Trần Như Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt kia đáng ghét như thế. Tôi chặn lấy cô ta, đẩy cô ta ngã xuống đất. Ngôn Viễn ở phía trước bắt lấy tay Đàm Giảo, kéo về sau. Tôi tiến lên, nhặt lấy tảng đá trên mặt đất, nện vào đầu gã. Gã gầm lên, bị ép buông tay. Đàm Giảo lảo đảo, quay đầu lại nhìn thấy tôi.
Tôi dùng hết sức quát: "Leo lên! Đàm Giảo lên lên! Tìm người tới cứu anh!" Tôi biết rõ chỉ có nói như vậy cô ấy mới chịu rời đi. Chúng tôi liếc nhau, trong mắt cô ấy ẩn chứa toàn bộ khát vọng của tôi. Cô ấy lảo đảo xoay người, cuối cùng bắt lấy dây thừng, leo lên.
Ngôn Viễn bò dậy, sắc mặt âm trầm lao về phía tôi, tôi và gã đấu với nhau. Một giây sau, gã bị tôi đánh bại, vẻ mặt không dám tin, trong mắt có thêm chút sợ hãi, tôi cười lạnh, đột nhiên gáy đau nhức thấu xương, tôi té ngã xuống mặt đất, nhìn thấy Chu Duy và Chu Vũ Đồng đi tới, dao găm trong tay Chu Duy đầy máu tươi, Chu Vũ Đồng che ngực, dao găm cũng đã rút ra. Mắt bọn chúng đỏ sọc, quyết đánh cuộc cả tính mạng, Trần Như Anh cũng đang bò sau bọn họ.
Tôi quay đầu, nhìn thấy Đàm Giảo đã leo được một nửa, tôi mỉm cười, trong đầu hỗn loạn, nhìn bọn chúng tới gần, rồi lại mơ hồ. Tôi cầm đá trong tay, thoáng cái bò lên, ngăn bọn chúng đến gần dây thừng.
Tôi nhìn thấy Chu Vũ Đồng bị tôi đá ra xa, đồng thời có dao găm của ai đó cắm vào bắp đùi tôi; tôi nắm lấy đầu Ngôn Viễn, ra sức đập vào đá, Chu Duy nhe răng cười, đấm vào mặt tôi. Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Chu Quý Nhuỵ đỡ lấy Ngôn Viễn khóc, cầm lấy dao trong tay gã đâm về phía tôi. Cả người tôi mềm oặt ngã xuống đất, đầu bị Chu Duy giữ lấy, Trần Như Anh đứng trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng im lặng.
Trong lúc ánh mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy Đàm Giảo đã leo lên vị trí rất cao, rất nhanh chóng có thể tháo được dây thừng. Bọn chúng lại muốn gây khó dễ, mỗi lần muốn vượt qua đều bị tôi cản lại.
Tôi nhắm mắt lại, từ từ mỉm cười.
"Ai ra tay đây?" Chu Duy thở hổn hển, "Đưa tiễn nó đoạn đường cuối cùng."
Không có ai lên tiếng.
Cuối cùng Trần Như Anh nói: "Để cho tôi. Để cho anh ta chết trong tay tôi."
Tôi lạnh lùng nói: "Đừng để cho tao chết trong tay phụ nữ."
Con dao găm của Chu Duy đột nhiên kề lên cổ tôi, thấp giọng: "Ô Ngộ, lịch sử thay đổi rồi, tao giết mày trước. Tất cả chúng mày đều xong đời."
"Không, là tao giết mày trước. Còn tất cả chúng mày đều đã chết ở nơi mình phạm tội." Tôi nói, "Chúng mày thực sự xác định bây giờ là quá khứ? À... thời gian bên trong cái hang này có lẽ chỉ là một loại ảo giác thôi. Thời gian căn bản là không đáng tin đấy."
Bọn chúng đều im lặng.
Chu Duy đột nhiên hét lên một tiếng, tôi biết rõ dao của gã sắp cắm xuống. Trong lúc đó tôi nghe thấy tiếng gì đó mạnh mẽ rơi xuống. Tôi vội mở mắt ra, nhìn thấy Đàm Giảo đã buông dây thừng ra, rơi xuống mặt đất. Trong lòng tôi như thể bị bóng tối nuốt chửng. Tôi nhìn cô ấy bò, nhìn thấy trong mắt cô ấy đầy nước, cô ấy nhặt đá trên mặt đất, xông về phía chúng tôi.
"Đàm Giảo..." Tôi quát.
Chu Duy đá tôi ngã xuống, cả khuôn mặt dữ tợn đi về phía Đàm Giảo, sau đó còn có Ngôn Viễn, Trần Như Anh, Chu Vũ Đồng. Cả người tôi đầy vết thương, hoàn toàn không còn chút sức lực nào, tôi ra sức cử động, phía sau lưng có một con dao găm đâm xuống, cả người lại ngã xuống, tôi quay đầu nhìn thấy Chu Quý Nhuỵ nắm dao, mặt mũi tràn đầy nước mắt, ngã ngồi trên mặt đất.
Cuối cùng tôi không bò nổi nữa.
Tôi ngẩng đầu, ra sức bò về trước, nhìn Đàm Giảo ném đá vào người Chu Duy, gã lùi về sau một bước, lại bắt được hai tay cô ấy. Trần Như Anh nhả tơ quấn chặt lấy cô ấy, Ngôn Viễn nắm chặt tóc cô ấy từ đằng sau. Mặt cô ấy đau đến méo mó, quay đầu nhìn tôi trên mặt đất.
"Em xuống làm gì?" Tôi đau khổ quát.