Trước lễ cưới một ngày, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi dẫn theo Nhạc Nhạc, lần thứ hai đi tới phần mộ người nhà đã qua đời, hai người dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại xung quanh mộ, lau hết bụi bẩn trên bia mộ, rồi đem chuyện hai người muốn thành gia nói với mọi người.

Cảnh Lâm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ông trên tấm bia, thế nhưng đôi mắt đó, vẫn trước sau như một rất ôn hòa. Ở trong lòng, Cảnh Lâm nghĩ, ông cùng chị gái anh rể, hiện tại có thể yên tâm, không cần lo lắng cậu một thân một mình cô đơn qua một đời nữa, bây giờ trên thế giới này, cậu có một người ấm áp nhất làm bạn cùng, cho đến cuối đời.

Ngày hôm sau, chính là ngày hôn lễ của Cảnh Lâm và Nghiêm Phi.

Đất vườn nhà Cảnh Lâm không dọn dẹp được, nên tiệc cưới liền tổ chức tại nhà Nghiêm Phi. Trong phòng, ngoài nhà, bên cạnh đường đi, tất cả đều là bàn, trên cửa dán chữ Hỷ đỏ thẫm. Đầu bếp là Tạ Văn, cùng Tạ Thư dẫn theo người nhà tới giúp, đang chịu trách nhiệm bếp núc. Cảnh Lâm kính nhờ một vài cô dì trong thôn tới hỗ trợ rửa bát đũa rau dưa các loại, từ sáng đã bận rộn không ngừng rồi.

Cảnh Lâm và Nghiêm Phi mặc âu phục vừa người đặc biệt đổi được từ căn cứ, một tao nhã lịch sự, một khí vũ hiên ngang, vừa xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả ánh mắt đều rơi trên thân bọn cậu.

Lúc trước còn có rất nhiều người không hiểu hai tên đàn ông sao có thể ở cùng với nhau, hiện tại nhìn hai nam nhân cho dù ở trước tận thế cũng là người tài hoa trong nhân gian, tựa hồ cũng có thể lý giải rồi. Tại thế giới tận thế này, bọn cậu quá xuất sắc, phóng tầm mắt bốn phương, không còn người nào có thể sánh tầm thực lực với bọn cậu, tựa hồ chỉ có hai người bọn cậu mới xứng đôi nhất.

Người trong thôn đều đến rồi, hiện tại tiền không được sử dụng nữa, theo lễ cơ bản đều là mừng bằng lương thực, hoặc con mồi mới đánh được. Trưởng bối hai nhà chào hỏi người trong thôn, Cảnh Lâm và Nghiêm Phi thì lại bắt chuyện những người tới từ căn cứ.

Thi Lỗi dẫn người đến từ rất sớm, Khúc Chính Siêu, Phương Á Châu cũng tới, theo sau là đôi vợ chồng Thôi Lệ Châu, cha con nhà họ Hạng, còn có mấy người cậu chưa từng thấy, hẳn là quản lý mới nhậm chức trong căn cứ. Ngụy Chân không còn hắc khí dây dưa quả thực cũng tới, có cà chua cùng Tụ Linh trận ôn dưỡng thân thể, lại tu dưỡng thêm vài ngày, bây giờ anh đã có thể xuống giường đi lại rồi.

Đây là lần thứ hai Ngụy Chân tới thôn nhỏ này, lần trước tới vội vàng, chỉ liếc mắt qua mà thôi, lúc này anh cũng chậm rãi mà ngắm nghía, đáng giá một hồi khối đất trồng trước cửa nhà Nghiêm Phi, lại xoay người nhìn một đám lớn đồng ruộng phía sau, than thở: “Một khối đất linh khí biến dị lớn như vậy… Phòng nghiên cứu thủ đô đã hao tốn rất nhiều nhân lực cùng vật lực, cũng mới chỉ làm ra vài mẫu mà thôi.” Anh vỗ vỗ cánh tay Cảnh Lâm, “Chàng trai trẻ, khó có thể tin được, đây là một cơ hội tốt, cậu phải nắm chắc.”

Cảnh Lâm đáp: “Vẫn đang cố gắng.”

Giờ Ngụy Chân có muốn trở lại hiệp hội Tu Chân trong thủ đô đã là điều không thể, hiện anh cũng chỉ có thể dựa vào việc lúc trước trợ giúp huyện nhỏ này mà ở lại dưỡng lão thôi. Tuy bây giờ anh chỉ là người thường, nhưng Thi Lỗi cũng không coi thường anh, đem một ít nghiên cứu mà căn cứ âm thầm làm nói hết với anh, hi vọng được chỉ điểm một hai. Ngụy Chân biết liền khoát tay nói, năng lực Cảnh Lâm không cần một người như anh đi chỉ chỉ chỏ chỏ, bảo Thi Lỗi yên tâm làm theo Cảnh Lâm là được, bản tính Cảnh Lâm chân thành, chỉ cần không có ý nghĩ không đứng đắn với cậu ấy, có cậu ấy ra tay giúp đỡ, thì chắc chắn có tốt mà không có thiệt.

Thi Lỗi nghe vậy miệng nói phải, trong lòng càng thêm kiên định. Lần này đưa theo lễ vật liền khá quý trọng, đều là dược liệu tốt nhất, đồng thời còn đưa năm phòng ở trong huyện cho bọn cậu, về sau mấy người Cảnh Lâm có muốn làm việc trên huyện, cũng có điểm dừng chân nghỉ ngơi, không cần lo trời tối phải trở về.

Vợ chồng Thôi Lệ Châu mang theo lễ vật là một bộ cửa hàng trên huyện, ở vị trí trung tâm huyện, về sau hai đôi trẻ cho dù tự mình mở tiệm hay cho người khác thuê, đều sẽ có một khoản thu nhập tốt, Thôi Lệ Châu còn đưa vài thứ sáng lấp lánh cho những biến dị thú trong nhà Cảnh Lâm, tỷ như viên bi trong suốt, các loại trang sức châu báu.

Cha con nhà họ Hạng đưa lễ vật khá thực dụng, đưa Cảnh Lâm vài loại phiếu giảm giá, về sau bọn họ đặt trao đổi giấy từ xưởng, có thể lấy với giá rẻ hơn nhiều, tiền thuê đội hộ vệ của căn cứ giúp bảo vệ vật tư vân vân cũng là giá thấp nhất, gần đây huyện còn đang chuẩn bị mở những nhà xưởng khác, phiếu giảm giá sau có thể sử dụng đến, đều cho.

Quà Long Chương đưa đương nhiên là bùn đen tốt nhất, dùng lọ gốm khá sang trọng để đựng, mặt trên còn thắt một cái nơ con bướm đỏ thẫm, dán tờ giấy chữ song hỷ bị cắt đến xiêu xiêu vẹo vẹo, hẳn là tác phẩm của chính cậu ta, còn có một vài hạt giống thực vật biến dị của gia đình cậu ta nữa.

Mấy người Tào Tam Gia đưa quà đều là con mồi bọn họ bắt được trong núi.

Quan Song Song cũng tới, trước cô bé có việc lên huyện, vừa vặn nghe tới chuyện của Cảnh Lâm và Nghiêm Phi, mang theo một túi lá trà lớn tới, đồng thời còn đưa Cảnh Lâm một cây trà biến dị vừa mọc ra chưa được bao lâu, được cô bé đào tạo từ rất sớm trước đó, cũng mang tính chất tượng trưng mà thắt một cái dây đỏ lên.

Cảnh Lâm và Nghiêm Phi đương nhiên rất hoan nghênh cô nàng, cô nàng này rất khôn khéo, tâm tính cũng không tệ, là người có thể quan hệ tốt, trước bởi vì không biết nhà cô nàng ở đâu cho nên mới không thông báo.

Khách mời nên tới đều tới cả rồi, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi thừa dịp mọi người tề tựu lần này, cùng mấy nhân viên chủ chốt của căn cứ, thương lượng công việc hợp tác sau đó: mở rộng đất trồng trọt cây lương thực biến dị, gieo trồng biến dị thực vật quý giá hơn vân vân.

Trước Thi Lỗi đổi được chút hạt giống lúa nước từ Mã Nhân Thiện, một phần là lúa lai, một phần là lúa thuần chủng do thôn dân dày công lưu lại. Lúa lai đã trồng trọt một lần, loại này hạt giống lưu lại đem đi trồng trọt sẽ không thu được kết quả lý tưởng, lúa nước thuần chủng thì khác, Thi Lỗi hy vọng Cảnh Lâm có thể trợ giúp bọn họ đào tạo ra lúa nước thuần chủng, bọn họ đã không kịp đợi đến năm sau trồng tiếp nữa rồi. Còn có một vài trận phù trận pháp, bây giờ huyện thành đang dần mở rộng địa bàn ra, thật nhiều địa phương đều cần bố trí, hy vọng Cảnh Lâm dành chút thời gian hỗ trợ.

Cảnh Lâm biểu thị những chuyện này chờ lễ cưới xong xuôi sẽ có thời gian.

Sau đó Thi Lỗi càng đánh chủ ý tới cà chua nhà Cảnh Lâm, còn có lá trà Quan Song Song lấy ra nữa, mấy ngày chăm sóc Ngụy Chân đó, điểm tốt của hai thứ đồ này hắn cũng được cảm thụ qua. Hy vọng có thể trồng trọt ở huyện.

Chuyện này Cảnh Lâm suy nghĩ một chút liền đáp ứng, chỉ là nói cho hắn biết, tại thời điểm còn tồn tại vấn đề ấm no của dân chúng huyện thành, thì không thích hợp tiêu tốn quá nhiều tinh lực đi trồng trọt lượng lớn, ngược lại vấn đề nước uống của huyện thành vẫn rất nan giải, lần này cậu mang rễ băng về, vừa vặn để cho Thi Lỗi chọn một mảnh đất để cậu bố trí Hàn Băng trận, giải quyết vấn đề nước uống cho huyện thành trước đã. Về phần cây bánh ngọt cậu mang về, chuyện này cậu cũng sẽ nghĩ biện pháp xem có thể đào tạo ra hay không, có cây này, chuyện ấm no của dân chúng cũng không phải buồn phiền rồi. Quan trọng nhất là, người chăm sóc hai loại cây trồng này, nhất định phải đưa tới cho cậu xem qua mới được, Hàn Băng trận hung hăng, người bình thường đi vào chính là chết, nhất định phải tuyển chọn cẩn thận.

Cây trà của Quan Song Song, cây non cô nàng mới bồi dưỡng ra cũng không nhiều, tổng cộng có tám, hiện trong nhà còn lại bảy cây, cô nàng biểu thị có thể cho Thi Lỗi năm cây, về sau còn có thể tiếp tục cung cấp. Thi Lỗi bày tỏ không thành vấn đề, cũng nói những chi tiết nhỏ hợp tác đôi bên sau đó lại thương lượng, nhưng trước tiên sẽ đưa một bộ nhà ở cùng cửa hàng cho Quan Song Song.

Quan Song Song rất vừa lòng.

Chờ bọn cậu bàn bạc xong, tiệc cưới cũng sắp bắt đầu rồi.

Trước khi ăn cỗ có một nghi thức song phương mời trà nhận người thân. Nghi thức nơi này khá đơn giản, Cảnh Lâm nhận Triệu Thừa Hoài cùng Chu Ngọc là cha mẹ nuôi, đổi xưng hô gọi Nghiêm Nhuệ Phong và Chu Phỉ Phỉ là cha mẹ, từ nay về sau, ba gia đình bọn cậu, như người một nhà.

Thức ăn trên bàn được chuẩn bị rất phong phú, vài loại như thịt nướng, kho, thịt nguội, hầm canh, còn có thịt thủ lợn có trong các tiệc cưới địa phương nữa, cùng với cá hấp, kho, nhúng mà Tiểu Hắc Long đặc biệt khổ cực đi bắt, những thứ này đều là món ăn mặn, tuy rất hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng cuối cùng thì cải thìa vẫn được ưu ái nhất, luộc có, xào thịt có, thêm cả rau trộn nữa. (còn có cả món chém gió nữa: | đoạn này chém đấy, lười không tìm cách chế biến món ăn haha)

Nếu là trước đây, một bàn thức ăn này liền đủ người đến dự ăn no, nhưng cân nhắc đến bây giờ điều kiện không đủ đầy, trưởng bối trong nhà còn cố ý bận bịu mấy ngày liền xát thêm nhiều gạo hơn, đều là gạo đời hai mới thu hoạch, nấu một nồi cơm tẻ lớn, không những thế, còn dùng bột mì mài từ hạt lúa mì đời hai, hấp rất nhiều bánh bao, đầy đủ cho mọi người đang ngồi đây ăn no.

Tay nghề đầu bếp Tạ Văn không tồi, mấy người Cảnh Lâm cầm một ít rượu trước thu thập được ra chiêu đãi, một bữa cơm chén ly qua lại liên tục, chủ và khách đều vui vẻ.

Sau khi ăn xong, người lớn đem mấy bộ bài tây, mạt chược thu thập được từ đám trẻ, cùng rủ mọi người làm vài ván.

Mấy người Thi Lỗi khá bận rộn, cơm trưa xong liền cáo từ.

Cơm tối bắt đầu tương đối sớm, sau khi ăn xong người trong thôn nhận quà đáp lễ của mấy người Cảnh Lâm, hài lòng về nhà.

Kỳ thực, mới vừa ăn cơm tối xong, không ít người trên mặt có chút kỳ quặc, dựa theo tập tục, sau cơm tối là nháo động phòng, chỉ là đôi uyên ương này đặc thù, hai tên con trai bảo bọn họ náo làm sao chứ? May mà mấy người Cảnh Lâm sớm cân nhắc tới vấn đề này, nên bắt đầu ăn tối sớm và tặng lễ đuổi về rồi.

Đáp lễ chính là đậu phộng mấy ngày trước ba nhà Cảnh Lâm thu hoạch được, nhuộm đỏ cho mỗi nhà một ít, hiện tại cũng chẳng bỏ được ra thứ gì tốt hơn. Tạ Văn cùng Tạ Thư bận bịu cả ngày, đêm đó Cảnh Lâm sắp xếp cho nhà bọn họ nghỉ ngơi trong thôn, còn đưa đồ đáp lễ nữa.

Ngoại trừ đậu phộng đỏ ra, Cảnh Lâm còn đưa cho bọn họ một ít gạo cùng lúa mì, rau dưa cũng đưa không ít.

Anh em họ Tạ vốn cảm tạ đôi trai trẻ Cảnh Lâm lâu như vậy tới nay vẫn trợ giúp nhà bọn họ, không muốn thu quà đáp lễ, thế nhưng lại không từ chối được, cuối cùng vẫn vui vẻ nhận. Những người trong thôn mời tới giúp đỡ kia, Cảnh Lâm không cho họ quá hai thứ, thế nhưng số lượng lại không thiếu.

Chờ bận xong, trời cũng vừa mới tối, sau đó bọn cậu vì vừa cưới hỏi, nên bị người nhà giục về.

Chu Ngọc nói: “Nhạc Nhạc đêm nay liền ngủ cùng hai bác, những đứa nhỏ khác trong nhà, cô đã gọi toàn bộ bọn chúng tới nhà cô rồi.”

Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, ban ngày cậu Chí Văn đã nói với bé, nói ngày hôm nay hai cậu kết hôn, vì thế đêm nay bé không được trở về quấy rối bọn họ. Còn tại vì sao, cậu Chí Văn chỉ bảo trẻ nhỏ không nên hỏi nhiều a, chờ bé lớn rồi liền biết, thế nên bé rất muốn nhanh lớn lên một chút a.

Chu Phỉ Phỉ ở bên cạnh gật đầu: “Đúng thế đúng thế.”

Nghiêm Lộ đứng một bên yên lặng cười, Triệu Chí Văn quay về phía hai người bọn cậu nháy mắt một cái, Triệu Thừa Hoài cùng Nghiêm Nhuệ Phong lúng túng giả làm cọc gỗ đứng bên cạnh.

Cảnh Lâm và Nghiêm Phi nhìn lẫn nhau, đều có chút dở khóc dở cười, kỳ thực nên làm gì hai người bọn cậu đã sớm làm. Trưởng bối nói như vậy, ngược lại khiến cả hai mắc cỡ.

Cuối cùng cả hai tại ánh mắt đầy ý tứ sâu xa của đám người đang nhìn theo, mặt đỏ tai hồng đi về nhà Cảnh Lâm.

Hai người về tới nhà, chờ lúc đứng trong phòng khách, mới phục hồi lại tinh thần, sau đó không hẹn mà cùng cười ha ha.

Cuối cùng cũng cười xong, Nghiêm Phi ôm lấy Cảnh Lâm, hai người tựa trán vào nhau, hô hấp đôi bên đan quyện.

Nghiêm Phi hôn một cái lên đôi môi cậu, nói: “Tân hôn hạnh phúc, người yêu của anh.”

Cảnh Lâm híp mắt cười: “Tân hôn hạnh phúc, người yêu của em.”

Đêm tân hôn, hai người tình nồng, thêm nữa trong nhà hiếm có được không còn ai khác, rốt cuộc có thể triệt để mà phóng túng một lần, động tĩnh so với thường ngày lớn hơn rất nhiều, thẳng tới rất khuya mới yên tĩnh lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện