Đêm nay tôi ngủ không ngon lắm, lại mơ tới mấy hôm trước quay về thuyền, tôi nhìn chiếc thuyền chìm xuống, bị cuốn vào vòng xoáy trong hồ, thậm chí nhìn thấy Ô Diệu ngâm mình trong nước, đau đớn giãy dụa. Điều này khiến tôi cảm thấy mình như thể bị thứ gì đó trói buộc trong mơ, ra sức giãy dụa, muốn đi cứu con bé, nhưng lại không thể. Tôi chìm vào trong nước, cả người ướt sũng.
Có thứ gì đó quấn lấy tôi, càng ngày càng chặt khiến cho tôi thở cũng khó khăn.
Tôi giật mình mở mắt ra, nhìn trần nhà trống rỗng, gió đêm từ cửa sổ thổi vào. Tôi nhận ra mình gặp ác mộng, qua một lúc lâu mới ngủ lại được.
Trong hai tháng sau khi Ô Diệu gặp chuyện không may, tôi càng không thể ngủ nổi, cả đêm mất ngủ, ngồi trên giường, cảm giác trống rỗng tỉnh táo, y như trong mơ, như là rắn độc quấn quanh từng bước xâm chiếm linh hồn và ý chí.
Tôi không biết lúc nào mới có thể thoát ra ngoài.
Sáng hôm sau, tôi ra ngoài đánh răng cũng thấy ngay Đàm Giảo từ nhà tắm đi ra. Tôi hơi giật mình bởi vì trên người chúng tôi đều mặc bộ quần áo mua ở cửa hàng tạp hoá, chỉ là áo len và sơ mi đơn giản không mặc áo khoác, chất liệu như nhau đều để giữ ấm. Cô ấy vừa gội đầu xong, tóc dài xoã xuống vai, không còn buộc tóc đuôi ngựa như ngày bình thường, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng như ngọc. Hôm nay cô ấy khá đầu tư cho cách ăn mặc, áo len màu hồng cánh sen, áo sơ mi mặc trong lộ ra cổ áo, bên dưới là quần jean, lập tức lộ ra sự thanh tú động lòng người hơn so với bình thường.
Tôi nhìn cô ấy đến gần.
Cô ấy cũng nhìn tôi.
Trải qua tối hôm qua, bầu không khí giữa chúng tôi trở nên hơi xấu hổ, lúc đi đến gần tôi, cô ấy đột nhiên mỉm cười: "Chào buổi sáng, A Ngộ."
Tôi đáp: "Chào buổi sáng."
Cô ấy vịn cầu thang từ từ đi xuống nhà. Tôi liếc cô ấy, dường như cảm thấy cô ấy không giống như bình thường, nhưng khác ở đâu lại không nói được.
Chờ tôi rửa mặt xong đi xuống thì chỉ thấy Đàm Giảo và Phùng Yên đang làm sủi cảo, không thấy bóng dáng những người khác đâu.
Phùng Yên cười dịu dàng hỏi han tôi: "Ngủ ngon không?"
Tôi nói: "Cũng được ạ." Ánh mắt lướt qua Đàm Giảo, cô ấy đang làm sủi cảo, bàn tay không quá thuần thục đang dùng đũa gắp nhân vào trong bánh.
Phùng Yên nói tiếp: "Sáng nay Như Anh hơi khó chịu nên không xuống. Những người khác đều có việc, chúng ta làm xong sủi cảo rồi phần cho họ."
Tôi không phản đối, đi rửa sạch tay, ngồi bên cạnh Đàm Giảo. Phùng Yên bỏ đống sủi cảo đầu tiên đã gói xong vào tủ lạnh, bên bàn chỉ còn lại hai chúng tôi. Đàm Giảo như thể hoàn toàn không chú ý tới tôi, hai mắt nhìn chằm chằm sủi cảo, dáng vẻ chăm chú. Tôi nhìn mấy miếng "sủi cảo" cô ấy gói lại bật cười.
Hình dáng lộn xộn, kì quái, sủi cảo ở đâu ra chứ, nhiều lắm chỉ được coi là thịt được bao lớp ngoài.
"Em gói cho ai ăn thế?" Tôi cầm miếng vỏ sủi cảo.
Cô ấy cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Anh."
Tôi bị á khẩu, lấy nhân thịt, gói sủi cảo, bỏ vào trong mâm. Cô ấy ngẩng đầu nhìn: “Á, sao gói đẹp thế? Anh có phải là đàn ông không?"
Tôi: "Nói bậy bạ gì thế?"
Cô ấy mỉm cười, dừng lại, nhìn tôi gói sủi cảo, sau đó bắt đầu nói mò: "Gói sủi cảo đẹp như vậy, thành thật khai báo, lúc trước từng gói cho bao nhiêu cô gái rồi?"
Tôi: "Trước kia mẹ tôi bán đồ ăn từng làm mì hoành thánh sủi cảo, tôi vừa học vừa giúp mẹ."
Cô ấy không nói nữa.