Anh quay đầu lại liếc tôi, ánh mắt như băng tuyết, chỉ vì cái nhìn này mà con nhện đã bò trên mặt đất quấn lấy chân anh. Ô Ngộ cũng nổi giận, đấm một phát lên lưng con nhện, thuận thế bắt lấy chân nó, hình ảnh kia khiến người ta sởn hết tóc gáy, tôi nghe thấy tiếng chân bị bẻ ra.
Mắt thấy Ô Ngộ chiếm thế thượng phong, tôi biết anh nói không sai, tôi ở đây quả thực làm trở ngại. Tôi hô: "Anh mau qua nhé, anh không qua em không đi!" Anh đáp lại: "Ừ." Tôi đành quay người chạy trước.
"Giảo Giảo!" Anh đột nhiên hô.
Tôi quay đầu lại, anh lại đá con nhện đi rất xa, quay đầu nhìn tôi, "Đừng tin bất cứ kẻ nào, đừng có ngừng, luôn phải chạy."
"... Vâng."
Tôi chạy một lát đã không nghe thấy tiếng Ô Ngộ nữa. Cái hang trước mắt đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh sáng loé lên, như thể xung quanh không có ai, cũng không xảy ra chuyện gì. Nước mắt tôi đột nhiên rơi xuống, cũng không biết là tại sao. Là vì tận mắt chứng kiến thi thể vô cùng thê thảm của cô gái vô tội hay là vì Ô Ngộ đang ở phía sau đấu tranh cho tương lai của chúng tôi, những lời dặn dò cuối cùng của anh.
Tôi phải đi đến đó chờ anh. Ý nghĩ này xuất hiện vô cùng kiên định trong đầu, anh nhất định sẽ đến. Bây giờ chúng tôi gặp nhau là một năm về trước, cho nên chúng tôi nhất định có thể cùng đi ra.
Song cũng có ý nghĩ khác xuất hiện, những dây leo âm u trong hang này đang không ngừng lén lút sinh sôi.
Không phải lịch sử đã thay đổi rồi sao? Tương lai của chúng tôi thực sự sẽ không thay đổi sao?
Tôi nhắm mắt lại, đè nén tất cả suy nghĩ. Trong đầu chỉ có câu nói kia của Ô Ngộ: Giảo Giảo, đừng có ngừng, phải luôn chạy.
Nếu như chúng ta rời xa, đợi ở tiệm sửa xe.
Phía trước hang hẹp xuất hiện bóng người mảnh mai, âm u, tôi vội dừng bước.
Tôi không biết sao Trần Như Anh có thể đi đến nơi này, lại còn tìm được tôi, nhưng cô ta từ trong bóng tối đi ra, tóc đen rủ xuống gần như che khuất khuôn mặt nhỏ gầy, cũng hoàn toàn che kín miệng, nhưng trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, đắc ý.
Tâm trạng tôi chấn động, trên đường đi phần lớn thời gian cô ta đều im lặng, tựa như cái bóng tồn tại trong mọi người. Có phải cô ta đã...
"Chị Đàm Giảo." Cô ta khẽ lên tiếng, "Sao một mình chị lại ở đây? Có phải đã tách khỏi Ô Ngộ không?"
Tôi vô thức lùi về sau hai bước. Hiện tại chạm mặt cô ta trong con đường hẹp này thật đúng là quá khéo. Cho dù không gian biến đổi như thế nào, có trí nhớ hay không, tôi tin tưởng sự hận thù cô ta dành cho tôi chưa từng thay đổi. Hiện tại cô ta bị tổn thương bởi nọc độc từ nhện, mắt thấy tình cảm sâu đậm giữa tôi và Ô Ngộ càng bị kích thích, nếu như đã hoàn toàn biến dị...
Có lẽ cô ta phát hiện ra tôi lùi bước, ha ha cười, nói: "Đúng vậy, A Ngộ đã bị nhện của tôi cuốn lấy. Chị cũng không nghĩ tới, A Ngộ tính đi tính lại cũng không ngờ tới, có nó và cảm giác của tôi, tôi cũng có thể tìm được đường trong mê cung.
Tôi từng hỏi mình hàng trăm nghìn lần, có thể chấp nhận chuyện chị và Ô Ngộ ở bên nhau hay không, có thể cứ thế từ bỏ không. Tôi không thể, Đàm Giảo, anh ấy đã trở thành chấp niệm đời này của tôi, nếu như không phải yêu anh ấy, hiện tại tôi cũng không trở thành như vậy, sao còn sống tiếp được nữa? Tôi sẽ không để cho chị đi đến trước mặt anh ấy, sẽ không để cho anh ấy nhìn thấy chị. Tôi sẽ đi, Đàm Giảo, để cho tôi đi đi. Có lẽ anh ấy sẽ đau lòng, biết rõ chị gặp chuyện không may ở nơi này, anh ấy sẽ tổn thương. Nhưng anh ấy cũng nên chịu tổn thương rồi."