Anh vừa đứng dậy, tôi không nhịn được nắm lấy cánh tay anh, anh bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tôi.



Tôi cảm thấy lửa giận trong lòng mình đang thêu đốt khiến yết hầu mình nóng lên, còn có chút ủy khuất khó hiểu, viền mắt tôi nóng lên. Tôi nói: “Anh có ý gì? Hôn xong rồi không tính toán gì hết sao? Trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Tất nhiên điều đó không nói lên tôi thích anh, tôi yêu anh…”



Trong mắt anh ấy như dấy lên ngọn lửa, ngọn lửa màu đen.




Những lời còn sót của tôi bị ngăn ở trong miệng, anh ôm tôi, giam tôi ở trong ngực mình, lần này anh hôn ác liệt hơn, đầu lưỡi anh duỗi vào trong, giống như Tráng Ngư nói, y hệt như sói, muốn quấy rối thế giới của tôi đến long trời lở đất. Nhưng sao tôi bỗng dưng muốn khóc, nước mắt vờn quanh trong hốc mắt, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng tôi, chan chứa cảm giác dịu dàng. Anh hôn đến tôi không thở nổi, chờ tôi kịp phản ứng thì đã bị anh ôm lên đùi, tay bị anh bắt lấy, anh cứ hôn tôi hết lần này đến lần khác.



Đến khi phục vụ vén rèm lên, anh mới buông tôi ra, tôi lập tức bật dậy từ trên đùi anh, nhưng anh vẫn nắm tay tôi không buông, ngẩng đầu lên cứ nhìn tôi như vậy, ánh mắt hơi đỏ ngầu.



Phục vụ cười xấu hổ rời đi, tay tôi vẫn bị anh lôi kéo, tôi hỏi: “Như vậy lại có ý gì?”



“Đàm Giảo.” Anh nói: “Tôi thích em, đây chính là suy nghĩ trong lòng tôi, em biết trước giờ tôi không hề che giấu, mỗi hành động cử chỉ của em tôi đều cảm thấy dễ thương, cảm thấy em chính là cô gái mà trong lòng tôi muốn.



Nhưng tôi không có cách nào mở miệng, nói em hãy ở bên tôi, sau này xảy ra chuyện gì đâu ai biết được. Tôi không thể hứa hẹn gì với em cả, tôi có…chuyện cần phải làm, thậm chí tôi có thể…không ở lại Đại Lý quá lâu. Tôi không có cách nào ở bên em, tôi không muốn làm lỡ em.”




Tôi nghe vừa vui vừa sợ, sau khi nghe xong, trái tim hoang mang dần dần trầm xuống, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, nên gắng gượng duy trì dáng vẻ chẳng thèm để ý, tôi nói: “Anh nói có chuyện phải làm là vụ án của Ô Diệu sao?”



Ô Ngộ buông lỏng tay tôi ra, anh sờ điếu thuốc mới lấy ra vài cái, rồi mới cúi đầu châm lửa, anh hít mạnh mấy hơi, không nói lời nào.



Trước đây tôi chỉ tìm tin tức của Ô Ngộ nên không có phát hiện gì cả, nhưng bây giờ tôi đã biết có chuyện gì xảy ra với anh ấy rồi, chuyện gì đã khiến đứa con cưng của trời, bị đánh rơi khỏi đám mây, đánh thành bộ dạng hiện tại như bùn đất im ắng đã nhuốm mùi khói lửa.



“Em đã xem tin tức trên mạng rồi.” Tôi nói: “Khoảng một năm trước, chính là một tháng sau khi chúng ta rời thuyền, Ô Diệu đã gặp phải…tên sát thủ liên hoàn, hơn nữa còn rất tàn nhẫn, biến thái, em ấy là mục tiêu thứ năm của hắn.” Tôi hơi dừng một chút, khó mà kể rõ: “Một tháng sau, mẹ của anh vì đau khổ quá độ, nên đã bất ngờ rơi xuống nước qua đời, trong thời gian ngắn như vậy, anh đã mất đi tất cả.”



“Đàm Giảo, đừng nói nữa.” Anh nói: “Đều đã qua rồi.”




Thì ra, thì ra miệng vết thương ấy vẫn hằn sâu trong lòng anh, chưa bao giờ lành lại.



“Hóa ra, anh bỏ công việc, thân phận, tương lai, một năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm hung thủ?” Nước mắt tôi từ từ tràn ra: “Không sao cả, em hiểu mà. Em có thể tìm hung thủ chung với anh, nếu anh rời khỏi Đại Lý em sẽ chờ anh.”



“Em không hiểu được đâu.” Anh nói bằng giọng điệu chậm rãi: “Khi chuyện như vậy xảy ra với mình, mới biết mãi mãi không có ngày kết thúc.”



Tôi không nói nên lời, mắt tôi đỏ lên, mắt anh có đỏ như tôi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện