Hạ Văn Triều vừa nói vừa dùng chân nguyên bức âm khí trong cơ thể ra, dù sao gã cũng là một tu giả Cảnh hư kì, tu vi Túc Hoè quá thấp, chỉ có tác dụng trong chốc lát thôi, bức âm khí ra là không sao nữa.
Nhưng Túc Hoè bôi bác quá thể Hạ Văn Triều trước mặt đồng môn và thê tử, sắc mặt gã không tốt chút nào, nếu không phải có Bách Lí Khinh Miểu che chở gã đã sớm ra tay dạy dỗ thằng oắt con Kim đan kì đó.
"Nó là đệ tử của ta, Túc Hoè." Sau khi Bách Lí Khinh Miểu tỉnh táo lại, cảm xúc được Chung Ly Khiêm ép xuống có thể đối đáp bình thường với sư huynh, bàn tay nàng đặt trên vai Túc Hoè giới thiệu.
"Vậy còn không mau qua đây bái kiến trưởng bối sư môn?"
Liễu Tân Diệp đi đến bên người Hạ Văn Triều, vẻ mặt không thiện chí.
Túc Hoè nhăn nhó mặt mày, Bách Lí Khinh Miểu cũng là nó miễn cưỡng mới nhận, nó là một Quỷ tu, làm gì có tình cảm biết ơn với Thượng Thanh phái. Ngược lại, sau khi hoà hảo với Cừu Tùng Tuyết, Cừu hộ pháp hứa hẹn sau này sẽ giới thiệu nó gia nhập Minh Hoả Đàn Huyền Uyên tông. Nếu lúc này nó thể hiện tốt, còn có thể giúp đỡ nó công khai chém chết Sư đàn chủ đương nhiệm, đi lên làm tân đàn chủ Minh Hoả Đàn.
Tâm tính như vậy, Túc Hoè không muốn lễ bái gì với người mấy người mình chưa nhìn thấy bao giờ này.
Bách Lí Khinh Miểu là người lớn lên trong giáo dục truyền thống, đang định bảo Túc Hoè hành lễ thì nghe thấy Thanh Tuyết chân nhân nói:
"Gì? Ta cũng là trưởng bối thì phải, các ngươi gặp trưởng bối sao không bái?"
Túc Hoè hợp thời hành đại lễ với Thanh Tuyết:
"Bái kiến Thanh Tuyết sư tổ."
Mọi người Thượng Thanh phái:...
"Còn ngươi." Thanh Tuyết chân nhân lấy ra một viên ngọc trói hồn, bên trong chứa một tia thần hồn của Liễu Tân Diệp, "Bao giờ ngươi mới trả linh dược cho ta nhỉ? Mới Hoá Thần à? Nguyên Anh Hoá Thần kì không bì được Thất Thải Bích Liên Tâm, nhưng thêm đạo lữ của ngươi có vẻ đủ đấy."
Liễu Tân Diệp:...
Hạ Văn Triều:...
Hạ Văn Triều vội nắm tay Liễu Tân Diệp, dẫn chúng đệ tử chắp tay hành lễ với Thanh Tuyết:
"Bái kiến Thanh Tuyết sư thúc."
Lúc bọn họ bái, Túc Hoè theo chỉ thị của Chung Ly Khiêm đứng bên người Thanh Tuyết cũng chắp tay hành lễ, hai bên bái nhau không ai mệt cả.
"Sư thúc, ba mươi năm nay chúng con luôn giúp sư phụ tìm thuốc, không có thời gian quan tâm đến tiên thảo của người. Cũng may Toả Tâm Thảo đã là dược liệu cuối cùng rồi, chờ sau khi sư phụ tỉnh lại, đệ tử thư thả được sự vụ sư môn thì có thể cùng thê tử đi giúp người tìm thiên tài địa bảo, mong người bỏ quá cho."
Mặc dù liên tiếp há miệng mắc quai trước mặt thầy trò ba người Hạ Văn Triều vẫn kìm chế cảm xúc, săn sóc kéo thê tử nhận lỗi với Thanh Tuyết chân nhân.
Sư huynh huynh ấy... thật là một người chồng tốt. Trong lòng Bách Lí Khinh Miểu thầm nhủ, không nhịn được lại có chút mê mẩn.
Chung Ly Khiêm gõ gõ thẻ trúc trong lòng bàn tay, Túc Hoè lập tức rút Gậy Diệt Tình ra, Bách Lí Khinh Miểu vội nói:
"Đừng đánh đừng đánh, ta bình tĩnh rồi."
Hạ Văn Triều thấy pháp khí khổng lồ kia cũng nhanh chóng túm Liễu Tân Diệp né ra, Túc Hoè không đánh được ai chán nản bĩu môi, thu Gậy Diệt Tình lại.
Hai bên căng thẳng, Chung Ly Khiêm cao giọng nói:
"Không bằng chúng ta đi xem làm thế nào để bật lửa địa hoả đi, vẫn là chuyện của trưởng môn tương đối quan trọng."
Câu nói này hoá giải trạng thái đông cứng trước mắt, mọi người kéo nhau đến bên giếng trời.
Theo lời của đám Hạ Văn Triều sau khi bọn họ đến Tử Linh Các, vị các chủ kia cách rèm liếc bọn họ một cái rồi tống cổ cả đám đến giếng trời để tự mà nghĩ cách, nuôi dưỡng được cây non lớn lên có thể mang đi ngay. Mấy ngày nay mọi người ăn dầm nằm dề ở đỉnh núi nghĩ hết biện pháp cũng không thể khống chế được địa hoả chỉ cháy trong một phạm vi.
Bốn người Bách Lí Khinh Miểu thì đến đại điện cũng chưa được đặt chân vào, bị người ta đưa thẳng đến bên giếng trời.
Không ai dám nói Tử Linh Các vô lễ, dù sao Tử Linh Các cũng đã lánh đời nhiều năm không tiếp xúc với Chính đạo, mình lại có việc đến xin người, người ta có thể cho phép mình đến giếng trời đã là không tồi.
Nghe nói giếng trời đã ngủ say ba ngàn năm, cực kì an toàn, bốn người Bách Lí Khinh Miểu bèn lớn mật đi lên trước, ba người Chung Ly Khiêm, Thanh Tuyết và Túc Hoè lần lượt xem qua không thấy có gì lạ lẫm, ai ngờ Bách Lí Khinh Miểu vừa thò đầu vào nhìn thì một cột lửa phóng vụt lên, bắn thẳng vào mặt Bách Lí Khinh Miểu.
Nàng sợ hãi kêu một tiếng tránh ra, trong gang tấc né được địa hoả, bịt mắt màu đen bị thiêu rụi, rơi xuống giếng trời.
"Sư muội, muội không sao chứ!" Hạ Văn Triều bỏ mặc Liễu Tân Diệp, vội bước đến xem gương mặt Bách Lí Khinh Miểu có bị bỏng không.
Bách Lí Khinh Miểu vừa mở mắt, mắt phải nhìn thấy thần sắc quan tâm của sư huynh, trái tim còn chưa kịp rung động mắt trái liền bùm một cái hiện ra gương mặt Chung Ly Khiêm khổng lồ. Một mắt nàng là Chung Ly Khiêm, một mắt là Hạ Văn Triều, tí nữa thì thành mắt gà chọi.
Nàng đẩy Hạ Văn Triều, nhắm tịt mắt, nghiêng nghiêng đầu nói:
"Lấy cho ta cái che mắt."
Túc Hoè đưa đến một miếng vải đen, Bách Lí Khinh Miểu quấn lên rồi thở phào một hơi, lúc này mới thấy biểu tình bi thương của Hạ Văn Triều. Nàng đang định giải thích, vừa tiến lên nửa bước chợt thấy Liễu Tân Diệp đi đến đỡ Hạ Văn Triều bị đẩy còn khiêu khích liếc Bách Lí Khinh Miểu.
Bách Lí Khinh Miểu lùi lại nửa bước ban nãy thầm nghĩ thế cũng tốt.
"Bao nhiêu ngày rồi cuối cùng địa hoả cũng có phản ứng!"
Diêu Văn Đan không để ý tới không khí giữa mấy người, nói với Bách Lí Khinh Miểu:
"Sư muội, lúc nãy muội làm gì để địa hoả bốc lên thế, còn chuẩn xác đến mức chỉ phun về một phía nữa?"
"Ta chưa làm gì cả..."
Bách Lí Khinh Miểu cũng rất nghi hoặc, nàng chỉ hơi cúi đầu nhìn địa hoả đã bùng lên, sau khi nàng rụt đầu lại địa hoả cũng biến mất luôn.
Dường như là hướng thẳng về phía Bách Lí Khinh Miểu... Chung Ly Khiêm đứng bên giếng trời trầm tư.
Ở bên Bách Lí Khinh Miểu ba mươi năm rồi, thật ra y cũng loáng thoáng cảm nhận được, có vẻ như đi theo Bách Lí Khinh Miểu rất dễ dàng tìm thấy thiên tài địa bảo. Trong ba mươi năm ngắn ngủi y có thể từ Hợp thể kì tấn chức Đại thừa kì, trừ tu luyện Tử Bất Ngữ và lĩnh ngộ Sư đạo ra có một phần nguyên nhân là rất hay tìm thấy bảo vật tăng cường chân nguyên.
Y bỗng nghĩ đến Văn Nhân Ách, từ miệng Bách Lí Khinh Miểu, cả hai lần nàng gặp gỡ Văn Nhân Ách đều là do Văn Nhân Ách nói có vài bảo vật có duyên với nàng, mong nàng có thể giúp đỡ tầm bảo, lúc này mới quen biết nhau.
Có khi nào Văn Nhân Ách đã phát hiện ra điểm đặc biệt của Bách Lí Khinh Miểu từ lâu rồi?
Chung Ly Khiêm nhíu mày nghĩ.
Trong lúc mọi người đang thảo luận xem làm thế nào để châm địa hoả thì có một làn hương thơm bay đến.
"Mùi thuốc này... Lúc trước đi gặp Tử Linh Các chủ từng ngửi thấy." Diêu Văn Đan nói, "Chẳng lẽ thay đổi của giếng trời đã kinh động đến Tử Linh Các chủ sao?"
Vừa nói, cách đó không xa có người bay đến, mấy nữ tử váy tím nâng một cỗ kiệu hào quang chói lọi, trong kiệu có một người ngồi, bị rèm ngăn không nhìn thấy gương mặt.
Đến gần giếng trời, bốn thị nữ áo tím bay xuống, hạ kiệu, cô gái đi đầu nói:
"Không biết lúc nãy là ai dẫn động địa hoả?"
Mọi người lùi lại làm lộ Bách Lí Khinh Miểu, từ sau rèm kiệu truyền ra một giọng nói trầm thấp:
"Quả nhiên là cô."
Bách Lí Khinh Miểu nghiêng nghiêng đầu, ôm quyền hữu lễ nói:
"Tại hạ Bách Lí Khinh Miểu, nghe ý Các chủ chẳng hay đã từng cùng Bách Lí gặp gỡ đôi lần sao?"
"Ai biết?" Bàn tay vươn lên vén rèm, một nam tử ngân bào hoa phục bước ra, ánh mắt đảo qua mặt Bách Lí Khinh Miểu nói, "Chắc kiếp trước từng gặp."
Mái tóc dài đen nhánh của y được buộc lên tuỳ ý bằng một sợi dây màu bạc, vài lọn tóc còn xoã trên vai, đôi môi mỏng trắng nhợt, nhìn Bách Lí Khinh Miểu rồi nở một nụ cười tươi lạnh lẽo:
"Thượng Thanh phái là lá cờ đầu của Chính đạo, lần này phái tới đây nhiều cao nhân như vậy Tử Linh Các không dám chậm trễ. Không bằng ở tạm trong Tử Linh Các, chúng ta cùng nhau nghĩ cách ươm lớn cây non Toả Tâm Thảo. Nếu không thể được cũng không vấn đề, chẳng phải vẫn còn một cây lớn sao? Chỉ cần Thượng Thanh phái có thể lấy ra một vật ngang giá để trao đổi thì cũng không phải không thể đưa cho các ngươi."
Mọi người:...
Có gì đó sai sai, mấy hôm trước ông có nói thế đâu.
Không chỉ những người có mặt cảm thấy khó hiểu, Văn Nhân Ách lật sách quan sát, người đọc "Ngược luyến phong hoa" và "Diệt thế thần tôn" cũng cùng lúc há hốc miệng.
Khu bình luận chưa từng đồng quan điểm của hai cuốn sách lần đầu tiên cho ra phản ứng nhất trí "Soái ca là ai?", đến Văn Nhân Ách cũng không dám tin vào hai mắt của mình.
Tử Linh Các chủ, vợ cả của Hạ Văn Triều trong "Diệt Thế Thần Tôn", nữ phụ độc ác số một trong "Ngược luyến phong hoa", nữ Tán Tiên bị Văn Nhân Ách dựng hàn băng vạn năm dậy tìm đập một trận nhừ tử, sao bây giờ lại biến thành đàn ông rồi?
Ân Hàn Giang thấy Tôn thượng đứng trước Vụ Thần Chung của Tử Linh Các lật sách, sau mấy canh giờ chăm chú, đột nhiên dừng ở một chỗ nào đó sắc mặt lúc trắng lúc xanh, như đang gặp chuyện gì kinh khủng lắm.
"Tôn thượng?" Ân Hàn Giang khó hiểu nhìn Văn Nhân Ách, y không tưởng tượng ra trên thế gian này có chuyện gì có thể làm khó được Văn Nhân Ách.
"Không sao." Bản sửa chữa của hai cuốn sách đều dừng lại ở đây, Văn Nhân Ách cất sách đi đứng trước Vụ Thần Chung nghĩ ngợi nói, "Ân tông chủ, xem ra chúng ta phải thay đổi kế hoạch rồi."
Để vào Tử Linh Các Văn Nhân Ách có hai kế hoạch.
Thứ nhất là dùng bạo lực huỷ diệt trận pháp Tử Linh Các, xông lên tìm Tán Tiên kia ép hỏi phương pháp đoạt xá.
Thứ hai là dùng đại pháp lực nổ tung một nửa Thái Âm Sơn, truyền âm nói ra yêu cầu của mình, để Tử Linh Các dùng hai tay dâng pháp quyết lên. (???)
Ai ngờ đến phút chót cốt truyện quặt sang một hướng xưa nay chưa từng thấy. Văn Nhân Ách quyết định đổi chủ ý, chọn một thân phận khác "lễ phép" đi vào Tử Linh Các.
"Chúng ta cần thay đổi gương mặt một chút, giả trang thành... thành môn khách của Chung Ly thế gia đi, ngoan ngoãn nộp bái thiếp xin vào Tử Linh Các. Chắc hẳn Chung Ly Khiêm sẽ đoán được và giúp chúng ta che giấu thôi."
Văn Nhân Ách lắc não khẩn trương viết ra kế hoạch mới nói với Ân Hàn Giang.
Hắn từng gặp gỡ Tử Linh Các chủ một lần nếu không giấu diếm cẩn thận người nọ sẽ phát hiện ngay, thế thì khó mà đoán ra tại sao cốt truyện lại xuất hiện thay đổi trọng đại như vậy.
Nếu Tử Linh Các chủ không gả cho Hạ Văn Triều như trong truyện, vận mệnh nữ phụ quan trọng của cô ta thay đổi, vậy có phải vận mệnh nam phụ quan trọng của Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang cũng có thể thay đổi không?
Huyền Uyên tông đương nhiên có không ít pháp bảo biến hình gương mặt, Ân Hàn Giang lấy hai cái mặt nạ ra. Cái này khác với dịch dung trên giang hồ, bình thường nhìn như cục bột nhưng vừa dán lên mặt sẽ có thể tạo thành dáng vẻ mình muốn. Nó là pháp bảo Bảo Khí cấp thấp nhất, rất ít linh khí, ngoài thay đổi gương mặt ra không có tác dụng khác. Chỗ tốt duy nhất là chỉ cần mặt không bị đụng tới sẽ không bị người khác nhìn thấu.
"Ân tông chủ nặn cho Bản tôn một khuôn mặt đi." Văn Nhân Ách phân phó.
Ân Hàn Giang dán "cục bột" lên mặt Văn Nhân Ách, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết, hỏi:
"Tôn thượng muốn biến thành như thế nào?"
"Thế nào cũng được." Văn Nhân Ách nói, hắn rất có tin tưởng với chỉ số thông minh của Chung Ly Khiêm, Chung Ly Khiêm nhất định sẽ nhìn thấu và giúp đỡ họ che giấu thân phận.
Ân Hàn Giang không lùn, chỉ thấp hơn Văn Nhân Ách một tấc, y nhìn mặt Văn Nhân Ách, tập trung nặn, khuôn mặt sau khi nặn xong làm y sửng sốt, định xoa vội đi nặn lần hai, Văn Nhân Ách lại nói:
"Đẹp không đấy? Để ta xem nào."
Hắn chỉ tay một cái, một tấm gương băng xuất hiện trước mắt, Văn Nhân Ách nhìn gương mặt trong gương trầm mặc.
Gương mặt này giống y đúc hắn, chỉ là mũi mày hơi khác hiện tại, thêm một chút cảm giác anh dũng, càng giống Văn Nhân tướng quân ở trấn nhỏ biên thuỳ một trăm năm trước hơn.
"Trong mắt Ân tông chủ, Bản tôn vẫn luôn như thế này sao?"
Văn Nhân Ách mơ hồ toát ra một chút không vui không biết từ đâu đến, "Văn Nhân tướng quân chỉ là một hình chiếu của Bản tôn khi rèn luyện nơi hồng trần, Bản tôn đã sớm thoát khỏi tâm cảnh ngày ấy, nếu ấn tượng của Ân tông chủ còn dừng lại ở đoạn thời gian đó thì mãi mãi cũng không có khả năng tấn chức Đại thừa kì."
"Không phải như thế, chỉ là..."
Bản thân Ân Hàn Giang cũng không biết nên giải thích như thế nào, lúc nãy Tôn thượng chăm chú nhìn y, ánh mắt thật dịu dàng, làm đôi tay y không tự chủ được.
"Thuộc hạ đổi cho Tôn thượng một mặt khác." Ân Hàn Giang vội nói.
"Không cần." Văn Nhân Ách giơ tay miết một cái liền xuất hiện một gương mặt rất phổ thông, áo đen cũng trở thành áo xám của môn khách Chung Ly thế gia.
Ân Hàn Giang dính "cục bột" lên mặt, đang định cũng tự làm cho mình một gương mặt bình thường lại thấy Văn Nhân Ách nói:
"Để Bản tôn."
Một bàn tay hữu lực đưa lên mặt Ân Hàn Giang, cả người y cứng đờ không nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở.
Văn Nhân Ách nặn cho Ân Hàn Giang một gương mặt phổ thông, thu tay lại nói:
"Ân tông chủ, đừng mãi theo đuổi ảo ảnh của Bản tôn."
"Thuộc hạ..."
Hai chữ "không có" cuối cùng Ân Hàn Giang làm thế nào cũng không thốt lên lời, y từng nói với Chung Ly Khiêm, chỉ yên lặng ở bên thì không có chuyện cầu không được. Nhưng sự thật cho thấy những ý nghĩ xằng bậy rất khó để tiêu trừ.
Y khao khát trở thành thân binh của vị Văn Nhân tướng quân ấy, cho dù y và Tôn thượng đều là phàm nhân cũng không sao.
Họ sẽ đồng cam cộng khổ trên chiến trường, cho dù cứ thế chết trận cũng là một loại hạnh phúc.
Ma Tôn quá cường đại quá khó truy đuổi, Ân Hàn Giang không dám nghĩ đến. Y chỉ có thể ôm ấp nguyện vọng nho nhỏ đó, mong kiếp sau có thể nhận được cơ hội ấy.
Văn Nhân Ách thấy dáng vẻ của y không nhịn được hơi thở dài.
Ngày Phá Quân kiếm luyện thành rõ ràng hắn cảm nhận được Ân Hàn Giang đã dần cởi bỏ khúc mắc, không còn là Tả hộ pháp ngu trung dĩ vãng. Lúc đó mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp cơ mà, tại sao bỗng dưng lùi lại, còn càng lùi càng xa hơn trước vậy?
"Ân tông chủ, ngươi có tâm sự gì gạt Bản tôn sao?" Văn Nhân Ách hỏi.
"Không..." Ân Hàn Giang không nói tiếp được, đúng là y có việc gạt Tôn thượng nhưng cả đời này cũng sẽ không nói ra. Cho dù y phải chết, bị người ta rút phách luyện hồn cũng sẽ không nói.
Y ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Ách, ánh mắt kiên định, kiên định phải đào sâu chôn chặt bí mật:
"Đúng là thuộc hạ có tâm sự, nhưng không liên quan đến Tôn thượng. Tôn thượng đừng lo lắng, thuộc hạ nhất định có thể giải quyết tốt."
"Ngươi..." Văn Nhân Ách biến chưởng thành trảo, nháy mắt bóp cổ Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang không né tránh, còn thuận theo ngẩng đầu lên.
"Bao giờ quay lại Huyền Uyên tông đến cấm địa tự kiểm điểm 50 năm. Sau 50 năm mà còn chưa thông suốt thì..." Văn Nhân Ách khựng lại, hắn cũng chẳng biết nên xử phạt thế nào, cuối cùng đành nói, "Thì 50 năm sau bàn tiếp."
Tự kiểm điểm 50 năm... cũng tốt, Ân Hàn Giang cúi đầu cười khổ.
Văn Nhân Ách thấy nói gì cũng không lay chuyển được Ân Hàn Giang, trong ngực trào lên cảm giác vô lực, một chưởng gõ vang Vụ Thần Chung, theo tiếng chuông cất cao giọng nói:
"Chung Ly thế gia, môn khách của Chung Ly Khiêm công tử Văn Tôn, Ân Giang đến tìm Chung Ly công tử, mong Tử Linh Các giúp đỡ thông tri."
Chung Ly Khiêm nghe được tin:...
Văn Tôn, Ân Giang... Tôn chủ chọn tên ấn tượng thế là sợ người ta không nhận ra thân phận của mình à?
Nhưng Túc Hoè bôi bác quá thể Hạ Văn Triều trước mặt đồng môn và thê tử, sắc mặt gã không tốt chút nào, nếu không phải có Bách Lí Khinh Miểu che chở gã đã sớm ra tay dạy dỗ thằng oắt con Kim đan kì đó.
"Nó là đệ tử của ta, Túc Hoè." Sau khi Bách Lí Khinh Miểu tỉnh táo lại, cảm xúc được Chung Ly Khiêm ép xuống có thể đối đáp bình thường với sư huynh, bàn tay nàng đặt trên vai Túc Hoè giới thiệu.
"Vậy còn không mau qua đây bái kiến trưởng bối sư môn?"
Liễu Tân Diệp đi đến bên người Hạ Văn Triều, vẻ mặt không thiện chí.
Túc Hoè nhăn nhó mặt mày, Bách Lí Khinh Miểu cũng là nó miễn cưỡng mới nhận, nó là một Quỷ tu, làm gì có tình cảm biết ơn với Thượng Thanh phái. Ngược lại, sau khi hoà hảo với Cừu Tùng Tuyết, Cừu hộ pháp hứa hẹn sau này sẽ giới thiệu nó gia nhập Minh Hoả Đàn Huyền Uyên tông. Nếu lúc này nó thể hiện tốt, còn có thể giúp đỡ nó công khai chém chết Sư đàn chủ đương nhiệm, đi lên làm tân đàn chủ Minh Hoả Đàn.
Tâm tính như vậy, Túc Hoè không muốn lễ bái gì với người mấy người mình chưa nhìn thấy bao giờ này.
Bách Lí Khinh Miểu là người lớn lên trong giáo dục truyền thống, đang định bảo Túc Hoè hành lễ thì nghe thấy Thanh Tuyết chân nhân nói:
"Gì? Ta cũng là trưởng bối thì phải, các ngươi gặp trưởng bối sao không bái?"
Túc Hoè hợp thời hành đại lễ với Thanh Tuyết:
"Bái kiến Thanh Tuyết sư tổ."
Mọi người Thượng Thanh phái:...
"Còn ngươi." Thanh Tuyết chân nhân lấy ra một viên ngọc trói hồn, bên trong chứa một tia thần hồn của Liễu Tân Diệp, "Bao giờ ngươi mới trả linh dược cho ta nhỉ? Mới Hoá Thần à? Nguyên Anh Hoá Thần kì không bì được Thất Thải Bích Liên Tâm, nhưng thêm đạo lữ của ngươi có vẻ đủ đấy."
Liễu Tân Diệp:...
Hạ Văn Triều:...
Hạ Văn Triều vội nắm tay Liễu Tân Diệp, dẫn chúng đệ tử chắp tay hành lễ với Thanh Tuyết:
"Bái kiến Thanh Tuyết sư thúc."
Lúc bọn họ bái, Túc Hoè theo chỉ thị của Chung Ly Khiêm đứng bên người Thanh Tuyết cũng chắp tay hành lễ, hai bên bái nhau không ai mệt cả.
"Sư thúc, ba mươi năm nay chúng con luôn giúp sư phụ tìm thuốc, không có thời gian quan tâm đến tiên thảo của người. Cũng may Toả Tâm Thảo đã là dược liệu cuối cùng rồi, chờ sau khi sư phụ tỉnh lại, đệ tử thư thả được sự vụ sư môn thì có thể cùng thê tử đi giúp người tìm thiên tài địa bảo, mong người bỏ quá cho."
Mặc dù liên tiếp há miệng mắc quai trước mặt thầy trò ba người Hạ Văn Triều vẫn kìm chế cảm xúc, săn sóc kéo thê tử nhận lỗi với Thanh Tuyết chân nhân.
Sư huynh huynh ấy... thật là một người chồng tốt. Trong lòng Bách Lí Khinh Miểu thầm nhủ, không nhịn được lại có chút mê mẩn.
Chung Ly Khiêm gõ gõ thẻ trúc trong lòng bàn tay, Túc Hoè lập tức rút Gậy Diệt Tình ra, Bách Lí Khinh Miểu vội nói:
"Đừng đánh đừng đánh, ta bình tĩnh rồi."
Hạ Văn Triều thấy pháp khí khổng lồ kia cũng nhanh chóng túm Liễu Tân Diệp né ra, Túc Hoè không đánh được ai chán nản bĩu môi, thu Gậy Diệt Tình lại.
Hai bên căng thẳng, Chung Ly Khiêm cao giọng nói:
"Không bằng chúng ta đi xem làm thế nào để bật lửa địa hoả đi, vẫn là chuyện của trưởng môn tương đối quan trọng."
Câu nói này hoá giải trạng thái đông cứng trước mắt, mọi người kéo nhau đến bên giếng trời.
Theo lời của đám Hạ Văn Triều sau khi bọn họ đến Tử Linh Các, vị các chủ kia cách rèm liếc bọn họ một cái rồi tống cổ cả đám đến giếng trời để tự mà nghĩ cách, nuôi dưỡng được cây non lớn lên có thể mang đi ngay. Mấy ngày nay mọi người ăn dầm nằm dề ở đỉnh núi nghĩ hết biện pháp cũng không thể khống chế được địa hoả chỉ cháy trong một phạm vi.
Bốn người Bách Lí Khinh Miểu thì đến đại điện cũng chưa được đặt chân vào, bị người ta đưa thẳng đến bên giếng trời.
Không ai dám nói Tử Linh Các vô lễ, dù sao Tử Linh Các cũng đã lánh đời nhiều năm không tiếp xúc với Chính đạo, mình lại có việc đến xin người, người ta có thể cho phép mình đến giếng trời đã là không tồi.
Nghe nói giếng trời đã ngủ say ba ngàn năm, cực kì an toàn, bốn người Bách Lí Khinh Miểu bèn lớn mật đi lên trước, ba người Chung Ly Khiêm, Thanh Tuyết và Túc Hoè lần lượt xem qua không thấy có gì lạ lẫm, ai ngờ Bách Lí Khinh Miểu vừa thò đầu vào nhìn thì một cột lửa phóng vụt lên, bắn thẳng vào mặt Bách Lí Khinh Miểu.
Nàng sợ hãi kêu một tiếng tránh ra, trong gang tấc né được địa hoả, bịt mắt màu đen bị thiêu rụi, rơi xuống giếng trời.
"Sư muội, muội không sao chứ!" Hạ Văn Triều bỏ mặc Liễu Tân Diệp, vội bước đến xem gương mặt Bách Lí Khinh Miểu có bị bỏng không.
Bách Lí Khinh Miểu vừa mở mắt, mắt phải nhìn thấy thần sắc quan tâm của sư huynh, trái tim còn chưa kịp rung động mắt trái liền bùm một cái hiện ra gương mặt Chung Ly Khiêm khổng lồ. Một mắt nàng là Chung Ly Khiêm, một mắt là Hạ Văn Triều, tí nữa thì thành mắt gà chọi.
Nàng đẩy Hạ Văn Triều, nhắm tịt mắt, nghiêng nghiêng đầu nói:
"Lấy cho ta cái che mắt."
Túc Hoè đưa đến một miếng vải đen, Bách Lí Khinh Miểu quấn lên rồi thở phào một hơi, lúc này mới thấy biểu tình bi thương của Hạ Văn Triều. Nàng đang định giải thích, vừa tiến lên nửa bước chợt thấy Liễu Tân Diệp đi đến đỡ Hạ Văn Triều bị đẩy còn khiêu khích liếc Bách Lí Khinh Miểu.
Bách Lí Khinh Miểu lùi lại nửa bước ban nãy thầm nghĩ thế cũng tốt.
"Bao nhiêu ngày rồi cuối cùng địa hoả cũng có phản ứng!"
Diêu Văn Đan không để ý tới không khí giữa mấy người, nói với Bách Lí Khinh Miểu:
"Sư muội, lúc nãy muội làm gì để địa hoả bốc lên thế, còn chuẩn xác đến mức chỉ phun về một phía nữa?"
"Ta chưa làm gì cả..."
Bách Lí Khinh Miểu cũng rất nghi hoặc, nàng chỉ hơi cúi đầu nhìn địa hoả đã bùng lên, sau khi nàng rụt đầu lại địa hoả cũng biến mất luôn.
Dường như là hướng thẳng về phía Bách Lí Khinh Miểu... Chung Ly Khiêm đứng bên giếng trời trầm tư.
Ở bên Bách Lí Khinh Miểu ba mươi năm rồi, thật ra y cũng loáng thoáng cảm nhận được, có vẻ như đi theo Bách Lí Khinh Miểu rất dễ dàng tìm thấy thiên tài địa bảo. Trong ba mươi năm ngắn ngủi y có thể từ Hợp thể kì tấn chức Đại thừa kì, trừ tu luyện Tử Bất Ngữ và lĩnh ngộ Sư đạo ra có một phần nguyên nhân là rất hay tìm thấy bảo vật tăng cường chân nguyên.
Y bỗng nghĩ đến Văn Nhân Ách, từ miệng Bách Lí Khinh Miểu, cả hai lần nàng gặp gỡ Văn Nhân Ách đều là do Văn Nhân Ách nói có vài bảo vật có duyên với nàng, mong nàng có thể giúp đỡ tầm bảo, lúc này mới quen biết nhau.
Có khi nào Văn Nhân Ách đã phát hiện ra điểm đặc biệt của Bách Lí Khinh Miểu từ lâu rồi?
Chung Ly Khiêm nhíu mày nghĩ.
Trong lúc mọi người đang thảo luận xem làm thế nào để châm địa hoả thì có một làn hương thơm bay đến.
"Mùi thuốc này... Lúc trước đi gặp Tử Linh Các chủ từng ngửi thấy." Diêu Văn Đan nói, "Chẳng lẽ thay đổi của giếng trời đã kinh động đến Tử Linh Các chủ sao?"
Vừa nói, cách đó không xa có người bay đến, mấy nữ tử váy tím nâng một cỗ kiệu hào quang chói lọi, trong kiệu có một người ngồi, bị rèm ngăn không nhìn thấy gương mặt.
Đến gần giếng trời, bốn thị nữ áo tím bay xuống, hạ kiệu, cô gái đi đầu nói:
"Không biết lúc nãy là ai dẫn động địa hoả?"
Mọi người lùi lại làm lộ Bách Lí Khinh Miểu, từ sau rèm kiệu truyền ra một giọng nói trầm thấp:
"Quả nhiên là cô."
Bách Lí Khinh Miểu nghiêng nghiêng đầu, ôm quyền hữu lễ nói:
"Tại hạ Bách Lí Khinh Miểu, nghe ý Các chủ chẳng hay đã từng cùng Bách Lí gặp gỡ đôi lần sao?"
"Ai biết?" Bàn tay vươn lên vén rèm, một nam tử ngân bào hoa phục bước ra, ánh mắt đảo qua mặt Bách Lí Khinh Miểu nói, "Chắc kiếp trước từng gặp."
Mái tóc dài đen nhánh của y được buộc lên tuỳ ý bằng một sợi dây màu bạc, vài lọn tóc còn xoã trên vai, đôi môi mỏng trắng nhợt, nhìn Bách Lí Khinh Miểu rồi nở một nụ cười tươi lạnh lẽo:
"Thượng Thanh phái là lá cờ đầu của Chính đạo, lần này phái tới đây nhiều cao nhân như vậy Tử Linh Các không dám chậm trễ. Không bằng ở tạm trong Tử Linh Các, chúng ta cùng nhau nghĩ cách ươm lớn cây non Toả Tâm Thảo. Nếu không thể được cũng không vấn đề, chẳng phải vẫn còn một cây lớn sao? Chỉ cần Thượng Thanh phái có thể lấy ra một vật ngang giá để trao đổi thì cũng không phải không thể đưa cho các ngươi."
Mọi người:...
Có gì đó sai sai, mấy hôm trước ông có nói thế đâu.
Không chỉ những người có mặt cảm thấy khó hiểu, Văn Nhân Ách lật sách quan sát, người đọc "Ngược luyến phong hoa" và "Diệt thế thần tôn" cũng cùng lúc há hốc miệng.
Khu bình luận chưa từng đồng quan điểm của hai cuốn sách lần đầu tiên cho ra phản ứng nhất trí "Soái ca là ai?", đến Văn Nhân Ách cũng không dám tin vào hai mắt của mình.
Tử Linh Các chủ, vợ cả của Hạ Văn Triều trong "Diệt Thế Thần Tôn", nữ phụ độc ác số một trong "Ngược luyến phong hoa", nữ Tán Tiên bị Văn Nhân Ách dựng hàn băng vạn năm dậy tìm đập một trận nhừ tử, sao bây giờ lại biến thành đàn ông rồi?
Ân Hàn Giang thấy Tôn thượng đứng trước Vụ Thần Chung của Tử Linh Các lật sách, sau mấy canh giờ chăm chú, đột nhiên dừng ở một chỗ nào đó sắc mặt lúc trắng lúc xanh, như đang gặp chuyện gì kinh khủng lắm.
"Tôn thượng?" Ân Hàn Giang khó hiểu nhìn Văn Nhân Ách, y không tưởng tượng ra trên thế gian này có chuyện gì có thể làm khó được Văn Nhân Ách.
"Không sao." Bản sửa chữa của hai cuốn sách đều dừng lại ở đây, Văn Nhân Ách cất sách đi đứng trước Vụ Thần Chung nghĩ ngợi nói, "Ân tông chủ, xem ra chúng ta phải thay đổi kế hoạch rồi."
Để vào Tử Linh Các Văn Nhân Ách có hai kế hoạch.
Thứ nhất là dùng bạo lực huỷ diệt trận pháp Tử Linh Các, xông lên tìm Tán Tiên kia ép hỏi phương pháp đoạt xá.
Thứ hai là dùng đại pháp lực nổ tung một nửa Thái Âm Sơn, truyền âm nói ra yêu cầu của mình, để Tử Linh Các dùng hai tay dâng pháp quyết lên. (???)
Ai ngờ đến phút chót cốt truyện quặt sang một hướng xưa nay chưa từng thấy. Văn Nhân Ách quyết định đổi chủ ý, chọn một thân phận khác "lễ phép" đi vào Tử Linh Các.
"Chúng ta cần thay đổi gương mặt một chút, giả trang thành... thành môn khách của Chung Ly thế gia đi, ngoan ngoãn nộp bái thiếp xin vào Tử Linh Các. Chắc hẳn Chung Ly Khiêm sẽ đoán được và giúp chúng ta che giấu thôi."
Văn Nhân Ách lắc não khẩn trương viết ra kế hoạch mới nói với Ân Hàn Giang.
Hắn từng gặp gỡ Tử Linh Các chủ một lần nếu không giấu diếm cẩn thận người nọ sẽ phát hiện ngay, thế thì khó mà đoán ra tại sao cốt truyện lại xuất hiện thay đổi trọng đại như vậy.
Nếu Tử Linh Các chủ không gả cho Hạ Văn Triều như trong truyện, vận mệnh nữ phụ quan trọng của cô ta thay đổi, vậy có phải vận mệnh nam phụ quan trọng của Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang cũng có thể thay đổi không?
Huyền Uyên tông đương nhiên có không ít pháp bảo biến hình gương mặt, Ân Hàn Giang lấy hai cái mặt nạ ra. Cái này khác với dịch dung trên giang hồ, bình thường nhìn như cục bột nhưng vừa dán lên mặt sẽ có thể tạo thành dáng vẻ mình muốn. Nó là pháp bảo Bảo Khí cấp thấp nhất, rất ít linh khí, ngoài thay đổi gương mặt ra không có tác dụng khác. Chỗ tốt duy nhất là chỉ cần mặt không bị đụng tới sẽ không bị người khác nhìn thấu.
"Ân tông chủ nặn cho Bản tôn một khuôn mặt đi." Văn Nhân Ách phân phó.
Ân Hàn Giang dán "cục bột" lên mặt Văn Nhân Ách, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết, hỏi:
"Tôn thượng muốn biến thành như thế nào?"
"Thế nào cũng được." Văn Nhân Ách nói, hắn rất có tin tưởng với chỉ số thông minh của Chung Ly Khiêm, Chung Ly Khiêm nhất định sẽ nhìn thấu và giúp đỡ họ che giấu thân phận.
Ân Hàn Giang không lùn, chỉ thấp hơn Văn Nhân Ách một tấc, y nhìn mặt Văn Nhân Ách, tập trung nặn, khuôn mặt sau khi nặn xong làm y sửng sốt, định xoa vội đi nặn lần hai, Văn Nhân Ách lại nói:
"Đẹp không đấy? Để ta xem nào."
Hắn chỉ tay một cái, một tấm gương băng xuất hiện trước mắt, Văn Nhân Ách nhìn gương mặt trong gương trầm mặc.
Gương mặt này giống y đúc hắn, chỉ là mũi mày hơi khác hiện tại, thêm một chút cảm giác anh dũng, càng giống Văn Nhân tướng quân ở trấn nhỏ biên thuỳ một trăm năm trước hơn.
"Trong mắt Ân tông chủ, Bản tôn vẫn luôn như thế này sao?"
Văn Nhân Ách mơ hồ toát ra một chút không vui không biết từ đâu đến, "Văn Nhân tướng quân chỉ là một hình chiếu của Bản tôn khi rèn luyện nơi hồng trần, Bản tôn đã sớm thoát khỏi tâm cảnh ngày ấy, nếu ấn tượng của Ân tông chủ còn dừng lại ở đoạn thời gian đó thì mãi mãi cũng không có khả năng tấn chức Đại thừa kì."
"Không phải như thế, chỉ là..."
Bản thân Ân Hàn Giang cũng không biết nên giải thích như thế nào, lúc nãy Tôn thượng chăm chú nhìn y, ánh mắt thật dịu dàng, làm đôi tay y không tự chủ được.
"Thuộc hạ đổi cho Tôn thượng một mặt khác." Ân Hàn Giang vội nói.
"Không cần." Văn Nhân Ách giơ tay miết một cái liền xuất hiện một gương mặt rất phổ thông, áo đen cũng trở thành áo xám của môn khách Chung Ly thế gia.
Ân Hàn Giang dính "cục bột" lên mặt, đang định cũng tự làm cho mình một gương mặt bình thường lại thấy Văn Nhân Ách nói:
"Để Bản tôn."
Một bàn tay hữu lực đưa lên mặt Ân Hàn Giang, cả người y cứng đờ không nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở.
Văn Nhân Ách nặn cho Ân Hàn Giang một gương mặt phổ thông, thu tay lại nói:
"Ân tông chủ, đừng mãi theo đuổi ảo ảnh của Bản tôn."
"Thuộc hạ..."
Hai chữ "không có" cuối cùng Ân Hàn Giang làm thế nào cũng không thốt lên lời, y từng nói với Chung Ly Khiêm, chỉ yên lặng ở bên thì không có chuyện cầu không được. Nhưng sự thật cho thấy những ý nghĩ xằng bậy rất khó để tiêu trừ.
Y khao khát trở thành thân binh của vị Văn Nhân tướng quân ấy, cho dù y và Tôn thượng đều là phàm nhân cũng không sao.
Họ sẽ đồng cam cộng khổ trên chiến trường, cho dù cứ thế chết trận cũng là một loại hạnh phúc.
Ma Tôn quá cường đại quá khó truy đuổi, Ân Hàn Giang không dám nghĩ đến. Y chỉ có thể ôm ấp nguyện vọng nho nhỏ đó, mong kiếp sau có thể nhận được cơ hội ấy.
Văn Nhân Ách thấy dáng vẻ của y không nhịn được hơi thở dài.
Ngày Phá Quân kiếm luyện thành rõ ràng hắn cảm nhận được Ân Hàn Giang đã dần cởi bỏ khúc mắc, không còn là Tả hộ pháp ngu trung dĩ vãng. Lúc đó mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp cơ mà, tại sao bỗng dưng lùi lại, còn càng lùi càng xa hơn trước vậy?
"Ân tông chủ, ngươi có tâm sự gì gạt Bản tôn sao?" Văn Nhân Ách hỏi.
"Không..." Ân Hàn Giang không nói tiếp được, đúng là y có việc gạt Tôn thượng nhưng cả đời này cũng sẽ không nói ra. Cho dù y phải chết, bị người ta rút phách luyện hồn cũng sẽ không nói.
Y ngẩng đầu nhìn Văn Nhân Ách, ánh mắt kiên định, kiên định phải đào sâu chôn chặt bí mật:
"Đúng là thuộc hạ có tâm sự, nhưng không liên quan đến Tôn thượng. Tôn thượng đừng lo lắng, thuộc hạ nhất định có thể giải quyết tốt."
"Ngươi..." Văn Nhân Ách biến chưởng thành trảo, nháy mắt bóp cổ Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang không né tránh, còn thuận theo ngẩng đầu lên.
"Bao giờ quay lại Huyền Uyên tông đến cấm địa tự kiểm điểm 50 năm. Sau 50 năm mà còn chưa thông suốt thì..." Văn Nhân Ách khựng lại, hắn cũng chẳng biết nên xử phạt thế nào, cuối cùng đành nói, "Thì 50 năm sau bàn tiếp."
Tự kiểm điểm 50 năm... cũng tốt, Ân Hàn Giang cúi đầu cười khổ.
Văn Nhân Ách thấy nói gì cũng không lay chuyển được Ân Hàn Giang, trong ngực trào lên cảm giác vô lực, một chưởng gõ vang Vụ Thần Chung, theo tiếng chuông cất cao giọng nói:
"Chung Ly thế gia, môn khách của Chung Ly Khiêm công tử Văn Tôn, Ân Giang đến tìm Chung Ly công tử, mong Tử Linh Các giúp đỡ thông tri."
Chung Ly Khiêm nghe được tin:...
Văn Tôn, Ân Giang... Tôn chủ chọn tên ấn tượng thế là sợ người ta không nhận ra thân phận của mình à?
Danh sách chương