Cô ấy cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn tôi, mái tóc dài rối tung xõa trên vai, trông rất bừa bộn, trên người mặc bộ quần áo ở nhà, dưới chân mang đi dép lê nhưng không có đi tất. Xe cô đỗ ở ven đường sau lưng cách cô không xa, đèn xi nhan vẫn còn chớp, rõ ràng cô ấy rất vội vã từ nhà đến đây, sau khi nhận ra tôi, ánh mắt cô ấy rất kì lạ, tràn ngập cảnh giác, khiếp sợ thậm chí còn có vài tia sợ hãi. Dưới ánh sáng hơi mờ, khuôn mặt cô lộ vẻ trắng bệch.
Hoàn toàn không giống vẻ nhu thuận khi ở cạnh tôi lúc sáng, như đã thay đổi thành con người khác hoàn toàn.
Mới một buổi tối thôi, cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao một cô gái đêm khuya lại một mình chạy đến đây?
Nhưng tôi chưa mở miệng, Đàm Giảo đã mở miệng trước:
“Anh…Sao anh lại ở đây?” Giọng nói hơi run rẩy.
Tôi cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Còn cô, sao cô lại ở đây?’
Cô ấy cắn môi, nhìn ánh mắt tôi từ khoảng cách rất gần: “Tôi có hẹn.”
Tôi nói: “Hẹn ai?”
Cô ấy nói: “Chuyện này có liên quan đến anh sao?’
Lại dáng vẻ này, thản nhiên lạnh lùng, còn có chút sắc bén quât cường, đâm tôi khiến tôi bình tĩnh trở lại. Tôi ngẩng đầu lên liếc nhìn những con chim chẳng biết bay từ lúc nào, nở nụ cười: “Không liên quan đến tôi.”
Vì câu trả lời của cô, nên ánh mắt cô hơi thả lỏng, cô nói: “Nếu như không có việc gì vậy mời anh tránh ra, tôi còn có việc.”
Tôi vẫn không nhúc nhích, hai tay tôi đặt hai bên tường, áp cô ở giữa, hỏi lại lần nữa: “Hẹn ai?”
Trong mắt cô hiện lên vẻ tức giận với kinh ngạc, nhưng dáng vẻ tức giận nhưng không dám trút. Chẳng biết sao bộ dạng này của cô khiến lòng tôi mềm đi.
Cô ấy thấp giọng, tức giận nói: “Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, sao anh lại ở chỗ này?’
Tôi thoáng im lặng, nhìn ánh mắt thanh tịnh của cô, trong lòng tôi bắt đầu suy nghĩ có nên nói nguyên do cho cô biết hay không? Những lý do gần như hoang đường chỉ vì nhìn thấy những loài chim sống ở biển mà chạy đến đây?
Dù sao cô ấy cũng ở trên con thuyền ấy. Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa nhận ra tôi là ai.
Tôi cúi đầu nói: “Đàm Giảo, tôi…”
Có lẽ chúng tôi cách nhau quá gần, nên cằm tôi đụng trúng chóp mũi cô, cô cũng phát hiện ra, chỉ quay đầu đi, nhưng chúng tôi vẫn đứng chung một chỗ. Ở đêm khuya, trên đường nhỏ bên bờ sông vắng vẻ, tôi vây lấy cô ấy, ánh mắt chúng tôi nhìn nhau như sắp nói ra chuyện bí mật của riêng mình.
Lời của tôi chưa nói xong.
Bởi vì có người đến.
Vị khách không mời mà đến.
Tiếng bước chân truyền đến, tôi với Đàm Giảo đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đó thì chúng tôi đều sửng sờ.
Ở đây không có nhà ở hay công trình kiến trúc, khu dân cư cũng cách đây mấy trăm mét, ở đây chỉ có công trường yên tĩnh, vài cây đèn đường thưa thớt, cả con đường đều âm u vắng vẻ.
Người đó chạy từ hướng khu dân cư tới.
Một người đàn ông kì quái, hắn rất bẩn, trên vai hắn khiêng một đứa con nít.
Tóc của hắn rất dài, rối bời, buộc lại như rong biển. khuôn mặt cũng bẩn, không nhìn rõ mặt mày, ánh mắt hắn rất sáng, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn. Trên người hắn mặc chiếc áo khoác nhăn nhúm, cũng bẩn, không nhìn rõ màu sắc, hắn mang đôi giày thể thao hắn, hắn trông không giống một người lang thang bình thường.
Mà đứa bé kia khoảng năm sáu tuổi dường như đã ngủ rồi, mặc áo ngủ rất sạch sẽ, trắng trắng mềm mềm, bàn chân không đi dép, lớn lên rất dễ thương.
Hắn từ đường dối diện đến, nhìn thấy bọn tôi.
Hắn rướn miệng cười lộ ra hàm răng màu vàng đen, đó là một nụ cười khiến người ta khó chịu, bởi vì hắn cười rất vui vẻ cũng rất đau khổ. Hắn chạy rất nhanh, bước chân hắn nhẹ nhàng thoăn thoắt, thoáng cái đã chạy vào trong bóng đêm.
Đàm Giảo nắm lấy cánh tay tôi nói: “Đây là thứ gì vậy?’
Tôi lại nghe thấy tiếng ầm ĩ mơ hồ từ phía xa xa, hướng khu dân cư.
“Ở lại đây, đừng nhúc nhích.” Tôi hất tay cô ra, đuổi theo.