Dưới bục giảng các sinh viên kiên nhẫn chờ đợi. Đàm Giảo khẽ ho một tiếng, tìm lại mạch suy nghĩ, xoay người sang chỗ khác, viết chữ lên bảng, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt mỉm cười của anh nhìn cô chằm chằm. Sau đó thuận tiện nghĩ đến đêm qua, anh dùng đôi tay rắn chắc ôm cô, cơ thể đè lên cô. Anh hỏi: "Em thích dáng vẻ anh giảng bài không?"
Khi đó cô đỏ mặt gật đầu: "Có, đẹp trai muốn chết. Em còn chụp ảnh gửi cho cha mẹ đấy, bọn họ còn chưa từng thấy giảng viên Đại học Thanh Hoa, anh không biết họ vui đến phát khóc..."
Ô Ngộ cúi đầu mỉm cười chính là nụ cười tiêu chuẩn lúc này. Sau đó cô không an phận nói: "Nếu không… anh đừng cởi bộ đồ mặc giảng bài, cứ như vậy..."
Hơi thở của anh trở nên nặng nề: "Cứ như vậy?"
"Cứ như vậy."
Cô gái xấu xa." Anh nói.
Đàm Giảo: "Em... thực ra anh không biết tiêu chuẩn của những người trên mạng hỗn loạn của bọn em đâu, như thế này tính là gì chứ?"
Ô Ngộ cười ra tiếng.
Đàm Giảo biết rõ điểm không tốt của mình, đầu óc thích suy nghĩ lung tung, khó khăn lắm mới tập trung lại được giảng bài, chỉ là khi xoay người, mặt đỏ lên.
Một sinh viên ngồi hàng đầu giơ tay: "Đại thần, cô giáo, tại sao mặt cô đỏ như vậy? Căng thẳng sao?" Rất nhiều người bật cười.
Đàm Giảo thản nhiên: "Không, là do trời sinh."
Hai tiếng học nhanh chóng kết thúc, cảnh tượng kia quả thực phải hình dung bằng hùng vĩ, rất nhiều người lên bục giảng, ôm sách tìm Đàm Giảo kí tên. Phần lớn là nữ sinh, cũng có cả nam sinh, hơi câu nệ nói: "Em xin hộ bạn gái..." Đàm Giảo sao có thể từ chối, mặt càng đỏ hơn, nghiêm chỉnh đứng kí cho mọi người. Có cô gái kích động khóc: "Thất Châu, nickname của em là Tiểu Kiều, em từng gửi rất nhiều lời nhắn cho chị, chị có ấn tượng với em không..."
Đàm Giảo dừng bút, dịu dàng xoa đầu cô gái: "Đương nhiên là có. Cảm ơn, hiện tại chị quay lại rồi."
Cô gái khác luôn che miệng, dường như làm vậy mới không kêu lên: "Đại Châu, em thực sự rất thích sách của chị, cũng muốn làm tác giả, nickname của em là Tiểu Lạc Nhà Đại Châu..."
Đàm Giảo bật cười, cẩn thận ghi lời chúc cho cô gái.
Buổi học vốn chỉ có hai tiếng, bởi vì "buổi kí tên" đột ngột này kéo dài đến tận nhá nhem tối mới kết thúc.
Đàm Giảo đi ra khỏi phòng học, mấy sinh viên cuối cùng vẫy tay tạm biệt, trong lòng bình tĩnh, tràn đầy cảm xúc. Cô ngẩng đầu, nhìn ánh tà dương dần tắt, Ô Ngộ đứng bên cảnh xe đạp, đang đợi cô.
Đàm Giảo chạy tới, ôm chặt eo anh.
Ô Ngộ hỏi: "Sao vậy?"
Đàm Giảo: "Cảm thấy rất hạnh phúc, hiện tại đã có được tất cả."
Ô Ngộ xoay người ôm lấy cô: "Hôm nay em vô cùng toả sáng. Rất lợi hại, cũng rất hấp dẫn."
Đàm Giảo cúi đầu mỉm cười. Một lát sau, lại nghe thấy anh nói bên tai: "Có qua có lại, đêm nay mặc quần áo giảng bài."
Tim Đàm Giảo khẽ run lên, giọng điệu lại thản nhiên: "Anh vẫn rất có tiến bộ nha."
Ô Ngộ đạp xe đưa cô đi xuyên qua sân trường, xuyên qua rừng cây, xuyên qua đám người, qua hai con đường, đi đến cửa Nam của Đại học Thanh Hoa.
Ở cửa Nam có một cửa hàng sửa chữa ô tô, Ô Ngộ đỗ xe ở cửa, Đàm Giảo nhảy xuống xe. Trong tiệm có một người thợ nhìn thấy bọn họ, hô lên: "Ông chủ, bà chủ."
Đàm Giảo hỏi: "Hôm nay việc làm ăn thế nào?"
Người thợ: "Khá tốt ạ."
Đàm Giảo quay đầu nhìn, Ô Ngộ đã cởi áo khoác, đeo găng tay đính dầy dầu, bắt đầu giúp sữa chữa. Đàm Giảo nhấc váy ngồi ghế, nhìn từng cử động của anh, mỉm cười.
Ban đầu anh muốn mở tiệm sửa xe, Đàm Giảo còn hơi ngượng ngùng: "Á... Tuy em thực sự thích cơ bụng và áo may ô của thợ sửa chữa, nhưng anh không cần mở tiệm vì chuyện này... Hơn nữa dù sao anh cũng đường đường là giáo sư trẻ tuổi nhất Đại học Thanh Hoa, mỗi ngày tan làm còn đi đến tiệm, không được hay cho lắm."
Ô Ngộ lại đáp: "Anh không chỉ làm vì em đâu. Khoảng thời gian kia, việc sửa xe khiến cho anh bình tĩnh trở lại đã thành thói quen rồi. Anh ở trong tiệm sẽ nhớ tới mình không phải là con cưng của ông trời, cũng không phải là người không thể chịu nổi, chỉ là người bình thường. Nó đã thành thói quen rồi. Hơn nữa hiện tại khi nghiên cứu có vấn đề nào không giải quyết được, đến tiệm sửa xe sẽ có mạch suy nghĩ mới. Về ánh mắt của người khác không cần phải bận tâm. Anh cũng không muốn tiêu tốn hết thời gian vào sự nghiệp, cuộc đời còn có rất nhiều chuyện khác phải làm, bây giờ sửa xe là công việc nghiệp dư yêu thích của anh."
Đàm Giảo: "... Được rồi." Học bá sửa xe có thể tìm được mạch nghiên cứu toán học mới, trở thành nghiệp vụ yêu thích. Cô còn có thể nói gì?
Đã có cửa hàng như thế, dù không mang lại nhiều lợi nhuận, nhưng khi hai người đến, thực sự như lời anh nói đều cảm thấy rất an tâm.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng lên. Ô Ngộ cởi áo, lộ ra áo may ô, đứng trước xe chăm chú rửa xe. Đàm Giảo ngồi ở chỗ kia, làn váy khẽ tung bay. Trong thoáng chốc, ngày bọn họ gặp lại cô chính là như vậy, ngồi bên cạnh nhìn đôi tay anh đầy tang thương, nhìn anh nửa đời im lặng.
Đàm Giảo chống cằm, khẽ cười.
Tốt quá.
Thời gian trôi đi lặng lẽ, chỉ còn nước mãi chảy.
Từ nay mỗi ngày về sau, đều là tương lai chúng tôi khao khát.