Dịch giả: nhatchimai0000

Biên: hungprods

"Ngươi phát hiện ra ta khi nào?" Ở lối vào của động quật có một bóng người nhoáng lên, một bóng đen lóe lên rồi hiện ra, đúng là vị nam tử lạnh lùng mặc bộ quần áo màu đen kia.

Chỉ có điều lúc này gã đang chăm chú quan sát chỗ quả cầu lửa khổng lồ vừa nổ tung, sau đó lại nhìn qua Liễu Minh, trên mặt tràn đầy vẻ kiêng kị.

"Quả thực Tư Mã huynh ẩn nấp vô cùng tốt, nhưng chỉ đáng tiếc vừa rồi có một lúc không khống chế tốt khí tức tiết ra ngoài, thoáng hỗn loạn một chút, nếu không Bạch mỗ làm sao phát hiện ra được." Liễu Minh liếc nhìn nam tử áo đen rồi thản nhiên nói.

Cùng lúc đó, Bạch Cốt Hạt cũng chui từ dưới đất lên, hai đốm lửa màu xanh lục trong mắt nhảy nhót nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến mới xuất hiện này.

"Thì ra là vậy, tuy nhiên nếu ai trông thấy Bạch sư đệ có thực lực như vậy, chỉ sợ cũng đều chấn động a. Con Quỷ vật hung hãn này không cần nói đến, bản thân ngươi cũng đã có thực lực Linh Đồ hậu kỳ, hơn nữa hai thuật Phong Nhận, Hỏa Đạn chỉ sợ cũng đã ngưng kết ra Thuật Ấn rồi." Tư Mã Thiên chậm rãi nói.

"Thuật Ấn?"

Đây là lần thứ hai Liễu Minh nghe được từ này.

Lúc trước sau khi hắn biết được danh tự này từ miệng tên Phong phỉ kia, đã từng tìm đọc một ít điển tịch, nhưng không thấy ghi chép nào liên quan tới vấn đề này.

"Đúng vậy, các loại pháp thuật tu luyện tới cảnh giới Đại viên mãn, liền có thể ngưng kết ra Thuật Ấn trong thần thức, từ đó chuyển hóa làm thần thông, một khi toàn lực thi triển, uy lực cách biệt một trời một vực với trước kia. Ha ha, người đưa tư liệu cho ta lại nói ngươi là một đệ tử ba Linh Mạch, chỉ có cảnh giới Linh Đồ trung kỳ, thực lực bình thường. Thật sự là cả đám mắt chó mù lòa! Theo ta được biết, hai thuật Phong Nhận Hỏa Đạn, bất luận là một trong hai môn muốn ngưng kết ra Thuật Ấn, cho dù không tu luyện những công pháp chuyên môn khác, bình thường đệ tử đều phải mất ba bốn năm trời mới có thể thành công. Mà Bạch sư đệ lại có thể đồng thời nắm giữ cả hai, xem ra thiên phú trên phương diện tu luyện pháp thuật của sư đệ thật sự vượt xa người thường có thể tưởng tượng." Tư Mã Thiên lạnh lùng nói.

"Sao, có người nhờ ngươi tìm ta gây phiền toái ư?" Hai hàng lông mày Liễu Minh dựng lên, nhưng trên mặt lại không hiện lên chút bất ngờ nào.

"Đúng. Vốn ta còn tưởng rằng chuyện này chỉ cần thuận tay mà làm, nhưng hiện tại đã biết rõ thực lực chân chính của Bạch sư đệ, muốn ta ra tay với cường địch mạnh như thế mà chỉ có chút Linh Thạch này thì đúng là trò đùa. Vả lại, xem ra hiện tại căn bản ta cũng không thể chiến thắng ngươi, nên càng sẽ không tự làm mất mặt mình. Tuy nhiên đợi đến lúc thi đấu, nếu ta và ngươi lại gặp nhau, ta chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó, tuyệt không lưu tình." Sau khi Tư Mã Thiên nói xong, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất vào trong cửa vào động quật sau lưng, cứ như vậy mà bỏ đi.

Liễu Minh thấy vậy, một tay sờ sờ cằm, cũng không đuổi theo.

Mặc dù đối phương cũng là một Linh Đồ hậu kỳ giống tên Phong phỉ bị hắn giết chết, nhưng trên người gã lại có một loại khí tức rất nguy hiểm làm cho hắn hơi e dè.

Thôi kệ, đối phương đã biết khó mà lui, cũng coi như là người thông minh! Mặc dù hắn cũng muốn tìm hiểu sơ bộ về thực lực của cường giả chân chính trong hàng đệ tử hạch tâm, nhưng nếu chẳng may bị thương tại đây, có thể sẽ không thể nào tiếp tục luyện tập thực chiến được nữa. Vạn nhất lại gặp phải một tên khác lòng dạ khó lường, chắc chắn là gặp phải phiền toái lớn rồi.

Sau khi Liễu Minh suy nghĩ một phen như thế, bèn bỏ qua ý định giao thủ với đối phương.

Lúc này, sau khi Bạch Cốt Hạt bò loạn xung quanh một hồi, không biết từ chỗ nào mà dùng cái càng lớn kẹp lên một khúc xương dài nửa xích được bọc trong một lớp khí xám nhàn nhạt và hạt Uế Khí Châu của Khô Lâu hình người kia, kích động đưa đến trước mặt Liễu Minh.

"Ồ, Linh cốt này..." Liễu Minh nhìn lướt qua Linh cốt trong càng con bọ cạp, tức thì sắc mặt hơi đổi, một tay nhanh chóng tóm lấy rồi nâng lên kiểm tra cẩn thận.

"Quả nhiên là Linh cốt trăm năm, dường như phẩm chất còn cực cao! Được lắm, hạt Uế Khí Châu này thưởng cho ngươi." Liễu Minh kiểm tra một lượt, trong lòng vui vẻ, sau đó lấy ra một chiếc hộp gỗ, bỏ khúc Linh cốt này vào bên trong, cẩn thận cất đi.

Con bọ cạp chờ sẵn bên cạnh, nghe xong lời Liễu Minh nói, không khách khí nuốt ực hạt Uế Khí Châu vào trong bụng, sau đó phát ra vài tiếng ‘ô ô’ đắc ý.

Con Khô Lâu Cốt Quỷ hình người mạnh mẽ vừa rồi coi như là một trong những con Cốt Quỷ cấp hung hãn lợi hại nhất mà Liễu Minh đã gặp phải, hạt Uế Khí Châu kia chắc hẳn rất bổ dưỡng với Bạch Cốt Hạt. Tuy nhiên cũng phải nói lại, nếu đưa hạt châu này ra bên ngoài, chắc hẳn cũng phải đổi được trên trăm điểm điểm cống hiến.

Liễu Minh lắc đầu, nhặt miếng sắt và nửa lưỡi búa còn lại đang nằm chỏng trơ trên mặt đất lên xem qua một lượt rồi ném tất vào trong một cái túi da.

Dưới uy lực của quả cầu lửa khổng lồ mà hai thứ này không bị hòa tan mất, hiển nhiên không phải vật bình thường, chắc rằng có thể bán được chút ít Linh Thạch.

Khi Liễu Minh nhấc túi da lên, đang định bước đi thì bỗng nhớ ra điều gì, quay người đi về phía chỗ cửa vào động quật mà Tư Mã Thiên vừa bỏ đi kia.

"Phốc!" một tiếng.

Một tấm Phù Lục màu vàng nhạt đã được dán lên trên vách đá gần đó, nó lập tức lóe lên rồi chui vào trong không thấy bóng dáng.

Liễu Minh thấy thế, lúc này mới yên tâm rời đi.

Mặc dù tấm Cảm Ứng Phù này rất đắt, nhưng từ giờ trở đi chỉ cần có người bước vào trong cửa vào này, tấm Phù Lục cùng đôi với nó trong tay Liễu Minh sẽ tự cháy lên để cảnh báo.

Như vậy, hắn có thể không cần lo lắng đến chuyện Tư Mã Thiên đi rồi mà quay trở lại, hoặc là còn có những người khác theo sau.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi đi.

Liễu Minh không ngừng luyện tập ở Vạn Cốt Quật trong ba tháng, việc sử dụng phối hợp các loại pháp thuật và kinh nghiệm thực chiến đều tăng trưởng với một tốc độ kinh người, hơn nữa việc điều khiển thanh Linh khí đoản Kiếm kia cũng ngày càng thêm thuần thục.

Trong thời gian này, số lượng Cốt Quỷ hung hãn bị hắn chém giết cũng phải lên đến hàng trăm con, về phần Cốt Quỷ cấp Quỷ tốt lại càng nhiều vô số kể, gần đây còn đụng phải vài con Quỷ vật cực kỳ mạnh mẽ, thực lực mạnh mẽ thậm chí còn hơn cả đầu Khô Lâu hình người lúc trước.

Thậm chí trong đó có một con Cốt Quỷ hình người hai đầu chỉ còn một bước ngắn nữa là tiến hóa đến cấp Quỷ Tướng, một lần ép Liễu Minh dẫn Bạch Cốt Hạt trốn khắp nơi gần nửa tầng thứ ba Vạn Cốt Quật, cuối cùng hắn không thể không dùng vài tấm Phù Lục công kích và còn phải miễn cưỡng kích phát tầng cấm chế thứ ba của thanh Linh Khí đoản Kiếm, mới trảm sát được con Cốt Quỷ này.

Trận chiến này đã làm cho Nguyên Khí đại thương không nhỏ, hắn phải nghỉ ngơi năm sáu ngày mới dám tiếp tục tu luyện trở lại.

Tuy nhiên sau trận chiến này, hắn lại phát hiện chính mình dường như tìm lại được chút cảm giác chém giết cường địch như hồi ở Hung đảo trước kia. Sau đó khi đối mặt với các con Cốt Quỷ khác, hắn càng vận dụng nhiều kinh nghiệm tranh đấu ở trên Hung đảo vào trong tu luyện thực chiến.

Sau đó không lâu, thực lực của hắn bắt đầu phát triển nhanh chóng hẳn.

Vào một ngày ba tháng sau, Liễu Minh mặc một bộ y phục rách rưới, tay cầm một túi da cực lớn từ trong cửa động chậm rãi bước ra.

Khí tức trên người hắn rất kinh người, trong ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo, Bạch Cốt Hạt đi phía sau, tầng khí xanh lá trên người nó cũng cuồn cuộn không yên, thân hình dường như lớn hơn hai phần so với lúc trước.

Liễu Minh ngẩng đầu quan sát ánh mặt trời gay gắt trên không trung mà nhiều ngày rồi chưa trông thấy, hai mắt nhắm lại, cảm thụ sự ấm áp trên người một lát mới mở mắt ra một lần nữa.

Lúc này, trong mắt hắn không còn chút lạnh lẽo nào, khí tức trên người cũng được thu liễm, toàn bộ biến mất.

Sau đó đám mây màu tro dưới chân ngưng tụ ra, nâng hắn lên không rồi bay thật nhanh về phía trung tâm thạch trại trong thung lũng.

Mấy ngày sau, một chiếc thuyền gỗ đầu rồng màu xám bay lên trời, một lão giả tóc xám thúc giục ở đầu con thuyền, chở một đám đệ tử Man Quỷ Tông bay rất nhanh về hướng sơn môn Man Quỷ Tông.

Trên thuyền gỗ, Liễu Minh đứng thẳng lưng ở cuối con thuyền, ngắm nhìn những đám mây trắng nhanh chóng trôi ngược ra phía sau bên ngoài màn sáng, thần sắc bình thản lạ thường.

Ở một chỗ khác trên thuyền gỗ, Tư Mã Thiên đang nhìn bóng lưng hắn phía xa xa, mặt lộ vẻ đăm chiêu.

Cùng thời gian đó, trước cửa một gian mật thất thuộc chi Hóa Huyết trong Man Quỷ Tông, chưởng môn Man Quỷ Tông đang chắp hai tay sau lưng đứng đó, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn màu đỏ như máu, thần sắc và bộ dạng như đang có chút lo nghĩ, xen lẫn trong đó lại có chút chờ mong.

Phía sau lưng ông ta có hai gã thanh niên hơn hai mươi tuổi, mặt mũi giống hệt nhau, đang khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt nhìn vào cửa mật thất ánh lên nét phức tạp, nửa ghen ghét, nửa hâm mộ.

"Ầm!" một tiếng, đột nhiên cánh cửa lớn vỡ vụn ra, một đám sương đỏ như máu từ trong đó cuốn ra, sau đó ngưng tụ lại rồi bỗng hóa thành một thiếu niên mặt mày hồng hào.

Khuôn mặt người này trông khá quen thuộc, rõ ràng là vị đệ tử tán tu Cao Trùng cùng tiến vào Man Quỷ Tông với Liễu Minh và Mục Minh Châu kia.

Tuy nhiên lúc này, hai hàng lông mày lộ rõ vẻ chất phác lúc xưa đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó là khuôn mặt sáng láng tràn đầy thần thái ngạo nghễ.

"Bái kiến sư tôn!"

Cao Trùng vừa thấy chưởng môn Man Quỷ Tông lập tức tiến lên thi lễ.

"Trùng nhi, ngươi có thành công không?" Chưởng môn Man Quỷ Tông có vài phần hồi hộp, vội vàng hỏi.

"Bẩm báo sư tôn, đệ tử dựa theo phương pháp lão nhân gia người dạy, đã thành công dẫn một tia Huyết Sát hóa thành Huyết Cương Khí." Cao Trùng cung kính đáp, một ngón tay điểm vào hư không phía trước người, lúc này một đám huyết khí ngưng tụ trên đầu ngón tay, giống như một sợi chỉ hồng quấn quanh ngón tay mấy vòng, bộ dạng linh hoạt vô cùng.

Chưởng môn Man Quỷ Tông thấy vậy cực kỳ vui mừng, nhưng lại thận trọng nói:

"Có phải thật thành công ngưng Sát hóa Cương hay không, vi sư còn phải thử một lần đã." Vừa dứt lời, bàn tay chưởng môn Man Quỷ Tông đã nhấc lên, nhẹ nhàng vỗ tới Cao Trùng phía đối diện.

Bàn tay chưa thật sự vỗ tới, nhưng một đám sương mù màu máu liền từ năm ngón tay cuốn ra, thoang thoảng tỏa ra mùi tanh máu.

Đồng tử Cao Trùng co rụt lại, đám huyết khí trên ngón tay bỗng nhiên vẽ một vòng tròn đường kính hơn một xích vào hư không trước người.

"Vù!" một tiếng.

Đám huyết khí thoáng một phát bắn ra, vòng tròn lập tức được lấp đầy, huyễn hóa thành một tấm thuẫn nhàn nhạt màu máu.

Sau một khắc, bàn tay Chưởng môn Man Quỷ Tông đã vỗ nhẹ vào tấm thuẫn màu máu.

"Ầm!" một tiếng nổ mạnh kinh Thiên động Địa vang lên.

Huyết khí trên tấm thuẫn cuộn lên, thoáng chốc đã vỡ vụn ra, Cao Trùng lui vài bước về phía sau, đồng thời huyết quang trên mặt chợt hiện lên, một lúc sau mới miễn cưỡng đứng vững lại được.

"Tốt, đích thật là Huyết Cương Khí! Trùng nhi, ngươi làm khá lắm! Ngươi đã nắm giữ được loại Cương khí mà Linh Sư mới có thể có được, dù chỉ là một tia nhưng cũng đã ở thế bất bại rồi. Trong bổn tông, ngoại trừ tên Dương Càn ở chi Âm Sát ra thì những người khác đã không đáng để lo nữa." Chưởng môn Man Quỷ Tông vỗ tay cười ha hả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện