Một lát sau, tạm xử lý xong con gà, cả nhóm lại tiếp tục lên đường di chuyển về xóm trọ. Nhưng trước khi theo đường cũ quay lại, Tân dẫn hai mẹ con An Nhiên và con Lu đi tới khu dân cư ngoại ô cách không xa trước mặt đã, bởi hắn muốn tới chỗ đó để tìm nước uống. Do truy đuổi con gà mà quãng đường trở về sắp tới sẽ xa hơn bình thường, Huyền Linh đang rất khát và hắn không thể ép buộc cô ấy chịu đựng để tiếp tục đi được. Trong khi đó, hắn cũng không khá hơn em ấy là bao, khi cổ họng cứ rát cháy lên từng đợt cực kì khó chịu.
Trên cao, bầu trời lúc này đã chuyển hẳn sang cực kì âm trầm. Các đám mây đen khổng lồ, đua nhau tụ tập lại tạo thành những khối xám xịt đậm đặc. Gió thổi mạnh hơn khiến nhiệt độ hạ thấp xuống nhanh chóng. Ánh chớp bắt đầu lóe lên, thỉnh thoảng lại rọi sáng một vùng thinh không tăm tối. Sắp mưa rồi, tất cả những dấu hiệu này báo hiệu sắp tới, sẽ phải có một cơn mưa lớn dữ dội cực kì.
Trời mưa, hắn sẽ không phải lo lắng việc thiếu nước. Nhưng biết bao giờ trời mới mưa, hắn không thể ngồi yên một chỗ để chờ đợi được. Lang thang bên ngoài càng lâu thì tỉ lệ nguy hiểm phát sinh sẽ càng cao, bài học hôm trước đã giúp hắn khắc sâu điều đó vào trong đầu. Không thể bị động được, nên hắn cùng với con Lu quyết định dẫn hai mẹ con An Nhiên đi vào khu này tìm kiếm nguồn nước.
Vừa đặt chân bước vào khu dân cư một cái, ngay lập tức, hắn ra hiệu cho mọi người cảnh giác cao độ với cảnh vật xung quanh. Bởi hắn biết, ở những chỗ có dân cư thế này thì khả năng chạm trán với quái vật “Nấm đầu người” là rất cao. Để an toàn nhất, hắn bảo con Lu đi đầu tiên, hai mẹ con An Nhiên ở giữa, còn mình thì đi cuối cùng để bọc hậu.
Sau khi quan sát sơ qua một lượt, hắn xác định mục tiêu tìm kiếm là những chiếc xe ô tô chứ không phải là bên trong nhà dân. Vì nơi này dân cư rất thưa thớt, cách khá xa mới thấy một ngôi nhà, mà đa số lại còn bị động đất tàn phá nghiêm trọng thành những đống đổ nát. Một số toà nhà còn lành lặn thì cửa đóng kín như bưng, hắn không có thời gian đi phá, mới cả cũng không muốn đột nhập vào những căn nhà ấy. Cho nên, lựa chọn tối ưu nhất lúc này chỉ còn lại những chiếc xe ô tô, nơi mà hắn đã từng tìm thấy nước sạch ở trong.
Cẩn thận di chuyển trên con đường bê tông lớn, hắn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh liên tục. Đi được một lúc, cả nhóm đã tiến vào khu dân cư khá sâu, nhưng mãi mà chưa nhìn thấy cái ô tô nào trên đường. Càng vào trong, cây cỏ hai bên ngày càng rậm rạp um tùm, nó không chỉ che phủ kín mít các mảnh công trình mà còn xâm thực gần hết đường bê tông. Không gian thì yên ắng vô cùng, ngoài tiếng xào xạc do cành cây ngọn cỏ bị gió thổi tạo ra, hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh của sinh vật sống nào khác. Sự yên tĩnh ngột ngạt, kết hợp với nền trời u ám khiến cho tâm trạng của hắn trùng xuống, có chút lo lắng bất an.
Đi thêm khoảng năm phút nữa, cả nhóm vẫn chưa phát hiện ra bất cứ cái xe ô tô nào trong tầm mắt, mà thực vật thì ngày càng rậm, giờ đã phủ kín hết đường. Cau mày nhìn ngó xung quanh, hắn cảm giác nếu cứ vào sâu hơn nữa thì không ổn lắm, nên quay lại trở về thì hơn. Dù sao, hắn cũng có thể tìm nước trên đường về xóm trọ được, và rất có thể chỉ một lúc nữa là con mưa to đổ xuống. Quyết định như vậy, hắn chuẩn bị lên tiếng cho con Lu và hai mẹ con An Nhiên biết thì đột nhiên dị biến phát sinh.
- Loạt xoạt... Loạt xoạt.... – Từ một bụi cỏ rậm um ven đường cách vài mét về phía trước bỗng vang lên động tĩnh, cành lá rung động dữ dội như có thứ gì đó di chuyển.
Vội lao lên phía trước, hắn và con Lu đứng chắn trước mặt hai mẹ con An Nhiên. Xiết chặt cái rìu trong tay, hắn nín thở, khóa chặt ánh mắt vào lùm cỏ, cả người vào tư thế sẵn sàng tấn công. Ở sát bên cạnh, con Lu cũng nhún chân, hạ thấp đầu xuống chuyển sang trạng thái rình mồi. Khi hắn và con Lu vừa thực hiện một loạt thao tác phòng ngự xong thì gần như tức thì, trong bụi cỏ rậm phi ra một con gà mái ta to lớn.
- Cục... Cục... Cục... – Con gà mái vừa kêu gào vừa hoảng sợ bạt vía chạy trốn. Rất nhanh, nó chạy qua trước mặt hắn và con Lu rồi mất hút vào đám cỏ rậm bên kia đường.
- Bịch... Bịch... Bịch... – Con gà vừa chạy qua xong thì chưa đến một giây, năm con chó to lớn xồ ra khỏi lùm cỏ.
Xuất hiện trong tầm mắt của hắn và con Lu, ba con chó trong đàn không quan tâm, vẫn tiếp tục truy đuổi con gà mái. Còn hai con thì đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm về phía này nhe răng gầm gừ. Bọn chúng liếc mắt khắp một lượt, rồi khóa chặt ánh mắt thèm thuồng vào xác con gà trống buộc sau lưng Tân. Cỏ vẻ như hai con chó này chuẩn bị muốn giành giật con mồi của hắn rồi.
- Gừ... ừ... Gâu!! – Con Lu thấy biểu hiện khiêu khích bọn chúng, nó liền lập tức lên tiếng đáp lại giống như cảnh cáo.
Nhìn hình dáng dữ tợn, đáng sợ của hai con chó trước mặt, hắn cảm thấy căng thẳng áp lực không dám thở mạnh. Bọn chúng là loại chó vàng thường thấy trong các gia đình nhà nông, nhưng đã biến đổi gần như khác hoàn toàn với hình dạng ban đầu. Cơ thể trở nên to lớn hơn, tuy không bằng được con Lu, nhưng đã gần như gấp đôi con chó bình thường. Bộ hàm biến đổi, hàm răng từ thưa thớt trở thành dày đặc sắc nhọn với nhớt dãi thỉnh thoảng lại nhỏ giọt xuống đất. Kinh khủng nhất vẫn là ánh mắt của bọn chúng, nó tỏ ra khát máu, hoang dại giống như một con thú nhìn con mồi trong cơn đói cùng cực.
Mấy con chó này nhìn qua cũng đủ biết là rất khó đối phó, khiến hắn không biết xử lí thế nào cho phải. Hắn và con Lu tuy không sợ bọn chúng, nhưng hai mẹ con An Nhiên ở phía sau thì lại khác. Và điều hắn lo lắng nhất, là không biết bọn chúng có đông không. Một hai con thì còn thì vẫn còn đường thoát, nếu có khoảng chục con thì hậu quả hắn không dám tưởng tượng.
- Gào…! Cộp... Cộp... – Giữ nguyên được một lát, bỗng một con chó đối diện lao lên hai bước gừ tợn, chực cắn.
- GÀUUUU!!! – Ngay tức thì, con Lu cũng rướn người lên một tí xù lông sủa mạnh. Còn hắn thì căng mắt, nhíu chặt mày, tụ lực vào tay phải chờ chực quăng rìu bất cứ lúc nào.
- Gâu...
Không biết có phải bị con Lu dọa sợ hay không, mà bỗng một trong hai con chó sủa lên một tiếng rồi lao vào lùm cỏ bỏ đi. Con còn lại thấy thế, gầm gừ một tí rồi cũng nối đuôi đi theo đồng bạn ngay.
Nhìn chằm chằm vào bụi cỏ, nơi hai con chó chui vào một lúc, mấy giây sau, không thấy bọn chúng có dấu hiệu quay lại nữa hắn mới dám thở phào một hơi trong lòng. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn ngoái đầu về đằng sau liếc nhìn thì thấy sắc mặt của hai mẹ con An Nhiên đã bị dọa cho tái mét, không còn chút máu. Phải quay lại ngay thôi, việc lũ chó đáng sợ xuất hiện rồi mà hắn vẫn còn cố đâm đầu lần mò quanh đây khác nào muốn chết. Ra hiệu cho Huyền Linh biết xong, hắn nhanh chóng vẫy tay gọi con Lu đi theo mình.
- Ư... ư... ử... – Nhưng mặc cho hắn gọi thế nào đi nữa, con Lu bỗng đứng yên một chỗ rồi khẽ kêu lên.
Tưởng đồng bạn của mình bị làm sao, hắn vội tiến tới lại gần. Ở bên cạnh, Huyền Linh cũng lập tức dắt tay An Nhiên đi theo hắn ngay. Đến nơi, hắn ngồi xuống nhìn vào mắt con Lu rồi khẽ hỏi:
- Mày làm sao thế Lu... Rời khỏi đây nhanh thôi...
- Ư... ư... ư... – Con Lu nhìn hắn kêu lên, rồi lại nhìn hướng khác liếm mép, cái mũi thì hít lấy hít để.
Đã quen với những hành động của con Lu, hắn ngay lập tức hiểu ý nó muốn nói gì. Nhưng để cho chắc, hắn vẫn lên tiếng hỏi lại:
- Mày ngửi thấy thứ tốt ăn được hả? - Ư… ư... – Liếc mắt nhìn hắn, con Lu nhấp nhô cái đầu kêu lên như gật đồng ý, rồi lại nhìn theo hướng kia.
Liếc mắt theo con Lu, hắn thấy chỗ nó nhìn tới là bên cạnh đường, nơi con gà mái bị đám chó săn đuổi lao ra. Trong đầu suy đoán, hắn nghĩ rằng “Chẳng lẽ... Đám chó này để lại một con gà nữa đằng sau...”. Với tình hình bây giờ, có càng nhiều đồ ăn thì càng tốt. Mặc dù, hắn vừa săn được con gà trống cỡ lớn, nhưng nghĩ tới lượng ăn liên tục tăng, thì khả năng con gà này cũng chỉ chống đỡ được thời gian ngắn.
Khi hết thức ăn, tất nhiên hắn và con Lu sẽ phải ra ngoài mạo hiểm tìm kiếm tiếp. Bây giờ, phía trước khả năng lớn có món mồi ngon, mà với biểu hiện của con Lu thì chắc không khó để đạt được nên hắn bắt đầu lưỡng lự muốn thử. Nhớ tới tầm một phút trước, con Lu vừa dọa chạy hai con chó dữ kia, hắn nghĩ, nếu còn con khác thì chắc nó cũng đối phó được. Mà cứ lại gần xem thế nào, có gì nguy hiểm cái thì hắn bỏ đi cũng không muộn.
Đắn đo một tí, hắn quay sang nhìn hai mẹ con An Nhiên, hít sâu một hơi rồi cắn răng làm ra quyết định.
Liều ăn nhiều.
Khẽ nói thầm ý nghĩ của mình cho Huyền Linh xong, thấy cô không có phản đối mà đồng ý ngay, hắn liền ra hiệu cho con Lu dẫn đường rồi nhanh chóng đi theo nó chui vào đám cỏ rậm ven đường. Cả bọn cẩn thận di chuyển, con Lu đi trước đánh hơi, còn hắn, Huyền Linh và An nhiên thì bám sát phía sau.
Vén qua nhiều lùm cỏ rậm cản đường, cả nhóm đi không lâu lắm, chỉ khoảng mấy phút là con Lu đột nhiên dừng lại. Trước mặt nó bây giờ là một khối hình cầu khá lớn, bằng cái bu úp gà, giống như là tổ của con gì đó. Cái tổ này được tạo thành bởi cỏ khô đan xen bụi cây rậm rất kín đáo, nếu không có con Lu thì còn lâu mới tìm ra được. Di mũi vào cái tổ ngửi mấy cái, con Lu nhanh chóng dùng hai chân trước bới tung giật ra một đám cỏ khô trước mặt. Hắn và Huyền Linh nhìn nhau một tí rồi khóa chặt ánh mắt vào hành động của con Lu. Không phải đợi lâu, rất nhanh, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, con Lu moi ra trong cái tổ một quả trứng gà to bằng cái bát con, tròn xoe mỡ màng.
Vô cùng hưng phấn, hắn vội ngồi xuống cầm quả trứng lên lắc nhẹ rồi nghe thử. Đặc sánh, không nghe thấy gì ọc ọc, đây chắc chắn là quả trứng mới. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn vui mừng đưa tay xoa nhẹ đầu con Lu coi như khen thưởng. Sau đó, hắn đặt quả trứng xuống đất rồi chui vào cái lỗ mà con Lu vừa bới tung. Hì hục một lát, hắn moi được ra thêm bốn quả trứng to lớn nữa. Kiểm tra hết một lượt, hắn cực kì phấn khởi vì tất cả đều là trứng mới và không có quả nào bị hỏng.
Đưa cho Huyền Linh và An Nhiên mỗi người một quả hắn khẽ nói:
- Em và cháu ăn thôi!
Nói dứt lời xong, hắn lập tức lấy cán rìu đập bốp một cái cho vỏ quả trứng vỡ rồi đặt xuống trước mặt cho con Lu ăn. Lấy quả khác, ngẩng đầu lên hắn chuẩn bị đập vỡ cho mình thì thấy phía đối diện, hai mẹ con An Nhiên vẫn đang cau mày không biết xử lí ra sao. Thế là, hắn lên tiếng dạy bảo:
- Em nhìn anh này... Đầu tiên, em đập vỡ một lỗ nhỏ dưới đít quả trứng như thế này... Đấy đúng rồi... Sau đó, em đặt lòng bàn tay lên che cái lỗ ấy đi, lật ngược quả trứng lại... Thế.. Bây giờ, em lại đập một lỗ nữa ở đầu quả trứng nữa... Xong rồi... Giờ cứ thế dốc vào mồm ăn thôi... – Vừa nói hắn vừa hành động để cho Huyền Linh và An nhiên làm theo.
- Ực... ực... ực... – Kết thúc màn hướng dẫn, hắn không chờ đợi được thêm một giây nào nữa mà cấp tốc ngửa cổ, há mồm dốc quả trứng vào tu.
- Xì xụp... Xì xụp... - Ở bên cạnh, không cần bai bảo, con Lu đã húp quả trứng của nó sắp xong một cách chớp nhoáng rồi.
- Ợ... - Mấy giây sau, Tân làm một hơi hết sạch quả trứng rồi ngửa cổ ợ lên tiếng.
Vẻ mặt của hắn lúc này thỏa mãn cực kì. Đã từ rất lâu rồi hắn mới được ăn quả trứng ngon như thế này. Vừa đưa vào miệng cái, ngay tức thì, dung dịch lòng trắng mát lạnh lại có chút ngọt ngọt chảy xuống cổ họng. Nó không chỉ giúp hắn đánh tan cơn khát, mệt nhọc, mà còn xoa dịu cảm giác khô khốc bỏng cháy tỉnh táo hết cả người. Húp đến phần lòng đỏ là lúc vị giác của hắn được thăng hoa bởi cái chất béo ngầy ngậy mà lại không ngấy, không tanh như trứng vịt. Nó rất thơm ngọt, ăn vào cái là hắn cảm thấy sức khỏe hồi ầm ầm trở lại. Quả trứng gà to lớn này, hắn đánh giá phải ngon hơn trứng gà thông thường bây giờ gấp mấy lần.
Dư vị vẫn còn, hắn định cầm vỏ trứng lên dốc đến giọt cuối cùng thì tình cờ thấy phía đối diện Huyền Linh vẫn nhăn nhó chưa ăn. Trong khi đó, cô bé An Nhiên thì đang húp trứng say sưa rồi. Nhíu mày, hắn khỏ hiểu hỏi:
- Sao em chưa ăn? Uống cái này tốt lắm đấy... Còn thay nước giải khát được luôn...
- Em... Em... Em chưa ăn trứng sống bao giờ nên thấy ghê ghê... – Nghe hắn hỏi, Huyền Linh khó khăn trả lời. Cô bây giờ đúng là rất khát, nhưng từ bé đến giờ chưa trực tiếp ăn quả trứng bao giờ nên cứ đưa lên miệng là cảm thấy tởm.
- Mẹ ăn đi... Ngon lắm... – Thấy mẹ nói vậy, An Nhiên cũng tạm dừng ăn quệt mép nói. Cô bé thấy hắn và con Lu ăn ngon lành là bắt chước ngay mà không phải suy nghĩ. Trẻ con đúng là không bao giờ sợ cái lạ cả, ai làm cái gì là bắt chước ngay.
- Thế... Để em thử... – Con mình cũng bảo ngon rồi, mà cổ họng ngày càng cháy bỏng, Huyền Linh không do dự thêm nữa mà nhắm mắt dốc quả trứng vào mồm.
Khi lòng trắng trứng vừa chảy vào cổ họng xong, cô lập tức trợn mắt khó có thể tin được.
Ngon quá!
Đang khát, thứ dung dịch mát lạnh này nó như thần dược cấp tốc xoa dịu cái cổ họng rực lửa của cô, khiến cho tất cả cảm giác khó chịu tan nhanh như tuyết gặp mặt trời vậy. Nhất là cái lòng đỏ béo ngậy kia, nó làm cho cơ thể thấm mệt của cô như được gột rửa vậy. Không thể kiềm chế được, cô há to miệng hơn, vừa dốc vừa mút một hơi dài đến hết quả trứng thì thôi. Húp xong kiệt đến giọt cuối cùng, cô chưa hết thèm thuồng buông vỏ trứng xuống mà liếm môi.
Chăm chú nhìn vào Huyền Linh, biểu hiện của cô làm hắn rất hài lòng. Trứng ngon như vậy không ăn sao được, nhất là trong hoàn cảnh thế này, để sống sót thì không được chê bất cứ thứ gì ăn được. Quả trứng này là thứ dễ ăn rồi, có khi sau này cô ấy sẽ phải ăn những thứ khó ăn hơn nữa cơ. Phải tập ăn dần từ bây giờ thôi, và hắn biết mình phải giúp em ấy làm được điều đó.
Khi tất cả xử lí xong hết quả trứng của mình, còn sót lại một quả duy nhất, hắn lấy rìu đập vỡ ra, trộn đều lòng trắng với lòng đỏ rồi chia cho tất cả.
Ăn xong, hắn định chui vào ổ gà, lục đống cỏ khô một lần nữa xem còn sót quả nào nữa không, do nãy tối quá không xem kĩ được thì một mùi thơm lạ bỗng xộc vào mũi.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Trên cao, bầu trời lúc này đã chuyển hẳn sang cực kì âm trầm. Các đám mây đen khổng lồ, đua nhau tụ tập lại tạo thành những khối xám xịt đậm đặc. Gió thổi mạnh hơn khiến nhiệt độ hạ thấp xuống nhanh chóng. Ánh chớp bắt đầu lóe lên, thỉnh thoảng lại rọi sáng một vùng thinh không tăm tối. Sắp mưa rồi, tất cả những dấu hiệu này báo hiệu sắp tới, sẽ phải có một cơn mưa lớn dữ dội cực kì.
Trời mưa, hắn sẽ không phải lo lắng việc thiếu nước. Nhưng biết bao giờ trời mới mưa, hắn không thể ngồi yên một chỗ để chờ đợi được. Lang thang bên ngoài càng lâu thì tỉ lệ nguy hiểm phát sinh sẽ càng cao, bài học hôm trước đã giúp hắn khắc sâu điều đó vào trong đầu. Không thể bị động được, nên hắn cùng với con Lu quyết định dẫn hai mẹ con An Nhiên đi vào khu này tìm kiếm nguồn nước.
Vừa đặt chân bước vào khu dân cư một cái, ngay lập tức, hắn ra hiệu cho mọi người cảnh giác cao độ với cảnh vật xung quanh. Bởi hắn biết, ở những chỗ có dân cư thế này thì khả năng chạm trán với quái vật “Nấm đầu người” là rất cao. Để an toàn nhất, hắn bảo con Lu đi đầu tiên, hai mẹ con An Nhiên ở giữa, còn mình thì đi cuối cùng để bọc hậu.
Sau khi quan sát sơ qua một lượt, hắn xác định mục tiêu tìm kiếm là những chiếc xe ô tô chứ không phải là bên trong nhà dân. Vì nơi này dân cư rất thưa thớt, cách khá xa mới thấy một ngôi nhà, mà đa số lại còn bị động đất tàn phá nghiêm trọng thành những đống đổ nát. Một số toà nhà còn lành lặn thì cửa đóng kín như bưng, hắn không có thời gian đi phá, mới cả cũng không muốn đột nhập vào những căn nhà ấy. Cho nên, lựa chọn tối ưu nhất lúc này chỉ còn lại những chiếc xe ô tô, nơi mà hắn đã từng tìm thấy nước sạch ở trong.
Cẩn thận di chuyển trên con đường bê tông lớn, hắn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh liên tục. Đi được một lúc, cả nhóm đã tiến vào khu dân cư khá sâu, nhưng mãi mà chưa nhìn thấy cái ô tô nào trên đường. Càng vào trong, cây cỏ hai bên ngày càng rậm rạp um tùm, nó không chỉ che phủ kín mít các mảnh công trình mà còn xâm thực gần hết đường bê tông. Không gian thì yên ắng vô cùng, ngoài tiếng xào xạc do cành cây ngọn cỏ bị gió thổi tạo ra, hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh của sinh vật sống nào khác. Sự yên tĩnh ngột ngạt, kết hợp với nền trời u ám khiến cho tâm trạng của hắn trùng xuống, có chút lo lắng bất an.
Đi thêm khoảng năm phút nữa, cả nhóm vẫn chưa phát hiện ra bất cứ cái xe ô tô nào trong tầm mắt, mà thực vật thì ngày càng rậm, giờ đã phủ kín hết đường. Cau mày nhìn ngó xung quanh, hắn cảm giác nếu cứ vào sâu hơn nữa thì không ổn lắm, nên quay lại trở về thì hơn. Dù sao, hắn cũng có thể tìm nước trên đường về xóm trọ được, và rất có thể chỉ một lúc nữa là con mưa to đổ xuống. Quyết định như vậy, hắn chuẩn bị lên tiếng cho con Lu và hai mẹ con An Nhiên biết thì đột nhiên dị biến phát sinh.
- Loạt xoạt... Loạt xoạt.... – Từ một bụi cỏ rậm um ven đường cách vài mét về phía trước bỗng vang lên động tĩnh, cành lá rung động dữ dội như có thứ gì đó di chuyển.
Vội lao lên phía trước, hắn và con Lu đứng chắn trước mặt hai mẹ con An Nhiên. Xiết chặt cái rìu trong tay, hắn nín thở, khóa chặt ánh mắt vào lùm cỏ, cả người vào tư thế sẵn sàng tấn công. Ở sát bên cạnh, con Lu cũng nhún chân, hạ thấp đầu xuống chuyển sang trạng thái rình mồi. Khi hắn và con Lu vừa thực hiện một loạt thao tác phòng ngự xong thì gần như tức thì, trong bụi cỏ rậm phi ra một con gà mái ta to lớn.
- Cục... Cục... Cục... – Con gà mái vừa kêu gào vừa hoảng sợ bạt vía chạy trốn. Rất nhanh, nó chạy qua trước mặt hắn và con Lu rồi mất hút vào đám cỏ rậm bên kia đường.
- Bịch... Bịch... Bịch... – Con gà vừa chạy qua xong thì chưa đến một giây, năm con chó to lớn xồ ra khỏi lùm cỏ.
Xuất hiện trong tầm mắt của hắn và con Lu, ba con chó trong đàn không quan tâm, vẫn tiếp tục truy đuổi con gà mái. Còn hai con thì đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm về phía này nhe răng gầm gừ. Bọn chúng liếc mắt khắp một lượt, rồi khóa chặt ánh mắt thèm thuồng vào xác con gà trống buộc sau lưng Tân. Cỏ vẻ như hai con chó này chuẩn bị muốn giành giật con mồi của hắn rồi.
- Gừ... ừ... Gâu!! – Con Lu thấy biểu hiện khiêu khích bọn chúng, nó liền lập tức lên tiếng đáp lại giống như cảnh cáo.
Nhìn hình dáng dữ tợn, đáng sợ của hai con chó trước mặt, hắn cảm thấy căng thẳng áp lực không dám thở mạnh. Bọn chúng là loại chó vàng thường thấy trong các gia đình nhà nông, nhưng đã biến đổi gần như khác hoàn toàn với hình dạng ban đầu. Cơ thể trở nên to lớn hơn, tuy không bằng được con Lu, nhưng đã gần như gấp đôi con chó bình thường. Bộ hàm biến đổi, hàm răng từ thưa thớt trở thành dày đặc sắc nhọn với nhớt dãi thỉnh thoảng lại nhỏ giọt xuống đất. Kinh khủng nhất vẫn là ánh mắt của bọn chúng, nó tỏ ra khát máu, hoang dại giống như một con thú nhìn con mồi trong cơn đói cùng cực.
Mấy con chó này nhìn qua cũng đủ biết là rất khó đối phó, khiến hắn không biết xử lí thế nào cho phải. Hắn và con Lu tuy không sợ bọn chúng, nhưng hai mẹ con An Nhiên ở phía sau thì lại khác. Và điều hắn lo lắng nhất, là không biết bọn chúng có đông không. Một hai con thì còn thì vẫn còn đường thoát, nếu có khoảng chục con thì hậu quả hắn không dám tưởng tượng.
- Gào…! Cộp... Cộp... – Giữ nguyên được một lát, bỗng một con chó đối diện lao lên hai bước gừ tợn, chực cắn.
- GÀUUUU!!! – Ngay tức thì, con Lu cũng rướn người lên một tí xù lông sủa mạnh. Còn hắn thì căng mắt, nhíu chặt mày, tụ lực vào tay phải chờ chực quăng rìu bất cứ lúc nào.
- Gâu...
Không biết có phải bị con Lu dọa sợ hay không, mà bỗng một trong hai con chó sủa lên một tiếng rồi lao vào lùm cỏ bỏ đi. Con còn lại thấy thế, gầm gừ một tí rồi cũng nối đuôi đi theo đồng bạn ngay.
Nhìn chằm chằm vào bụi cỏ, nơi hai con chó chui vào một lúc, mấy giây sau, không thấy bọn chúng có dấu hiệu quay lại nữa hắn mới dám thở phào một hơi trong lòng. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, hắn ngoái đầu về đằng sau liếc nhìn thì thấy sắc mặt của hai mẹ con An Nhiên đã bị dọa cho tái mét, không còn chút máu. Phải quay lại ngay thôi, việc lũ chó đáng sợ xuất hiện rồi mà hắn vẫn còn cố đâm đầu lần mò quanh đây khác nào muốn chết. Ra hiệu cho Huyền Linh biết xong, hắn nhanh chóng vẫy tay gọi con Lu đi theo mình.
- Ư... ư... ử... – Nhưng mặc cho hắn gọi thế nào đi nữa, con Lu bỗng đứng yên một chỗ rồi khẽ kêu lên.
Tưởng đồng bạn của mình bị làm sao, hắn vội tiến tới lại gần. Ở bên cạnh, Huyền Linh cũng lập tức dắt tay An Nhiên đi theo hắn ngay. Đến nơi, hắn ngồi xuống nhìn vào mắt con Lu rồi khẽ hỏi:
- Mày làm sao thế Lu... Rời khỏi đây nhanh thôi...
- Ư... ư... ư... – Con Lu nhìn hắn kêu lên, rồi lại nhìn hướng khác liếm mép, cái mũi thì hít lấy hít để.
Đã quen với những hành động của con Lu, hắn ngay lập tức hiểu ý nó muốn nói gì. Nhưng để cho chắc, hắn vẫn lên tiếng hỏi lại:
- Mày ngửi thấy thứ tốt ăn được hả? - Ư… ư... – Liếc mắt nhìn hắn, con Lu nhấp nhô cái đầu kêu lên như gật đồng ý, rồi lại nhìn theo hướng kia.
Liếc mắt theo con Lu, hắn thấy chỗ nó nhìn tới là bên cạnh đường, nơi con gà mái bị đám chó săn đuổi lao ra. Trong đầu suy đoán, hắn nghĩ rằng “Chẳng lẽ... Đám chó này để lại một con gà nữa đằng sau...”. Với tình hình bây giờ, có càng nhiều đồ ăn thì càng tốt. Mặc dù, hắn vừa săn được con gà trống cỡ lớn, nhưng nghĩ tới lượng ăn liên tục tăng, thì khả năng con gà này cũng chỉ chống đỡ được thời gian ngắn.
Khi hết thức ăn, tất nhiên hắn và con Lu sẽ phải ra ngoài mạo hiểm tìm kiếm tiếp. Bây giờ, phía trước khả năng lớn có món mồi ngon, mà với biểu hiện của con Lu thì chắc không khó để đạt được nên hắn bắt đầu lưỡng lự muốn thử. Nhớ tới tầm một phút trước, con Lu vừa dọa chạy hai con chó dữ kia, hắn nghĩ, nếu còn con khác thì chắc nó cũng đối phó được. Mà cứ lại gần xem thế nào, có gì nguy hiểm cái thì hắn bỏ đi cũng không muộn.
Đắn đo một tí, hắn quay sang nhìn hai mẹ con An Nhiên, hít sâu một hơi rồi cắn răng làm ra quyết định.
Liều ăn nhiều.
Khẽ nói thầm ý nghĩ của mình cho Huyền Linh xong, thấy cô không có phản đối mà đồng ý ngay, hắn liền ra hiệu cho con Lu dẫn đường rồi nhanh chóng đi theo nó chui vào đám cỏ rậm ven đường. Cả bọn cẩn thận di chuyển, con Lu đi trước đánh hơi, còn hắn, Huyền Linh và An nhiên thì bám sát phía sau.
Vén qua nhiều lùm cỏ rậm cản đường, cả nhóm đi không lâu lắm, chỉ khoảng mấy phút là con Lu đột nhiên dừng lại. Trước mặt nó bây giờ là một khối hình cầu khá lớn, bằng cái bu úp gà, giống như là tổ của con gì đó. Cái tổ này được tạo thành bởi cỏ khô đan xen bụi cây rậm rất kín đáo, nếu không có con Lu thì còn lâu mới tìm ra được. Di mũi vào cái tổ ngửi mấy cái, con Lu nhanh chóng dùng hai chân trước bới tung giật ra một đám cỏ khô trước mặt. Hắn và Huyền Linh nhìn nhau một tí rồi khóa chặt ánh mắt vào hành động của con Lu. Không phải đợi lâu, rất nhanh, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, con Lu moi ra trong cái tổ một quả trứng gà to bằng cái bát con, tròn xoe mỡ màng.
Vô cùng hưng phấn, hắn vội ngồi xuống cầm quả trứng lên lắc nhẹ rồi nghe thử. Đặc sánh, không nghe thấy gì ọc ọc, đây chắc chắn là quả trứng mới. Nuốt một ngụm nước bọt, hắn vui mừng đưa tay xoa nhẹ đầu con Lu coi như khen thưởng. Sau đó, hắn đặt quả trứng xuống đất rồi chui vào cái lỗ mà con Lu vừa bới tung. Hì hục một lát, hắn moi được ra thêm bốn quả trứng to lớn nữa. Kiểm tra hết một lượt, hắn cực kì phấn khởi vì tất cả đều là trứng mới và không có quả nào bị hỏng.
Đưa cho Huyền Linh và An Nhiên mỗi người một quả hắn khẽ nói:
- Em và cháu ăn thôi!
Nói dứt lời xong, hắn lập tức lấy cán rìu đập bốp một cái cho vỏ quả trứng vỡ rồi đặt xuống trước mặt cho con Lu ăn. Lấy quả khác, ngẩng đầu lên hắn chuẩn bị đập vỡ cho mình thì thấy phía đối diện, hai mẹ con An Nhiên vẫn đang cau mày không biết xử lí ra sao. Thế là, hắn lên tiếng dạy bảo:
- Em nhìn anh này... Đầu tiên, em đập vỡ một lỗ nhỏ dưới đít quả trứng như thế này... Đấy đúng rồi... Sau đó, em đặt lòng bàn tay lên che cái lỗ ấy đi, lật ngược quả trứng lại... Thế.. Bây giờ, em lại đập một lỗ nữa ở đầu quả trứng nữa... Xong rồi... Giờ cứ thế dốc vào mồm ăn thôi... – Vừa nói hắn vừa hành động để cho Huyền Linh và An nhiên làm theo.
- Ực... ực... ực... – Kết thúc màn hướng dẫn, hắn không chờ đợi được thêm một giây nào nữa mà cấp tốc ngửa cổ, há mồm dốc quả trứng vào tu.
- Xì xụp... Xì xụp... - Ở bên cạnh, không cần bai bảo, con Lu đã húp quả trứng của nó sắp xong một cách chớp nhoáng rồi.
- Ợ... - Mấy giây sau, Tân làm một hơi hết sạch quả trứng rồi ngửa cổ ợ lên tiếng.
Vẻ mặt của hắn lúc này thỏa mãn cực kì. Đã từ rất lâu rồi hắn mới được ăn quả trứng ngon như thế này. Vừa đưa vào miệng cái, ngay tức thì, dung dịch lòng trắng mát lạnh lại có chút ngọt ngọt chảy xuống cổ họng. Nó không chỉ giúp hắn đánh tan cơn khát, mệt nhọc, mà còn xoa dịu cảm giác khô khốc bỏng cháy tỉnh táo hết cả người. Húp đến phần lòng đỏ là lúc vị giác của hắn được thăng hoa bởi cái chất béo ngầy ngậy mà lại không ngấy, không tanh như trứng vịt. Nó rất thơm ngọt, ăn vào cái là hắn cảm thấy sức khỏe hồi ầm ầm trở lại. Quả trứng gà to lớn này, hắn đánh giá phải ngon hơn trứng gà thông thường bây giờ gấp mấy lần.
Dư vị vẫn còn, hắn định cầm vỏ trứng lên dốc đến giọt cuối cùng thì tình cờ thấy phía đối diện Huyền Linh vẫn nhăn nhó chưa ăn. Trong khi đó, cô bé An Nhiên thì đang húp trứng say sưa rồi. Nhíu mày, hắn khỏ hiểu hỏi:
- Sao em chưa ăn? Uống cái này tốt lắm đấy... Còn thay nước giải khát được luôn...
- Em... Em... Em chưa ăn trứng sống bao giờ nên thấy ghê ghê... – Nghe hắn hỏi, Huyền Linh khó khăn trả lời. Cô bây giờ đúng là rất khát, nhưng từ bé đến giờ chưa trực tiếp ăn quả trứng bao giờ nên cứ đưa lên miệng là cảm thấy tởm.
- Mẹ ăn đi... Ngon lắm... – Thấy mẹ nói vậy, An Nhiên cũng tạm dừng ăn quệt mép nói. Cô bé thấy hắn và con Lu ăn ngon lành là bắt chước ngay mà không phải suy nghĩ. Trẻ con đúng là không bao giờ sợ cái lạ cả, ai làm cái gì là bắt chước ngay.
- Thế... Để em thử... – Con mình cũng bảo ngon rồi, mà cổ họng ngày càng cháy bỏng, Huyền Linh không do dự thêm nữa mà nhắm mắt dốc quả trứng vào mồm.
Khi lòng trắng trứng vừa chảy vào cổ họng xong, cô lập tức trợn mắt khó có thể tin được.
Ngon quá!
Đang khát, thứ dung dịch mát lạnh này nó như thần dược cấp tốc xoa dịu cái cổ họng rực lửa của cô, khiến cho tất cả cảm giác khó chịu tan nhanh như tuyết gặp mặt trời vậy. Nhất là cái lòng đỏ béo ngậy kia, nó làm cho cơ thể thấm mệt của cô như được gột rửa vậy. Không thể kiềm chế được, cô há to miệng hơn, vừa dốc vừa mút một hơi dài đến hết quả trứng thì thôi. Húp xong kiệt đến giọt cuối cùng, cô chưa hết thèm thuồng buông vỏ trứng xuống mà liếm môi.
Chăm chú nhìn vào Huyền Linh, biểu hiện của cô làm hắn rất hài lòng. Trứng ngon như vậy không ăn sao được, nhất là trong hoàn cảnh thế này, để sống sót thì không được chê bất cứ thứ gì ăn được. Quả trứng này là thứ dễ ăn rồi, có khi sau này cô ấy sẽ phải ăn những thứ khó ăn hơn nữa cơ. Phải tập ăn dần từ bây giờ thôi, và hắn biết mình phải giúp em ấy làm được điều đó.
Khi tất cả xử lí xong hết quả trứng của mình, còn sót lại một quả duy nhất, hắn lấy rìu đập vỡ ra, trộn đều lòng trắng với lòng đỏ rồi chia cho tất cả.
Ăn xong, hắn định chui vào ổ gà, lục đống cỏ khô một lần nữa xem còn sót quả nào nữa không, do nãy tối quá không xem kĩ được thì một mùi thơm lạ bỗng xộc vào mũi.
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Danh sách chương