Cố Miên nằm ở trên giường nhìn Phó Dư rời đi. Bóng dáng cô đơn của hắn giống như búa tạ nện vào lòng cô.
Không biết vì sao, cô lại có một xúc động muốn kêu Phó Dư ngừng lại.
Chính là lời đến bên miệng lại không nói ra.
Ngay khi cửa đóng lại, Cố Miên nằm trên giường nhìn trần nhà trống rỗng. Khóe mắt bỗng nhiên nảy lên một trận chua xót.
Loại cảm giác này làm trong lòng cô thật khó chịu. Chỉ muốn Phó Dư dừng lại bồi bên cạnh cô chốc lát.
Cô dùng sức bắt lấy chăn, rốt cuộc bị làm sao thế. Sao lại có nhiều cảm xúc với tên tội phạm cưỡng gian thế cơ chứ.
Lăn lộn tới tận khuya, Cố Miên mới miễn cưỡng ngủ.
Lúc này bỗng nhiên cửa sổ truyền đến thanh âm buông lỏng. Cố Miên ngủ không sâu, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ngay lập tức. Cửa sổ phòng ngủ chính đối diện ban công, giờ phút này ánh trăng sáng ngời, chỉ thấy một cái bóng đen từ ban công cách vách trèo qua đây.
Vào nhà cướp bóc giết người cưỡng gian các loại trường hợp hiện lên trong đầu Cố Miên.
Cô vội vàng nắm chặt di động chuẩn bị báo nguy, chính là khi click mở danh bạ ma xui quỷ khiến cô lại không gọi cho cảnh sát mà điện cho Phó Dư.
“Làm sao vậy?”
Thanh âm Phó Dư thấu triệt không giống như đang ngủ.
“Trong nhà có trộm.”
Cố Miên đè thấp thanh âm, nhưng trong giọng cô vẫn có chút run rẩy. Giờ phút này đang sợ đến cả người phát run.
“Tôi lập tức đến.”
Phó Dư nói rồi cũng không cúp máy. Ở đầu dây kia truyền đến tiếng bước chân gấp gáp của hắn.
Kết quả không đến một phút liền tới cửa. Theo một tiếng vang lớn, cửa phòng cô trực tiếp bị đá văng.
Tên ăn trộm kia không nghĩ tới đã trễ thế này còn có người trực tiếp đá cửa tiến vào.
“Người anh em, anh như vậy làm sao ăn trộm được? Người phụ nữ trong căn phòng đều bị anh đánh thức.”
Tên ăn trộm nghĩ lầm Phó Dư là đồng bọn, nhịn không được phun tào nói.
Thấy Phó Dư không nói lời nào, tên ăn trộm sợ chia của không đều sẽ thành việc lớn:"Người anh em, nếu anh tốn nhiều sức tiến vào như vậy thì đồ trong phòng đều nhường hết cho anh. Bất quá cô nàng này là tôi coi trọng trước. Chờ lát nữa phải để tôi thượng trước.”
Kết quả tên ăn trộm vừa dứt lời, một quyền tàn nhẫn trực tiếp đánh tới mặt hắn.
Tên ăn trộm chưa kịp phản ứng đã bị đánh nghiêng trên mặt đất. Lúc này Phó Dư ngồi xổm xuống xách đầu hắn ta lên trực tiếp dùng tay hung hăng tạp xuống, một quyền lại một quyền làm máu tươi vẩy ra quần áo hắn.
Cuối cùng tên ăn trộm kia bị Phó Dư đánh đến hơi thở thoi thóp.
Khi Phó Dư đứng lên, tên ăn trộm đã bất động trên sàn.
Hắn lấy khăn tay trong túi áo tây trang lay tay một lần.
Lúc này Cố Miên trên giường chính mắt nhìn thấy thấy toàn bộ quá trình tàn bạo huyết tinh. Giống như nhìn thấy ma quỷ.
Khi Phó Dư nhìn thấy ánh mắt Cố Miên mới ý thức được việc mình vừa làm. Hắn thế nhưng đánh người đến tàn phế trước mặt cô.
Hình tượng hắn vất vả xây dựng chỉ sợ bị hủy trong một sớm.
Nhưng Cố Miên lại chỉ ngồi trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn Phó Dư. Trong mắt không có nửa điểm sợ hãi.
Không những Phó Dư có chút ngoài ý muốn mà ngay cả Cố Miên cũng không nghĩ tới.
Cô rốt cuộc bị làm sao vậy, rõ ràng trước kia thực sợ hãi Phó Dư nhưng nhìn Phó Dư ra tay đánh người, trong lòng cô thế nhưng chỉ lo lắng hắn bị đối phương đánh lén.
Thậm chí cô còn nghĩ lát nữa cảnh sát tới sẽ nói với họ tên trộm kia là cô đánh, không liên quan đến Phó Dư.
Cho dù mất trí nhớ Miên Miên vẫn là hộ phu cuồng ma a.
Không biết vì sao, cô lại có một xúc động muốn kêu Phó Dư ngừng lại.
Chính là lời đến bên miệng lại không nói ra.
Ngay khi cửa đóng lại, Cố Miên nằm trên giường nhìn trần nhà trống rỗng. Khóe mắt bỗng nhiên nảy lên một trận chua xót.
Loại cảm giác này làm trong lòng cô thật khó chịu. Chỉ muốn Phó Dư dừng lại bồi bên cạnh cô chốc lát.
Cô dùng sức bắt lấy chăn, rốt cuộc bị làm sao thế. Sao lại có nhiều cảm xúc với tên tội phạm cưỡng gian thế cơ chứ.
Lăn lộn tới tận khuya, Cố Miên mới miễn cưỡng ngủ.
Lúc này bỗng nhiên cửa sổ truyền đến thanh âm buông lỏng. Cố Miên ngủ không sâu, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ngay lập tức. Cửa sổ phòng ngủ chính đối diện ban công, giờ phút này ánh trăng sáng ngời, chỉ thấy một cái bóng đen từ ban công cách vách trèo qua đây.
Vào nhà cướp bóc giết người cưỡng gian các loại trường hợp hiện lên trong đầu Cố Miên.
Cô vội vàng nắm chặt di động chuẩn bị báo nguy, chính là khi click mở danh bạ ma xui quỷ khiến cô lại không gọi cho cảnh sát mà điện cho Phó Dư.
“Làm sao vậy?”
Thanh âm Phó Dư thấu triệt không giống như đang ngủ.
“Trong nhà có trộm.”
Cố Miên đè thấp thanh âm, nhưng trong giọng cô vẫn có chút run rẩy. Giờ phút này đang sợ đến cả người phát run.
“Tôi lập tức đến.”
Phó Dư nói rồi cũng không cúp máy. Ở đầu dây kia truyền đến tiếng bước chân gấp gáp của hắn.
Kết quả không đến một phút liền tới cửa. Theo một tiếng vang lớn, cửa phòng cô trực tiếp bị đá văng.
Tên ăn trộm kia không nghĩ tới đã trễ thế này còn có người trực tiếp đá cửa tiến vào.
“Người anh em, anh như vậy làm sao ăn trộm được? Người phụ nữ trong căn phòng đều bị anh đánh thức.”
Tên ăn trộm nghĩ lầm Phó Dư là đồng bọn, nhịn không được phun tào nói.
Thấy Phó Dư không nói lời nào, tên ăn trộm sợ chia của không đều sẽ thành việc lớn:"Người anh em, nếu anh tốn nhiều sức tiến vào như vậy thì đồ trong phòng đều nhường hết cho anh. Bất quá cô nàng này là tôi coi trọng trước. Chờ lát nữa phải để tôi thượng trước.”
Kết quả tên ăn trộm vừa dứt lời, một quyền tàn nhẫn trực tiếp đánh tới mặt hắn.
Tên ăn trộm chưa kịp phản ứng đã bị đánh nghiêng trên mặt đất. Lúc này Phó Dư ngồi xổm xuống xách đầu hắn ta lên trực tiếp dùng tay hung hăng tạp xuống, một quyền lại một quyền làm máu tươi vẩy ra quần áo hắn.
Cuối cùng tên ăn trộm kia bị Phó Dư đánh đến hơi thở thoi thóp.
Khi Phó Dư đứng lên, tên ăn trộm đã bất động trên sàn.
Hắn lấy khăn tay trong túi áo tây trang lay tay một lần.
Lúc này Cố Miên trên giường chính mắt nhìn thấy thấy toàn bộ quá trình tàn bạo huyết tinh. Giống như nhìn thấy ma quỷ.
Khi Phó Dư nhìn thấy ánh mắt Cố Miên mới ý thức được việc mình vừa làm. Hắn thế nhưng đánh người đến tàn phế trước mặt cô.
Hình tượng hắn vất vả xây dựng chỉ sợ bị hủy trong một sớm.
Nhưng Cố Miên lại chỉ ngồi trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn Phó Dư. Trong mắt không có nửa điểm sợ hãi.
Không những Phó Dư có chút ngoài ý muốn mà ngay cả Cố Miên cũng không nghĩ tới.
Cô rốt cuộc bị làm sao vậy, rõ ràng trước kia thực sợ hãi Phó Dư nhưng nhìn Phó Dư ra tay đánh người, trong lòng cô thế nhưng chỉ lo lắng hắn bị đối phương đánh lén.
Thậm chí cô còn nghĩ lát nữa cảnh sát tới sẽ nói với họ tên trộm kia là cô đánh, không liên quan đến Phó Dư.
Cho dù mất trí nhớ Miên Miên vẫn là hộ phu cuồng ma a.
Danh sách chương