Sáng sớm, trên nóc tòa nhà bảy tầng, Tân dùng ống nhòm chăm chú quan sát những con đường trong thành phố rồi miệt mài vẽ đại khái bản đồ vào cuốn sổ nhỏ. Ở bên cạnh hắn, hai mẹ con Huyền Linh thì tỏ ra háo hức, tò mò đánh giá khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ trước mắt. Chỉ có con Lu là không cảm thấy hứng thú gì, nó nằm cuộn tròn một đống rồi nhắm mắt lim dim ngủ.

Thống nhất kế hoạch từ tối qua, để chuẩn bị trước cho hành trình đi đến “Khu an toàn”. Sau khi ngủ dậy, ăn sáng và tập luyện một khoảng thời gian vài tiếng, hắn nghĩ ngay đến việc leo lên nóc tòa nhà quan sát. Cũng may, hôm nay thời tiết không xấu như mọi khi nên tầm nhìn xa của hắn tăng mạnh.

Hôm nay, bầu trời xanh trong vắt, lưa thưa vài gợn mây. Mất đi cản trở, ánh nắng vàng thỏa thích chiếu xuống thế gian. Gió hiu hiu thổi nhẹ, mang đến cảm giác dịu mát thoải mái đến giãn cả lỗ chân lông. Không khí trong lành tràn ngập ô-xi và mùi cỏ cây, thanh tân đầy sức sống khiến cho, chỉ hít một hơi thôi là tỉnh táo hết cả người.

Nền trời đẹp, ánh nắng yếu ớt nên sắc màu thiên nhiên như được quét một lớp sơn bóng. Nổi bật nhất là màu xanh tươi bạt ngàn trải rộng đến hút tầm mắt của các cây đại thụ, dây leo khổng lồ hay bụi cỏ rậm um tùm. Xen kẽ ở tấm thảm xanh đó, là đủ loạ bông hoa mang màu sắc rực rỡ xinh đẹp vô cùng. Các công trình kiến trúc còn xót lại, phương tiện giao thông bị thiên nhiên bao phủ, biến thành khung cảnh hoang tàn, bỗng trở nên đẹp lạ lùng giống như di tích của một nền văn minh cổ xưa trong rừng rậm vậy. Tất cả sẽ hoàn mỹ cực kì, nếu như không có loáng thoáng bóng dáng vài con quái vật “Nấm đầu người” đứng vật vờ ở những đống đổ nát bên dưới.

Cầm máy ảnh trên tay, Huyền Linh được giao nhiệm vụ chụp những vị trí quan trọng, vậy mà chứng kiến cảnh đẹp bên dưới, bất giác cô thả hồn vào đó đến mức thất thần. Ở bên cạnh cô, An Nhiên nhìn thấy những bông hoa lạ đủ mọi màu sắc bên dưới mà tíu tít trầm trồ hết cả lên. Con bé chốc chốc chỉ tay chỗ này rồi thốt lên bông hoa đẹp, rồi một lát nữa lại kéo vai mẹ chỉ chỗ khác đẹp hơn. Phản ứng như vậy mới giống một cô bé năm, sáu tuổi, nhưng tiếc rằng hiện thực phũ phàng sẽ khiến con bé dần mất đi sự ngây thơ trong sáng này.

Cau mày tập trung nhìn vào khu chung cư cao ốc đồ sộ qua ống nhòm, hắn chậm dãi tìm tấm băng rôn lớn viết chữ “Khu an toàn”. Thực vật phát triển quá mạnh mẽ, xâm lấn lên cả những tòa nhà cao tầng khiến cho những chỗ trong trí nhớ lúc trước của hắn thay đổi. Liên tục phải nhìn qua ống nhòm, hắn khá là mỏi mắt, nhưng nếu không tìm được vị trí chính xác mục tiêu thì sẽ không thể xuất phát được.

Sau một hồi nỗ lực, đảo một vòng xung quanh thì cuối cùng hắn cũng tìm được mục tiêu, bởi tấm băng rôn này không chỉ có một tấm. Lập tức giơ la bàn lên, hắn căn tọa độ phương hướng rồi ghi lại vào cuốn sổ. Dựa vào những con đường ngoằn nghèo trong tấm bản đồ đơn sơ, hắn căn chỉnh tìm ra một lộ tuyến ngắn và dễ đi nhất. Nhưng với thảm thực vật dày và đống đổ nát lộn xộn, to lớn như nhưng quả đổi thì không có con đường nào dễ đi cả. Cơ bản hắn chỉ vẽ được đại khái hướng đi, còn thực tế thì chắc chắn sẽ phải chuyển đổi liên tục do địa hình phức tạp.

Cố gắng vẽ hướng đi một cách chi tiết nhất có thể, xong xuôi, hắn tìm xem trên đường có những mối nguy hiểm tiềm ẩn nào không để còn tránh đi. Nhưng nhìn mãi mà không thấy gì, hắn đành phải đánh dấu những điểm cảm thấy khả nghi vào trong bản đồ rồi lựa lựa vào đó mà cẩn thận. Ở bên cạnh, theo ý hắn, Huyền Linh cũng tập trung hơn và chụp cẩn thận từng khung hình những điểm mấu chốt. Chỉ có An Nhiên chơi vui được một lát là cảm thấy chán nản nên con bé chạy tới chỗ con Lu và khiến nó không thể ngủ tiếp được nữa. Hình ảnh nhìn lướt qua ấm áp như một gia đình nhỏ trong ngày nghỉ chủ nhật, nhưng hiện thực mãi mãi sẽ không trở thành được như thế.

.....................................

Trưa.

Như mọi khi, thời tiết như mọi khi chuyển biến xấu. Những đám mây đen từ cuối chân trời kéo tới, phủ kín bầu trời khiến cho ánh nắng mất đi. Khung cảnh u ám âm trầm quay trở lại, ánh chớp lóe lên liên tục như báo hiệu sắp có mưa. Nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng, nhưng không rét buốt, so với vài hôm trước thì ấm hơn rất nhiều. Thời tiết xấu khiến cho việc quan sát không còn hiệu quả nữa, trong khi đó, hướng đi và lộ tuyến, hắn cũng xác định được khá tỉ mỉ nên cũng không cần thiết phải tiếp tục việc này.

Đói bụng, cả bọn xuống dưới quay về phòng trọ rồi lục tục nấu bữa trưa. Gạo không còn nhiều, hắn quyết định sẽ tiết kiệm để làm lương thực dự trữ khi khởi hành đi đến “Khu an toàn”. Hôm nay không ăn cơm nữa, với phần lương thực có sẵn, hắn và Huyền Linh quyết định nấu hỗn hợp củ khoai tây, cà rốt và thịt hộp rồi ăn với mì tôm. Món ăn không có nhiều chất lắm, nhưng được cái số lượng phong phú nên vẫn đủ để cả bọn ăn no.

Ăn xong, cả bọn nghỉ ngơi khoảng một tiếng rồi thức dậy. Tiếp theo là lúc chuẩn bị đồ đạc dụng cụ, sẵn sàng cho chuyến đi. Trong xóm trọ này, có cái gì hữu dụng, hắn đã lấy hết sử dụng rồi. Nhưng như thế là chưa đủ cho một chuyền đi dài, nhất là khi hai mẹ con An Nhiên chẳng có gì cả ngoài quần áo. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể ra bên ngoài tìm kiếm, tiện đây rèn luyện thêm khả năng thực chiến, phối hợp của hai mẹ con An Nhiên luôn.

Mục tiêu lần này hắn nhắm tới là cửa hàng bán đồ phượt, một nơi chứa tất cả những dụng cụ cần thiết để sinh tồn trong thiên nhiên hoang dã. Trước đó, lúc quan sát, hắn đã tìm được một nơi khá gần xóm trọ, chỉ ở ngay con đường lớn dẫn vào nội thành, cách đây khoảng ba trăm mét. Địa điểm sắp tới không phải là nơi chứa đồ ăn nên nguy hiểm bên trong không lớn, xung quanh đó cũng không có bao nhiêu quái vật “Nấm đầu người” cả.

Khóa cổng lại, hắn giơ tấm bản đồ lên, đọc tọa độ xong liền dùng la bàn điều chỉnh xác định phương hướng. Mấy giây sau, biết mình phải đi theo hướng nào, hắn cất bản đồ đi rồi rút con dao chặt xương ra nắm chắc trong tay. Khẽ gật đầu với hai mẹ con Huyền Linh, hắn quay người dẫn đầu đi về phía trước.

Vẫn theo đội hình cũ, hắn đi đầu, hai mẹ con An Nhiên đi sau, còn con Lu thì đi cuối cùng. Thanh mã tấu,hôm qua đã bị rơi mất, nay hắn chuẩn bị cho Huyền Linh dùng tạm cái rìu của mình, bởi hòm đồ tự chế đã không còn vũ khí thuận tay.

Lách qua nhiều bụi cỏ rậm, đống đổ nát và ngách nhỏ hắn vừa cẩn thận di chuyển vừa chăm chú nhìn ngó xung quanh. Sáng nay, trời hửng lên một tí mà thiên nhiên giống như được tưới thần dược vậy. Các cây cỏ đua nhau nở hoa, ngoài một số loại quen thuộc thì đa số toàn là hoa lạ, hắn chưa nhìn thấy bao giờ. Màu sắc cũng đa dạng, nhưng chủ yếu nhất là hai màu hồng nhạt và tím thẫm. Hoa nở, côn trùng kéo ùn ùn kéo đến, những con bọ cánh cứng, cánh cam, xén tóc bay rập rờn khắp nơi. Nhiều con có hình dáng cơ bản giống như con trùng bình thường, nhưng kích cỡ lại đột biến lớn đến đáng sợ. Có con bằng ngón tay cái, rồi có hẳn con to hẳn bằng quả đấm lớn, khiến hắn không biết bọn chúng là loại gì nữa.

Những con bướm cũng xuất hiện, nhưng không phải là lọa “Bướm quỷ” đáng sợ kia, mà là những con có màu tươi sáng rực rỡ rất đẹp mắt. Qua quan sát, hắn thấy bọn chúng chỉ xâu bâu vào hút mật hoa nên thở phào một hơi trong lòng. Nhìn thấy con vật xinh đẹp, An Nhiên sôi động hẳn lên. Nếu không phải biết rằng bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm thì con bé có lẽ đã xông tới thỏa thích nô đùa với mấy con bướm.

Đi được một đoạn cách khá xa xóm trọ, tiếp cận khu vực bằng phẳng trước kia có lẽ là sân bóng nhân tạo, hắn bất ngờ phát hiện trên thảm cỏ dày rậm có rất nhiều châu chấu. Hình dáng của bọn chúng không khác gì loài châu chấu lúa, nhưng kích cỡ to đến kinh ngạc. Bình quân mỗi con phải to bằng cái thìa, số lượng thì cực kì đông đảo, hơi động một tí là bay vù vù kín mắt. Châu chấu đối với dân quê như hắn thì đây là một món ngon đặc sản không phải lúc nào cũng có. Bây giờ, nhìn thấy đàn châu chấu béo mẫm to lớn thế này, bất giác hắn thèm chảy cả nước miếng. Hắn muốn bắt lấy một ít về ăn, nhưng tạm thời không có công cụ nên đành gác lại phía sau.

Vượt qua khu vực châu chấu, hắn bắt gặp một đám bụi cây lạ mọc ra quả có hình dạng gần giống như cà chua, chín đỏ mọng nhìn rất ngon mắt. Cây này hắn không biết là cây gì nên quả chín nhìn rất thèm nhưng cũng không dám vặt ăn. Để xoa dịu cảm giác, mọi người không còn cách nào khác là phải tạm uống nước thay thế, cả con Lu cũng không ngoại lệ.

Một lát sau, nhanh chóng di chuyển, hắn bắt đầu chạm trán quái vật “Nấm đầu người” trên đường. Toàn là mấy con quái bình thường, hắn lập tức kêu con Lu đi thăm dò một vòng xung quanh. Khi phát hiện ra số lượng của bọn chúng trong một khu vực không đông, hắn liền để cho hai mẹ Huyền Linh tấn công những con quái. Trong khi đứng bên ngoài cảnh giới, hắn sẽ hướng dẫn, nêu ra lỗ hổng nhược điểm, hay chỉ ra đòn thế sai của Huyền Linh để cô cải thiện. Còn An Nhiên thì khác, khả năng xạ chiến của con bé đã đến mức thượng thừa, hắn không có gì để đóng góp cả. Nhưng trong hoàn cảnh nguy hiểm sắp tới, chỉ xạ chiến thôi là chưa đủ nên hắn huấn luyện thêm cho con bé kỹ năng cận chiến. Để tốc độ được nhanh nhất, hắn theo sát chỉ đạo con bé chiến đấu với quái vật bằng rìu.

Không phụ sự kì vọng của hắn, An Nhiên học rất nhanh, phản xạ và phản ứng của con bé nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Sau một khoảng thời gian, nếu như không phải sức lực chưa đủ thì một mình con bé cũng có thể dễ dàng đối phó với con quái vật bình thường được. Có lẽ khoảng thời gian con bé biến đổi, không đơn giản là chỉ thức tỉnh mỗi năng lực, mà nó còn bột phát khả năng tiềm ẩn khác, và chiến đấu là một trong số đó.

Miệt mài di chuyển, khoảng gần ba mươi phút sau, cuối cùng hắn cũng tiếp cận được mục tiêu. Nhìn cửa hàng bán đồ phượt đóng kín bằng cửa kính, hắn không do dự phá cửa rồi đột nhập vào trong. Cùng Huyền Linh và An Nhiên, hắn lập tức lục lọi tìm những thứ cần thiết. Đây là một cửa hàng lớn nên cái gì cũng có, thấy đôi giày phượt chống nước, hắn nhanh chóng tháo bỏ của mình ra rồi đi vào. Giày này thấy ghi chống nước tuyệt đối, là một món tốt vô cùng đối với hoàn cảnh bây giờ. Bảo An Nhiên và Huyền Linh cũng tìm thêm những đôi giày vừa chân như thế thay đổi xong, hắn lấy thêm vài cái áo phao chống nước bỏ vào ba lô. Sau đó, hắn tìm thêm những dụng cụ quan trọng khác nữa như, túi ngủ, lều phượt, dụng cụ lọc nước, móc khóa đa năng, túi cứu thương, xong nồi nhỏ, cần câu, thanh ma-giê....

Cho hết những thứ quan trọng ở gian hàng bên ngoài vào ba lô xong, hắn đi vào sâu hơn thì hết sức vui mừng khi phát hiện ra có cả dao đi rừng. Con dao có lưỡi được làm bằng thép carbon, dài khoảng gần một mét, rộng khoảng năm centimet, phần mũi hơi to ra nhọn theo kiểu vòng cung, sống lưng dao là lưỡi cưa gỗ và cán được bọc một lớp cao su. Cầm con dao lên vung thử, hắn cảm thấy chặt chém rất đằm tay, là một vũ khí cực kì thích hợp cho Huyền Linh và An Nhiên. Tìm được vũ khí tốt, thế là mọi người nhanh chóng lấy mỗi người một con giắt vào bên cạnh ba lô. Ngoài con dao lớn kia ra, cả bọn còn trưng dụng thêm vài con dao găm sinh tồn khác nữa.

Một lát sau, lục lọi tất cả đồ đạc có trong cửa hàng, thấy những thứ cần thiết đã có đủ, hắn dẫn hai mẹ con Huyền Linh cùng con Lu quay trở lại xóm trọ. Khi đi chỉ có hắn hắn mang ba lô, khi về thì mỗi người một cái với đủ thứ đồ đạc bên trong. Tính toán thêm đồ ở phòng, hắn không xếp đầy ba lô mà để trống ra khoảng một nửa. Như vậy, những thứ cần thiết lúc này đã đầy đủ, hắn không phải lo nghĩ gì thêm nữa.

Đi theo hướng cũ, mất khoảng hơn hai mươi phút thì hắn về tới chỗ có đàn châu chấu. Dừng lại, hắn nói cho hai mẹ con biết ý định của mình, rồi cả ba mang vợt xông xáo vào cánh đồng cỏ đuổi bắt châu chấu. Nhìn thấy mọi người bắt mối, con Lu cực kì hưng phấn xồ theo tham gia. Nhưng với cái mõm của nó, đớp phát nào là chết luôn con ấy, hắn thấy ghê hết cả người nên nhanh chóng ngăn cản. Cuối cùng, con Lu không cãi được lệnh của chủ nhân, nó đành phải buồn rầu đứng một chỗ ngóng trông.

Đàn châu chấu bay rất nhanh, khó bắt, nhưng số lượng đông đảo nên chỉ một thời gian ngắn là mọi người bắt được kha khá. Cảm thấy đủ rồi, hắn kêu mọi người dừng lại rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc cất bước trở về.

Mất thêm khoảng nửa tiếng nữa, cả bọn an toàn về đến xóm trọ. Lúc này, mới có hơn ba giờ, trời vẫn còn sớm nhưng hắn đã cảm thấy khá đói. Thế là, không để hai mẹ con An Nhiên và con Lu đợi lâu, hắn bắt tay vào chế biến châu chấu ngay. Nhớ tới bên đám cây cảnh trong sân tòa nhà bảy tầng có một cây chanh, hắn trèo sang hái về. Nhổ đầu rút ruột, cắt cánh đi, hắn định làm món châu chấu rang lá chanh thì Huyền Linh ngăn cản vì muốn tự tay chế biến món này. Tò mò về khả năng của Huyền Linh, hắn đồng ý để cô làm vậy. Nhìn thao tác lão luyện của cô ấy, hắn cảm thấy khá bất ngờ. Nhưng khi hoàn thành, nếm thử hắn còn cảm thấy bất ngờ hơn vì nó rất ngon.

Con châu chấu này rang xong có mùi thơm phức, ăn vào có vị ngọt bùi bùi, béo ngậy, giòn tan trong miệng cực kì ngon. Kích cỡ to, lượng thịt nhiều, hắn ăn thử một con mà cảm thấy đã vô cùng. Thế là, không chờ đợi được thêm một giây nào nữa, mọi người ùa tới nhanh chóng mở tiệc ăn uống. Con Lu cũng không chê món này, nó khen ngon, tôn trọng đầu bếp bằng hành động điên cuồng xục những con châu chấu vào miệng như lợn ăn cám vậy.

Ăn xong, nghĩ ngơi một lát, Tân thấy trời vẫn còn chưa tối nên mang hai mẹ con Huyền Linh ra sân tập luyện kỹ năng chiến đấu, để hai người làm quen với vũ khí mới. Ngày hôm sau, cả bọn sẽ phải đối mặt với một hành trình dài và nguy hiểm nên hắn cố gắng hướng dẫn tất cả những gì mình biết cho hai mẹ con. Mặc dù, thế này thì hiệu quả sẽ không cao, nhưng hoàn cảnh không cho phép làm khác đi được. Chỉ có con Lu là nhàn nhất, ăn no xong cái là ra một chỗ cuộn tròn nằm ngủ, hạnh phúc vô cùng.

- ------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện