Ân Hàn Giang tỉnh lại trong phòng Văn Nhân Ách, cơ thể vẫn đau đớn âm ỉ do bị chân nguyên tàn phá nhưng đỡ hơn nhiều rồi.
Tâm tình của y bình tĩnh ngoài dự đoán, dường như vừa mơ một giấc mộng thật dài, mơ thấy Tôn thượng trở về, y vui buồn lẫn lộn suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma. May sao sau khi tỉnh lại, y vẫn nhớ được hai việc "Tôn thượng còn sống" và "không gì có thể hại đến người."
Chỉ cần Văn Nhân Ách vẫn còn sống thì Ân Hàn Giang yên tâm rồi. Những chuyện khác, y không dám nhớ lại.
Trên đầu giường đặt ba quyển sách, một trong số đó là "Ngược luyến phong hoa".
Ân Hàn Giang không động đến mấy quyển sách mà trước tiên chạm vào mỗi tâm ma một lần, biết chúng đều là ảo giác không sờ được ngược lại an tâm hơn bao nhiêu. Hiện tại y hơi không muốn đối mặt với đám tâm ma này, tưởng tượng Tôn thượng thật có để đang ẩn nấp trong đó là Ân Hàn Giang cảm thấy cả người không thoải mái.
Ngày xưa đi theo Văn Nhân Ách ẩn nhẫn đã thành thói quen. Mấy ngày trước y phóng túng quá, không biết bị Tôn thượng nhìn thấy bao nhiêu rồi, Ân Hàn Giang nghĩ tới đây thấy cổ họng tanh tanh, chuẩn bị hộc máu đến nơi.
Không đúng, Tôn thượng trong mơ dường như cũng có lúc không chạm được, không sờ thấy, căn bản không thể dùng cách xem thực thể để phân biệt giữa tâm ma và người thật được. Ân Hàn Giang hơi hoảng hốt, trân trối nhìn những tâm ma kia. Mỗi kẻ trong số đó đều chăm chú tình tứ nhìn lại Ân Hàn Giang, từng đôi mắt làm Ân Hàn Giang cảm thấy mình không thể trốn vào đâu được, ước gì biến mất tại chỗ.
Y dùng hai đầu móng tay rạch cánh tay mình, cưỡng ép bản thân ổn định lại, tĩnh tâm hồi ức những việc xảy ra đêm hôm qua.
Thật ra trong đầu y rất mơ hồ, chỉ nhớ chút chút rằng mình đã nổi cơn điên, Tôn thượng nói với y bao nhiêu điều y đều không nhớ nổi. Chỉ có một câu "Ngươi đọc nhầm trang rồi, đọc nội dung đã sửa đi" là rõ rành rành. Dường như Tôn thượng đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần bên tai y. Sau đêm điên cuồng bình tĩnh lại, y đã dần tin Văn Nhân Ách vẫn còn sống. Ngay lúc đầu tình cảm dao động quá mãnh liệt, tác động đến tâm ma, bây giờ ổn định lại, y đã có thể tỉnh táo đối diện chuyện này. Bi thương tan đi để lại vui sướng.
Ân Hàn Giang cố gắng hết sức điều chỉnh cơ mặt, làm biểu tình quay lại trầm ổn nội liễm. Y cầm "Ngược luyến phong hoa" lên, một tờ giấy rơi ra: "Ở chỗ Chung Ly đàn chủ, trong đám tâm ma không có ta."
Lạc khoản là "Văn Nhân Ách gửi".
Ân Hàn Giang lập tức yên tâm, tư thế ngồi trở nên tùy tiện, tựa vào đầu giường ngực ôm sách, nghĩ đến Tôn thượng vẫn còn sống, hơn nữa đã trở về, vui sướng râm ran trong lòng, không kìm được bật cười.
"Bản tôn quay lại làm ngươi vui vẻ vậy sao?" Một tâm ma ngồi bên giường hỏi.
Ân Hàn Giang không thèm nhìn nó. Y mở sách ra, xem từ trang đầu tiên.
Cốt truyện đã bị sửa đến thay đổi hoàn toàn, nguyên văn và bản sửa chữa ranh giới rõ ràng, cốt truyện vốn có chỉ nhìn ra được chút manh mối từ bình luận truyện rất lâu trước kia. Nhưng Ân Hàn Giang vẫn qua bình luận mấy năm nay và những gì chưa kịp sửa ở cốt truyện tiếp theo biết được bản thân sau khi Tôn thượng chết đã làm cái gì, so với hiện tại chỉ có hơn chứ không kém. Nghĩ đến bốn mươi năm trước Tôn thượng đã đọc được mấy cái này là Ân Hàn Giang có xúc động muốn thiêu chết mình luôn.
Khí huyết trong cơ thể y quay cuồng, mới đọc một chút đã không tiếp tục nổi, khép sách lại thầm nhẩm Thanh Tâm chú.
May sao Văn Nhân Ách không ở trước mặt y, Ân Hàn Giang mới giữ được bình tĩnh. Nếu như đêm qua nữa sợ là Ân Hàn Giang lại phát điên mất thôi.
Sách cũng đã mất công đọc rồi, không liền mạch được thì hoãn hoãn chút. Ân Hàn Giang điều tức xong, chuẩn bị cầm lên đọc tiếp thì nghe có người gõ cửa. Giọng nói của Sư đàn chủ truyền đến:
"Ân Tông chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Là về Văn Nhân Ách!"
Ân Hàn Giang vốn định mặc kệ hắn nhưng nghe thấy tên Tôn thượng đành cất sách đi cho phép Sư Tòng Tâm vào phòng.
Sư Tòng Tâm đi đến cạnh bàn, đối diện Ân Tông chủ lạnh như sương giá thưa:
"Tông chủ, đêm qua thuộc hạ phát hiện Văn Nhân Tôn chủ còn chưa chết! Khụ khụ khụ!"
"Ừ." Ân Hàn Giang trầm ổn đáp.
Sư Tòng Tâm thấy Ân Hàn Giang lại không có phản ứng gì, thầm nghĩ hắn thật vất vả biết bao lấy hết can đảm mới dám tới nhắc nhở Ân Tông chủ! Đây là thời khắc chốt kèo, Chung Ly Khiêm theo Văn Nhân Ách chắc rồi, hắn mà đầu quân cho Ma Tôn nữa thì khẳng định là chẳng có tiền đồ, lựa chọn duy nhất chỉ có Ân Hàn Giang thôi.
Nghĩ đến bộ sậu Chung Ly Khiêm, Cừu Tùng Tuyết, Thư Diễm Diễm, còn có Túc Hòe như hổ rình mồi nhìn chòng chọc vào cái ghế đàn chủ dưới mông mình, Sư đàn chủ cảm thấy bản thân đã sợ hãi cả đời, cũng nên dũng cảm một lần cho biết mới được! Vì thế hắn đánh bạo nói:
"Tông chủ có điều chưa biết, đêm qua Văn Nhân Ách và Chung Ly đàn chủ đã cố ám hại người một lần, khụ khụ khụ!"
"Ngươi nói cái gì?" Trong mắt Ân Hàn Giang loé lên một tia sát khí, Sư Tòng Tâm dám xúc phạm Tôn thượng trước mặt y, giết không tha!
Sư Tòng Tâm không biết gì về sát khí của y còn đang thao thao bất tuyệt:
"Tối hôm qua Ma Tôn sai ta đưa Dược Gia Bình đến phòng của Chung Ly đàn chủ. Sau khi thuộc hạ đến thấy Tông chủ người đang hôn mê, Ma Tôn đã thừa cơ làm gì đó với người, chuyện này Tông chủ có nhớ không?"
"Không nhớ," Ân Hàn Giang nhìn gương mặt xanh xao bệnh tật của Sư Tòng Tâm, đưa tay về phía cổ đối phương, bàn tay dán lên động mạch chủ của hắn hỏi, "Sư đàn chủ còn nhìn thấy gì nữa?"
Sư Tòng Tâm đáp:
"Khụ khụ khụ, tuy rằng lúc ấy tóc của Văn Nhân Ách rủ xuống cản trở tầm nhìn của thuộc hạ nhưng ta vẫn có thể phát hiện ra, chỉ sợ là Ma Tôn đã hấp thu chân nguyên của Tông chủ người rồi!"
Hắn thuật lại hết từ đầu đến đuôi những gì nhìn thấy qua làn tóc, còn thủ thế trên miệng mình nói:
"Hấp thu chân nguyên thông qua miệng và mũi như thế này. Tông chủ người nhất định phải kiểm tra kĩ lại Đan điền Tử phủ của mình, nói không chừng đã bị động tay động chân gì đó rồi, khụ khụ khụ."
"Khụ khụ khụ!" Tiếng ho lần này không phải của Sư Tòng Tâm, mà là Ân Hàn Giang.
Sau khi y nghe Sư đàn chủ trình bày, mặt nghẹn đến đỏ bừng, ho kịch liệt, tay đặt trên cổ Sư Tòng Tâm cũng thu lại, che trên miệng đang khù khụ không dứt.
Sư Tòng Tâm:...
Chẳng lẽ bệnh khí của hắn lây sang Ân Tông chủ rồi? Không đúng, bệnh khí của hắn bị Bách Lí cô nương hút đi hết còn đâu, chính hắn cũng chẳng còn bao nhiêu bệnh, công lực suy giảm nghiêm trọng, chỉ có thể giả làm người ốm.
"Bổn tọa biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi." Ân Hàn Giang ho đủ rồi nói.
Sư Tòng Tâm còn định thưa chuyện, thấy Ân Hàn Giang quay mặt đi không nhìn mình nữa đành phải thất vọng rời khỏi. Đi tới cửa nghe thấy Ân Hàn Giang nói:
"Có gỗ hoặc là các vật liệu khác chế tác được mặt nạ không?"
"Có." Sư Tòng Tâm lấy khối minh thiết xịn nhất trong pháp bảo trữ vật ra, hắn định giữ để luyện chế pháp bảo bản mạng đến Đại thừa kì dùng.
"Không cần tốt quá thế...Thôi đành, ngươi đi ra ngoài đi."
Ân Hàn Giang nhận minh thiết rồi xua đuổi Sư Tòng Tâm.
Y bóp minh thiết, lửa Phần Thiên Cổ bao quanh vật liệu đỉnh cấp, rất nhanh khối sắt trên tay đã biến thành một chiếc mặt nạ quỷ.
Ân Hàn Giang đeo mặt nạ lên, khuôn mặt được che đi giúp thâm tâm từ từ bình tĩnh lại.
Bấy giờ y mới chuẩn bị tâm lý đầy đủ, mở sách ra, chọn những chi tiết có Văn Nhân Ách để đọc. Còn ba cái thứ tình tiết Bách Lí Khinh Miểu chung đụng với Hạ Văn Triều ở môn phái như thế nào, rồi tổ hợp bốn người du lịch ba mươi năm ra sao thì liên quan gì đến Ân Hàn Giang đâu, y lướt qua như gió.
Chưa đến một canh giờ Ân Hàn Giang đã lật đến chương sửa chữa cuối cùng, nhìn thấy Văn Nhân Ách đứng ở đầu giường Bách Lí Khinh Miểu, nói với nàng:
"Bản tôn muốn ngươi nghe một câu là, Văn Nhân Ách thích Ân Hàn Giang."
Lời này đêm qua y đã nghe một lần, khi ấy đầu óc rối bời, không biết có nên tin không. Quan trọng hơn là đang lúc Ân Hàn Giang đã tin tưởng đến bảy phần chuyện Văn Nhân Ách thích Bách Lí Khinh Miểu, trong hỗn loạn nháy mắt tẩu hỏa nhập ma.
Hiện tại, y đã đọc được kết cục vốn có và bình luận, biết đây là phần chưa sửa, hiện thực chưa xảy ra. Lại có Sư Tòng Tâm báo cáo và mặt nạ làm y an tâm, chứng kiến Văn Nhân Ách nói những lời này trước mặt Bách Lí Khinh Miểu sẽ mang đến một cảm giác khác.
Y đè tay lên mặt nạ, sợ nó rơi xuống, chịu đựng trái tim nhảy nhót điên cuồng đọc tiếp về sau...
Bách Lí Kinh Miểu nơm nớp lo sợ hỏi:
"Văn Nhân tiền bối nếu đã chung tình với Ân Tông chủ, sao không trực tiếp bày tỏ với y?"
Văn Nhân Ách hơi cười khổ nói:
"Có lẽ y chẳng tin đâu."
Bách Lí Kinh Miểu cho rằng Văn Nhân Ách tìm nàng để tham khảo chuyện tình cảm, nghĩ ngợi rồi tri kỉ kiến nghị:
"Nhưng ngôn ngữ rất khó biểu đạt cảm xúc, hành động thường càng làm người ta an tâm hơn. Như ta đây... Thôi, ta là hình mẫu của sự sai lầm rồi, hành động hay lời nói của sư huynh đều chẳng khiến ta an tâm cho nổi."
"Ví dụ của ngươi dù sao cũng có thể dùng để cảnh tỉnh." Văn Nhân Ách nói.
Bách Lí Khinh Miểu lập tức cảm thấy đắng lòng. Chỉ tại nàng là một người thích đi giúp đỡ, đành phải kiên cường dẫn chứng chuyện giữa mình và sư huynh ra, càng nói càng muốn khóc lên.
"Bản tôn hiểu rồi, coi như bài học." Văn Nhân Ách gật đầu, "Cho nên Bản tôn càng phải nói rõ ràng với ngươi, hy vọng y có thể hiểu rằng: cho dù Ân Hàn Giang ẩn nhẫn nội liễm, hay là Ân hàn Giang thích gì làm lấy, Bản tôn đều thích. Ân Hàn Giang là Ân Hàn Giang, không cần ngụy trang."
Ân Hàn Giang cảm thấy toàn thân sắp bốc khói. Y máu lạnh thể hàn, hấp thu Tuyết Trung Diễm cũng không đỡ được bao nhiêu. Y tự biết nguyên nhân do chấp niệm quá sâu, tâm ma khó trừ. Lúc này đọc được lời của Văn Nhân Ách, cả người lại nóng bừng lên, tựa như huyết mạch dưới da đều đang sôi sùng sục.
Rồi đi đọc bình luận sách dưới bản sửa chữa...
"Lạ thật, lúc xem nguyên văn tôi sợ Ân Hàn Giang vãi luôn ấy, sao bây giờ thấy bạn ấy đáng yêu thế nhở? Lấy váy nữ chính lau tay chùi kiếm gì đấy, coi đoá hoa nhà chúng mình là giẻ lau hở?"
"Giẻ lau còn đỡ hơn trở thành dầu thắp đèn. Tôi cũng thấy hơi đáng yêu rồi, trời ơi, có phải sóng gió bao nhiêu năm qua đã làm tôi bị đả kích nặng nề rồi không?"
"Từ thiếu nữ trở thành bà cô kì quặc, nhìn thấy bệnh kiều biến thái không chỉ không sợ hãi mà còn hơi bị muốn gào lên, a a a a, hét đến ông nội cũng sắp sống lại!"
"Vãi các bạn, vẫn còn đang thảo luận tình tiết chương trước đấy à? Mau đi đọc chương mới nhất đê, xảy ra chuyện lớn rồi! Một bộ tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue, nam 2 trước mặt nữ chính - tỏ tình với nam 4!"
"Lầu trên nói chuyện giật gân gì vậy? Tôi hoả tốc đến ngay!"
"Đọc chương mới nhất rồi quay lại nhìn tag truyện. Ngon đấy, tác giả không chỉ sửa tanh bành cốt truyện, còn đổi thể loại từ "ngôn tình" thành "không rõ"."
""Không rõ" là sao thế bạn eiii?"
"Là chuyện gì cũng có thể xảy ra."
"Đợi đã, tại sao Văn Nhân Ách tỏ tình với Ân Hàn Giang mấy người lại bình tĩnh vậy? La ó đâu? Phản đối đâu? Kinh ngạc vì ngôn tình sửa thành đam mỹ đâu?"
"Chắc lầu trên chưa thấy top hot trên diễn đàn bên cạnh rồi: Thảo luận tuyến tình cảm ẩn trong "Ngược luyến phong hoa" bản gốc và bản sửa chữa, phân tích siêu kĩ."
"Xem xong quay lại đây, giác ngộ rồi, hoá ra vốn Ân Hàn Giang đã thích Văn Nhân Ách, khó trách cuối cùng sẽ cuồng si như vậy. Đang sợ ảnh dã man chả hiểu sao tự dưng muốn ôm Ân Hàn Giang bé đáng thương này một cái quá..."
"Không thể gọi là bản gốc và bản sửa chữa nữa rồi, kêu kiếp trước kiếp này đi. Trên diễn đàn ngoài top thảo luận ra còn có đồng nhân văn nữa đấy, gạch men các kiểu, nhanh chân đi xem đê, chậm là bị xoá đấy."
(Gạch men: ẩn dụ hot scenes, vì thường bị làm mờ bởi hiệu ứng gạch men)
"Máu mũi đầy mặt quay lại đây. Ân Hàn Giang độc ác với kẻ khác, ngoan ngoãn trước mặt Tôn chủ đáng yêu quá trời quá đất, tôi thích gần chết!"
"Tôn chủ em còn muốn nữa gì đó, hồng y tàn nhẫn chó săn nhỏ của Tôn chủ gì đó, không dám nói nữa, nói nữa sợ bị report."
Ân Hàn Giang:...
Tâm tình của y bình tĩnh ngoài dự đoán, dường như vừa mơ một giấc mộng thật dài, mơ thấy Tôn thượng trở về, y vui buồn lẫn lộn suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma. May sao sau khi tỉnh lại, y vẫn nhớ được hai việc "Tôn thượng còn sống" và "không gì có thể hại đến người."
Chỉ cần Văn Nhân Ách vẫn còn sống thì Ân Hàn Giang yên tâm rồi. Những chuyện khác, y không dám nhớ lại.
Trên đầu giường đặt ba quyển sách, một trong số đó là "Ngược luyến phong hoa".
Ân Hàn Giang không động đến mấy quyển sách mà trước tiên chạm vào mỗi tâm ma một lần, biết chúng đều là ảo giác không sờ được ngược lại an tâm hơn bao nhiêu. Hiện tại y hơi không muốn đối mặt với đám tâm ma này, tưởng tượng Tôn thượng thật có để đang ẩn nấp trong đó là Ân Hàn Giang cảm thấy cả người không thoải mái.
Ngày xưa đi theo Văn Nhân Ách ẩn nhẫn đã thành thói quen. Mấy ngày trước y phóng túng quá, không biết bị Tôn thượng nhìn thấy bao nhiêu rồi, Ân Hàn Giang nghĩ tới đây thấy cổ họng tanh tanh, chuẩn bị hộc máu đến nơi.
Không đúng, Tôn thượng trong mơ dường như cũng có lúc không chạm được, không sờ thấy, căn bản không thể dùng cách xem thực thể để phân biệt giữa tâm ma và người thật được. Ân Hàn Giang hơi hoảng hốt, trân trối nhìn những tâm ma kia. Mỗi kẻ trong số đó đều chăm chú tình tứ nhìn lại Ân Hàn Giang, từng đôi mắt làm Ân Hàn Giang cảm thấy mình không thể trốn vào đâu được, ước gì biến mất tại chỗ.
Y dùng hai đầu móng tay rạch cánh tay mình, cưỡng ép bản thân ổn định lại, tĩnh tâm hồi ức những việc xảy ra đêm hôm qua.
Thật ra trong đầu y rất mơ hồ, chỉ nhớ chút chút rằng mình đã nổi cơn điên, Tôn thượng nói với y bao nhiêu điều y đều không nhớ nổi. Chỉ có một câu "Ngươi đọc nhầm trang rồi, đọc nội dung đã sửa đi" là rõ rành rành. Dường như Tôn thượng đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần bên tai y. Sau đêm điên cuồng bình tĩnh lại, y đã dần tin Văn Nhân Ách vẫn còn sống. Ngay lúc đầu tình cảm dao động quá mãnh liệt, tác động đến tâm ma, bây giờ ổn định lại, y đã có thể tỉnh táo đối diện chuyện này. Bi thương tan đi để lại vui sướng.
Ân Hàn Giang cố gắng hết sức điều chỉnh cơ mặt, làm biểu tình quay lại trầm ổn nội liễm. Y cầm "Ngược luyến phong hoa" lên, một tờ giấy rơi ra: "Ở chỗ Chung Ly đàn chủ, trong đám tâm ma không có ta."
Lạc khoản là "Văn Nhân Ách gửi".
Ân Hàn Giang lập tức yên tâm, tư thế ngồi trở nên tùy tiện, tựa vào đầu giường ngực ôm sách, nghĩ đến Tôn thượng vẫn còn sống, hơn nữa đã trở về, vui sướng râm ran trong lòng, không kìm được bật cười.
"Bản tôn quay lại làm ngươi vui vẻ vậy sao?" Một tâm ma ngồi bên giường hỏi.
Ân Hàn Giang không thèm nhìn nó. Y mở sách ra, xem từ trang đầu tiên.
Cốt truyện đã bị sửa đến thay đổi hoàn toàn, nguyên văn và bản sửa chữa ranh giới rõ ràng, cốt truyện vốn có chỉ nhìn ra được chút manh mối từ bình luận truyện rất lâu trước kia. Nhưng Ân Hàn Giang vẫn qua bình luận mấy năm nay và những gì chưa kịp sửa ở cốt truyện tiếp theo biết được bản thân sau khi Tôn thượng chết đã làm cái gì, so với hiện tại chỉ có hơn chứ không kém. Nghĩ đến bốn mươi năm trước Tôn thượng đã đọc được mấy cái này là Ân Hàn Giang có xúc động muốn thiêu chết mình luôn.
Khí huyết trong cơ thể y quay cuồng, mới đọc một chút đã không tiếp tục nổi, khép sách lại thầm nhẩm Thanh Tâm chú.
May sao Văn Nhân Ách không ở trước mặt y, Ân Hàn Giang mới giữ được bình tĩnh. Nếu như đêm qua nữa sợ là Ân Hàn Giang lại phát điên mất thôi.
Sách cũng đã mất công đọc rồi, không liền mạch được thì hoãn hoãn chút. Ân Hàn Giang điều tức xong, chuẩn bị cầm lên đọc tiếp thì nghe có người gõ cửa. Giọng nói của Sư đàn chủ truyền đến:
"Ân Tông chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Là về Văn Nhân Ách!"
Ân Hàn Giang vốn định mặc kệ hắn nhưng nghe thấy tên Tôn thượng đành cất sách đi cho phép Sư Tòng Tâm vào phòng.
Sư Tòng Tâm đi đến cạnh bàn, đối diện Ân Tông chủ lạnh như sương giá thưa:
"Tông chủ, đêm qua thuộc hạ phát hiện Văn Nhân Tôn chủ còn chưa chết! Khụ khụ khụ!"
"Ừ." Ân Hàn Giang trầm ổn đáp.
Sư Tòng Tâm thấy Ân Hàn Giang lại không có phản ứng gì, thầm nghĩ hắn thật vất vả biết bao lấy hết can đảm mới dám tới nhắc nhở Ân Tông chủ! Đây là thời khắc chốt kèo, Chung Ly Khiêm theo Văn Nhân Ách chắc rồi, hắn mà đầu quân cho Ma Tôn nữa thì khẳng định là chẳng có tiền đồ, lựa chọn duy nhất chỉ có Ân Hàn Giang thôi.
Nghĩ đến bộ sậu Chung Ly Khiêm, Cừu Tùng Tuyết, Thư Diễm Diễm, còn có Túc Hòe như hổ rình mồi nhìn chòng chọc vào cái ghế đàn chủ dưới mông mình, Sư đàn chủ cảm thấy bản thân đã sợ hãi cả đời, cũng nên dũng cảm một lần cho biết mới được! Vì thế hắn đánh bạo nói:
"Tông chủ có điều chưa biết, đêm qua Văn Nhân Ách và Chung Ly đàn chủ đã cố ám hại người một lần, khụ khụ khụ!"
"Ngươi nói cái gì?" Trong mắt Ân Hàn Giang loé lên một tia sát khí, Sư Tòng Tâm dám xúc phạm Tôn thượng trước mặt y, giết không tha!
Sư Tòng Tâm không biết gì về sát khí của y còn đang thao thao bất tuyệt:
"Tối hôm qua Ma Tôn sai ta đưa Dược Gia Bình đến phòng của Chung Ly đàn chủ. Sau khi thuộc hạ đến thấy Tông chủ người đang hôn mê, Ma Tôn đã thừa cơ làm gì đó với người, chuyện này Tông chủ có nhớ không?"
"Không nhớ," Ân Hàn Giang nhìn gương mặt xanh xao bệnh tật của Sư Tòng Tâm, đưa tay về phía cổ đối phương, bàn tay dán lên động mạch chủ của hắn hỏi, "Sư đàn chủ còn nhìn thấy gì nữa?"
Sư Tòng Tâm đáp:
"Khụ khụ khụ, tuy rằng lúc ấy tóc của Văn Nhân Ách rủ xuống cản trở tầm nhìn của thuộc hạ nhưng ta vẫn có thể phát hiện ra, chỉ sợ là Ma Tôn đã hấp thu chân nguyên của Tông chủ người rồi!"
Hắn thuật lại hết từ đầu đến đuôi những gì nhìn thấy qua làn tóc, còn thủ thế trên miệng mình nói:
"Hấp thu chân nguyên thông qua miệng và mũi như thế này. Tông chủ người nhất định phải kiểm tra kĩ lại Đan điền Tử phủ của mình, nói không chừng đã bị động tay động chân gì đó rồi, khụ khụ khụ."
"Khụ khụ khụ!" Tiếng ho lần này không phải của Sư Tòng Tâm, mà là Ân Hàn Giang.
Sau khi y nghe Sư đàn chủ trình bày, mặt nghẹn đến đỏ bừng, ho kịch liệt, tay đặt trên cổ Sư Tòng Tâm cũng thu lại, che trên miệng đang khù khụ không dứt.
Sư Tòng Tâm:...
Chẳng lẽ bệnh khí của hắn lây sang Ân Tông chủ rồi? Không đúng, bệnh khí của hắn bị Bách Lí cô nương hút đi hết còn đâu, chính hắn cũng chẳng còn bao nhiêu bệnh, công lực suy giảm nghiêm trọng, chỉ có thể giả làm người ốm.
"Bổn tọa biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi." Ân Hàn Giang ho đủ rồi nói.
Sư Tòng Tâm còn định thưa chuyện, thấy Ân Hàn Giang quay mặt đi không nhìn mình nữa đành phải thất vọng rời khỏi. Đi tới cửa nghe thấy Ân Hàn Giang nói:
"Có gỗ hoặc là các vật liệu khác chế tác được mặt nạ không?"
"Có." Sư Tòng Tâm lấy khối minh thiết xịn nhất trong pháp bảo trữ vật ra, hắn định giữ để luyện chế pháp bảo bản mạng đến Đại thừa kì dùng.
"Không cần tốt quá thế...Thôi đành, ngươi đi ra ngoài đi."
Ân Hàn Giang nhận minh thiết rồi xua đuổi Sư Tòng Tâm.
Y bóp minh thiết, lửa Phần Thiên Cổ bao quanh vật liệu đỉnh cấp, rất nhanh khối sắt trên tay đã biến thành một chiếc mặt nạ quỷ.
Ân Hàn Giang đeo mặt nạ lên, khuôn mặt được che đi giúp thâm tâm từ từ bình tĩnh lại.
Bấy giờ y mới chuẩn bị tâm lý đầy đủ, mở sách ra, chọn những chi tiết có Văn Nhân Ách để đọc. Còn ba cái thứ tình tiết Bách Lí Khinh Miểu chung đụng với Hạ Văn Triều ở môn phái như thế nào, rồi tổ hợp bốn người du lịch ba mươi năm ra sao thì liên quan gì đến Ân Hàn Giang đâu, y lướt qua như gió.
Chưa đến một canh giờ Ân Hàn Giang đã lật đến chương sửa chữa cuối cùng, nhìn thấy Văn Nhân Ách đứng ở đầu giường Bách Lí Khinh Miểu, nói với nàng:
"Bản tôn muốn ngươi nghe một câu là, Văn Nhân Ách thích Ân Hàn Giang."
Lời này đêm qua y đã nghe một lần, khi ấy đầu óc rối bời, không biết có nên tin không. Quan trọng hơn là đang lúc Ân Hàn Giang đã tin tưởng đến bảy phần chuyện Văn Nhân Ách thích Bách Lí Khinh Miểu, trong hỗn loạn nháy mắt tẩu hỏa nhập ma.
Hiện tại, y đã đọc được kết cục vốn có và bình luận, biết đây là phần chưa sửa, hiện thực chưa xảy ra. Lại có Sư Tòng Tâm báo cáo và mặt nạ làm y an tâm, chứng kiến Văn Nhân Ách nói những lời này trước mặt Bách Lí Khinh Miểu sẽ mang đến một cảm giác khác.
Y đè tay lên mặt nạ, sợ nó rơi xuống, chịu đựng trái tim nhảy nhót điên cuồng đọc tiếp về sau...
Bách Lí Kinh Miểu nơm nớp lo sợ hỏi:
"Văn Nhân tiền bối nếu đã chung tình với Ân Tông chủ, sao không trực tiếp bày tỏ với y?"
Văn Nhân Ách hơi cười khổ nói:
"Có lẽ y chẳng tin đâu."
Bách Lí Kinh Miểu cho rằng Văn Nhân Ách tìm nàng để tham khảo chuyện tình cảm, nghĩ ngợi rồi tri kỉ kiến nghị:
"Nhưng ngôn ngữ rất khó biểu đạt cảm xúc, hành động thường càng làm người ta an tâm hơn. Như ta đây... Thôi, ta là hình mẫu của sự sai lầm rồi, hành động hay lời nói của sư huynh đều chẳng khiến ta an tâm cho nổi."
"Ví dụ của ngươi dù sao cũng có thể dùng để cảnh tỉnh." Văn Nhân Ách nói.
Bách Lí Khinh Miểu lập tức cảm thấy đắng lòng. Chỉ tại nàng là một người thích đi giúp đỡ, đành phải kiên cường dẫn chứng chuyện giữa mình và sư huynh ra, càng nói càng muốn khóc lên.
"Bản tôn hiểu rồi, coi như bài học." Văn Nhân Ách gật đầu, "Cho nên Bản tôn càng phải nói rõ ràng với ngươi, hy vọng y có thể hiểu rằng: cho dù Ân Hàn Giang ẩn nhẫn nội liễm, hay là Ân hàn Giang thích gì làm lấy, Bản tôn đều thích. Ân Hàn Giang là Ân Hàn Giang, không cần ngụy trang."
Ân Hàn Giang cảm thấy toàn thân sắp bốc khói. Y máu lạnh thể hàn, hấp thu Tuyết Trung Diễm cũng không đỡ được bao nhiêu. Y tự biết nguyên nhân do chấp niệm quá sâu, tâm ma khó trừ. Lúc này đọc được lời của Văn Nhân Ách, cả người lại nóng bừng lên, tựa như huyết mạch dưới da đều đang sôi sùng sục.
Rồi đi đọc bình luận sách dưới bản sửa chữa...
"Lạ thật, lúc xem nguyên văn tôi sợ Ân Hàn Giang vãi luôn ấy, sao bây giờ thấy bạn ấy đáng yêu thế nhở? Lấy váy nữ chính lau tay chùi kiếm gì đấy, coi đoá hoa nhà chúng mình là giẻ lau hở?"
"Giẻ lau còn đỡ hơn trở thành dầu thắp đèn. Tôi cũng thấy hơi đáng yêu rồi, trời ơi, có phải sóng gió bao nhiêu năm qua đã làm tôi bị đả kích nặng nề rồi không?"
"Từ thiếu nữ trở thành bà cô kì quặc, nhìn thấy bệnh kiều biến thái không chỉ không sợ hãi mà còn hơi bị muốn gào lên, a a a a, hét đến ông nội cũng sắp sống lại!"
"Vãi các bạn, vẫn còn đang thảo luận tình tiết chương trước đấy à? Mau đi đọc chương mới nhất đê, xảy ra chuyện lớn rồi! Một bộ tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue, nam 2 trước mặt nữ chính - tỏ tình với nam 4!"
"Lầu trên nói chuyện giật gân gì vậy? Tôi hoả tốc đến ngay!"
"Đọc chương mới nhất rồi quay lại nhìn tag truyện. Ngon đấy, tác giả không chỉ sửa tanh bành cốt truyện, còn đổi thể loại từ "ngôn tình" thành "không rõ"."
""Không rõ" là sao thế bạn eiii?"
"Là chuyện gì cũng có thể xảy ra."
"Đợi đã, tại sao Văn Nhân Ách tỏ tình với Ân Hàn Giang mấy người lại bình tĩnh vậy? La ó đâu? Phản đối đâu? Kinh ngạc vì ngôn tình sửa thành đam mỹ đâu?"
"Chắc lầu trên chưa thấy top hot trên diễn đàn bên cạnh rồi: Thảo luận tuyến tình cảm ẩn trong "Ngược luyến phong hoa" bản gốc và bản sửa chữa, phân tích siêu kĩ."
"Xem xong quay lại đây, giác ngộ rồi, hoá ra vốn Ân Hàn Giang đã thích Văn Nhân Ách, khó trách cuối cùng sẽ cuồng si như vậy. Đang sợ ảnh dã man chả hiểu sao tự dưng muốn ôm Ân Hàn Giang bé đáng thương này một cái quá..."
"Không thể gọi là bản gốc và bản sửa chữa nữa rồi, kêu kiếp trước kiếp này đi. Trên diễn đàn ngoài top thảo luận ra còn có đồng nhân văn nữa đấy, gạch men các kiểu, nhanh chân đi xem đê, chậm là bị xoá đấy."
(Gạch men: ẩn dụ hot scenes, vì thường bị làm mờ bởi hiệu ứng gạch men)
"Máu mũi đầy mặt quay lại đây. Ân Hàn Giang độc ác với kẻ khác, ngoan ngoãn trước mặt Tôn chủ đáng yêu quá trời quá đất, tôi thích gần chết!"
"Tôn chủ em còn muốn nữa gì đó, hồng y tàn nhẫn chó săn nhỏ của Tôn chủ gì đó, không dám nói nữa, nói nữa sợ bị report."
Ân Hàn Giang:...
Danh sách chương