Giang Thanh Hiểu nhìn phương hướng Nam Cung Dạ Hiên rời đi, lại xoay đầu lại, có chút không dám tin nhìn về phía Trữ Thiên Phàm, vừa định nói chuyện, chỉ thấy đối phương nghiêng đầu qua, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi không cần hỏi, nếu không tin ta, cần gì phải hỏi?” Nói xong lướt qua hắn, vẫn đi trở về bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế dựa, giả dạng bộ dáng tiếp tục đọc sách.

Giang Thanh Hiểu cũng liền lặng yên đứng. Trữ Thiên Phàm từ trong sách nâng tầm mắt lên, yên lặng nhìn bóng dáng gầy yếu kia.

Đã bao nhiêu năm, từ sau khi mình bắt hắn về, cũng chưa thấy cảm xúc hắn dao động lần nào. Mặc dù là lúc nói cho hắn biết con hắn còn sống, hắn cũng không toát ra gì cảm xúc, đợi đến khi nói với hắn con hắn cuối cùng đã bị mình giết chết, hắn cũng chỉ lướt mắt nhìn một chút, chẳng qua từ ngày đó, hắn liền tuyệt thực.

Chưa từng nghĩ đến, nguyên lai sâu thẳm trong nội tâm của hắn, thế nhưng lại giấu tình cảm phong phú như thế, có lẽ, hắn vốn không muốn biểu hiện trước mặt mình mà thôi.

Thở dài một tiếng, Trữ Thiên Phàm bỗng nhiên cảm thấy được đời này của mình đúng là một câu truyện cười.

Thiên tư hơn người, anh minh ngút trời, võ công cái thế, đứng đầu một giáo, chiếm được hết cả, lại có thể làm được gì? Người mình muốn nhất, vẫn không thuộc về mình. Vui sướng nhất đoạn ngày kia, đó là đoạn ngày lấy thân phận sự đệ của Giang Thanh Hiểu sinh sống. Mà đoạn năm tháng kia, lại sớm theo gió biến mất rồi, mình có thể hô phong hoán vũ, lại mãi gọi về không đoạn năm tháng kia.

Trong lúc ngơ ngẩn, liền cảm giác ngoài cửa hình như có vài người đến. Hắn không quay đầu nhìn lại, cũng không muốn quay đầu nhìn lại, đó là người nhà của Giang Thanh Hiểu, cùng hắn không có nửa điểm quan hệ. Nếu nhất định phải nhấc lên một chút liên hệ, kia đại khái chính là đầy ngập hận ý đối với mình đi.

“Tiểu… Tiểu Huy…” Một tiếng kêu gọi đầy yêu thương.

Trữ Thiên Phàm đột nhiên xoay người lại, gắt gao nhìn chăm chú người kia, mười năm qua, hắn cuối cùng cũng nghe được thanh âm bao hàm cảm tình của người này, cụng giống như hai mươi năm trước, mỗi lần kêu tên của hắn.

Hắn gắt gao nhìn Giang Thanh Hiểu cùng Nguyệt Nha Nhi ôm nhau, vuốt ve tóc đối phương một lần lại một lần thì thào kêu “Hài tử của ta.” Hắn nghe được giọng Nguyệt Nha Nhi bi thương lại hưng phấn gọi người mình yêu nhất là “Phụ thân”, hình ảnh trùng phùng sau nột hồi tử nạn kia thật sự là cảm động lòng người, cảm động đến mắt của hắn đều sắp rơi lệ.

Trong nháy mắt đó, Trữ Thiên Phàm rất muốn cất tiếng cười to. Mười năm qa, hắn dùng hết tất cả thủ đoạn, bức bách hắn cùng mình ** cũng tốt, hao tổn tâm cơ làm hắn vui cũng tốt, thậm chí ngay cả xuân dược đều dùng qua, chính là chưa từng nhận được ở hắn một nụ cười. Cũng không nghĩ đến, làm cho hắn động tình lại đơn giản như thế, đơn giản đến chỉ cần một người, một tiếng hô.

“Ha ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha…”

Sau khi tiếng cười điên cuồng như tư hú kêu lúc nửa đêm vang lên sau, Trữ Thiên Phàm nhìn thấy Nam Cung Dạ Hiên cùng người thiếu niên kia cùng với nữ nhân bên cạnh đích nhất tề xoay đầu lại, thậm chí ngay cả Giang Thanh Hiểu cũng xoay người, chẳng qua, hắn dấu diếm dấu vết chắn trước người thiếu niên kia.

Trữ Thiên Phàm lúc này mới phát giác mình đang cười. Hắn thực tức giận, cười như vậy cùng khóc có gì khác nhau? Hắn là giáo chủ thánh giáo Ba Tư, tương lai là bá chủ kiêu hùng nhất thống võ lâm thiên hạ, hắn làm sao có thể cười đến bi thống như ai đang lấy tâm can* của mình.

_tâm can: ở đây chỉ trái tim.

Quên đi, buông tay đi. Mười năm đều đã qua, chẳng lẽ vẫn muốn cùng người này kéo dài mãi, kéo đến ngày hắn chết đi sao? Mình còn có sự nghiệp, một người thì tính gì? Hắn yêu thì đã sao, để cho hắn đi đi, sẵn tiện buông tha ân tình nười năm nay mình đối với hắn.

Chính là trong lòng vẫn là có một chút không nỡ. Trữ Thiên Phàm biết mình là lòng tham, nhưng hắn là không phải thiện nam tín nữ gì, một chút lòng tham thì có là gì.

“Nếu ta nói ta không đáp ứng thả hắn đi, các ngươi một người đều đừng nghĩ thoát ra ngoài. Lời này, các ngươi là tin không?” Giống như là vì che dấu sự chật vật vừa rồi của mình, Trữ Thiên Phàm dồn hết sức ưỡn thẳng ngực, cao cao ngẩng đầu lên.

“Ta tin.” Nam Cung Dạ Hiên gật gật đầu. Vương phi đứng một bên lần này cũng thập phần phối hợp, thu liễm thái độ kiêu ngạo. Mặc kệ thế nào, nàng dù sao cũng là nữ nhân trong vương phủ, vẫn hiểu được đạo lý xem xét thời thế.

Ánh mắt Trữ Thiên Phàm chuyển hướng Giang Thanh Hiểu, Giang Thanh Hiểu cũng nhìn hắn. Trong lúc nhất thời, mãn ốc câu tịch*, thời gian giống như đứng im.

_ mãn ốc câu tịch: cả phòng đều yên lặng.

Nam Cung Dạ Hiên cùng Nguyệt Nha Nhi còn có vương phi liền đứng ở một bên, bọn họ nhìn hai người lấy ánh mắt dây dưa gần trong gang tấc, sau đó ánh mắt kia liền một tấc tấc trở nên lạnh lùng, cuối cùng biến thành gần nhau trong gang tấc mà xa tận cuối trời.

“Ta có thể thả ngươi đi.”

Trữ Thiên Phàm cố gắng mở to mắt. Hắn ở trong lòng cười khổ, chột dạ, rốt cuộc vẫn là mình đi, hắn chưa bao giờ phụ mình, vẫn đều là mình phụ hắn, vẫn đều là, mặc dù phần cô phụ này chỉ dùng một tấm chân tình làm lý do, nhưng cô phụ, chung quy là cô phụ.

“Điều kiện của ngươi?” Giang Thanh Hiểu bình tĩnh nói.

“Ngươi quả nhiên là hiểu rõ ta nhất.”Khóe miệng Trữ Thiên Phàm nhếch lên, đại khái chính hắn cũng thấy mình cười quá mức chua xót thê thảm, hắn chợt thu lại.

Trữ Thiên Phàm lặng yên đứng, Giang Thanh Hiểu cũng liền yên lặng chờ. Qua một hồi lâu, mới nghe đối phương thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ có hai cái điều kiện. Điều kiện thứ nhất, ngươi đã mấy ngày không có ăn cơm, chờ một chút đem bát tổ yến kia uống ngay tại đây đi.”

Thân mình Giang Thanh Hiểu run rẩy một chút, nhưng chợt liền bình tĩnh nói: “Hảo.”

“Đứa con, cái này mà cũng xem như điều kiện a?” Vương phi thật sự nhịn không được hiếu kỳ trong lòng, lại gần Nam Cung Dạ Hiên nhỏ giọng hỏi, nàng hỏi xong Nguyệt Nha Nhi gật đầu theo, hiển nhiên cũng không biết yêu cầu này sao vậy lại gọi là điều kiện, chẳng lẽ nói, trong bát tổ yến kia hạ độc? Nam Cung Dạ Hiên cho hai người bọn họ mỗi người một ánh mắt dao găm. E sợ cho bọn họ sẽ làm cho Trữ Thiên Phàm buồn bực, làm hắn đổi ý.

Vương phi bĩu môi, nghĩ thầm thật sự là tiểu chim khách cái duôi dài a, mắt đao liếc Nguyệt Nha Nhi rõ ràng so với cho ta ôn nhu hơn.

_ tiểu chim khách cái duôi dài: ý chỉ có vợ xinh bỏ mẹ hiền, hình như liên quan tới ngụ ngôn TQ, ta nhớ không rõ, chỉ biết khi đọc 1 bộ truyện.

“Người thứ hai điều kiện…” Lại nghe Trữ Thiên Phàm lần thứ hai mở miệng, chẳng qua lúc này đây, hắn do dự thời gian rất lâu, mới từng chữ một chữ nói: “Ta muốn ngươi… Giống như trước kia, Gọi… gọi tên của ta một lần nữa.”

Giang Thanh Hiểu sửng sốt một chút, lập tức liền hiểu được ý tứ của hắn. Hắn thở dài, giật giật môi, lại gì cũng chưa nói ra, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Hảo.”

Tổ yến rất nhanh đã được đưa lên, một chén rất lớn, làm cho Nam Cung Dạ Hiên đều có chút động dung, lẩm bẩm: “Thiên quyến tổ yến trân quý vô cùng, thường nhân có thể cho tới một chút đã quý cực kì, thật không hiểu nhiều tổ yến như thế, là từ đâu mà ra.”

Vương phi cùng Nguyệt Nha Nhi nhìn nhau, nghĩ thầm không phải là tổ yến sao? Trong phủ cũng có, sao phải cảm thán như thế? Bất quá bọn hắn cũng không dám nhiều lời nữa. Bởi vì phát hiện thân thể Trữ Thiên Phàm đưa lưng về phía bọn họ luôn luôn run rẩy, ai biết có thể một cái không cẩn thận, liền kích thích hắn phát rồ, không thả bọn họ đi ra hay khônh.

Giang Thanh Hiểu thực trấn định đem chén tổ yến lớn ăn xong, sau đó đứng lên, hắn nhìn bóng dáng Trữ Thiên Phàm, qua thật lâu mới ôn nhu nói: “Thiên Phàm, cám ơn ngươi.”

Trữ Thiên Phàm xoay mạnh người lại, trong nháy mắt, ngay cả trì độn như Nguyệt Nha Nhi cùng vương phi, cũng có thể mãnh liệt cảm giác được thần thái mừng như điên trong mắt hắn.

Chẳng qua thần thái này rất nhanh liền phai nhạt xuống. Bởi vì Trữ Thiên Phàm cuối cùng nhớ tới, cái này không phải là Giang Thanh Hiểu tha thứ mình, mà chính là điều kiện hắn đổi lấy để rời đi nơi này.

“Các ngươi đi đi.” Trữ Thiên Phàm lần thứ hai xoay người, hướng Giang Thanh Hiểu phất phất tay.

Sau đó hai tay của hắn liền nắm chặt thành nắm tay, từng chữ tự lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ta muốn chính là thiên hạ, là nhất thống võ lâm, ta muốn chính là sự thống trị thiên cổ, một cái Giang Thanh Hiểu, tính gì, ngươi cho là gì?”

Giang Thanh Hiểu nghe được những đều hắn nói, nhưng hắn cái gì cũng không nói, kéo tay Nguyệt Nha Nhi, đối với hắn ôn nhu cười cười, nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ, chúng ta đi thôi.”

Đi tới cửa thời điểm, Nam Cung Dạ Hiên cùng vương phi cùng với Nguyệt Nha Nhi không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại nam nhân vẫn đang đứng ở bên cạnh bàn kia, dưới ánh nến, hắn có vẻ cao lớn, nhưng cũng cô đơn thê lương.

Chỉ có Giang Thanh Hiểu, từ đầu đến cuối đều không có quay đầu lại. Cuối cùng ba người đều ở trong lòng hít một tiếng, liền cùng Giang Thanh Hiểu đi ra đại môn.

Đi được khoảng một khắc, mắt thấy sắp tới đại môn hành cung, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng bước. Tiếp theo một ả nha hoàn đuổi theo, đưa cho Giang Thanh Hiểu một cái bình sứ, nhẹ giọng nói: “Giang công tử, giáo chủ kêu ta đem vật này cho ngươi, nói là giải dược Nhập Cốt Hương trên người của ngươi đích, từ nay về sau sau, ngươi liền không còn có gì cấm kỵ.”

Giang Thanh Hiểu tiếp nhận bình sứ kia, hắn nhìn thật sâu trong chốc lát, mới để vào trong lòng, ôn nhu nói: “Thay ta cám ơn hắn, còn có, các ngươi về sau… Hảo hảo chiếu cố hắn.”

Nha hoàn kia là một hồ nữ, nghe vậy chấp tay hành lễ được rồi lễmột cái, sau khi nói “Đã biết”, liền nhanh nhẹn rời đi.

Ai cũng không nghĩ tới một hồi cướp người cuối cùng lại diễn biến thành loại cục diện này. Đi ở trên đường cái lạnh lùng, vương phi còn véo mình đùi, một bên lẩm bẩm nói: “Đứa con, ngươi xác định chúng ta không phải đang nằm mơ sao? Đã cứu người ra? Ta… Ta thậm chí còn không có dịp bày ra tuyệt đỉnh khinh công của ta, phó như thần chưởng, phiêu phiêu sái sái quyền, ám khí thiên nữ tán hoa …”

“Ngươi yên tâm, Trữ Thiên Phàm sẽ không cho ngươi cơ hội thi triển mấy chiêu hoa tay múa chân này. Theo ta thấy, hắn không giống như người có hứng thú xem diễn tuồng ” Nam Cung Dạ Hiên không lưu tình chút nào phun tào, kết cục chính là bị mẹ hắn một đường đuổi giết trở về khách điếm.

Nguyệt Nha Nhi cùng Giang Thanh Hiểu sóng vai đi ở phía sau. Hao phụ tử cửu biệt gặp lại, có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết, đều không cảm thấy thổn thức, chỉ cảm thấy trong lòng có ngàn vạn câu muốn nói ra, nhưng cuối cùng, lại nói không nên lời.

Cuối cùng Nguyệt Nha Nhi vỗ vỗ má mình, nghĩ thầm Nguyệt Nha Nhi ngươi xảy ra chuyện gì? Thông minh lanh lợi thường ngày chạy đâu hết rồi? Sao đối mặt với cha ngược lại câu nệ thế cứ? Thả lỏng chút thả lỏng chút.

Một bên nghĩ, ho vài tiếng, cũng vẫn nói không nên lời.

“Xảy ra chuyện gì? Bị phong hàn sao? Sao lại ho khan cái không ngừng?” Giang Thanh Hiểu ôn nhu nhìn về phía đứa con, sờ đầu của hắn, lẩm bẩm nói: “Mười năm, con của ta đều đã lớn rồi. Nương ngươi nếu dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ hết sức vui mừng.”

Nguyệt Nha Nhi nghe Giang Thanh Hiểu nhắc tới nương mình, nước mắt xoát một chút liền rớt xuống dưới, nức nở nói: “Phụ thân, nương thật không phải bị người kia giết chết sao? Tuy rằng đệ đệ của hắn nói không phải, nhưng ta lại có chút không tin.”

Giang Thanh Hiểu dừng cước bộ, nghi hoặc nhìn y nói: “Tiểu huy, ngươi… Ngươi không nhớ rõ sao? Nương ngươi lúc sinh người liên khó sinh mà chết, ngươi vẫn là cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau a, thẳng đến… Thẳng đến lúc chuyện kia phát sinh.”

Nghi vấn trong lòng Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng tiêu tan, gật đầu nói: “Cha, ngày đó sau khi ta rớt xuống vách núi, may mắn có cây đem ta nâng lên, nhưng có lẽ ta là bởi vì kinh sợ, hoặc có lẽ là bởi vì đầu đụng phải thân cây, sau đó liền mất trí nhớ, không thấy tên ta hiện tại cũng không phải tiểu Huy sao?”

Y nói xong, liền càng đem chuyện của mình kể hết một lượt, cuối cùng nói: “Nếu không phải làm hai mộng kia, chỉ sợ hiện tại ta cũng không biết ngươi là cha ta mà.”

Giang Thanh Hiểu thở dài, ảm đạm nói: “Tạo hóa trêu người, đứa nhỏ, ngươi chịu khổ. Nhưng mặc kệ nói sao, hai người chúng cũng cuối cùng có thể có hôm nay, cũng là trời cao đối đãi chúng ta không tệ.”

Nguyệt Nha Nhi gật gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi: “Phụ thân, ngươi nói, cái kia… Cái đại ma đầu kia hắn sẽ không hối hân, rồi đuổi theo a?”

Giang Thanh Hiểu bỗng nhiên ngừng bước chân, Nguyệt Nha Nhi không biết hắn xảy ra chuyện gì, liền cũng bồi hắn đứng một chỗ, liền thấy hắn thơ thẫn nửa, mới lại mại động cước bước, nhẹ giọng nói: “Sẽ không, thời gian dài như thế, hắn hẳn là cũng… Đã nhận ra, cũng… Hẳn là… Hết hy vọng.”

Nguyệt Nha Nhi không biết tại sao, cảm thấy phụ thân nhà mình ly khai nơi đó, tựa hồ cũng không quá vui vẻ. Trong lúc nhất thời, hai người lại lâm vào trầm mặc.

Lại một lát sau mà, Nguyệt Nha Nhi chợt nhớ tới cái bình nhỏ kia, không khỏi hiếu kỳ nói: “Đúng rồi phụ thân, cái kia… Nhập Cốt Hương kia rốt cuộc là gì a? Tại sao nha hoàn kia nói từ nay về sau sau ngươi cũng không cần cấm kỵ gì, chẳng lẽ trước kia có gì cấm kỵ sao?”

Mặt Giang Thanh Hiểu bỗng nhiên đỏ lên, may mà ở trong đêm tối, Nguyệt Nha Nhi cũng không có tinh mắt như Nam Cung Dạ Hiên. Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trước còn đang trình diễn tiết mục từ mẫu truy bại nhi. Nghĩ nghĩ, mới nhỏ giọng nói: “Ngươi cùng Nam Cung vương gia kia, thật là tình nhân sao?”

“Ân, đúng vậy.” Nguyệt Nha Nhi thành thật trả lời, trong lòng một bên đập thình thịch, sợ hãi phụ thân sẽ bởi vì chuyện của Trữ Thiên Phàm mà phản đối mình và Nam Cung Dạ Hiên ở bên nhau.

“Ân, kỳ thật như thế nhiều năm, ta cũng đã thấy ra. Nếu hắn thật sự đối với ngươi hảo, cũng không sao. Có thể mạo hiểm tánh mạng cùng ngươi tới cứu ta, xem như khó có được, đổi thành người khác, cũng chưa chắc làm được.” Giang Thanh Hiểu thản nhiên nói, buổi nói chuyện xem như giải trừ băn khoăn trong lòng Nguyệt Nha Nhi.

Nguyệt Nha Nhi trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ nương củaNam Cung Dạ Hiên cùng cha ta đều đã đồng ý, cuối cùng chuyện này đã không còn chướng ngại. Bất quá cha a, ta vừa mới hỏi ngươi chuyện Nhập Cốt Hương, ngươi nói cái này làm gì chứ? Chẳng lẽ là muốn dùng chiến thuật dương đông kích tây với đứa con ta để nói sang chuyện khác sao?

Vừa định đến nơi đây, chợt nghe Giang Thanh Hiểu lại nói: “Chuyện Nhập Cốt Hương kia, ngươi đã cùng Nam Cung là tình nhân, ta liền nói cho ngươi nghe cũng không gì, chính là về sau không được nói cho người khác nghe, thứ Trung Nguyên không có, đừng cho người ta biết, sẽ nổi lòng xấu xa, đi Ba Tư trộm lấy, kia thật sự không phải là phúc của võ lâm Trung Nguyên ta.”

Nguyệt Nha Nhi hổ thẹn thấp đầu, nghĩ thầm cha a, ta thực xin lỗi ngươi, nguyên lai ta lấy lấy lòng tiểu nhân đo phúc độ của phụ thân.

“Nhập Cốt Hương này kỳ thật… Là một loại dâm dược đặc thù. Người nị hạ thuốc này, mặc kệ có bao nhiêu tâm cao khí ngạo, lạnh như băng như sương, ở… lúc đó, cũng sẽ đó… có chút nhiệt tình. tối… Đáng hận chính là, trúng Nhập Cốt Hương này, nếu không có giải dược, một thân võ công đều sẽ bị phế bỏ. Chính là một khi ăn xong giải dược sau, sẽ khôi phục như thường.”

Nguyệt Nha Nhi bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ khó trách cha ngượng ngùng nói, loại chuyện này là rất tu nhân. Chẳng qua… Y kỳ thật rất ngạc nhiên Giang Thanh Hiểu đối với Trữ Thiên Phàm oán hận cùng quyết tuyệt như vậy, cho dù có Nhập Cốt Hương này, khi ma đầu kia bắt buộc phụ thân làm việc kia, phụ thân thật sự sẽ nhiệt tình sao? Bất quá lời này đương nhiên không thể hỏi ra miệng.

Suy nghĩ lại tung bay, nghĩ tới mình và Nam Cung Dạ Hiên, không biết tại sao, trong đầu lại hiện ra tình cảnh hai người dây dưa ở bên nhau. Mặt Nguyệt Nha Nhi lập tức đỏ lên, trước kia Nam Cung Thừa Phong thu thập long xuân cung đồ, y ngẫu nhiên cũng sẽ liếc xem vài lần, bởi vậy đối với loại chuyện này cũng có chút hiểu biết.

Nghĩ đến tình cảnh hương diễm hi mỹ đó, trong lòng lại e lệ, rồi lại cảm thấy thập phần chờ mong cùng ngọt ngào. Cũng may sau đó đã đến khách điếm, Nguyệt Nha Nhi vội vàng thu hồi “suy tưởng mơ màng” đó, mang theo Giang Thanh Hiểu đi vào. Vừa lúc nhìn đến Nam Cung Dạ Hiên đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc, đại khái là đêm khuya gọi hắn mở cửa, cho nên thưởng cho hắn.

Sau đó liền an bài cho Giang Thanh Hiểu một cái phòng. Nguyệt Nha Nhi sợ Trữ Thiên Phàm thay đổi chủ ý, nên cùng ở với phụ thân. Nam Cung Dạ Hiên nhìn thân thể kia của y, trong lòng thẳng thở dài, thầm nghĩ nếu thật có người đến, rốt cuộc ai bảo vệ ai a? Không có biện pháp, cũng chỉ bồi vợ oa một chỗ.

Giang Thanh Hiểu lẳng lặng tựa vào cột giường ngồi, nghe Nguyệt Nha Nhi kể lại những chuyện đã xảy ra. Tuy rằng vì y cảm thấy lòng chua xót, nhưng nghe nói Nam Cung Thừa Phong cũng không có ngược đãi y, hơn nữa nghe được chuyện Nộn Thảo là mã yêu, không khỏi đem lòng chua xót chuyển thành tò mò, nghe đến cuối cùng, không khí áp lực cuối cùng cũng giảm bớt một ít.

“Tốt lắm, ngủ đi, phỏng chừng Trữ Thiên Phàm cho dù muốn hối hận, cũng không thể vào tối nay.” Nam Cung Dạ Hiên ôm Nguyệt Nha Nhi, đôi mắt vợ biến thành đen rồi, hắn thật sự là rất đau lòng.

“Các ngươi trở về phòng đi. Hắn… Sẽ không lật lọng.” Giang Thanh Hiểu mỉm cười nhìn chăm chú Nguyệt Nha Nhi cùng Nam Cung Dạ Hiên, sau đó lại quay đầu nhìn nhìn khung cảnh tối đen ngoài cửa sổ, hảo sau một lúc lâu, hắn mới buồn bã nói: “Liền giống như hắn hiểu ta, kỳ thật ta cũng thực hiểu hắn, hắn nói thả ta đi, liền tuyệt sẽ không bắt ta trở về.”

Nguyệt Nha Nhi cho rằng nhà mình cha quá tin tưởng đại ma đầu kia, ý thức gian nan khổ cực hiển nhiên còn không đủ. Đang muốn tử triền cứng rắn ma lưu lại, lại bị Nam Cung Dạ Hiên kéo tới cửa, y vừa muốn kháng nghị, chỉ thấy chồng trừng mắt nhìn mình, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi, ta tin tưởng phán đoán củanhạc phụ đại nhân, hắn cũng không phải tiểu hài tử.”

Nguyệt Nha Nhi nghĩ nghĩ, không phải không thừa nhận Nam Cung Dạ Hiên nói cũng có đạo lý. Mới có được tự do, có lẽ tâm tình phụ thân cũng rất kích động, tại lúc này, hắn cần bình tĩnh một chút cũng không phải không thể. Thế là đành phải quay đầu nói: “Cha, chúng ta trở về phòng, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi, một khi có gì dị động, liền kêu to lên biết không?”

Giang Thanh Hiểu mỉm cười gật gật đầu, dưới ánh nến, vẻ tuấn mỹ của hắn làm cho người ta phải đui mù

“Tên kia không phải cha ngươi a, nói là ca ca ngươi cũng có người tin đó.” Nam Cung Dạ Hiên lại đối với tuổi tác của Giang Thanh Hiểu hoài nghi, không đợi nói xong đã bị Nguyệt Nha Nhi âm thầm nhéo một chút, thấy bộ dáng nhe răng của vợ, tâm tình của hắn rất tốt, ôm lấy Nguyệt Nha Nhi, cười ha ha trở về tới gian phòng của mình.

Trăng treo giữa trời, xa xa truyền đến tiếng mõ canh ba.

Nguyệt Nha Nhi đã ở trong lòng Nam Cung Dạ Hiên ngủ say, mấy ngày liền mệt nhọc, đột nhiên thả lỏng cảm xúc. Làm cho y rất nhanh đã bước vào mộng đẹp ngọt ngào.

Nam Cung Dạ Hiên cũng ngủ thực say, nhưng khi hắn phát hiện có người đi vào phòng, hắn liền mở mắt ra trước, hơn nữa còn rút nhuyễn kiếm bên hông ra.

“Tính cảnh giác còn rất cao nha.” Một thanh âm từ từ vang lên, là Trữ Thiên Phong.

Nam Cung Dạ Hiên thu kiếm, quay đầu lại nhìn Nguyệt Nha Nhi, phát hiện y không có bị đánh thức, hắn thay vợ dịch dịch góc chăn, liền lặng lẽ xuống giường, nói với Trữ Thiên Phong: “Muốn nói gì thì dùng truyền âm nhập mật nói, đừng đánh thức Nguyệt Nha Nhi.”

Trữ Thiên Phong ghen tị nói: “Uy, săn sóc tỉ mỉ thế? Ngươi muốn ta ghen chết không phải?”

“Có gì đâu mà tức giận, ngươi trở về tự nhiên cũng có thể dịch góc chăn cho ngươi sư huynh.” Nam Cung Dạ Hiên thản nhiên nói. Đương nhiên, đây đều là dùng phương pháp truyền âm nhập mật nói.

“Phi, ngươi còn có mặt mũi nói lời như thế. Có biết ta đang giận sôi bụng không a? Ta kêu các ngươi suy nghĩ biện pháp cho ca ca ta hạnh phúc, kết quả các ngươi lại làm ngược, trực tiếp đem Giang Thanh Hiểu đón đi, khiến ca ca ta biến thành độc thân, hắn có thể cho ta cùng sư huynh song túc song phi sao?”

Trữ Thiên Phong một bên dùng truyền âm nhập mật kêu to, một bên đã muốn vỗ bàn, bất quá tay còn chưa dụng bàn, đã bị Nam Cung Dạ Hiên chặn lại, nguyên nhân đương nhiên là sợ hắn đánh thức Nguyệt Nha Nhi.

“Ta lại có biện pháp gì? Vốn ta cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như thế, ai biết đi vào, ca ca ngươi không biết sao lại thả người. Ta còn khó hiểu nè, điều này cũng không giống như là chuyện loại người như hắn có thể làm a.”

“Ta mặc kệ, dù sao ngươi tốt nhất nghĩ biện pháp đem hai người bọn họ xâu thành một đôi. Nam Cung Dạ Hiên, ta một chút cũng không hù dọa ngươi, biết băng tâm quyết không?” Giọng Trữ Thiên Phong bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, mà ba chữ băng tâm quyết, cũng làm cho tâm Nam Cung Dạ Hiên kịch liệt chấn động một chút?

“Ý gì? Ngươi là nói ca ca ngươi chiếm được băng tâm bí quyết sao?” Nam Cung Dạ Hiên thất thanh kêu lên, hắn thậm chí ngay cả truyền âm nhập mật cũng quên dùng, cũng may Nguyệt Nha Nhi ngủ rất say, cho nên không bị tỉnh giấc.

“Ân, băng tâm quyết này vốn chính là đại tương truyền của nhà ta. Năm đó ở Trung Nguyên võ lâm nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ, người được các ngươi gọi là Thạch Thần kia, chính là tổ tiên của ta, tuy rằng ngươi không trải qua thời điểm đó, bất quá hẳn cũng đã được nghe nói đi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện