Đang lúc thất thần, tôi bỗng nhiên nhìn thấy họng sung màu đen đang chỉa vào tôi. Đầu óc tôi trống rỗng nhưng tôi không thèm đếm xỉa, tôi bắt lấy cổ tay của Chu Thúc Quân, liều mạng lắc mạnh một cái, tôi nghe tiếng khớp xương giòn vang lên. Trong lúc hỗn loạn, tôi với hắn bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt người đàn ông có vấn đề về trí tuệ này có hoảng sợ, có bi thương, có ngây thơ, và bừng tỉnh.



“Đùng.”



Tôi kinh ngạc, cúi đầu nhìn xuống, có lẽ hắn phản ứng không kịp nên vẫn bóp còi. Trước ngực hắn thủng một lỗ, tay hắn mềm nhũn, súng rơi xuống đất, tôi đá khẩu súng ra xa, sau đó cởi áo ra vò thành một cục, đè ngực hắn lại.



“Hắn đã chết! Đã chết rồi” Dưới hố có người kêu lên.




Những con chim kia, hình như cũng biết quan sát, bọn chúng ‘xôn xao’ một lát rồi vỗ cánh bay đi, toàn bộ đều bay mất không còn thấy bóng dáng. Sau lưng của tôi, Đàm Giảo ngơ một lúc rồi mới sức cùng lực kiệt ngã phịch xuống đất, hỏi tôi: “Anh không sao chứ?”



Tôi đáp: “Không sao.”



Phía sau, những người nhà họ Chu bắt đầu gào khóc: “Mau cứu chúng tôi lên, mau lên!” Mà xa xa dưới chân núi có thể nhìn thấy đèn xe cảnh sát lấp lóe.



Chu Thúc Quân nằm ở trước mặt tôi, sắc mặt tái nhợt, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt khép hờ. Tôi đỡ anh ta nói: “Chịu đựng! Nói cho tôi biết những con chim đó từ đâu mà tới? Bọn chúng nghe theo lời anh sao?”



Chu Thúc Quân im lặng mở mắt, nói: “Chim…Chim….Có người cho tôi.”



“Ai cho anh?”



“Không…Không nói được.” Anh ta thật sự ngậm miệng.



Tôi lại hỏi: “Anh có phải là người để lại tờ giấy cho Đàm Giảo không?’




Hắn đáp: “Không…Không biết, tờ giấy…gì, Đàm, Đàm…là ai?’



Hắn chớp mắt một cái rồi rơi vào hôn mê, tôi thử lại lần nữa nhưng chỉ còn hơi thở yếu ớt, phía sau vang lên từng tiếng bước chân, cảnh sát đã lên đây. Tôi quay đầu lại nhìn Đàm Giảo, cuộc đối thoại vừa rồi cô ấy cũng nghe thấy, trong đôi mắt đen thẫm của cô như bừng lên ánh lửa.



__



Tôi ở trong cục cảnh sát cả rồi, rồi thêm một ngày.



Khi đêm đến lần nữa, tôi mới được thả ra, tôi biết mọi người nhà họ Chu đang ở đây, chân tướng sự việc đều rõ ràng rành mạch, cảnh sát sẽ không làm khó tôi.



Vụ án liên hoàn, xem như được phá.



Lúc được thả, tôi hỏi cảnh sát: “Cô gái đi chung với tôi đâu rồi?” Anh ta nói: “Ồ, cô ấy vẫn chưa xong, chắc sẽ nhanh thôi.”



Tôi đứng ở trước cửa cục cảnh sát, tôi nhớ xe của Đàm Giảo cũng bị bọn họ mang về, bọn họ muốn điều tra để thu thập chứng cứ, phỏng chừng trong chốc lát sẽ chưa kết thúc được.




Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Hoa, bảo cậu ấy lái xe của tôi đến đem theo hai cái mũ bảo hiểm.



Nhà văn Đàm đi đâu cũng lái xe Audi, hôm nay để cô ấy ngồi thử xe máy cũ một lần, với tính tình của cô ấy chắc sẽ không bắt bẻ, ngược lại còn cảm thấy mới mẻ.



Tiểu Hoa nhanh chóng lái xe đến, tôi đuổi cậu ấy đi rồi dừng xe ở ven đường cửa cảnh sát. Tôi châm điếu thuốc chờ cô gái của tôi.



Vừa rồi nghe nói, Chu Thúc Quân được đưa đến bệnh viện không lâu sau đã qua đời. Vụ án đột nhiên ngừng lại, manh mối liên quan đến những điều kì bí chúng tôi đang điều tra cũng bị đứt đoạn. Tôi luôn cảm thấy vụ án liên hoàn này có rất nhiều điểm đáng nghi. Dựa vào một mình Chu Thúc Quân, có thể làm được những việc này, hoàn toàn không có sức thuyết phục.



Còn những con chim ấy, khi Chu Thúc Quân bị thương nặng, bọn chúng đều bay đi, bọn chúng sẽ xuất hiện nữa không?

Khi tôi đang tập trung suy nghĩ, có hai cảnh sát trẻ đi qua phía sau tôi, một trong số đó nói: “Này, thật không ngờ, tôi vừa mới nghe Thẩm Thời Nhạn báo cáo với đội trưởng, nói cô gái đó đã từng là bạn gái trước đây của anh ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện