Tôi cúi đầu nhìn drap giường, không nói lời nào, trong lòng có ngọn lửa đang thiêu đốt, nhưng anh đã đến, sự tồn tại của anh quá mãnh liệt, cả gian phòng như thể tràn ngập hơi thở của Ô Ngộ. Tôi thề nếu như anh ấy trách tôi, tôi sẽ đi đóng sập cửa ngay.
Mấy giây sau, tôi nghe giọng anh hơi khàn: “Ăn tối chưa?”
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, anh đứng ở chỗ tối, nét mặt hơi mơ hồ, nhưng lại không tức giận, tôi nói: “Vẫn chưa.” Giọng tôi còn nhỏ hơn anh cơ.
“Đi ăn đi.” Anh nói: “Tôi đi ra ngoài chờ em.” Nói xong, mở cửa phòng bên kia đi ra ngoài, tôi nhìn cánh cửa phòng bị anh đóng lại, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt.
Nhưng năm phút sau, tôi vẫn thay chiếc váy ngắn xinh đẹp rồi đi ra ngoài, khi đó anh ấy đang tựa ở cửa lớn khách sạn, trong tay kẹp điếu thuốc, mặc áo phông màu đen kết hợp với quần jean, đúng mẫu đàn ông tôi thích. Thấy tôi đến, anh cúi đầu rít một hơi, sau đó một tay anh cầm thuốc, chúng tôi men theo hẻm nhỏ ngoài khách sạn đi ra ngoài.
Lúc này đã hơn 8 giờ, xung quanh rất yên tĩnh, đèn trong thôn vừa cao vừa sáng, còn có tiếng dế kêu phát ra từ trong bụi cỏ. Chúng tôi im lặng đi được một đoạn, anh hút hết một điếu đến điếu thứ hai, sự lặng yên khiến lòng người và da đầu đều run lên.
Tôi không nhịn được, hỏi: “Sao anh không ở nhà giáo sư?”
Anh nói: “Không tiện.”
Tôi nói: “Ồ, vậy anh qua thăm bọn họ rồi?”
Anh nói: “Chưa, không phải em chưa ăn cơm sao?”
Anh nói ra những lời này, không hề dừng lại, nói xong thì im lặng. Tôi cũng không lên tiếng.
Chúng tôi đi trên đường lớn trong thôn, ven đường có mấy quán ăn. Ô Ngộ nói: “Chọn một quán đi.”
Tôi cũng không rề rà, chọn một quán có đông khách nhất, thuận miệng nói: “Chọn ăn ở đâu, điều quan trọng nhất nhìn bên trong vẫn còn ít khách, bây giờ đã là tám giờ, nhưng trong quán vẫn còn mấy bàn có khách, điều đó chắc chắn đối lập với đồ ăn.” Nói xong, tôi đi vào trước, nhìn quanh một lần, sau đó quay đầu, lại phát hiện anh đã rũ mặt xuống, tóc mai che kín cái trán, khóe miệng thấp thoáng nụ cười dịu dàng.
Tôi quay mặt đi không nhìn anh, nhưng tâm trạng cứ phập phồng.
Chúng tôi chọn góc khuất ngồi xuống, anh giao việc gọi đồ ăn cho tôi. Tôi chọn vài món lại hỏi anh muốn ăn món gì, anh đều đáp từng câu, nét mặt rất ôn hòa, từ từ rút thuốc ra khỏi tay, tôi không biết mình đã trầm tĩnh lại từ lúc nào, nhưng tôi hơi rướn môi lên. Tôi cảm thấy hai chúng tôi trên cơ bản đã hòa thuận lại rồi.
Xem như bạn bè, ai muốn làm bạn với anh chứ, tôi chỉ muốn nắm bắt anh trong tay thôi.
Khi chờ đồ ăn, anh nói: “Em điện cho Thẩm Thời Nhạn đi, xem có thể lấy được tư liệu chi tiết về vụ hỏa hoạn xảy ra ở nhà giáo sư Trần không?” Tôi hiểu ý anh, tôi nói: “Được, để tôi thử.”
Nhưng tôi lật trong điện thoại cả buổi, vẫn chưa tìm được số điện thoại của Thẩm Thời Nhạn.
“Ơ, sao lại không tìm được nhỉ, rõ ràng tôi có lưu mà.” Tôi nói: “Có thể điện thoại bị hỏng hoặc là tôi đã xóa nhầm rồi, chờ tôi tìm tiếp thử xem, trước đây rõ ràng đã gọi nhiều cuộc như vậy mà.’
Trong tay Ô Ngộ cầm tách trà, nhưng ngưng lại không uống.
“Trong lịch sử cuộc gọi cũng không có, điện thoại này hỏng mất rồi…” Tôi thầm nói, Ô Ngộ bất giác ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt kia sâu như sương lạnh.
Tôi giật mình trong lòng, cảm thấy mê mang.
Đúng lúc này, trong quán vang lên tràng vỗ tay. Hai chúng tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông mập mạp cũng là chủ quán đang đứng ở giữa tiệm, nét mặt chứa ý cười, nói: “Hôm nay là ngày 15/7/2017, là đầy tháng của con tôi, nên miễn phí tiền bia, tất cả đều giảm 8%, cảm ơn mọi người đã chiếu cố việc làm ăn của tôi.” Trong cửa hàng vẫn tràn ngập tiếng vỗ tay, tất cả mọi người đều nở nụ cười, có vài người ở gần đây, quen biết với chủ quán nên đứng lên kính rượu ông ta.
Tôi nhìn đến nhất thời quên chuyện trong tay, nhịn không được cười nói: “8%, thật may quá, chúng ta có cần đi kính rượu chúc mừng một chút không?”
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy trên mặt Ô Ngộ không có ý cười, thậm chí đã nhuốm vẻ lo lắng. Tôi cảm thấy anh có gì đó không đúng nên tôi hỏi: “Sao vậy?’
Ô Ngộ nhìn tôi chằm chằm, trong tiếng cười vui vẻ náo nhiệt, anh cứ một mực nhìn tôi chằm chằm.
“Ông ta vừa nói hôm nay là ngày mấy?” Anh nói rất chậm, thậm chí trong giọng nói có vị đắng.
Tôi sửng sờ, cho là anh muốn xác nhận ngày hay là quên mất chuyện quan trọng gì đó, cúi đầu nhìn thời gian trong di động rồi nói: “Hôm nay là ngày 15.”
Ô Ngộ không lên tiếng, anh ngẩng đầu lên nhìn TV đang treo tường, phía trên đang phát tin tức, phía dưới tin tức có thời gian và ngày. Tôi không hiểu lắm nên vẫn đưa mắt nhìn theo, sau đó anh ấy lại quay đầu nhìn tôi.
Tôi không biết hình dung ánh mắt anh ấy thế nào, đó là ánh mắt mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, phức tạp, chấn động mãnh liệt, hiểu rõ và nỗi đau đớn. Trong chợ ồn ào này, trong góc bình thường này, hai chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, cuối cùng, tôi đã phân biệt được rõ ràng, trong ánh mắt anh hiện lên vẻ thương tiếc, thương tiếc tôi. Thật sâu, thật đau đấy, như muốn bao phủ lấy tôi.
Tôi không biết anh có ý gì, nhưng đã mơ hồ cảm giác được, nhưng vẫn mù mờ lắm. Tôi nhìn hai tay mình đặt trên bàn đã nắm chặt thành quyền, tôi hơi sợ, sợ cặp mắt sắc bén kia đã nhìn rõ sự thật, sợ anh sẽ vạch trần.
“Đàm Giảo..”Anh nói: “Em không phát hiện có điều gì đó bất thường sao?”