Ngu Tuế không hề nhớ truyện có đoạn này.
Nữ chính và Tân đế không có cảnh diễn chung, nàng còn vì quan hệ với nam chính mà cực kỳ căm ghét Tân đế.
Thế mà nàng chỉ vào cung nhảy một bài, chẳng giết được gã nam chính khốn nạn kia thì thôi, ngược lại còn bị kẻ thù không đội trời chung của gã sắc phong làm Hoàng hậu ngay tại trận. Tên thái giám dẫn Ngu Tuế đi ngay trước mặt Vô Tương Hầu. Nàng vừa đi, Vô Tương Hâu đã bóp nát ly rượu khiến bàn tay đẫm máu.
Công chúa Đông Lăng vừa lo vừa tức, vội vàng sai thị nữ đi lấy thuốc.
Ả nhìn theo hướng Ngu Tuế đi mà vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa không khỏi thấy sợ hãi. Ngu Tuế không biết, nhưng đám người Công chúa lại biết rõ Tân đế là người như thế nào.
Y chẳng phải là người dịu dàng không biết tức giận như vẻ ngoài. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nếu Khương Trạch Dụ thật sự bị sắc đẹp mê hoặc mà yêu chiều Ngu Tuế... Công chúa không khỏi rùng mình một cái, tự trấn an mình rằng chuyện đó sẽ không xảy ra. Nếu Tân đế là kẻ háo sắc thì làm gì có chuyện đến giờ mà bên cạnh y vẫn không có người con gái nào.
Công chúa kéo Vô Tương Hầu ra ngoài, đột nhiên nghe vị hôn phu của ả lạnh giọng hỏi: “Vì sao nàng ấy biến thành một người câm?”
“Tay chàng đã bị thương nặng như vậy mà vẫn tơ tưởng Ngu Tuế à?” Công chúa tức đến nghẹn thở, cảm thấy hơi chột dạ, “Nó hỗn hào với ta, ta chỉ muốn chỉ dạy cho nó một bài học, mấy hôm nữa nó sẽ nói lại được thôi, sao có thể bị câm thật chứ.”
Tiếc là tối qua ả bị cơn ghen phủ mờ lý trí nên ra tay không biết nặng nhẹ, đã ép Ngu Tuế uống rất nhiều thuốc độc, theo nguyên tác thì nữ chính không thể bình phục được, sẽ bị câm suốt đời.
Ngu Tuế cũng biết chuyện này, nhưng nàng vốn là một người kiệm lời, không sợ chết, cũng chẳng thiết sống lắm, lòng hăng hái dành cho cuộc sống rất thấp, lại còn ghét phiền phức.
Phần lớn thời gian nàng đều mặc đời đưa đẩy, không nghĩ ngợi nhiều trừ phi nàng cảm thấy không thoải
mái, nhưng điểm mấu chốt của nàng lại rất thấp, nên sống rất cà lơ phất phơ.
Tên thái giám đưa Ngu Tuế tới cung Thừa Càn, đây là nơi Tân đế bình thường hay nghỉ ngơi.
“Đưa Hoàng hậu nương nương đi tắm đi, bệ hạ sẽ tới ngay.” Tên thái giám nói. Đám cung nữ cung kính cúi đầu vâng lệnh, đưa Ngu Tuế tới bể tắm hầu hạ. Nhìn vết thương mới cũ chằng chịt trên người Ngu Tuế mà mặt họ vẫn không hề biến sắc, thậm chí lúc cởi váy áo ra trông thấy con dao găm rơi xuống đất phát ra một tiếng choang cũng có thể cung kính nhặt lên để sang một bên, không hỏi nhiều nửa chữ.
Ngu Tuế thầm bội phục tố chất tâm lý của bọn họ.
Đám cung nữ thì lại bội phục Ngu Tuế. Nàng được Bệ hạ bổ nhiệm làm Hoàng hậu mà mặt không hề biến sắc, suốt quá trình đều giữ nguyên vẻ mặt uể oải như đang nói “Tùy, ta sao cũng được, ngài xem đó mà làm” như một đóa hoa tách biệt khỏi đám đông náo nhiệt, thoạt trông có vẻ lầm lì không biết giận.
Ngu Tuế là nẫu ruột đến không biết giận.
Tối qua khi nàng đang ngơ ngác chưa hiểu chịu gì xảy ra thì bị ép uống thuốc độc, ngất đi tỉnh lại rất nhiều lần, đến khi biết rõ tình hình thì lại thấy bó tay, rõ ràng kiếp trước nàng chẳng làm chuyện gì độc ác, sao đột nhiên ông trời lại tra tấn nàng như vậy.
Bây giờ cốt truyện đã đến đoạn nữ chính bị độc câm nhưng nam chính lại không hay biết gì mà ra lệnh cho nàng đi mồi chài Nhiếp Chính Vương, đang trộm đồ thì bị phát hiện, vì đánh nhau với thị vệ của Nhiếp Chính Vương mà bị thương nặng rơi xuống vách núi mất tích.
Vì biến thành người câm nên nữ chính nản lòng thoái chí với nam chính, sau khi được một người thợ săn dưới vách núi cứu, nàng quyết tâm sống cuộc đời của một người bình thường. Ai ngờ nửa năm sau, nàng lại được nam chính tìm thấy, nhìn nam chính ăn năn, chưa kịp nghe gã nói một câu xin lỗi thì đã bắt đầu mềm lòng.
Ngu Tuế càng nghĩ càng thấy tởm, bất giác sờ cổ.
Giờ thì hay rồi, tình tiết mồi chài Nhiếp Chính Vương rồi bị thương nặng và ngã xuống vách núi đã biến mất, thay vào đó là trực tiếp leo lên làm Hoàng hậu nước Đông Lăng luôn.
Chẳng phải thoải mái hơn cốt truyện gốc nhiều sao? Cung nữ hầu hạ nàng thay đồ. Khác với trang phục của vũ cơ, bộ cung phục dài màu đỏ tươi trang này khiến Ngu Tuế trông càng mong manh đáng thương đến nao lòng.
Lúc Ngu Tuế đi ra thì Tân đế đã tới. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nàng chưa thấy người đã nghe giọng nói điềm đạm nhã nhặn vang lên trước: “lập danh sách tất cả đại
thần vừa rồi định ngăn cản đi, ngày mai phải cho bọn họ một niềm vui bất ngờ trong buổi chầu mới được.”
“Vâng ạ." Tên thái giám cúi đầu nhận lệnh, liếc thấy Ngu Tuế đã đi ra thì vừa mới đứng thẳng đã khom người xuống lần nữa, “Kính chào Hoàng hậu nương nương.”
Khương Trạch Dụ không ngoảnh lại.
Đám cung nữ lũ lượt lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người là Ngu Tuế và Tân đế.
Khương Trạch Dụ nghiêng người ngồi bên mép giường, cầm con dao găm mà Ngu Tuế định dùng để đâm chết Vô Tương Hầu lên ngắm nghía, khẽ cười khen: “Đồ Hoàng hậu mang theo người đúng là khiến cô bất ngờ.”
Ngu Tuế vừa ngẩng lên đã ngơ ngẩn.
Nàng chớp chớp mắt, cố xác nhận rằng đó không phải là ảo giác.
Lúc này đây, trong mắt Ngu Tuế, cái bóng khổng lồ đang ¡n dưới đất của Tân đế hiện rõ mồn một, thậm chí còn có... chín cái đuôi.
Nếu nàng không nhìn lầm thì cái bóng của Tân đế là một con hồ ly khổng lồ có chín đuôi, nhưng người đàn ông đang ngồi ở mép giường trông lại tuấn tú cực độ, mặt mày rất ôn hoà thân thiện, khiến người ta bất giác muốn buông lỏng cảnh giác mà thân thiết với y. Khác hẳn sự giảo hoạt và quyến rũ của hồ ly trong mắt người đời.
Khương Trạch Dụ để ý thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ngu Tuế, dịu giọng hỏi: “Nhìn gì thế?"
Ngu Tuế lắc đầu.
Nàng có lý do tin rằng Bệ hạ của nước Đông Lăng là yêu quái.
Nếu không thì người có thể nhìn thấy cái bóng kỳ lạ như nàng là yêu quái.
Dù sao thì giữa nàng và Khương Trạch Dụ, tất có một kẻ là yêu quái. Khương Trạch Dụ cầm con
dao găm hỏi: “Cái này dùng để giết cô à?”
Ngu Tuế lại lắc đầu.
Khương Trạch Dụ lẳng lặng nhìn nàng một lát, đưa con dao găm cho nàng, buông câu than thở nhẹ tênh: “Này bé câm, không nói được thật à”
Ngu Tuế đón lấy con dao găm, gật đầu.
Khương Trạch Dụ bảo Ngu Tuế tới ngồi xuống mép giường, vươn tay ra với
nàng, ngửa lòng bàn tay lên, nói với nàng: “Viết cho cô xem”
Thế là cô bé nào đó nghiêm túc viết lên lòng bàn tay y dòng chữ: “Ta muốn giết Vô Tương Hầu.”
Ngu Tuế viết xong, ngẩng lên nhìn Tân đế, song chẳng thấy người này có vẻ gì là ngạc nhiên. Cặp mắt
phượng xinh đẹp kia lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, trong ánh mắt ẩn chứa niềm vui.
Khương Trạch Dụ rất nể mặt hỏi: “Vì sao giết gã?”
Ngu Tuế lại viết: “Ta là sát thủ mà gã bồi dưỡng.”
Khương Trạch Dụ gật đầu. “Gã đưa ta cho Công chúa làm nô tỳ, tối qua Công chúa độc câm ta, ta căm ghét Vô. Tương Hầu.”
Ngu Tuế viết rất ngắn gọn, cố gắng nói những điểm chính yếu nhất.
Nàng cảm thấy rất có thể mình sẽ mất mạng nếu làm vậy, nhưng chẳng sao, trước khi chết phải khiến Tân đế nhìn rõ bộ mặt thật của gã khốn kia, rồi sớm muộn gì gã khốn ấy cũng bị phán tội mưu phản.
Dù sao Tân đế trước mặt nàng cũng không phải là một vị vua nhu nhược như trong truyện viết. Khương Trạch Dụ mỉm cười nhìn nàng nói: “Hóa ra không phải bị câm bẩm sinh”
Y nắm lấy tay Ngu Tuế, khẽ vuốt ve, “Sát thủ sẽ không có bàn tay mịn màng như vậy.”
Đó là vì đôi tay này đã sử dụng thuốc làm mềm vết chai. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngu Tuế nghĩ ngợi rồi cởi đai áo ra. Khương Trạch Dụ cũng không ngăn cản, bình tĩnh nhìn nàng cởi áo rồi quay người lại, phô bày những vết sẹo dữ tợn có cả cũ lẫn mới trên tấm lưng trần.
Thế này đủ chứng minh rồi chứ?
Ngu Tuế đưa lưng về phía Khương Trạch Dụ ngẩn người: Nếu ngài không tin thì ta cũng hết cách.
Nếu không có những vết sẹo chằng chịt ấy, lưng người con gái này sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Khương Trạch Dụ bảo: “Nằm xuống.”
Mệnh lệnh ôn hòa, không hề có tính cưỡng ép, nhưng lại khiến người ta cam tâm tình nguyện vâng theo.
Vừa hay Ngu Tuế cũng muốn nằm, thế là ngoan ngoãn ngả người ra giường.
Nàng có thể cảm nhận được một ngón tay lạnh lẽo đang thong thả lướt từ bả vai nàng xuống dưới, thỉnh thoảng dừng lại trên một vết sẹo, khẽ ấn xuống như vẽ lại hình hài của nó, đáy lòng nàng dâng trào một cảm giác tê dại chưa từng có.
Khi Khương Trạch Dụ khẽ sượt qua miệng vết thương, Ngu Tuế thấy hơi đau, bất giác á lên. Nàng không nghe thấy tiếng kêu của mình, nhưng Khương Trạch Dụ lại nghe được.
Một tiếng “á" lí nhí yếu ớt, nhưng lại thật sự tồn tại.
Khương Trạch Dụ cong khóe môi, lại ấn lên miệng vết thương còn mới mạnh hơn
chút.
*Ối...” Ngu Tuế bị đau tỉnh, kêu một tiếng, “Đau!”
Khương Trạch Dụ khẽ cười thành tiếng.
Ngu Tuế vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nàng mở miệng nói chuyện cũng không nghe thấy tiếng
mình, chỉ có Khương Trạch Dụ nghe được.
Khương Trạch Dụ mặc áo lại giúp nàng, gọi với ra ngoài: “Bảo ngự y tới đây."
Ngu Tuế không biết y muốn. làm gì, nhưng Khương Trạch Dụ không nói thì nàng cũng chẳng buồn nghĩ, cứ nằm nhoài ra đó.
Ngự y tới ngay sau đó.
Khương Trạch Dụ lệnh cho ngự y kiểm tra cổ họng Ngư Tuế. Nàng vô cùng phối hợp, cuối cùng ngự y kết luận như đỉnh đóng cột: “Hoàng hậu nương nương uống phải một loại thuốc độc có tên là thuốc trừ sâu khiến cổ họng bị tổn thương không thể phát ra tiếng.”
“Có thể chữa khỏi không?”
“Nương nương bị thương quá nặng, đã mất giọng, khó lòng khôi phục được.”
Ngự y nói câu cuối mà mồ hôi lạnh túa đầy đầu.
Khương Trạch Dụ liếc mắt nhìn Ngu Tuế đang nằm: “Nàng bị câm thật à?”
Ngự y lúng túng đáp: “Vâng...”
Khương Trạch Dụ kéo Ngu Tuế muốn ngủ dậy, dịu dàng vuốt thẳng mấy nếp nhăn
trên trang phục của nàng vì nằm xuống, hỏi: “Hoàng hậu muốn hỏi gì?”
Ngu Tuế muốn viết chữ vào lòng bàn tay Khương Trạch Dụ nhưng y lại nắm chặt tay nàng, dịu dàng bảo: “Dùng lời nói”
Ta là một người câm, có nói mấy người cũng chẳng nghe thấy.
Nhưng Ngu Tuế không phản kháng, ngài muốn ta nói thì ta nói, nghe thấy hay không chẳng phải chuyện của ta.
Ngu Tuế mở miệng nói: “Không có.”
Khương Trạch Dụ hỏi ngự y: “Nghe thấy gì không?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngự y cúi đầu sợ hãi bẩm: “Vi thần, vi thần...”
Khương Trạch Dụ nói: “Cứ nói đừng ngại”.
Ngự y run rấy thừa nhận: “Vi thần không nghe thấy gì ạ.”
Khương Trạch Dụ cụp mắt, nhưng y lại nghe thấy rõ mồn một.
“Lui xuống đi.”
Sau khi ngự y lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Ngu Tuế thấy Khương Trạch Dụ cầm tay nàng không buông, không cho phép nàng viết chữ để giao tiếp nữa, đành phải tiếp tục mở miệng hỏi không thành tiếng: “Bệ hạ, ta ngủ được chưa ạ?”
Khương Trạch Dụ cười bảo: “Được.”
Ngu Tuế nằm xuống mới sực nghĩ chẳng lẽ Tân đế biết đọc khẩu hình miệng? Giỏi thế!
Khương Trạch Dụ vẫn ngồi ở mép giường nắm tay Ngư Tuế không buông. Y cúi đầu ngắm nàng thật kỹ, thủng thẳng hỏi nàng: “Từng giết mấy người rồi?”
Ngu Tuế thành thật trả lời: “Không nhớ rõ.”
“Vậy là rất nhiều, Hoàng hậu. của cô cừ thật” Khương Trạch Dụ lại hỏi: “Ngoài độc câm nàng, Công chúa còn làm gì nữa?”
“Đánh ta, mắng ta, hắt nước lạnh vào người ta” Ngu Tuế nhắm mắt lại, tối qua nàng đã bị tra tấn suốt đêm không ngủ, ngất rồi lại tỉnh, tối nay lại mất sức nên giờ đã thấm mệt buồn ngủ.
Khương Trạch Dụ nghe xong thì buông tay nàng rồi cởi chiếc áo lúc trước vừa mặc vào cẩn thận cho nàng.
Ngu Tuế tưởng y muốn làm gì, đang tự hỏi xem có nên phản kháng không thì thấy áo chỉ bị cởi đến hông thì dừng.
Ngu Tuế thôi chống cự.---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Khương Trạch Dụ lấy bình thuốc ra, bôi thuốc lên vết thương trên lưng nàng. Động tác của y rất nhẹ nhàng, những gì trải qua đêm nay và đêm qua thật đúng là thiên đàng và địa ngục.
Ngu Tuế được chăm sóc đến suýt thiếp đi.
Khương Trạch Dụ hỏi: “Muốn giết Vô Tương Hầu thật à?”
Ngu Tuế: “Thật.”
“Gã là ông chủ của nàng, nàng đành lòng sao? Khương Trạch Dụ liếc nhìn ai đó sắp ngủ.
Ngu Tuế cảm thấy giọng nói bên tai càng quyến rũ êm tai hơn, nhưng lại khiến nàng bình tĩnh đến bất ngờ.
“Gã không chết thì ta chết.”
Khương Trạch Dụ cười một cái, cảm thấy khá thú vị.
“Nhưng cô không muốn nàng chết, bây giờ nàng đã là Hoàng hậu của cô, không còn là sát thủ của Vô Tương Hầu nữa." Khương Trạch Dụ nhẹ nhàng mặc áo vào cho nàng, “Nếu chém đầu ngay thì có vẻ hơi hời cho gã.”
“Hoàng hậu có ý gì hay hơn không?”
Giọng Ngu Tuế vọng bên tai Khương Trạch Dụ nghe có phần rầu rĩ: “Bệ hạ, ta buồn ngủ lắm, ngài có thể im lặng được không ạ?”
Khương Trạch Dụ cứng họng.
Nhất thời chẳng biết nên khen Ngư Tuế to gan hay là nên lay nàng dậy rồi bảo rằng nàng nói năng như vậy với vị vua một nước là cực kỳ hỗn láo, sẽ chịu họa sát thân, dù nàng có là Hoàng hậu cũng... là Hoàng hậu hình như nói thế cũng được.
Càng miễn bàn Hoàng hậu này thú vị nhường nào với y.
Dường như Tân đế thở dài một tiếng.
Khương Trạch Dụ đáp chăn cho nàng, ôn tồn hỏi: “Trước khi ngủ hãy nói cô nghe, lúc nàng đi ra đã nhìn thấy gì?”
Ngu Tuế vui sướng rúc mình trong chăn, trả lời đứt “Cái... Bóng... Có... ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ánh mắt Khương Trạch Dụ nhìn nàng tối lại, đồng tử trong đôi mắt phượng loé đỏ, tức khắc biến thành ma mị.
HẾT CHƯƠNG 23
Nữ chính và Tân đế không có cảnh diễn chung, nàng còn vì quan hệ với nam chính mà cực kỳ căm ghét Tân đế.
Thế mà nàng chỉ vào cung nhảy một bài, chẳng giết được gã nam chính khốn nạn kia thì thôi, ngược lại còn bị kẻ thù không đội trời chung của gã sắc phong làm Hoàng hậu ngay tại trận. Tên thái giám dẫn Ngu Tuế đi ngay trước mặt Vô Tương Hầu. Nàng vừa đi, Vô Tương Hâu đã bóp nát ly rượu khiến bàn tay đẫm máu.
Công chúa Đông Lăng vừa lo vừa tức, vội vàng sai thị nữ đi lấy thuốc.
Ả nhìn theo hướng Ngu Tuế đi mà vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa không khỏi thấy sợ hãi. Ngu Tuế không biết, nhưng đám người Công chúa lại biết rõ Tân đế là người như thế nào.
Y chẳng phải là người dịu dàng không biết tức giận như vẻ ngoài. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nếu Khương Trạch Dụ thật sự bị sắc đẹp mê hoặc mà yêu chiều Ngu Tuế... Công chúa không khỏi rùng mình một cái, tự trấn an mình rằng chuyện đó sẽ không xảy ra. Nếu Tân đế là kẻ háo sắc thì làm gì có chuyện đến giờ mà bên cạnh y vẫn không có người con gái nào.
Công chúa kéo Vô Tương Hầu ra ngoài, đột nhiên nghe vị hôn phu của ả lạnh giọng hỏi: “Vì sao nàng ấy biến thành một người câm?”
“Tay chàng đã bị thương nặng như vậy mà vẫn tơ tưởng Ngu Tuế à?” Công chúa tức đến nghẹn thở, cảm thấy hơi chột dạ, “Nó hỗn hào với ta, ta chỉ muốn chỉ dạy cho nó một bài học, mấy hôm nữa nó sẽ nói lại được thôi, sao có thể bị câm thật chứ.”
Tiếc là tối qua ả bị cơn ghen phủ mờ lý trí nên ra tay không biết nặng nhẹ, đã ép Ngu Tuế uống rất nhiều thuốc độc, theo nguyên tác thì nữ chính không thể bình phục được, sẽ bị câm suốt đời.
Ngu Tuế cũng biết chuyện này, nhưng nàng vốn là một người kiệm lời, không sợ chết, cũng chẳng thiết sống lắm, lòng hăng hái dành cho cuộc sống rất thấp, lại còn ghét phiền phức.
Phần lớn thời gian nàng đều mặc đời đưa đẩy, không nghĩ ngợi nhiều trừ phi nàng cảm thấy không thoải
mái, nhưng điểm mấu chốt của nàng lại rất thấp, nên sống rất cà lơ phất phơ.
Tên thái giám đưa Ngu Tuế tới cung Thừa Càn, đây là nơi Tân đế bình thường hay nghỉ ngơi.
“Đưa Hoàng hậu nương nương đi tắm đi, bệ hạ sẽ tới ngay.” Tên thái giám nói. Đám cung nữ cung kính cúi đầu vâng lệnh, đưa Ngu Tuế tới bể tắm hầu hạ. Nhìn vết thương mới cũ chằng chịt trên người Ngu Tuế mà mặt họ vẫn không hề biến sắc, thậm chí lúc cởi váy áo ra trông thấy con dao găm rơi xuống đất phát ra một tiếng choang cũng có thể cung kính nhặt lên để sang một bên, không hỏi nhiều nửa chữ.
Ngu Tuế thầm bội phục tố chất tâm lý của bọn họ.
Đám cung nữ thì lại bội phục Ngu Tuế. Nàng được Bệ hạ bổ nhiệm làm Hoàng hậu mà mặt không hề biến sắc, suốt quá trình đều giữ nguyên vẻ mặt uể oải như đang nói “Tùy, ta sao cũng được, ngài xem đó mà làm” như một đóa hoa tách biệt khỏi đám đông náo nhiệt, thoạt trông có vẻ lầm lì không biết giận.
Ngu Tuế là nẫu ruột đến không biết giận.
Tối qua khi nàng đang ngơ ngác chưa hiểu chịu gì xảy ra thì bị ép uống thuốc độc, ngất đi tỉnh lại rất nhiều lần, đến khi biết rõ tình hình thì lại thấy bó tay, rõ ràng kiếp trước nàng chẳng làm chuyện gì độc ác, sao đột nhiên ông trời lại tra tấn nàng như vậy.
Bây giờ cốt truyện đã đến đoạn nữ chính bị độc câm nhưng nam chính lại không hay biết gì mà ra lệnh cho nàng đi mồi chài Nhiếp Chính Vương, đang trộm đồ thì bị phát hiện, vì đánh nhau với thị vệ của Nhiếp Chính Vương mà bị thương nặng rơi xuống vách núi mất tích.
Vì biến thành người câm nên nữ chính nản lòng thoái chí với nam chính, sau khi được một người thợ săn dưới vách núi cứu, nàng quyết tâm sống cuộc đời của một người bình thường. Ai ngờ nửa năm sau, nàng lại được nam chính tìm thấy, nhìn nam chính ăn năn, chưa kịp nghe gã nói một câu xin lỗi thì đã bắt đầu mềm lòng.
Ngu Tuế càng nghĩ càng thấy tởm, bất giác sờ cổ.
Giờ thì hay rồi, tình tiết mồi chài Nhiếp Chính Vương rồi bị thương nặng và ngã xuống vách núi đã biến mất, thay vào đó là trực tiếp leo lên làm Hoàng hậu nước Đông Lăng luôn.
Chẳng phải thoải mái hơn cốt truyện gốc nhiều sao? Cung nữ hầu hạ nàng thay đồ. Khác với trang phục của vũ cơ, bộ cung phục dài màu đỏ tươi trang này khiến Ngu Tuế trông càng mong manh đáng thương đến nao lòng.
Lúc Ngu Tuế đi ra thì Tân đế đã tới. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nàng chưa thấy người đã nghe giọng nói điềm đạm nhã nhặn vang lên trước: “lập danh sách tất cả đại
thần vừa rồi định ngăn cản đi, ngày mai phải cho bọn họ một niềm vui bất ngờ trong buổi chầu mới được.”
“Vâng ạ." Tên thái giám cúi đầu nhận lệnh, liếc thấy Ngu Tuế đã đi ra thì vừa mới đứng thẳng đã khom người xuống lần nữa, “Kính chào Hoàng hậu nương nương.”
Khương Trạch Dụ không ngoảnh lại.
Đám cung nữ lũ lượt lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người là Ngu Tuế và Tân đế.
Khương Trạch Dụ nghiêng người ngồi bên mép giường, cầm con dao găm mà Ngu Tuế định dùng để đâm chết Vô Tương Hầu lên ngắm nghía, khẽ cười khen: “Đồ Hoàng hậu mang theo người đúng là khiến cô bất ngờ.”
Ngu Tuế vừa ngẩng lên đã ngơ ngẩn.
Nàng chớp chớp mắt, cố xác nhận rằng đó không phải là ảo giác.
Lúc này đây, trong mắt Ngu Tuế, cái bóng khổng lồ đang ¡n dưới đất của Tân đế hiện rõ mồn một, thậm chí còn có... chín cái đuôi.
Nếu nàng không nhìn lầm thì cái bóng của Tân đế là một con hồ ly khổng lồ có chín đuôi, nhưng người đàn ông đang ngồi ở mép giường trông lại tuấn tú cực độ, mặt mày rất ôn hoà thân thiện, khiến người ta bất giác muốn buông lỏng cảnh giác mà thân thiết với y. Khác hẳn sự giảo hoạt và quyến rũ của hồ ly trong mắt người đời.
Khương Trạch Dụ để ý thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ngu Tuế, dịu giọng hỏi: “Nhìn gì thế?"
Ngu Tuế lắc đầu.
Nàng có lý do tin rằng Bệ hạ của nước Đông Lăng là yêu quái.
Nếu không thì người có thể nhìn thấy cái bóng kỳ lạ như nàng là yêu quái.
Dù sao thì giữa nàng và Khương Trạch Dụ, tất có một kẻ là yêu quái. Khương Trạch Dụ cầm con
dao găm hỏi: “Cái này dùng để giết cô à?”
Ngu Tuế lại lắc đầu.
Khương Trạch Dụ lẳng lặng nhìn nàng một lát, đưa con dao găm cho nàng, buông câu than thở nhẹ tênh: “Này bé câm, không nói được thật à”
Ngu Tuế đón lấy con dao găm, gật đầu.
Khương Trạch Dụ bảo Ngu Tuế tới ngồi xuống mép giường, vươn tay ra với
nàng, ngửa lòng bàn tay lên, nói với nàng: “Viết cho cô xem”
Thế là cô bé nào đó nghiêm túc viết lên lòng bàn tay y dòng chữ: “Ta muốn giết Vô Tương Hầu.”
Ngu Tuế viết xong, ngẩng lên nhìn Tân đế, song chẳng thấy người này có vẻ gì là ngạc nhiên. Cặp mắt
phượng xinh đẹp kia lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, trong ánh mắt ẩn chứa niềm vui.
Khương Trạch Dụ rất nể mặt hỏi: “Vì sao giết gã?”
Ngu Tuế lại viết: “Ta là sát thủ mà gã bồi dưỡng.”
Khương Trạch Dụ gật đầu. “Gã đưa ta cho Công chúa làm nô tỳ, tối qua Công chúa độc câm ta, ta căm ghét Vô. Tương Hầu.”
Ngu Tuế viết rất ngắn gọn, cố gắng nói những điểm chính yếu nhất.
Nàng cảm thấy rất có thể mình sẽ mất mạng nếu làm vậy, nhưng chẳng sao, trước khi chết phải khiến Tân đế nhìn rõ bộ mặt thật của gã khốn kia, rồi sớm muộn gì gã khốn ấy cũng bị phán tội mưu phản.
Dù sao Tân đế trước mặt nàng cũng không phải là một vị vua nhu nhược như trong truyện viết. Khương Trạch Dụ mỉm cười nhìn nàng nói: “Hóa ra không phải bị câm bẩm sinh”
Y nắm lấy tay Ngu Tuế, khẽ vuốt ve, “Sát thủ sẽ không có bàn tay mịn màng như vậy.”
Đó là vì đôi tay này đã sử dụng thuốc làm mềm vết chai. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngu Tuế nghĩ ngợi rồi cởi đai áo ra. Khương Trạch Dụ cũng không ngăn cản, bình tĩnh nhìn nàng cởi áo rồi quay người lại, phô bày những vết sẹo dữ tợn có cả cũ lẫn mới trên tấm lưng trần.
Thế này đủ chứng minh rồi chứ?
Ngu Tuế đưa lưng về phía Khương Trạch Dụ ngẩn người: Nếu ngài không tin thì ta cũng hết cách.
Nếu không có những vết sẹo chằng chịt ấy, lưng người con gái này sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Khương Trạch Dụ bảo: “Nằm xuống.”
Mệnh lệnh ôn hòa, không hề có tính cưỡng ép, nhưng lại khiến người ta cam tâm tình nguyện vâng theo.
Vừa hay Ngu Tuế cũng muốn nằm, thế là ngoan ngoãn ngả người ra giường.
Nàng có thể cảm nhận được một ngón tay lạnh lẽo đang thong thả lướt từ bả vai nàng xuống dưới, thỉnh thoảng dừng lại trên một vết sẹo, khẽ ấn xuống như vẽ lại hình hài của nó, đáy lòng nàng dâng trào một cảm giác tê dại chưa từng có.
Khi Khương Trạch Dụ khẽ sượt qua miệng vết thương, Ngu Tuế thấy hơi đau, bất giác á lên. Nàng không nghe thấy tiếng kêu của mình, nhưng Khương Trạch Dụ lại nghe được.
Một tiếng “á" lí nhí yếu ớt, nhưng lại thật sự tồn tại.
Khương Trạch Dụ cong khóe môi, lại ấn lên miệng vết thương còn mới mạnh hơn
chút.
*Ối...” Ngu Tuế bị đau tỉnh, kêu một tiếng, “Đau!”
Khương Trạch Dụ khẽ cười thành tiếng.
Ngu Tuế vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nàng mở miệng nói chuyện cũng không nghe thấy tiếng
mình, chỉ có Khương Trạch Dụ nghe được.
Khương Trạch Dụ mặc áo lại giúp nàng, gọi với ra ngoài: “Bảo ngự y tới đây."
Ngu Tuế không biết y muốn. làm gì, nhưng Khương Trạch Dụ không nói thì nàng cũng chẳng buồn nghĩ, cứ nằm nhoài ra đó.
Ngự y tới ngay sau đó.
Khương Trạch Dụ lệnh cho ngự y kiểm tra cổ họng Ngư Tuế. Nàng vô cùng phối hợp, cuối cùng ngự y kết luận như đỉnh đóng cột: “Hoàng hậu nương nương uống phải một loại thuốc độc có tên là thuốc trừ sâu khiến cổ họng bị tổn thương không thể phát ra tiếng.”
“Có thể chữa khỏi không?”
“Nương nương bị thương quá nặng, đã mất giọng, khó lòng khôi phục được.”
Ngự y nói câu cuối mà mồ hôi lạnh túa đầy đầu.
Khương Trạch Dụ liếc mắt nhìn Ngu Tuế đang nằm: “Nàng bị câm thật à?”
Ngự y lúng túng đáp: “Vâng...”
Khương Trạch Dụ kéo Ngu Tuế muốn ngủ dậy, dịu dàng vuốt thẳng mấy nếp nhăn
trên trang phục của nàng vì nằm xuống, hỏi: “Hoàng hậu muốn hỏi gì?”
Ngu Tuế muốn viết chữ vào lòng bàn tay Khương Trạch Dụ nhưng y lại nắm chặt tay nàng, dịu dàng bảo: “Dùng lời nói”
Ta là một người câm, có nói mấy người cũng chẳng nghe thấy.
Nhưng Ngu Tuế không phản kháng, ngài muốn ta nói thì ta nói, nghe thấy hay không chẳng phải chuyện của ta.
Ngu Tuế mở miệng nói: “Không có.”
Khương Trạch Dụ hỏi ngự y: “Nghe thấy gì không?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngự y cúi đầu sợ hãi bẩm: “Vi thần, vi thần...”
Khương Trạch Dụ nói: “Cứ nói đừng ngại”.
Ngự y run rấy thừa nhận: “Vi thần không nghe thấy gì ạ.”
Khương Trạch Dụ cụp mắt, nhưng y lại nghe thấy rõ mồn một.
“Lui xuống đi.”
Sau khi ngự y lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Ngu Tuế thấy Khương Trạch Dụ cầm tay nàng không buông, không cho phép nàng viết chữ để giao tiếp nữa, đành phải tiếp tục mở miệng hỏi không thành tiếng: “Bệ hạ, ta ngủ được chưa ạ?”
Khương Trạch Dụ cười bảo: “Được.”
Ngu Tuế nằm xuống mới sực nghĩ chẳng lẽ Tân đế biết đọc khẩu hình miệng? Giỏi thế!
Khương Trạch Dụ vẫn ngồi ở mép giường nắm tay Ngư Tuế không buông. Y cúi đầu ngắm nàng thật kỹ, thủng thẳng hỏi nàng: “Từng giết mấy người rồi?”
Ngu Tuế thành thật trả lời: “Không nhớ rõ.”
“Vậy là rất nhiều, Hoàng hậu. của cô cừ thật” Khương Trạch Dụ lại hỏi: “Ngoài độc câm nàng, Công chúa còn làm gì nữa?”
“Đánh ta, mắng ta, hắt nước lạnh vào người ta” Ngu Tuế nhắm mắt lại, tối qua nàng đã bị tra tấn suốt đêm không ngủ, ngất rồi lại tỉnh, tối nay lại mất sức nên giờ đã thấm mệt buồn ngủ.
Khương Trạch Dụ nghe xong thì buông tay nàng rồi cởi chiếc áo lúc trước vừa mặc vào cẩn thận cho nàng.
Ngu Tuế tưởng y muốn làm gì, đang tự hỏi xem có nên phản kháng không thì thấy áo chỉ bị cởi đến hông thì dừng.
Ngu Tuế thôi chống cự.---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Khương Trạch Dụ lấy bình thuốc ra, bôi thuốc lên vết thương trên lưng nàng. Động tác của y rất nhẹ nhàng, những gì trải qua đêm nay và đêm qua thật đúng là thiên đàng và địa ngục.
Ngu Tuế được chăm sóc đến suýt thiếp đi.
Khương Trạch Dụ hỏi: “Muốn giết Vô Tương Hầu thật à?”
Ngu Tuế: “Thật.”
“Gã là ông chủ của nàng, nàng đành lòng sao? Khương Trạch Dụ liếc nhìn ai đó sắp ngủ.
Ngu Tuế cảm thấy giọng nói bên tai càng quyến rũ êm tai hơn, nhưng lại khiến nàng bình tĩnh đến bất ngờ.
“Gã không chết thì ta chết.”
Khương Trạch Dụ cười một cái, cảm thấy khá thú vị.
“Nhưng cô không muốn nàng chết, bây giờ nàng đã là Hoàng hậu của cô, không còn là sát thủ của Vô Tương Hầu nữa." Khương Trạch Dụ nhẹ nhàng mặc áo vào cho nàng, “Nếu chém đầu ngay thì có vẻ hơi hời cho gã.”
“Hoàng hậu có ý gì hay hơn không?”
Giọng Ngu Tuế vọng bên tai Khương Trạch Dụ nghe có phần rầu rĩ: “Bệ hạ, ta buồn ngủ lắm, ngài có thể im lặng được không ạ?”
Khương Trạch Dụ cứng họng.
Nhất thời chẳng biết nên khen Ngư Tuế to gan hay là nên lay nàng dậy rồi bảo rằng nàng nói năng như vậy với vị vua một nước là cực kỳ hỗn láo, sẽ chịu họa sát thân, dù nàng có là Hoàng hậu cũng... là Hoàng hậu hình như nói thế cũng được.
Càng miễn bàn Hoàng hậu này thú vị nhường nào với y.
Dường như Tân đế thở dài một tiếng.
Khương Trạch Dụ đáp chăn cho nàng, ôn tồn hỏi: “Trước khi ngủ hãy nói cô nghe, lúc nàng đi ra đã nhìn thấy gì?”
Ngu Tuế vui sướng rúc mình trong chăn, trả lời đứt “Cái... Bóng... Có... ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ánh mắt Khương Trạch Dụ nhìn nàng tối lại, đồng tử trong đôi mắt phượng loé đỏ, tức khắc biến thành ma mị.
HẾT CHƯƠNG 23
Danh sách chương