A Ngộ, em biết anh sẽ đến cứu em mà.
Tôi nghĩ mình phải cảm tạ ông trời, chúng tôi quá may mắn, lúc này tầng đá lại vỡ ra cứu chúng tôi. Cho nên A Ngộ không bị bọn chúng giết chết, tôi cũng không chết. Chúng tôi vẫn ở bên nhau.
"A Ngộ, hoá ra chúng ta thực sự có được tương lai rồi." Tôi ghé vào lỗ tai anh, khẽ nói: "Em dường như đã có giấc mơ rất dài, cũng may khi tỉnh lại, anh tới rồi."
Anh không nói gì, tôi không biết anh có nghe thấy hay không, anh chỉ ôm tôi chặt hơn. Trong ánh trăng mờ, tôi nhìn thấy một nhúm ánh sáng chiếu xuống đỉnh đầu anh, đó là ánh mặt trời.
Mặt trời mọc rồi.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa là vào một buổi sáng sớm ánh mặt trời yên tĩnh, tôi nghe thấy tiếng chim hót, ánh sáng chiếu vào. Tôi tỉnh dậy, phát hiện mình ở trong nhà.
Tôi ngẩng đầu nhìn lịch trên tường.
Ngày 2 tháng 8 năm 2017.
Một năm sau, Ô Ngộ nói đúng, khi chúng tôi đi ra, tất cả sẽ trở lại bình thường, thời gian sẽ tiến về phía trước. Một năm đã trôi qua, bây giờ đã xong vụ án của Ngôn Viễn, một ngày mới đến rồi sao?
Tôi không quan tâm rốt cuộc lịch sử đã thay đổi thế nào, không quan tâm mỗi vụ án có sự hiện diện của tôi hay không. Tôi cầm lấy điện thoại, định bấm số của Ô Ngộ, lại phát hiện nó vang lên, là Tráng Ngư.
"Đại Châu!" Cô ấy vừa khóc vừa nói, "Cô thật sự, cô thật sự sống lại rồi!" Cô ấy gào khóc trong điện thoại, đây là Tráng Ngư tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi cầm điện thoại, giật mình. Mơ hồ cảm thấy như đã biết trước gì đó, rồi lại nói không nên lời.
"À..." Tôi nói, "Tôi luôn sống tốt mà, từ sau khi rời khỏi cái hang kia, tôi không nhớ được rõ, nhưng mà..." Nước mắt tôi đột nhiên rơi xuống, tôi nói: "Tráng Ngư, chúng ta nói chuyện sau nhé, tôi phải đi..."
Cô ấy nghẹn ngào: "Đi đi, có lẽ anh ấy đã đợi lâu lắm rồi."
Tôi lấy tay che mặt, cố gắng không khóc, tôi cầm chìa khoá xe, nhanh chóng lái tới tiệm sửa xe kia.
Mặt trời chiếu trên nóc nhà tiệm sửa xe, Tiểu Hoa đang đánh răng ở cửa, nhìn thấy tôi dừng xe, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Tôi không để ý đến cậu ta, dùng sức đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Trong tiệm không có bất cứ người khách nào.
Trong tiệm chỉ có một người đứng đó.
Anh ấy đứng ở đó, như thể vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Anh mặc áo phông và quần đơn giản, nhìn từ phía sau tóc ngắn chỉnh tề, vô cùng yên tĩnh chờ đợi.
Anh ấy từng nói, chúng tôi từng nói, nếu như tách ra, đợi ở tiệm sửa xe, không gặp không về.
Anh ấy nghe thấy tiếng động, từ từ xoay người, chậm như vậy, như thể dùng hết toàn bộ sức lực. Tôi thò tay che mặt, nước mắt từ kẽ tay chảy ra, tôi không nhìn thấy rõ nữa. Tôi nghe thấy tiếng anh đi về phía mình, tôi lại bật cười, ngẩng đầu lau khô nước mắt nhìn anh.
Trong mắt anh cũng là nước mắt, nhìn tôi, từ từ mỉm cười.
"Giảo Giảo."
"A Ngộ."
"Em đến rồi." Anh nói.
Tôi nức nở: "Vâng, không quá muộn chứ? Em vừa tỉnh là đến luôn."
Anh nói: "Không có, không muộn chút nào. Anh cũng vừa đến."
Cảnh đêm ngập tràn, cụm sao như mộng.
Thời gian bị bẻ gãy đã ở sâu trong trời xanh.
Chiếu sáng mỗi lòng người chìm đắm.
Nuốt hết truyền kì không người biết.
Cô ấy là vầng trăng sáng vằng vặc.
Anh ấy là biển mây trầm lặng sâu thẳm.
Khi mây đen gặp trăng sáng.
Mây sẫm trăng cầu gì hơn.
(Hoàn chính văn)