Cơn gió ôn hoà cuốn theo ồn ã vào cửa sổ, trong rèm giường vàng nhạt vẳng lại tiếng rên.
Cừu Nhạn Quy giơ tay bóp ấn đường, khó khăn mở mắt ra, đau nhức trên cơ thể truyền đến một cách rõ rệt, hắn than khẽ, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động.
Một bàn tay trắng nõn thon dài kéo rèm ra, Tả Khinh Việt bưng chén canh ngân nhĩ, ánh mắt hơi lảng tránh, chột dạ thấy được bằng mắt thường, y dè dặt nói, "Nhạn Quy, huynh đói không?"
2
Cừu Nhạn Quy im lặng nhìn y, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, không muốn để người ý lắm.
Tả Khinh Việt chỉ đành ngồi quỳ xuống, đưa mặt lại gần, dịu giọng bảo, "Có khó chịu ở đâu không?"
".....Đâu cũng khó chịu." Giọng Cừu Nhạn Quy rất khàn, vết xanh tím loang lổ lộ ra trên cổ chọc cho Tả Khinh Việt càng thêm áy náy.
Y hắng giọng, đặt canh ngân nhĩ sang bên cạnh.
"Tối qua là ta đã quá đáng."
Tả Khinh Việt nhớ đến Cừu Nhạn Quy cưỡi trên người y, đỏ mặt chăm chú nhìn y hứa hẹn, "Thiếu chủ, Nhạn Quy chỉ muốn ở lại bên cạnh huynh."
Còn lắp bắp, "Chúng ta, chúng ta...thành thân đi."
Không trách y không nắm chừng mực được, cho dù bây giờ nghĩ tới vẫn thấy hơi kích động, Tả Khinh Việt hôn nhẹ trán hắn, ánh mắt tủi thân, "Là ta không tốt, Nhạn Quy để ý ta đi mà."
Cừu Nhạn Quy dời mắt, lí nhí, ".....Đau."
Tả Khinh Việt lập tức đau lòng, y hấp tấp ôm người dậy, đuôi mắt Nhạn Quy đến giờ cũng còn đỏ, đang kiệt sức dựa trong lòng y.
Tả Khinh Việt đành xoa bóp giúp hắn, "Thế này đỡ hơn không?"
"Ừ." Cừu Nhạn Quy ủ rũ đáp.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tả Khinh Việt hiện lên phiền não, kề sát bên tai hắn nhỏ giọng lầu bầu, "Lần sau nếu ta còn giống như này, huynh phải nói cho ta biết....."
"Ta nói rồi." Cừu Nhạn Quy nhìn y, như đang lẳng lặng nói ra bốn từ.
- - Huynh đã dừng đâu? 1
Tả Khinh Việt nhất thời nghẹn lời, y ngừng lại một lát, ăn không nói có, "....Vậy huynh cứ động thủ, với võ lực của Nhạn Quy của chúng ta, bàn đến thì chưa chắc ta có thể ngang sức."
Nơi lồng ngực truyền tới rung động, Tả Khinh Việt cụp mắt, phát hiện là hắn đang cười, Cừu Nhạn Quy đã nguôi giận hơn nửa, cứ lười biếng dựa trong lòng y hưởng thụ, "Thiếu chủ."
"Hử?"
"Khinh Việt."
"Ừm hứm ~"
Cừu Nhạn Quy chợt ngước mặt lên từ trong lòng y, nhìn y thật kĩ, thỏ thẻ, "Chúng ta thật sự sắp thành thân rồi."
1
Tả Khinh Việt bẹo má hắn, ánh mắt rất dịu dàng, "Phải đó, còn không gọi phu quân?"
Cừu Nhạn Quy bật cười khẽ, hơi tò mò, lại có hơi do dự, "Vậy ta có cần đội khăn trùm đầu không?"
Tả Khinh Việt nhìn hắn không nói chuyện, thế nhưng ánh mắt càng dịu dàng hơn, hồi sau mới nhẹ giọng bảo, "Không cần."
Cừu Nhạn Quy thở phào, nhưng lại ngước mắt nhìn y, trên gương mặt tuấn tiếu hiện vẻ do dự, "Nếu như thiếu chủ thích....." Hình như hắn có thể chịu đựng được.
Môi bị hôn nhẹ, Tả Khinh Việt nhìn hắn, tựa như yêu tinh mê hoặc lòng người, thở dài khẽ một hơi, "Nhạn Quy thế nào ta cũng thích."
Ý cười tụ lại trong mắt Cừu Nhạn Quy, rồi nghe y nói nhỏ.
"Ta trông xinh đẹp hơn, vậy nên để ta đi."
6
Chóp mũi Tả Khinh Việt cọ hắn, trong mắt trào ý cười, "Nhạn Quy cưới ta được không?"
Cừu Nhạn Quy nhìn y, vành mắt bỗng chốc phiếm đỏ.
Lúc lâu sau mới lại lần nữa ôm lấy y, nhỏ giọng đáp, "Được."
**
Hoa lê chớm nở, Miêu Cương xưa nay thích điểm xuyết bằng trang sức bạc phất phới lụa đỏ, đèn lồng treo lên từ rất sớm, cửa thành rộng mở, các đại tông môn trên giang hồ đều nhận được một tấm thiếp mời, chờ đến chúc mừng.
Mọi người đều biết cổ vương Miêu Cương Tả Khinh Việt, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, không ngờ một ngày kia cũng có thể gửi gắm tình cảm nặng sâu cho một người.
Có người kính phục khen ngợi, có người xì mũi xem thường....chẳng qua bất kì ai cũng không đám lộ ra chút không tôn trọng nào.
Người của "Cổ môn" và "Thôn Vân các" chuẩn bị hôn sự, mấy ngày nay cười toe toét như chính mình là người thành thân, Tề Thịnh trở về Kiếm tông một chuyến, mời Tề lão tiên sinh rời núi.
1
Khác với người khác thành thân, thêm nữa là hai vị lang quân, vậy nên ít nhiều gì cũng không giống mọi người.
Hai người cưỡi trên ngựa chầm chậm đi về phía trước, hai bên là người đến xem cảnh náo nhiệt, phục sức mỗi người mỗi khác, đến từ năm sông bốn biển.
Người trong Cổ môn và Thôn Vân các vội tung tiền hỉ kẹo hỉ.
Cuối cùng Cừu Nhạn Quy cũng không nỡ để Tả Khinh Việt trùm khăn, đeo mạng che mặt tượng trưng, trên tóc đen buộc vải mỏng màu đỏ, mềm mại tung bay theo gió.
5
Cừu Nhạn Quy cột tóc đuôi ngựa, cùng là hồng bào, một vị xinh đẹp tuyệt sắc, một vị tuấn lãng phi phàm, nhìn từ xa cực kỳ xứng đôi.
Gió chiều giống như đã tẩm rượu, khiến cho hắn cảm thấy mọi thứ trong mắt đều là nửa tỉnh nửa mơ.
May thay bên cạnh có một người khác, nắm một đầu khác của lụa đỏ.
Bọn họ đi qua Giai kiều, băng qua phố Hàm Chi.
Nghe tiếng cười chúc phúc của mọi người, dừng ở trước cửa Thôn Vân các, tông chủ của các đại tông môn đều tề tụ.
Tề Thịnh ngồi ở thứ vị, viền mắt ửng đỏ, thượng toạ là Tề lão tiên sinh tóc điểm hoa râm, trong tay ông cầm hai tấm bài vị, Cừu Nhạn Quy nắm chặt tay Tả Khinh Việt.
Sau đó bái thiên địa cao đường.
Lại cúi đầu với nhau thật sâu.
2
Chờ kết thúc tất cả, Cừu Nhạn Quy chủ động dắt tay Tả Khinh Việt quỳ trước Tề lão tiên sinh tạ ân, Tề lão tiên sinh quan sát Cừu Nhạn Quy rất lâu, tặng cho hai người họ tín vật, dặn dò vài câu liền tươi cười rời đi.
Tuổi tác dần lớn, người gia chủ của Kiếm tông xưa kia cũng không thể chống lại năm tháng lắng đọng, thoái ẩn khỏi giang hồ.
Có Tề Thịnh giúp sức, ngầm đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, hai người thuận lợi trở về tẩm cung sớm hơn một chút.
Mãi đến khi bước vào trong, âm thanh bên tai mới rõ ràng hơn, nến đỏ đèn đuốc đong đưa trên chữ Hỉ, chập chờn ấm áp.
Cửa được nhẹ nhàng khép lại, Cừu Nhạn Quy ngoảnh đầu lại như muốn nói gì đó, nhưng bị ôm chằm từ phía sau.
Cổ bị hôn nhẹ hai cái, mùi rượu hơi say quẩn quanh đầu mũi, giọng của Tả Khinh Việt lười nhác từ tính, thầm thì mê hoặc, "Nhạn Quy....."
Hô hấp của Cừu Nhạn Quy dồn dập hơn, hôm nay dẫu sao cũng không giống ngày trước, hắn cũng hơi kích động, chậm rãi giơ tay cởi thắt lưng ở hông, ngoại bào lỏng lẻo rơi xuống.
Tả Khinh Việt sửng sốt, sau đó ánh mắt tối hơn, Cừu Nhạn Quy cười khẽ, đè y lên cánh cửa, hôn liếm yết hầu của y, tay thò vào trong áo, dần dần đi xuống.
Tả Khinh Việt ôm eo hắn, hai cái bóng dán chặt vào nhau, ánh nến khi tỏ khi mờ, song lần này không dập tắt.
"Nhạn Quy, ta muốn nhìn huynh." Tả Khinh Việt nhìn người dưới thân chăm chú, giọng nói cực kỳ khàn.
Cừu Nhạn Quy thở dốc, choàng cổ y, chủ động hôn y, "....Được."
Tiếng vang vụn vỡ từ từ nát tan trong gió lốc, giống như kiệt sức lung lay ở không trung, chỉ có thể nhọc sức bấu lấy thứ gì đó, chống lại từng đợt từng đợt thử thách không mấy dịu dàng.
Đêm sao lấp lánh, hoa lê đầu cành phảng phất hương thơm.
Cừu Nhạn Quy giơ tay bóp ấn đường, khó khăn mở mắt ra, đau nhức trên cơ thể truyền đến một cách rõ rệt, hắn than khẽ, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động.
Một bàn tay trắng nõn thon dài kéo rèm ra, Tả Khinh Việt bưng chén canh ngân nhĩ, ánh mắt hơi lảng tránh, chột dạ thấy được bằng mắt thường, y dè dặt nói, "Nhạn Quy, huynh đói không?"
2
Cừu Nhạn Quy im lặng nhìn y, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, không muốn để người ý lắm.
Tả Khinh Việt chỉ đành ngồi quỳ xuống, đưa mặt lại gần, dịu giọng bảo, "Có khó chịu ở đâu không?"
".....Đâu cũng khó chịu." Giọng Cừu Nhạn Quy rất khàn, vết xanh tím loang lổ lộ ra trên cổ chọc cho Tả Khinh Việt càng thêm áy náy.
Y hắng giọng, đặt canh ngân nhĩ sang bên cạnh.
"Tối qua là ta đã quá đáng."
Tả Khinh Việt nhớ đến Cừu Nhạn Quy cưỡi trên người y, đỏ mặt chăm chú nhìn y hứa hẹn, "Thiếu chủ, Nhạn Quy chỉ muốn ở lại bên cạnh huynh."
Còn lắp bắp, "Chúng ta, chúng ta...thành thân đi."
Không trách y không nắm chừng mực được, cho dù bây giờ nghĩ tới vẫn thấy hơi kích động, Tả Khinh Việt hôn nhẹ trán hắn, ánh mắt tủi thân, "Là ta không tốt, Nhạn Quy để ý ta đi mà."
Cừu Nhạn Quy dời mắt, lí nhí, ".....Đau."
Tả Khinh Việt lập tức đau lòng, y hấp tấp ôm người dậy, đuôi mắt Nhạn Quy đến giờ cũng còn đỏ, đang kiệt sức dựa trong lòng y.
Tả Khinh Việt đành xoa bóp giúp hắn, "Thế này đỡ hơn không?"
"Ừ." Cừu Nhạn Quy ủ rũ đáp.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tả Khinh Việt hiện lên phiền não, kề sát bên tai hắn nhỏ giọng lầu bầu, "Lần sau nếu ta còn giống như này, huynh phải nói cho ta biết....."
"Ta nói rồi." Cừu Nhạn Quy nhìn y, như đang lẳng lặng nói ra bốn từ.
- - Huynh đã dừng đâu? 1
Tả Khinh Việt nhất thời nghẹn lời, y ngừng lại một lát, ăn không nói có, "....Vậy huynh cứ động thủ, với võ lực của Nhạn Quy của chúng ta, bàn đến thì chưa chắc ta có thể ngang sức."
Nơi lồng ngực truyền tới rung động, Tả Khinh Việt cụp mắt, phát hiện là hắn đang cười, Cừu Nhạn Quy đã nguôi giận hơn nửa, cứ lười biếng dựa trong lòng y hưởng thụ, "Thiếu chủ."
"Hử?"
"Khinh Việt."
"Ừm hứm ~"
Cừu Nhạn Quy chợt ngước mặt lên từ trong lòng y, nhìn y thật kĩ, thỏ thẻ, "Chúng ta thật sự sắp thành thân rồi."
1
Tả Khinh Việt bẹo má hắn, ánh mắt rất dịu dàng, "Phải đó, còn không gọi phu quân?"
Cừu Nhạn Quy bật cười khẽ, hơi tò mò, lại có hơi do dự, "Vậy ta có cần đội khăn trùm đầu không?"
Tả Khinh Việt nhìn hắn không nói chuyện, thế nhưng ánh mắt càng dịu dàng hơn, hồi sau mới nhẹ giọng bảo, "Không cần."
Cừu Nhạn Quy thở phào, nhưng lại ngước mắt nhìn y, trên gương mặt tuấn tiếu hiện vẻ do dự, "Nếu như thiếu chủ thích....." Hình như hắn có thể chịu đựng được.
Môi bị hôn nhẹ, Tả Khinh Việt nhìn hắn, tựa như yêu tinh mê hoặc lòng người, thở dài khẽ một hơi, "Nhạn Quy thế nào ta cũng thích."
Ý cười tụ lại trong mắt Cừu Nhạn Quy, rồi nghe y nói nhỏ.
"Ta trông xinh đẹp hơn, vậy nên để ta đi."
6
Chóp mũi Tả Khinh Việt cọ hắn, trong mắt trào ý cười, "Nhạn Quy cưới ta được không?"
Cừu Nhạn Quy nhìn y, vành mắt bỗng chốc phiếm đỏ.
Lúc lâu sau mới lại lần nữa ôm lấy y, nhỏ giọng đáp, "Được."
**
Hoa lê chớm nở, Miêu Cương xưa nay thích điểm xuyết bằng trang sức bạc phất phới lụa đỏ, đèn lồng treo lên từ rất sớm, cửa thành rộng mở, các đại tông môn trên giang hồ đều nhận được một tấm thiếp mời, chờ đến chúc mừng.
Mọi người đều biết cổ vương Miêu Cương Tả Khinh Việt, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, không ngờ một ngày kia cũng có thể gửi gắm tình cảm nặng sâu cho một người.
Có người kính phục khen ngợi, có người xì mũi xem thường....chẳng qua bất kì ai cũng không đám lộ ra chút không tôn trọng nào.
Người của "Cổ môn" và "Thôn Vân các" chuẩn bị hôn sự, mấy ngày nay cười toe toét như chính mình là người thành thân, Tề Thịnh trở về Kiếm tông một chuyến, mời Tề lão tiên sinh rời núi.
1
Khác với người khác thành thân, thêm nữa là hai vị lang quân, vậy nên ít nhiều gì cũng không giống mọi người.
Hai người cưỡi trên ngựa chầm chậm đi về phía trước, hai bên là người đến xem cảnh náo nhiệt, phục sức mỗi người mỗi khác, đến từ năm sông bốn biển.
Người trong Cổ môn và Thôn Vân các vội tung tiền hỉ kẹo hỉ.
Cuối cùng Cừu Nhạn Quy cũng không nỡ để Tả Khinh Việt trùm khăn, đeo mạng che mặt tượng trưng, trên tóc đen buộc vải mỏng màu đỏ, mềm mại tung bay theo gió.
5
Cừu Nhạn Quy cột tóc đuôi ngựa, cùng là hồng bào, một vị xinh đẹp tuyệt sắc, một vị tuấn lãng phi phàm, nhìn từ xa cực kỳ xứng đôi.
Gió chiều giống như đã tẩm rượu, khiến cho hắn cảm thấy mọi thứ trong mắt đều là nửa tỉnh nửa mơ.
May thay bên cạnh có một người khác, nắm một đầu khác của lụa đỏ.
Bọn họ đi qua Giai kiều, băng qua phố Hàm Chi.
Nghe tiếng cười chúc phúc của mọi người, dừng ở trước cửa Thôn Vân các, tông chủ của các đại tông môn đều tề tụ.
Tề Thịnh ngồi ở thứ vị, viền mắt ửng đỏ, thượng toạ là Tề lão tiên sinh tóc điểm hoa râm, trong tay ông cầm hai tấm bài vị, Cừu Nhạn Quy nắm chặt tay Tả Khinh Việt.
Sau đó bái thiên địa cao đường.
Lại cúi đầu với nhau thật sâu.
2
Chờ kết thúc tất cả, Cừu Nhạn Quy chủ động dắt tay Tả Khinh Việt quỳ trước Tề lão tiên sinh tạ ân, Tề lão tiên sinh quan sát Cừu Nhạn Quy rất lâu, tặng cho hai người họ tín vật, dặn dò vài câu liền tươi cười rời đi.
Tuổi tác dần lớn, người gia chủ của Kiếm tông xưa kia cũng không thể chống lại năm tháng lắng đọng, thoái ẩn khỏi giang hồ.
Có Tề Thịnh giúp sức, ngầm đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, hai người thuận lợi trở về tẩm cung sớm hơn một chút.
Mãi đến khi bước vào trong, âm thanh bên tai mới rõ ràng hơn, nến đỏ đèn đuốc đong đưa trên chữ Hỉ, chập chờn ấm áp.
Cửa được nhẹ nhàng khép lại, Cừu Nhạn Quy ngoảnh đầu lại như muốn nói gì đó, nhưng bị ôm chằm từ phía sau.
Cổ bị hôn nhẹ hai cái, mùi rượu hơi say quẩn quanh đầu mũi, giọng của Tả Khinh Việt lười nhác từ tính, thầm thì mê hoặc, "Nhạn Quy....."
Hô hấp của Cừu Nhạn Quy dồn dập hơn, hôm nay dẫu sao cũng không giống ngày trước, hắn cũng hơi kích động, chậm rãi giơ tay cởi thắt lưng ở hông, ngoại bào lỏng lẻo rơi xuống.
Tả Khinh Việt sửng sốt, sau đó ánh mắt tối hơn, Cừu Nhạn Quy cười khẽ, đè y lên cánh cửa, hôn liếm yết hầu của y, tay thò vào trong áo, dần dần đi xuống.
Tả Khinh Việt ôm eo hắn, hai cái bóng dán chặt vào nhau, ánh nến khi tỏ khi mờ, song lần này không dập tắt.
"Nhạn Quy, ta muốn nhìn huynh." Tả Khinh Việt nhìn người dưới thân chăm chú, giọng nói cực kỳ khàn.
Cừu Nhạn Quy thở dốc, choàng cổ y, chủ động hôn y, "....Được."
Tiếng vang vụn vỡ từ từ nát tan trong gió lốc, giống như kiệt sức lung lay ở không trung, chỉ có thể nhọc sức bấu lấy thứ gì đó, chống lại từng đợt từng đợt thử thách không mấy dịu dàng.
Đêm sao lấp lánh, hoa lê đầu cành phảng phất hương thơm.
Danh sách chương