Hiện tại tôi nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra ngỡ như nằm mơ, nhưng hai tay tôi lạnh buốt, nhắc nhở tôi chuyện vừa rồi là thật.
Tôi nhìn thấy Lưu Song Song.
Là cô ấy đánh thức tôi đấy.
Tôi vốn đang ngủ say, rất mệt, trong đầu cũng hỗn loạn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng người khác lẩm bẩm. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng hô hoảng hốt: "Đàm Giảo... Đàm Giảo!"
Tôi mở mắt ra, nhìn theo tiếng gọi.
Lưu Song Song đứng ở cửa hang, nhìn tôi, mắt rưng rưng. Tôi hoảng hốt, lại nhìn xung quanh, tất cả mọi người còn chưa tỉnh, ngay cả Ô Ngộ cũng đang nhắm mắt. Trước nay anh luôn cảnh giác, không bao giờ ngủ say hơn tôi, nhưng lại hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Lưu Song Song.
Tôi đứng lên, đi về phía cô ấy, hỏi: "Cô đi đâu thế? Xảy ra chuyện gì?"
Lưu Song Song đáp: "Có người... đang đuổi theo tôi." Lúc này tôi mới chú ý tới cổ và tay cô ấy đều có vết thương. quần áo cũng rất bẩn. Lòng tôi run lên: "Ai? Ai đuổi theo cô?"
Cô ấy cúi đầu, lau nước mắt: "Đàm Giảo, cô hãy nghe tôi nói, tôi còn nghe được có người đang bàn bạc nói muốn giết cô và Ô Ngộ ở ngay chỗ này..."
Trong lòng tôi lạnh giá, lại tiến lên một bước, hỏi: "Ai? Người cô nói rốt cuộc là ai?"
"Là người đuổi theo tôi, là..." Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, tựa như cô ấy nhìn thấy gì đó vô cùng khủng bố đằng sau tôi, sắc mặt biến đổi, lùi lại hai bước, xoay người chạy.
"Lưu Song Song!" Tôi hô lên. Tuy nhiên bên trong hang ngoằn ngoèo âm u, bóng dáng cô ấy chỉ loé lên, rồi không thấy tăm hơi. Tôi cảm thấy sau lưng có khí lạnh, vội xoay người, đã thấy có mấy người ngồi dậy, Ô Ngộ cũng đang bò dậy, tháo khăn xuống, lộ ra con ngươi đen nhánh, gọi: "Đàm Giảo! Đàm Giảo!"
Tôi vội chạy về bên cạnh anh, cầm chặt tay anh, anh gần như lập tức zoay người ôm lấy tôi, bàn tay đặt lên lưng tôi.
Tôi nói: "Em vừa nhìn thấy Lưu Song Song..."
Người bên cạnh đều bị đánh thức, Chu Duy lên tiếng đầu tiên: "Cô thấy Lưu Song Song hả? Cô ấy đâu?" Sau đó nhìn xung quanh. Rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người tôi, tôi lại cảm thấy trong lòng rét run, không biết là vì lời của Lưu Song Song hay là sự xuất hiện và rời đi quỷ quái của cô ấy.
Tôi đáp: "Cô ấy chạy vào trong hang, không biết đi đâu."
"Kì lạ thật." Ngôn Viễn lên tiếng, "Nếu cô ấy đã quay lại thì sao lại chạy đi? Cô ấy có nói gì không?"
Tôi lắc đầu.
"Có phải cô ấy..." Chu Quý Nhuỵ lo lắng, "Gặp phải con nhện kia."
Tất cả mọi người im lặng, dường như cũng không có cách giải thích khác.
"Dây thừng cũng sắp bện xong rồi, chẳng lẽ chúng ta còn phải đi vào tìm cô ta?" Trần Như Anh nói.
Chu Duy: "Chẳng lẽ các người muốn vứt bỏ cô ấy? Trên đường đi... toàn là cô ấy dẫn dắt mọi người đấy.
Chu Vũ Đồng: "Đi tìm cô ấy đi, có lẽ còn chưa đi xa."
Ngôn Viễn: "Mạng của ai cũng là mạng, không có ai đáng chết. Tôi tán thành đi tìm cô ấy." Lúc gã nói chuyện, con chim kia đậu trên cánh tay gã, dáng vẻ cực kì ngoan ngoãn, như là đã nhận gã làm chủ nhân rồi.
Kết quả bàn bạc cuối cùng, mọi người cùng đi vào hang, nghĩ cách giúp Lưu Song Song. Chân Phùng Yên bị thương, ở tại chỗ phối hợp hành động. Tuy mắt Ô Ngộ không nhìn thấy, nhưng không có anh không tìm được phương hướng, cho nên tất cả mọi người hi vọng anh đi. Nói thực, hiện tại tôi không hề muốn đi vào trong cái hang âm u bị nhện chiếm đóng kia chút nào, song nghĩ đến Lưu Song Song sống chết chưa rõ, còn người kia ở ngay giữa những người này, tôi không đành lòng cứ thế từ bỏ cô ấy. Tôi cũng muốn nhanh chóng tìm được cơ hội nói chuyện vừa xảy ra cho Ô Ngộ. Anh dường như phát hiện ra sự e ngại trong lòng tôi, âm thầm nắm tay tôi, nói: "Giảo Giảo, vào hang, không sao đâu." Tôi không biết anh ám chỉ điều gì, nhưng sau khi tôi đã ổn định tâm trạng, vẫn đi theo anh.