Cho dù là chính tôi, tôi biết những hy vọng này rất xa vời, là tự mình dối mình thôi.



Tôi biết rõ tiếp theo mình muốn làm gì, tôi thu dọn hành lý qua loa, rồi từ chức với ông chủ. Ông chủ là bạn của tôi, biết rõ những chuyện tôi đã trải qua, vì thế trước giờ rất khoan dung với tôi, ông ấy nói: “Nếu như làm xong, không có chỗ để đi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về đây, cậu có kỹ thuật rất giỏi, đi đâu cũng là best-seller.”



Tôi nói: “Được, tôi không nhận lương từ kế toán đâu, tôi chưa kịp chào bọn Tiểu Hoa nữa. Tôi đi phương tiện công cộng đến nhà ga, rồi bắt chuyến xe lửa đầu tiên đến Tô Châu.”




Tôi nán lại ở Tô Châu khoảng mười ngày. Tôi lại lượt tìm kiếm con đường Ô Diệu đã mất tích và những nơi hẻo lánh gã đó đã từng lui tới. Tôi đến tìm lão Đinh đội trưởng cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm phá vụ án năm đó, bọn họ vẫn áy náy và bất đắc dĩ nói với tôi rằng: “Thật xin lỗi Ô Ngộ, chúng tôi chưa từng ngưng tìm kiếm, nhưng gã đó như đã biến mất, anh yên tâm, chưa tìm được em gái của anh, chúng tôi sẽ không ngừng công việc lại đâu.”



Tôi cứ quanh quẩn trên đường phố đêm khuya vắng người, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng ở Tô Châu, vẫn trong veo, sáng ngời giống như ở Vân Nam, khi tôi đứng ở trong góc hút thuốc, sẽ thi thoảng nhớ đến giọng nói của cô: Chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, chữ Giảo trong trăng sáng.



Có lẽ cô ấy không biết, lần đầu tiên khi nhìn thấy cô gái đó, tôi đã yêu cô ấy rồi. Sau khi mẹ với Ô Diệu đi rồi, tôi từng sa đọa đến mức nào: Tôi bỏ lễ tốt nghiệp, tôi không đi làm ở nơi vững vàng tốt đẹp mà mọi người hằng ao ước, tôi bắt đầu hút thuốc, bắt đầu uống rượu. Tôi từ một sinh viên tốt nghiệp ở học viện ưu tú nhất, biến thành một đứa mỗi khi đêm về sẽ lặng lẽ ôm đầu khóc.



Hôm Ô Diệu xảy ra chuyện, em ấy từng gọi điện cho tôi, hỏi tôi có thể đi mua quần áo với em ấy để em ấy tham gia phỏng vấn không? Hôm ấy tôi đang chuẩn bị một luận văn quan trọng, nếu như làm xong, sau này tương lai của tôi sẽ ngày càng sáng lạn nên tôi đã từ chối Ô Diệu, tôi đưa tiền cho em rồi bảo em rủ bạn khác đi chung. Dù sao tôi cũng không biết chọn quần áo.



Em ấy đi dạo phố một mình.



Sau này tôi thường nhớ đến những lời cô gái xa lạ trên thuyền đã nói với tôi, cô ấy nói rằng: Anh là người có gia cảnh nghèo khó, chăm chỉ biết kiềm chế, thông minh lại có dã tâm. Anh sống quá xem trọng mục đích, quá ích kỷ, nếu như anh không sửa đổi, sau này anh nhất định sẽ mất đi càng nhiều, hơn nữa thứ mất đi là những thứ anh rất quý trọng đến lúc đó anh có hối hận cũng không kịp




Những lời của cô ấy đã trở thành ý nghĩa gì đó trong sinh mệnh của tôi, có tác dụng như một lời trách cứ, cũng như một lời khuyên.



__



Sau khi tôi rời khỏi Đại Lý được vài ngày, Tiểu Hoa đã gọi điện cho tôi nói: “Anh Ngộ, hôm qua anh vừa đi, có một cô gái đến tìm anh.”



Tôi nói: “Ai?’



Tiểu Hoa nở nụ cười: “Đó là một cô gái rất thanh thuần, ở gần cửa hàng của chúng ta, cô ấy lái chiếc SUV màu cam, anh có quen cô ấy không?”



Tôi biết cậu ấy đang thừa nước đục thả câu, cố ý trêu chọc tôi, người cậu ấy nói chính là Đàm Giảo.




“Cô ấy..đã nói gì?”



Tiểu Hoa nói: “Cô ấy hỏi anh đi đâu? Khi nào trở về? còn hỏi anh làm việc ở đây bao lâu? Anh Ngộ, hãy nói thật đi, anh với người đẹp đã tiến triển đến bước đó rồi hả?”



Tôi không để ý đến sự bát quái của cậu ta, cúp điện thoại. Trong đầu tôi hiện lên dáng vẻ của Đàm Giảo, mặt cô ấy xinh đẹp như ánh trăng, ánh mắt cô ấy hơi ngấn lệ, tôi nhắm mắt lại, trong đầu vẽ khái quát đường nét của cô ấy.



Mấy ngày qua, cô ấy không gọi điện cũng không gửi tin nhắn cho tôi.



Lòng tôi yên ả, đây chính là kết quả tôi muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện