Thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai cô. Hơi thở nóng bỏng phun trêи da thịt mẫn cảm làm cả người Cố Miên run rẩy. Cô sắp bị được vọng khống chế rồi còn bị thanh âm quyến rũ dễ nghe của Phó Dư câu dẫn khiến cô hận không thể bị hắn thao chết.

“Ông xã, em không muốn nho. Em muốn côn thịt lớn, anh cho em ăn côn thịt lớn đi được không. Xin anh đấy, em chịu không nổi nữa.”

Cố Miên thật sự không chịu nổi. Hoa huyệt ngứa ngáy như bị hàng vạn côn kiến gặm cắn. Dù trước kia dù rất thích Phó Dư thao nhưng cũng không cơ khát như lúc này.

“Không được! Miên Miên, sao em có thể vì người đàn ông khác mà lớn tiếng với tôi? Nếu lần này không để em nhớ lâu một chút thì lần sau em lại tái phạm.”

Phó Dư cúi đầu ɭϊếʍ vành tai Cố Miên.

“Ông xã, em sai rồi. Em không dám nữa.”

Trong lòng Cố Miên vô cùng hối hận. Trong khoảng thời gian này cô cùng Phó Dư trải qua cuộc sống quá ngọt ngào làm cô quên mất người này nhạy cảm thế nào.

“Đã muộn! Miên Miên, làm sai thì phải chịu phạt.”

Cùng lúc đó một quả lại một quả nho liên tục nhét vào. Hoa huyệt nhỏ hẹp mới ăn được bốn quả nho đã không chịu nổi. ʍôиɠ vểnh bắt đầu loạng choạng hô lên: “Đủ rồi, đủ rồi, đừng nhét vào nữa mà. Hoa huyệt ăn không vô nữa.”

Quả nho bóng loáng to tròn lăn vào trong hoa huyệt. Cảm giác lạnh băng tương phản với côn thịt nóng bỏng không ngừng kϊƈɦ thích Cố Miên.

Nhưng mà Phó Dư đang ghen không có khả năng buông tha Cố Miên. Dù biết hoa huyệt nhỏ hẹp của cô ăn bốn quả nho đã đủ khó chịu nhưng hắn vẫn lạnh mặt dùng tay tách nộn huyệt nhét thêm một quả nho nữa vào.

Lúc Phó Dư dùng lại, bên trong hoa huyệt cô đã nhét đến 8 quả nho. Toàn bộ hoa huyệt đều bị lấp đầy.

Cố Miên sợ mấy quả nho đó không lấy ra được nên cả động cũng không dám.

“Ngô ngô… Căng quá! Ông xã anh lấy quả nho ra đi mà, hức.”

“Dùng hoa huyệt em đẩy chúng ra ngoài. Nếu làm được thì qua cửa. Nếu không làm được...Miên Miên hôm nay em đừng mơ ăn thịt bổng.”

Phó Dư nói rồi tháo kẹp nhũ của Cố Miên xuống. Nhìn núm иɦũ ɦσα bị kẹp đến đỏ bụng, Phó Dư cúi đầu hung hăng ʍút̼ mấy cái.

“Ngô ngô...Ông xã giúp em lấy ra đi… Hoa huyệt thật sự không chịu nổi.”

иɦũ ɦσα bị Phó Dư bυ" vừa đau vừa sướиɠ, hoa huyệt đói khát không ngừng phun ɖâʍ thủy, Cố Miên cảm thấy có khi hôm nay là ngày chết của cô, cô sắp bị Phó Dư chơi chết rồi.

“Nghe lời! Mau đẩy chúng ra! Nhắc nhở em một chút, đừng dùng sức quá nhiều. Nếu không quả nho bị ép vỡ, tôi đành phải mang em đến bệnh viện rửa sạch huyệt.”

Phó Dư ɭϊếʍ ʍút̼ nhũ thịt trắng nõn, thanh âm trầm thấp như ác quỷ mê hoặc.

Cố Miên bị hắn dọa sợ, hoàn toàn không dám dùng lực. Nếu thật sự đến bệnh viện rửa huyệt, mặt mũi của cô sẽ giống như chiếc lá rời cành một đi không trở lại mất. Hơn nữa Phó Dư trong bệnh viện vô cùng nổi tiếng. Trời ạ!!! Đến lúc đó chỉ sợ thím lao công quét nhà cũng biết tên cô mất.

Nghĩ đến đây, Cố Miên chỉ có thể cẩn thận co rút huyệt.

Quả nho đầu tiên rơi ra. Phó Dư liền đón lấy nó rồi trực tiếp nhét vào miệng Cố Miên.

“Nếm thử hương vị của em đi.”

Cố Miên tự nhiên không muốn nhưng vẫn bị hắn cường ngạnh nhét vào miệng, quả nhiên nếm được vị tanh ngọt. Nghĩ đến cô đang ăn ɖâʍ thủy của chính mình, hạ thân Cố Miên càng thêm mẫn cảm.

Quả nho thứ tư rơi ra, Cố Miên chính thức cao trào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện