Trong lúc Cao Tiếu Tuệ không mấy tích cực, Giang Bách Huy tỉnh tỉnh mê mê lạnh lùng như cũ, Lý Hưu Xuyên cùng Moyer thân mật khó hiểu cùng Ngôn Diễm Yên chăm chỉ đọc sách, thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua. Ngoại trừ việc Ngôn Diễm Yên không cẩn thận nhìn thấy Moyer đặt Lý Hưu Xuyên ở một góc tường sau thao trường mà hôn môi, thì hằng ngày không có chuyện gì lớn xảy ra. Tuy rằng sau lần đó Ngôn Diễm Yên lâm vào khiếp sợ một thời gian, nhưng cậu rất nhanh bình thường trở lại làm Lý Hưu Xuyên thở dài một hơi, ít nhất bạn tốt của hắn không chán ghét hắn là được rồi. Còn những người khác? Hắn mới không thèm để ý.

Ngôn Diễm Yên quyết định hôm nay đi leo núi. Đương nhiên là cậu muốn leo lên ngọn núi ở trong không gian.

Kỳ thật đến bây giờ cậu cũng không hiểu được không gian này là như thế nào mà có, vì không gian giống như địa cầu khác, đem suy nghĩ mở ra nhìn lên bầu trờ, mênh mông, giống như người ta không thể nhìn thấy những thứ ở bờ biển bên kia vậy.

Cậu cũng chỉ biết thời gian trôi qua ở trong không gian không thể tính theo cách tính ở địa cầu, mỗi khi cậu trồng đầy một mẫu đất, qua một ngày liền xuất hiện thêm một mẫu đất nữa, theo thời gian trôi qua Ngôn Diễm Yên phát hiện thân thể mình ngày càng khỏe mạnh, thể lực cũng càng ngày càng tốt. Hơn nữa tuy rằng cậu thường xuyên nghe thấy tiếng chim hót trong rừng nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy một con chim nào cả.

Có âm thanh nhưng lại không thấy bóng dáng, Ngôn Diễm Yên đoán nếu như cậu ở trong này ẩn cư, nhất định sẽ tịch mịch muốn phát điên luôn, cho nên cậu không thường xuyên đi vào, liên tục trồng một giống cây có thể trồng trên sân thượng nhà mình.

Trong không gian hầu như chỉ cần suy nghĩ của Ngôn Diễm Yên là có thể hoàn thành, về phần vì sao nói là hầu như ư? Chính là vù cậu không thể biến ra cái mà không gian không có, cũng không thể thay đổi thời tiết trong không gian hay không thể loại bỏ lực hút của trái đất mà bay lên.

“Ngô…” “đinh, đinh”

Ngôn Diễm Yên lấy đầy bình nước sông liền chầm chậm đi về hướng núi, bởi vì cố ý có thể nhìn bầu trời thay đổi, nên ko sợ sẽ lạ đường.

Ngọn núi này cùng rừng cây phía dưới giống nhau phủ đầy cây xanh, nhưng mà Ngôn Diễm Yên có thể khẳng định những rừng cây này cậu chưa từng thấy ở thế giới bên ngoài, trên mặt đất cũng dải đầy dược liệu quý giá, nhưng mà Ngôn Diễm Yên không nhận ra chỉ nghĩ rằng chúng là cỏ dại.

Dùng hết hai giờ để đi một vòng, Ngôn Diễm Yên phát hiện mình trở lại nhà đá, thì ra là bắt đầu từ đó. Điều này làm cậu có trăm điều không được giải đáp, bởi vì cậu vẫn đi lên phía trước, cũng không chuyển hướng. Cuối cùng cậu không nghĩ ra nguyên nhân, cho nên dứt khoát kết luận là không gian này chỉ thích hợp để làm ruộng và chứa đồ. Kỳ thật hai tác dụng này đối với Ngôn Diễm Yên mà nói cũng đã đủ dùng rồi, không gian này chính là ân điển mà trời ban cho cậu. Rất có thể vì có không gian này mà cậu mới có thể trọng sinh.

Nhưng không gian này cũng không có dấu vết hay là đạo cụ tu chân, Ngôn Diễm Yên cũng không đọc qua tiểu thuyết nên cũng không quá hưng phấn. Tiện tay hái một giỏ táo xong Ngôn Diễm Yên liền rời khỏi không gian, hiển nhiên là đã mất đi hứng thú muốn nghiên cứu nó.

Vừa đặt giỏ táo xuống, chuông cửa liền vang lên.

Ngôn Diễm Yên mở cửa ra nhìn, phát hiện người bên ngoài là Giản Dực, Giản Dực sau khi nhìn thấy Ngôn Diễm Yên cũng rất kinh ngạc.

“ Hả? Cậu cũng ở nơi này?” Giản Dực giơ lên bánh ngọt mang theo, “Ta chuyển đến nhà bên cạnh. Ta vốn muốn cầm lễ vật tới chào hỏi hàng xóm, không ngờ lại là cậu.” Giản Dực vừa cười vừa nói, Ngôn Diễm Yên cũng tránh ra cho Giản Dực vào cửa.

“ Sao cậu lại đột nhiên chuyển tới nơi này?” Giản Dực không phải rất nhiều tiền sao? Sao lại chuyển đến ở lại căn hộ bình thường này? Ngôn Diễm Yên khó hiểu nhìn Giản Dực rồi cho hắn một quả táo.

“ Cảm ơn.” Giản Dực nhận lấy quả táo sau đó ngồi xống ghế sa lon, “ Ta rời khỏi nhà, lặng lẽ dùng tiền tiêu vặt mua căn nhà bên cạnh.”

“ Nha…” Được rồi, nhà Giản Dực thật sự rất có tiền, chỉ là tiền tiêu vặt cũng có thể mua một căn hộ, thật sự là… Ngôn Diễm Yên rầu rĩ nghĩ.

“ Cậu không hỏi vì sao ta rời nhà trốn đi?” Giản Dực cắn một miếng táo híp mắt hỏi, đối với phản ứng của Ngôn Diễm Yên có chút hiếu kỳ. Thầm nghĩ quả táo này mua ở đâu mà ngọt vậy.

“Ngô, ta cũng không quá ngạc nhiên.” Thiếu gia có tiền trốn nhà ra đi thì quan hệ gì đến cậu a, hơn nữa đối với Ngôn Diễm Yên thì Giản Dực này cũng không phải là một người bình thường mà là một người có thể cướp người của cậu. Trí nhớ kiếp trước không phải nói quên là có thể quên, hơn nữa kiếp trước cũng không chuyển tới nơi này.

“ Ôi chao, cậu thật là kỳ lạ!” Rất nhanh Giản Dực đã ăn xong quả táo, “ Nhưng thật ra là vì ta rất không thích cha mẹ đi du lịch giao công ty cho ta quản lý, ta mới 17 tuổi a, bọn họ sao có thể yên tâm mà rời đi như vậy?” Giản Dực hiếm có oán than, Ngôn Diễm Yên có chút cảm thấy mới lạ nhìn hắn.

“ Nhưng mà cậu cứ thế rời đi cũng không sao chứ?” Ngôn Diễm Yên chưa từng hoài nghi sự cường đại của Giản Dực, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

“ Đương nhiên.” Giản Dực gật đầu thề son sắt, sau đó đứng lên, “ Bánh ngọt này là lễ vật, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn a, hàng xóm ~” Giản Dực quay lưng, Ngôn Diễm Yên chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng nhếch lên của hắn, trong nội tâm có chút hốt hoảng.

“ Ân, chỉ giáo nhiều hơn.” Ngôn Diễm Yên cũng nhàn nhạt cười.

“ Ta về trước, còn phải thu dọn phòng ở!” Giản Dực đưa tay đỡ lưng, đi ra cửa, Ngôn Diễm Yên đương nhiên tiễn hắn ra khỏi cửa. Đưa mắt nhìn Giản Dực đóng lại cánh cửa sát của căn hộ, không khỏi thở dài.

“ Ai.” Đóng cửa xong lại đi lên sân thượng, Ngôn Diễm Yên vì những hoa cỏ đang phát triển không mệt mỏi mà tưới nước, trong tâm không khỏi có chút phiền muộn. Cậu rất muốn biết vì sao trước khi trọng sinh Giản Dực muốn vào lúc cậu mất đi công việc, lại thò chân xía vào làm vợ cậu bỏ đi. Tuy rằng việc cậu bị vợ bỏ có quan hệ trực tiếp với hắn, nhưng tại sao hắn phải nói ra sự thật trong cùng một ngày a.

Nhưng mà không có cơ hội.

Thật sự không có cơ hội đi hỏi….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện