Ngẩng đầu lên, Tân hít sâu mấy hơi. Ngay lập tức, hương thơm lạ xông vào mũi khiến hắn cảm thấy đê mê. Hương thơm này rất đặc biệt, nó có phần giống như hoa nhài, nhưng lại không đậm và nồng nàn như thế. Nó bay thoang thoảng theo làn gió tới, mang cảm giác dịu nhẹ, nhưng lại cực kì quyến rũ. Đặc biệt hít hương thơm vào phổi xong, chưa đến một giây sau, hắn bỗng cảm thấy dễ chịu thoải mái cực kì, như được ăn thuốc kích thích vậy. Giống với hắn, hai mẹ con An Nhiên vừa ngửi thấy mùi hương này cũng nhanh chóng bị nó hấp dẫn. Cả hai không nói câu gì, mà nhắm mắt say mê hít từng hơi thật sâu.
Hương thơm tuyệt vời tới mức, chỉ một khoảng thời gian rất ngắn, nó khiến cho mọi người trầm mê vào và quên hết tất cả xung quanh.
Trong hoàn cảnh đó, chỉ còn con Lu là cảm thấy khó chịu khi bị hương thơm lạ xông vào mũi. Nó hắt xì liên tục, con mắt còn lại thì xót đến chảy cả nước. Cố gắng chúi mõm xuống đất, nó rúc vào thảm cỏ rậm để ngăn cách với thứ mùi kia. Nhưng mặc cho con Lu thế nào đi chăng nữa thì hiệu quả đạt được cũng chẳng đỡ bao nhiêu. Cái mùi đáng ghét kia đáng sợ vô cùng, nó như có ma lực xuyên thấu mọi vật cản vậy. Nó không chỉ thấm thẳng vào khứu giác, mà còn như cơn lũ xông tới não bộ, ép buộc cho tất cả sinh vật sống trong tầm ảnh hưởng phải chịu đựng, dù có muốn hay không.
Theo thời gian, mùi hương hòa vào không khí ngày một đậm đặc. Và không những thế, kéo theo nó, còn bắt đầu xuất hiện một màn sương màu đỏ quỷ dị nhanh chóng lan tràn ra xung quanh. Hương thơm bây giờ đối với con Lu giống như đã biến thành một thứ độc dược vậy. Nó không chỉ vô hiệu hóa khứu giác, mà còn khiến con Lu choáng váng đến mềm người. Dần dần, cơ thể con Lu nhũn ra, mất sức và trở nên suy yếu đến đứng không vững.
- Bịch!
Mấy giây sau, con Lu không chịu được mà ngã vật xuống dưới thảm cỏ. Tình trạng của nó lúc này đã tệ vô cùng, mõm sùi bọt mép, còn thân thể cứ run rẩy giật lên từng đợt. Hoảng sợ tột độ, nó cố gắng đưa đầu lên, kéo mở mí mắt hướng tới chỗ chủ nhân. Khó khăn há mồm, con Lu nỗ lực muốn cất tiếng sủa, cảnh báo cho hắn nguy hiểm để rời khỏi đây, nhưng có vẻ như đã quá muộn. Nó há mõm chực kêu lên, mà âm thanh phát ra chỉ là những tiếng ư ử nhỏ bé yếu ớt.
- Ư… ử… ứ...
Trong con ngươi mờ nhòe của mình, con Lu tuyệt vọng nhìn chủ nhân và hai mẹ con An Nhiên đờ đẫn như những con rồi tiến về phía trước, nơi đầu nguồn phát ra mùi hương. Cuối cùng, trước khi ý thức mất đi, nó hoảng sợ tột độ khi thấy thứ hấp dẫn mọi người giống như một con quái vật.
................
Chậm rãi bước từng bước cứng ngắc xuyên qua đám cỏ rậm rạp, Tân cứ từng chút một tiến lại gần nơi phát ra mùi hương mà không hề hay biết. Vẻ mặt của hắn lúc này nhìn hết sức kinh dị, miệng hé ra cười hạnh phúc, nhưng cứng đơ, quỷ dị. Đôi mắt thì mở to, nhưng nó đờ đẫn vô hồn giống như một bức tượng sáp vậy. Con ngươi của vẫn nhìn thấy cảnh vật truyền về, nhưng những thứ hiện ra trong não bộ lại là một thứ khác hoàn toàn. Ý thức của hắn bây giờ đã không còn tại hiện thực, mà đang ở một không gian khác, trong ký ức của quá khứ.
Thứ mà hắn thấy lúc này là một buổi chiều vàng, nơi cuối con phố trên thị trấn Ngã Năm. Trước một cửa hàng bán đồ chơi cho trẻ em, hai anh em hắn đang móc tất cả những đồng tiền mừng tuổi và dành dụm của mình ra để mua chiếc máy điện tử bốn nút cầm tay. Toàn tiền lẻ năm trăm với một nghìn, hai nghìn được cuộn nhỏ lại giấu kĩ trong túi áo, số tiền quý giá mà cả hai anh em kiên trì tích góp đến mua túi quà vặt hai trăm đồng cũng không dám. Bây giờ đạt được ước muốn, có máy chơi game bắn tank, xếp hình... hai anh em hắn sẽ không phải đi chầu chực của những đứa trẻ khác trong xóm, rồi làm hộ bọn chúng xong mới được chơi. Hắn vui lắm, cầm máy chơi game nhảy cẫng lên, cười hố hố liên tục trong khi đứa em mếu máo với tay đòi....
Những hình ảnh tươi đẹp này thật chân thực, hắn ở trong đó mà cảm thấy mình đã trở về tuổi thơ, bao đau khổ đối mặt khi trưởng thành bỗng tan biến như một giấc mộng vậy. Hắn cứ thế sống trong những kí ức ấm áp đấy, khi mà cả gia đình vẫn còn đoàn tụ bên nhau. Nghe chất giọng khàn khàn của bố, hắn cảm thấy thật an toàn. Còn tiếng nói dịu dàng của mẹ lại giúp hắn cảm nhận được hơi ấm của tình thương. Tiếng kì kèo tranh giành đồ chơi, cái ăn của thằng em sao giờ lại vui tai thế, khiến hắn muốn nghe mãi không thôi.
Đi song song với hắn, hai mẹ con An nhiên cũng có vẻ mặt và biểu hiện giống y như vậy. Có lẽ cả hai cũng đang tự chìm trong những hồi ức tươi đẹp của chính mình mà trầm mê không thoát ra được.
Tất cả đã rơi vào ảo giác, thứ ảo giác đẹp đẽ mà trong thâm tâm, ai cũng muốn khao khát được trở về một lần để quên đi những đau khổ của thực tại.
Trong khi đó, ngoài hiện thực, khung cảnh đã biến đổi trở thành ghê rợn đến mức bất cứ ai rơi vào cũng phải rùng mình sợ hãi. Trên cao, bầu trời đã chuyển thành màu đen kịt, các đám mây dày đặc như thực chất. Ánh chớp lóe lên liên tục, kéo theo phía sau nó là tiếng sấm đùng đoàng. Thời tiết đã rất xấu, nhưng trời vẫn chưa đổ mưa. Từng cơn gió lạnh không biết đã ngừng thổi từ lúc nào, khiến không gian bỗng trở nên yên ắng một cách đáng sợ.
Tân, Huyền Linh và An Nhiên vẫn nhúc nhích từng chút một trên thảm cỏ rậm um. Bao phủ quanh họ bây giờ là một thứ giống như sương mờ, nhưng lại có màu đỏ đã đậm đặc vô cùng. Nó giống như vào thời điểm sáng sớm mùa thu vậy. Thứ sương mờ kì dị này, kết hợp với khung cảnh u ám của bầu trời giống như một thứ báo hiệu tự nhiên rằng
Cái thứ dụ dỗ ba người tiến về phía trước là cực kì kinh khủng và đáng sợ vô cùng.
Đang bước đều về trước, bỗng Tân đứng khựng lại. Hắn cúi gằm đầu xuống một tí, khi ngẩng lên thì vẻ mặt quái dị, ngoác miệng cười đến tận mang tai đột nhiên thay đổi. Hai mắt trợn lớn như chuông đồng hằn đầy tơ máu, miệng nhe ra cắn chặt răng, hắn không còn cười nữa, mà chuyển sang cực kì giận dữ và phẫn nộ. Ở ngay bên cạnh hắn, Huyền Linh cũng đứng lại giống vậy, nhưng vẻ mặt của cô biểu hiện ra lúc này không phải là tức giận, mà là đau đớn tuyệt vọng đến cùng cực. Chỉ có cô bé An Nhiên là vẫn tiếp tục chậm rãi đi về phía trước mà không dừng lại.
Tại sao Tân và Huyền Linh bỗng nhiên lại biến trở thành thế này? Cả hai đương nhiên sẽ không thể biết được mình vừa mới tiến vào một khoảng không gian khác.
Chỉ thấy dưới chân họ lớp thực vật đang xanh tươi, rậm rạp tốt um không biết từ lúc nào đã chuyển thành héo úa, khô khốc tàn tạ. Không có một ngọn cỏ, hay sinh vật nào còn sống, vùng đất dưới chân họ bây giờ đã là vùng đất chết. Ở chỗ này, lớp sương màu đỏ chuyển sang đặc quánh gần như thực chất.
- Loẹt... Xoẹt...
- Đùng... Đoàng...
Bất chợt, một ánh chớp cực mạnh lóe lên sáng quắc, rồi một giây sau tiếng sấm nổ ra vang dội inh tai. Âm thanh rất lớn, nhưng tiếc rằng nó không thể đánh thức Tân và Huyền Linh thoát khỏi áo giác. Thay vào đó, nó tình cờ rọi sáng khoảng không gian bao bọc cả hai lên trong nháy mắt. Ngay lập tức, thứ đáng sợ, nguồn cơn của tất cả mọi việc đang ẩn trong màn sương dày được phần nào phô bày ra ngoài không khí.
Chỉ thấy cách Tân và Huyền Linh khoảng chục mét về đằng trước, đột nhiên lộ ra một cái cây vô cùng kì dị. Nó chỉ cao tầm một mét, kích thước to bằng cổ tay, có cành nhưng không có lá. Thân nó màu đỏ sậm mọc thẳng dài với bộ rễ chồi lên khỏi mặt đất chạy lan tỏa ra xung quanh như những sợi xúc tu to bằng ngón tay vậy.
Cái cây này nhìn sơ qua thì không có gì lạ, nhưng để ý mới thấy sởn gai ốc, bởi thấp thoáng trong màn sương dày, quấn quanh gốc cây là chi chít những khỏa đầu người, lớn có, trẻ có, già có, nói chung là đủ mọi loại người. Tất cả đều mớ rễ cây bao bọc, bọn chúng luồn vào từ lỗ tai, lỗ mũi, đâm xuyên qua miệng, mắt phủ lên đống đầu lâu đó. Điều đáng sợ nhất là những cái đầu này nhìn giống như là vẫn sống, và vẻ mặt của họ giữ nguyên các cảm xúc trước khi chết. Đó là, đau khổ, tuyệt vọng, sợ hãi, khát máu... Càng kinh khủng hơn, khi đám sương mờ màu đỏ này là bốc ra từ những cái đầu ấy.
Tuy cái cây này giống như một cái cây quỷ, đáng sợ và kinh dị đến cùng cực, nhưng có một thứ của nó lại toát lên vẻ đẹp mỹ miều. Đó là, trên đỉnh của ngọn cây đang kết ra một trái rất lạ. Nó nhìn giống như quả táo tây, màu đỏ rực như máu, mong manh, mọng nước, có chút phát sáng trong đêm tối vô cùng yêu dị.
Quả lạ này mới nhìn qua cũng biết không phải là thứ tốt, thế mà giờ đây An Nhiên lại đang từng bước hướng lại gần nó.
Trong khi đấy, vẻ mặt của Tân sau một hồi tỏ ra giận dữ, phẫn nộ, bây giờ nó lại chuyển sang tàn độc, khát máu. Đột nhiên, hắn ngoái đầu sang nhìn chằm chằm vào Huyền Linh đứng bên cạnh với ánh mắt khao khát. Tay phải nắm cái rìu chầm chậm đưa lên cao, hắn ngắm vào cái cổ của cô gái giống như chuẩn bị chặt xuống.
Khác với hắn, vẻ mặt của Huyền Linh biểu hiện ra lúc này là đau đớn, tuyệt vọng cùng cực đến không thiết sống. Nhìn vào cái rìu giơ lên, cô nghển cổ chuẩn bị đợi nó kết thúc đi sinh mạng nhỏ bé của mình.
Giữa lúc lưỡi rìu sắp sửa được hạ xuống bởi cánh tay của Tân thì cũng là lúc An Nhiên với tay lên chạm vào cái quả màu đỏ quỷ dị.
- AAAA!!!
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Hương thơm tuyệt vời tới mức, chỉ một khoảng thời gian rất ngắn, nó khiến cho mọi người trầm mê vào và quên hết tất cả xung quanh.
Trong hoàn cảnh đó, chỉ còn con Lu là cảm thấy khó chịu khi bị hương thơm lạ xông vào mũi. Nó hắt xì liên tục, con mắt còn lại thì xót đến chảy cả nước. Cố gắng chúi mõm xuống đất, nó rúc vào thảm cỏ rậm để ngăn cách với thứ mùi kia. Nhưng mặc cho con Lu thế nào đi chăng nữa thì hiệu quả đạt được cũng chẳng đỡ bao nhiêu. Cái mùi đáng ghét kia đáng sợ vô cùng, nó như có ma lực xuyên thấu mọi vật cản vậy. Nó không chỉ thấm thẳng vào khứu giác, mà còn như cơn lũ xông tới não bộ, ép buộc cho tất cả sinh vật sống trong tầm ảnh hưởng phải chịu đựng, dù có muốn hay không.
Theo thời gian, mùi hương hòa vào không khí ngày một đậm đặc. Và không những thế, kéo theo nó, còn bắt đầu xuất hiện một màn sương màu đỏ quỷ dị nhanh chóng lan tràn ra xung quanh. Hương thơm bây giờ đối với con Lu giống như đã biến thành một thứ độc dược vậy. Nó không chỉ vô hiệu hóa khứu giác, mà còn khiến con Lu choáng váng đến mềm người. Dần dần, cơ thể con Lu nhũn ra, mất sức và trở nên suy yếu đến đứng không vững.
- Bịch!
Mấy giây sau, con Lu không chịu được mà ngã vật xuống dưới thảm cỏ. Tình trạng của nó lúc này đã tệ vô cùng, mõm sùi bọt mép, còn thân thể cứ run rẩy giật lên từng đợt. Hoảng sợ tột độ, nó cố gắng đưa đầu lên, kéo mở mí mắt hướng tới chỗ chủ nhân. Khó khăn há mồm, con Lu nỗ lực muốn cất tiếng sủa, cảnh báo cho hắn nguy hiểm để rời khỏi đây, nhưng có vẻ như đã quá muộn. Nó há mõm chực kêu lên, mà âm thanh phát ra chỉ là những tiếng ư ử nhỏ bé yếu ớt.
- Ư… ử… ứ...
Trong con ngươi mờ nhòe của mình, con Lu tuyệt vọng nhìn chủ nhân và hai mẹ con An Nhiên đờ đẫn như những con rồi tiến về phía trước, nơi đầu nguồn phát ra mùi hương. Cuối cùng, trước khi ý thức mất đi, nó hoảng sợ tột độ khi thấy thứ hấp dẫn mọi người giống như một con quái vật.
................
Chậm rãi bước từng bước cứng ngắc xuyên qua đám cỏ rậm rạp, Tân cứ từng chút một tiến lại gần nơi phát ra mùi hương mà không hề hay biết. Vẻ mặt của hắn lúc này nhìn hết sức kinh dị, miệng hé ra cười hạnh phúc, nhưng cứng đơ, quỷ dị. Đôi mắt thì mở to, nhưng nó đờ đẫn vô hồn giống như một bức tượng sáp vậy. Con ngươi của vẫn nhìn thấy cảnh vật truyền về, nhưng những thứ hiện ra trong não bộ lại là một thứ khác hoàn toàn. Ý thức của hắn bây giờ đã không còn tại hiện thực, mà đang ở một không gian khác, trong ký ức của quá khứ.
Thứ mà hắn thấy lúc này là một buổi chiều vàng, nơi cuối con phố trên thị trấn Ngã Năm. Trước một cửa hàng bán đồ chơi cho trẻ em, hai anh em hắn đang móc tất cả những đồng tiền mừng tuổi và dành dụm của mình ra để mua chiếc máy điện tử bốn nút cầm tay. Toàn tiền lẻ năm trăm với một nghìn, hai nghìn được cuộn nhỏ lại giấu kĩ trong túi áo, số tiền quý giá mà cả hai anh em kiên trì tích góp đến mua túi quà vặt hai trăm đồng cũng không dám. Bây giờ đạt được ước muốn, có máy chơi game bắn tank, xếp hình... hai anh em hắn sẽ không phải đi chầu chực của những đứa trẻ khác trong xóm, rồi làm hộ bọn chúng xong mới được chơi. Hắn vui lắm, cầm máy chơi game nhảy cẫng lên, cười hố hố liên tục trong khi đứa em mếu máo với tay đòi....
Những hình ảnh tươi đẹp này thật chân thực, hắn ở trong đó mà cảm thấy mình đã trở về tuổi thơ, bao đau khổ đối mặt khi trưởng thành bỗng tan biến như một giấc mộng vậy. Hắn cứ thế sống trong những kí ức ấm áp đấy, khi mà cả gia đình vẫn còn đoàn tụ bên nhau. Nghe chất giọng khàn khàn của bố, hắn cảm thấy thật an toàn. Còn tiếng nói dịu dàng của mẹ lại giúp hắn cảm nhận được hơi ấm của tình thương. Tiếng kì kèo tranh giành đồ chơi, cái ăn của thằng em sao giờ lại vui tai thế, khiến hắn muốn nghe mãi không thôi.
Đi song song với hắn, hai mẹ con An nhiên cũng có vẻ mặt và biểu hiện giống y như vậy. Có lẽ cả hai cũng đang tự chìm trong những hồi ức tươi đẹp của chính mình mà trầm mê không thoát ra được.
Tất cả đã rơi vào ảo giác, thứ ảo giác đẹp đẽ mà trong thâm tâm, ai cũng muốn khao khát được trở về một lần để quên đi những đau khổ của thực tại.
Trong khi đó, ngoài hiện thực, khung cảnh đã biến đổi trở thành ghê rợn đến mức bất cứ ai rơi vào cũng phải rùng mình sợ hãi. Trên cao, bầu trời đã chuyển thành màu đen kịt, các đám mây dày đặc như thực chất. Ánh chớp lóe lên liên tục, kéo theo phía sau nó là tiếng sấm đùng đoàng. Thời tiết đã rất xấu, nhưng trời vẫn chưa đổ mưa. Từng cơn gió lạnh không biết đã ngừng thổi từ lúc nào, khiến không gian bỗng trở nên yên ắng một cách đáng sợ.
Tân, Huyền Linh và An Nhiên vẫn nhúc nhích từng chút một trên thảm cỏ rậm um. Bao phủ quanh họ bây giờ là một thứ giống như sương mờ, nhưng lại có màu đỏ đã đậm đặc vô cùng. Nó giống như vào thời điểm sáng sớm mùa thu vậy. Thứ sương mờ kì dị này, kết hợp với khung cảnh u ám của bầu trời giống như một thứ báo hiệu tự nhiên rằng
Cái thứ dụ dỗ ba người tiến về phía trước là cực kì kinh khủng và đáng sợ vô cùng.
Đang bước đều về trước, bỗng Tân đứng khựng lại. Hắn cúi gằm đầu xuống một tí, khi ngẩng lên thì vẻ mặt quái dị, ngoác miệng cười đến tận mang tai đột nhiên thay đổi. Hai mắt trợn lớn như chuông đồng hằn đầy tơ máu, miệng nhe ra cắn chặt răng, hắn không còn cười nữa, mà chuyển sang cực kì giận dữ và phẫn nộ. Ở ngay bên cạnh hắn, Huyền Linh cũng đứng lại giống vậy, nhưng vẻ mặt của cô biểu hiện ra lúc này không phải là tức giận, mà là đau đớn tuyệt vọng đến cùng cực. Chỉ có cô bé An Nhiên là vẫn tiếp tục chậm rãi đi về phía trước mà không dừng lại.
Tại sao Tân và Huyền Linh bỗng nhiên lại biến trở thành thế này? Cả hai đương nhiên sẽ không thể biết được mình vừa mới tiến vào một khoảng không gian khác.
Chỉ thấy dưới chân họ lớp thực vật đang xanh tươi, rậm rạp tốt um không biết từ lúc nào đã chuyển thành héo úa, khô khốc tàn tạ. Không có một ngọn cỏ, hay sinh vật nào còn sống, vùng đất dưới chân họ bây giờ đã là vùng đất chết. Ở chỗ này, lớp sương màu đỏ chuyển sang đặc quánh gần như thực chất.
- Loẹt... Xoẹt...
- Đùng... Đoàng...
Bất chợt, một ánh chớp cực mạnh lóe lên sáng quắc, rồi một giây sau tiếng sấm nổ ra vang dội inh tai. Âm thanh rất lớn, nhưng tiếc rằng nó không thể đánh thức Tân và Huyền Linh thoát khỏi áo giác. Thay vào đó, nó tình cờ rọi sáng khoảng không gian bao bọc cả hai lên trong nháy mắt. Ngay lập tức, thứ đáng sợ, nguồn cơn của tất cả mọi việc đang ẩn trong màn sương dày được phần nào phô bày ra ngoài không khí.
Chỉ thấy cách Tân và Huyền Linh khoảng chục mét về đằng trước, đột nhiên lộ ra một cái cây vô cùng kì dị. Nó chỉ cao tầm một mét, kích thước to bằng cổ tay, có cành nhưng không có lá. Thân nó màu đỏ sậm mọc thẳng dài với bộ rễ chồi lên khỏi mặt đất chạy lan tỏa ra xung quanh như những sợi xúc tu to bằng ngón tay vậy.
Cái cây này nhìn sơ qua thì không có gì lạ, nhưng để ý mới thấy sởn gai ốc, bởi thấp thoáng trong màn sương dày, quấn quanh gốc cây là chi chít những khỏa đầu người, lớn có, trẻ có, già có, nói chung là đủ mọi loại người. Tất cả đều mớ rễ cây bao bọc, bọn chúng luồn vào từ lỗ tai, lỗ mũi, đâm xuyên qua miệng, mắt phủ lên đống đầu lâu đó. Điều đáng sợ nhất là những cái đầu này nhìn giống như là vẫn sống, và vẻ mặt của họ giữ nguyên các cảm xúc trước khi chết. Đó là, đau khổ, tuyệt vọng, sợ hãi, khát máu... Càng kinh khủng hơn, khi đám sương mờ màu đỏ này là bốc ra từ những cái đầu ấy.
Tuy cái cây này giống như một cái cây quỷ, đáng sợ và kinh dị đến cùng cực, nhưng có một thứ của nó lại toát lên vẻ đẹp mỹ miều. Đó là, trên đỉnh của ngọn cây đang kết ra một trái rất lạ. Nó nhìn giống như quả táo tây, màu đỏ rực như máu, mong manh, mọng nước, có chút phát sáng trong đêm tối vô cùng yêu dị.
Quả lạ này mới nhìn qua cũng biết không phải là thứ tốt, thế mà giờ đây An Nhiên lại đang từng bước hướng lại gần nó.
Trong khi đấy, vẻ mặt của Tân sau một hồi tỏ ra giận dữ, phẫn nộ, bây giờ nó lại chuyển sang tàn độc, khát máu. Đột nhiên, hắn ngoái đầu sang nhìn chằm chằm vào Huyền Linh đứng bên cạnh với ánh mắt khao khát. Tay phải nắm cái rìu chầm chậm đưa lên cao, hắn ngắm vào cái cổ của cô gái giống như chuẩn bị chặt xuống.
Khác với hắn, vẻ mặt của Huyền Linh biểu hiện ra lúc này là đau đớn, tuyệt vọng cùng cực đến không thiết sống. Nhìn vào cái rìu giơ lên, cô nghển cổ chuẩn bị đợi nó kết thúc đi sinh mạng nhỏ bé của mình.
Giữa lúc lưỡi rìu sắp sửa được hạ xuống bởi cánh tay của Tân thì cũng là lúc An Nhiên với tay lên chạm vào cái quả màu đỏ quỷ dị.
- AAAA!!!
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Danh sách chương