Ngôn Diễm Yên nhìn bàn tay chồng chất vết thương, không biết trắng mắt nhìn bao nhiêu cái. Cậu đào trên sân thượng một cái rãnh nhỏ, bên trong chưa đầy bùn đất trong không gian, làm xong việc cậu tiến vào không gian bị gai của những bông hoa hồng đẹp đến vô tội kia đâm, không có kinh nghiệm khiến cậu bị đâm đầy tay, sau đó phát hiện, vốn dĩ cậu có thể dùng ý niệm để hái hoa, không cần bị đâm a!!

Thở dài, Ngôn Diễm Yên quyết định mang găng tay màu trắng ra ngoài, kiên quyết không để ai nhìn thấy bàn tay đầy băng cầm máu của cậu. Nhìn thậy đáng sợ…

Thuê một cái xe đẩy nhỏ làm bằng gỗ, Ngôn Diễm Yên ánh mắt ngập tràn yêu thương đem các loại hoa hồng đầy màu sắc bỏ lên xe, trong thâm tâm kỳ thật có chút không muốn. Tuy rằng cậu không biết những bông hoa này có thể làm gì, nhưng nghĩ đến sự thật tàn khốc là hoa sau khi ra khỏi không gian sẽ chậm rãi héo tàn, cậu vẫn thấy có chút sầu não.

Nếu như không phải vì kiếm tiền, cậu căn bản không muốn làm chuyện này.

Trên đường đi cậu thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Nói nhảm, ngày thất tịch mà một cái nam sinh lại đẩy một xe đầy hoa hồng có thể làm cho ngườ ta không cảm thấy quái lạ hay không a!

Bởi vì hoa, nên hôm nay Ngôn Diễm Yên đi làm sớm. Trưởng quán sau khi nhìn thấy xe đẩy đầy hoa hồng thì hết sức ngạc nhiên.

“Diễm Yên, ngươi thật biết trồng hoa! Tuy rằng ta không hiểu biết lắm, nhưng xem ra chính là hàng tốt a.” Trưởng quán đối với những bông hoa hồng là yêu thích không muốn buông tay.

“ Ha ha, San tỷ, đây là tặng cho ngươi.” Ngôn Diễm Yên không có đánh giá gì với lời nói của trưởng quán Dư San, ngược lại lấy ra chín đóa hoa hồng đã được gói cẩn thận đưa cho nàng. Cười đến đặc biệt ôn hòa.

“ Oa nha, tiểu tử ngươi muốn theo đuổi ta?!” Dư San trêu tức nói, nhưng vẫn cầm lấy hoa hồng.

“ San tỷ đừng nói bậy!” mặc dù biết Dư San chỉ là đang nói đùa, nhưng Ngôn Diễm Yên chưa từng bị đùa giỡn bao giờ vẫn không khỏi quẫn bách đỏ mặt.

“ Ha ha, Diễm Yên ngươi thật đáng yêu! Đừng nói nữa, giúp đem hoa lấy xuống a! Để ông chủ nhìn xem, dù sao đây là chi nhánh đầu tiên của hắn a!” Dư San tâm tình sung sướng ôm hoa hồng đi vào trong tiệm.

“ San tỷ, rốt cục ngươi nói ông chủ kia là ông chủ nào a?” Đẩy xe đẩy đến trước cửa hàng, Ngôn Diễm Yên cũng dỡ hoa xuống bắt đầu bày cửa hàng bán hoa, còn lại đúng là cần gửi bán rồi.

“ Đúng rồi Diễm yên, ngươi chỉ gặp ông chủ, nhưng chưa gặp ông chủ của ông chủ a!” Dư San giống như nghĩ đến điều gì, gương mặt trở nên mơ màng

“Nói tới ông chủ của ông chủ a, hắn thật sự là đẹp trai lại nhiều tiền, bối cảnh gia đình hùng hậu, còn là tiến sĩ học nhảy lớp a! Thiên tài a thiên tài! Mở quán cà phê thật sự là tài lớn mà dùng làm việc nhỏ a! Ngươi biết không, hắn a… blablabla…” Dư San mới mở miệng liền nói không ngừng, toàn bộ đều là ưu điểm của ông chủ của ông chủ kia.

Như vậy rốt cuộc ông chủ của ông chủ này là ai a? Ít nhất nói ra cái tên a!

Tuy rằng Ngôn Diễm Yên nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không cắt đứt lời nói của Dư San. Thoạt nhìn Dư San khi nói đến ông chủ của ông chủ có chút đặc biệt vui vẻ a. Ngôn Diễm yên hoài nghi nha đầu kia là thầm thích cái gọi là ông chủ của ông chủ a.

Sau khi dọn dẹp xong, mặt tiền cửa hàng trở nên đặc biệt có hương vị tình nhân.

“ Các ngài muốn gọi một suất ăn tình nhân phải không? Tiên sinh, cửa hàng chúng ta đặc biệt ở đêm thất tịch hôm nay mở hoạt động có hạn, chỉ cần trả thêm ba đồng tiền, ngài sẽ có ngay một đóa hoa hồng tuyệt sắc để tặng cho vị tiểu thư xinh đẹp ngồi đối diện. Trả thêm hai mươi lăm đồng có thể có được chín đóa hoa hồng để cùng người yêu thật dài lâu…”

Không thể không nói, giọng nói của Ngôn Diễm Yên thật sự rất êm tai, không biết có phải cái chuông kia giở trò quỷ hay không, dù sao chỉ cần cậu vừa nói ra, người ở bốn phía đều cảm thấy như tắm trong gió xuân. Hơn nữa có thể vì cậu thường xuyên ăn hoa quả trong không gian, da của cậu trở nên trắng nõn, hồng nhuận, làm cho các vị nữ sinh đều hâm mộ không thôi.

Ngôn Diễm Yên chỉ cần thấy ai gọi suất ăn tình nhân, cậu sẽ nói ra lời nói như thê, hoàn toàn đem hoa hồng gửi bán trở nên chính quy.

Bởi vì Ngôn Diễm Yên có giọng nói dễ nghe và gương mặt làm người ta vui vẻ, cho nên không có ai cự tuyệt đề nghị của cậu, hơn nữa hôm nay là đêm thất tịch không phải sao? Vì có thể củng cố tình cảm với người yêu mà dùng thêm một chút tiền, không vấn đề gì a! Huống hồ sự lãng mạn này lại không cần chính mình sắp đặt.

Hơn nữa, có thể tới quán cà phê này đều không phải người nghèo, cho nên nếu ngươi thật sự không mua, nguyên nhân nhất định không phải vì tiền.

“ A… Ý của ngài là muốn mua một trăm đóa hoa hồng sao?” Ngôn Diễm Yên hai mắt đều sáng kịp thời phản ứng. “ Bởi vì ngài là người khách đầu tiên muốn mua một trăm đóa hoa hồng cho nên giảm giá còn 230 đồng!” Ngôn Diễm yên cười như hoa, làm nam nhân muốn mua 100 đóa hoa kia cũng phải nhìn sửng sốt.

Có thể nói… nụ cười của Ngôn Diễm Yên quá sạch sẽ, cùng nụ cười chuyên nghiệp lúc trước rất khác biệt.

Ngôn Diễm Yên cũng không biết người khác đang nghĩ gì về cậu, lấy tiền xong liền lập tức đi chuẩn bị hoa hồng, một trăm đóa hoa hồng đủ cho cậu sống nửa tháng a!

“ Ôi cha ôi cao? Ông chủ Cố!? Sao ngài lại tới đâu?” Dư San từ phòng bếp đi ra liền thấy nam nhân muốn mua 100 đóa hoa hồng kia.

“ Ha ha, ta cùng thư kí đến điều tra thị trường, thuận tiện xem chi nhánh này ra sao.” Cố Thần cười ha ha nói. “ Nhân viên cửa hàng vừa rồi rất tốt, hắn chính là người gửi bán hoa hồng sao?”

“ Đúng vậy, hắn tên Ngôn Diễm Yên, năm nay mới mười lăm tuổi nha.” Dư San cười nói, ông chủ của ông chủ đang nói chuyện với cô a!

“ Mới mười lăm tuổi sao…”

Vừa dứt lời, Ngôn Diễm Yên đã ôm hoa hồng ra.

Khuôn mặt thanh tú có chút quá trơn mềm trắng nón, con ngươi đen nhánh trong mắt lóe ra sung sướng đơn thuần, nhìn về hoa hồng ánh mắt sủng nịnh đến mức làm cho người bên ngoài cũng không khỏi bị hấp dẫn, tây trang thẳng tắp càng làm dáng người cậu thon dài, ôm theo đóa hoa khiến cậu mang vẻ đẹp thuần mĩ.

“ Tiên sinh, hoa hồng của ngài đậy.” Ngôn Diễm Yên đem hoa hồng đưa cho Cố Thần, sau đó nhìn sang Dư San, “ San tỷ? Không phải tỷ ở trong phòng bếp sao?” Sao lại đi ra a? “ Bởi vì…”

“ Bởi vì ta muốn gọi thêm cơm.” Đem hoa hồng đưa cho thư ký của mình xử lý, cắt đứt lời nói của Dư San, Dư San cũng rất thức thời trả vị trí lại cho Ngôn Diễm Yên.

“ Không sai, nên phục vụ khách hàng thật tốt a.” nói xong Dư San còn ở góc nhìn mà Ngôn Diễm Yên không thấy được nháy mắt với Cố Thần, Cố Thần nhìn thấy liền cảm thấy buồn cười.

“ Được.” Ngôn Diễm Yên cũng không có nhiều tâm tư như họ, chỉ tới khi Dư San quay người mới tiếp tục quay đầu nhìn “ Xin hỏi tiên sinh muốn gọi thêm gì?”

Lời nói lại khôi phục, mỉm cười chuyên nghiệp.

Nếu như không có sự đối lập, Cố Thần liền cảm thấy nụ cười Ngôn Diễm Yên là vô cùng thân thiết, dù người khác không cảm nhận được, nhưng bản thân hắn rất nhạy cảm vẫn phát giác ra.

Nụ cười hiện tại của Ngôn Diễm Yên, khác lạ làm hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện