Chu Duy à một tiếng, Chu Vũ Đồng từ từ mỉm cười, Trần Như Anh cười lạnh như băng. Phùng Yên vẫn không tỉnh lại, sáu người chúng tôi cứ như thế rơi vào giằng co. Tôi nghĩ, không được sợ, không phải sợ, bây giờ chúng tôi có nhiều người hơn, chỉ cần đợi Ô Ngộ đến, chế ngự hai người bọn họ không có vấn đề. Chúng tôi có thể đi ra ngoài.

Tôi vô thức nhìn về cửa hang phía sau hai người kia, Ô Ngộ đã thoát khỏi con nhện kia chưa? Còn bao lâu nữa anh mới đến? Khoé mắt tôi liếc qua sợi dây thừng rủ từ đá xuống, Ô Ngộ muốn tôi là người đầu tiên trèo lên dây thừng...

Trong lòng tôi tính toán rất nhanh, trong thoáng chốc tất cả tựa như vẫn còn hi vọng. Nhưng tại sao có sự lạnh lẽo thấu xương nào đó chạy lên não khiến tay tôi phát run.

Một giọng nói cất lên: "Đàm Giảo, có phải đang đợi Ô Ngộ đến không?"


Giọng nói kia ở đằng sau tôi, sau đó gã khẽ cười, không ngừng cười.

Tiếng cười kia quen thuộc như thế. Tôi đứng nhìn Chu Vũ Đồng phía trước, cuối cùng đã hiểu ra.

Không, Chu Vũ Đồng không phải Đoàn Vân Ảnh.

Gã mới là.

Chiếc vòng cổ kia dùng để khống chế Chu Vũ Đồng, Chu Vũ Đồng tương đương với Trần Tinh Kiến sau này. Người kia có được trí nhớ, gã biết rõ sức mạnh của vật kia, hơn nữa lặp lại chiêu cũ. Cho nên Chu Vũ Đồng vốn im lặng thật thà mới đột nhiên nổi giận tấn công chúng tôi.

Tôi từ từ quay đầu, đầu tiên nhìn cặp đôi Ngôn Viễn bên cạnh không có biểu lộ gì. Trong lòng tôi ầm một tiếng. Sau đó tôi lùi một bước, nhìn thấy Chu Duy. Gã vốn là một thanh niên thanh tú, lúc này nụ cười, sự khúm núm, dáng vẻ dịu dàng trung thực đều đã mất sạch. Gã hơi cúi đầu, khoé miệng nhếch lên sự mỉa mai.

Tôi lạnh cả người, lùi về sau mấy bước, rồi vội dừng lại, bước xa thêm nữa là Trần Như Anh và Chu Vũ Đồng, tôi đã không còn lùi được nữa.

Chu Duy đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ tuỳ ý thảnh thơi. Gã liếc mọi người, từ từ nói: "Tất cả mọi người chơi chán rồi chứ? Nhìn kỹ nữ này, chú dê nhỏ đáng thương chạy tới chạy lui, tin tưởng cái này, nghi ngờ cái kia, cho rằng còn có hi vọng... Ha ha, các người vui rồi chứ? Thù của mỗi người đều được báo, chúng ta đợi lâu như vậy, nhịn lâu như vậy, hiện tại cuối cùng để cho hai người bọn họ tìm được lối ra, cũng đã đến lúc đạt được mong muốn rồi."

Trong đầu tôi hơi trống rỗng, cảm giác cứng ngắc nào đó bắt đầu lan tràn toàn thân.


Gã nói chúng ta đợi lâu như vây.

Gã nói tất cả mọi người chơi chán rồi.

Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỗi người mới phát hiện bọn họ lạ lẫm như vậy, mới phát hiện bọn họ vốn có một gương mặt khác, trên đường đi luôn che giấu áp lực. Chu Vũ Đồng dữ tợn mờ mịt, Trần Như Anh căm hận đầy mắt, Chu Duy lạnh lùng kiêu ngạo, còn cả Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ, Chu Quý Nhuỵ quay đầu đi, không nhìn tôi. Ngôn Viễn nhìn thẳng tôi, ánh mắt loé lên.

Vừa rồi tất cả trong hang đều là nguỵ trang. Từ lúc tôi và Ô Ngộ đi theo đám bọn họ vào hang lần nữa tìm kiếm Lưu Song Song. Bọn họ có nhện, có chim, có đá, cho nên đều tìm được lối ra?

Vừa rồi tất cả truy đuổi, gặp nhau, nghĩ cách cứu viện đều chỉ là để trêu đùa một mình tôi. Từng người bọn họ đều từng bị tôi và Ô Ngộ đuổi bắt, hiện tại con mồi biến thành tôi?

Tôi từ từ hít sâu một hơi, nhìn Ngôn Viễn và Trần Như Anh: "Là bắt đầu từ khi nào?"

Hai người bọn họ bắt đầu khôi phục trí nhớ từ khi nào?

Ngôn Viễn biểu lộ vô cùng im lặng, đáp: "Từ sau khi tao chết. Lúc ở trên thuyền, tao đột nhiên nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra trong tương lai. Mùa hè năm sau, mỗi một chi tiết mày và Ô Ngộ đuổi bắt tao! Chúng mày phá hoại kế hoạch của tao, giết chết Hứa Tử Phong, tâm nguyện cả đời của tao hoàn toàn bị huỷ hoại. Xin lỗi, Đàm Giảo, tao cần có chuyện phải làm. Tao chỉ có thể... đồng ý với yêu cầu hợp tác của gã. Bọn tao đều chết vì chúng mày. Chúng tao muốn đi ra ngoài thay đổi lịch sử. Chúng tao không thể lại bị chúng mày ngăn cản!"

Chu Quý Nhuỵ luôn đứng sau lưng Ngôn Viễn. Tôi không biết gã lừa gạt em ruột của mình như thế nào, hay là Chu Quý Nhuỵ đã biết sự thật, còn lựa chọn ở bên gã, lựa chọn nhìn thấy tôi chết? Tất cả đã không còn quan trọng nữa.


Trần Như Anh chỉ cười lạnh: "Tao cũng vậy, từ sau khi chết. Tao nhớ được từng chi tiết buổi tối kia, nhớ rõ tao cứu được Ô Ngộ, nhưng mà anh ấy vẫn vùi trong ngực mày, hơn nữa tôi còn bị mẹ giết chết!... Hai chúng mày còn tưởng rằng tao không biết gì đúng không, Ô Ngộ còn khuyên bảo tao, ha ha ha ha..."

Tôi nhìn Phùng Yên hôn mê trong góc. Cho nên cuối cùng Trần Như Anh vẫn không cam lòng giết mẹ, chỉ là không cho bà nhìn thấy và ngăn cản những chuyện bọn họ sắp làm với tôi.

Tôi nhìn về phía Chu Duy, cảm thấy tim run lên: "Chu Vũ Đồng và Trần Tinh Kiến đều là do mày khống chế sao?"

Chu Duy hoặc có lẽ nên gọi là Đoàn Vân Ảnh, khẽ gật đầu cười: "Viên đá thần kí, không phải sao? Đã có chúng, tao sẽ có rất nhiều thế thân làm chuyện tao muốn làm. Tao sẽ mang rất nhiều đi ra ngoài, ha ha, Chu Vũ Đồng là người đầu tiên, Trần Tinh Kiến chỉ là kẻ thứ hai sau khi tao rời khỏi đây, tao dùng vô cùng thuận tay, có thể có được rất nhiều, tao có thể làm bất kì thứ gì tao muốn, đời này tao sẽ không bị chịu trói buộc gì hết. Đàm Giảo, tao đã nói mày rồi, những chuyện kia tao đã suy nghĩ rất lâu, rất nhiều năm, có lẽ mày hiểu được nó quan trọng thế nào với tao. Nhưng mà mày và Ô Ngộ lại huỷ hoại tất cả.

Đàm Giảo, nghe cho rõ đây, tương lai của mỗi người ở đây đều bị huỷ trong tay chúng mày. Bọn họ dùng hết sức, toàn bộ thứ muốn có cả đời đều bị chúng mày dựa vào ngọn cờ chính nghĩa làm tiêu tốn thời gian phá huỷ. Mày nói xem bây giờ chúng tao sẽ làm như thế nào?

Mày vẫn còn đợi Ô Ngộ tới sao? Cho dù nó có thể chạy tới thì chỉ có hai người chúng mày sẽ có kết quả gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện