Trời tối sẫm, những hạt mưa thưa thớt đều đều rơi xuống mặt đất. Trong một chiếc xe ô tô con bốn chỗ nằm cạnh đường, Huyền Linh liên tục ló đầu ra ngoài cửa quan sát. Một lát sau, không thấy gì khả nghi, cô rụt về, rồi ngoái lại đằng sau nhìn xem tình trạng của Tân. Thấy hắn mãi vẫn chưa tỉnh, cô nhíu chặt hai hàng lông mày, lo lắng, sốt ruột vô cùng.
Ngồi ở ghế phụ bên cạnh Huyền Linh, con Lu chăm chú nhìn chủ nhân của mình rồi thỉnh thoảng lại khẽ kêu lên ư ử. Nó muốn dùng tiếng kêu của mình để đánh thức hắn, nhưng có vẻ như không ăn thua lắm. Thấy con Lu tỏ ra ngày càng sợ hãi, hoang mang, An Nhiên liền đưa tay vuốt ve nhẹ đầu nó để an ủi. Sau đó, con bé cúi xuống, bóp nát từng chùm hoa lạ rồi thoa khắp vết thương của hắn.
.............
Khoảng hơn hai chục phút trước, khi cả bọn bị đàn “Bướm quỷ” đáng sợ bao vây tấn công. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, tưởng chừng như tất cả sẽ bỏ mạng tại đây thì bất ngờ đã xảy ra. Con Lu vừa kéo mọi người lết vào đám cỏ rậm rạp bên lề đường thì đàn bướm đột nhiên rời bỏ con mồi, bay tứ tán lên không trung. Bọn chúng giống như tiếp xúc với cái gì đó cực kì đáng sợ, khiến cho không thể không bỏ đi.
Ban đầu, nhìn đàn bướm bay rợp một khoảng không trên đầu, Huyền Linh sợ hãi muốn rụng tim. Nhưng theo thời gian trôi qua, cô dần cảm thấy có điều lạ. Tại sao đàn bướm đang tấn công lại bỏ đi, rồi không dám tới nữa, cô hoang mang tự hỏi. Động não suy nghĩ, cô chăm chú quan sát xung quanh cố gắng tìm ra nguyên nhân. Rồi không lâu lắm, cô ẩn ẩn đoán được cái gì khiến đàn bướm có phản ứng như vậy.
Đó là những bông hoa lạ mọc tua tua ở thảm cỏ bên dưới.
Bông hoa này nhìn sơ qua giống hoa trinh nữ, có kích cỡ to bằng nắm đấm, dạng cầu tròn, màu tím thẫm, với cánh hoa nhỏ li ti như cây kim đầu bám đầy phấn trắng. Những cây cỏ mọc ra hoa này, cô không biết là loại gì, bởi đây là lần đầu tiên chứng kiến. Mùi thơm của hoa này rất nồng, lạ không giống bất cứ loại hoa nào cô từng biết.
Đoán là như vậy, còn không biết sự thật có phải không nên Huyền Linh bắt tay vào thử nghiệm. Vặt một vài bông hoa, cô bóp nát rồi đáp lên không trung. Thật không ngờ, cô đáp đến đâu, đàn bướm hoảng sợ bay tứ tán khỏi đó. Mất một lúc, lặp đi lặp lại nhiều lần thí nghiệm, thậm chí cô bóp nát cánh hoa bôi lên người rồi đánh bạo đi ra bên ngoài. May mắn, đúng như dự đoán, đàn bướm không dám tấn công mà chỉ bay toán loạn xung quanh.
Biết chắc chắn về điều này, cô trở lại cùng với An Nhiên vội vàng bóp nát cánh hoa xoa khắp cơ thể, quần áo của mình và cho Tân cùng với con Lu. Rồi càng ngạc nhiên hơn, khi bôi cánh hoa vào vết bị “Bướm quỷ” đốt, cô lập tức cảm thấy đỡ đau nhức đi hẳn. Việc này cho thấy cánh hoa không chỉ xua đuổi được những con bướm đáng sợ, mà còn có thể chữa trị được vết thương. Hết sức vui mừng, cô cùng với con mình thu thập thật nhiều bông hoa, nhét đầy túi quần, túi áo.
Ở trên cao, đàn bướm quây một lúc, nhưng không thể bắt được con mồi nên bắt đầu dần dần tản đi. Bọn chúng quay trở lại tổ của mình, là những hốc hác trong đống đổ nát, khe hẹp. Đợi cho lũ bướm thưa thớt hẳn đi, cô cõng Tân lên lưng rồi cùng với An Nhiên và con Lu rời khỏi khoảng đất trống, tìm lấy một vị trí kín đáo hơn để ẩn nấp.
Sau khi nhìn ngắm một lúc, cô chọn chiếc xe ô tô con bốn chỗ cách chỗ mình không xa. Để An Nhiên ngồi hàng ghế dưới, bóp nát bông hoa lạ bôi vào vết thương cho hắn, cô cầm lấy cái rìu rồi liên tục cảnh giới xung quanh.
...................
Không biết đã trải qua bao lâu, đang chìm sâu trong hôn mê, Tân bất giác giật mình tỉnh lại. Ngay lập tức, hắn cảm thấy toàn thân nhói lên đau đớn, còn đôi mắt thì bỏng rát, đau xót cực kì khó chịu. Ý thức phục hồi, hắn nhớ tới tình huống mình bị đàn bướm đáng sợ tấn công đến mức ngất đi nên cố gắng kéo mớ mí mắt, định dựng người ngồi dậy. Nhưng hắn vừa nhúc nhích được một chút thì nghe thấy thì nghe thấy tiếng An Nhiên thốt lên:
- Mẹ ơi. Chú Tân tỉnh rồi!
Đang ló đầu qua cửa quan sát, nghe thấy An Nhiên gọi, Huyền Linh vội quay lại rồi nhổm đầu xem Tân. Còn con Lu thì đã lách qua khe hai cái ghế, chồm tới lè lưỡi liếm mặt hắn.
Mọi người có thể hoạt động được bình thường và không có vẻ gì là sợ hãi thế này, hắn biết chắc là mình đã được mình đã an toàn. Không cố gắng ngồi dậy ngay, hắn thả lỏng cơ thể để thích ứng dần với cảm giác đau. Mấy giây sau, con Lu liếm mặt nhột quá khiến hắn không thể không đưa tay lên đẩy đầu nó ra rồi nói:
- Lu... Thôi... – Vừa nói, hắn vừa gắng mở mắt ra một lần nữa.
- Anh không sao chứ? – Nhìn thấy hắn có vẻ khó chịu, Huyền Linh lo lắng quan tâm hỏi.
- Không... Anh không có việc gì... – Nghe giọng Huyền Linh gấp gáp lo âu, hắn khẽ lắc đầu đáp lời. Mắt mờ nhòe, hắn không nhìn rõ được cảnh vật xung quanh nên cất tiếng hỏi:
- Chúng ta đang ở đâu? - Trong một chiếc xe ô tô con... Em thấy chỗ này kín đáo nên phá cửa vào... – Trả lời hắn xong, cô thấy mắt hắn chảy đầy nước, đỏ ngầu nên hỏi thêm:
- Anh không sao thật chứ?
- Mắt chỉ hơi rát một chút thôi... – Ngoài đôi mắt đau nhức, hắn còn cảm thấy cổ họng của mình khô khốc, bỏng cháy cực kì khó chịu nên nhanh chỏng hỏi luôn.
- Thế trong xe có nước không em...?
- Có... Nước đây chú... – Ngồi ở bên cạnh hắn, An Nhiên trả lời thay mẹ rồi cầm chai nước đưa tới. Thấy hắn hoạt động khó khăn, con bé nhanh nhẹn nói tiếp luôn:
- Để con giúp chú uống nước... – Vừa nói, con bé vừa giúp đỡ hắn ngồi dậy.
- Ừng... Ực... Ực... - Há mồm, hắn ngửa cổ tu từng ngụm nước lớn.
Dòng nước lạnh buốt chảy xuống cổ họng, ngay lập tức, hắn rùng mình sởn gai ốc, tỉnh táo hết cả người. Cảm giác nóng cháy trong họng được đánh tan, nỗi đau ê ẩm khắp người cũng giảm bớt nhanh chóng. Uống một mạch hết sạch chai nước xong, hắn cảm thấy mình như vừa được sống lại.
Nhờ An Nhiên lấy cho thêm một chai nước nữa, hắn dùng nó rửa mắt. Một lát sau, rửa sạch tàn tích chất bẩn của con “Bướm quỷ” bám vào mắt xong, hắn cuối cùng cũng nhìn bình thường được trở lại. Đầu óc thanh tỉnh hoàn toàn, cơ thể cũng không còn quá khó chịu, ngoại trừ đôi mắt đỏ sọng. Có thời gian suy nghĩ, hắn lập tức cất tiếng hỏi hai mẹ con An Nhiên về khoảng thời gian sau khi mình bị ngất.
Khoảng hơn chục phút sau, nghe Huyền Linh kể rõ ràng xong, biết được nguyên nhân tại sao cả bọn còn sống sót, hắn hết sức kinh ngạc. Chăm chú quan sát bông hoa lạ trên tay, hắn nhìn mãi mà không thấy nó có điểm gì đặc biệt nên thật bất ngờ. Xem ra, thiên nhiên biến đổi không hoàn toàn là điều xấu.
Nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, có lẽ đúng như hai mẹ con Huyền Linh nói, vò nát rồi bôi bông hoa này lên vết đốt của đám bướm quỷ, cảm giác đau nhức trên cơ thể của hắn giảm mạnh. Sức lực dần hồi phục, hắn ngoái đầu ra bên ngoài nhìn thì thấy trời đã tối đen. Không thể ở đây lâu hơn được nữa, hắn cảm thấy đã đến lúc phải trở về nên quay lại nói cho hai mẹ con biết.
Ra khỏi xe ô tô, chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh một lát, hắn biết được đoạn đường mình đang đứng đã cách khu xóm trọ không còn xa nữa. Trong lúc điên cuồng chạy trốn, cả bọn bất giác đã rút ngắn khoảng cách. Nhưng cứ thế này, tay trắng mà về thì hắn cảm thấy không ổn lắm. Hai ba lô lớn đựng lương thực đã vất lại đằng sau, chỉ còn lại mỗi cái ba lô bé tí đựng thuốc của An Nhiên, bây giờ mà trở về thì chút ít lương thực ở phòng trọ không đủ để lót dạ.
Không còn cách nào khác, hắn dẫn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu quay lại tìm ba lô. Biết được bông hoa lạ có thể xua đuổi “Bướm quỷ”, hắn không lo lắng việc bị bọn chúng tấn công lần nữa. Trong đêm tối thường xuất hiện sinh vật đáng sợ, nhưng trời lạnh thế này thì khả năng lớn bọn chúng sẽ trú ẩn dưới đất không hoạt động.
Đúng như hắn nghĩ, khoảng thời gian quay trở lại lấy ba lô rất an toàn, cả đoạn đường vắng tanh, không gặp bất cứ nguy hiểm nào khác. Kiểm tra sơ qua, thấy cái ba lô vẫn còn nguyên, hắn nhanh chóng đeo nó lên vai rồi đi về xóm trọ. Tìm được cái ba lô của hắn là đủ rồi, không cần thiết phải tìm thêm cái của Huyền Linh nữa. Bởi khoảng cách giữa hai cái ba lô tương đối xa, đi lại sẽ mất khá nhiều thời gian, trong khi cả bọn đã rất mệt và đói. Mới cả, trong cái ba lô kia chỉ có một ít đồ khô, bánh kẹo, không có gì quan trọng đáng giá để hắn đi tìm.
.............
Gần nửa tiếng trôi qua, cấp tốc di chuyển, cuối cùng cả bọn cũng trở về được xóm trọ. Đóng cánh cổng, khóa lại, nhìn vào trong sân, cảnh vật vẫn như lúc đầu, đến lúc này hắn mới dám thở phào một hơi trong lòng.
Vào trong phòng trọ, hắn tìm cái đèn bật lên rồi cùng Huyền Linh nhanh chóng sắp sửa nấu cơm. Tủ lạnh đã hết điện, bên trong còn hai khối thịt gà, hắn rửa đi rồi cho vào nồi hầm hỗn hợp với khoai tây, cà rốt và một vài hộp thịt cá các loại. Gạo không còn nhiều, hắn chia làm hai nửa để nấu bữa này với thêm một bữa nữa.
Ba người xúm lại làm, còn con Lu thì nằm một góc nhìn, rất nhanh bữa cơm được chuẩn bị xong xuôi. Cho vào nồi nấu, trong lúc chờ đợi, hắn đi sang phòng trọ khác rồi tắm. Nói là tắm, nhưng thật ra là hắn dùng khăn nhấp xuống nước lạnh để lau người thì đúng hơn. Trời rất lạnh, nhưng hắn bắt buộc phải làm vậy vì chỗ bị con bướm đốt, chảy ra nước vàng nhẫy nhẫy rất khó chịu. Cái này chắc là chất độc bọn chúng tiêm vào người hắn, nhưng bôi hoa lạ lên đã bị đào thải ra. May mà tìm được loại hoa này, sử dụng kịp thời, chứ cứ để mặc đấy, hắn không biết được liệu giờ mình còn sống hay không.
Tắm qua loa và gội đầu xong, hắn trở lại cũng là lúc cơm chín. Không chờ đợi thêm nữa, cả bọn ăn như hổ đói vèo một cái hết sạch bách đồ ăn. Thực phẩm không nhiều lắm, nhưng vẫn cũng đủ để no, bởi số lượng thực phẩm đóng hộp khá nhiều. Có thức ăn vào, sức khỏe hồi phục trở lại, hắn ngồi ngẫm nghĩ về việc mình gặp ngày hôm nay, trong khi đợi hai mẹ con Huyền Linh đi tắm.
Điện trong bình ắc-quy đã hết, muốn sử dụng được tiếp, hắn sẽ phải đến chỗ lần trước lấy thêm. Lương thực cũng cạn kiệt, thu hoạch thì không được bao nhiêu, lại toàn là thực phẩm khô, loại ăn rất khó để no mà cái giá phải trả và sự nguy hiểm lại quá lớn. Nếu muốn tiếp tục sống tốt, hắn phải tìm kiếm loại lương thực khác, tươi sống như con gà lần trước. Với tình hình bây giờ, hắn nghĩ tìm kiếm được những con vật như thế không khó, vì gà có thể biến đổi thì lợn, hay bất cứ con gì trước kia cũng có khả năng như vậy. Nhưng muốn săn được chúng chắc chắn không dễ, mà thiên nhiên biến đổi từng ngày, những mối nguy hiểm sẽ liên tục xuất hiện, một mình hắn, con Lu và hai mẹ con An Nhiên lang thang sẽ rất dễ dàng gặp nguy như ngày hôm nay.
Phương án tốt nhất bây giờ, là đến “Khu an toàn”, bởi ở đó có nhiều người, có quân đội, khả năng sống sót ở đấy sẽ cao hơn nhiều. Huyền Linh và An Nhiên cơ bản cũng tạm thời nắm được cách chiến đấu, bổ trợ cho nhau. Mặc dù vẫn còn chưa được linh động, nhuyền nhuyễn, nhưng là cũng có khả năng tự vệ khi đối mặt với nguy hiểm. Như vậy, thời điểm này là tốt nhất để đi đến “Khu an toàn”, khi thiên nhiên bên ngoài vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát của hắn quá nhiều.
Nghĩ đi, nghĩ lại, hắn đến lúc hắn làm ra quyết định thì hai mẹ con Huyền Linh cũng tắm xong và quay trở lại. Nói cho họ ý nghĩ của mình, bàn bạc kĩ lưỡng xong, cả bọn thống nhất sẽ dành ra một ngày để chuẩn bị rồi khởi hành.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Ngồi ở ghế phụ bên cạnh Huyền Linh, con Lu chăm chú nhìn chủ nhân của mình rồi thỉnh thoảng lại khẽ kêu lên ư ử. Nó muốn dùng tiếng kêu của mình để đánh thức hắn, nhưng có vẻ như không ăn thua lắm. Thấy con Lu tỏ ra ngày càng sợ hãi, hoang mang, An Nhiên liền đưa tay vuốt ve nhẹ đầu nó để an ủi. Sau đó, con bé cúi xuống, bóp nát từng chùm hoa lạ rồi thoa khắp vết thương của hắn.
.............
Khoảng hơn hai chục phút trước, khi cả bọn bị đàn “Bướm quỷ” đáng sợ bao vây tấn công. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, tưởng chừng như tất cả sẽ bỏ mạng tại đây thì bất ngờ đã xảy ra. Con Lu vừa kéo mọi người lết vào đám cỏ rậm rạp bên lề đường thì đàn bướm đột nhiên rời bỏ con mồi, bay tứ tán lên không trung. Bọn chúng giống như tiếp xúc với cái gì đó cực kì đáng sợ, khiến cho không thể không bỏ đi.
Ban đầu, nhìn đàn bướm bay rợp một khoảng không trên đầu, Huyền Linh sợ hãi muốn rụng tim. Nhưng theo thời gian trôi qua, cô dần cảm thấy có điều lạ. Tại sao đàn bướm đang tấn công lại bỏ đi, rồi không dám tới nữa, cô hoang mang tự hỏi. Động não suy nghĩ, cô chăm chú quan sát xung quanh cố gắng tìm ra nguyên nhân. Rồi không lâu lắm, cô ẩn ẩn đoán được cái gì khiến đàn bướm có phản ứng như vậy.
Đó là những bông hoa lạ mọc tua tua ở thảm cỏ bên dưới.
Bông hoa này nhìn sơ qua giống hoa trinh nữ, có kích cỡ to bằng nắm đấm, dạng cầu tròn, màu tím thẫm, với cánh hoa nhỏ li ti như cây kim đầu bám đầy phấn trắng. Những cây cỏ mọc ra hoa này, cô không biết là loại gì, bởi đây là lần đầu tiên chứng kiến. Mùi thơm của hoa này rất nồng, lạ không giống bất cứ loại hoa nào cô từng biết.
Đoán là như vậy, còn không biết sự thật có phải không nên Huyền Linh bắt tay vào thử nghiệm. Vặt một vài bông hoa, cô bóp nát rồi đáp lên không trung. Thật không ngờ, cô đáp đến đâu, đàn bướm hoảng sợ bay tứ tán khỏi đó. Mất một lúc, lặp đi lặp lại nhiều lần thí nghiệm, thậm chí cô bóp nát cánh hoa bôi lên người rồi đánh bạo đi ra bên ngoài. May mắn, đúng như dự đoán, đàn bướm không dám tấn công mà chỉ bay toán loạn xung quanh.
Biết chắc chắn về điều này, cô trở lại cùng với An Nhiên vội vàng bóp nát cánh hoa xoa khắp cơ thể, quần áo của mình và cho Tân cùng với con Lu. Rồi càng ngạc nhiên hơn, khi bôi cánh hoa vào vết bị “Bướm quỷ” đốt, cô lập tức cảm thấy đỡ đau nhức đi hẳn. Việc này cho thấy cánh hoa không chỉ xua đuổi được những con bướm đáng sợ, mà còn có thể chữa trị được vết thương. Hết sức vui mừng, cô cùng với con mình thu thập thật nhiều bông hoa, nhét đầy túi quần, túi áo.
Ở trên cao, đàn bướm quây một lúc, nhưng không thể bắt được con mồi nên bắt đầu dần dần tản đi. Bọn chúng quay trở lại tổ của mình, là những hốc hác trong đống đổ nát, khe hẹp. Đợi cho lũ bướm thưa thớt hẳn đi, cô cõng Tân lên lưng rồi cùng với An Nhiên và con Lu rời khỏi khoảng đất trống, tìm lấy một vị trí kín đáo hơn để ẩn nấp.
Sau khi nhìn ngắm một lúc, cô chọn chiếc xe ô tô con bốn chỗ cách chỗ mình không xa. Để An Nhiên ngồi hàng ghế dưới, bóp nát bông hoa lạ bôi vào vết thương cho hắn, cô cầm lấy cái rìu rồi liên tục cảnh giới xung quanh.
...................
Không biết đã trải qua bao lâu, đang chìm sâu trong hôn mê, Tân bất giác giật mình tỉnh lại. Ngay lập tức, hắn cảm thấy toàn thân nhói lên đau đớn, còn đôi mắt thì bỏng rát, đau xót cực kì khó chịu. Ý thức phục hồi, hắn nhớ tới tình huống mình bị đàn bướm đáng sợ tấn công đến mức ngất đi nên cố gắng kéo mớ mí mắt, định dựng người ngồi dậy. Nhưng hắn vừa nhúc nhích được một chút thì nghe thấy thì nghe thấy tiếng An Nhiên thốt lên:
- Mẹ ơi. Chú Tân tỉnh rồi!
Đang ló đầu qua cửa quan sát, nghe thấy An Nhiên gọi, Huyền Linh vội quay lại rồi nhổm đầu xem Tân. Còn con Lu thì đã lách qua khe hai cái ghế, chồm tới lè lưỡi liếm mặt hắn.
Mọi người có thể hoạt động được bình thường và không có vẻ gì là sợ hãi thế này, hắn biết chắc là mình đã được mình đã an toàn. Không cố gắng ngồi dậy ngay, hắn thả lỏng cơ thể để thích ứng dần với cảm giác đau. Mấy giây sau, con Lu liếm mặt nhột quá khiến hắn không thể không đưa tay lên đẩy đầu nó ra rồi nói:
- Lu... Thôi... – Vừa nói, hắn vừa gắng mở mắt ra một lần nữa.
- Anh không sao chứ? – Nhìn thấy hắn có vẻ khó chịu, Huyền Linh lo lắng quan tâm hỏi.
- Không... Anh không có việc gì... – Nghe giọng Huyền Linh gấp gáp lo âu, hắn khẽ lắc đầu đáp lời. Mắt mờ nhòe, hắn không nhìn rõ được cảnh vật xung quanh nên cất tiếng hỏi:
- Chúng ta đang ở đâu? - Trong một chiếc xe ô tô con... Em thấy chỗ này kín đáo nên phá cửa vào... – Trả lời hắn xong, cô thấy mắt hắn chảy đầy nước, đỏ ngầu nên hỏi thêm:
- Anh không sao thật chứ?
- Mắt chỉ hơi rát một chút thôi... – Ngoài đôi mắt đau nhức, hắn còn cảm thấy cổ họng của mình khô khốc, bỏng cháy cực kì khó chịu nên nhanh chỏng hỏi luôn.
- Thế trong xe có nước không em...?
- Có... Nước đây chú... – Ngồi ở bên cạnh hắn, An Nhiên trả lời thay mẹ rồi cầm chai nước đưa tới. Thấy hắn hoạt động khó khăn, con bé nhanh nhẹn nói tiếp luôn:
- Để con giúp chú uống nước... – Vừa nói, con bé vừa giúp đỡ hắn ngồi dậy.
- Ừng... Ực... Ực... - Há mồm, hắn ngửa cổ tu từng ngụm nước lớn.
Dòng nước lạnh buốt chảy xuống cổ họng, ngay lập tức, hắn rùng mình sởn gai ốc, tỉnh táo hết cả người. Cảm giác nóng cháy trong họng được đánh tan, nỗi đau ê ẩm khắp người cũng giảm bớt nhanh chóng. Uống một mạch hết sạch chai nước xong, hắn cảm thấy mình như vừa được sống lại.
Nhờ An Nhiên lấy cho thêm một chai nước nữa, hắn dùng nó rửa mắt. Một lát sau, rửa sạch tàn tích chất bẩn của con “Bướm quỷ” bám vào mắt xong, hắn cuối cùng cũng nhìn bình thường được trở lại. Đầu óc thanh tỉnh hoàn toàn, cơ thể cũng không còn quá khó chịu, ngoại trừ đôi mắt đỏ sọng. Có thời gian suy nghĩ, hắn lập tức cất tiếng hỏi hai mẹ con An Nhiên về khoảng thời gian sau khi mình bị ngất.
Khoảng hơn chục phút sau, nghe Huyền Linh kể rõ ràng xong, biết được nguyên nhân tại sao cả bọn còn sống sót, hắn hết sức kinh ngạc. Chăm chú quan sát bông hoa lạ trên tay, hắn nhìn mãi mà không thấy nó có điểm gì đặc biệt nên thật bất ngờ. Xem ra, thiên nhiên biến đổi không hoàn toàn là điều xấu.
Nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, có lẽ đúng như hai mẹ con Huyền Linh nói, vò nát rồi bôi bông hoa này lên vết đốt của đám bướm quỷ, cảm giác đau nhức trên cơ thể của hắn giảm mạnh. Sức lực dần hồi phục, hắn ngoái đầu ra bên ngoài nhìn thì thấy trời đã tối đen. Không thể ở đây lâu hơn được nữa, hắn cảm thấy đã đến lúc phải trở về nên quay lại nói cho hai mẹ con biết.
Ra khỏi xe ô tô, chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh một lát, hắn biết được đoạn đường mình đang đứng đã cách khu xóm trọ không còn xa nữa. Trong lúc điên cuồng chạy trốn, cả bọn bất giác đã rút ngắn khoảng cách. Nhưng cứ thế này, tay trắng mà về thì hắn cảm thấy không ổn lắm. Hai ba lô lớn đựng lương thực đã vất lại đằng sau, chỉ còn lại mỗi cái ba lô bé tí đựng thuốc của An Nhiên, bây giờ mà trở về thì chút ít lương thực ở phòng trọ không đủ để lót dạ.
Không còn cách nào khác, hắn dẫn hai mẹ con Huyền Linh và con Lu quay lại tìm ba lô. Biết được bông hoa lạ có thể xua đuổi “Bướm quỷ”, hắn không lo lắng việc bị bọn chúng tấn công lần nữa. Trong đêm tối thường xuất hiện sinh vật đáng sợ, nhưng trời lạnh thế này thì khả năng lớn bọn chúng sẽ trú ẩn dưới đất không hoạt động.
Đúng như hắn nghĩ, khoảng thời gian quay trở lại lấy ba lô rất an toàn, cả đoạn đường vắng tanh, không gặp bất cứ nguy hiểm nào khác. Kiểm tra sơ qua, thấy cái ba lô vẫn còn nguyên, hắn nhanh chóng đeo nó lên vai rồi đi về xóm trọ. Tìm được cái ba lô của hắn là đủ rồi, không cần thiết phải tìm thêm cái của Huyền Linh nữa. Bởi khoảng cách giữa hai cái ba lô tương đối xa, đi lại sẽ mất khá nhiều thời gian, trong khi cả bọn đã rất mệt và đói. Mới cả, trong cái ba lô kia chỉ có một ít đồ khô, bánh kẹo, không có gì quan trọng đáng giá để hắn đi tìm.
.............
Gần nửa tiếng trôi qua, cấp tốc di chuyển, cuối cùng cả bọn cũng trở về được xóm trọ. Đóng cánh cổng, khóa lại, nhìn vào trong sân, cảnh vật vẫn như lúc đầu, đến lúc này hắn mới dám thở phào một hơi trong lòng.
Vào trong phòng trọ, hắn tìm cái đèn bật lên rồi cùng Huyền Linh nhanh chóng sắp sửa nấu cơm. Tủ lạnh đã hết điện, bên trong còn hai khối thịt gà, hắn rửa đi rồi cho vào nồi hầm hỗn hợp với khoai tây, cà rốt và một vài hộp thịt cá các loại. Gạo không còn nhiều, hắn chia làm hai nửa để nấu bữa này với thêm một bữa nữa.
Ba người xúm lại làm, còn con Lu thì nằm một góc nhìn, rất nhanh bữa cơm được chuẩn bị xong xuôi. Cho vào nồi nấu, trong lúc chờ đợi, hắn đi sang phòng trọ khác rồi tắm. Nói là tắm, nhưng thật ra là hắn dùng khăn nhấp xuống nước lạnh để lau người thì đúng hơn. Trời rất lạnh, nhưng hắn bắt buộc phải làm vậy vì chỗ bị con bướm đốt, chảy ra nước vàng nhẫy nhẫy rất khó chịu. Cái này chắc là chất độc bọn chúng tiêm vào người hắn, nhưng bôi hoa lạ lên đã bị đào thải ra. May mà tìm được loại hoa này, sử dụng kịp thời, chứ cứ để mặc đấy, hắn không biết được liệu giờ mình còn sống hay không.
Tắm qua loa và gội đầu xong, hắn trở lại cũng là lúc cơm chín. Không chờ đợi thêm nữa, cả bọn ăn như hổ đói vèo một cái hết sạch bách đồ ăn. Thực phẩm không nhiều lắm, nhưng vẫn cũng đủ để no, bởi số lượng thực phẩm đóng hộp khá nhiều. Có thức ăn vào, sức khỏe hồi phục trở lại, hắn ngồi ngẫm nghĩ về việc mình gặp ngày hôm nay, trong khi đợi hai mẹ con Huyền Linh đi tắm.
Điện trong bình ắc-quy đã hết, muốn sử dụng được tiếp, hắn sẽ phải đến chỗ lần trước lấy thêm. Lương thực cũng cạn kiệt, thu hoạch thì không được bao nhiêu, lại toàn là thực phẩm khô, loại ăn rất khó để no mà cái giá phải trả và sự nguy hiểm lại quá lớn. Nếu muốn tiếp tục sống tốt, hắn phải tìm kiếm loại lương thực khác, tươi sống như con gà lần trước. Với tình hình bây giờ, hắn nghĩ tìm kiếm được những con vật như thế không khó, vì gà có thể biến đổi thì lợn, hay bất cứ con gì trước kia cũng có khả năng như vậy. Nhưng muốn săn được chúng chắc chắn không dễ, mà thiên nhiên biến đổi từng ngày, những mối nguy hiểm sẽ liên tục xuất hiện, một mình hắn, con Lu và hai mẹ con An Nhiên lang thang sẽ rất dễ dàng gặp nguy như ngày hôm nay.
Phương án tốt nhất bây giờ, là đến “Khu an toàn”, bởi ở đó có nhiều người, có quân đội, khả năng sống sót ở đấy sẽ cao hơn nhiều. Huyền Linh và An Nhiên cơ bản cũng tạm thời nắm được cách chiến đấu, bổ trợ cho nhau. Mặc dù vẫn còn chưa được linh động, nhuyền nhuyễn, nhưng là cũng có khả năng tự vệ khi đối mặt với nguy hiểm. Như vậy, thời điểm này là tốt nhất để đi đến “Khu an toàn”, khi thiên nhiên bên ngoài vẫn chưa vượt quá tầm kiểm soát của hắn quá nhiều.
Nghĩ đi, nghĩ lại, hắn đến lúc hắn làm ra quyết định thì hai mẹ con Huyền Linh cũng tắm xong và quay trở lại. Nói cho họ ý nghĩ của mình, bàn bạc kĩ lưỡng xong, cả bọn thống nhất sẽ dành ra một ngày để chuẩn bị rồi khởi hành.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Danh sách chương