“Hả?” Mười giờ tối, Ngôn Diễm Yên tan làm, cậu đột nhiên nhìn thấy người đã rời đi rất lâu trước – Cố Thần đang đứng dựa vào cửa xe, liền chào hỏi.

“ A, xin chào, Cố tiên sinh… ngài là… muốn tìm San tỷ ư?” Ngôn Diễm Yên trong đầu nghĩ là Cố Thần đã bị nữ nhân đi cùng hắn ngày đó bỏ rơi ( thư ký kia), cho nên chuẩn bị tìm Dư San làm bạn gái.

“… Ách, không phải, ta tới để tìm cậu a.” Cố Thần có chút quýnh lên, đứa bé này sao lại nghĩ hắn tới để tìm nhân viên của hắn, a, từ ý nghĩa mà nói thì hắn đúng là đến tìm nhân viên của hắn, nhưng mà cậu lại không biết hắn là ông chủ của cậu mà thôi.

“ Tìm ta?” Ngôn Diễm Yên đi đến trước mặt hắn “ Có việc gì cần ta giúp sao? Hay là ngài… muốn mua hoa?”

Nói đến đây hai mắt Ngôn Diễm Yên không khỏi sáng lên, đúng lúc hoa trong nhà và không gian càng ngày càng nhiều, có thể thuận tiện hái một ít để bán. Cậu có thể thấy thật nhiều nhân dân tệ sắp tới tay a.

Hơn nữa nếu như vị Cố tiên sinh này thật sự muốn mua hoa, không phải tặng Dư San thì còn tặng ai? “ A… không sai, đúng vậy.” Cố Thần nhìn đôi mắt sáng long lanh của Ngôn Diễm Yên liền vô thức gật đầu, sau đó lại cuống lên, hắn tìm cậu không phải để mua hoa a…

“ Vậy Cố tiên sinh có muốn tự mình xem các loại hoa không? Gần đây ta tự mình trồng được mấy loại a, ta không mang theo nhưng mà nếu Cố tiên sinh muốn thì hiện tại có thể đến nhà ta mua.” Tặng hoa chính là tự mình chọn mới có thành ý a! Ngôn Diễm Yên nghĩ vậy.

Cố Thần nghe thấy có thể trực tiếp tới nhà Ngôn Diễm Yên thì lập tức gật đầu, một chút do dự cũng không có.

“ Vậy lên xe đi, đưa ta đến nhà của cậu.” Giọng nói của Cố Thần trong đêm tối có vẻ thần bí mà rất gợi cảm, nhưng Ngôn Diễm Yên lại hoàn toàn không cảm giác được = = tâm trí cậu đã bị các loại hoa cùng nhân dân tệ chiếm cứ hết rồi.

Nhà Ngôn Diễm Yên cách quán cà phê rất gần, cho nên họ đi đến nhà cậu rất nhanh.

“ Mời ngài ngồi, Cố tiên sinh. Ta đi rót cho ngài chén nước a, nếu ngài muốn đi xem hoa thì có thể đi lên sân thượng, là chỗ này a.” Ngôn Diễm Yên nói xong liền đi xuống bếp pha trà. Cố Thần an vị trên ghế salon bắt đầu đánh giá nhà Ngôn Diễm Yên, ân, phòng khách rất sạch sẽ, một số chỗ đều dùng hoa trang trí, có thể thấy chủ nhân căn nhà rất thích những loại hoa này. Cố Thần đột nhiên muốn nhìn vườn hoa của Ngôn Diễm Yên có hình dạng như thế nào. Tới khi hắn lên sân thượng thì thật sự là rung động vạn phần.

Hoa hồng và hoa bách hợp cơ hồ là chiếm cứ toàn bộ vườn hoa, xung quanh còn có một ít hoa cực kỳ xinh đẹp mà hắn không biết tên, cả sân thượng cơ hồ biến thành nhà ấm trồng hoa, làm cho Cố Thần kinh ngạc là vì sao một đứa trẻ có thể trồng được những đóa hoa hoàn mỹ đến vậy.

“ Cố tiên sinh, trà của ngài.” Ngôn Diễm Yên đứng bên cạnh Cố Thần, cười cười đưa chén trà trên tay cho hắn.

Cố Thần vô thức đón lấy, sau đó ngửi được mùi trà “ trà Phổ Nhĩ? Ngửi mùi có vẻ là giống trà tốt a.”

“ Thật vậy sao? Ta chỉ trồng một chút lá trà, nếu như không phải đã dùng hết rồi thì ta sẽ tặng cho ngài một ít a.” Ngôn Diễm Yên sung sướng nói, đương nhiên là cậu nói dối, trong không gian có hẳn một mẫu đất để trồng trọt lá trà, nhưng sân thượng lại không có, nên Ngôn Diễm Yên chỉ có thể nói như vậy.

“ Cậu còn tự mình trồng trà? Thật không tưởng tượng được a.” Cố Thần uống một ngụm, mùi thơm ngọt mát, làm cho hắn yêu thích không thôi, vốn dĩ hắn chính là một người yêu trà a!

“ Ha ha a” “ Đinh đinh đinh”

“ Nhà của cậu có chuông gió?” Cố Thần hỏi, cơ thể Ngôn Diễm Yên cứng ngắc khẽ lắc đầu

“ Không có a, đúng rồi ta đem hạt giống lấy cho ngài xem.” Ngôn Diễm Yên đi tới cái tủ đặt ở một góc sân thượng, hạt giống được phân loại đều đặt trong túi giấy.

“ Đây là hạt giống hoa hồng đỏ và hao hồng trắng, đây là hạt giống hoa bách hợp, đây là…”

“ Cha mẹ của cậu đâu? Tại sao không thấy ở nhà?” Cố Thần cắt đứt lời nói của Ngôn Diễm Yên, dù sao hắn vốn tới là để kết giao bằng hữu.

“A, bọn họ đã không còn a.” Ngôn Diễm Yên khoát khoát tay “ Ngài muốn loại nào?”

“ Thật xin lỗi…” Cố Thần đem chén trà để trên mặt bàn, sau đó nhận lấy túi hạt giống trên tay Ngôn Diễm Yên “ Ta muốn mua hết, bao nhiêu tiền?”

“ Thật sao? Bởi vì một bao giấy chỉ có khoảng 10 hạt giống, cho nên chỉ lấy của ngài 30 đồng thôi!” con mắt Ngôn Diễm Yên đều sáng lên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu bán hạt giống a.

Đúng, chính là nụ cười như vậy. Cố Thần nhìn nụ cười như đóa hoa của Ngôn Diễm Yên đầy thưởng thức, dưới ánh đèn, vườn hoa cơ hồ đã trở nên mơ hồ trước cậu.

“ Vì Cố tiên sinh là khách nhân đầu tiên mua hạt giống của ta, cho nên ta sẽ miễn phí cho ngài một bó hoa, ngài chời chút ~” Ngôn Diễm Yên tâm tình sung sướng nhận tiền sau đó xoay người hái hoa bách hợp, thuần thục bó lại, rất nhanh một bó hoa bách hợp xinh đẹp liền bày ra trước mặt Cố Thần.

“ Tặng cho ngài, Cố tiên sinh.”

“ Đông” Tim Cố Thần đập nhanh, kinh ngạc rất nhanh liền qua, Cố Thần cười đến ôn nhu nhận lấy bó hoa bách hợp trên tay Ngôn Diễm Yên “ Cảm ơn.”

Câu nói cảm ơn này ngưng tụ toàn bộ ôn nhu của hắn, đáng tiếc Ngôn Diễm Yên vẫn không có cảm giác thấy, tâm trí của cậu đều bao trùm toàn nhân dân tệ. = =

“ Không cần cảm ơn, Cố tiên sinh.” Ngôn Diễm Yên mỉm cười chân thành.

Nhận lấy bó hoa bách hợp, Cố Thần nói “ Cậu có thể gọi ta là Cố Thần. Nếu như cậu không chê người bạn là ta đây.”

“ Sao cơ?” Ngôn Diễm Yên có chút giật mình mở to hai mắt, trước khi trọng sinh cậu cũng chỉ có một người bạn, hiện tại nếu cùng Cố Thần làm bạn, vậy là cậu sẽ có hai người bạn a! “ Cố tiên sinh… à không Cố Thần, anh cũng có thể gọi ta là Diễm Yên.”

Cố Thần nở nụ cười.

Ngôn Diễm Yên tiễn Cố Thần đến dưới lầu, nhìn hắn rời đi, đang chuẩn bị trở về, cậu đột nhiên nhìn thấy Giang Bách Huy đứng ở dưới đèn đường, con mắt thẳng tắp nhìn cậu trừng trừng.

Ân??? Ngôn Diễm Yên ngẩn người. A trung không phải là nội trú sao? Giờ đã muộn như vậy sao còn ở bên ngoài a, lại còn là trước nhà cậu nữa.

“… “ Ngôn Diễm Yên vốn định nói mình lên lầu, dù sao cậu và Giang Bách Huy cũng không quen thuộc a, nhưng vừa mới nghĩ vậy cậu liền thấy Giang Bách Huy sải bước chậm rãi tới trước mặt mình.

“ Ông nội nhìn nhầm ngươi!” Giang Bách Huy nhíu mày, ngữ khí khinh thường nói.

“???” Ngôn Diễm Yên vẻ mặt không hiểu, nhưng Giang Bách Huy lại hoàn toàn không có ý định giải thích điều gì với cậu, hắn trực tiếp xoay người bước đi, nhìn theo hướng hắn rời đi, đại khái là trở lại A trung. Ngôn Diễm Yên lặng yên, rốt cuộc người này tới đây làm gì a?

Mà Giang Bách Huy đang đi trở về tâm tình thật không vui. Thì ra hiệu trưởng chính là ông nội của hắn. Ông nội hắn ở nhà liền một mực nhắc đi nhắc lại người tên Ngôn Diễm Yên có bao nhiêu tự tôn cùng cố gắng, thành tích học tập là tốt đến như thế nào, lễ phép với mọi người, tính cách kiên cường, nói cái gì mà hy vọng hai người có thể trở thành bằng hữu. Đừng nói đùa!

Giang Bách Huy quan sát Ngôn Diễm Yên mấy ngày, thấy rõ người này chính là một kẻ quái gở, chuyên làm việc quỷ dị! Nhìn đi, bây giờ hơn 10 giờ đêm còn có một nam nhân nhiều tiền đi lên lầu nhà hắn suốt một giờ, trời mới biết họ đang làm gì trong đó.

Loại bạn bè như thế này, hừ, hắn còn chưa dám nhận!

Lại nói tới Ngôn Diễm Yên, cậu đang ở trong không gian của mình loay hoay với quả cam mới nhập khẩu, cậu chuẩn bị làm nước cam để uống.

“ Hôm nay thời tiết thật là tốt a!” “ Đinh, đinh, đinh” Tiếng chuông theo giọng nói của cậu cũng vang vang lay động trong không gian.

Cách đó không xa còn có mấy tiếng chim kêu to, Ngôn Diễm Yên nhìn qua mấy ngọn núi trong không gian, chuẩn bị cuối tuần sẽ đi tìm hiểu.

Được, cứ quyết định vậy đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện