ lễ phục tạo ra đã hết, Thẩm Gia Thụy tiếc nuối đảo quanh ở cổ váy, sau đó bèn chấp nhận số phận mà đi theo con đường cũ quay trở về đôi môi mọng. Thẩm Gia Thụy ôm gương mặt Ngôn Sơ Âm bằng cả hai tay, lại hôn thêm lần nữa, anh xâm nhập hoàn toàn, quấn quýt, tựa như muốn bù lại nuối tiếc ban nãy.

Không biết hôn bao lâu, Ngôn Sơ Âm mới hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác như môi đã bị sưng lên mà người ở bên trên không hề có dấu hiệu dừng lại, đúng là được voi đòi tiên, Ngôn Sơ Âm không nhịn nổi nữa mà há mồm ra.

"Á!" Cảm nhận được cơn đau từ đôi môi, rốt cuộc Thẩm Gia Thụy mới lưu luyến rời khỏi môi cô, vẻ mặt ai oán: "Mưu sát chồng."

"Tôi đây là đang dạy dỗ lưu manh nhá!" Ngôn Sơ Âm nhìn chằm chằm Thẩm Gia Thụy, cô tự thấy mình rất có khí thế nhưng không hề biết rằng lúc này mặt cô đỏ ửng, mắt long lanh nước, hoàn toàn không có lực uy hiếp.

Mắt Thẩm Gia Thụy hơi tối, không hề sợ hãi, chồm người tới trước để bày tỏ nỗi tủi thân của mình: "Em nhìn giúp anh thử xem môi anh có bị em cắn bật máu không?"

Ánh mắt Ngôn Sơ Âm vô thức nhìn vào môi anh, đôi môi mỏng hiện đang đỏ nhuận, dính thêm ít nước khiến đôi môi càng thêm mọng, nào bị rách da chứ? Bấy giờ Ngôn Sơ Âm mới nhớ ra ban nãy cô chỉ cắn nhẹ thôi, hoàn toàn không dùng sức, môi của Thẩm Gia Thụy đâu phải làm bằng đậu hũ, sao dễ bị rách da như vậy.

Nhất thời, Ngôn Sơ Âm lạnh mặt, nói: "Đáng đời, vậy thì anh mới nhớ kỹ, để xem sau này còn dám tùy tiện động tay động chân không."

Bây giờ Thẩm Gia Thụy thực sự tủi thân: "Anh chỉ làm vậy với mình em thôi, đâu ra mà tùy tiện chứ..." Dưới cái nhìn chằm chằm của Ngôn Sơ Âm, giọng Thẩm Gia Thụy nhỏ dần, sau đó giống như đã hiểu ra: "Không lẽ biểu hiện ban nãy của anh không làm em hài lòng? Hay là chúng ta thử lại lần nữa nhé?"

Nói xong, Thẩm Gia Thụy lại định xông lên, Ngôn Sơ Âm đẩy mạnh anh ra, giận quá phát cười: "Anh có biết xấu hổ không hả?"

"Biết xấu hổ thì em sẽ tiếp nhận anh chứ?"

"Anh..." Ngôn Sơ Âm tức muốn chết, bây giờ Thẩm Gia Thụy vừa mặt dày vừa biết chơi xấu, cô còn có thể làm gì anh ư?

Thẩm Gia Thụy nhân cơ hội này mà ôm cô, công phá thêm một bước: "Em có cảm giác với anh mà, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?"

"Có cảm giác thì phải tiếp nhận anh ư? Ai quy định?" Ngôn Sơ Âm bắt chước sự vô lại của Thẩm Gia Thụy, nhìn anh trợn mắt há mồm, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái khó tả, đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy sửa lại trang phục.

Tuy váy hơi xốc xếch nhưng rất dễ kéo phẳng, Ngôn Sơ Âm mặc áo khoác vào, quàng khăn cổ xong xuôi liền mở cửa xuống xe. Thẩm Gia Thụy cũng vội vàng cài cúc áo, thấy cô xuống xe, bèn nhanh chóng xuống theo, chiếc cà vạt xiêu quẹo vắt trên cổ, tay cầm áo vest, bước chân vội vã, thoạt nhìn y như vừa kết thúc một cuộc vui vụng trộm. May là đêm khuya, không ai rỗi hơi xuống hầm giữ xe đi dạo.

Thẩm Gia Thụy bước vào thang máy trước khi nó đóng cửa, tiếp tục đề tài ban nãy: "Vậy phải làm sao em mới tiếp nhận anh?"

Ngôn Sơ Âm không trả lời mà lườm anh: "Anh có thể sửa sang lại quần áo không?"

Thẩm Gia Thụy vắt áo vest lên vai: "Trừ khi em giúp anh."

Ngôn Sơ Âm im lặng quay đầu đi, dùng cái ót để trả lời Thẩm Gia Thụy.

Thẩm Gia Thụy cũng không nói nữa, giơ tay ra nắm lấy tay Ngôn Sơ Âm. Ngôn Sơ Âm vùng tay ra nhưng không hất tay anh ra nổi, đành để mặc cho anh nắm.

Thang máy lên đến tầng nhà họ, trong lúc Ngôn Sơ Âm tìm chìa khóa, Thẩm Gia Thụy tự giác buông tay cô ra. Ngôn Sơ Âm mở cửa, đang chuẩn bị vào nhà thì Thẩm Gia Thụy chợt nói: "Đợi đã."

Ngôn Sơ Âm vừa xoay người, trước mắt bỗng tối sầm, cô rơi vào một lồng ngực quen thuộc.

Có lẽ cái ôm này quá ấm áp, lần đầu tiên Ngôn Sơ Âm không phản kháng, ngoan ngoãn để anh ôm.

Tựa như qua rất lâu nhưng cũng như chỉ dài một giây, Thẩm Gia Thụy cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Ngủ ngon."

Ngôn Sơ Âm không ngẩng đầu nhưng vẫn trả lời anh, sau đó rời khỏi lồng ngực anh, xoay người đi vào nhà.

Thẩm Gia Thụy lẳng lặng nhìn cô vào nhà, đóng cửa, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt nhưng anh vẫn đứng im, chăm chú nhìn hồi lâu rồi nhướn môi cười, hớn hở vào nhà mình.

Đối với Thẩm Gia Thụy, tối nay là một đêm không ngủ, hôm nay cô đã đón nhận vòng ôm và nụ hôn của anh, rất có thể sau này sẽ chấp nhận bắt đầu lại với anh. Theo đuổi tới tận bây giờ, rốt cuộc cũng được an tâm đôi chút, Thẩm Gia Thụy không thể không kích động.

Tất nhiên phần kích động này phụ thuộc rất lớn vào nụ hôn đó. Xa cách nhiều năm, khi lại được hôn người con gái mình yêu, cảm giác hệt như quay lại thuở còn dại khờ, rung động, phấn khích, thậm chí là khát vọng khẩn thiết, hoàn toàn là những biểu hiện ngây ngô. Bao nhiêu sự trầm tĩnh được hình thành theo năm tháng thoáng chốc biến mất vào giây phút đó, thứ còn lại chỉ là bản năng.

Cô gái khiến bạn điên cuồng vào mười năm trước và làm bạn mất kiểm soát vào mười năm sau, liệu cả đời này gặp được mấy người?

Giờ phút này, Thẩm Gia Thụy cảm thấy mình may mắn quá đỗi, may mắn vì anh đã trút bỏ thứ hình tượng vô nghĩa, may mắn vì họ còn có cơ hội, nếu như bỏ lỡ người con gái khiến anh yêu đến mất kiểm soát ấy, không biết cuộc đời này còn ý nghĩa gì.

Cảm xúc phập phồng không nguôi, nằm hoài mà Thẩm Gia Thụy vẫn không tài nào chợp mắt, rốt cuộc anh không kiềm nén nổi tâm trạng của mình mà đăng trạng thái lên Weibo để biểu đạt sự phấn kích và kích động của mình.

Tuy đã đồng ý với cô là sẽ không chủ động tiết lộ nhưng Thẩm Gia Thụy cho rằng nếu fans và cư dân mạng có hỏa nhãn kim tinh phát hiện ra sự thật thì cũng chẳng thể trách anh được.

Song, điều khiến Thẩm Gia Thụy thất vọng là trong mắt fans, sự kích động của anh là vì sinh nhật của anh bạn thân, đồng thời cũng là người quản lý, Thiệu Uyên Minh. Tuy bữa tiệc không được công bố trên mạng nhưng fans lâu năm của Burning đều biết hôm nay là sinh nhật của Thiệu Uyên Minh. Fans thở dài ở trên Weibo của Thẩm Gia Thụy, quả nhiên tổng giám đốc Thiệu mới là tình yêu đích thực của Thụy Bảo, thuận tiện phổ cập giáo dục cho fans mới về chuyện tình tay ba phức tạp giữa Thẩm Gia Thụy, Giang Vân Hạo và tổng giám đốc Thiệu, xong xuôi thì fans tản ra, vì vậy quần chúng ăn dưa không chú ý lắm.

Ngày hôm sau, khi đọc Weibo, bị cho là tình yêu đích thực của ai đó, tổng giám đốc Thiệu cười khinh miệt, sao anh ta không biết có người thương mình, tiệc sinh nhật của mình thì về sớm nhất nhưng ở nhà lại nhớ nhung mình nhỉ?

Trong khi Thiệu Uyên Minh làm như không liên quan gì đến mình, Thẩm Gia Thụy vô cùng bực bội, lần đầu tiên cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, năm nào Thiệu ca chả có sinh nhật, có phải năm nay mới tổ chức đâu, anh có cần phải kích động đến mức này không? Họ chả chịu phân tích gì cả!

Nhưng Thẩm Gia Thụy không thể lấy điện thoại bổ sung thêm một câu được vì như vậy trông cố ý quá, khó mà ăn nói với ai kia, bèn cứ để vậy thôi.

Tối nay Thẩm Gia Thụy từ kích động đến bình tĩnh, từ mong đợi đến thất vọng vì mưu kế bất thành, Ngôn Sơ Âm hoàn toàn không biết, cô về tới nhà là lập tức đo nhiệt độ, đúng là sốt nhẹ, vội vàng tẩy trang tắm rửa, sau đó uống thuốc hạ sốt rồi ngủ mê man.

Ngôn Sơ Âm ngủ chập chờn, luôn mơ thấy linh tinh, cảm giác như bên tai có ai đó đang nói, cũng có tiếng bước chân quấy rầy cô. Ngôn Sơ Âm cứ ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đến lúc nào đó hình như cô dựa vào một nơi khiến người ta cảm thấy an toàn, sau đó tiếng huyên náo biến mất, cô an ổn chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng, Ngôn Sơ Âm thấy tai hơi nhột, cô lấy tay quẹt đi, song lại bị người ta nắm lại, kèm theo đó là một giọng nam trầm thấp: "Ngoan nào, đừng cử động."

Ngôn Sơ Âm mở mắt, ngạc nhiên khi phát hiện mình đang bị Thẩm Gia Thụy ôm cả người lẫn chăn vào lòng, tay trái còn đang truyền nước biển.

Tình huống gì đây? Ngôn Sơ Âm ngớ người, Thẩm Gia Thụy thấy cô tỉnh thì nhẹ giọng giải thích: "Em bị sốt, ba mươi chín độ, truyền nước biển cho mau hạ sốt, hôm nay có phải làm việc không?"

Ngôn Sơ Âm vô thức lắc đầu: "Buổi sáng có cuộc họp."

"Cơ quan em có người gọi đến, anh xin nghỉ giúp em rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

"Mấy giờ rồi?" Ngôn Sơ Âm định ngồi dậy.

"Mười một giờ rưỡi." Thẩm Gia Thụy vỗ nhẹ trấn an cô, "Chỉ còn một chai nữa thôi, nằm yên nào."

Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu nhìn chai nước biển được treo trên đầu giường, hỏi: "Bác sĩ tới à?"

Thẩm Gia Thụy gật đầu: "Em sốt cao quá, lại không đến bệnh viện được nên anh đã mời bác sĩ gia đình nhà cô út đến đây, không bị lộ tin tức đâu, đừng lo."

Ngôn Sơ Âm gật đầu, sau đó mới để ý, Thẩm Gia Thụy mời bác sĩ gia đình nhà cô út thì chẳng phải cũng có nghĩa là cô út anh biết anh ôm cô để truyền nước biển ư?

Thôi, người nhà Thẩm Gia Thụy biết vẫn tốt hơn là truyền thông biết, ít nhất người nhà Thẩm Gia Thụy sẽ không đi rêu rao với người ngoài, chứ nếu như truyền thông biết, có khi họ còn nói cô và Thẩm Gia Thụy đi khám sức khỏe tiền hôn nhân cũng nên.

Trong lúc Ngôn Sơ Âm tự tẩy não mình, bên ngoài vang lên giọng nói: "Gia Thụy, cháo xong rồi, đang để lửa nhỏ cho nóng, dì bảo Tiểu Tề trông chừng rồi, khi nào cô Ngôn dậy thì cho cô ấy ăn nhé, bây giờ dì đi chợ mua đồ về nấu cơm trưa."

Thẩm Gia Thụy nói: "Dạ dì Tống, bảo Tiểu Tề múc một chén vào đây ạ."

Dì Tống đáp lại, Ngôn Sơ Âm ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Thụy: "Dì Tống và trợ lý Tề cũng tới?"

"Còn có cả bác sĩ Trương và tài xế Lưu nữa, là tài xế Lưu đưa họ tới."

Ngôn Sơ Âm há hốc mồm: "Tôi chỉ bị cảm xoàng thôi, anh cần gì phải kinh động nhiều người thế?"

Nghe nói dì Tống từng chăm sóc ông cụ Thẩm, dì luôn xem Thẩm Gia Thụy là con cháu của mình, như vậy là đủ biết dì rất thân cận với gia đình anh, nên rất có khả năng dì sẽ mật báo, mà hiện tại ông cụ Thẩm đang sống cùng bố mẹ Thẩm Gia Thụy đó; còn trợ lý Tề thì càng miệng rộng, có anh ta ở đây, có lẽ bây giờ cả Burning và Thiệu Uyên Minh đều biết Thẩm Gia Thụy tự mở khóa nhà cô và chăm sóc cô rồi.

Hình như hồi nãy Thẩm Gia Thụy nói đồng nghiệp của cô gọi đến và anh nghe máy giúp cô?

Ngôn Sơ Âm đau đầu, nếu là người khác thì không sao, nhưng Thẩm Gia Thụy là ca sĩ, giọng nói rất đặc trưng, họ lại làm trong ngành này, đồng nghiệp của cô chẳng có mấy người là không nhận ra giọng anh.

Thẩm Gia Thụy dẩu môi, hết sức vô tội: "Anh sợ một mình không chăm sóc em nổi nên mới gọi Tiểu Tề đến giúp, còn về phần dì Tống là vì hôm nay dì đến đây quét dọn."

Cả người Ngôn Sơ Âm mềm oặt, bây giờ có so đo cũng vô ích, bèn giận dữ nhìn anh: "Tôi bệnh còn không phải do anh à?"

Nếu không phải do Thẩm Gia Thụy, Thiệu Uyên Minh sẽ không ép cô tham dự tiệc sinh nhật của anh ta, cô đi công tác về nhà là có thể uống thuốc rồi nghỉ ngơi, có khi hôm nay đã khỏe khoắn trở lại rồi, cho nên đầu sỏ gây tội chính là kẻ ngồi ở đằng sau!

Thẩm Gia Thụy gánh tội danh này quá oan uổng, bác sĩ Trương nói cô bị bệnh là vì cảm lạnh kết hợp với mệt nhọc quá độ, có điều anh đã quá hiểu tính cô nên dứt khoát gánh tội, nếu không cho dù sau này anh vẫn gánh tội như ý cô thì cô cũng sẽ không vui.

Vì vậy, Thẩm Gia Thụy dỗ dành: "Ừ, là do anh cả, chúng ta phải mau dưỡng bệnh mới được, ngày mai có xin nghỉ được không?"

"Mai không nghỉ được, phải quay "Nào ta cùng cười"."

"Quay buổi tối đúng không?" Giọng nói của Thẩm Gia Thụy rất ấm áp. "Vậy bảo bác sĩ Trương sáng mai lại tới tiêm thuốc cho em."

"Không cần, tôi tự đi bệnh viện."

"Không được." Thẩm Gia Thụy cứng rắn, "Hoặc là xin nghỉ, hoặc là để bác sĩ Trương tới đây."

Ngôn Sơ Âm nhắm mắt lại: "Tùy anh."

Thẩm Gia Thụy mỉm cười, dịu dàng nói: "Chớ ngủ vội, dậy ăn gì đã, nhé?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện