Cũng không phải cầm toàn bộ số vật tư đi đổi muối ăn, mỗi người còn để lại một ít, tại thời điểm những người bản địa đó bận rộn, người của huyện thành cũng không nhàn rỗi, từng người phân tán ra đi tìm món đồ mình muốn trao đổi, Long Chương lại kêu Giun Bảo Bảo lén lút chui vào lòng đất tìm kiếm bùn đen, đoạn đường này lượng bùn đen Giun Bảo Bảo sưu tập được không thiếu, đều bị Long Chương cất giữ.
Mấy người Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi, đi tới ngọn núi Bạch Ưng mà bà lão lần trước nhắc tới kia.
Núi Bạch Ưng cách căn cứ Tây Nam không xa, bên dưới ngọn núi có một cái hồ rất lớn, trước là địa phương du ngoạn ngắm cảnh, hiện tại toàn bộ đều đóng băng lại. Mấy người Cảnh Lâm đi bộ trên mặt hồ, trực tiếp đi ngang qua nó đi tới chân núi phía đối diện. Sau khi đến nơi, thì nhìn thấy không ít người đang đào bới, từ trong hốc kéo ra một đống lại một đống rễ băng. Loại rễ băng này, một khi gặp nóng sẽ trực tiếp hóa thành nước, xem như là đặc sản thành phố L, nếu là những người khác thì hết cách rồi, nhưng Cảnh Lâm có Hàn Băng trận lại có thể mang một ít về trồng, thứ này chỉ cần được chôn dưới băng, là một đoạn rễ nhỏ thôi, vẫn có thể sinh trưởng thành cành thành nhánh bình thường, dễ nuôi cực kỳ, đem nó làm thành đồ uống lạnh, so với trực tiếp đóng băng còn thuận tiện hơn.
Bởi vì ở thành phố L, rễ băng cũng không thể ăn no, hiện tại tác dụng lớn nhất là để thay nước uống, mà lại còn bởi vì rễ băng số lượng rất nhiều, sinh trưởng nhanh, nên căn cứ cũng không hạn chế các cư dân tìm kiếm rễ băng, ai muốn thì có thể tự đi đào.
Ở dưới chân núi, có thương nhân cho thuê công cụ đào bới. Mấy người Cảnh Lâm thuê một cái, trực tiếp giao cho Triệu Chí Văn. So với người khác đập xuống một cái chỉ để lại một vết, thì Triệu Chí Văn đập xuống trực tiếp tạo thành cái hố, không mấy phát, liền đào được một khoảnh rộng, lộ ra rễ băng sinh trưởng bên dưới. Khắp nơi là rễ băng óng ánh long lanh xen kẽ vào nhau, rất đẹp.
Triệu Chí Văn kéo rễ băng lên, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi liền cho rễ băng vào trong túi đựng, không được một lúc, liền đựng tràn đầy một túi rễ băng, đem công cụ trả lại cho thương nhân, mấy người vỗ vỗ tay hướng về một phương hướng khác mà đi, tốc độ quá nhanh, người ngoài nhìn được cảm thấy khó mà tin nổi, hâm mộ không thôi.
Còn loại bánh ngọt mà Cảnh Lâm cần kia, kỳ thực là phấn trắng của một loại cây biến dị. Loại phấn cây trắng này, dày chừng hai cm, chúng nó bao bọc cành cây của cây biến dị lại, như kiểu cây biến dị được mặc một tầng quần áo trắng vậy, mọi người chỉ cần dùng dao cắt nó đi, là có thể trực tiếp ăn. Chỉ cần loại cây biến dị đó không chết, thì phấn trắng sẽ vẫn còn, hơn nữa cũng như rễ băng, tốc độ phát triển quá nhanh, ngày hôm nay cắt xuống, không mấy ngày lại có một tầng phấn trắng mới, đồng dạng chỉ thích hợp sinh trưởng trong hoàn cảnh băng thiên tuyết địa, có điều bởi vì nó có thể nhồi đầy bụng, nên giá cả đắt hơn rễ băng một chút, thành phố L rất ít người chết đói, cơ bản đều nhờ công lao của nó.
Núi Bạch Ưng có một khối diện tích rất lớn đều là loại cây biến dị này, người cắt bánh ngọt nhiều hơn rất nhiều so với bên đào rễ băng, nơi này được quản lý hẳn hoi, quy định số lượng mỗi người mỗi lần có thể cắt đi, nhưng mà Cảnh Lâm muốn mang đi, cũng chỉ có thể trao đổi một gốc cây. May là loại cây này tuy cành thô to như đùi của người trưởng thành, nhưng không quá cao, để một gốc lên trên xe bò, cũng vẫn có thể dễ dàng chở đi.
Cảnh Lâm tìm tới văn phòng quản lý, bên trong ngồi hai người, Cảnh Lâm hỏi có thể đổi một gốc về không. Một người trong số đó nhìn qua lớn tuổi hơn chút, nói: “Có thể a, cậu nói địa chỉ đi, trước trời tối tôi nhờ người đưa tới.”
Một người quản lý khác sức thuyết phục không đủ, khúm núm nhắc nhở: “Cây này không thể bán mà?”
Người lớn tuổi hơn nhịn không được lườm hắn một cái: “Thiếu một hai gốc có ai nhìn ra được, ngậm miệng mày lại.”
Người kia hơi co vai, ngậm miệng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Trong này có mờ ám, có điều đây không phải chuyện của mấy người Cảnh Lâm, hỏi thăm giá cả, cảm giác tới khoảng có thể tiếp thu, liền nói địa chỉ. Quả nhiên đợi tới lúc trời sắp tối, người này liền khiêng một thứ gì đó được quấn chặt lại bằng vải rách, bên trong chính là cây biến dị bánh ngọt mà Cảnh Lâm cần, rễ cây còn dính đầy bùn đất đấy, có bùn đen và Hàn Băng trận nữa, thì không lo cây chết được.
Người kia lấy được vật tư của mình hài lòng mà đi rồi, những người mà Ngũ Gia giới thiệu kia một lát sau cũng đem toàn bộ muối ăn đưa tới, hoàn toàn giống với số lượng mấy người Cảnh Lâm tính toán qua, nói rõ những người này thực sự đáng tin cậy. Chỗ tốt của bọn họ Cảnh Lâm đã sớm đưa, hàng đưa tới nơi những người đó đều rời đi.
Mỗi một ngày phải lưu lại thành phố L, là một ngày bị tiêu tốn. Đêm đó mọi người bắt đầu thu thập đệm chăn, ngày hôm sau thừa dịp sắc trời chưa sáng, lấy xe bò, xếp gọn muối ăn, chờ Đợi Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đưa cà chua cho Ngũ Gia, mọi người liền khởi hành, bước trên hành trình trở về nhà.
Sau chốc lát bọn cậu ra khỏi thành phố L, Tiểu Hắc Long liền nói cho Cảnh Lâm, phía sau bọn cậu đi theo vài nhóm người.
Tình huống như vậy, kỳ thực đều trong dự đoán của bọn cậu.
Số lượng đoàn xe vượt quá 100, là đội ngũ rất khổng lồ, tuy rằng vật tư trong xe không bại lộ trước mặt người khác, nhưng người thông minh thông qua vết xa là có thể nhìn ra một hai, bọn cậu cùng ngày tiến vào căn cứ, đã bị những kẻ có tâm nhìn trong mắt, một vài động tác âm thầm mà người Ngũ Gia giới thiệu, rất có khả năng vẫn bị người khác thấy được, sở dĩ không báo, vì muốn đánh cướp.
Trong thành phố L cấm đánh nhau, cướp đoạt các thứ, thời loạn lạc càng coi trọng quy chuẩn, người bị bắt được sẽ bị xử phạt rất nặng, ở trong căn cứ đều rất ngoan ngoãn, nhưng sau khi ra khỏi thành phố thì sẽ không như vậy, bởi vì đã thuộc phạm vi ngoài căn cứ quản lý, thế nên bất kể là cướp đoạt hay giết người, căn cứ đều không quan tâm.
Làm kẻ mạnh trong đoàn người, mấy người Cảnh Lâm đi ở cuối đội ngũ. Cậu để Tiểu Hắc Long giám thị những kẻ kia, trước khi đối phương có động tác thì thông báo cho cậu, cậu sẽ thông tri tin tức cho người phía trước, cứ thế truyền nhau.
Đến lúc mấy người kia không nhịn được nữa, Cảnh Lâm thổi to cái còi đeo trên cổ. Một tiếng còi này, khi bị cậu thổi lên, liền đại diện cho chuyện lập tức chiến đấu.
Quả nhiên, tiếng còi vừa mới vang, tại thời điểm nhóm người kia vừa mới xông tới, đoàn người bên này, tất cả đã nhảy xuống xe, trong tay cầm vũ khí, rất nhanh tụ họp với những người bên cạnh, mà những con bò kia, đều thành thật đứng im tại chỗ.
Nhóm người đó không nghĩ tới bọn cậu có động tác nhanh như vậy, tuy sửng sốt một chút, nhưng không chần chờ chút nào, vẫn như cũ vọt tới chỗ bọn cậu.
Người trong đoàn xe ít nhiều đều là lần đầu thực chiến, tuy tinh thần hơi căng thẳng, nhưng trải qua huấn luyện cùng phối hợp cường độ cao như vậy ở huyện thành, thân thể đã tạo thành phản xạ có điều kiện rồi, khi thấy đao vung đến trước mặt, không chút nghĩ ngợi liền làm ra phản ứng chính xác nhất.
Cảnh Lâm xốc lên mành xe của mình, để Nhạc Nhạc ngồi ở đầu xe, mặt nhìn về phía phương hướng chiến đấu, nói với bé: “Nhạc Nhạc, con xem.”
Nhạc Nhạc ôm Quạc Quạc, rất yên tĩnh mà gật gật đầu với cậu mình, sau đó ánh mắt đuổi theo bóng dáng cậu chiến đấu.
Cảnh tượng như vậy không phải lần đầu tiên. Ký ức lúc trước nửa đêm trong nhà bị kẻ khác xông vào Nhạc Nhạc đến nay còn nhớ, lúc đi trên đường tới đây mọi người gặp phải vài lần lưu dân cướp đoạt, Cảnh Lâm vẫn sẽ để Nhạc Nhạc quan sát như vậy. Bé quá nhỏ, thân thủ có thể nhanh nhẹn hơn người trưởng thành, nhưng sức lực của bé còn chưa đủ, độ can đảm hiện tại cũng chưa đạt tới. Cảnh Lâm để bé quan sát, là muốn bé làm quen với tận thế – nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chém giết. Bởi vì có những tình huống phát sinh trước đó làm ví dụ, lần đầu tiên nhìn cảnh tượng này, đôi mắt Nhạc Nhạc nổi lên sương mù, sau đó có chút bất an, lần thứ hai quan sát, thì vẻ mặt bé còn vương chút căng thẳng, nhưng đều là vì lo lắng cho người nhà. Đến hiện tại, vẻ mặt bé đã cực kỳ bình tĩnh, đồng thời nhờ mấy đợt chiến đấu trong chuyến đi, mà bé rất có niềm tin với năng lực của cậu bé, thời điểm quan sát còn có thể đặt tình huống đó lên bản thân, đối phương từ một hướng khác lấy đao chém bé thì bé phải làm ra phản ứng như thế nào.
Trong đoàn xe có người bị thương, nhưng bên đối phương bị thương càng nhiều hơn, mấy người Cảnh Lâm bên này dù sao đã trải qua hệ thống rèn luyện của Khúc Chính Siêu – một quân nhân a, cùng những tổ chức tạp nham này so sánh là hoàn toàn khác biệt.
Mà mấy nhóm người cũng muốn kiếm lợi cùng đi theo tới kia, có đã lấy lại tinh thần biết bản thân đánh giá thấp thực lực đối phương mà bắt đầu rút lui, có chưa từ bỏ ý định, lục tục gia nhập chiến đấu, muốn dựa vào nhân số để nghiền ép mấy người Cảnh Lâm, phân chia số muối ăn.
Biến dị thú của đoàn xe, cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người, muốn gia nhập chiến đấu.
“Bọn họ thế nhưng có nhiều biến dị thú như vậy.” Một kẻ nhỏ con trong số đó chỉ vào Meo Meo cùng Tam Hoa hình thể to như con hổ mà lớn tiếng nói, thanh âm cực kỳ hưng phấn.
Hiện tại biến dị thú rất đáng giá, biến dị thú sinh sống trong căn cứ đều đã đăng ký rồi, chỉ cần bản thân trông coi cẩn thận không để kẻ khác âm thầm bắt giết chết, thì độ an toàn rất cao. Mấy người Cảnh Lâm tiến vào căn cứ, toàn bộ biến dị thú đều ở trên xe, thời điểm dừng chân cũng là cẩn thận từng li từng tí che dấu, không để chúng nó lộ diện một lần nào cả.
Năng lực chiến đấu của hội biến dị thú rất cao, người bình thường nếu ngay lập tức nhìn thấy nhiều biến dị thú như vậy, hẳn là sẽ sợ hãi đến run chân, nhưng trong mắt những kẻ này, biến dị thú không phải là động vật, mà là đồ đạc, là một đoạn thời gian sinh hoạt trong an nhàn hưởng thụ tại tương lai.
Trong mắt bọn chúng tràn đầy sự tham lam tàn nhẫn, đều bị người của đoàn xe nhìn thấy được, đặc biệt là Cảnh Lâm – luôn coi những biến dị thú nhà mình là thân nhân, trong lòng cực kỳ tức giận, thế nhưng trên khuôn mặt lại đều là cười khẩy.
Quả thực, một đám điếc không sợ súng! Vừa chui ra khỏi xe bò, Tố Trinh đã bị lạnh đến mức rít lên một tiếng, mất hứng giật giật đuôi, Nhạc Nhạc vội vàng tháo xuống khăn quàng cổ của mình quấn lên cổ nó, miễn cưỡng thắt cái nút, cổ của mình thì lạnh ơi là lạnh, đành dùng một cánh Quạc Quạc bao cơ thể lại.
Tố Trinh đeo khăn quàng cổ của Nhạc Nhạc, liếc mắt nhìn những kẻ xa lạ đang quấy rối mình làm biếng trong Noãn Khí trận, hừ lạnh một cái biểu thị nó cực kỳ tức giận a.
Ộp Ộp cũng biểu thị nó rất cáu nha, nơi này quá lạnh nó cực kỳ cực kỳ không muốn động đậy chút nào, Ộp Ộp kêu chỉ có thể tốc chiến tốc thắng thôi —— từ khi bị Cảnh Lâm nhốt lại trong nhà, Ộp Ộp theo Nhạc Nhạc trái lại học tập được không ít, hiện tại thành ngữ vân vân sử dụng rất điêu luyện rồi, tuy ếch ngữ của nó chỉ có mấy đứa Tố Trinh cùng Nhạc Nhạc có thể nghe hiểu……
Hai đứa nhảy xuống xe, lưỡi dài của Ộp Ộp phóng ra ngoài, kéo lại chính là một người. Tố Trinh vụt một cái chui vào đoàn người, đuôi to vung lên mấy kẻ liền bị đánh bay, tư thế kia, quả thực đại sát tứ phương a, thậm chí một cái đuôi kéo về nó cũng có thể trực tiếp đập chết kẻ đang sáng quắc hai mắt cầm theo đao xông về phía nó.
Tố Trinh không sát sinh là một chuyện, nhưng trên con đường tu luyện của mình, nó không sát sinh là chỉ không giết những sinh mệnh vô tội mà thôi, không tới gây chuyện với nó thì ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt, còn như mấy kẻ này muốn bắt nó lột da thể hiện luôn bằng hành động như thế, thì không giết không được.
Tông Tông ở lại cạnh Nhạc Nhạc vừa nhảy vừa kêu, cổ vũ cho chị Tố Trinh, một thân lông đỏ của nó đã sắp dài đủ rồi, vừa bóng lại vừa bông bông, như một quả cầu lửa, Tông Tông từng gầy đến mức chả có mấy sợi lông, hiện tại đã trổ mã thành một cô bé cực kỳ xinh đẹp, tùy tiện đi ra ngoài, đều có thể khiến một đám hồ ly đực điên đảo.
Tiểu Hắc Long thì lại tận lực giúp giảm thiểu khả năng người đoàn xe bị thương, bóng dáng của nó cực nhanh chạy xuyên trong đám người, coi bản thân tựa như dây thừng quấn chặt hai chân kẻ có sức chiến đấu tốt hơn, sau khi khiến chúng ngã xuống, lại dùng cái đuôi của mình bộp bộp bộp đánh vào mặt đối phương, chờ tới khi bị đánh ngất xỉu lại đổi một mục tiêu mới.
Vì thế rất nhanh, đối phương vừa mới đầu số người nhiều gấp đôi bọn cậu, nhưng nhờ sự cố gắng của đoàn xe, nhân số đối phương không ngừng giảm thấp, đợi đến cuối cùng, hai mươi mấy kẻ mắt thấy hoàn toàn không đánh lại được, bỏ mặc đồng đội chạy thoát thân.
Những kẻ còn lại hoặc đã chết hoặc bị thương, nằm im tại chỗ kêu rên.
Trời lạnh như thế, không cần mấy người Cảnh Lâm làm gì thêm, vết thương của những kẻ này bại lộ trong không khí lạnh lẽo một lúc thôi, toàn bộ chỗ bị thương đã bị đông cứng hoại tử rồi. Người đoàn xe chỉ có một bộ phận nhỏ bị thương nhẹ, lên xe bò nghỉ ngơi trong Noãn Khí trận, để đồng bạn hỗ trợ băng bó là xong.
Lúc trước huấn luyện cũng không chỉ nhằm vào mỗi phương diện thể năng, vũ lực, vài nhân viên y tế trong đội ngũ, còn dạy mọi người những phương pháp chữa bệnh cơ bản nhất, tỷ như băng bó vết thương, Triệu Thiểu Kiền còn mang theo cây thuốc cầm máu thông thường nhất, cây thuốc giảm đau các thứ đi, dạy mọi người cách phân biệt sử dụng, để phòng ngừa vạn nhất.
Tố Trinh và Ộp Ộp sau khi lên xe, thân thể hai đứa cực kỳ lạnh, Cảnh Lâm giúp lau đi vết máu trên người hai đứa, Tông Tông liền nhảy tới bên người Tố Trinh, chui vào trong mà nằm xuống, dùng chính thân thể như lò lửa của mình giúp Tố Trinh mau chóng ấm áp hơn.
Quạc Quạc thì lại cực kỳ ghét bỏ mà giương ra cái cánh còn lại trùm lên trên người Ộp Ộp, liếc mắt nhìn Ộp Ộp ngồi xổm dưới cái cánh màu trắng của mình, quay về phía Nhạc Nhạc đắc ý kêu một câu: Xem lông vũ màu trắng của ta giúp tên gia hỏa xấu xí nè xinh đẹp lên mấy phân đấy.
Đoàn xe tiếp tục xuất phát, không bị băng tuyết ảnh hưởng, lại có đồng bạn chăm sóc cẩn thận, người bị thương không mấy ngày lại nhảy nhót tưng bừng rồi. Trên đường sau khi mọi người cẩn cẩn thận thận đi qua ngọn núi kia, lại tốn mười mấy ngày nữa, đến một buổi trưa nào đó thì đi qua thôn nhỏ trước đó.
Sau khi người trong thôn được bọn cậu nhờ Lỗ Duẫn hỗ trợ, thì thôn này liền chân chính trở thành thôn trống, hơn một tháng trôi qua, nơi này đã không còn sạch sẽ như trước nữa, tro bụi, mạng nhện, phân các loại động vật không biết tên, bừa bãi khắp chốn.
Đoàn xe dừng chân ở đây một ngày, Khúc Chính Siêu cùng mấy người Cảnh Lâm trực tiếp đi tới chỗ quặng xanh, nơi đó đã được canh chừng bởi người của Lỗ Duẫn, từ thật xa thấy có người lạ tiến tới, một người trong đó liền giơ lên súng lục trong tay, nhắc nhở bọn cậu mau chóng rời khỏi nơi này, nếu đi thêm một bước nữa lập tức nổ súng.
Có điều rất nhanh đã bị người ngăn lại, người kia trùng hợp là nam nhân thô kệch từng gặp một lần trước đây, bị tiểu thư họ Âu đánh cho một roi đó.
Nam nhân thô kệch hiển nhiên biết bọn cậu.
Mấy người Cảnh Lâm không muốn tới căn cứ, liền nói cho anh ta, nhờ anh ta nói một tiếng với Lỗ Duãn, thông báo với mấy người được sắp xếp ở vào căn cứ trước kia, ai muốn theo bọn cậu rời đi thì thu thập xong xuôi trong một buổi tối, ngày hôm sau đi cùng những người khai quặng ra đến thôn bên kia hội hợp là được.
Lúc trước có không ít người nói muốn cùng rời đi, nhưng ngày hôm sau tới được, cũng chỉ có sáu người, hai gia đình, cậu bé từng được Cảnh Lâm giúp tắm rửa cũng ở trong số đó, đang ngại ngùng kéo tay người lớn nở nụ cười với cậu.
Dựa vào vật tư mấy người Cảnh Lâm đưa, những người được cứu ở trong căn cứ đã dưỡng thân thể của mình tốt hơn, bởi vì bọn họ đều chiếm được quyền cư ngụ của cư dân, lại còn vốn là người bản địa, được hưởng thụ tất cả các điều kiện ưu đãi, cho nên phần lớn người đều dự định ở lại, dù cho lúc trước khi bọn họ bị bắt đều nghĩ phải đi tới nơi khác. Nhưng mà một đoạn thời gian giam cầm đã mài đi tất cả dũng khí của bọn họ, đối với bọn họ mà nói, bên ngoài cực kỳ nguy hiểm, bọn họ không dám mạo hiểm nữa, kể cả đi theo một đoàn xe cực kỳ mạnh mẽ bọn họ cũng thiếu đi một phân dũng khí này, huống chi là rời đi nơi này, cũng đại biểu cho việc phải một lần nữa tự mình xây dựng lại từ đầu, thích nghi hoàn cảnh sinh hoạt mới, đối với bọn họ mà nói là cực kỳ không yên ổn.
Khúc Chính Siêu là phụ tá đắc lực của Thi Lỗi, chỉ nói một câu với sáu người này: “Mọi người sẽ không phải hối hận với quyết định ngày hôm nay.”
Người hai nhà này không có xe bò, bọn họ chuẩn bị một chiếc xe đạp song song đã được cải tạo, hai đầu xe là hai chiếc xe đạp để song song, đằng sau là thùng xe, để lên vật tư chở được cả người nữa, hai người cùng đạp xe sẽ không quá mệt.
Có điều vật tư của hai nhà không nhiều, nếu chia ra đoàn xe hoàn toàn có thể chở hộ cho, vì thế cuối cùng trong thùng xe chỉ còn bốn người nhà thôi.
Dọc đường, Cảnh Lâm sẽ không gạt hai nhà này chuyện bố trí Noãn Khí trận cũng Mưa To Như Trút trận. Mỗi lần cậu bày trận xong, đều sẽ khiến người hai nhà đó liên tục thán phục, trực tiếp gọi Cảnh Lâm là Thiên Sư giáng thế, Cảnh Lâm nghe xong lập tức đen mặt lại, những người khác lại cười ha ha, cảm thấy bọn họ nói không sai.
Về sau, hai nhà này có xưng hô cũng chỉ gọi Cảnh Lâm là Thiên Sư thôi, mỗi lần khiến Cảnh Lâm lúng túng không ngớt, nhưng cậu khuyên bảo như thế nào có chết đối phương cũng không chịu thay đổi, ngược lại còn kéo theo những người khác trong đoàn xe học tập, về sau người gọi cậu như thế càng ngày càng nhiều, Cảnh Lâm nghe riết thành quen, đối với danh xưng đó liền triệt để miễn dịch.
Cậu bé Chu Chu kia, mặc kệ lúc nào nhìn thấy Cảnh Lâm, đôi mắt đều sáng lấp lánh, chú cao cao này lúc trước tắm rửa dịu dàng cho mình như thế, mình cực kỳ thích chú này nhé, bây giờ còn thêm vào hai chữ sùng bái nữa.
Cảnh Lâm luôn bị Chu Chu dùng ánh mắt sùng bái nhìn chăm chăm như thế, khiến Nghiêm Phi thấy buồn cười không thôi, nói thẳng đây là đệ cuồng số một của cậu, dọc đường một lần Cảnh Lâm đang rảnh rỗi vẽ bùa, bỗng tâm huyết dâng trào, lấy ra giấy bút vẽ bùa mang theo bên người, dậy Chu Chu một loại bùa công kích cấp thấp, để thử xem sao.
Không nghĩ tới trái lại cậu bé này thiên tư không tệ, chỉ mấy lần luyện tập phù pháp trong thùng xe lại có thể khiến cậu bé một lần là vẽ thành công lá bùa, chất lượng linh lực ẩn chứa trên bùa tuy không bằng cậu, nhưng tốt xấu phù pháp không bị tán loạn, có thể sử dụng.
“Cháu rất giỏi.” Cảnh Lâm xoa xoa đầu Chu Chu, đưa lá bùa công kích kia cho bé. Hiện tại cậu đã rất ít khi vẽ bùa lên giấy, vừa do phẩm chất lá bùa không đủ, chỉ có thể chịu được linh lực của phù pháp cấp thấp, thứ hai do số lượng lá bùa cũng không nhiều, hiện tại cậu không biết đi nơi nào mới lấy được những giấy bùa vàng này nữa.
Chu Chu cực cao hứng cầm lá bùa mình vẽ mang về cho người nhà xem, mẹ cậu bé đã mất, trong nhà còn lại cha và bà nội, mà gia đình khác, là con trai, mẹ cùng bà, hai nhà này có quan hệ tốt mấy thập niên rồi, lúc trước cùng nhau trốn đi, cùng nhau chịu khổ, hiện tại nghiễm nhiên chân chính trở thành gia nhân thân mật.
Hai bà của hai nhà rất cao hứng, nhìn về phía Thiên Sư thần thông quảng đại của bọn họ, nước mắt nhòe khóe mi. Hai bà định mặt dày xin Thiên Sư dạy cháu trai của mình vẽ bùa, có bản lĩnh này, về sau cháu trai lớn lên mới có được sinh hoạt tốt nhất, nhưng cũng chỉ là ý định mà thôi, vẫn chưa dám mở miệng.
Vạn nhất Thiên Sư không muốn thu đồ đệ, vậy thì mở miệng cầu xin trái lại là làm khó dễ ngài. Cũng chỉ có thể vuốt đầu cháu trai, trong thâm tâm chờ mong về sau cháu thân cận nhiều hơn với Thiên Sư, có thể có vận may không ngờ.
Cảnh Lâm đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, Chu Chu đi rồi cậu vẫn tiếp tục vẽ bùa.
Đoàn xe càng gần tới nhà, tâm tình của mọi người càng thêm nhảy nhót, đều khẩn cầu cứ thuận lợi như vậy trực tiếp về đến nhà thì thực tốt.
Nhưng mà, càng hy vọng không phát sinh cái gì, lại càng có khả năng xảy ra.
Chiều hôm đó, bọn cậu đang đến gần chỗ giao giới tỉnh thành, chợt thấy trên đường đằng trước có một người đang chạy như bay về phía này, trên thân thể người nọ tràn đầy vết máu, quần áo rách nát, tuy tốc độ cực nhanh, thế nhưng thân hình lảo đảo, một tay bịt bụng, nơi đó có một khoảng đỏ như máu, máu thành dòng tràn qua kẽ tay anh ta rơi xuống.
Bởi vì Cảnh Lâm đi phía cuối, nên lúc phát hiện ra thì người kia đã ở rất gần rồi, cậu đứng trên xe nhìn xem, liếc mắt liền thấy khuôn mặt quen thuộc của đối phương, kinh ngạc thốt lên: “Ngụy Chân?!”
Trên mặt người kia có rất nhiều vết thương, vô cùng chật vật, nhưng mà khuôn mặt đó đúng là của Ngụy Chân thật.
Chân Ngụy Chân đạp lên Ngự Phong phu, thần thức đã gần như tan rã, chỉ liều mạng thúc giục bản thân chạy trốn đến phía trước, sau khi nghe được một thanh âm quen thuộc, anh nhất thời tỉnh lại trong cơn mê, sau đó nhìn thấy mấy người Cảnh Lâm.
Bước chân anh khựng một chút, bỗng nhiên tung một thứ về phía Cảnh Lâm, sau đó nói với cậu: “Đừng nói là các cậu đã gặp tôi.”
Sau đó xoay người chạy như bay về một ngã rẽ khác, để lại vết máu in đầy trên mặt đất.
Cảnh Lâm không biết Ngụy Chân dùng cách gì, lại khiến tốc độ nhanh như vậy, cậu đón lấy thứ kia chưa kịp hỏi đối phương xảy ra chuyện gì lại khiến bản thân chật vật như thế, thì Ngụy Chân đã biến mất khỏi tầm mắt cậu rồi.
Bên trong xe bò sau cậu, Nghiêm Phi thu hồi tầm mắt theo phương hướng Ngụy Chân biến mất, hỏi Cảnh Lâm: “Chúng ta đuổi theo hỏi thăm chứ?”
Chuyện Ngụy Chân gặp phải, cùng với câu nói anh ta vừa lưu lại kia, biểu thị khả năng rất lớn anh ta đang bị người truy sát, có thể làm anh ta bị thương nặng như thế thì kẻ đó đương nhiên cũng không phải tầm thường. Giờ khắc này Cảnh Lâm rất mâu thuẫn, cậu không muốn thấy chết lại không cứu, nhưng lại sợ liên lụy người thân.
Đang lúc cậu do dự, Triệu Chí Văn bỗng nhiên lên tiếng: “Đằng trước có người đuổi đến.”
Thứ mà Cảnh Lâm cầm trong tay lập tức bị quăng vào thùng xe.
Lời vừa dứt, một nhóm năm người xuất hiện trước mặt bọn cậu.
Trong những người này, có ba kẻ có trang phục gần như giống hệt của Ngụy Chân – lúc tư thái thanh nhàn, khí chất cao quý trước kia. Những người đó thu hồi tầm mắt nhìn đăm đăm xuống vết máu lưu lại, đánh giá người của đoàn xe một phen, một trong số đó lên tiếng hỏi bọn cậu: “Có gặp một người trẻ tuổi toàn thân đầy máu đi qua đây không?”
Thanh âm người hỏi đầy cáu kỉnh, vẻ mặt không kiên nhẫn, trong mắt chứa sự cao cao tại thượng, không chút nào để mắt tới người đoàn xe, phảng phất đứng hơn một bậc so với mọi người vậy.
Đoàn xe hoàn toàn yên tĩnh, tạm thời không ai nói gì, bởi vì bọn họ đều biết, lúc trước chủ động tới huyện giúp bọn họ diệt hoa, một người trong đó có Ngụy Chân, đối với bọn họ, Ngụy Chân là một trong những ân nhân đã trả lại cho quê hương một mảnh yên bình. Thật nhiều người trong đoàn xe, là đội viên lúc trước được bảo vệ mạng sống trong cái trận pháp ngọc thạch của Ngụy Chân.
Thế nhưng, cho dù bọn họ không nói, dựa trên vết máu đầy đất, những người đó cũng có thể biết con đường mà Ngụy Chân chạy trốn.
Cảnh Lâm thấy sắc mặt những kẻ kia âm trầm, tại trước lúc bọn họ nổi giận, mở miệng chỉ chỉ con đường mà Ngụy Chân biến mất: “Anh ta chạy trốn về phía đằng này.”
Kẻ kia hừ lạnh một tiếng, vội vã đi bắt Ngụy Chân, chỉ thâm trầm mà liếc bọn cậu một cái, để cho bọn cậu biết, nếu đối phương chẳng phải vội vã như vậy, thì không nghi ngờ gì, tuyệt đối sẽ dừng lại cho bọn cậu một bài học.
Năm người kia rất nhanh, theo vết máu đồng dạng biến mất ở lối rẽ.
Những người khác đang chả hiểu nổi, không rõ tại sao Cảnh Lâm lại nói thẳng thừng con đường Ngụy Chân chạy trốn cho những kẻ kia như vậy. Còn Cảnh Lâm lúc này, đã nhảy từ trên xe xuống, giương tay ra để Tiểu Hắc Long bò lên bờ vai cậu, hướng về phía Đường Hào cùng Tào Tam Gia xin mượn dùng tạm Meo Meo và Tam Hoa một lát.
Cảnh Lâm nói: “Yên tâm, chỉ là nhờ chúng nó chở tới bên kia, đến nơi chúng tôi sẽ để nó trở về, không có nguy hiểm gì đâu.”
Cảnh Lâm nghĩ chỉ cậu, Nghiêm Phi và Triệu Chí Văn chạy qua thôi, có điều chờ sau khi hỏi rõ cậu là muốn đi cứu Ngụy Chân, Khúc Chính Siêu, Đao ca còn có mấy người Tào Tam Gia đều biểu thị muốn đi cùng, Long Chương trực tiếp bò lên trên lưng Bảo Bảo của mình, tỏ vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Một số người khác trong đoàn xe cũng dồn dập xin đi cùng, thêm một nhiều một phần lực. Nhưng muốn mau chóng đuổi theo những người kia, chỉ có thể cưỡi biến dị thú, mà số lượng biến dị thú lại có hạn, hơn nữa với năng lực của bọn họ, đi cùng ngược lại sẽ có khả năng trở thành liên lụy.
Cuối cùng, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi cưỡi Meo Meo, Triệu Chí Văn và Tào Tam Gia cưỡi Tam Hoa, Khúc Chính Siêu và Đao ca ngồi trên lưng con gái của Meo Meo, còn hai cô gái kiên định muốn đi theo cùng, một để Quạc Quạc cõng, một để Tố Trinh chở, những người khác toàn bộ lưu lại tại chỗ chờ, nếu như trời tối bọn cậu còn chưa quay lại, liền trực tiếp tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó chạy về phía huyện thành.
Mấy người Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi, đi tới ngọn núi Bạch Ưng mà bà lão lần trước nhắc tới kia.
Núi Bạch Ưng cách căn cứ Tây Nam không xa, bên dưới ngọn núi có một cái hồ rất lớn, trước là địa phương du ngoạn ngắm cảnh, hiện tại toàn bộ đều đóng băng lại. Mấy người Cảnh Lâm đi bộ trên mặt hồ, trực tiếp đi ngang qua nó đi tới chân núi phía đối diện. Sau khi đến nơi, thì nhìn thấy không ít người đang đào bới, từ trong hốc kéo ra một đống lại một đống rễ băng. Loại rễ băng này, một khi gặp nóng sẽ trực tiếp hóa thành nước, xem như là đặc sản thành phố L, nếu là những người khác thì hết cách rồi, nhưng Cảnh Lâm có Hàn Băng trận lại có thể mang một ít về trồng, thứ này chỉ cần được chôn dưới băng, là một đoạn rễ nhỏ thôi, vẫn có thể sinh trưởng thành cành thành nhánh bình thường, dễ nuôi cực kỳ, đem nó làm thành đồ uống lạnh, so với trực tiếp đóng băng còn thuận tiện hơn.
Bởi vì ở thành phố L, rễ băng cũng không thể ăn no, hiện tại tác dụng lớn nhất là để thay nước uống, mà lại còn bởi vì rễ băng số lượng rất nhiều, sinh trưởng nhanh, nên căn cứ cũng không hạn chế các cư dân tìm kiếm rễ băng, ai muốn thì có thể tự đi đào.
Ở dưới chân núi, có thương nhân cho thuê công cụ đào bới. Mấy người Cảnh Lâm thuê một cái, trực tiếp giao cho Triệu Chí Văn. So với người khác đập xuống một cái chỉ để lại một vết, thì Triệu Chí Văn đập xuống trực tiếp tạo thành cái hố, không mấy phát, liền đào được một khoảnh rộng, lộ ra rễ băng sinh trưởng bên dưới. Khắp nơi là rễ băng óng ánh long lanh xen kẽ vào nhau, rất đẹp.
Triệu Chí Văn kéo rễ băng lên, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi liền cho rễ băng vào trong túi đựng, không được một lúc, liền đựng tràn đầy một túi rễ băng, đem công cụ trả lại cho thương nhân, mấy người vỗ vỗ tay hướng về một phương hướng khác mà đi, tốc độ quá nhanh, người ngoài nhìn được cảm thấy khó mà tin nổi, hâm mộ không thôi.
Còn loại bánh ngọt mà Cảnh Lâm cần kia, kỳ thực là phấn trắng của một loại cây biến dị. Loại phấn cây trắng này, dày chừng hai cm, chúng nó bao bọc cành cây của cây biến dị lại, như kiểu cây biến dị được mặc một tầng quần áo trắng vậy, mọi người chỉ cần dùng dao cắt nó đi, là có thể trực tiếp ăn. Chỉ cần loại cây biến dị đó không chết, thì phấn trắng sẽ vẫn còn, hơn nữa cũng như rễ băng, tốc độ phát triển quá nhanh, ngày hôm nay cắt xuống, không mấy ngày lại có một tầng phấn trắng mới, đồng dạng chỉ thích hợp sinh trưởng trong hoàn cảnh băng thiên tuyết địa, có điều bởi vì nó có thể nhồi đầy bụng, nên giá cả đắt hơn rễ băng một chút, thành phố L rất ít người chết đói, cơ bản đều nhờ công lao của nó.
Núi Bạch Ưng có một khối diện tích rất lớn đều là loại cây biến dị này, người cắt bánh ngọt nhiều hơn rất nhiều so với bên đào rễ băng, nơi này được quản lý hẳn hoi, quy định số lượng mỗi người mỗi lần có thể cắt đi, nhưng mà Cảnh Lâm muốn mang đi, cũng chỉ có thể trao đổi một gốc cây. May là loại cây này tuy cành thô to như đùi của người trưởng thành, nhưng không quá cao, để một gốc lên trên xe bò, cũng vẫn có thể dễ dàng chở đi.
Cảnh Lâm tìm tới văn phòng quản lý, bên trong ngồi hai người, Cảnh Lâm hỏi có thể đổi một gốc về không. Một người trong số đó nhìn qua lớn tuổi hơn chút, nói: “Có thể a, cậu nói địa chỉ đi, trước trời tối tôi nhờ người đưa tới.”
Một người quản lý khác sức thuyết phục không đủ, khúm núm nhắc nhở: “Cây này không thể bán mà?”
Người lớn tuổi hơn nhịn không được lườm hắn một cái: “Thiếu một hai gốc có ai nhìn ra được, ngậm miệng mày lại.”
Người kia hơi co vai, ngậm miệng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Trong này có mờ ám, có điều đây không phải chuyện của mấy người Cảnh Lâm, hỏi thăm giá cả, cảm giác tới khoảng có thể tiếp thu, liền nói địa chỉ. Quả nhiên đợi tới lúc trời sắp tối, người này liền khiêng một thứ gì đó được quấn chặt lại bằng vải rách, bên trong chính là cây biến dị bánh ngọt mà Cảnh Lâm cần, rễ cây còn dính đầy bùn đất đấy, có bùn đen và Hàn Băng trận nữa, thì không lo cây chết được.
Người kia lấy được vật tư của mình hài lòng mà đi rồi, những người mà Ngũ Gia giới thiệu kia một lát sau cũng đem toàn bộ muối ăn đưa tới, hoàn toàn giống với số lượng mấy người Cảnh Lâm tính toán qua, nói rõ những người này thực sự đáng tin cậy. Chỗ tốt của bọn họ Cảnh Lâm đã sớm đưa, hàng đưa tới nơi những người đó đều rời đi.
Mỗi một ngày phải lưu lại thành phố L, là một ngày bị tiêu tốn. Đêm đó mọi người bắt đầu thu thập đệm chăn, ngày hôm sau thừa dịp sắc trời chưa sáng, lấy xe bò, xếp gọn muối ăn, chờ Đợi Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi đưa cà chua cho Ngũ Gia, mọi người liền khởi hành, bước trên hành trình trở về nhà.
Sau chốc lát bọn cậu ra khỏi thành phố L, Tiểu Hắc Long liền nói cho Cảnh Lâm, phía sau bọn cậu đi theo vài nhóm người.
Tình huống như vậy, kỳ thực đều trong dự đoán của bọn cậu.
Số lượng đoàn xe vượt quá 100, là đội ngũ rất khổng lồ, tuy rằng vật tư trong xe không bại lộ trước mặt người khác, nhưng người thông minh thông qua vết xa là có thể nhìn ra một hai, bọn cậu cùng ngày tiến vào căn cứ, đã bị những kẻ có tâm nhìn trong mắt, một vài động tác âm thầm mà người Ngũ Gia giới thiệu, rất có khả năng vẫn bị người khác thấy được, sở dĩ không báo, vì muốn đánh cướp.
Trong thành phố L cấm đánh nhau, cướp đoạt các thứ, thời loạn lạc càng coi trọng quy chuẩn, người bị bắt được sẽ bị xử phạt rất nặng, ở trong căn cứ đều rất ngoan ngoãn, nhưng sau khi ra khỏi thành phố thì sẽ không như vậy, bởi vì đã thuộc phạm vi ngoài căn cứ quản lý, thế nên bất kể là cướp đoạt hay giết người, căn cứ đều không quan tâm.
Làm kẻ mạnh trong đoàn người, mấy người Cảnh Lâm đi ở cuối đội ngũ. Cậu để Tiểu Hắc Long giám thị những kẻ kia, trước khi đối phương có động tác thì thông báo cho cậu, cậu sẽ thông tri tin tức cho người phía trước, cứ thế truyền nhau.
Đến lúc mấy người kia không nhịn được nữa, Cảnh Lâm thổi to cái còi đeo trên cổ. Một tiếng còi này, khi bị cậu thổi lên, liền đại diện cho chuyện lập tức chiến đấu.
Quả nhiên, tiếng còi vừa mới vang, tại thời điểm nhóm người kia vừa mới xông tới, đoàn người bên này, tất cả đã nhảy xuống xe, trong tay cầm vũ khí, rất nhanh tụ họp với những người bên cạnh, mà những con bò kia, đều thành thật đứng im tại chỗ.
Nhóm người đó không nghĩ tới bọn cậu có động tác nhanh như vậy, tuy sửng sốt một chút, nhưng không chần chờ chút nào, vẫn như cũ vọt tới chỗ bọn cậu.
Người trong đoàn xe ít nhiều đều là lần đầu thực chiến, tuy tinh thần hơi căng thẳng, nhưng trải qua huấn luyện cùng phối hợp cường độ cao như vậy ở huyện thành, thân thể đã tạo thành phản xạ có điều kiện rồi, khi thấy đao vung đến trước mặt, không chút nghĩ ngợi liền làm ra phản ứng chính xác nhất.
Cảnh Lâm xốc lên mành xe của mình, để Nhạc Nhạc ngồi ở đầu xe, mặt nhìn về phía phương hướng chiến đấu, nói với bé: “Nhạc Nhạc, con xem.”
Nhạc Nhạc ôm Quạc Quạc, rất yên tĩnh mà gật gật đầu với cậu mình, sau đó ánh mắt đuổi theo bóng dáng cậu chiến đấu.
Cảnh tượng như vậy không phải lần đầu tiên. Ký ức lúc trước nửa đêm trong nhà bị kẻ khác xông vào Nhạc Nhạc đến nay còn nhớ, lúc đi trên đường tới đây mọi người gặp phải vài lần lưu dân cướp đoạt, Cảnh Lâm vẫn sẽ để Nhạc Nhạc quan sát như vậy. Bé quá nhỏ, thân thủ có thể nhanh nhẹn hơn người trưởng thành, nhưng sức lực của bé còn chưa đủ, độ can đảm hiện tại cũng chưa đạt tới. Cảnh Lâm để bé quan sát, là muốn bé làm quen với tận thế – nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chém giết. Bởi vì có những tình huống phát sinh trước đó làm ví dụ, lần đầu tiên nhìn cảnh tượng này, đôi mắt Nhạc Nhạc nổi lên sương mù, sau đó có chút bất an, lần thứ hai quan sát, thì vẻ mặt bé còn vương chút căng thẳng, nhưng đều là vì lo lắng cho người nhà. Đến hiện tại, vẻ mặt bé đã cực kỳ bình tĩnh, đồng thời nhờ mấy đợt chiến đấu trong chuyến đi, mà bé rất có niềm tin với năng lực của cậu bé, thời điểm quan sát còn có thể đặt tình huống đó lên bản thân, đối phương từ một hướng khác lấy đao chém bé thì bé phải làm ra phản ứng như thế nào.
Trong đoàn xe có người bị thương, nhưng bên đối phương bị thương càng nhiều hơn, mấy người Cảnh Lâm bên này dù sao đã trải qua hệ thống rèn luyện của Khúc Chính Siêu – một quân nhân a, cùng những tổ chức tạp nham này so sánh là hoàn toàn khác biệt.
Mà mấy nhóm người cũng muốn kiếm lợi cùng đi theo tới kia, có đã lấy lại tinh thần biết bản thân đánh giá thấp thực lực đối phương mà bắt đầu rút lui, có chưa từ bỏ ý định, lục tục gia nhập chiến đấu, muốn dựa vào nhân số để nghiền ép mấy người Cảnh Lâm, phân chia số muối ăn.
Biến dị thú của đoàn xe, cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người, muốn gia nhập chiến đấu.
“Bọn họ thế nhưng có nhiều biến dị thú như vậy.” Một kẻ nhỏ con trong số đó chỉ vào Meo Meo cùng Tam Hoa hình thể to như con hổ mà lớn tiếng nói, thanh âm cực kỳ hưng phấn.
Hiện tại biến dị thú rất đáng giá, biến dị thú sinh sống trong căn cứ đều đã đăng ký rồi, chỉ cần bản thân trông coi cẩn thận không để kẻ khác âm thầm bắt giết chết, thì độ an toàn rất cao. Mấy người Cảnh Lâm tiến vào căn cứ, toàn bộ biến dị thú đều ở trên xe, thời điểm dừng chân cũng là cẩn thận từng li từng tí che dấu, không để chúng nó lộ diện một lần nào cả.
Năng lực chiến đấu của hội biến dị thú rất cao, người bình thường nếu ngay lập tức nhìn thấy nhiều biến dị thú như vậy, hẳn là sẽ sợ hãi đến run chân, nhưng trong mắt những kẻ này, biến dị thú không phải là động vật, mà là đồ đạc, là một đoạn thời gian sinh hoạt trong an nhàn hưởng thụ tại tương lai.
Trong mắt bọn chúng tràn đầy sự tham lam tàn nhẫn, đều bị người của đoàn xe nhìn thấy được, đặc biệt là Cảnh Lâm – luôn coi những biến dị thú nhà mình là thân nhân, trong lòng cực kỳ tức giận, thế nhưng trên khuôn mặt lại đều là cười khẩy.
Quả thực, một đám điếc không sợ súng! Vừa chui ra khỏi xe bò, Tố Trinh đã bị lạnh đến mức rít lên một tiếng, mất hứng giật giật đuôi, Nhạc Nhạc vội vàng tháo xuống khăn quàng cổ của mình quấn lên cổ nó, miễn cưỡng thắt cái nút, cổ của mình thì lạnh ơi là lạnh, đành dùng một cánh Quạc Quạc bao cơ thể lại.
Tố Trinh đeo khăn quàng cổ của Nhạc Nhạc, liếc mắt nhìn những kẻ xa lạ đang quấy rối mình làm biếng trong Noãn Khí trận, hừ lạnh một cái biểu thị nó cực kỳ tức giận a.
Ộp Ộp cũng biểu thị nó rất cáu nha, nơi này quá lạnh nó cực kỳ cực kỳ không muốn động đậy chút nào, Ộp Ộp kêu chỉ có thể tốc chiến tốc thắng thôi —— từ khi bị Cảnh Lâm nhốt lại trong nhà, Ộp Ộp theo Nhạc Nhạc trái lại học tập được không ít, hiện tại thành ngữ vân vân sử dụng rất điêu luyện rồi, tuy ếch ngữ của nó chỉ có mấy đứa Tố Trinh cùng Nhạc Nhạc có thể nghe hiểu……
Hai đứa nhảy xuống xe, lưỡi dài của Ộp Ộp phóng ra ngoài, kéo lại chính là một người. Tố Trinh vụt một cái chui vào đoàn người, đuôi to vung lên mấy kẻ liền bị đánh bay, tư thế kia, quả thực đại sát tứ phương a, thậm chí một cái đuôi kéo về nó cũng có thể trực tiếp đập chết kẻ đang sáng quắc hai mắt cầm theo đao xông về phía nó.
Tố Trinh không sát sinh là một chuyện, nhưng trên con đường tu luyện của mình, nó không sát sinh là chỉ không giết những sinh mệnh vô tội mà thôi, không tới gây chuyện với nó thì ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt, còn như mấy kẻ này muốn bắt nó lột da thể hiện luôn bằng hành động như thế, thì không giết không được.
Tông Tông ở lại cạnh Nhạc Nhạc vừa nhảy vừa kêu, cổ vũ cho chị Tố Trinh, một thân lông đỏ của nó đã sắp dài đủ rồi, vừa bóng lại vừa bông bông, như một quả cầu lửa, Tông Tông từng gầy đến mức chả có mấy sợi lông, hiện tại đã trổ mã thành một cô bé cực kỳ xinh đẹp, tùy tiện đi ra ngoài, đều có thể khiến một đám hồ ly đực điên đảo.
Tiểu Hắc Long thì lại tận lực giúp giảm thiểu khả năng người đoàn xe bị thương, bóng dáng của nó cực nhanh chạy xuyên trong đám người, coi bản thân tựa như dây thừng quấn chặt hai chân kẻ có sức chiến đấu tốt hơn, sau khi khiến chúng ngã xuống, lại dùng cái đuôi của mình bộp bộp bộp đánh vào mặt đối phương, chờ tới khi bị đánh ngất xỉu lại đổi một mục tiêu mới.
Vì thế rất nhanh, đối phương vừa mới đầu số người nhiều gấp đôi bọn cậu, nhưng nhờ sự cố gắng của đoàn xe, nhân số đối phương không ngừng giảm thấp, đợi đến cuối cùng, hai mươi mấy kẻ mắt thấy hoàn toàn không đánh lại được, bỏ mặc đồng đội chạy thoát thân.
Những kẻ còn lại hoặc đã chết hoặc bị thương, nằm im tại chỗ kêu rên.
Trời lạnh như thế, không cần mấy người Cảnh Lâm làm gì thêm, vết thương của những kẻ này bại lộ trong không khí lạnh lẽo một lúc thôi, toàn bộ chỗ bị thương đã bị đông cứng hoại tử rồi. Người đoàn xe chỉ có một bộ phận nhỏ bị thương nhẹ, lên xe bò nghỉ ngơi trong Noãn Khí trận, để đồng bạn hỗ trợ băng bó là xong.
Lúc trước huấn luyện cũng không chỉ nhằm vào mỗi phương diện thể năng, vũ lực, vài nhân viên y tế trong đội ngũ, còn dạy mọi người những phương pháp chữa bệnh cơ bản nhất, tỷ như băng bó vết thương, Triệu Thiểu Kiền còn mang theo cây thuốc cầm máu thông thường nhất, cây thuốc giảm đau các thứ đi, dạy mọi người cách phân biệt sử dụng, để phòng ngừa vạn nhất.
Tố Trinh và Ộp Ộp sau khi lên xe, thân thể hai đứa cực kỳ lạnh, Cảnh Lâm giúp lau đi vết máu trên người hai đứa, Tông Tông liền nhảy tới bên người Tố Trinh, chui vào trong mà nằm xuống, dùng chính thân thể như lò lửa của mình giúp Tố Trinh mau chóng ấm áp hơn.
Quạc Quạc thì lại cực kỳ ghét bỏ mà giương ra cái cánh còn lại trùm lên trên người Ộp Ộp, liếc mắt nhìn Ộp Ộp ngồi xổm dưới cái cánh màu trắng của mình, quay về phía Nhạc Nhạc đắc ý kêu một câu: Xem lông vũ màu trắng của ta giúp tên gia hỏa xấu xí nè xinh đẹp lên mấy phân đấy.
Đoàn xe tiếp tục xuất phát, không bị băng tuyết ảnh hưởng, lại có đồng bạn chăm sóc cẩn thận, người bị thương không mấy ngày lại nhảy nhót tưng bừng rồi. Trên đường sau khi mọi người cẩn cẩn thận thận đi qua ngọn núi kia, lại tốn mười mấy ngày nữa, đến một buổi trưa nào đó thì đi qua thôn nhỏ trước đó.
Sau khi người trong thôn được bọn cậu nhờ Lỗ Duẫn hỗ trợ, thì thôn này liền chân chính trở thành thôn trống, hơn một tháng trôi qua, nơi này đã không còn sạch sẽ như trước nữa, tro bụi, mạng nhện, phân các loại động vật không biết tên, bừa bãi khắp chốn.
Đoàn xe dừng chân ở đây một ngày, Khúc Chính Siêu cùng mấy người Cảnh Lâm trực tiếp đi tới chỗ quặng xanh, nơi đó đã được canh chừng bởi người của Lỗ Duẫn, từ thật xa thấy có người lạ tiến tới, một người trong đó liền giơ lên súng lục trong tay, nhắc nhở bọn cậu mau chóng rời khỏi nơi này, nếu đi thêm một bước nữa lập tức nổ súng.
Có điều rất nhanh đã bị người ngăn lại, người kia trùng hợp là nam nhân thô kệch từng gặp một lần trước đây, bị tiểu thư họ Âu đánh cho một roi đó.
Nam nhân thô kệch hiển nhiên biết bọn cậu.
Mấy người Cảnh Lâm không muốn tới căn cứ, liền nói cho anh ta, nhờ anh ta nói một tiếng với Lỗ Duãn, thông báo với mấy người được sắp xếp ở vào căn cứ trước kia, ai muốn theo bọn cậu rời đi thì thu thập xong xuôi trong một buổi tối, ngày hôm sau đi cùng những người khai quặng ra đến thôn bên kia hội hợp là được.
Lúc trước có không ít người nói muốn cùng rời đi, nhưng ngày hôm sau tới được, cũng chỉ có sáu người, hai gia đình, cậu bé từng được Cảnh Lâm giúp tắm rửa cũng ở trong số đó, đang ngại ngùng kéo tay người lớn nở nụ cười với cậu.
Dựa vào vật tư mấy người Cảnh Lâm đưa, những người được cứu ở trong căn cứ đã dưỡng thân thể của mình tốt hơn, bởi vì bọn họ đều chiếm được quyền cư ngụ của cư dân, lại còn vốn là người bản địa, được hưởng thụ tất cả các điều kiện ưu đãi, cho nên phần lớn người đều dự định ở lại, dù cho lúc trước khi bọn họ bị bắt đều nghĩ phải đi tới nơi khác. Nhưng mà một đoạn thời gian giam cầm đã mài đi tất cả dũng khí của bọn họ, đối với bọn họ mà nói, bên ngoài cực kỳ nguy hiểm, bọn họ không dám mạo hiểm nữa, kể cả đi theo một đoàn xe cực kỳ mạnh mẽ bọn họ cũng thiếu đi một phân dũng khí này, huống chi là rời đi nơi này, cũng đại biểu cho việc phải một lần nữa tự mình xây dựng lại từ đầu, thích nghi hoàn cảnh sinh hoạt mới, đối với bọn họ mà nói là cực kỳ không yên ổn.
Khúc Chính Siêu là phụ tá đắc lực của Thi Lỗi, chỉ nói một câu với sáu người này: “Mọi người sẽ không phải hối hận với quyết định ngày hôm nay.”
Người hai nhà này không có xe bò, bọn họ chuẩn bị một chiếc xe đạp song song đã được cải tạo, hai đầu xe là hai chiếc xe đạp để song song, đằng sau là thùng xe, để lên vật tư chở được cả người nữa, hai người cùng đạp xe sẽ không quá mệt.
Có điều vật tư của hai nhà không nhiều, nếu chia ra đoàn xe hoàn toàn có thể chở hộ cho, vì thế cuối cùng trong thùng xe chỉ còn bốn người nhà thôi.
Dọc đường, Cảnh Lâm sẽ không gạt hai nhà này chuyện bố trí Noãn Khí trận cũng Mưa To Như Trút trận. Mỗi lần cậu bày trận xong, đều sẽ khiến người hai nhà đó liên tục thán phục, trực tiếp gọi Cảnh Lâm là Thiên Sư giáng thế, Cảnh Lâm nghe xong lập tức đen mặt lại, những người khác lại cười ha ha, cảm thấy bọn họ nói không sai.
Về sau, hai nhà này có xưng hô cũng chỉ gọi Cảnh Lâm là Thiên Sư thôi, mỗi lần khiến Cảnh Lâm lúng túng không ngớt, nhưng cậu khuyên bảo như thế nào có chết đối phương cũng không chịu thay đổi, ngược lại còn kéo theo những người khác trong đoàn xe học tập, về sau người gọi cậu như thế càng ngày càng nhiều, Cảnh Lâm nghe riết thành quen, đối với danh xưng đó liền triệt để miễn dịch.
Cậu bé Chu Chu kia, mặc kệ lúc nào nhìn thấy Cảnh Lâm, đôi mắt đều sáng lấp lánh, chú cao cao này lúc trước tắm rửa dịu dàng cho mình như thế, mình cực kỳ thích chú này nhé, bây giờ còn thêm vào hai chữ sùng bái nữa.
Cảnh Lâm luôn bị Chu Chu dùng ánh mắt sùng bái nhìn chăm chăm như thế, khiến Nghiêm Phi thấy buồn cười không thôi, nói thẳng đây là đệ cuồng số một của cậu, dọc đường một lần Cảnh Lâm đang rảnh rỗi vẽ bùa, bỗng tâm huyết dâng trào, lấy ra giấy bút vẽ bùa mang theo bên người, dậy Chu Chu một loại bùa công kích cấp thấp, để thử xem sao.
Không nghĩ tới trái lại cậu bé này thiên tư không tệ, chỉ mấy lần luyện tập phù pháp trong thùng xe lại có thể khiến cậu bé một lần là vẽ thành công lá bùa, chất lượng linh lực ẩn chứa trên bùa tuy không bằng cậu, nhưng tốt xấu phù pháp không bị tán loạn, có thể sử dụng.
“Cháu rất giỏi.” Cảnh Lâm xoa xoa đầu Chu Chu, đưa lá bùa công kích kia cho bé. Hiện tại cậu đã rất ít khi vẽ bùa lên giấy, vừa do phẩm chất lá bùa không đủ, chỉ có thể chịu được linh lực của phù pháp cấp thấp, thứ hai do số lượng lá bùa cũng không nhiều, hiện tại cậu không biết đi nơi nào mới lấy được những giấy bùa vàng này nữa.
Chu Chu cực cao hứng cầm lá bùa mình vẽ mang về cho người nhà xem, mẹ cậu bé đã mất, trong nhà còn lại cha và bà nội, mà gia đình khác, là con trai, mẹ cùng bà, hai nhà này có quan hệ tốt mấy thập niên rồi, lúc trước cùng nhau trốn đi, cùng nhau chịu khổ, hiện tại nghiễm nhiên chân chính trở thành gia nhân thân mật.
Hai bà của hai nhà rất cao hứng, nhìn về phía Thiên Sư thần thông quảng đại của bọn họ, nước mắt nhòe khóe mi. Hai bà định mặt dày xin Thiên Sư dạy cháu trai của mình vẽ bùa, có bản lĩnh này, về sau cháu trai lớn lên mới có được sinh hoạt tốt nhất, nhưng cũng chỉ là ý định mà thôi, vẫn chưa dám mở miệng.
Vạn nhất Thiên Sư không muốn thu đồ đệ, vậy thì mở miệng cầu xin trái lại là làm khó dễ ngài. Cũng chỉ có thể vuốt đầu cháu trai, trong thâm tâm chờ mong về sau cháu thân cận nhiều hơn với Thiên Sư, có thể có vận may không ngờ.
Cảnh Lâm đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, Chu Chu đi rồi cậu vẫn tiếp tục vẽ bùa.
Đoàn xe càng gần tới nhà, tâm tình của mọi người càng thêm nhảy nhót, đều khẩn cầu cứ thuận lợi như vậy trực tiếp về đến nhà thì thực tốt.
Nhưng mà, càng hy vọng không phát sinh cái gì, lại càng có khả năng xảy ra.
Chiều hôm đó, bọn cậu đang đến gần chỗ giao giới tỉnh thành, chợt thấy trên đường đằng trước có một người đang chạy như bay về phía này, trên thân thể người nọ tràn đầy vết máu, quần áo rách nát, tuy tốc độ cực nhanh, thế nhưng thân hình lảo đảo, một tay bịt bụng, nơi đó có một khoảng đỏ như máu, máu thành dòng tràn qua kẽ tay anh ta rơi xuống.
Bởi vì Cảnh Lâm đi phía cuối, nên lúc phát hiện ra thì người kia đã ở rất gần rồi, cậu đứng trên xe nhìn xem, liếc mắt liền thấy khuôn mặt quen thuộc của đối phương, kinh ngạc thốt lên: “Ngụy Chân?!”
Trên mặt người kia có rất nhiều vết thương, vô cùng chật vật, nhưng mà khuôn mặt đó đúng là của Ngụy Chân thật.
Chân Ngụy Chân đạp lên Ngự Phong phu, thần thức đã gần như tan rã, chỉ liều mạng thúc giục bản thân chạy trốn đến phía trước, sau khi nghe được một thanh âm quen thuộc, anh nhất thời tỉnh lại trong cơn mê, sau đó nhìn thấy mấy người Cảnh Lâm.
Bước chân anh khựng một chút, bỗng nhiên tung một thứ về phía Cảnh Lâm, sau đó nói với cậu: “Đừng nói là các cậu đã gặp tôi.”
Sau đó xoay người chạy như bay về một ngã rẽ khác, để lại vết máu in đầy trên mặt đất.
Cảnh Lâm không biết Ngụy Chân dùng cách gì, lại khiến tốc độ nhanh như vậy, cậu đón lấy thứ kia chưa kịp hỏi đối phương xảy ra chuyện gì lại khiến bản thân chật vật như thế, thì Ngụy Chân đã biến mất khỏi tầm mắt cậu rồi.
Bên trong xe bò sau cậu, Nghiêm Phi thu hồi tầm mắt theo phương hướng Ngụy Chân biến mất, hỏi Cảnh Lâm: “Chúng ta đuổi theo hỏi thăm chứ?”
Chuyện Ngụy Chân gặp phải, cùng với câu nói anh ta vừa lưu lại kia, biểu thị khả năng rất lớn anh ta đang bị người truy sát, có thể làm anh ta bị thương nặng như thế thì kẻ đó đương nhiên cũng không phải tầm thường. Giờ khắc này Cảnh Lâm rất mâu thuẫn, cậu không muốn thấy chết lại không cứu, nhưng lại sợ liên lụy người thân.
Đang lúc cậu do dự, Triệu Chí Văn bỗng nhiên lên tiếng: “Đằng trước có người đuổi đến.”
Thứ mà Cảnh Lâm cầm trong tay lập tức bị quăng vào thùng xe.
Lời vừa dứt, một nhóm năm người xuất hiện trước mặt bọn cậu.
Trong những người này, có ba kẻ có trang phục gần như giống hệt của Ngụy Chân – lúc tư thái thanh nhàn, khí chất cao quý trước kia. Những người đó thu hồi tầm mắt nhìn đăm đăm xuống vết máu lưu lại, đánh giá người của đoàn xe một phen, một trong số đó lên tiếng hỏi bọn cậu: “Có gặp một người trẻ tuổi toàn thân đầy máu đi qua đây không?”
Thanh âm người hỏi đầy cáu kỉnh, vẻ mặt không kiên nhẫn, trong mắt chứa sự cao cao tại thượng, không chút nào để mắt tới người đoàn xe, phảng phất đứng hơn một bậc so với mọi người vậy.
Đoàn xe hoàn toàn yên tĩnh, tạm thời không ai nói gì, bởi vì bọn họ đều biết, lúc trước chủ động tới huyện giúp bọn họ diệt hoa, một người trong đó có Ngụy Chân, đối với bọn họ, Ngụy Chân là một trong những ân nhân đã trả lại cho quê hương một mảnh yên bình. Thật nhiều người trong đoàn xe, là đội viên lúc trước được bảo vệ mạng sống trong cái trận pháp ngọc thạch của Ngụy Chân.
Thế nhưng, cho dù bọn họ không nói, dựa trên vết máu đầy đất, những người đó cũng có thể biết con đường mà Ngụy Chân chạy trốn.
Cảnh Lâm thấy sắc mặt những kẻ kia âm trầm, tại trước lúc bọn họ nổi giận, mở miệng chỉ chỉ con đường mà Ngụy Chân biến mất: “Anh ta chạy trốn về phía đằng này.”
Kẻ kia hừ lạnh một tiếng, vội vã đi bắt Ngụy Chân, chỉ thâm trầm mà liếc bọn cậu một cái, để cho bọn cậu biết, nếu đối phương chẳng phải vội vã như vậy, thì không nghi ngờ gì, tuyệt đối sẽ dừng lại cho bọn cậu một bài học.
Năm người kia rất nhanh, theo vết máu đồng dạng biến mất ở lối rẽ.
Những người khác đang chả hiểu nổi, không rõ tại sao Cảnh Lâm lại nói thẳng thừng con đường Ngụy Chân chạy trốn cho những kẻ kia như vậy. Còn Cảnh Lâm lúc này, đã nhảy từ trên xe xuống, giương tay ra để Tiểu Hắc Long bò lên bờ vai cậu, hướng về phía Đường Hào cùng Tào Tam Gia xin mượn dùng tạm Meo Meo và Tam Hoa một lát.
Cảnh Lâm nói: “Yên tâm, chỉ là nhờ chúng nó chở tới bên kia, đến nơi chúng tôi sẽ để nó trở về, không có nguy hiểm gì đâu.”
Cảnh Lâm nghĩ chỉ cậu, Nghiêm Phi và Triệu Chí Văn chạy qua thôi, có điều chờ sau khi hỏi rõ cậu là muốn đi cứu Ngụy Chân, Khúc Chính Siêu, Đao ca còn có mấy người Tào Tam Gia đều biểu thị muốn đi cùng, Long Chương trực tiếp bò lên trên lưng Bảo Bảo của mình, tỏ vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Một số người khác trong đoàn xe cũng dồn dập xin đi cùng, thêm một nhiều một phần lực. Nhưng muốn mau chóng đuổi theo những người kia, chỉ có thể cưỡi biến dị thú, mà số lượng biến dị thú lại có hạn, hơn nữa với năng lực của bọn họ, đi cùng ngược lại sẽ có khả năng trở thành liên lụy.
Cuối cùng, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi cưỡi Meo Meo, Triệu Chí Văn và Tào Tam Gia cưỡi Tam Hoa, Khúc Chính Siêu và Đao ca ngồi trên lưng con gái của Meo Meo, còn hai cô gái kiên định muốn đi theo cùng, một để Quạc Quạc cõng, một để Tố Trinh chở, những người khác toàn bộ lưu lại tại chỗ chờ, nếu như trời tối bọn cậu còn chưa quay lại, liền trực tiếp tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó chạy về phía huyện thành.
Danh sách chương