Ô Ngộ nói, cô đến đại đội phân cục một thành đông, tìm một cảnh sát hình sự tên Thẩm Thời Nhạn. Cô sẽ biết anh ta là ai.
Anh ta cũng biết cô là ai, nhất định anh ta đang đợi cô.
Những kí ức ấy, những mơ hồ kia, từng đoạn khắc sâu như những cảnh mơ hồ trong đêm tối, bắt đầu quanh quẩn trong lòng Tráng Ngư. Cô cũng không phải là người hoang mang, từ trong quán cà phê đi ra, nhìn thấy ánh mặt trời sáng lạn, trái tim như vừa ra khỏi tầng băng rét lạnh, tê liệt.
Thẩm Thời Nhạn.
Thẩm Thời Nhạn.
Chim nhạn lên xuống, cá chìm như trước.
Chim nhạn lên xuống, tim tôi như trước.
Cái tên này, lời nói mất phương hướng không ngừng nhiều lần quanh quẩn trong lòng cô. Trên đường đông đúc xe cộ ầm ầm, đột nhiên cô không nghe thấy gì nữa, cũng không thấy gì trong mắt.
Chỉ có một người đàn ông tựa đầu vào vai cô, dịu dàng gọi: “Hiểu Ngư.”
“Hiểu Ngư.”
Giọng nói trầm thấp, trong trẻo, kiên định, dịu dàng.
“Hiểu Ngư.”
“Đừng quên anh.”
“Anh thề bằng huy hiệu cảnh sát trên vai sẽ luôn đối xử tốt với em.”
Một năm này, trí nhớ đã bị thời gian che phủ.
Khi đó cảnh vật luân hồi thuộc về thời gian của anh và cô, ngắn ngủi như dòng nước chảy trong khe hở, ai có thể nắm bắt?
Tráng Ngư cô kiếp này chưa bao giờ biết hối hận! Cô phải nắm chặt! Liều mạng cũng phải nắm chặt!
Cô vươn tay gọi xe, lái xe nhìn mặt cô gái xinh đẹp nặng nề như tuyết, cũng không dám hỏi nhiều. Tráng Ngư quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hai mắt đỏ lên, quát: “Lái nhanh lên!”
Xe taxi chạy nhanh như tia chớp, dừng lại tại cửa phân cục thành đông. Tráng Ngư trả tiền, đẩy cửa xuống xe. Bảo vệ ở cổng nhìn thấy muốn ngăn cô lại, nhưng cô gái đai đen Taekwondo xoay người khiến người ta bất ngờ, cô lập tức chạy vào, đuổi theo vào trong toà nhà, người đến người đi, đâu còn thấy được bóng dáng cô.
Tráng Ngư đi từng bước về văn phòng đại đội trưởng đội một cảnh sát hình sự. Có người nhìn thấy khuôn mặt xa lạ: “Cô gái, cô tìm ai?”
“Thẩm Thời Nhạn.”
“À, anh ấy đang họp trong văn phòng đấy.”
“Cảm ơn.”
Con đường này không dài, nhưng mà không ai chú ý tới Tráng Ngư. cô đi ngang qua một bức tường, trên đó có lịch và đồng hồ. Ngày 6 tháng 8 năm 2017, tốt lắm, so với thời gian hẹn gặp tiếp theo mới chậm bốn ngày.
Cửa phòng họp đóng lại, mơ hồ có tiếng nói chuyện. Tráng Ngư đứng lại, đẩy cửa ra.
“Rầm” cửa đập vào tường, bên trong hơn hai mươi người đàn ông đều quay đầu lại sửng sốt nhìn cô.
Tráng Ngư không thấy ai hết.
Cô chỉ thấy người đàn ông đứng ở phía trước kia. Anh vẫn mặc đồng phục cảnh sát, chỉ là ở trong cục không đội mũ, lộ ra mái tóc ngắn mềm mại sạch sẽ. Có lẽ anh đang báo cáo gì đó, trong tay còn cầm xấp tài liệu. Anh cũng nhìn thấy cô, trong đôi mắt kia, đôi bàn tay, cũng giống như cô đã ngừng lại. Tuy nhiên anh chỉ nhìn chằm chằm cô, tài liệu trong tay bị nắm đến nhăn nhúm.
Trong đôi mắt kia cuối cùng mây mưa đan vào nhau, sâu như mộng.
Hốc mắt Tráng Ngư nóng lên, cô hít mũi, đi về phía anh. Tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, nhưng Tráng Ngư chả coi họ ra gì. Cô đi đến cách anh hai bước thì dừng lại.
“Nếu hiện tại cái gì anh đều không nhớ ra...” Cô từ từ nói, “Bà đây sẽ quay đầu rời đi...”
Lời nói hỗn loạn, tài liệu trong tay anh đã rơi xuống. Anh tiến lên một bước, ôm chặt cô vào trong lòng. Anh cúi đầu xuống, gần như là điên cuồng, mù quáng hôn. Tráng Ngư ôm lấy cổ anh, hôn càng mãnh liệt hơn.
Cả phòng nổ tung. Tiếng quát lớn của lãnh đạo, tiếng ồn ào của các đồng nghiệp. gần như muốn lật tung nóc nhà. Thanh niên cảnh sát hình sự tốt, đồng chí Thẩm Thời Nhạn cấp dưới đắc ý của đội trưởng lần đầu tiên hoàn toàn không quan tâm, ôm hôn phụ nữ nhiều lần, mới ấn mặt cô vào trong ngực, không cho bất cứ ai nhìn thấy. Anh ngước khuôn mặt kiên định đỏ ửng, xin phép đội trưởng nghỉ, cũng mặc kệ có được đồng ý hay không, lôi kéo tay cô, chạy ra khỏi phòng họp.
Tráng Ngư chỉ cảm thấy đời này chưa từng vui vẻ như vậy. Hạnh phúc, đau khổ, ngọt ngào tựa như nứt ra trong lòng, cảm giác rõ ràng vô cùng sâu sắc nhưng lại vô cùng yên bình như trời xanh bên trên đám mây, như là đại viện nghiêm túc trang trọng cục cảnh sát.
Hai người chạy thẳng đến nơi không người, Tráng Ngư còn chưa nói gì, Thẩm Thời Nhạn đã ôm lấy cô, sức mạnh lớn đến mức muốn đem cô tiến vào cơ thể. Tráng Ngư để mặc anh, khoé miệng luôn mang theo ý cười. Cho đến khi tâm trạng của anh cuối cùng đã bình thường, thả cô ra, rồi lại ép cô vào góc tường, cúi đầu nhìn cô.
Cô mỉm cười.
Anh cũng vậy.
Trong mắt hai người đều có dòng nước nóng.
“Anh nhớ ra từ lúc nào? “Cô nói.
“Vào lúc nhìn thấy em.” Anh nói, “Em có biết kí ức đã tra tấn anh bao lâu rồi không? Trong mơ là em, mở mắt ra là em, mỗi ngày đều là em, nhưng không tìm thấy em... Anh...”
Tráng Ngư vô cùng đau lòng, nhất thời quên mất một năm nay chẳng lẽ cô không phải trải qua sự đau buồn vô cớ, thống khổ như vậy sao? Cô mỉm cười, sờ tóc anh: “Em đã nói rồi đời này em chưa từng phụ lòng người đàn ông nào, cho nên anh xem đấy em vẫn là tới tìm anh. Có câu này mỗi lần đều không kịp nói, hôm nay nhất định bà đây phải nói. Thẩm Thời Nhạn, em yêu anh. Chu Hiểu Ngư yêu anh. Dù bị thời gian ngược đãi thành cún, bà đây thề quyết chí không thay đổi.”